Tiên Hồng Lộ
Chương 429: Chiến Nguyên Anh! (thượng)
Âm Hồn thượng nhân quát một tiếng, tế ra một viên huyết châu âm khí dày đặc, hóa thành một chùm tia sáng màu máu chói mắt, từ phía sau bắn về phía Dương Phàm.
Thân là Nguyên Anh Kỳ lão quái, chẳng những lấy nhiều hiếp ít, còn đánh lén từ sau lưng, khó trách Âm Hồn thương nhân này xú danh vang xa trong tầng lớp Nguyên Anh tại Nội Hải.
Cảm quan của Dương Phàm cường đại đến mức nào, Âm Hồn thượng nhân mới vừa nảy sinh sát ý, hắn liền sinh ra cảm ứng.
Ứng phó với một cường giả Nguyên Anh, hắn đã có chút cố hết sức, càng đừng nói sau lưng lại có Nguyên Anh Kỳ lão quái đánh lén.
- Đây là cái gọi là Nguyên Anh Kỳ cao nhân
Hắn cười lạnh một tiếng, quanh thân sớm ngưng kết thành Thảo Giáp màu xanh biếc. Trên thảo giáp so với trước kia càng thêm ngưng tụ như thật thể.
Ở thời khắc vạn phần nguy cấp, trên vai của hắn đột nhiên nhiều thêm một con tinh xà nhỏ chừng ba thước.
"Vù!"
Lưu Ly Hàn Tinh Xà lập tức nhảy lên bay ra ngoài, vừa lúc cùng huyết châu va chạm cùng một chỗ, trong hư không vang lên từng đạt tiếng kêu xé rách tim gan, vô số huyết ảnh rít gào.
Từ trong huyết châu đó phóng xuất ra một màn hơi mở màu máu, bao phủ phạm vi khu vực hai mươi trượng.
Dương Phàm hơi chấn động tâm thần, nhưng trong thời gian ngắn liền khôi phục lại. Lúc này hắn mới biết trong huyết châu kia thu giữ mấy vạn sinh linh tàn hồn lệ phách, đồng thời trong công kích, còn ẩn chứa công kích hỗn loạn tâm thần cường đại.
Nếu đổi lại là bất cứ tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ nào, chịu đựng công kích của huyết châu này, ít nhất tâm thần sẽ bị thất thần một lát, thậm chí bị tổn thương.
Nhưng lực lượng linh hồn của Dương Phàm có thể so với cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, còn dùng qua Tam Sinh Tuệ Thủy, Nguyên Linh Đan, hơn nữa trên thân mình còn đeo Thanh Thần Ngọc Bội.
Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn bị Âm Hồn thượng nhân đánh lén từ sau lưng, gần như cũng không bị ánh hưởng gì.
Ngược lại Lưu Ly Hàn Tinh Xà, hai tròng mắt đỏ như máu, đã bị ảnh hưởng một ít, nó rít gào một tiếng, thân thể bỗng hóa thành lớn, hóa thành hình thái vốn có của nó.
"Vù!"
Một màn hào quang màu trắng chói mắt từ trên người Lưu Ly Hàn Tinh Xà phóng thích ra, trong phút chốc, hình thể nó tăng vọt không biết bao nhiêu lần, hóa thành một con cự xà dài đến mười mấy trượng, toàn thân vững chắc như băng tinh. Đối phó với công kích điên cuồng của Âm Hồn thượng nhân, nó phát ra một mảng lớn khí đóng băng màu trắng quét ngang cả khu vực.
Âm Hồn thượng nhân một kích thất bại, trên vòng phòng ngự bảo hộ quanh thân ngưng kết thành một tầng băng sương, hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Ly Hàn Tinh Xà, hừ lạnh một tiếng:
- Yêu tu trung kỳ tứ cấp cùng dám giương oai ở trước mặt ta.
Dứt lời, hắn chà xát hai tay một cái, một luồng gió mạnh màu đen âm u lạnh lẽo thấu xương, hóa thành một xà ảnh, trong chóp mắt đánh trúng Lưu Ly Hàn Tinh Xà, không thể tưởng tượng tốc độ của nó mau như vậy.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, liền phát ra một tiếng rít sắc bén, bộ dáng thống khổ dị thường.
Nhưng nó vẫn hung hãn không sợ chết đánh về phía Âm Hồn thượng nhân, há mồm phun ra một đám Băng diễm trong suốt như hoa sen nở rộ.
Âm Hồn thượng nhân cũng cảm nhận được uy lực đáng sợ trong Băng diễm này, thân hình "Vù" một tiếng, lách qua một bên tránh khỏi Băng diễm.
Ở dưới chênh lệch thực lực và cấp bậc thật lớn, cho dù Lưu Ly Hàn Tinh Xà tư chất có thể so với Thần thú, nhưng muốn đánh ngang tay với cường giả Nguyên Anh nhãn hiệu lâu đời như Âm Hồn thượng nhân, thì rõ ràng không có khả năng.
Dương Phàm trong lúc chiến đấu cùng Cù Việt, do tâm thần tương liên, hắn cảm nhận được tâm thần Lưu Ly Hàn Tinh Xà bị thương, chỉ sợ không kiên trì thêm được bao lâu.
"Ồthực lực của hoang dã dị chủng này không ngờ có thể so với Thần thú cùng cấp bậc." Âm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà mặc dù không thể chiến thắng hắn, nhưng khẳng định có thể kiềm chế hắn một đoạn thời gian, thực lực như thế đã vượt qua đại tu sĩ cùng cấp bình thường, đã tới gần với cường giả Nguyên Anh Kỳ.
Nghĩ đến đây, Âm Hồn thượng nhân nhìn về phía Lưu Ly Hàn Tinh Xà trong ánh mắt đột nhiên rực nóng lên, tham niệm cùng sát khí trong lòng càng đậm: "Người này rốt cuộc có phúc duyên gì, chẳng những có mấy kiện trọng bảo, mà còn thu phục được hoang dã dị chủng có thể so với Thần thú như thế."
"Ầm ầm rầm rầm"
Ở bên kia, công kích của Cù Việt càng hung hiểm hơn càng mạnh hơn lên, mỗi cái giơ tay nhắc chân đều kèm theo lực lượng đáng sợ có thể phá nát sắt thép, ma khí mãnh liệt cuồn cuộn ập tới Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không chủ động xuất kích, vẫn bình tĩnh ứng phó, dẫn nhập từng đợt từng đợt dư sóng của lực lượng công kích cuồng bạo nhập vào trong đại địa.
Đồng thời, hắn cũng từ trong đại địa dưới chân bổ sung chút ít sinh cơ lực, điều này giúp cho khí mạch của hắn càng thêm kéo dài.
"Tiểu tử này chăng lẽ cũng là Thần thú hóa thân, với tu vi Kim Đan đỉnh ngăn cản công kích của ta không nói, khí mạch của hắn nhưng lại dư thừa kéo dài lâu như thế, hoàn toàn không e sợ công kích của ta. Đổi lại là Kim Đan nào khác, cũng đủ chết đi chết lại bao nhiêu lần rồi." Cù Việt cũng thẳm kinh hãi.
Ngay cả hạng người tâm cao khí ngạo như hắn, nhưng đối mặt với loại tình huống này, cũng không thể không bội phục thực lực của đối phương.
Nhưng mà, trong lòng Dương Phàm tự hiểu rõ mình hơn ai hết, tất cả lợi thế không bại của mình ở trước mặt Cù Việt, là bởi vì mình đứng trên mặt đất.
Một khi rời khỏi mặt đất, lên trên bầu trời chiến đấu hoặc là đấu pháp, thì thực lực của Cù Việt ít nhất còn hơn hắn vài phần, chính mình chắc chắn phải chịu thiệt.
"Áo nghĩa của Diễn Căn Kỳ gắn bó cùng một nhịp thở với đại địa, ở thời điểm chân đạp đại địa, có thể tăng phúc lực phòng ngự thật lớn, toàn bộ đại địa đều là chỗ dựa vào của ta."
Dương Phàm đã hiểu rõ cảnh giới của Diễn Căn Kỳ, đương nhiên biết rõ tình huống của mình.
- Tiểu tử! Có bản lĩnh lên trên bầu trời đấu pháp thuật!
Cù Việt dường như cũng nhìn ra manh mối gì đó, đột nhiên bay vọt lên giữa không trung, trong tay tế ra một viên quang cầu bắn u quang ra bốn phía.
- Hừ! Hai cường giả Nguyên Anh các ngươi đánh một mình Kim Đan ta mà còn vô liêm sỉ đến mức này.
Dương Phàm lộ vẻ mặt trào phúng cười lạnh, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đại địa dưới chân.
Trên mặt Cù Việt đầu tiên là đỏ bừng lên, ngay sau đó phủ một lóp sương lạnh cùng nồng đậm sát khí, quang cầu trong tay bắn ra, thoáng cái liền nở rộ ra ngàn vạn tia u quang bắn tung ra như lông trâu.
Tức thì Dương Phàm có cảm giác một áp lực kinh người đè xuống, Cù Việt này rốt cực không kìm nôi xuất ra Pháp bảo rồi.
So Pháp bảo?
Dương Phàm cười lạnh, vỗ vào túi trữ vật một cái, bốn khối Phương Thiên Kim Minh Chuyên trước mặt kết hợp cùng một chỗ, vầng hào quang màu xanh nở rộ, hình thành một cái tường đồng vách sắt cao tới mấy trượng, trên đó trải đầy hoa văn màu vàng.
"Vù! Phù!"
U quang bắn nhanh tới như ngãn vạn hạt mua kia, toàn bộ bị Phương Thiên Kim Minh Chuyên cản lại.
Dương Phàm chân đạp đại địa, một lực lượng dày đặc kiên cố, theo lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, đồng thời rót vào Phương Thiên Kim Minh Chuyên.
"Vù! Vù!"
Bỗng nhiên cả khối phương chuyên lớn phóng xuất ra khí tức càng thêm dày đặc và vững chắc, trở nên càng thêm cứng rắn, lực phòng ngự tăng lên một cấp bậc.
- Cái gì!
Cù Việt chấn động, sắc mặt biến đồi không ngừng.
Chợt, hắn lại lấy ra một thanh chủy thủ lấp lánh ánh vàng mở ảo, hai tay điên cuồng rót vào pháp lực, toàn thân phát ra hắc quang, thần thông pháp lực cường đại của Nguyên Anh Kỳ đột nhiên bùng nổ.
- Lợi khí công kích?
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ lạnh như băng lấp lánh ánh vàng đó.
"Vù! Vèo!"
Cù Việt bỗng nhiên vung tay lên, thanh chủy thủ màu vàng kia không ngờ lại hóa thành một cầu vồng chói mắt, mang theo một luồng kiếm khí đen nhánh cuồn cuộn mãnh liệt quét tới.
Dương Phàm chấn động tâm thần, thân thể chuyền thành trung bình tấn, hoa văn màu vàng trên Phương Thiên Kim Minh Chuyên trong tay càng thêm ngưng tụ như thực chất, mơ hồ bao phủ thêm một tầng màu vàng đất.
Keng keng keng keng keng
Tiếng "keng keng" giòn tan thật dễ nghe vang lên bên tai không dứt, giống như hạt mưa rơi tí tách trên mái ngói.
Tại trong quá trình này, hai chân Dương Phàm lún thật sâu trong lớp đất, cả người hơi hơi lay động, nhưng vẫn không nhích động nửa bước.
"Keng! Keng!" '
Ánh sáng vàng mờ ảo kia khí thế như cầu vồng đánh trúng Phương Thiên Kim Minh Chuyên, thân thể Dương Phàm nhoáng một cái, vững vàng tiếp được, trên Phương Thiên Kim Minh Chuyên giống như tường đồng vách sắt trước người bẳn ra những đốm lửa chói mắt.
Không hề bị thương, không hề nhích động nửa bước!
- Điều nàyđiều này sao có thể!
Cù Việt quả thực có chút khó có thể tin.
Bậc cao Nguyên Anh cao cao tại thượng, Pháp bảo thần thông thi triển hết không giữ lại chút nào, không ngờ vẫn không thương tổn đến đối phương mảy may nào.
"Ầm!"
Dương Phàm lại đứng thẳng hai chân đang gấp khúc, trước người Phương Thiên Kim Minh Chuyên ầm ầm rơi xuống đất, bụi đất bay lên, hình thành một tường thành không thể vượt qua, khiến Cù Việt cảm thấy một trận bất lực.
"Cù Việt này chắc là mới vào cường giả Nguyên Anh Kỳ, thực lực đích xác thắng ta một bậc, nhưng chỉ cần ta đạp chân trên đại địa, liền có lợi thế bất bại." Dương Phàm tạm ổn định trong lòng.
Đúng lúc này, bèn kia Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang quẫn lấy Âm Hồn thượng nhân cùng một chỗ, nó phát ra từng đạt tiếng rít gào thống khổ và phẫn nộ, trên người liên tục bị vết thương, tâm thần lại bị thương nhiều hơn.
"Thực lực của ta hiện tại so với bọn chúng kém không lớn, nhưng đối mặt với hai cường giả Nguyên Anh Kỳ, cho dù để Thạch Thiên Hàn đi ra cùng nhau đánh, cũng khó có thể thủ thắng."
Trong lòng Dương Phàm nảy sinh ý rút lui, Tường Vân Ngõa dưới chân bỗng nhiên run lên.
"Vèo!"
Ngay sau đó, hắn hiện ra tại giữa không trung, dưới phụ trợ của vầng sáng bạc và màu xanh biếc, bắn đi thật xa trên bầu trời.
- Tốc độ thật nhanhĐừng để hắn chạy thoát!
Cù Việt kinh hô một tiếng, dưới chân xuất hiện một đám mây đen, thân hình hóa thành một luồng sáng đen, gần như là ngay tức thì truy đuổi theo, tốc độ không ngờ không chậm bao nhiêu so với Dương Phàm.
Cùng một lúc, Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang giao chiến cùng Âm Hồn thượng nhân bỗng dưng biến mất.
- Ồ
Âm Hồn thượng nhân đột nhiên mất đi mục tiêu, cực kỳ kinh ngạc.
Chủ nhân Dương Phàm này đã rời đi ngoài xa mấy dặm, Lưu Ly Hàn Tinh Xà thân là linh thú làm thế nào bỗng dưng biến mất như thế.
Hắn không thể tưởng tượng loại thần thông này, quả thực là cực kỳ quỷ dị.
- Hừ! Chỉ có giết chết ngươi, bí mật gì đều có thể lộ chân tướng.
Âm Hồn thượng nhân cũng đạp độn quang truy đuổi theo.
Cứ như vậy, phía chân trời ba bóng người bay đi trong hải vực mênh mông vô cùng vô tận.
Phi hành mấy trăm dặm, Dương Phàm lộ vẻ mặt châm chọc:
- Để xem các ngươi làm thế nào đuổi theo ta?
Dứt lời, dưới chân hắn vầng sáng bạc của Tường Vân Ngõa run lên, tốc độ đột nhiên gia tăng không chỉ hơn một nửa.
"Vèo!"
Tốc độ của hắn lập tức vượt hơn hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phía sau.
Hắn sở dĩ ở lại giao phong cùng hai cường già Nguyên Anh này, chủ yếu là vì tự mình hiểu biết thực lực của hai người, đương nhiên cũng có ý muốn thử nghiệm lực lượng của mình.
Có Tường Vân Ngõa dưới chân, Dương Phàm có nắm chắc thoát khỏi truy đuổi của hai người.
- Cái gì?
Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt trên mặt lúc này thực khó coi, trơ mắt nhìn khoảng cách giữa Dương Phàm và hai người mình từng chút từng chút kéo xa ra.
Thân là cường giả Nguyên Anh Kỳ, không ngờ tốc độ lại không bằng một gã Kim Đan, chuyện này nếu người ta biết, chẳng phải là mất hết thể diện sao.
- Tiểu tử này lại có dị bảo, đôi giày dưới chân hắn có điểm giống như Tường Vân Ngõa trong truyền thuyết!
Hai người vẻ mặt càng âm trầm, trong lòng càng thêm không cam lòng.
- Ta không tin đuổi không kịp ngươi!
Cù Việt lộ vẻ mặt âm độc, pháp lực quanh thân đột nhiên bùng phát lên, độn quang dưới chân lóe ra tia máu, lập tức làm cho tốc độ của hắn tăng mạnh.
Âm Hồn thượng nhân sắc mặt ngưng trọng, hai tay bấm tay niệm thần chú, độn quang dưới chân tăng vọt, tốc độ cũng tăng lên một mảng lớn.
"Vù! Vù!"
Sau khi thi triển bí thuật, tốc độ của hai người lại tăng lên, không còn chậm bao nhiêu so với Dương Phàm.
- Hừ! Các ngươi có bí thuật, ta không có sao?
Dương Phàm cười lạnh, pháp lực quanh thân bùng phát một trận, Tường Vân Ngõa chợt nở rộ ra ánh sáng màu bậc chói mắt.
"Vèo!"
Không khi chấn động, gió nổi mây chuyển, một luồng sáng màu bậc giống như sao chổi, xẹt đi về phía chân trời.
Trong thời gian ngắn, Dương Phàm đã ở ngoài xa năm sáu mươi dặm.
Chính là thần thông Tường Vân Thiên Lý!
- Cái gì?
Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt đang thi triển bí thuật, lòng như bị sét đánh, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
"Vèo!"
Luồng sáng bậc lại nhoáng một cái, đám mây phía chân trời tản ra, bóng dáng Dương Phàm toàn bộ biến mất, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thần thức của bọn họ.
Thân là Nguyên Anh Kỳ lão quái, chẳng những lấy nhiều hiếp ít, còn đánh lén từ sau lưng, khó trách Âm Hồn thương nhân này xú danh vang xa trong tầng lớp Nguyên Anh tại Nội Hải.
Cảm quan của Dương Phàm cường đại đến mức nào, Âm Hồn thượng nhân mới vừa nảy sinh sát ý, hắn liền sinh ra cảm ứng.
Ứng phó với một cường giả Nguyên Anh, hắn đã có chút cố hết sức, càng đừng nói sau lưng lại có Nguyên Anh Kỳ lão quái đánh lén.
- Đây là cái gọi là Nguyên Anh Kỳ cao nhân
Hắn cười lạnh một tiếng, quanh thân sớm ngưng kết thành Thảo Giáp màu xanh biếc. Trên thảo giáp so với trước kia càng thêm ngưng tụ như thật thể.
Ở thời khắc vạn phần nguy cấp, trên vai của hắn đột nhiên nhiều thêm một con tinh xà nhỏ chừng ba thước.
"Vù!"
Lưu Ly Hàn Tinh Xà lập tức nhảy lên bay ra ngoài, vừa lúc cùng huyết châu va chạm cùng một chỗ, trong hư không vang lên từng đạt tiếng kêu xé rách tim gan, vô số huyết ảnh rít gào.
Từ trong huyết châu đó phóng xuất ra một màn hơi mở màu máu, bao phủ phạm vi khu vực hai mươi trượng.
Dương Phàm hơi chấn động tâm thần, nhưng trong thời gian ngắn liền khôi phục lại. Lúc này hắn mới biết trong huyết châu kia thu giữ mấy vạn sinh linh tàn hồn lệ phách, đồng thời trong công kích, còn ẩn chứa công kích hỗn loạn tâm thần cường đại.
Nếu đổi lại là bất cứ tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ nào, chịu đựng công kích của huyết châu này, ít nhất tâm thần sẽ bị thất thần một lát, thậm chí bị tổn thương.
Nhưng lực lượng linh hồn của Dương Phàm có thể so với cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, còn dùng qua Tam Sinh Tuệ Thủy, Nguyên Linh Đan, hơn nữa trên thân mình còn đeo Thanh Thần Ngọc Bội.
Dưới tình huống như vậy, cho dù hắn bị Âm Hồn thượng nhân đánh lén từ sau lưng, gần như cũng không bị ánh hưởng gì.
Ngược lại Lưu Ly Hàn Tinh Xà, hai tròng mắt đỏ như máu, đã bị ảnh hưởng một ít, nó rít gào một tiếng, thân thể bỗng hóa thành lớn, hóa thành hình thái vốn có của nó.
"Vù!"
Một màn hào quang màu trắng chói mắt từ trên người Lưu Ly Hàn Tinh Xà phóng thích ra, trong phút chốc, hình thể nó tăng vọt không biết bao nhiêu lần, hóa thành một con cự xà dài đến mười mấy trượng, toàn thân vững chắc như băng tinh. Đối phó với công kích điên cuồng của Âm Hồn thượng nhân, nó phát ra một mảng lớn khí đóng băng màu trắng quét ngang cả khu vực.
Âm Hồn thượng nhân một kích thất bại, trên vòng phòng ngự bảo hộ quanh thân ngưng kết thành một tầng băng sương, hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Ly Hàn Tinh Xà, hừ lạnh một tiếng:
- Yêu tu trung kỳ tứ cấp cùng dám giương oai ở trước mặt ta.
Dứt lời, hắn chà xát hai tay một cái, một luồng gió mạnh màu đen âm u lạnh lẽo thấu xương, hóa thành một xà ảnh, trong chóp mắt đánh trúng Lưu Ly Hàn Tinh Xà, không thể tưởng tượng tốc độ của nó mau như vậy.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, liền phát ra một tiếng rít sắc bén, bộ dáng thống khổ dị thường.
Nhưng nó vẫn hung hãn không sợ chết đánh về phía Âm Hồn thượng nhân, há mồm phun ra một đám Băng diễm trong suốt như hoa sen nở rộ.
Âm Hồn thượng nhân cũng cảm nhận được uy lực đáng sợ trong Băng diễm này, thân hình "Vù" một tiếng, lách qua một bên tránh khỏi Băng diễm.
Ở dưới chênh lệch thực lực và cấp bậc thật lớn, cho dù Lưu Ly Hàn Tinh Xà tư chất có thể so với Thần thú, nhưng muốn đánh ngang tay với cường giả Nguyên Anh nhãn hiệu lâu đời như Âm Hồn thượng nhân, thì rõ ràng không có khả năng.
Dương Phàm trong lúc chiến đấu cùng Cù Việt, do tâm thần tương liên, hắn cảm nhận được tâm thần Lưu Ly Hàn Tinh Xà bị thương, chỉ sợ không kiên trì thêm được bao lâu.
"Ồthực lực của hoang dã dị chủng này không ngờ có thể so với Thần thú cùng cấp bậc." Âm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Lưu Ly Hàn Tinh Xà mặc dù không thể chiến thắng hắn, nhưng khẳng định có thể kiềm chế hắn một đoạn thời gian, thực lực như thế đã vượt qua đại tu sĩ cùng cấp bình thường, đã tới gần với cường giả Nguyên Anh Kỳ.
Nghĩ đến đây, Âm Hồn thượng nhân nhìn về phía Lưu Ly Hàn Tinh Xà trong ánh mắt đột nhiên rực nóng lên, tham niệm cùng sát khí trong lòng càng đậm: "Người này rốt cuộc có phúc duyên gì, chẳng những có mấy kiện trọng bảo, mà còn thu phục được hoang dã dị chủng có thể so với Thần thú như thế."
"Ầm ầm rầm rầm"
Ở bên kia, công kích của Cù Việt càng hung hiểm hơn càng mạnh hơn lên, mỗi cái giơ tay nhắc chân đều kèm theo lực lượng đáng sợ có thể phá nát sắt thép, ma khí mãnh liệt cuồn cuộn ập tới Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không chủ động xuất kích, vẫn bình tĩnh ứng phó, dẫn nhập từng đợt từng đợt dư sóng của lực lượng công kích cuồng bạo nhập vào trong đại địa.
Đồng thời, hắn cũng từ trong đại địa dưới chân bổ sung chút ít sinh cơ lực, điều này giúp cho khí mạch của hắn càng thêm kéo dài.
"Tiểu tử này chăng lẽ cũng là Thần thú hóa thân, với tu vi Kim Đan đỉnh ngăn cản công kích của ta không nói, khí mạch của hắn nhưng lại dư thừa kéo dài lâu như thế, hoàn toàn không e sợ công kích của ta. Đổi lại là Kim Đan nào khác, cũng đủ chết đi chết lại bao nhiêu lần rồi." Cù Việt cũng thẳm kinh hãi.
Ngay cả hạng người tâm cao khí ngạo như hắn, nhưng đối mặt với loại tình huống này, cũng không thể không bội phục thực lực của đối phương.
Nhưng mà, trong lòng Dương Phàm tự hiểu rõ mình hơn ai hết, tất cả lợi thế không bại của mình ở trước mặt Cù Việt, là bởi vì mình đứng trên mặt đất.
Một khi rời khỏi mặt đất, lên trên bầu trời chiến đấu hoặc là đấu pháp, thì thực lực của Cù Việt ít nhất còn hơn hắn vài phần, chính mình chắc chắn phải chịu thiệt.
"Áo nghĩa của Diễn Căn Kỳ gắn bó cùng một nhịp thở với đại địa, ở thời điểm chân đạp đại địa, có thể tăng phúc lực phòng ngự thật lớn, toàn bộ đại địa đều là chỗ dựa vào của ta."
Dương Phàm đã hiểu rõ cảnh giới của Diễn Căn Kỳ, đương nhiên biết rõ tình huống của mình.
- Tiểu tử! Có bản lĩnh lên trên bầu trời đấu pháp thuật!
Cù Việt dường như cũng nhìn ra manh mối gì đó, đột nhiên bay vọt lên giữa không trung, trong tay tế ra một viên quang cầu bắn u quang ra bốn phía.
- Hừ! Hai cường giả Nguyên Anh các ngươi đánh một mình Kim Đan ta mà còn vô liêm sỉ đến mức này.
Dương Phàm lộ vẻ mặt trào phúng cười lạnh, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đại địa dưới chân.
Trên mặt Cù Việt đầu tiên là đỏ bừng lên, ngay sau đó phủ một lóp sương lạnh cùng nồng đậm sát khí, quang cầu trong tay bắn ra, thoáng cái liền nở rộ ra ngàn vạn tia u quang bắn tung ra như lông trâu.
Tức thì Dương Phàm có cảm giác một áp lực kinh người đè xuống, Cù Việt này rốt cực không kìm nôi xuất ra Pháp bảo rồi.
So Pháp bảo?
Dương Phàm cười lạnh, vỗ vào túi trữ vật một cái, bốn khối Phương Thiên Kim Minh Chuyên trước mặt kết hợp cùng một chỗ, vầng hào quang màu xanh nở rộ, hình thành một cái tường đồng vách sắt cao tới mấy trượng, trên đó trải đầy hoa văn màu vàng.
"Vù! Phù!"
U quang bắn nhanh tới như ngãn vạn hạt mua kia, toàn bộ bị Phương Thiên Kim Minh Chuyên cản lại.
Dương Phàm chân đạp đại địa, một lực lượng dày đặc kiên cố, theo lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, đồng thời rót vào Phương Thiên Kim Minh Chuyên.
"Vù! Vù!"
Bỗng nhiên cả khối phương chuyên lớn phóng xuất ra khí tức càng thêm dày đặc và vững chắc, trở nên càng thêm cứng rắn, lực phòng ngự tăng lên một cấp bậc.
- Cái gì!
Cù Việt chấn động, sắc mặt biến đồi không ngừng.
Chợt, hắn lại lấy ra một thanh chủy thủ lấp lánh ánh vàng mở ảo, hai tay điên cuồng rót vào pháp lực, toàn thân phát ra hắc quang, thần thông pháp lực cường đại của Nguyên Anh Kỳ đột nhiên bùng nổ.
- Lợi khí công kích?
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ lạnh như băng lấp lánh ánh vàng đó.
"Vù! Vèo!"
Cù Việt bỗng nhiên vung tay lên, thanh chủy thủ màu vàng kia không ngờ lại hóa thành một cầu vồng chói mắt, mang theo một luồng kiếm khí đen nhánh cuồn cuộn mãnh liệt quét tới.
Dương Phàm chấn động tâm thần, thân thể chuyền thành trung bình tấn, hoa văn màu vàng trên Phương Thiên Kim Minh Chuyên trong tay càng thêm ngưng tụ như thực chất, mơ hồ bao phủ thêm một tầng màu vàng đất.
Keng keng keng keng keng
Tiếng "keng keng" giòn tan thật dễ nghe vang lên bên tai không dứt, giống như hạt mưa rơi tí tách trên mái ngói.
Tại trong quá trình này, hai chân Dương Phàm lún thật sâu trong lớp đất, cả người hơi hơi lay động, nhưng vẫn không nhích động nửa bước.
"Keng! Keng!" '
Ánh sáng vàng mờ ảo kia khí thế như cầu vồng đánh trúng Phương Thiên Kim Minh Chuyên, thân thể Dương Phàm nhoáng một cái, vững vàng tiếp được, trên Phương Thiên Kim Minh Chuyên giống như tường đồng vách sắt trước người bẳn ra những đốm lửa chói mắt.
Không hề bị thương, không hề nhích động nửa bước!
- Điều nàyđiều này sao có thể!
Cù Việt quả thực có chút khó có thể tin.
Bậc cao Nguyên Anh cao cao tại thượng, Pháp bảo thần thông thi triển hết không giữ lại chút nào, không ngờ vẫn không thương tổn đến đối phương mảy may nào.
"Ầm!"
Dương Phàm lại đứng thẳng hai chân đang gấp khúc, trước người Phương Thiên Kim Minh Chuyên ầm ầm rơi xuống đất, bụi đất bay lên, hình thành một tường thành không thể vượt qua, khiến Cù Việt cảm thấy một trận bất lực.
"Cù Việt này chắc là mới vào cường giả Nguyên Anh Kỳ, thực lực đích xác thắng ta một bậc, nhưng chỉ cần ta đạp chân trên đại địa, liền có lợi thế bất bại." Dương Phàm tạm ổn định trong lòng.
Đúng lúc này, bèn kia Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang quẫn lấy Âm Hồn thượng nhân cùng một chỗ, nó phát ra từng đạt tiếng rít gào thống khổ và phẫn nộ, trên người liên tục bị vết thương, tâm thần lại bị thương nhiều hơn.
"Thực lực của ta hiện tại so với bọn chúng kém không lớn, nhưng đối mặt với hai cường giả Nguyên Anh Kỳ, cho dù để Thạch Thiên Hàn đi ra cùng nhau đánh, cũng khó có thể thủ thắng."
Trong lòng Dương Phàm nảy sinh ý rút lui, Tường Vân Ngõa dưới chân bỗng nhiên run lên.
"Vèo!"
Ngay sau đó, hắn hiện ra tại giữa không trung, dưới phụ trợ của vầng sáng bạc và màu xanh biếc, bắn đi thật xa trên bầu trời.
- Tốc độ thật nhanhĐừng để hắn chạy thoát!
Cù Việt kinh hô một tiếng, dưới chân xuất hiện một đám mây đen, thân hình hóa thành một luồng sáng đen, gần như là ngay tức thì truy đuổi theo, tốc độ không ngờ không chậm bao nhiêu so với Dương Phàm.
Cùng một lúc, Lưu Ly Hàn Tinh Xà đang giao chiến cùng Âm Hồn thượng nhân bỗng dưng biến mất.
- Ồ
Âm Hồn thượng nhân đột nhiên mất đi mục tiêu, cực kỳ kinh ngạc.
Chủ nhân Dương Phàm này đã rời đi ngoài xa mấy dặm, Lưu Ly Hàn Tinh Xà thân là linh thú làm thế nào bỗng dưng biến mất như thế.
Hắn không thể tưởng tượng loại thần thông này, quả thực là cực kỳ quỷ dị.
- Hừ! Chỉ có giết chết ngươi, bí mật gì đều có thể lộ chân tướng.
Âm Hồn thượng nhân cũng đạp độn quang truy đuổi theo.
Cứ như vậy, phía chân trời ba bóng người bay đi trong hải vực mênh mông vô cùng vô tận.
Phi hành mấy trăm dặm, Dương Phàm lộ vẻ mặt châm chọc:
- Để xem các ngươi làm thế nào đuổi theo ta?
Dứt lời, dưới chân hắn vầng sáng bạc của Tường Vân Ngõa run lên, tốc độ đột nhiên gia tăng không chỉ hơn một nửa.
"Vèo!"
Tốc độ của hắn lập tức vượt hơn hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phía sau.
Hắn sở dĩ ở lại giao phong cùng hai cường già Nguyên Anh này, chủ yếu là vì tự mình hiểu biết thực lực của hai người, đương nhiên cũng có ý muốn thử nghiệm lực lượng của mình.
Có Tường Vân Ngõa dưới chân, Dương Phàm có nắm chắc thoát khỏi truy đuổi của hai người.
- Cái gì?
Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt trên mặt lúc này thực khó coi, trơ mắt nhìn khoảng cách giữa Dương Phàm và hai người mình từng chút từng chút kéo xa ra.
Thân là cường giả Nguyên Anh Kỳ, không ngờ tốc độ lại không bằng một gã Kim Đan, chuyện này nếu người ta biết, chẳng phải là mất hết thể diện sao.
- Tiểu tử này lại có dị bảo, đôi giày dưới chân hắn có điểm giống như Tường Vân Ngõa trong truyền thuyết!
Hai người vẻ mặt càng âm trầm, trong lòng càng thêm không cam lòng.
- Ta không tin đuổi không kịp ngươi!
Cù Việt lộ vẻ mặt âm độc, pháp lực quanh thân đột nhiên bùng phát lên, độn quang dưới chân lóe ra tia máu, lập tức làm cho tốc độ của hắn tăng mạnh.
Âm Hồn thượng nhân sắc mặt ngưng trọng, hai tay bấm tay niệm thần chú, độn quang dưới chân tăng vọt, tốc độ cũng tăng lên một mảng lớn.
"Vù! Vù!"
Sau khi thi triển bí thuật, tốc độ của hai người lại tăng lên, không còn chậm bao nhiêu so với Dương Phàm.
- Hừ! Các ngươi có bí thuật, ta không có sao?
Dương Phàm cười lạnh, pháp lực quanh thân bùng phát một trận, Tường Vân Ngõa chợt nở rộ ra ánh sáng màu bậc chói mắt.
"Vèo!"
Không khi chấn động, gió nổi mây chuyển, một luồng sáng màu bậc giống như sao chổi, xẹt đi về phía chân trời.
Trong thời gian ngắn, Dương Phàm đã ở ngoài xa năm sáu mươi dặm.
Chính là thần thông Tường Vân Thiên Lý!
- Cái gì?
Âm Hồn thượng nhân cùng Cù Việt đang thi triển bí thuật, lòng như bị sét đánh, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
"Vèo!"
Luồng sáng bậc lại nhoáng một cái, đám mây phía chân trời tản ra, bóng dáng Dương Phàm toàn bộ biến mất, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thần thức của bọn họ.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm