Tiên Hồng Lộ
Chương 404: Chu Hồng
- Chờ đã, nếu ta có cơ hội trở lại Bắc Tần, vậy muội lại đi theo con đương cũ?
Trong giọng nói của Dương Phàm mang theo vài tia dò xét
Thân thể mềm mại của Đặng Thi Dao hơi run lên, không quay đầu nhìn lại. Dương Phàm cũng không nhìn ra được biểu tình của nàng như thế nào.
Im lặng mà trầm mặc, nàng như Tinh Linh trên Uyển Nhược Phong, quật cường, kiên nghị rời đi!
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng Đặng Thi Dao rời đi, vốn đã có một loại xúc động, muốn ôm nàng vào lòng ngực, mãi mãi không thể nàng xa mình.
Nhưng hắn chung quy vẫn không làm thế, có lẽ không đủ dũng khí, lại như đang cố kỵ điều gì!
Nhưng Dương Phàm lúc này có một loại trực giác, sợ rằng bản thân mình không còn cơ hội nào nữa
Dù nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, hắn cũng không phát hiện ra nơi Đặng Thi Dao rời đi có một hai giọt nước rất nhỏ có thể nhìn thấy lặng lẽ theo gió cuốn đi.
Không biết là những giọt sương trong rừng trúc hay là giọt nước mắt trong suốt? ***
Thân thể Dương Phàm từ một biến thành hai, Thạch Thiên Hàn lại xuất hiện bên người.
- Đã đắc thủ hai viên Linh Lung Tâm Ngọc! Đã hoàn thành ủy thác của Âu Dương Phong. Viên Linh Lung Tâm Ngọc thứ ba ở trong tay Kim Giao Tiểu Long. Con giao long này có được Chân Long Chi Huyết cho nên dù hai ta liên thủ cũng không thể dễ dàng chiến thắng được nó. Sau khi nguyên khí của ngươi khôi phục lại đi Thất Linh Hồ xem có thể đạt được Thất Thải Linh Châu thần bí trong hồ hay không?
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Hiểu rồi, nhiêu nhất thì hao tổn một con khôi lỗi cao giai vậy!
Thạch Thiên Hàn đạm mạc cười, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, hướng về phương xa chạy đi!
Dương Phàm thì lại trở về dược phòng mật thất, phát hiện nơi này đã biến thành một mảnh hỗn loạn, không ít tu sĩ phát hiện ra những chỗ cấm chế sơ hở nên có chút thu hoạch.
Hắn đại khái tuần tra một lúc, phát hiện cũng không có loại đan dược cấp bậc Thánh đan Hóa Anh Đan kia.
Sự xuất hiện của Dương Phàm khiến một bộ phận cường giả chú ý, đặc biệt là hai huynh muội Tử Huyền và Tử Mộng.
Đương nhiên, người biết được thực lực chân chính của Dương Phàm cũng không nhiều. Hắn vẫn che dấu tu vi ở cấp Kim Đan trung kỳ nên cũng không bị mấy ai để ý.
Nhìn kỹ một lúc, hắn cũng không phát hiện ra có dược liệu hoặc linh đan nào mà khiến hắn động tâm.
Hơi chút thất vọng, Dương Phàm đã định rời đi khỏi dược phòng mật thất này.
Tuy nhiên, trước khi rời đi hắn lại ngẩng đầu nhìn lên cổ kính và bốn viên Linh Lung Tâm Ngọc trên nóc mật thất.
- Cũng đành vậyPhải gác lại cho người hữu duyên ngày sau vậy! Cũng không phải tất cả bảo vật trong Thiên Lan Điện này đều thuộc về ta!
Dương Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lướt khỏi mật thất.
Hắn có thể khống chế rất tốt lòng tham, quyết đoán vứt bỏ những thứ không thuộc về mình.
Mặc dù Dương Phàm dùng tất cả các thủ đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được mấy viên Linh Lung Tâm Ngọc mà thôi. Như thế, hắn lại phải bại lộ tất cả thực lực và con bài tẩy của mình.
Như thế thì còn không bằng đi những nơi khác ở Thiên Lan Điện xem sao.
Phạm vi bên ngoài Thiên Lan Điện cũng không nhỏ, có mấy trăm cường giả bậc cao phân tán các nơi. Có một số cường giả không quen biết mà Dương Phàm còn chưa từng gặp qua.
Sau khi rời khỏi dược phòng mật thất, Dương Phàm lại di chuyển vào sâu trong Thiên Lan ngoại điện.
- Nghe nói Thiên Lan Điện này còn có Nội điện còn thần bí hơn nữa, không biết có duyên đi vào được hay không nữa?
Dương Phàm mang theo tâm tính khá thản nhiên, đi xuyên qua các nơi.
Hắn đã thu hoạch được không ít khi đi vào Thiên Lan Điện, cũng đã giải quyết được việc mà Âu Dương Phong uỷ thác cho nên tâm tình rất thoải mái.
Đi tới một nơi, Dương Phàm đột nhiên nghe được âm thanh một trận đấu kịch liệt, điều này vốn hắn cũng không để ý tới.
Tuy nhiên, từ trận chiến kia đột nhiên truyền tới một khi tức cường đại khiến trong lòng hắn khẽ động.
- Đấy ít nhất là cuộc giao chiến cả cường giả chuẩn Nguyên Anh Kỳ!
Dương Phàm tò mò, hướng về nơi phát ra khí tức cường đại kia lao tới.
Chỉ qua mấy lần hô hấp, hắn đã thấy được một cây cầu đá, trên đó có hai nữ nhân đang giao chiến với nhau, lưu quang không ngừng lóe lên, thanh thế kinh người.
Hai bên cầu đá còn có một gã yêu tu và một tu sĩ của Nho môn.
- Khổng Tước tiểu yêu!
Dương Phàm lập tức nhận ra cô gái có đội mũ khổng tước trong hai cô gái kia.
Giao chiến với Khổng Tước tiểu yêu chính là một nữ tu Nho môn mặc bộ đồ màu trắng, khí chất tao nhà thoát tục, dung nhan khuynh quốc khuynh thành!
- Đó làNam Cung Ức Tuyết!
Dương Phàm lập tức nhận ra nữ tu Nho môn có nét cổ điển thi ý kia.
Hắn từng gặp qua nàng này một lần khi ở cạnh Thiên Nho Đảo, là do Thất Hương Ngọc Hồn Địch của hắn hấp dẫn tới.
Nam Cung Ức Tuyết chính là Thiên chi kiêu nữ của đệ nhất Nho môn Thánh Nho Môn! Khi gặp nàng bảy tám năm trước, nàng đã là đại tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ. lúc này nhìn qua nàng đã đạt tới Kim Đan đỉnh.
Còn với cảnh giới đại tu sĩ, Nam Cung Ức Tuyết làm sao có thể xâm nhập vào Thiên Lan ngoại điện thì Dương Phàm không thể biết được. Dù sao Thánh Nho Môn là một đại tông môn truyền thừa mấy vạn năm, xếp hàng đầu trong Nội Hải, thậm chí còn có chỗ dựa sau lưng là Nguyên Anh Chí Tôn Nho Môn Thánh Hiền Khổng Nhạc. Có thể làm được điều đó thì cũng không quá bất ngờ.
Giờ phút này, trên cây cầu đá, Nam Cung Ức Tuyết cầm trong tay một cây Mao bút ba màu, không ngừng hoa động giữa không trung. Một đám tụ phù và hào quang ba màu thần bí liên tiếp gào thét lao về phía Khổng Tước tiểu yêu, thế công lăng lệ, bình tĩnh.
Ngược lại, Khổng Tước tiểu yêu lại tế ra Nhị vũ lực. Lông chim màu đỏ và màu xanh nhất tề ba động, hình thành quang toản màu xanh hồng vô kiên bất tồi, không ngờ cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thấy vậy, Dương Phàm không khỏi nhìn Nam Cung Ức Tuyết vơi cặp mắt khác xưa. Hắn hiểu rất rõ thực lực của Khổng Tước tiểu yêu, tuyệt đối là tiểu biến thái. Mặc dù chính là hắn cũng chỉ nắm chắc sáu phần có thể thắng nàng!
Hai nàng đang chiến đấu gần như là cùng lúc nhìn về phía Dương Phàm.
- Là hắn
Khổng Tước tiểu yêu biến sắc, trong mất lộ ra vài tia cảnh giác.
Nàng hiểu rất rõ thực lực của Dương Phàm. Nếu giờ này hắn gia nhập vào phe Nam Cung Ức Tuyết thì thế cục chắc chắn sẽ thay đổi, phe nàng cùng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Nam Cung Ức Tuyết cũng nhận ra Dương Phàm, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Không nghĩ tới trong Thiên Lan Điện này còn có thể thấy hắn.
Đối với việc Thất Hương Ngọc Hồn Địch, nàng vẫn còn cảm thấy tiếu hận và thất vọng.
Tuy nhiên, Nam Cung Ức Tuyết cũng ngạc nhiên với biểu hiện của Khổng Tước tiểu yêu. Xem bộ dáng của tiểu yêu này thì dường như rất kiêng kị Dương Phàm!
Vẻ mặt Dương Phàm thản nhiên đi tới bên cạnh cầu đá, có chút buồn bực:
- Hai nàng này sao lại tranh đấu nhau?
Hắn không tin không có lợi ích gì mà hai đại cường giả chuẩn Nguyên Anh Kỳ lại bởi thế mà liều mạng.
- Tiểu điện hạ đang chiến đấu, chẳng lẽ các hạ cũng muốn tham gia?
Tên thủ hạ của Khổng Tước tiểu yêu chính là một thanh niên lãnh ngạo. Hắn sợ hãi nhìn về phía Dương Phàm, lo lắng hắn sẽ can dự vào.
- Cái này còn khó nói
Dương Phàm cười dài nói.
Với thực lực hiện tại của hắn, ít nhất cũng đã vượt qua cấp bậc chuẩn Nguyên Anh Kỳ. Cho dù cả Khổng Tước tiểu yêu và Nam Cung Ức Tuyết liên thủ, hắn cũng có thể toàn thân rời đi.
Nge được lời ấy, sắc mặt của thanh niên lãnh ngạo này đại biến, đồng thời cùng có chút không biết phải như thế nào!
- Tiểu điện hạ nhà ngươi sao lại tranh đấu với người ta như thế?
Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn Khổng Tước tiểu yêu. Nhìn qua, cô gái có bộ dáng hồn nhiên ngây thơ này có vẻ cũng là một chiến đấu cuồng, một lời không hợp là động thủ.
- Hừ. Tiểu điện hạ nhà ta phát hiện mấy cọng Thiên Thúy Mặc Liên dưới cây cầu này trước. Tổng cộng có bốn cây nhưng lại bị nữ tu Nho môn kia đoạt mất một gốc.
Thanh niên lành ngạo kia giận dữ nói.
"Thiên Thúy Mặc Liên? Đây chính là một trong những chủ tài liệu để luyện chế linh đan trân phẩm Ngưng Hoa Đan, đồng thời cũng là một loại thiên tài địa bảo thế gian hiếm có. Chỉ cần ăn vào một hạt sen này, có thể khiến cảnh giới tu vi càng thêm êm dịu, có trợ giúp rất lớn đối với đột phá và ngộ đạo.
Dương Phàm không khỏi động tâm! Chưa nói tới việc luyện chế đan dược, chỉ đơn thuần là vật này cũng đã có trợ giúp đối với hắn rồi!
Khi hắn dùng Thiên Linh Huyền Căn để luyện chế Nguyên Linh Đan, nếu có thêm một viên Thiên Thủy Mặc Liên thì có thể gia tăng dược hiệu lên vài phần.
Tuy nhiên, ở bên ngoài, Dương Phàm vẫn có bộ dáng không chút quan tâm.
Hắn âm thầm nghĩ cách làm sao có thể thu được một gốc Thiên Thủy Mặc Liên trong tay của Khổng Tước tiểu yêu kia.
Bất luận là lừa gạt hay xảo trá cướp đoạt, chỉ cần có được thứ ấy, đối với Dương Phàm mà nói là lợi ích rất lớn.
Mang theo tính toán như thế, Dương Phàm bắt đầu toa sơn quan hổ đấu.
Hắn không khỏi nghĩ thầm:
- Nếu hai cô gái này lưỡng bại câu thương thì ta chẳng phải là có thể làm ngư ông đắc lợi
sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai cô gái này vẫn đâu ngang tay, cũng không từng sử dụng sát thủ hoặc bí thuật cường đại!
Dương Phàm có chút sốt ruột. Nếu cứ tiếp tục như thế thì dù đánh nhau ba ngày ba đêm cũng khó phân thắng bại.
Hắn lại không biết trong chiến đấu, hai cô gái này cũng có tâm tư tương tự.
"Tên thanh niên đáng giận kia đang âm thầm nhòm ngó! Ta há có thể dễ dàng buông tay nhất bác (chiến đấu hết sức)!"
Khổng Tước tiểu yêu quả thật rất hận với sự tồn tại của Dương Phàm.
Nam Cung Ức Tuyết cùng vinh nhục bất kinh, âm thầm cười lạnh:
"Chờ viện thủ cường đại của ta tới, để xem ngươi có thể đấu với ta được không?"'
Dương Phàm nhanh chóng cảm nhận được hận ý của Khổng Tước tiểu yêu đối với hắn, không khỏi giật mình. Hóa ra vì sự tồn tại của hắn mà hai người này không dám chiến hết sức!
Nhưng hắn cũng hiểu được, dù hiện tại hắn tạm thời tránh đi thì cũng không thể khiến đối phưong hết cảnh giác được!
Như vậy, hai người đánh nhau thêm nửa canh giờ, dần dần đánh ra chân hỏa.
Khổng Tước tiểu yêu đột nhiên thần sắc trang trọng, hai tay bấm quyết, hai lông chim đồng thời run lên. Lông chim màu xanh đón gió hoa lớn, hóa thành một con phong điểu màu xanh. Lông chim màu đỏ cũng nhanh chóng hóa thành một con hỏa điểu nhỏ.
Hai con quang điểu màu xanh và đỏ quấn quanh một chỗ trước người, truyền ra từng cỗ áp lực kinh khủng.
Thực lực của mỗi con quang điểu này đều có thể áp đảo những đại tu sĩ Kim Đan Kỳ bình thường, ẩn chứa lực công kích tới khó tin.
Nam Cung Ức Tuyết hơi giật mình, cảm nhận được một cỗ nguy hiểm trí mạng, thầm nghĩ không ổn.
Hai con quang điêu nhanh như chóp lao đi, nháy mắt đã bài trừ tầng phòng ngự trước người nàng.
Trong lúc vội vã, bên ngoài Nam Cung Ức Tuyết đột nhiên hiện ra hai một kiện nghê thường (?) sáng chói, tràn ngập Hạo nhiên chính khí, ngăn cản hai con quang điểu kia ở bên ngoài.
- Đây đúng là một kiện Pháp bảo phòng ngự cao nhất! Tuy nhiên, với tu vi Kim Đan Kỳ thì khẳng định không thể duy trì được lâu.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Ông
Pháp quyết trên tay Khổng Tước tiểu yêu lại biến hóa, hai con quang điểu màu xanh đỏ lại đột nhiên dung hợp, hóa thành một con khổng tước hai màu trông rất sống động.
Lập tức một cỗ lực lượng cao quý cổ xưa, gần như cấm kỵ đã áp xuống toàn trường.
Nam Cung Ức Tuyết bị buộc phải liên tiếp lui về phía sau. Ánh sáng bảy màu quanh thân do nghê thường hình thành đã ảm đạm với tốc độ mất thường cũng nhận thấy được, mắt thấy đã không thể chống đỡ được lâu!
Hơn nữa tốc độ của con khổng tước kia cực nhanh, một khi nàng đã bại lui thì sẽ càng thua nhanh hơn!
Dương Phàm nhìn thấy con khổng tước hai màu do hai phiến lông chim kia biến thành thì không khỏi lâm vào động dung, cỗ lực lượng này ẩn ẩn đã vượt qua cấp bậc Nguyên Anh Kỳ. Cho dù chính hắn phải ứng phó thì cũng đã phải cố hết sức rồi!
- Sư muội!
Một nam tử trẻ tuổi Nho môn khác ở bên kia lập tức kinh hô lên. Nhưng với thực lực của hắn căn bản không thể tạo ra uy hiếp gì đối với hai người đang trong cuộc chiến.
- Ha haChỉ là một con tiểu khổng tước mà thôi! Nam Cung tiểu muội, để Chu mỗ ta ứng phó với tiểu yêu này đi!
Đúng lúc này một thanh âm tràn ngập bá đạo ngạo khi từ xa truyền tới.
Vù
Một thanh niên dáng người mập mạp từ phía xa xa bay qua đầu Dương Phàm tới.
- Chu Hồng! Dương Phàm chấn động.
Chu Hồng đáp xuống đất, cả cây cầu đá cũng phải run lên. Hắn cách không đánh ra một chưởng về phía Khổng Tước tiểu yêu, không khí mơ hồ cùng thấy được gợn sóng nổi lên.
Khổng Tước tiểu yêu không kịp chạy trốn, trên người chỉ kịp triển mở một phiến lông chim màu sắc sặc sỡ, như khổng tước xòe đuôi, hình thành một cái lồng ánh sáng bao phủ lấy bản thân mình lại.
- Phốc!
Khổng Tước tiểu yêu kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể yêu kiều bị đánh bay đi.
Bá!
Chu Hồng lắc người đi vào phía trước con khống tước hai màu đang phóng xuất ra lực lượng cấm kỵ kia, đánh ra một trảo, nắm chật lấy nó trong lòng bàn tay.
Trong giọng nói của Dương Phàm mang theo vài tia dò xét
Thân thể mềm mại của Đặng Thi Dao hơi run lên, không quay đầu nhìn lại. Dương Phàm cũng không nhìn ra được biểu tình của nàng như thế nào.
Im lặng mà trầm mặc, nàng như Tinh Linh trên Uyển Nhược Phong, quật cường, kiên nghị rời đi!
Dương Phàm nhìn theo bóng dáng Đặng Thi Dao rời đi, vốn đã có một loại xúc động, muốn ôm nàng vào lòng ngực, mãi mãi không thể nàng xa mình.
Nhưng hắn chung quy vẫn không làm thế, có lẽ không đủ dũng khí, lại như đang cố kỵ điều gì!
Nhưng Dương Phàm lúc này có một loại trực giác, sợ rằng bản thân mình không còn cơ hội nào nữa
Dù nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên, hắn cũng không phát hiện ra nơi Đặng Thi Dao rời đi có một hai giọt nước rất nhỏ có thể nhìn thấy lặng lẽ theo gió cuốn đi.
Không biết là những giọt sương trong rừng trúc hay là giọt nước mắt trong suốt? ***
Thân thể Dương Phàm từ một biến thành hai, Thạch Thiên Hàn lại xuất hiện bên người.
- Đã đắc thủ hai viên Linh Lung Tâm Ngọc! Đã hoàn thành ủy thác của Âu Dương Phong. Viên Linh Lung Tâm Ngọc thứ ba ở trong tay Kim Giao Tiểu Long. Con giao long này có được Chân Long Chi Huyết cho nên dù hai ta liên thủ cũng không thể dễ dàng chiến thắng được nó. Sau khi nguyên khí của ngươi khôi phục lại đi Thất Linh Hồ xem có thể đạt được Thất Thải Linh Châu thần bí trong hồ hay không?
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Hiểu rồi, nhiêu nhất thì hao tổn một con khôi lỗi cao giai vậy!
Thạch Thiên Hàn đạm mạc cười, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, hướng về phương xa chạy đi!
Dương Phàm thì lại trở về dược phòng mật thất, phát hiện nơi này đã biến thành một mảnh hỗn loạn, không ít tu sĩ phát hiện ra những chỗ cấm chế sơ hở nên có chút thu hoạch.
Hắn đại khái tuần tra một lúc, phát hiện cũng không có loại đan dược cấp bậc Thánh đan Hóa Anh Đan kia.
Sự xuất hiện của Dương Phàm khiến một bộ phận cường giả chú ý, đặc biệt là hai huynh muội Tử Huyền và Tử Mộng.
Đương nhiên, người biết được thực lực chân chính của Dương Phàm cũng không nhiều. Hắn vẫn che dấu tu vi ở cấp Kim Đan trung kỳ nên cũng không bị mấy ai để ý.
Nhìn kỹ một lúc, hắn cũng không phát hiện ra có dược liệu hoặc linh đan nào mà khiến hắn động tâm.
Hơi chút thất vọng, Dương Phàm đã định rời đi khỏi dược phòng mật thất này.
Tuy nhiên, trước khi rời đi hắn lại ngẩng đầu nhìn lên cổ kính và bốn viên Linh Lung Tâm Ngọc trên nóc mật thất.
- Cũng đành vậyPhải gác lại cho người hữu duyên ngày sau vậy! Cũng không phải tất cả bảo vật trong Thiên Lan Điện này đều thuộc về ta!
Dương Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lướt khỏi mật thất.
Hắn có thể khống chế rất tốt lòng tham, quyết đoán vứt bỏ những thứ không thuộc về mình.
Mặc dù Dương Phàm dùng tất cả các thủ đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được mấy viên Linh Lung Tâm Ngọc mà thôi. Như thế, hắn lại phải bại lộ tất cả thực lực và con bài tẩy của mình.
Như thế thì còn không bằng đi những nơi khác ở Thiên Lan Điện xem sao.
Phạm vi bên ngoài Thiên Lan Điện cũng không nhỏ, có mấy trăm cường giả bậc cao phân tán các nơi. Có một số cường giả không quen biết mà Dương Phàm còn chưa từng gặp qua.
Sau khi rời khỏi dược phòng mật thất, Dương Phàm lại di chuyển vào sâu trong Thiên Lan ngoại điện.
- Nghe nói Thiên Lan Điện này còn có Nội điện còn thần bí hơn nữa, không biết có duyên đi vào được hay không nữa?
Dương Phàm mang theo tâm tính khá thản nhiên, đi xuyên qua các nơi.
Hắn đã thu hoạch được không ít khi đi vào Thiên Lan Điện, cũng đã giải quyết được việc mà Âu Dương Phong uỷ thác cho nên tâm tình rất thoải mái.
Đi tới một nơi, Dương Phàm đột nhiên nghe được âm thanh một trận đấu kịch liệt, điều này vốn hắn cũng không để ý tới.
Tuy nhiên, từ trận chiến kia đột nhiên truyền tới một khi tức cường đại khiến trong lòng hắn khẽ động.
- Đấy ít nhất là cuộc giao chiến cả cường giả chuẩn Nguyên Anh Kỳ!
Dương Phàm tò mò, hướng về nơi phát ra khí tức cường đại kia lao tới.
Chỉ qua mấy lần hô hấp, hắn đã thấy được một cây cầu đá, trên đó có hai nữ nhân đang giao chiến với nhau, lưu quang không ngừng lóe lên, thanh thế kinh người.
Hai bên cầu đá còn có một gã yêu tu và một tu sĩ của Nho môn.
- Khổng Tước tiểu yêu!
Dương Phàm lập tức nhận ra cô gái có đội mũ khổng tước trong hai cô gái kia.
Giao chiến với Khổng Tước tiểu yêu chính là một nữ tu Nho môn mặc bộ đồ màu trắng, khí chất tao nhà thoát tục, dung nhan khuynh quốc khuynh thành!
- Đó làNam Cung Ức Tuyết!
Dương Phàm lập tức nhận ra nữ tu Nho môn có nét cổ điển thi ý kia.
Hắn từng gặp qua nàng này một lần khi ở cạnh Thiên Nho Đảo, là do Thất Hương Ngọc Hồn Địch của hắn hấp dẫn tới.
Nam Cung Ức Tuyết chính là Thiên chi kiêu nữ của đệ nhất Nho môn Thánh Nho Môn! Khi gặp nàng bảy tám năm trước, nàng đã là đại tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ. lúc này nhìn qua nàng đã đạt tới Kim Đan đỉnh.
Còn với cảnh giới đại tu sĩ, Nam Cung Ức Tuyết làm sao có thể xâm nhập vào Thiên Lan ngoại điện thì Dương Phàm không thể biết được. Dù sao Thánh Nho Môn là một đại tông môn truyền thừa mấy vạn năm, xếp hàng đầu trong Nội Hải, thậm chí còn có chỗ dựa sau lưng là Nguyên Anh Chí Tôn Nho Môn Thánh Hiền Khổng Nhạc. Có thể làm được điều đó thì cũng không quá bất ngờ.
Giờ phút này, trên cây cầu đá, Nam Cung Ức Tuyết cầm trong tay một cây Mao bút ba màu, không ngừng hoa động giữa không trung. Một đám tụ phù và hào quang ba màu thần bí liên tiếp gào thét lao về phía Khổng Tước tiểu yêu, thế công lăng lệ, bình tĩnh.
Ngược lại, Khổng Tước tiểu yêu lại tế ra Nhị vũ lực. Lông chim màu đỏ và màu xanh nhất tề ba động, hình thành quang toản màu xanh hồng vô kiên bất tồi, không ngờ cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Thấy vậy, Dương Phàm không khỏi nhìn Nam Cung Ức Tuyết vơi cặp mắt khác xưa. Hắn hiểu rất rõ thực lực của Khổng Tước tiểu yêu, tuyệt đối là tiểu biến thái. Mặc dù chính là hắn cũng chỉ nắm chắc sáu phần có thể thắng nàng!
Hai nàng đang chiến đấu gần như là cùng lúc nhìn về phía Dương Phàm.
- Là hắn
Khổng Tước tiểu yêu biến sắc, trong mất lộ ra vài tia cảnh giác.
Nàng hiểu rất rõ thực lực của Dương Phàm. Nếu giờ này hắn gia nhập vào phe Nam Cung Ức Tuyết thì thế cục chắc chắn sẽ thay đổi, phe nàng cùng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi.
Nam Cung Ức Tuyết cũng nhận ra Dương Phàm, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Không nghĩ tới trong Thiên Lan Điện này còn có thể thấy hắn.
Đối với việc Thất Hương Ngọc Hồn Địch, nàng vẫn còn cảm thấy tiếu hận và thất vọng.
Tuy nhiên, Nam Cung Ức Tuyết cũng ngạc nhiên với biểu hiện của Khổng Tước tiểu yêu. Xem bộ dáng của tiểu yêu này thì dường như rất kiêng kị Dương Phàm!
Vẻ mặt Dương Phàm thản nhiên đi tới bên cạnh cầu đá, có chút buồn bực:
- Hai nàng này sao lại tranh đấu nhau?
Hắn không tin không có lợi ích gì mà hai đại cường giả chuẩn Nguyên Anh Kỳ lại bởi thế mà liều mạng.
- Tiểu điện hạ đang chiến đấu, chẳng lẽ các hạ cũng muốn tham gia?
Tên thủ hạ của Khổng Tước tiểu yêu chính là một thanh niên lãnh ngạo. Hắn sợ hãi nhìn về phía Dương Phàm, lo lắng hắn sẽ can dự vào.
- Cái này còn khó nói
Dương Phàm cười dài nói.
Với thực lực hiện tại của hắn, ít nhất cũng đã vượt qua cấp bậc chuẩn Nguyên Anh Kỳ. Cho dù cả Khổng Tước tiểu yêu và Nam Cung Ức Tuyết liên thủ, hắn cũng có thể toàn thân rời đi.
Nge được lời ấy, sắc mặt của thanh niên lãnh ngạo này đại biến, đồng thời cùng có chút không biết phải như thế nào!
- Tiểu điện hạ nhà ngươi sao lại tranh đấu với người ta như thế?
Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn Khổng Tước tiểu yêu. Nhìn qua, cô gái có bộ dáng hồn nhiên ngây thơ này có vẻ cũng là một chiến đấu cuồng, một lời không hợp là động thủ.
- Hừ. Tiểu điện hạ nhà ta phát hiện mấy cọng Thiên Thúy Mặc Liên dưới cây cầu này trước. Tổng cộng có bốn cây nhưng lại bị nữ tu Nho môn kia đoạt mất một gốc.
Thanh niên lành ngạo kia giận dữ nói.
"Thiên Thúy Mặc Liên? Đây chính là một trong những chủ tài liệu để luyện chế linh đan trân phẩm Ngưng Hoa Đan, đồng thời cũng là một loại thiên tài địa bảo thế gian hiếm có. Chỉ cần ăn vào một hạt sen này, có thể khiến cảnh giới tu vi càng thêm êm dịu, có trợ giúp rất lớn đối với đột phá và ngộ đạo.
Dương Phàm không khỏi động tâm! Chưa nói tới việc luyện chế đan dược, chỉ đơn thuần là vật này cũng đã có trợ giúp đối với hắn rồi!
Khi hắn dùng Thiên Linh Huyền Căn để luyện chế Nguyên Linh Đan, nếu có thêm một viên Thiên Thủy Mặc Liên thì có thể gia tăng dược hiệu lên vài phần.
Tuy nhiên, ở bên ngoài, Dương Phàm vẫn có bộ dáng không chút quan tâm.
Hắn âm thầm nghĩ cách làm sao có thể thu được một gốc Thiên Thủy Mặc Liên trong tay của Khổng Tước tiểu yêu kia.
Bất luận là lừa gạt hay xảo trá cướp đoạt, chỉ cần có được thứ ấy, đối với Dương Phàm mà nói là lợi ích rất lớn.
Mang theo tính toán như thế, Dương Phàm bắt đầu toa sơn quan hổ đấu.
Hắn không khỏi nghĩ thầm:
- Nếu hai cô gái này lưỡng bại câu thương thì ta chẳng phải là có thể làm ngư ông đắc lợi
sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai cô gái này vẫn đâu ngang tay, cũng không từng sử dụng sát thủ hoặc bí thuật cường đại!
Dương Phàm có chút sốt ruột. Nếu cứ tiếp tục như thế thì dù đánh nhau ba ngày ba đêm cũng khó phân thắng bại.
Hắn lại không biết trong chiến đấu, hai cô gái này cũng có tâm tư tương tự.
"Tên thanh niên đáng giận kia đang âm thầm nhòm ngó! Ta há có thể dễ dàng buông tay nhất bác (chiến đấu hết sức)!"
Khổng Tước tiểu yêu quả thật rất hận với sự tồn tại của Dương Phàm.
Nam Cung Ức Tuyết cùng vinh nhục bất kinh, âm thầm cười lạnh:
"Chờ viện thủ cường đại của ta tới, để xem ngươi có thể đấu với ta được không?"'
Dương Phàm nhanh chóng cảm nhận được hận ý của Khổng Tước tiểu yêu đối với hắn, không khỏi giật mình. Hóa ra vì sự tồn tại của hắn mà hai người này không dám chiến hết sức!
Nhưng hắn cũng hiểu được, dù hiện tại hắn tạm thời tránh đi thì cũng không thể khiến đối phưong hết cảnh giác được!
Như vậy, hai người đánh nhau thêm nửa canh giờ, dần dần đánh ra chân hỏa.
Khổng Tước tiểu yêu đột nhiên thần sắc trang trọng, hai tay bấm quyết, hai lông chim đồng thời run lên. Lông chim màu xanh đón gió hoa lớn, hóa thành một con phong điểu màu xanh. Lông chim màu đỏ cũng nhanh chóng hóa thành một con hỏa điểu nhỏ.
Hai con quang điểu màu xanh và đỏ quấn quanh một chỗ trước người, truyền ra từng cỗ áp lực kinh khủng.
Thực lực của mỗi con quang điểu này đều có thể áp đảo những đại tu sĩ Kim Đan Kỳ bình thường, ẩn chứa lực công kích tới khó tin.
Nam Cung Ức Tuyết hơi giật mình, cảm nhận được một cỗ nguy hiểm trí mạng, thầm nghĩ không ổn.
Hai con quang điêu nhanh như chóp lao đi, nháy mắt đã bài trừ tầng phòng ngự trước người nàng.
Trong lúc vội vã, bên ngoài Nam Cung Ức Tuyết đột nhiên hiện ra hai một kiện nghê thường (?) sáng chói, tràn ngập Hạo nhiên chính khí, ngăn cản hai con quang điểu kia ở bên ngoài.
- Đây đúng là một kiện Pháp bảo phòng ngự cao nhất! Tuy nhiên, với tu vi Kim Đan Kỳ thì khẳng định không thể duy trì được lâu.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
Ông
Pháp quyết trên tay Khổng Tước tiểu yêu lại biến hóa, hai con quang điểu màu xanh đỏ lại đột nhiên dung hợp, hóa thành một con khổng tước hai màu trông rất sống động.
Lập tức một cỗ lực lượng cao quý cổ xưa, gần như cấm kỵ đã áp xuống toàn trường.
Nam Cung Ức Tuyết bị buộc phải liên tiếp lui về phía sau. Ánh sáng bảy màu quanh thân do nghê thường hình thành đã ảm đạm với tốc độ mất thường cũng nhận thấy được, mắt thấy đã không thể chống đỡ được lâu!
Hơn nữa tốc độ của con khổng tước kia cực nhanh, một khi nàng đã bại lui thì sẽ càng thua nhanh hơn!
Dương Phàm nhìn thấy con khổng tước hai màu do hai phiến lông chim kia biến thành thì không khỏi lâm vào động dung, cỗ lực lượng này ẩn ẩn đã vượt qua cấp bậc Nguyên Anh Kỳ. Cho dù chính hắn phải ứng phó thì cũng đã phải cố hết sức rồi!
- Sư muội!
Một nam tử trẻ tuổi Nho môn khác ở bên kia lập tức kinh hô lên. Nhưng với thực lực của hắn căn bản không thể tạo ra uy hiếp gì đối với hai người đang trong cuộc chiến.
- Ha haChỉ là một con tiểu khổng tước mà thôi! Nam Cung tiểu muội, để Chu mỗ ta ứng phó với tiểu yêu này đi!
Đúng lúc này một thanh âm tràn ngập bá đạo ngạo khi từ xa truyền tới.
Vù
Một thanh niên dáng người mập mạp từ phía xa xa bay qua đầu Dương Phàm tới.
- Chu Hồng! Dương Phàm chấn động.
Chu Hồng đáp xuống đất, cả cây cầu đá cũng phải run lên. Hắn cách không đánh ra một chưởng về phía Khổng Tước tiểu yêu, không khí mơ hồ cùng thấy được gợn sóng nổi lên.
Khổng Tước tiểu yêu không kịp chạy trốn, trên người chỉ kịp triển mở một phiến lông chim màu sắc sặc sỡ, như khổng tước xòe đuôi, hình thành một cái lồng ánh sáng bao phủ lấy bản thân mình lại.
- Phốc!
Khổng Tước tiểu yêu kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể yêu kiều bị đánh bay đi.
Bá!
Chu Hồng lắc người đi vào phía trước con khống tước hai màu đang phóng xuất ra lực lượng cấm kỵ kia, đánh ra một trảo, nắm chật lấy nó trong lòng bàn tay.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm