Tiên Hồng Lộ
Chương 428: Nguy cơ trên hoang đảo!
Dương Phàm ngồi xếp bằng trên hoang đảo, cả người chìm sâu vào quá trình thôi diễn tìm hiểu.
Xuân hạ thu đông, nhoáng lên một cái lại là hai năm.
Đầu hắn rối bù, trên người bám một l۰ bụi đất thật dày thật dơ bẩn, giống như một pho tượng không hề có chút sinh cơ nào.
Kỳ quái chính là từ vị trí chỗ Dương Phàm khoanh chân ngồi, trong phạm vi khu vực mấy trăm trượng, sinh cơ lại dạt dào, cỏ cây tươi tốt, có thể nói là khoe hương khoe sắc.
Ngẫu nhiên, một con chim nhỏ bay đến đỉnh đầu hắn đậu lại một lát, sau đó vỗ cánh bay đi.
Lúc này, Dương Phàm chẳng quan tâm, hết thảy tâm thần hắn đều bị rơi vào trạng thái hài hòa bình yên, hắn sẽ không từ trong trình tự thôi diễn tỉnh lại.
Ở trong quá trình thôi diễn, tâm thần của hắn dần dần hòa hợp thành một thể cùng toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Ngay tại một ngày này, Dương Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, đôi mắt sáng ngời, làm cho hắn tràn ngập trí tuệ và to lớn.
"Phù phù"
Bụi đất dơ bẩn trên người bay đi, trở lại Dương Phàm như cũ lộ ra làn da mịn màng trắng nõn.
Khác biệt với trước kia là trên người Dương Phàm lúc này nhiều thêm một loại khi chất ổn định.
Loại ổn định này khiến cho người ta có một loại ảo giác không chê vào đâu được.
- Theo tất cả quá trình diễn biến từ Uẩn Chùng Kỳ đến Diễn Căn Kỳ, ta đã lĩnh ngộ thành công rồi
Dương Phàm hít một hơi dài, thật lâu sau, cũng chậm rãi triển khai thần thức.
Thần thức triển khai chỉ trong nháy mắt, mở rộng phạm vi bảy tám mươi dặm, yêu tu trong phạm vi hải vực đều rơi vào tâm thần run rẩy, áp lực bất an.
- Đây là uy áp của Nguyên Anh Kỳ
Một con yêu tu bậc thấp, ẩn núp ở phụ cận đảo nhỏ, bị dọa cho kinh hãi run sợ.
- Ha ha! Thì ra vô tình ta đã bước vào Uẩn Chủng Kỳ đại viên mãnDương Phàm lộ ra ý cười trong hai mắt.
Tuy rằng hắn vẫn là tu vi Uẩn Chủng Kỳ, nhưng cường độ thần thức, lại hoàn toàn đạt tới trình độ có thể so với Nguyên Anh Kỳ.
Ầm!
Bỗng nhiên hắn nhấc chân giậm trên mặt đất một cái.
"Răng rắc!"
Một cái cái khe nứt dài đến mấy chục trượng, từ hai chân hắn kéo dài ra phía trước.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ đảo nhỏ hoang vu, đều bị chấn động nhẹ.
Mà một cái dẫm chân vừa rồi kia, Dương Phàm hoàn toàn không có rót vào một tia pháp lực nào.
- Còn không có bước vào Diễn Căn Kỳ, lực lượng cơ thể nhưng lại gia tăng đến cường độ như thế.
Dương Phàm cảm thấy ngạc nhiên và khó tin chính mình.
Với cường độ của thân thể hiện tại, cho dù đối mặt với mấy người Kim Giao Long, Chu Hồng, hắn cũng có lòng tin đánh một trận không bại.
Cảm giác sâu sắc sự cường đại của lực lượng này, Dương Phàm không khỏi chờ mong, nếu có thể chân chính bước vào Diễn Căn Kỳ, vậy lực lượng của mình sẽ mạnh hơn biết bao.
Hắn hít sâu một hơi, thu hồi thần thức, sau đó lại nhắm mắt lại.
Ở chỗ sâu trong trái tim hắn đang tràn đầy dòng chảy thổ hoàng sắc mở nhạt, sau đó lấy Sinh Mệnh Lục Chủng làm trung tâm, từng chút một chạy đi các nơi trong thân thể.
Nguyên gốc Sinh Mệnh Lục Chủng đó, cùng nổi lên từng tia thổ hoàng sắc sáng bóng.
Đặc biệt giữa hai lòng bàn chân của Dương Phàm, ngưng tụ vầng sáng thổ hoàng sắc thật nồng đậm.
Khi đạp chân trên mặt đất, hắn có cảm giác toàn bộ đại địa dường như đều trở thành hậu thuẫn kiên cố của chính mình.
Hai chân là gốc rễ của hắn nối thông với đại địa, mà Sinh Mệnh Lục Chủng là nguồn gốc lực lượng của hắn.
Điều này làm cho hắn nửa chân bước vào trong thiên địa, cách Diễn Căn Kỳ cùng chỉ có một bước xa.
Thời gian hai năm qua, trải qua xuân hạ thu đông bốn mùa, hắn hiểu được chu kỳ sinh trưởng của các thực vật mọc trên hoang đảo, hiểu được chúng nó làm thế nào thu lấy chất dinh dường và nước trong đại địa, từng chút từng chút một sinh trưởng và lớn lên.
Trong đất đai thực tế,uy rằng không có công hiệu thần kỳ như lục thổ địa, nhưng chúng nó là một bộ phận của thiên địa, đã giúp Dương Phàm chân chính đột phá một cái bình cảnh cuối cùng.
Đồng thời, trong Tiên Hồng Không Gian.
Vùng đất nguồn sống, phạm vi lực thổ địa của Dương Phàm cùng mở rộng đến phạm vi mười dặm. Đương nhiên, quá trình này biến đổi rất chậm rãi.
Hơn nữa, các hạt giống chôn sâu ở lực thổ địa trước đó, cũng đã xảy ra một ít biến hóa, hiện ra một chút thổ hoàng sắc, dần dần ảnh hưởng tới lực thổ địa chung quanh nó.
Xem xu thế này, không lâu sau Sinh Mệnh Lục Chủng, ắt sẽ sinh trưởng mọc ra gốc rễ. Khoảnh khắc đó, cũng là thời điểm Dương Phàm chân chính bước vào Diễn Căn Kỳ.
Thời gian hai năm, chín tên thủy thủ Dương Đại, cũng đều bước vào bậc cao Kim Đan.
Từ tu sĩ bậc thấp trước đây mỗi người bị yêu tộc nô dịch thống trị, tấn chức đến bậc cao, ngàn vạn tu sĩ nhìn lên kính sợ, đây là loại nào ước vọng xa vời đã thực hiên được.
Nhưng Dương Phàm lại dễ dàng tạo ra chín tên bậc cao Kim Đan như thế.
Trong các loại tài liệu luyện chế linh đan đó, một số thiên tài địa bảo hoặc là linh hoa dị thảo. Dương Phàm hoàn toàn có thể nuôi trồng thúc giục sinh trưởng trong Tiên Hồng Không Gian, nhưng cũng có một số tài liệu, bản thân chúng không phải là thực vật, thâm chí là loại khoáng thạch, hoặc là một số tài liệu trên thân yêu tu.
Cho nên, ngay cả Dương Phàm có vùng đất nguồn sống, nhưng cùng rất khó mà không bị hạn chế sản xuất ra bậc cao. Tuy nhiên năng lực tạo ra bậc cao của hắn, so với các cường già Nguyên Anh khác phải dễ dàng hơn gắp mười gấp trăm lần, đây là sự thật không thể bàn cãi.
"Nếu ta tiếp tục tu luyện vài năm, nhất định có thể bước vào Diễn Căn Kỳ, xưa nay chưa từng có"
Trong lòng Dương Phàm rất vui mừng, hai mắt chăm chú nhìn lên bầu trời nơi xa, dường như nhìn thấy con đường tìm đạo càng thêm xa xôi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị củng cố cảnh giới, đồng thời toàn lực tấn công Diễn Căn Kỳbỗng nhiên, hắn biến sắc.
Nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, hiện tại lại bước đầu hòa hợp nối liền đại địa, cảm quan của hắn càng cường đại hơn.
Một khí tức đối nghịch từ mấy trăm dặm ngoài biển xa truyền tới.
"Sát ý?" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được trong khí tức đó ẩn chứa đầy sát ý, là đang nhắm vào mình mà tới.
Lại chốc lát sau, hai luồng khí tức của Nguyên Anh Kỳ, tiến vào phạm vi thần thức của Dương Phàm.
"Âm Hồn thượng nhân! Còn có một người giúp đỡ, hai gã Nguyên Anh bậc cao!" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh sợ, đồng thời lại nghi hoặc khó hiểu.
"Tại hải vực Khổng Tước Vương phạm vi mấy trăm triệu dặm này, Âm Hồn thượng nhân làm thế nào tìm được mình?"
Hải vực mênh mông vô cùng vô tận, muốn tìm một người khó khăn đến mức nào?
Hơn nữa theo phương hướng hai người đang bay tới, rõ ràng là biết chính xác mình ở trên đảo nhỏ này.
Rất nhanh, Dương Phàm nghĩ đến một cái khả năng
Yêu tộc!
Hắn hít sâu một hơi, bởi vì khắp hải vực này đều là địa bàn của yêu tộc, dưới biển sâu sinh sống biết bao yêu tu.
Dù cho Dương Phàm thần thông có lớn mấy đi nữa, chỉ cần bản thân ở trên hải vực này, thì trốn không khỏi tầm mắt của yêu tộc.
Chỉ dưới tinh huống có cấu kết với yêu tộc, hai người Âm Hồn thượng nhân mới có thể dễ dàng tìm được mình như thế.
- Tìm được rồi, ngay trên đảo nhỏ kia!
Lúc này, thần thức của Âm Hồn thượng nhân và Cù Việt cũng đều thấy được Dương Phàm.
Dương Phàm lạnh mặt xuống, lạnh lùng nhìn về hướng hai người bay tới, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đã đến đây, ta sẽ đùa cùng các ngươi"
Với tu vi Uẩn Chủng đại viên mãn của hắn hiện tại, đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hắn còn có thể có chiến thắng.
Nhưng nếu là hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hắn vốn không có phần thắng chút nào.
- Ồ? Dường như hắn cảm nhận được tồn tại của chúng ta. Âm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Hừ! Ngài và ta hai Nguyên Anh Kỳ liên thủ, cho dù Thạch Thiên Hàn thật sự là hóa thân của hắn, cũng khó thoát khỏi chết.
Cù Việt lộ vẻ mặt âm độc nói:
- Tiểu tử này đã giết chết Đô sư đệ, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải bắt hắn lột da luyện hồn!
Hắn cùng Đô cấm là sư huynh đệ, quan hệ thực không tệ, nghe tin dữ nói sư đệ chết đi, hắn liền trực tiếp xuất quan, theo Âm Hồn thượng nhân không ngại xa ngàn vạn dặm đuổi tới đây.
- Nhị vị không quản lộ trình xa ngàn vạn dặm của hải vực Khổng Tước Vương, chẳng lẽ chính là để tìm Dương mỗ?
Dương Phàm cười dài nói, dáng vẻ không hề sợ hãi chút nào.
- Sư thúc! Hắn nhìn thấy chúng ta đuổi tới đây, không ngờ không chạy? Ha ha ha
Cù Việt cười lạnh liên tục, thậm chí có chút hoài nghi. Dương Phàm này có phải đầu óc có vấn đề hay không.
Theo lẽ thường một khi Nguyên Anh bậc cao bọn họ đuổi tới, tu sĩ Kim Đan chỉ có chạy trối chết, liều mạng thi triển bí thuật bảo mệnh chạy trốn.
Huống chi, hiện tại là hai cường giả Nguyên Anh bậc cao, đuổi giết một gã Kim Đan.
Nhưng mà, Dương Phàm này chẳng những không chạy, còn cười dài nói vọng tới bọn họ.
- Có điều cổ quái.
Âm Hồn thượng nhân chấn động tâm thần, truyền âm nói:
- Tên này nhìn như cả người lẫn vật vô hại, kì thực quỷ kế đa đoan, sư đệ của ngươi bị hắn giết, thậm chí còn tước đoạt của ta trăm năm tuổi thọ.
- Tiểu tử! Hôm nay đích thân Cù Việt ta ra tay, bắt ngươi mang về cho sư tôn xử lý.
Cù Việt quát lạnh một tiếng, độn quang màu đen dưới chân kịch liệt rung động, tốc độ dường như tăng lên vài phần, chỉ khoảng nửa khắc đã bay đến trên bầu trời hoang đảo.
"Xem ra, người này hẳn là sư huynh của Đô Cấm.
Dương Phàm rất nhanh đoán được thân phận đối phương, cùng không thèm nói chuyện nhiều.
Hắn sở dĩ không có lập tức chạy trốn, là bởi vì thân ở trong hải vực này, thì khó có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của yêu tộc, còn không bằng trước mạnh tay đánh một trận.
- Đi chết đi!
Cù Việt không nói hai lời, vung tay từ trên trời cao đánh xuống một quyền, một luồng ma khí cuồn cuộn như sóng biển tấn công tới.
Theo một quyền này của hắn, phụ cận đảo nhỏ nước biển nổi sóng lớn dâng lên cao mấy trượng, tiếng sóng vỗ "ầm ầm" không ngừng.
Dương Phàm cũng cảm nhận được một lực áp bách của thiên địa kèm theo.
Nếu là lúc trước đối mặt với một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh này, tất nhiên hắn sẽ luống cuống tay chân, lập tức thi triển Tường Vân Ngõa tránh né.
Nhưng hôm nay, hắn không có sợ hãi bao nhiêu.
Hắn khẽ hít một hơi, chậm rãi nâng tay lên, toàn thân trên người dáng lên một khí tức ổn định như núi.
"Ầm!"
Dương Phàm đánh ra một chưởng, vầng hào quang màu xanh biếc trong lòng bàn tay run lên, phát ra một lực lượng sánh ngang với cường giả Nguyên Anh.
Hai luồng lực lượng cường đại chạm nhau giữa không trung, Cù Việt kinh dị la lên một tiếng, chuyển mình trên không một cái, khiếp sợ hạ xuống đất.
Mà thân hình Dương Phàm ở tại chỗ hơi nhoáng lên một cái, cũng không tổn thương chút nào.
Cù Việt cảm thấy khó tin, lực lượng công kích của đối phưong không ngờ không yếu kém mình bao nhiêu.
Nhưng hắn là từ trên đánh xuống chiếm cứ vài phần ưu thế, hẳn là phải chiếm ưu thế áp đảo mới đúng.
Nhưng, dư uy của một quyền đó sau khi đánh trúng thân thể Dương Phàm, không ngờ lại bỗng không tiêu tan, dung nhập vào khắp đại địa.
- Khó trách ngươi không úy kỵ chúng ta, không nghĩ tới lại có được thực lực không kém gì Nguyên Anh Kỳ.
Cù Việt lộ vẻ mặt châm chọc, thân hình bỗng nhiên bay qua lại như con thoi, quyền chưởng đánh ra liên miên không ngừng, nổ vang như tiếng sấm, phát động công kích vào Dương Phàm với khí thế không thể chống đỡ.
''Ầm ầm rầm rầm"
Ở dưới công kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, Dương Phàm cảm nhận được áp lực thật lớn, dường như có chút chống đỡ không nổi.
Nhưng mà, hai chân hắn đạp trên đất, vầng hào quang thổ hoàng sắc nồng đậm quanh trái tim, như cái vòi đâm xuống đại địa, nhưng lại dẫn hết thảy công kích cuồng bạo như thế toàn bộ nhập xuống dưới chân.
Thông qua thể ngộ mấy năm qua, thậm chí hắn có thể hiểu được mạch đạp cùng đường nét hoa văn của đại địa dưới chân, nên dẫn nhập lực lượng khó có thể chịu đựng vào trong đại địa.
Đồng thời, từ trong đại địa rộng lớn này, hắn còn có thể cướp lấy một chút lực lượng rất kiên cố trầm trọng, để tăng thêm lực phòng ngự của mình.
Nói cách khác, ở dưới tình huống chân đạp đại địa này, Dương Phàm lấy tu vi tương đương Kim Đan Kỳ, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, gần như có thể ở vào thế ngang bằng.
"Vù!"
Đúng lúc này, Âm Hồn thượng nhân cũng bay tới phía trên đảo nhỏ. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt: "Tên này còn không có tấn chức Nguyên Anh Kỳ, mà đã rất mạnh như thế, nếu để hắn tắn chức Nguyên Anh bậc cao, chẳng phải không bao lâu sẽ là một Thác Thiên Ma Vương thứ hai sao?"
Âm Hồn thượng nhân cùng một lúc muốn cướp lấy trọng bảo trong tay Dương Phàm, cùng với mối hận cướp đoạt của mình một trăm năm tuổi thọ, nên sát ý càng tăng mạnh, trong tay hắn lật một cái bay ra một viên huyết châu âm khí lượn lờ, quát to:
- Sát!
Hai đại Nguyên Anh bậc cao, không ngờ lại liên thủ đối phó với một gã Kim Đan.
Xuân hạ thu đông, nhoáng lên một cái lại là hai năm.
Đầu hắn rối bù, trên người bám một l۰ bụi đất thật dày thật dơ bẩn, giống như một pho tượng không hề có chút sinh cơ nào.
Kỳ quái chính là từ vị trí chỗ Dương Phàm khoanh chân ngồi, trong phạm vi khu vực mấy trăm trượng, sinh cơ lại dạt dào, cỏ cây tươi tốt, có thể nói là khoe hương khoe sắc.
Ngẫu nhiên, một con chim nhỏ bay đến đỉnh đầu hắn đậu lại một lát, sau đó vỗ cánh bay đi.
Lúc này, Dương Phàm chẳng quan tâm, hết thảy tâm thần hắn đều bị rơi vào trạng thái hài hòa bình yên, hắn sẽ không từ trong trình tự thôi diễn tỉnh lại.
Ở trong quá trình thôi diễn, tâm thần của hắn dần dần hòa hợp thành một thể cùng toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Ngay tại một ngày này, Dương Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, đôi mắt sáng ngời, làm cho hắn tràn ngập trí tuệ và to lớn.
"Phù phù"
Bụi đất dơ bẩn trên người bay đi, trở lại Dương Phàm như cũ lộ ra làn da mịn màng trắng nõn.
Khác biệt với trước kia là trên người Dương Phàm lúc này nhiều thêm một loại khi chất ổn định.
Loại ổn định này khiến cho người ta có một loại ảo giác không chê vào đâu được.
- Theo tất cả quá trình diễn biến từ Uẩn Chùng Kỳ đến Diễn Căn Kỳ, ta đã lĩnh ngộ thành công rồi
Dương Phàm hít một hơi dài, thật lâu sau, cũng chậm rãi triển khai thần thức.
Thần thức triển khai chỉ trong nháy mắt, mở rộng phạm vi bảy tám mươi dặm, yêu tu trong phạm vi hải vực đều rơi vào tâm thần run rẩy, áp lực bất an.
- Đây là uy áp của Nguyên Anh Kỳ
Một con yêu tu bậc thấp, ẩn núp ở phụ cận đảo nhỏ, bị dọa cho kinh hãi run sợ.
- Ha ha! Thì ra vô tình ta đã bước vào Uẩn Chủng Kỳ đại viên mãnDương Phàm lộ ra ý cười trong hai mắt.
Tuy rằng hắn vẫn là tu vi Uẩn Chủng Kỳ, nhưng cường độ thần thức, lại hoàn toàn đạt tới trình độ có thể so với Nguyên Anh Kỳ.
Ầm!
Bỗng nhiên hắn nhấc chân giậm trên mặt đất một cái.
"Răng rắc!"
Một cái cái khe nứt dài đến mấy chục trượng, từ hai chân hắn kéo dài ra phía trước.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ đảo nhỏ hoang vu, đều bị chấn động nhẹ.
Mà một cái dẫm chân vừa rồi kia, Dương Phàm hoàn toàn không có rót vào một tia pháp lực nào.
- Còn không có bước vào Diễn Căn Kỳ, lực lượng cơ thể nhưng lại gia tăng đến cường độ như thế.
Dương Phàm cảm thấy ngạc nhiên và khó tin chính mình.
Với cường độ của thân thể hiện tại, cho dù đối mặt với mấy người Kim Giao Long, Chu Hồng, hắn cũng có lòng tin đánh một trận không bại.
Cảm giác sâu sắc sự cường đại của lực lượng này, Dương Phàm không khỏi chờ mong, nếu có thể chân chính bước vào Diễn Căn Kỳ, vậy lực lượng của mình sẽ mạnh hơn biết bao.
Hắn hít sâu một hơi, thu hồi thần thức, sau đó lại nhắm mắt lại.
Ở chỗ sâu trong trái tim hắn đang tràn đầy dòng chảy thổ hoàng sắc mở nhạt, sau đó lấy Sinh Mệnh Lục Chủng làm trung tâm, từng chút một chạy đi các nơi trong thân thể.
Nguyên gốc Sinh Mệnh Lục Chủng đó, cùng nổi lên từng tia thổ hoàng sắc sáng bóng.
Đặc biệt giữa hai lòng bàn chân của Dương Phàm, ngưng tụ vầng sáng thổ hoàng sắc thật nồng đậm.
Khi đạp chân trên mặt đất, hắn có cảm giác toàn bộ đại địa dường như đều trở thành hậu thuẫn kiên cố của chính mình.
Hai chân là gốc rễ của hắn nối thông với đại địa, mà Sinh Mệnh Lục Chủng là nguồn gốc lực lượng của hắn.
Điều này làm cho hắn nửa chân bước vào trong thiên địa, cách Diễn Căn Kỳ cùng chỉ có một bước xa.
Thời gian hai năm qua, trải qua xuân hạ thu đông bốn mùa, hắn hiểu được chu kỳ sinh trưởng của các thực vật mọc trên hoang đảo, hiểu được chúng nó làm thế nào thu lấy chất dinh dường và nước trong đại địa, từng chút từng chút một sinh trưởng và lớn lên.
Trong đất đai thực tế,uy rằng không có công hiệu thần kỳ như lục thổ địa, nhưng chúng nó là một bộ phận của thiên địa, đã giúp Dương Phàm chân chính đột phá một cái bình cảnh cuối cùng.
Đồng thời, trong Tiên Hồng Không Gian.
Vùng đất nguồn sống, phạm vi lực thổ địa của Dương Phàm cùng mở rộng đến phạm vi mười dặm. Đương nhiên, quá trình này biến đổi rất chậm rãi.
Hơn nữa, các hạt giống chôn sâu ở lực thổ địa trước đó, cũng đã xảy ra một ít biến hóa, hiện ra một chút thổ hoàng sắc, dần dần ảnh hưởng tới lực thổ địa chung quanh nó.
Xem xu thế này, không lâu sau Sinh Mệnh Lục Chủng, ắt sẽ sinh trưởng mọc ra gốc rễ. Khoảnh khắc đó, cũng là thời điểm Dương Phàm chân chính bước vào Diễn Căn Kỳ.
Thời gian hai năm, chín tên thủy thủ Dương Đại, cũng đều bước vào bậc cao Kim Đan.
Từ tu sĩ bậc thấp trước đây mỗi người bị yêu tộc nô dịch thống trị, tấn chức đến bậc cao, ngàn vạn tu sĩ nhìn lên kính sợ, đây là loại nào ước vọng xa vời đã thực hiên được.
Nhưng Dương Phàm lại dễ dàng tạo ra chín tên bậc cao Kim Đan như thế.
Trong các loại tài liệu luyện chế linh đan đó, một số thiên tài địa bảo hoặc là linh hoa dị thảo. Dương Phàm hoàn toàn có thể nuôi trồng thúc giục sinh trưởng trong Tiên Hồng Không Gian, nhưng cũng có một số tài liệu, bản thân chúng không phải là thực vật, thâm chí là loại khoáng thạch, hoặc là một số tài liệu trên thân yêu tu.
Cho nên, ngay cả Dương Phàm có vùng đất nguồn sống, nhưng cùng rất khó mà không bị hạn chế sản xuất ra bậc cao. Tuy nhiên năng lực tạo ra bậc cao của hắn, so với các cường già Nguyên Anh khác phải dễ dàng hơn gắp mười gấp trăm lần, đây là sự thật không thể bàn cãi.
"Nếu ta tiếp tục tu luyện vài năm, nhất định có thể bước vào Diễn Căn Kỳ, xưa nay chưa từng có"
Trong lòng Dương Phàm rất vui mừng, hai mắt chăm chú nhìn lên bầu trời nơi xa, dường như nhìn thấy con đường tìm đạo càng thêm xa xôi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị củng cố cảnh giới, đồng thời toàn lực tấn công Diễn Căn Kỳbỗng nhiên, hắn biến sắc.
Nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, hiện tại lại bước đầu hòa hợp nối liền đại địa, cảm quan của hắn càng cường đại hơn.
Một khí tức đối nghịch từ mấy trăm dặm ngoài biển xa truyền tới.
"Sát ý?" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được trong khí tức đó ẩn chứa đầy sát ý, là đang nhắm vào mình mà tới.
Lại chốc lát sau, hai luồng khí tức của Nguyên Anh Kỳ, tiến vào phạm vi thần thức của Dương Phàm.
"Âm Hồn thượng nhân! Còn có một người giúp đỡ, hai gã Nguyên Anh bậc cao!" Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh sợ, đồng thời lại nghi hoặc khó hiểu.
"Tại hải vực Khổng Tước Vương phạm vi mấy trăm triệu dặm này, Âm Hồn thượng nhân làm thế nào tìm được mình?"
Hải vực mênh mông vô cùng vô tận, muốn tìm một người khó khăn đến mức nào?
Hơn nữa theo phương hướng hai người đang bay tới, rõ ràng là biết chính xác mình ở trên đảo nhỏ này.
Rất nhanh, Dương Phàm nghĩ đến một cái khả năng
Yêu tộc!
Hắn hít sâu một hơi, bởi vì khắp hải vực này đều là địa bàn của yêu tộc, dưới biển sâu sinh sống biết bao yêu tu.
Dù cho Dương Phàm thần thông có lớn mấy đi nữa, chỉ cần bản thân ở trên hải vực này, thì trốn không khỏi tầm mắt của yêu tộc.
Chỉ dưới tinh huống có cấu kết với yêu tộc, hai người Âm Hồn thượng nhân mới có thể dễ dàng tìm được mình như thế.
- Tìm được rồi, ngay trên đảo nhỏ kia!
Lúc này, thần thức của Âm Hồn thượng nhân và Cù Việt cũng đều thấy được Dương Phàm.
Dương Phàm lạnh mặt xuống, lạnh lùng nhìn về hướng hai người bay tới, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu đã đến đây, ta sẽ đùa cùng các ngươi"
Với tu vi Uẩn Chủng đại viên mãn của hắn hiện tại, đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hắn còn có thể có chiến thắng.
Nhưng nếu là hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hắn vốn không có phần thắng chút nào.
- Ồ? Dường như hắn cảm nhận được tồn tại của chúng ta. Âm Hồn thượng nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Hừ! Ngài và ta hai Nguyên Anh Kỳ liên thủ, cho dù Thạch Thiên Hàn thật sự là hóa thân của hắn, cũng khó thoát khỏi chết.
Cù Việt lộ vẻ mặt âm độc nói:
- Tiểu tử này đã giết chết Đô sư đệ, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng phải bắt hắn lột da luyện hồn!
Hắn cùng Đô cấm là sư huynh đệ, quan hệ thực không tệ, nghe tin dữ nói sư đệ chết đi, hắn liền trực tiếp xuất quan, theo Âm Hồn thượng nhân không ngại xa ngàn vạn dặm đuổi tới đây.
- Nhị vị không quản lộ trình xa ngàn vạn dặm của hải vực Khổng Tước Vương, chẳng lẽ chính là để tìm Dương mỗ?
Dương Phàm cười dài nói, dáng vẻ không hề sợ hãi chút nào.
- Sư thúc! Hắn nhìn thấy chúng ta đuổi tới đây, không ngờ không chạy? Ha ha ha
Cù Việt cười lạnh liên tục, thậm chí có chút hoài nghi. Dương Phàm này có phải đầu óc có vấn đề hay không.
Theo lẽ thường một khi Nguyên Anh bậc cao bọn họ đuổi tới, tu sĩ Kim Đan chỉ có chạy trối chết, liều mạng thi triển bí thuật bảo mệnh chạy trốn.
Huống chi, hiện tại là hai cường giả Nguyên Anh bậc cao, đuổi giết một gã Kim Đan.
Nhưng mà, Dương Phàm này chẳng những không chạy, còn cười dài nói vọng tới bọn họ.
- Có điều cổ quái.
Âm Hồn thượng nhân chấn động tâm thần, truyền âm nói:
- Tên này nhìn như cả người lẫn vật vô hại, kì thực quỷ kế đa đoan, sư đệ của ngươi bị hắn giết, thậm chí còn tước đoạt của ta trăm năm tuổi thọ.
- Tiểu tử! Hôm nay đích thân Cù Việt ta ra tay, bắt ngươi mang về cho sư tôn xử lý.
Cù Việt quát lạnh một tiếng, độn quang màu đen dưới chân kịch liệt rung động, tốc độ dường như tăng lên vài phần, chỉ khoảng nửa khắc đã bay đến trên bầu trời hoang đảo.
"Xem ra, người này hẳn là sư huynh của Đô Cấm.
Dương Phàm rất nhanh đoán được thân phận đối phương, cùng không thèm nói chuyện nhiều.
Hắn sở dĩ không có lập tức chạy trốn, là bởi vì thân ở trong hải vực này, thì khó có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của yêu tộc, còn không bằng trước mạnh tay đánh một trận.
- Đi chết đi!
Cù Việt không nói hai lời, vung tay từ trên trời cao đánh xuống một quyền, một luồng ma khí cuồn cuộn như sóng biển tấn công tới.
Theo một quyền này của hắn, phụ cận đảo nhỏ nước biển nổi sóng lớn dâng lên cao mấy trượng, tiếng sóng vỗ "ầm ầm" không ngừng.
Dương Phàm cũng cảm nhận được một lực áp bách của thiên địa kèm theo.
Nếu là lúc trước đối mặt với một kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh này, tất nhiên hắn sẽ luống cuống tay chân, lập tức thi triển Tường Vân Ngõa tránh né.
Nhưng hôm nay, hắn không có sợ hãi bao nhiêu.
Hắn khẽ hít một hơi, chậm rãi nâng tay lên, toàn thân trên người dáng lên một khí tức ổn định như núi.
"Ầm!"
Dương Phàm đánh ra một chưởng, vầng hào quang màu xanh biếc trong lòng bàn tay run lên, phát ra một lực lượng sánh ngang với cường giả Nguyên Anh.
Hai luồng lực lượng cường đại chạm nhau giữa không trung, Cù Việt kinh dị la lên một tiếng, chuyển mình trên không một cái, khiếp sợ hạ xuống đất.
Mà thân hình Dương Phàm ở tại chỗ hơi nhoáng lên một cái, cũng không tổn thương chút nào.
Cù Việt cảm thấy khó tin, lực lượng công kích của đối phưong không ngờ không yếu kém mình bao nhiêu.
Nhưng hắn là từ trên đánh xuống chiếm cứ vài phần ưu thế, hẳn là phải chiếm ưu thế áp đảo mới đúng.
Nhưng, dư uy của một quyền đó sau khi đánh trúng thân thể Dương Phàm, không ngờ lại bỗng không tiêu tan, dung nhập vào khắp đại địa.
- Khó trách ngươi không úy kỵ chúng ta, không nghĩ tới lại có được thực lực không kém gì Nguyên Anh Kỳ.
Cù Việt lộ vẻ mặt châm chọc, thân hình bỗng nhiên bay qua lại như con thoi, quyền chưởng đánh ra liên miên không ngừng, nổ vang như tiếng sấm, phát động công kích vào Dương Phàm với khí thế không thể chống đỡ.
''Ầm ầm rầm rầm"
Ở dưới công kích toàn lực của cường giả Nguyên Anh sơ kỳ, Dương Phàm cảm nhận được áp lực thật lớn, dường như có chút chống đỡ không nổi.
Nhưng mà, hai chân hắn đạp trên đất, vầng hào quang thổ hoàng sắc nồng đậm quanh trái tim, như cái vòi đâm xuống đại địa, nhưng lại dẫn hết thảy công kích cuồng bạo như thế toàn bộ nhập xuống dưới chân.
Thông qua thể ngộ mấy năm qua, thậm chí hắn có thể hiểu được mạch đạp cùng đường nét hoa văn của đại địa dưới chân, nên dẫn nhập lực lượng khó có thể chịu đựng vào trong đại địa.
Đồng thời, từ trong đại địa rộng lớn này, hắn còn có thể cướp lấy một chút lực lượng rất kiên cố trầm trọng, để tăng thêm lực phòng ngự của mình.
Nói cách khác, ở dưới tình huống chân đạp đại địa này, Dương Phàm lấy tu vi tương đương Kim Đan Kỳ, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, gần như có thể ở vào thế ngang bằng.
"Vù!"
Đúng lúc này, Âm Hồn thượng nhân cũng bay tới phía trên đảo nhỏ. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt: "Tên này còn không có tấn chức Nguyên Anh Kỳ, mà đã rất mạnh như thế, nếu để hắn tắn chức Nguyên Anh bậc cao, chẳng phải không bao lâu sẽ là một Thác Thiên Ma Vương thứ hai sao?"
Âm Hồn thượng nhân cùng một lúc muốn cướp lấy trọng bảo trong tay Dương Phàm, cùng với mối hận cướp đoạt của mình một trăm năm tuổi thọ, nên sát ý càng tăng mạnh, trong tay hắn lật một cái bay ra một viên huyết châu âm khí lượn lờ, quát to:
- Sát!
Hai đại Nguyên Anh bậc cao, không ngờ lại liên thủ đối phó với một gã Kim Đan.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm