Tiên Liêu Vi Kính
Chương 15: Nuông chiều 1
Muốn đi từ Dương Ninh xuống Tấn Hà, đi đường thủy tiện hơn một chút. Thế giới này khác với tiểu thuyết tu chân mà Kỷ Viên từng đọc, muốn đi đâu là có thể bay một chút là tới, huống hồ…
Nghe nói khắp cả thiên hạ bây giờ đầu người đắt giá nhất một cái là của Diệp Quân Trì, một cái là của hắn.
Bây giờ trên trời dưới đất đều có người tu chân, kết thành đội cũng có mà đơn phương độc mã cũng có, ở trên trời không có thứ gì có thể che khuất tầm mắt, cưỡi kiếm thành ra dễ đụng phải tu sĩ chính đạo hơn.
Kỷ Viên nghiêm túc suy nghĩ xem từ khi nào mình lại biến thành một người “lòng lang dạ sói, ong bướm lẳng lơ, tâm địa độc ác, táng tận thiên lương” như vậy.
Diệp Quân Trì khó có lúc lại nói một câu an ủi hắn, tuy rằng nghe thật không giống như lời dùng để an ủi. Hắn nói: “Ngươi thích ứng một chút, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Kỷ Viên tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn thích ứng, lại càng không muốn quen với điều này.
Hai người rời xa núi Thừa Dương, tìm tới bến đò, thương lượng giá mua thuyền với người chèo thuyền. Kỷ Viên im lặng nhìn Diệp Quân Trì cò kè mặc cả với một phàm nhân, cảm thấy tình cảnh này có phần thật thê thảm.
Đường đường là Ma quân Ma giới, là nhân vật làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, không ngờ lại nhặt một cọng cỏ dại không biết từ đâu ra, không chút để ý nhét vào miệng nhai nhai, cò kè với một phàm nhân.
Kỷ Viên nói: “Hệ thống, ta phát hiện ra ta không hiểu Diệp Quân Trì đang nói gì cả.”
Hệ thống nói: “Đừng hoảng hốt.”
Kỷ Viên chớp mắt vài cái, lại nghe thấy hệ thống nói: “Ta nhìn cũng có vẻ không hiểu lắm.”
Kỷ Viên: “…”
Cuối cùng Diệp Quân Trì mồm mép lợi hại hơn, thành công dùng giá thấp mua được thuyền nhỏ, người chèo thuyền khi nhận lấy bạc còn không nhịn được mà nói một câu: “Nhìn cách ăn mặc của ngài, đáng ra cũng phải là một công tử gia nhà giàu, sao mà so với mấy người chúng ta, ra tay lại còn…”
Lão rất nể tình không nói hết câu.
Diệp Quân Trì cười tủm tỉm, một tiếng “thú vị” không nói ra, dư quang khóe mắt đảo đến Kỷ Viên đang đỡ trán quay đầu bên cạnh, sắc mặt hơi nghiêm lại, nói: “Bị người nhà đuổi ra ngoài.”
Nói cứ như thật vậy.
Khóe miệng Kỷ Viên co rút, nghĩ thầm chỉ cần người cao hứng là được rồi, ai ngờ Kỷ Viên lại quay đầu nhìn về phía hắn, sâu kín thở dài: “Người nhà không thể được chấp nhận chúng ta.”
Người chèo thuyền đã sớm có chút tò mò đối với thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt thanh lãnh bên cạnh, nghe vậy lập tức hiểu ra, ý vị sâu xa, “Ồ” một tiếng.
Chú ý tới ánh mắt quỷ dị lia lại đây của người chèo thuyền, Kỷ Viên dùng khuôn mặt không đổi sắc nhìn về phía Diệp Quân Trì: “…”
Hắn đã làm gì nên tội nên tình đâu cơ chứ.
Diệp Quân Trì rất thích chọc cho Kỷ Viên lộ ra cảm xúc thật sự, tựa như có thể hé mở tấm mặt nạ thanh lãnh kia, có thể nhìn thấu một góc linh hồn nhỏ xíu nhưng thú vị ẩn giấu bên dưới tấm mặt nạ kia. Hắn cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại có loại hứng thú này với Kỷ Viên, lại còn làm tới không biết mệt.
Bởi Kỷ Viên không thể không ăn, sau khi mua thuyền lại đi mua thêm chút lương khô, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán mặt nạ, ánh mắt Diệp Quân Trì tùy tiện đảo qua, bỗng nhiên thò tay ra cầm lấy một cái mặt nạ sẫm màu đeo lên mặt, cười hỏi: “Thế nào?”
Cùng lúc đó bên cạnh có vài đạo sĩ mặc đạo bào đi qua, đi rất vội vã, sắc mặt âm trầm. Tựa như đang kiếm tìm ai đó, ánh mắt quét qua khắp mọi nơi, tay đặt lên chuôi bội kiếm bên hông, vừa cảnh giác lại khẩn trương.
Kỷ Viên thấy họ bước nhanh đi xa rồi, thu hồi ánh mắt, nhìn cái mặt nạ màu đậm như mực kia, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói một câu “Xấu”, tiện tay cầm một cái mặt nạ hình thỏ trắng trong cửa hàng lên, ý xấu đưa cho Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì nhìn lướt qua cái mặt nạ có chút ấu trĩ này, không ngờ lại không nói gì, còn cầm đi thanh toán tiền, cùng Kỷ Viên trở lại bến đò.
Kỷ Viên theo sau hắn, lặng lẽ xoa nhẹ ngực mình, cảm thấy ngày qua ngày đều không có trái cây để ăn thật sự là quá đau khổ.
Diệp Quân Trì có một loại tâm tính bao dung hắn tới kỳ lạ, không phải là bởi vì máu của hắn, cũng không phải là thứ gì gì tinh kia, tám phần là do cái nguyên nhân hệ thống đã rải thính mà không nói rõ kia.
Nhảy xuống thuyền nhỏ, Diệp Quân Trì tùy tiện chặt dứt dây thuyền buộc nối liền với bến, thuyền nhỏ bắt đầu xuôi dòng phiêu lưu. Giữa Dương Ninh và Tấn Hà có một con sông, xuôi dòng khoảng nửa tháng là tới, không cần phải cố gắng điều khiển hướng thuyền trôi.
Diệp Quân Trì tựa vào bên mép thuyền, hai chân thon dài ủy khuất cuộn tròn lại, híp mắt cảm nhận gió lạnh trên mặt sông khi màn đêm buông xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Muốn hỏi gì?”
Kỷ Viên có rất nhiều nghi hoặc trong lòng, thấy hắn chủ động mở lời, suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mà hẳn Diệp Quân Trì sẽ trả lời: “Những đạo sĩ kia?”
“Giới tu chân đã phát lệnh diệt hồn đối với hai chúng ta, bây giờ chỉ sợ ai cũng muốn giết chúng ta cả.” Diệp Quân Trì chống cằm, ngữ điệu thoải mái không nghe ra chút lo lắng sợ hãi nào đối với lệnh diệt hồn này, “Ngươi đó, có rất nhiều người không nhận ra. Ta thì không giống vậy, lúc nãy khi mua lương khô có người nhận ra ta, chẳng qua cũng không dám để lộ ra, mà chỉ trộm báo cho người khác.”
“Ngươi kết thù kết oán với đạo sĩ sâu tới vậy?”
Diệp Quân Trì dừng lại một chút, trong đôi mắt sâu thẳm kia khó lại có chút gợn sóng, tựa như sau khi phủi lớp bụi dính trên mảnh ký ức sâu trong lòng xong lại phát hiện thứ đồ nằm dưới lớp bụi ấy không phải là thứ mà bản thân mình muốn tìm.
Hắn hàm hồ cất giọng: “Thanh danh của Minh Hư coi như không tồi, địa vị khá cao.”
Ở chung một thời gian, Kỷ Viên phát hiện Diệp Quân Trì cũng không phải là ma đầu tâm thần mất trí như trong lời đồn kia, thật sự không nghĩ ra Minh Hư chọc phải chỗ nào của hắn, lời tới bên miệng, xét tới vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm như một kia, đành phải nuốt xuống. Im lặng một chút, hắn hỏi: “Vì sao lại cứu ta?”
Hắn hỏi chính là ngày Triệu Dương bức hôn lần đó. Hệ thống đã phổ cập khoa học cho Kỷ Viên biết Triệu Dương là hạng người gì, trong bách gia không ai là không biết tới, nghe nói còn có một số công tử tuấn kiệt của thế gia, môn phái có chút mê luyến Kỷ Viên, sau khi nghe nói đều muốn lao lên trợ giúp nhưng lại bị những người khác ngăn cản — thứ nhất là không thể chọc vào Triệu gia, thứ hai là cho dù có chọc vào rồi, chỉ vì một cái bình hoa đẹp mà vô dụng, không khỏi sẽ là mất nhiều hơn được.
Diệp Quân Trì cười: “Ta vẫn còn đang nghĩ xem chừng nào ngươi mới hỏi tới chuyện này.”
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Viên, nói: “Ta kể lại một chút chuyện cũ cho ngươi nghe nhé, ba mươi năm rước, Ma giới đại loạn, Ma tôn bị đánh cho xác thịt tan nát, hồn phi phách tán ngay trước mặt mọi người. Ta là người thừa kế của Ma tôn, những người dã tâm bừng bừng này đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc… Ta chạy tới Nhân giới, khi đang hấp hối, bỗng gặp được một tiểu cô nương.”
Kỷ Viên mơ hồ đoán ra được một chút gì đó.
“Một tiểu hài tử rất nhỏ, nhìn chết lặng, lạnh lùng như băng, thấy ta dính máu đầy người cũng không sợ…” Ngữ khí Diệp Quân Trì thản nhiên, “Khi đó ngươi vẫn còn nhỏ, chắc là bây giờ không còn nhớ nữa. Ta thấy ngươi xoay người bỏ chạy, còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại nữa, không ngờ ngươi lại đưa cha ngươi tới, tuy rằng ngươi có cho ta uống thuốc cũng không có tác dụng gì…”
Không phải là ân cứu mạng, mà là một chút hơi ấm khi đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, làm cho Diệp Quân Trì nhớ mãi tới tận bây giờ.
Kỷ Viên nghẹn lời một chút, có chút cảm khái nói với hệ thống: “Nguyên chủ chết đi quả là không đáng.”
Hệ thống thở dài: “Đều là do số mệnh cả, hắn không vượt qua nổi. Ngươi có thể ở đây, cũng là do mệnh của ngươi, đừng nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt.”
Kỷ Viên “ừm” một tiếng, ngồi bên mép thuyền lấy lương khô ra lặng lẽ gặm, ảo tưởng rằng đây chính là thịt nướng hắn vẫn còn chưa ăn xong tối qua.
Hệ thống thấy hắn ăn tới im hơi lặng tiếng quá mức, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Kỷ Viên nuốt lương khô, buồn bã nói: “Nghĩ xem tới lúc nào ta mới có thể trở về tiếp tục ăn chơi đàng điếm.”
Hệ thống nhìn tiến độ nhiệm vụ một chút, mỉm cười: “Hai nghìn hai trăm hai mươi hai.”
Kỷ Viên thiếu chút nữa cạn lời: “… Câm miệng, cảm ơn.”
Xuôi dòng thêm vài ngày nữa, thời tiết vẫn luôn gió êm sóng lặng, vừa vào thu, những cơn gió cuối hè đầu thu lạnh thấu xương, làm cho con gà yếu Kỷ Viên lạnh run, đang định lùi vào trong khoang thuyền, bảo hệ thống kể chuyện cho mình nghe, chợt cách đó không xa có tiếng hét thảm vang lên.
Kỷ Viên quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa là một con thuyền, thuyền đạp nước trôi băng băng, trên thuyền còn có người bị một người khác dẫm lên người, ghé vào bên mép thuyền, thống khổ hét thảm gì đó.
Mấy từ giết người phóng hỏa, giết người cướp của chạy qua đầu Kỷ Viên, Kỷ Viên nhìn kỹ, chỉ thấy người đang dẫm lên kẻ kia chính là một thiếu nữ, ăn mặc sặc sỡ vô cùng – đỏ chót toàn thân, theo chân người kia nhìn lên, trong tay còn đang nắm lấy một cây roi mây, tựa như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt đẹp động lòng, dáng người cao gầy, hàng mi thanh tú có hơi nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vô cùng tức giận, một đôi mắt to lia qua, còn chưa tới gần đã có một loại khí tức chỉ thuộc về những người được lớn lên trong sự nuông chiều đập vào mặt mà đến.
Hệ thống thốt lên một câu “Ồ hiểu rồi”.
Kỷ Viên cho dù là một gay nhưng điều này cũng không cản trở gu thẩm mỹ của hắn, hắn bất động thanh sắc nhìn thiếu nữ kia, chợt nhớ ra một chuyện, vội nhìn về phía Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì đã đeo cái mặt nạ thỏ kia lên rồi, dưới chiếc mặt nạ, ánh mắt lại càng thêm âm trầm, mà cái mặt nạ kia lại để lộ ra một nửa khuôn mặt bao gồm một đôi môi cực đẹp, cùng với chiếc cằm thật tinh xảo.
… Chỉ là cái mặt nạ con thỏ kia có chút sát phong cảnh.
Thuyền nhỏ rất nhanh đã tới gần thiếu nữ kia, thiếu nữ lia mắt nhìn họ một cái, tạm dừng một chút trên mặt Kỷ Viên, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng vẫn rất bình tĩnh lấy chân đạp người ta xuống sông, giọng nói tựa như chuông bạc: “Thứ bỉ ổi này mà cũng muốn xuống tay với cô nãi nãi ngươi!”
Hai người bị đá xuống sông nước mắt giàn giụa, lạnh run gọi cô nãi nãi.
Thiếu nữ lạnh lùng quát: “Còn không mau cút đi?”
Hai người đành phải đứng dậy từ trong dòng sông lạnh như băng, nhìn thấy Kỷ Viên, hai mắt sáng ngời, vội vàng vòng qua, “Hai vị công tử, hai vị công tử xin hãy thương xót…”
Thiếu nữ trợn mắt, một roi quất qua. Khoảng cách giữa hai chiếc thuyền là một trượng, roi của thiếu nữ lại chuẩn xác quất lên hai người, tiếng hét thảm thiết vang dội. Thiếu nữ nhướn mày, mắng: “Hai cái tên muốn giết người cướp của các ngươi mà cũng muốn lên thuyền!”
Kỷ Viên ngồi xổm cạnh Diệp Quân Trì xem kịch vui, thấy một màn này, nhỏ giọng hỏi: “Người tu chân?”
Diệp Quân Trì gật đầu.
Kỷ Viên sợ cô nương này nhận ra Diệp Quân Trì, im lặng không lên tiếng, chỉ mong thuyền nhỏ sẽ chỉ lặng lẽ đi ngang qua.
Không ngờ thiếu nữ giải quyết hai người kia xong liền quay về phía hắn: “Bên kia, có biết Kỷ Viên không?”
Tay Kỷ Viên run lên. Sau khi hắn mặc nam trang vào, sự chênh lệch với nữ trang là cực kỳ lớn, hẳn là chỉ có một vài người quen mới có thể nhận ra, cô nương này làm thế nào mà vừa mở miệng ra đã điểm trúng huyệt chết rồi?
Diệp Quân Trì cũng quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ cau mày: “Hỏi ngươi sao ngươi không trả lời? Các ngươi tới từ Dương Ninh? Có từng thấy Kỷ Viên với Diệp Quân Trì không?”
Kỷ Viên còn đang muốn phủ nhận, Diệp Quân Trì lại bình tĩnh cất tiếng: “Có thấy, sao vậy, ngươi cũng muốn giết Kỷ Viên?”
Thiếu nữ trợn trừng đôi mắt to: “Có cái rắm! Cô nãi nãi muốn cứu hắn ra từ trong tay ma đầu kia!”
“…” Gì?
Diệp Quân Trì sửng sốt trong chớp mắt, rồi tỏ vẻ rất biết thời thế: “Ồ? Cứu hắn? Ngươi có liên quan gì tới Kỷ Viên?”
Kỷ Viên cũng đang hỏi hệ thống về vấn đề này.
Thiếu nữ và hệ thống trả lời cùng một lúc.
“Biểu tỷ của hắn.”
“Chị họ của ngươi.”
Nghe nói khắp cả thiên hạ bây giờ đầu người đắt giá nhất một cái là của Diệp Quân Trì, một cái là của hắn.
Bây giờ trên trời dưới đất đều có người tu chân, kết thành đội cũng có mà đơn phương độc mã cũng có, ở trên trời không có thứ gì có thể che khuất tầm mắt, cưỡi kiếm thành ra dễ đụng phải tu sĩ chính đạo hơn.
Kỷ Viên nghiêm túc suy nghĩ xem từ khi nào mình lại biến thành một người “lòng lang dạ sói, ong bướm lẳng lơ, tâm địa độc ác, táng tận thiên lương” như vậy.
Diệp Quân Trì khó có lúc lại nói một câu an ủi hắn, tuy rằng nghe thật không giống như lời dùng để an ủi. Hắn nói: “Ngươi thích ứng một chút, quen rồi sẽ ổn thôi.”
Kỷ Viên tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn thích ứng, lại càng không muốn quen với điều này.
Hai người rời xa núi Thừa Dương, tìm tới bến đò, thương lượng giá mua thuyền với người chèo thuyền. Kỷ Viên im lặng nhìn Diệp Quân Trì cò kè mặc cả với một phàm nhân, cảm thấy tình cảnh này có phần thật thê thảm.
Đường đường là Ma quân Ma giới, là nhân vật làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, không ngờ lại nhặt một cọng cỏ dại không biết từ đâu ra, không chút để ý nhét vào miệng nhai nhai, cò kè với một phàm nhân.
Kỷ Viên nói: “Hệ thống, ta phát hiện ra ta không hiểu Diệp Quân Trì đang nói gì cả.”
Hệ thống nói: “Đừng hoảng hốt.”
Kỷ Viên chớp mắt vài cái, lại nghe thấy hệ thống nói: “Ta nhìn cũng có vẻ không hiểu lắm.”
Kỷ Viên: “…”
Cuối cùng Diệp Quân Trì mồm mép lợi hại hơn, thành công dùng giá thấp mua được thuyền nhỏ, người chèo thuyền khi nhận lấy bạc còn không nhịn được mà nói một câu: “Nhìn cách ăn mặc của ngài, đáng ra cũng phải là một công tử gia nhà giàu, sao mà so với mấy người chúng ta, ra tay lại còn…”
Lão rất nể tình không nói hết câu.
Diệp Quân Trì cười tủm tỉm, một tiếng “thú vị” không nói ra, dư quang khóe mắt đảo đến Kỷ Viên đang đỡ trán quay đầu bên cạnh, sắc mặt hơi nghiêm lại, nói: “Bị người nhà đuổi ra ngoài.”
Nói cứ như thật vậy.
Khóe miệng Kỷ Viên co rút, nghĩ thầm chỉ cần người cao hứng là được rồi, ai ngờ Kỷ Viên lại quay đầu nhìn về phía hắn, sâu kín thở dài: “Người nhà không thể được chấp nhận chúng ta.”
Người chèo thuyền đã sớm có chút tò mò đối với thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt thanh lãnh bên cạnh, nghe vậy lập tức hiểu ra, ý vị sâu xa, “Ồ” một tiếng.
Chú ý tới ánh mắt quỷ dị lia lại đây của người chèo thuyền, Kỷ Viên dùng khuôn mặt không đổi sắc nhìn về phía Diệp Quân Trì: “…”
Hắn đã làm gì nên tội nên tình đâu cơ chứ.
Diệp Quân Trì rất thích chọc cho Kỷ Viên lộ ra cảm xúc thật sự, tựa như có thể hé mở tấm mặt nạ thanh lãnh kia, có thể nhìn thấu một góc linh hồn nhỏ xíu nhưng thú vị ẩn giấu bên dưới tấm mặt nạ kia. Hắn cũng ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại có loại hứng thú này với Kỷ Viên, lại còn làm tới không biết mệt.
Bởi Kỷ Viên không thể không ăn, sau khi mua thuyền lại đi mua thêm chút lương khô, lúc đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán mặt nạ, ánh mắt Diệp Quân Trì tùy tiện đảo qua, bỗng nhiên thò tay ra cầm lấy một cái mặt nạ sẫm màu đeo lên mặt, cười hỏi: “Thế nào?”
Cùng lúc đó bên cạnh có vài đạo sĩ mặc đạo bào đi qua, đi rất vội vã, sắc mặt âm trầm. Tựa như đang kiếm tìm ai đó, ánh mắt quét qua khắp mọi nơi, tay đặt lên chuôi bội kiếm bên hông, vừa cảnh giác lại khẩn trương.
Kỷ Viên thấy họ bước nhanh đi xa rồi, thu hồi ánh mắt, nhìn cái mặt nạ màu đậm như mực kia, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói một câu “Xấu”, tiện tay cầm một cái mặt nạ hình thỏ trắng trong cửa hàng lên, ý xấu đưa cho Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì nhìn lướt qua cái mặt nạ có chút ấu trĩ này, không ngờ lại không nói gì, còn cầm đi thanh toán tiền, cùng Kỷ Viên trở lại bến đò.
Kỷ Viên theo sau hắn, lặng lẽ xoa nhẹ ngực mình, cảm thấy ngày qua ngày đều không có trái cây để ăn thật sự là quá đau khổ.
Diệp Quân Trì có một loại tâm tính bao dung hắn tới kỳ lạ, không phải là bởi vì máu của hắn, cũng không phải là thứ gì gì tinh kia, tám phần là do cái nguyên nhân hệ thống đã rải thính mà không nói rõ kia.
Nhảy xuống thuyền nhỏ, Diệp Quân Trì tùy tiện chặt dứt dây thuyền buộc nối liền với bến, thuyền nhỏ bắt đầu xuôi dòng phiêu lưu. Giữa Dương Ninh và Tấn Hà có một con sông, xuôi dòng khoảng nửa tháng là tới, không cần phải cố gắng điều khiển hướng thuyền trôi.
Diệp Quân Trì tựa vào bên mép thuyền, hai chân thon dài ủy khuất cuộn tròn lại, híp mắt cảm nhận gió lạnh trên mặt sông khi màn đêm buông xuống, một lúc lâu sau mới hỏi: “Muốn hỏi gì?”
Kỷ Viên có rất nhiều nghi hoặc trong lòng, thấy hắn chủ động mở lời, suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề mà hẳn Diệp Quân Trì sẽ trả lời: “Những đạo sĩ kia?”
“Giới tu chân đã phát lệnh diệt hồn đối với hai chúng ta, bây giờ chỉ sợ ai cũng muốn giết chúng ta cả.” Diệp Quân Trì chống cằm, ngữ điệu thoải mái không nghe ra chút lo lắng sợ hãi nào đối với lệnh diệt hồn này, “Ngươi đó, có rất nhiều người không nhận ra. Ta thì không giống vậy, lúc nãy khi mua lương khô có người nhận ra ta, chẳng qua cũng không dám để lộ ra, mà chỉ trộm báo cho người khác.”
“Ngươi kết thù kết oán với đạo sĩ sâu tới vậy?”
Diệp Quân Trì dừng lại một chút, trong đôi mắt sâu thẳm kia khó lại có chút gợn sóng, tựa như sau khi phủi lớp bụi dính trên mảnh ký ức sâu trong lòng xong lại phát hiện thứ đồ nằm dưới lớp bụi ấy không phải là thứ mà bản thân mình muốn tìm.
Hắn hàm hồ cất giọng: “Thanh danh của Minh Hư coi như không tồi, địa vị khá cao.”
Ở chung một thời gian, Kỷ Viên phát hiện Diệp Quân Trì cũng không phải là ma đầu tâm thần mất trí như trong lời đồn kia, thật sự không nghĩ ra Minh Hư chọc phải chỗ nào của hắn, lời tới bên miệng, xét tới vẻ mặt vẫn luôn lãnh đạm như một kia, đành phải nuốt xuống. Im lặng một chút, hắn hỏi: “Vì sao lại cứu ta?”
Hắn hỏi chính là ngày Triệu Dương bức hôn lần đó. Hệ thống đã phổ cập khoa học cho Kỷ Viên biết Triệu Dương là hạng người gì, trong bách gia không ai là không biết tới, nghe nói còn có một số công tử tuấn kiệt của thế gia, môn phái có chút mê luyến Kỷ Viên, sau khi nghe nói đều muốn lao lên trợ giúp nhưng lại bị những người khác ngăn cản — thứ nhất là không thể chọc vào Triệu gia, thứ hai là cho dù có chọc vào rồi, chỉ vì một cái bình hoa đẹp mà vô dụng, không khỏi sẽ là mất nhiều hơn được.
Diệp Quân Trì cười: “Ta vẫn còn đang nghĩ xem chừng nào ngươi mới hỏi tới chuyện này.”
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Viên, nói: “Ta kể lại một chút chuyện cũ cho ngươi nghe nhé, ba mươi năm rước, Ma giới đại loạn, Ma tôn bị đánh cho xác thịt tan nát, hồn phi phách tán ngay trước mặt mọi người. Ta là người thừa kế của Ma tôn, những người dã tâm bừng bừng này đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc… Ta chạy tới Nhân giới, khi đang hấp hối, bỗng gặp được một tiểu cô nương.”
Kỷ Viên mơ hồ đoán ra được một chút gì đó.
“Một tiểu hài tử rất nhỏ, nhìn chết lặng, lạnh lùng như băng, thấy ta dính máu đầy người cũng không sợ…” Ngữ khí Diệp Quân Trì thản nhiên, “Khi đó ngươi vẫn còn nhỏ, chắc là bây giờ không còn nhớ nữa. Ta thấy ngươi xoay người bỏ chạy, còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại nữa, không ngờ ngươi lại đưa cha ngươi tới, tuy rằng ngươi có cho ta uống thuốc cũng không có tác dụng gì…”
Không phải là ân cứu mạng, mà là một chút hơi ấm khi đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, làm cho Diệp Quân Trì nhớ mãi tới tận bây giờ.
Kỷ Viên nghẹn lời một chút, có chút cảm khái nói với hệ thống: “Nguyên chủ chết đi quả là không đáng.”
Hệ thống thở dài: “Đều là do số mệnh cả, hắn không vượt qua nổi. Ngươi có thể ở đây, cũng là do mệnh của ngươi, đừng nghĩ nhiều, hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt.”
Kỷ Viên “ừm” một tiếng, ngồi bên mép thuyền lấy lương khô ra lặng lẽ gặm, ảo tưởng rằng đây chính là thịt nướng hắn vẫn còn chưa ăn xong tối qua.
Hệ thống thấy hắn ăn tới im hơi lặng tiếng quá mức, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Kỷ Viên nuốt lương khô, buồn bã nói: “Nghĩ xem tới lúc nào ta mới có thể trở về tiếp tục ăn chơi đàng điếm.”
Hệ thống nhìn tiến độ nhiệm vụ một chút, mỉm cười: “Hai nghìn hai trăm hai mươi hai.”
Kỷ Viên thiếu chút nữa cạn lời: “… Câm miệng, cảm ơn.”
Xuôi dòng thêm vài ngày nữa, thời tiết vẫn luôn gió êm sóng lặng, vừa vào thu, những cơn gió cuối hè đầu thu lạnh thấu xương, làm cho con gà yếu Kỷ Viên lạnh run, đang định lùi vào trong khoang thuyền, bảo hệ thống kể chuyện cho mình nghe, chợt cách đó không xa có tiếng hét thảm vang lên.
Kỷ Viên quay đầu nhìn lại.
Cách đó không xa là một con thuyền, thuyền đạp nước trôi băng băng, trên thuyền còn có người bị một người khác dẫm lên người, ghé vào bên mép thuyền, thống khổ hét thảm gì đó.
Mấy từ giết người phóng hỏa, giết người cướp của chạy qua đầu Kỷ Viên, Kỷ Viên nhìn kỹ, chỉ thấy người đang dẫm lên kẻ kia chính là một thiếu nữ, ăn mặc sặc sỡ vô cùng – đỏ chót toàn thân, theo chân người kia nhìn lên, trong tay còn đang nắm lấy một cây roi mây, tựa như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt đẹp động lòng, dáng người cao gầy, hàng mi thanh tú có hơi nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vô cùng tức giận, một đôi mắt to lia qua, còn chưa tới gần đã có một loại khí tức chỉ thuộc về những người được lớn lên trong sự nuông chiều đập vào mặt mà đến.
Hệ thống thốt lên một câu “Ồ hiểu rồi”.
Kỷ Viên cho dù là một gay nhưng điều này cũng không cản trở gu thẩm mỹ của hắn, hắn bất động thanh sắc nhìn thiếu nữ kia, chợt nhớ ra một chuyện, vội nhìn về phía Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì đã đeo cái mặt nạ thỏ kia lên rồi, dưới chiếc mặt nạ, ánh mắt lại càng thêm âm trầm, mà cái mặt nạ kia lại để lộ ra một nửa khuôn mặt bao gồm một đôi môi cực đẹp, cùng với chiếc cằm thật tinh xảo.
… Chỉ là cái mặt nạ con thỏ kia có chút sát phong cảnh.
Thuyền nhỏ rất nhanh đã tới gần thiếu nữ kia, thiếu nữ lia mắt nhìn họ một cái, tạm dừng một chút trên mặt Kỷ Viên, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng vẫn rất bình tĩnh lấy chân đạp người ta xuống sông, giọng nói tựa như chuông bạc: “Thứ bỉ ổi này mà cũng muốn xuống tay với cô nãi nãi ngươi!”
Hai người bị đá xuống sông nước mắt giàn giụa, lạnh run gọi cô nãi nãi.
Thiếu nữ lạnh lùng quát: “Còn không mau cút đi?”
Hai người đành phải đứng dậy từ trong dòng sông lạnh như băng, nhìn thấy Kỷ Viên, hai mắt sáng ngời, vội vàng vòng qua, “Hai vị công tử, hai vị công tử xin hãy thương xót…”
Thiếu nữ trợn mắt, một roi quất qua. Khoảng cách giữa hai chiếc thuyền là một trượng, roi của thiếu nữ lại chuẩn xác quất lên hai người, tiếng hét thảm thiết vang dội. Thiếu nữ nhướn mày, mắng: “Hai cái tên muốn giết người cướp của các ngươi mà cũng muốn lên thuyền!”
Kỷ Viên ngồi xổm cạnh Diệp Quân Trì xem kịch vui, thấy một màn này, nhỏ giọng hỏi: “Người tu chân?”
Diệp Quân Trì gật đầu.
Kỷ Viên sợ cô nương này nhận ra Diệp Quân Trì, im lặng không lên tiếng, chỉ mong thuyền nhỏ sẽ chỉ lặng lẽ đi ngang qua.
Không ngờ thiếu nữ giải quyết hai người kia xong liền quay về phía hắn: “Bên kia, có biết Kỷ Viên không?”
Tay Kỷ Viên run lên. Sau khi hắn mặc nam trang vào, sự chênh lệch với nữ trang là cực kỳ lớn, hẳn là chỉ có một vài người quen mới có thể nhận ra, cô nương này làm thế nào mà vừa mở miệng ra đã điểm trúng huyệt chết rồi?
Diệp Quân Trì cũng quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ cau mày: “Hỏi ngươi sao ngươi không trả lời? Các ngươi tới từ Dương Ninh? Có từng thấy Kỷ Viên với Diệp Quân Trì không?”
Kỷ Viên còn đang muốn phủ nhận, Diệp Quân Trì lại bình tĩnh cất tiếng: “Có thấy, sao vậy, ngươi cũng muốn giết Kỷ Viên?”
Thiếu nữ trợn trừng đôi mắt to: “Có cái rắm! Cô nãi nãi muốn cứu hắn ra từ trong tay ma đầu kia!”
“…” Gì?
Diệp Quân Trì sửng sốt trong chớp mắt, rồi tỏ vẻ rất biết thời thế: “Ồ? Cứu hắn? Ngươi có liên quan gì tới Kỷ Viên?”
Kỷ Viên cũng đang hỏi hệ thống về vấn đề này.
Thiếu nữ và hệ thống trả lời cùng một lúc.
“Biểu tỷ của hắn.”
“Chị họ của ngươi.”
Tác giả :
Thanh Đoan