Tiên Hồng Lộ
Chương 209: Trận chiến sinh tử tại kinh đô (Hạ)
Hàn quang trong mắt Vô Song tỏa ra, khí tràng cường đại quanh thân tăng lên, mũi nhọn màu bạc không ngừng vận chuyển đẩy lùi và ngăn cản sự ăn mòn sinh cơ trong cơ thể.
- Dương mỗ thân là Dược Sư, biết độc thuật thì có vấn đề gì chứ?
Dương Phàm không cho là đúng nói, quang diễm quỷ dị trong mắt dần dần tiêu thất. Hắn cũng biết rõ không có khả năng dựa vào độc thuật diệt chết Vô Song trừ khi đối phưong đứng ở trong phạm vị độc thuật do hắn thi triển. Hơn nữa. độc thuật này Dương Phàm cũng mới chỉ có chút thành tựu không có khả năng lan tỏa nhanh trong quá trình sử dụng.
- Được. được!
Từ trong miệng Vô Song có một khối máu loãng màu xanh phun ra, sắc mặt khôi phục bình tĩnh nói:
- Ngươi là người tu tiên, có thể sử dụng bất cứ phép thuật, phù triện, pháp bảo gì bao gồm cả độc thuật.
Nói đến đây. khí thế trên người hắn ngược lại phai nhạt đi một chút. nhếch miệng lộ ra vài ý cười vui vẻ. Dương Phàm đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương bởi vì trúng độc mà nhận thua. Trên thực tế, Vô Song đã đẩy lùi độc lực ra ngoài. Với cảnh giới bậc cao của hắn, sự khôi phục sức khỏe cũng rất mạnh, trong nháy mắt liền có thể hấp thu một tầng lớn thiên địa linh khi. chuyển hóa thành vũ lực hào hùng của bản thân.
- Ta vốn tưởng rằng khống chế cảnh giới tới trình độ này cũng đủ để từ từ áp chế ngươi.
Trên khuôn mặt Vô Song lộ ra một nụ cười. chậm rãi nói:
- Năng lực sinh tồn của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta. đây hẳn là liên quan đến công pháp kỳ lạ mà ngươi tu luyện phải không? Tuy nhiên, tiếp theo ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Thanh âm Vô Song ngưng đọng giống như kim loại, một cỗ sát khí xuất hiện trong đôi mắt hắn.
- Nếu muốn giết ta, dưới tu sĩ bậc cao sợ rằng không ai có thể làm được.
Dương Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ, hít sâu một hơi, dùng một loại ngữ khí kỳ dị nói:
- Bởi vì công pháp mà ta tu luyện là độc nhất thế gian có thể nói là nghịch thiên.
- Ha ha ha! Nghịch thiên?
Vô Song nở nụ cười.
- Thì ra ngươi cũng muốn nghịch thiên, xem ra chúng ta là cùng chí hướng.
Lời nói của Vô Song trở nên cuồng ngạo gần như khiến cho Dương Phàm kinh hãi. Nghịch thiên theo như lời hắn nói là nhắm vào cấp bậc công pháp. Mà trong lời nói của Vô Song thể hiện rõ một thái độ trái nghịch với thiên địa đại đạo.
- Đến đây đi, xem ngươi có đủ tư cách làm đối thủ chân chính của ta hay không!
Hơi thở trên người Vô Song đã xảy ra một tia biến hóa khó hiểu, ngay khi Dương Phàm tập trung vào hắn lập tức có một loại ảo giác đối mặt với đại dương mênh mông. Trong mơ hồ. Dương Phàm từ trên người Vô Song cảm nhận được một cỗ ý cảnh cùng loại với Tiên Hồng bí quyết. Đó là một loại cảnh giới dường như có thể bao dung núi cao biển rộng. Vẻ mặt Dương Phàm ngưng trọng, trước người xuất hiện hai khối bản chuyên màu xanh. tỏa ra hào quang rực rỡ.
"Hô"
Bỗng nhiên, Vô Song đánh ra một chưởng. Trong mắt Dương Phàm bắt giữ được một mãnh hư ảnh. Một bàn tay vô hình dài hơn một trượng với một loại lực lượng mềm mại đánh về phía đầu của hắn. Dương Phàm chỉ cảm thấy chính mình bị bao phủ trong một tầng bóng ảnh, dường như bầu trời trở thành một cái vung thật lớn, bất kể hắn trốn tránh thế nào cũng thể thoát khỏi trói buộc được.
- Đi!
Hai tay Dương Phàm tung lên, bản chuyên màu xanh hóa thành một tảng đá lớn ba trượng, giống như một mặt tường thành hoành ngang trước người.
"Ầm"
Bản chuyên màu xanh run lên, những ký hiệu kim sắc cùng ánh sáng lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời chợt trầm xuống. Sắc mặt Dương Phàm đại biến vội vàng tế ra một khối bản chuyên màu xanh khác hình thành đạo phòng tuyến thứ hai. Khối bản chuyên màu xanh thứ ai cũng run lên, hào quang ảm đạm một chút nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng ngăn chặn một kích này.
"Công kích thật đáng sợ!"
Dương Phàm hít sâu một hơi gần như sử dụng ra tất cả thủ đoạn của bản thân mới ngăn cản được một kích nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ của Vô Song.
"Hưu"
Đột nhiên. Vô Song vung tay lên, một đạo kiếm khí vô hình ẩn hiện lộ ra một tia hàn quang lờ mờ xuất hiện trong không khí nhắm vào đầu Dương Phàm bổ tới. Dương Phàm như hãm vào trong hầm băng, cảm giác máu huvết toàn thân như muốn đông lại.
"Xem ra không thể cứ bị động như thế."
Dương Phàm thầm nghĩ không ổn, hắn không thể để Vô Song phát động công kích liên tục như vậy, công kích sau lại càng cường đại hơn công kích trước. Bản thân mình sợ rằng không có cơ hội nghịch chuyển, bị hoàn toàn áp chế.
- Dung hợp!
Pháp quyết dưới hai tay Dương Phàm như ảo ảnh thoáng hiện, từ trong miệng thốt ra hai tiếng hữu lực.
"Ông"
Hai khối bản chuvên màu xanh bảo hộ trước người đột nhiên hòa vào một chỗ, từng tia từng tia trong suốt thẫm thấu vào trong hai khối bản chuyên màu xanh, hòa hợp làm một thể, tuy hai mà một. Lập tức một mảnh quang mang màu xanh bạo phát, một cỗ uy áp mành liệt bao trùm khu vực này. Triển hiện tại trước mắt là một khối phương chuyên khổng lồ dài đền năm trượng, cỗ trọng áp mộc mạc, hoa văn kim sắc lờ mờ tản ra uy năng khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.
"Hưu"
Hàn quang xuất hiện trong hư không, kiếm khí vô hình trong thời gian ngắn đã chém tới. Mà hoa văn kim sắc trên khối phưong chuyên kia dao động một trận sinh ra một đám ký hiệu thần bí. Kim sắc lưu chuyển hình thành một khiên chắn cường đại.
"Ba"
Khiên chắn do những ký hiệu kim sắc hình thành rung động một trận kịch liệt, hào quang ảm đạm đi một chút nhưng còn tốt ngăn chặn một kích cường đại này không bị tổn hao gì.
- Đi!
Hàn quang trong mắt Dương Phàm lóe lên, pháp quyết trong tay biến đổi. Lập tức nhân cơ hội phản công. Một mảnh núi nhỏ xanh thẳm đan xen từ trên trời giáng xuống, áp lực lớn lao không thể chống cự bao phủ toàn thân Vô Song. Giờ khắc này, trong phương viên mấy dặm tất cả hào quang đều bị một kích này che phủ, ngay cả mặt trời chói chang trên bầu trời cũng lâm vào ảm đạm. (Tưởng đang đánh nhau buổi tối mà?)
Cánh tay Vô Song khẽ run lên, trong đôi mắt nhiều thêm một tia kích động cùng kích thích. Uy năng cường đại của Linh Khí cực phẩm khiến hắn cảm nhận được vài tia nguy hiểm. Một cỗ lực lượng hùng hồn ngưng kết trong cơ thể chuẩn bị chờ đợi. Bỗng nhiên, hai tay của hắn cùng với hai cánh tay đều có một tầng hàn quang nhàn nhạt bám vào. Trong một cái chớp mắt trước khi Linh Khí cực phẩm nện xuống đầu hắn. Vô Song vẫn không nhúc nhích. Dường như trầm mê trong một loại cảnh giới khó tin. Bất cứ sơn băng địa liệt hay núi lửa bùng nổ trước mắt cũng không thể khiến hắn sinh ra nửa điểm gợn sóng.
Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một tia bất an.
Vô Song cuồng ngạo không phải vô duyên vô cớ.
- Phá!
Vô Song nâng lên bàn tay được hàn quang màu bạc bao bọc, dùng tốc độ như tia chớp bổ ra. Trong nháv mắt. Dương Phàm chỉ cảm thấy một đạo sét đánh hiện lên.
"Khanh"
Hàn quang màu bạc cùng hào quang thanh kim cùng giao kích một chỗ. Bản chuyên khổng lồ giống như tòa núi nhỏ, là Linh Khí cực phẩm siêu việt hơn bình thường rất nhiều, trong phút chốc trở nên run rẫy, tầng tầng linh quang màu xanh trên đó chớp mắt trở nên ảm đạm hơn một nửa.
Vô Song cười lạnh một tiếng, dùng một tay khác như sét đánh bổ tới, rất có một cỗ khí thế khai thiên lập địa.
"Ầm"
Bản chuyên màu xanh lại tiếp tục run lên, linh quang ảm đạm tới cực điểm.
- Thu!
Dương Phàm biến sắc, lập tức vẫy tay, bản chuyên màu xanh quay về trước người, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Vô Song này thật sự là quá đáng sợ, ngav cà Linh Khí cực phẩm cũng dám cứng rắn đối kháng.
Nếu là Linh Khí bình thường vậy cũng không đáng nói, bất quá đây là một kiện pháp bảo có thần thông trọng áp. Dưới một kích trọng lực chừng ngàn cân cộng với thần thông trọng lực đáng sợ kia cho dù là tu sĩ bậc cao đích thân tới cũng không dám dễ dàng cứng đối cứng với nó.
Đổi lại là Hồ Phi có lực lượng cơ thể cường đại mấy lần kia, chịu đựng một đòn công kích như thế cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. Nhưng Vô Song chỉ dùng một đôi chưởng bằng xương bằng thịt, dưới thân thể hoàn mỹ cùng cảnh giới võ tu cao siêu phát huy, liền có thể làm được. Thân hình Võ Song trôi nổi giữa không trung, hai tròng mắt thâm thúy như biển rộng. liếc mắt nhìn chăm chú Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ có được chút thực lực như vậy, quyết chiến ngày hôm nay nên kết thúc rồi!
Dứt lời. hắn nâng một bàn tay màu bạc lên, chậm rãi mở ra sau đó hung hăng vỗ về phía Dương Phàm.
"Hô"
Thoáng chốc. Dương Phàm cảm giác khu vực mình đang đứng bị không khí cùng thiên địa linh khí bốn phía đè ép lại căn bản ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
"Đây không phải uy năng mà tu sĩ bậc thấp có được."
Trong lòng Dương Phàm gần như mất đi dũng khí phản kháng. Giờ nàv khắc này, Vô Song hiển lộ ra chính là cảnh giới võ tu bậc cao. Nhất cử nhất động dường như khống chế lực lượng thiên địa.
"Ba"
Một bàn tay lớn vô hình đánh trúng tầng phòng hộ trước ngực Dương Phàm. Một cỗ lực lượng bàng bạc như núi xuyên thấu Linh Khí cực phẩm vọt tới trên người Dương Phàm. Thân thể hắn một trận đau nhức, gần như tan vỡ, mất đi tri giác. Dương Phàm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Linh Khí dưới chân cũng không biết lạc đi nơi nào. một cỗ lực đạo cường đại gào thét đi theo thân thể hắn. Trong cảm quan, tiếng gió chói tai, gió mạnh xâm nhập cơ thể. Thân hình hắn đã bay ra mấy dặm, sau đó nhập sâu vào trong một tòa núi.
'Phanh ầm"
Ngọn núi cao mấy trăm mét trước mắt này kịch liệt run lên, từng tảng đất đá lớn văng tung tóe suýt chút nữa sập xuống. Khi đất đá bụi mù tiêu tan, thân ảnh Dương Phàm đã không còn tung tích. Nhưng sâu trong ngọn núi kia còn có hơi thở của hắn. Chỉ là hơi thở đó đang dần biến mất, càng ngày càng yếu.
Thì ra. hắn đang bị chôn sống.
Vô Song ngừng giữa hư không nhẹ nhàng thở dài:
- Ngươi là một đối thủ không tệ, đáng tiếc hôm nay ta muốn giết chết ngươi, ai bảo ngươi đoạt đi người yêu trong tim ta. Bằng không việc này sẽ lưu lại trong tim ta không thể quên đi được.
Trong lời nói. trong đôi mắt hắn toát ra mấy phần bi thống. Tuy nhiên cũng tốt, mất đi người mình thương nhớ, chính mình có thể toàn tâm toàn ý dành cho kiếm đạo. Thân thể Dương Phàm đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhiều chỗ bị gẫy xương, một bộ phận kinh mạch vỡ nứt. Thậm chí ngay cả tâm mạch của hắn cũng nát. Giờ khắc này, ý thức Dương Phàm suýt chút nữa lâm vào hôn mê. May là tại thời khắc mấu chốt hắn lưu lại một nữa tâm thần trong Tiên Hồng Không Gian. Hàng ngàn vạn dòng tế lưu trong phương viên trăm trượng thổ địa mạnh mẽ vọt tới, rất nhanh chữa trị thương thế của hắn.
"Cuối cùng cũng đoán không sai. Tiên Hồng Giới có thể ở thời khắc mấu chốt bảo toàn cho ta một mạng."
Dương Phàm trong lòng thầm than, sau khi tâm mạch được chữa trị tốt, hắn lập tức thoát khỏi hiểm cảnh sống chết.
"Cũng may, hắn chỉ là cảnh giới cao chứ không có chân chính bước vào bậc cao, bằng không thương thế này rất khó đối phó."
Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Đồng thời hắn ngầm vận chuyển Khô Mộc Công ẩn nấp hơi thở trong cơ thể một chút, tất cả khí quan trên thân thể đình chỉ hoạt động.
Thoạt nhìn lúc này hắn chẳng khác gì một người đã chết.
- Chết rồi. hắn chết rồi sao?
Vô Song lộ vẻ có chút kinh ngạc trong lòng cảm thấy đột ngột. Hắn triển khai thần thức điều tra một lát phát hiện Dương Phàm thực sự đã chết.
- Đáng tiếc! Ngươi chỉ thiếu một bước là có thể bức ta sử dụng ra công kích mạnh nhất.
Vô Song dường như có chút tiếc hận.
Dương Phàm nằm trong lòng đất, yên lặng vận chuyển Khô Mộc Công, cảm quan trong vô tình dung nhập vào trong tầng đại địa này. Hắn nghe rất rõ ràng tiếng tiếc hận của Vô Song.
"Ta giả chết như thế có thể đã lừa được Vô Song còn có thể tránh được rất nhiều phiền toái."
Dương Phàm suy nghĩ.
Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có chút không cam lòng, chính minh còn có chiêu sát thủ cùng con bài chưa lật, chưa từng xuất động.
- Dương mỗ thân là Dược Sư, biết độc thuật thì có vấn đề gì chứ?
Dương Phàm không cho là đúng nói, quang diễm quỷ dị trong mắt dần dần tiêu thất. Hắn cũng biết rõ không có khả năng dựa vào độc thuật diệt chết Vô Song trừ khi đối phưong đứng ở trong phạm vị độc thuật do hắn thi triển. Hơn nữa. độc thuật này Dương Phàm cũng mới chỉ có chút thành tựu không có khả năng lan tỏa nhanh trong quá trình sử dụng.
- Được. được!
Từ trong miệng Vô Song có một khối máu loãng màu xanh phun ra, sắc mặt khôi phục bình tĩnh nói:
- Ngươi là người tu tiên, có thể sử dụng bất cứ phép thuật, phù triện, pháp bảo gì bao gồm cả độc thuật.
Nói đến đây. khí thế trên người hắn ngược lại phai nhạt đi một chút. nhếch miệng lộ ra vài ý cười vui vẻ. Dương Phàm đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương bởi vì trúng độc mà nhận thua. Trên thực tế, Vô Song đã đẩy lùi độc lực ra ngoài. Với cảnh giới bậc cao của hắn, sự khôi phục sức khỏe cũng rất mạnh, trong nháy mắt liền có thể hấp thu một tầng lớn thiên địa linh khi. chuyển hóa thành vũ lực hào hùng của bản thân.
- Ta vốn tưởng rằng khống chế cảnh giới tới trình độ này cũng đủ để từ từ áp chế ngươi.
Trên khuôn mặt Vô Song lộ ra một nụ cười. chậm rãi nói:
- Năng lực sinh tồn của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta. đây hẳn là liên quan đến công pháp kỳ lạ mà ngươi tu luyện phải không? Tuy nhiên, tiếp theo ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Thanh âm Vô Song ngưng đọng giống như kim loại, một cỗ sát khí xuất hiện trong đôi mắt hắn.
- Nếu muốn giết ta, dưới tu sĩ bậc cao sợ rằng không ai có thể làm được.
Dương Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ, hít sâu một hơi, dùng một loại ngữ khí kỳ dị nói:
- Bởi vì công pháp mà ta tu luyện là độc nhất thế gian có thể nói là nghịch thiên.
- Ha ha ha! Nghịch thiên?
Vô Song nở nụ cười.
- Thì ra ngươi cũng muốn nghịch thiên, xem ra chúng ta là cùng chí hướng.
Lời nói của Vô Song trở nên cuồng ngạo gần như khiến cho Dương Phàm kinh hãi. Nghịch thiên theo như lời hắn nói là nhắm vào cấp bậc công pháp. Mà trong lời nói của Vô Song thể hiện rõ một thái độ trái nghịch với thiên địa đại đạo.
- Đến đây đi, xem ngươi có đủ tư cách làm đối thủ chân chính của ta hay không!
Hơi thở trên người Vô Song đã xảy ra một tia biến hóa khó hiểu, ngay khi Dương Phàm tập trung vào hắn lập tức có một loại ảo giác đối mặt với đại dương mênh mông. Trong mơ hồ. Dương Phàm từ trên người Vô Song cảm nhận được một cỗ ý cảnh cùng loại với Tiên Hồng bí quyết. Đó là một loại cảnh giới dường như có thể bao dung núi cao biển rộng. Vẻ mặt Dương Phàm ngưng trọng, trước người xuất hiện hai khối bản chuyên màu xanh. tỏa ra hào quang rực rỡ.
"Hô"
Bỗng nhiên, Vô Song đánh ra một chưởng. Trong mắt Dương Phàm bắt giữ được một mãnh hư ảnh. Một bàn tay vô hình dài hơn một trượng với một loại lực lượng mềm mại đánh về phía đầu của hắn. Dương Phàm chỉ cảm thấy chính mình bị bao phủ trong một tầng bóng ảnh, dường như bầu trời trở thành một cái vung thật lớn, bất kể hắn trốn tránh thế nào cũng thể thoát khỏi trói buộc được.
- Đi!
Hai tay Dương Phàm tung lên, bản chuyên màu xanh hóa thành một tảng đá lớn ba trượng, giống như một mặt tường thành hoành ngang trước người.
"Ầm"
Bản chuyên màu xanh run lên, những ký hiệu kim sắc cùng ánh sáng lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời chợt trầm xuống. Sắc mặt Dương Phàm đại biến vội vàng tế ra một khối bản chuyên màu xanh khác hình thành đạo phòng tuyến thứ hai. Khối bản chuyên màu xanh thứ ai cũng run lên, hào quang ảm đạm một chút nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng ngăn chặn một kích này.
"Công kích thật đáng sợ!"
Dương Phàm hít sâu một hơi gần như sử dụng ra tất cả thủ đoạn của bản thân mới ngăn cản được một kích nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ của Vô Song.
"Hưu"
Đột nhiên. Vô Song vung tay lên, một đạo kiếm khí vô hình ẩn hiện lộ ra một tia hàn quang lờ mờ xuất hiện trong không khí nhắm vào đầu Dương Phàm bổ tới. Dương Phàm như hãm vào trong hầm băng, cảm giác máu huvết toàn thân như muốn đông lại.
"Xem ra không thể cứ bị động như thế."
Dương Phàm thầm nghĩ không ổn, hắn không thể để Vô Song phát động công kích liên tục như vậy, công kích sau lại càng cường đại hơn công kích trước. Bản thân mình sợ rằng không có cơ hội nghịch chuyển, bị hoàn toàn áp chế.
- Dung hợp!
Pháp quyết dưới hai tay Dương Phàm như ảo ảnh thoáng hiện, từ trong miệng thốt ra hai tiếng hữu lực.
"Ông"
Hai khối bản chuvên màu xanh bảo hộ trước người đột nhiên hòa vào một chỗ, từng tia từng tia trong suốt thẫm thấu vào trong hai khối bản chuyên màu xanh, hòa hợp làm một thể, tuy hai mà một. Lập tức một mảnh quang mang màu xanh bạo phát, một cỗ uy áp mành liệt bao trùm khu vực này. Triển hiện tại trước mắt là một khối phương chuyên khổng lồ dài đền năm trượng, cỗ trọng áp mộc mạc, hoa văn kim sắc lờ mờ tản ra uy năng khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.
"Hưu"
Hàn quang xuất hiện trong hư không, kiếm khí vô hình trong thời gian ngắn đã chém tới. Mà hoa văn kim sắc trên khối phưong chuyên kia dao động một trận sinh ra một đám ký hiệu thần bí. Kim sắc lưu chuyển hình thành một khiên chắn cường đại.
"Ba"
Khiên chắn do những ký hiệu kim sắc hình thành rung động một trận kịch liệt, hào quang ảm đạm đi một chút nhưng còn tốt ngăn chặn một kích cường đại này không bị tổn hao gì.
- Đi!
Hàn quang trong mắt Dương Phàm lóe lên, pháp quyết trong tay biến đổi. Lập tức nhân cơ hội phản công. Một mảnh núi nhỏ xanh thẳm đan xen từ trên trời giáng xuống, áp lực lớn lao không thể chống cự bao phủ toàn thân Vô Song. Giờ khắc này, trong phương viên mấy dặm tất cả hào quang đều bị một kích này che phủ, ngay cả mặt trời chói chang trên bầu trời cũng lâm vào ảm đạm. (Tưởng đang đánh nhau buổi tối mà?)
Cánh tay Vô Song khẽ run lên, trong đôi mắt nhiều thêm một tia kích động cùng kích thích. Uy năng cường đại của Linh Khí cực phẩm khiến hắn cảm nhận được vài tia nguy hiểm. Một cỗ lực lượng hùng hồn ngưng kết trong cơ thể chuẩn bị chờ đợi. Bỗng nhiên, hai tay của hắn cùng với hai cánh tay đều có một tầng hàn quang nhàn nhạt bám vào. Trong một cái chớp mắt trước khi Linh Khí cực phẩm nện xuống đầu hắn. Vô Song vẫn không nhúc nhích. Dường như trầm mê trong một loại cảnh giới khó tin. Bất cứ sơn băng địa liệt hay núi lửa bùng nổ trước mắt cũng không thể khiến hắn sinh ra nửa điểm gợn sóng.
Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một tia bất an.
Vô Song cuồng ngạo không phải vô duyên vô cớ.
- Phá!
Vô Song nâng lên bàn tay được hàn quang màu bạc bao bọc, dùng tốc độ như tia chớp bổ ra. Trong nháv mắt. Dương Phàm chỉ cảm thấy một đạo sét đánh hiện lên.
"Khanh"
Hàn quang màu bạc cùng hào quang thanh kim cùng giao kích một chỗ. Bản chuyên khổng lồ giống như tòa núi nhỏ, là Linh Khí cực phẩm siêu việt hơn bình thường rất nhiều, trong phút chốc trở nên run rẫy, tầng tầng linh quang màu xanh trên đó chớp mắt trở nên ảm đạm hơn một nửa.
Vô Song cười lạnh một tiếng, dùng một tay khác như sét đánh bổ tới, rất có một cỗ khí thế khai thiên lập địa.
"Ầm"
Bản chuyên màu xanh lại tiếp tục run lên, linh quang ảm đạm tới cực điểm.
- Thu!
Dương Phàm biến sắc, lập tức vẫy tay, bản chuyên màu xanh quay về trước người, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Vô Song này thật sự là quá đáng sợ, ngav cà Linh Khí cực phẩm cũng dám cứng rắn đối kháng.
Nếu là Linh Khí bình thường vậy cũng không đáng nói, bất quá đây là một kiện pháp bảo có thần thông trọng áp. Dưới một kích trọng lực chừng ngàn cân cộng với thần thông trọng lực đáng sợ kia cho dù là tu sĩ bậc cao đích thân tới cũng không dám dễ dàng cứng đối cứng với nó.
Đổi lại là Hồ Phi có lực lượng cơ thể cường đại mấy lần kia, chịu đựng một đòn công kích như thế cho dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng. Nhưng Vô Song chỉ dùng một đôi chưởng bằng xương bằng thịt, dưới thân thể hoàn mỹ cùng cảnh giới võ tu cao siêu phát huy, liền có thể làm được. Thân hình Võ Song trôi nổi giữa không trung, hai tròng mắt thâm thúy như biển rộng. liếc mắt nhìn chăm chú Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi chỉ có được chút thực lực như vậy, quyết chiến ngày hôm nay nên kết thúc rồi!
Dứt lời. hắn nâng một bàn tay màu bạc lên, chậm rãi mở ra sau đó hung hăng vỗ về phía Dương Phàm.
"Hô"
Thoáng chốc. Dương Phàm cảm giác khu vực mình đang đứng bị không khí cùng thiên địa linh khí bốn phía đè ép lại căn bản ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
"Đây không phải uy năng mà tu sĩ bậc thấp có được."
Trong lòng Dương Phàm gần như mất đi dũng khí phản kháng. Giờ nàv khắc này, Vô Song hiển lộ ra chính là cảnh giới võ tu bậc cao. Nhất cử nhất động dường như khống chế lực lượng thiên địa.
"Ba"
Một bàn tay lớn vô hình đánh trúng tầng phòng hộ trước ngực Dương Phàm. Một cỗ lực lượng bàng bạc như núi xuyên thấu Linh Khí cực phẩm vọt tới trên người Dương Phàm. Thân thể hắn một trận đau nhức, gần như tan vỡ, mất đi tri giác. Dương Phàm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Linh Khí dưới chân cũng không biết lạc đi nơi nào. một cỗ lực đạo cường đại gào thét đi theo thân thể hắn. Trong cảm quan, tiếng gió chói tai, gió mạnh xâm nhập cơ thể. Thân hình hắn đã bay ra mấy dặm, sau đó nhập sâu vào trong một tòa núi.
'Phanh ầm"
Ngọn núi cao mấy trăm mét trước mắt này kịch liệt run lên, từng tảng đất đá lớn văng tung tóe suýt chút nữa sập xuống. Khi đất đá bụi mù tiêu tan, thân ảnh Dương Phàm đã không còn tung tích. Nhưng sâu trong ngọn núi kia còn có hơi thở của hắn. Chỉ là hơi thở đó đang dần biến mất, càng ngày càng yếu.
Thì ra. hắn đang bị chôn sống.
Vô Song ngừng giữa hư không nhẹ nhàng thở dài:
- Ngươi là một đối thủ không tệ, đáng tiếc hôm nay ta muốn giết chết ngươi, ai bảo ngươi đoạt đi người yêu trong tim ta. Bằng không việc này sẽ lưu lại trong tim ta không thể quên đi được.
Trong lời nói. trong đôi mắt hắn toát ra mấy phần bi thống. Tuy nhiên cũng tốt, mất đi người mình thương nhớ, chính mình có thể toàn tâm toàn ý dành cho kiếm đạo. Thân thể Dương Phàm đã bị tàn phá nghiêm trọng, nhiều chỗ bị gẫy xương, một bộ phận kinh mạch vỡ nứt. Thậm chí ngay cả tâm mạch của hắn cũng nát. Giờ khắc này, ý thức Dương Phàm suýt chút nữa lâm vào hôn mê. May là tại thời khắc mấu chốt hắn lưu lại một nữa tâm thần trong Tiên Hồng Không Gian. Hàng ngàn vạn dòng tế lưu trong phương viên trăm trượng thổ địa mạnh mẽ vọt tới, rất nhanh chữa trị thương thế của hắn.
"Cuối cùng cũng đoán không sai. Tiên Hồng Giới có thể ở thời khắc mấu chốt bảo toàn cho ta một mạng."
Dương Phàm trong lòng thầm than, sau khi tâm mạch được chữa trị tốt, hắn lập tức thoát khỏi hiểm cảnh sống chết.
"Cũng may, hắn chỉ là cảnh giới cao chứ không có chân chính bước vào bậc cao, bằng không thương thế này rất khó đối phó."
Dương Phàm không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Đồng thời hắn ngầm vận chuyển Khô Mộc Công ẩn nấp hơi thở trong cơ thể một chút, tất cả khí quan trên thân thể đình chỉ hoạt động.
Thoạt nhìn lúc này hắn chẳng khác gì một người đã chết.
- Chết rồi. hắn chết rồi sao?
Vô Song lộ vẻ có chút kinh ngạc trong lòng cảm thấy đột ngột. Hắn triển khai thần thức điều tra một lát phát hiện Dương Phàm thực sự đã chết.
- Đáng tiếc! Ngươi chỉ thiếu một bước là có thể bức ta sử dụng ra công kích mạnh nhất.
Vô Song dường như có chút tiếc hận.
Dương Phàm nằm trong lòng đất, yên lặng vận chuyển Khô Mộc Công, cảm quan trong vô tình dung nhập vào trong tầng đại địa này. Hắn nghe rất rõ ràng tiếng tiếc hận của Vô Song.
"Ta giả chết như thế có thể đã lừa được Vô Song còn có thể tránh được rất nhiều phiền toái."
Dương Phàm suy nghĩ.
Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có chút không cam lòng, chính minh còn có chiêu sát thủ cùng con bài chưa lật, chưa từng xuất động.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm