Tiên Hồng Lộ
Chương 146: Khách quý thần bí
Sắc mặt Dương Phàm không chút sợ hãi, khẽ nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào bóng đen xuất hiện trước mắt. Người mặc áo đen đầu đội mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt trong bóng đêm tản ra hàn quang thấu xương, như một con sói đói làm người ta run sợ.
- Người muốn mạng ngươi!
Người áo đen che mặt lạnh lùng phun mấy chữ thân người nhoáng lên chớp mắt liền tới trước mặt Dương Phàm đánh ra một chưởng, kình khí cường đại phá vỡ không khí đánh tới. Tốc độ linh mẫn như vậy, còn muốn cao hơn cả dòng Luyện Khí Kỳ.
Tiên Thiên võ giả!
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc, thân hình khẽ động tránh né một kích sét đánh này. Người nọ thấy Dương Phàm hời hợt tránh thoát một kích của mình thoáng có chút bất ngờ, thu hồi lòng khinh thị. Trên người tuôn ra một cỗ khí thế càng cường đại hơn, quyền chưởng bay múa lập tức diễn biến ra một mảnh hư ảnh nương theo tiếng không khí bùng nổ, mơ hồ lóe ra hồng quang.
Thực lực Tiên Thiên võ giả tuyệt đối không thể coi thường, coi như người tu tiên bị đánh trực diện hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Dương Phàm tiến vào Hình thức toàn tri, nắm giữ tất cả khu vực xung quanh, bất cứ một tia gió thổi cỏ lay. Bao gồm cả tim đập, hô hấp, ánh mắt, tốc độ máu chảy, thậm chí vận chuvển chân khí trong cơ thể địch nhân đều hiện rõ trong mắt. Dưới tình huống như vậy, hắn đã đứng ở thế bất bại.
Chẳng qua Dương Phàm không có ý lập tức ra tay, hắn đứng tại chỗ bước chân di động trong phạm vi nhỏ dễ dàng thích ý "hoạt động gân cốt". Mỗi một lần dời bước nghiê người, đều vừa đúng lúc chỉ kém tí xíu tránh thoát công kích của đối phương.
Ầm ầm ầm!
Tiên Thiên võ giả áo đen công kích liên miên không ngừng, thế nhưng ngay cả góc áo của Dương Phàm cũng không chạm tới. Đến cuối cùng, hắn thậm chí đánh ra lửa giận động tĩnh vô cùng lớn trong hư không lóe ra kình khí màu đỏ nhạt mỗi một chưởng đủ để phá đá vỡ bia, bẻ gãy sắt thép.
Nhưng mà hắn cũng càng đánh càng kinh hãi trong lòng càng thêm lo lắng, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không chạm tới đối thủ gần trong gang tấc.
"Rốt cuộc đối phương là cao thủ trình độ nào."
Người áo đen kinh hãi vỡ mặt bắt đầu sinh ý thoái lui. Ngay lúc hét to một tiếng, hai tay đánh ra, biến ảo thành một đoàn sóng khí đỏ lửa ép xuống không gian trong phạm vi trăm trượng. Cùng lúc. hắn vọt người bay đi.
- Chạy đi đâu?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, đã sớm tính trước một bước phóng lên tránh thoát làn sóng khí đỏ lửa kia vươn tay bắt lấy chân người áo đen này.
- Cút!
Người áo đen hoảng sợ nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân dùng sức muốn đá văng Dương Phàm ra. Chẳng qua chỉ khoảnh khắc sau, hắn kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy cả chân tê rần. mất đi cảm giác sau đó nặng nề rơi xuống.
Ầm!
Người áo đen rơi trên mặt đất té một cú thật nặng. Dương Phàm vỗ vỗ tay, bình thản nhìn hắn. như cười như không nói:
- Ngươi còn muốn chạy? Chạy nữa ta cắt chân của ngươi. Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới?
- A!
Người áo đen vừa đứng lên nghe lời nàv liền kinh hãi không thôi, không dám nhúc nhích nữa. Chỉ cần không phải đầu đất là có thể biết rõ nam tử trước mắt tuyệt đối là tồn tại tầng thứ cao hơn mình. Nếu đối phương muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay.
- Ngươi không nói?
Nụ cười trên mặt Dương Phàm càng thêm sáng lạn.
- Đại nhân tha mạng!
Người áo đen bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Không có ai phái ta tới, tiểu nhânlà tiểu nhân mắt chó không thấy được Thái Sơn dám hạ thủ với đại nhân ngài.
- Ồ? Thật là như vậy?
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy.
Người áo đen gật đầu.
- Tốt lắm, ngươi cút đi.
Dương Phàm vừa phất tay áo, vừa lúc đánh trúng ngực hắn. Một cỗ lực đạo vô cùng lớn tuôn ra, thoáng cái đánh hắn bay mất.
Vù vù
Người bịt mặt áo đen hóa thành một điểm đen. bị đánh bay lên bầu trời bị dọa tới hồn phi phách tán phát ra một tiếng" A" thê lương thảm thiết.
Bõm!
Một lúc lâu, xa xa truyền tới tiếng một vật rơi xuống nước. Đánh bay con ruồi này xong, khóe miệng dáng tươi cười tràn đầy ý cười, thì thầm:
- Yến vương phủ coi ta là người dễ chọc sao? Phái một người thực lực bất nhập lưu tới thử thực lực của ta.
Trong mắt hắn chợt lóe lãnh mang:
- Nếu như còn có chuyện như vậy, thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Dứt lời. hắn đi tới chỗ Trịnh Lão Tiên.
Vừa đi được mấy chục bước, phía trước có một lão nhân vẻ mặt ôn hòa đi tới, khúm núm nói:
- Dương dược sư, mời bên này, Vương gia đã an bài chỗ ở cho ngài.
- À?
Dương Phàm gật đầu, hỏi:
- Ngươi đảm nhiệm chức gì ở vương phủ?
- Hồi bẩm dược sư, tiểu nhân chỉ là một tổng quản ở vương phủ không đáng nói, chỉ cầu cúc cung tận tụy vì vương phủ.
Lão nhân khách khí nói.
Chỉ là một tổng quản? Lão già này thật là đủ khiêm tốn mà.
Có thể trờ thành tổng quản Yến vương phủ to như vậy, lão là người bình thường sao, hơn phân nửa là tâm phúc Yến vương.
- Được. vậy lão dẫn đường đi.
Dương Phàm đi theo hắn.
Vừa đi hai bước, Dương Phàm dừng lại khó hiểu hỏi:
- Lão dẫn ta đi chỗ nào? Sao ta lại cảm giác như đi về hướng chỗ Nhị quận chúa ở?
Theo lý thuyết, Yến vương hẳn phải an bài hắn tới khu vực khách liêu mới đúng. Tổng quản cười nói:
- Vương gia vì để tiện cho dược sư chữa bệnh cho Nhị quận chúa, vì vậy an bài ngài ở Hàm Trà Cư cũng là vùng núi bên bờ hồ nước chỗ Nhị quận chúa.
- À?
Dương Phàm gật đầu:
- Cảnh trí chỗ đó cũng rất u tĩnh, chỉ là không cách nào giao lưu với các khách liêu Vương phủ.
- Chờ bệnh tiểu thư an lành, dược sư ngài muốn ở nơi nào. Vương gia đều có thể an bài cho ngài. Đương nhiên, nếu ngài không muốn đổi
Tổng quản cười nói đùa luôn khách khí tôn trọng Dương Phàm tới cực điểm.
Trên thực tế, lão là tổng quản Yến Vương Phủ, tay nắm quyền to, địa vị cực cao, một ý niệm liền có thể quyết định sinh tử ngàn vạn người. Trong tình huống bình thường, đa số người trong vương phủ đều hết sức kính sợ lão.
Thế nhưng vào lúc này, lão lại đưa ra thái độ tiếp đãi hòa nhã cẩn thận nhất, cung kính với Dương Phàm hoàn toàn không thua kém Yến vương Vũ Văn Liệt.
Dương Phàm thoáng suy tư, liền đáp:
- Được. như vậy cũng không tệ. Nếu như không phải có hứng thú với bệnh Vũ Văn tiểu thư, có thể Dương mỗ đã sớm rời vương phủ rồi
Tổng quản vừa nghe lời này, trong lòng thở phào một hơi, đưa Dương Phàm đi tới Hàm Trà Cư cạnh dòng nước yên tĩnh.
- ở đây đã an bài tốt, mời dược sư.
Tổng quản đưa Dương Phàm tới trước một lầu các tinh xảo, nơi đây đã sớm có nha hoàn người hầu phục vụ.
- Cho tất cả người hầu lui đi, lưu lại một người phụ trách cho ta điều khiển. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy người hầu nha hoàn, nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Trong mắt tổng quản hiện một tia dị sắc, dựa theo lời hắn yêu cầu cho lui tất cả người hầu, chỉ lưu lại cho Dương Phàm một người hầu lanh lợi.
- Các người cũng lui xuống đi, không có ta gọi thì không được tới gần phòng. Dương Phàm tiếp tục phân phó.
- Vâng.
Tổng quản cùng người hầu cùng lui xuống.
Dương Phàm đi tới phòng khách thuộc về mình, ngay cả đến cũng không chậm, trước tiên bố trí một tầng cấm chế quanh phòng, sau đó ngồi trên giường. Vốn theo thói quen trước kia. tiếp theo hắn sẽ bắt đầu khoanh chân tu luyện. Tuy nhiên Dương Phàm lại suy nghĩ:
"Ma công đạt đến bình cảnh; khó có thể đột phá, u Minh Ma Diễm mới thành, cũng không phải có thể luyện ra hỏa hầu trong ngày một ngày hai. Độc thuật Khô Tịch Thiên Lý thoáng có chút thành tụ nhưng mà như thế"
"Nếu đi tới thế tục, vậy sao ta không hưởng thụ một chút, ngủ một giấc thật ngon."
Nghĩ đến đây, Dương Phàm vươn vai, tùy ý ngã lên giường, sau đó ngủ khò khò.
Đêm khuya, trong một đại điện Yến Vương Phủ.
Bóng người cao lớn áo bào xanh hoa văn rồng tím, chấp tay đứng trên sàn nhà bạch ngọc trơn bóng, đưa lưng về phía người áo đen đang quỳ.
- Vương gia, tiểu nhân thất trách, người này thật sâu không thể lường, ta ngay cả góc áo hắn cũng không chạm tới được.
Người áo đen thấp giọng xấu hổ nói.
- Ta đều thấy được.
Vũ Văn Liệt chấp tay bước đi thong thả, thở dài một hơi xoay người đối mặt với hắn:
- Ngươi cuối cùng là võ giả Tiên Thiên giới thế tục, tu sĩ Luvện Khí Kỳ bình thường không phải là đối thủ của ngươi, trước đây ngươi cũng không phải chưa đánh giết người tu tiên. Lúc này, ngay cả hư thực đối phương cũng không thăm dò được.
- Đều do tiểu nhân vô năng.
Người áo đen thấp giọng nói:
- Không bằng Vương gia ngài phái ra Tà Ảnh cùng Huyễn Vương tu vi cao nhất
- Không cần, bất cứ thành viên Ám Bộ nào trước khi có mệnh lệnh bản vương cũng không được dò xét người này. Lần này thử đã là thất lễ với khách quý, hắn cũng đã khẳng định rõ ràng. Nếu như lại ra tay, hậu quả không tưởng tượng nổi.
- Vâng, Vương gia. điểm này tiểu nhân đã rõ.
Người áo đen vâng lời.
- Ngươi lui xuống đi, gọi Tà Ảnh và Huyễn Vương tới đây. Yến vương phân phó.
- Vâng.
Thân hình người áo đen chợt lóe. hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất khỏi đại điện. Khi hắn nghe được Vương gia muốn điều khiển Huyễn Vương cùng Tà Ảnh, thân người không khỏi rùng mình.
Đều là thành viên Ám Bộ, hắn đương nhiên biết Tà Ảnh Huyễn Vương là tồn tại đáng sợ cỡ nào. Tuy nói võ giả thế tục, Tiên Thiên là cao thủ đứng đầu, thế nhưng Tiên Thiên cũng chia thành sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, cùng với đại viên mãn.
Hắn chỉ là võ giả Tiên Thiên sơ đẳng, còn Tà Ảnh Huyễn Vương ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên cao đẳng, thực lực hai bên hơn kém đâu chỉ gấp đôi.
Buổi trưa hôm sau, mặt trời treo cao chói chang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi lên mắt Dương Phàm. Chậm rãi mở mắt ra, Dương Phàm chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. đứng dậy thư giãn gân cốt một chút.
"Ngủ một giấc thật là tốt, cảm giác tu vi cũng tăng lên một phần."
Dương Phàm mở cửa phòng, tâm tình cảm thấy khá tốt, đã làu không có thả lỏng thoải mái ngủ một giấc như vậy.
Vừa đi ra sân, người hầu nhạy cảm chạy tới trước người Dương Phàm, khom người hỏi:
- Đại nhân có yêu cầu phân phó gì không?
- Ngươi đi chuyển lời với Nhị quận chúa một chút, bảo nàng ban ngày đi ra một ngoài một chút, buổi tối ta sẽ tới xem bệnh cho nàng.
Dương Phàm phân phó.
Dứt lời, chính hắn lại thản nhiên rời Hàm Trà Cư. Đương nhiên, trong lúc này hắn cảm nhận được có người âm thầm nhìn trộm nhưng coi như không thấy. Đi một lát. hắn đi tới chỗ Trịnh Lão Tiên.
- DươngDương đại ca!
Trịnh Vân Phi vừa thấy Dương Phàm, ánh mắt liền sáng lên vô cùng thân thiết nhào tới.
- Dương đại ca, y thuật của huynh thật là quá thần kỳ, mạnh hơn rất nhiều những dược sư vương phủ. Nghe nói huynh vừa ra tay, bệnh Nhị quận chúa lập tức khỏi hơn phân nửa.
Trịnh Vân Phi vô cùng mừng rỡ nói.
- Hiện giờ người trong Vương phủ đều biết có khách quý thần bí tới, lấy y thuật vô thượng thần diệu giải cứu Nhị quận chúa.
Trịnh Vân Phi vẻ mặt tự hào hưng phấn nói.
Khách quý thần bí? Y thuật thần diệu vô thượng?
Dương Phàm không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc, tin tức này truyền ra cũng quá nhanh đi chứ.
- Người muốn mạng ngươi!
Người áo đen che mặt lạnh lùng phun mấy chữ thân người nhoáng lên chớp mắt liền tới trước mặt Dương Phàm đánh ra một chưởng, kình khí cường đại phá vỡ không khí đánh tới. Tốc độ linh mẫn như vậy, còn muốn cao hơn cả dòng Luyện Khí Kỳ.
Tiên Thiên võ giả!
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc, thân hình khẽ động tránh né một kích sét đánh này. Người nọ thấy Dương Phàm hời hợt tránh thoát một kích của mình thoáng có chút bất ngờ, thu hồi lòng khinh thị. Trên người tuôn ra một cỗ khí thế càng cường đại hơn, quyền chưởng bay múa lập tức diễn biến ra một mảnh hư ảnh nương theo tiếng không khí bùng nổ, mơ hồ lóe ra hồng quang.
Thực lực Tiên Thiên võ giả tuyệt đối không thể coi thường, coi như người tu tiên bị đánh trực diện hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Dương Phàm tiến vào Hình thức toàn tri, nắm giữ tất cả khu vực xung quanh, bất cứ một tia gió thổi cỏ lay. Bao gồm cả tim đập, hô hấp, ánh mắt, tốc độ máu chảy, thậm chí vận chuvển chân khí trong cơ thể địch nhân đều hiện rõ trong mắt. Dưới tình huống như vậy, hắn đã đứng ở thế bất bại.
Chẳng qua Dương Phàm không có ý lập tức ra tay, hắn đứng tại chỗ bước chân di động trong phạm vi nhỏ dễ dàng thích ý "hoạt động gân cốt". Mỗi một lần dời bước nghiê người, đều vừa đúng lúc chỉ kém tí xíu tránh thoát công kích của đối phương.
Ầm ầm ầm!
Tiên Thiên võ giả áo đen công kích liên miên không ngừng, thế nhưng ngay cả góc áo của Dương Phàm cũng không chạm tới. Đến cuối cùng, hắn thậm chí đánh ra lửa giận động tĩnh vô cùng lớn trong hư không lóe ra kình khí màu đỏ nhạt mỗi một chưởng đủ để phá đá vỡ bia, bẻ gãy sắt thép.
Nhưng mà hắn cũng càng đánh càng kinh hãi trong lòng càng thêm lo lắng, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không chạm tới đối thủ gần trong gang tấc.
"Rốt cuộc đối phương là cao thủ trình độ nào."
Người áo đen kinh hãi vỡ mặt bắt đầu sinh ý thoái lui. Ngay lúc hét to một tiếng, hai tay đánh ra, biến ảo thành một đoàn sóng khí đỏ lửa ép xuống không gian trong phạm vi trăm trượng. Cùng lúc. hắn vọt người bay đi.
- Chạy đi đâu?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, đã sớm tính trước một bước phóng lên tránh thoát làn sóng khí đỏ lửa kia vươn tay bắt lấy chân người áo đen này.
- Cút!
Người áo đen hoảng sợ nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân dùng sức muốn đá văng Dương Phàm ra. Chẳng qua chỉ khoảnh khắc sau, hắn kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy cả chân tê rần. mất đi cảm giác sau đó nặng nề rơi xuống.
Ầm!
Người áo đen rơi trên mặt đất té một cú thật nặng. Dương Phàm vỗ vỗ tay, bình thản nhìn hắn. như cười như không nói:
- Ngươi còn muốn chạy? Chạy nữa ta cắt chân của ngươi. Nói cho ta biết, là ai phái ngươi tới?
- A!
Người áo đen vừa đứng lên nghe lời nàv liền kinh hãi không thôi, không dám nhúc nhích nữa. Chỉ cần không phải đầu đất là có thể biết rõ nam tử trước mắt tuyệt đối là tồn tại tầng thứ cao hơn mình. Nếu đối phương muốn giết mình quả thật dễ như trở bàn tay.
- Ngươi không nói?
Nụ cười trên mặt Dương Phàm càng thêm sáng lạn.
- Đại nhân tha mạng!
Người áo đen bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Không có ai phái ta tới, tiểu nhânlà tiểu nhân mắt chó không thấy được Thái Sơn dám hạ thủ với đại nhân ngài.
- Ồ? Thật là như vậy?
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy.
Người áo đen gật đầu.
- Tốt lắm, ngươi cút đi.
Dương Phàm vừa phất tay áo, vừa lúc đánh trúng ngực hắn. Một cỗ lực đạo vô cùng lớn tuôn ra, thoáng cái đánh hắn bay mất.
Vù vù
Người bịt mặt áo đen hóa thành một điểm đen. bị đánh bay lên bầu trời bị dọa tới hồn phi phách tán phát ra một tiếng" A" thê lương thảm thiết.
Bõm!
Một lúc lâu, xa xa truyền tới tiếng một vật rơi xuống nước. Đánh bay con ruồi này xong, khóe miệng dáng tươi cười tràn đầy ý cười, thì thầm:
- Yến vương phủ coi ta là người dễ chọc sao? Phái một người thực lực bất nhập lưu tới thử thực lực của ta.
Trong mắt hắn chợt lóe lãnh mang:
- Nếu như còn có chuyện như vậy, thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Dứt lời. hắn đi tới chỗ Trịnh Lão Tiên.
Vừa đi được mấy chục bước, phía trước có một lão nhân vẻ mặt ôn hòa đi tới, khúm núm nói:
- Dương dược sư, mời bên này, Vương gia đã an bài chỗ ở cho ngài.
- À?
Dương Phàm gật đầu, hỏi:
- Ngươi đảm nhiệm chức gì ở vương phủ?
- Hồi bẩm dược sư, tiểu nhân chỉ là một tổng quản ở vương phủ không đáng nói, chỉ cầu cúc cung tận tụy vì vương phủ.
Lão nhân khách khí nói.
Chỉ là một tổng quản? Lão già này thật là đủ khiêm tốn mà.
Có thể trờ thành tổng quản Yến vương phủ to như vậy, lão là người bình thường sao, hơn phân nửa là tâm phúc Yến vương.
- Được. vậy lão dẫn đường đi.
Dương Phàm đi theo hắn.
Vừa đi hai bước, Dương Phàm dừng lại khó hiểu hỏi:
- Lão dẫn ta đi chỗ nào? Sao ta lại cảm giác như đi về hướng chỗ Nhị quận chúa ở?
Theo lý thuyết, Yến vương hẳn phải an bài hắn tới khu vực khách liêu mới đúng. Tổng quản cười nói:
- Vương gia vì để tiện cho dược sư chữa bệnh cho Nhị quận chúa, vì vậy an bài ngài ở Hàm Trà Cư cũng là vùng núi bên bờ hồ nước chỗ Nhị quận chúa.
- À?
Dương Phàm gật đầu:
- Cảnh trí chỗ đó cũng rất u tĩnh, chỉ là không cách nào giao lưu với các khách liêu Vương phủ.
- Chờ bệnh tiểu thư an lành, dược sư ngài muốn ở nơi nào. Vương gia đều có thể an bài cho ngài. Đương nhiên, nếu ngài không muốn đổi
Tổng quản cười nói đùa luôn khách khí tôn trọng Dương Phàm tới cực điểm.
Trên thực tế, lão là tổng quản Yến Vương Phủ, tay nắm quyền to, địa vị cực cao, một ý niệm liền có thể quyết định sinh tử ngàn vạn người. Trong tình huống bình thường, đa số người trong vương phủ đều hết sức kính sợ lão.
Thế nhưng vào lúc này, lão lại đưa ra thái độ tiếp đãi hòa nhã cẩn thận nhất, cung kính với Dương Phàm hoàn toàn không thua kém Yến vương Vũ Văn Liệt.
Dương Phàm thoáng suy tư, liền đáp:
- Được. như vậy cũng không tệ. Nếu như không phải có hứng thú với bệnh Vũ Văn tiểu thư, có thể Dương mỗ đã sớm rời vương phủ rồi
Tổng quản vừa nghe lời này, trong lòng thở phào một hơi, đưa Dương Phàm đi tới Hàm Trà Cư cạnh dòng nước yên tĩnh.
- ở đây đã an bài tốt, mời dược sư.
Tổng quản đưa Dương Phàm tới trước một lầu các tinh xảo, nơi đây đã sớm có nha hoàn người hầu phục vụ.
- Cho tất cả người hầu lui đi, lưu lại một người phụ trách cho ta điều khiển. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy người hầu nha hoàn, nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Trong mắt tổng quản hiện một tia dị sắc, dựa theo lời hắn yêu cầu cho lui tất cả người hầu, chỉ lưu lại cho Dương Phàm một người hầu lanh lợi.
- Các người cũng lui xuống đi, không có ta gọi thì không được tới gần phòng. Dương Phàm tiếp tục phân phó.
- Vâng.
Tổng quản cùng người hầu cùng lui xuống.
Dương Phàm đi tới phòng khách thuộc về mình, ngay cả đến cũng không chậm, trước tiên bố trí một tầng cấm chế quanh phòng, sau đó ngồi trên giường. Vốn theo thói quen trước kia. tiếp theo hắn sẽ bắt đầu khoanh chân tu luyện. Tuy nhiên Dương Phàm lại suy nghĩ:
"Ma công đạt đến bình cảnh; khó có thể đột phá, u Minh Ma Diễm mới thành, cũng không phải có thể luyện ra hỏa hầu trong ngày một ngày hai. Độc thuật Khô Tịch Thiên Lý thoáng có chút thành tụ nhưng mà như thế"
"Nếu đi tới thế tục, vậy sao ta không hưởng thụ một chút, ngủ một giấc thật ngon."
Nghĩ đến đây, Dương Phàm vươn vai, tùy ý ngã lên giường, sau đó ngủ khò khò.
Đêm khuya, trong một đại điện Yến Vương Phủ.
Bóng người cao lớn áo bào xanh hoa văn rồng tím, chấp tay đứng trên sàn nhà bạch ngọc trơn bóng, đưa lưng về phía người áo đen đang quỳ.
- Vương gia, tiểu nhân thất trách, người này thật sâu không thể lường, ta ngay cả góc áo hắn cũng không chạm tới được.
Người áo đen thấp giọng xấu hổ nói.
- Ta đều thấy được.
Vũ Văn Liệt chấp tay bước đi thong thả, thở dài một hơi xoay người đối mặt với hắn:
- Ngươi cuối cùng là võ giả Tiên Thiên giới thế tục, tu sĩ Luvện Khí Kỳ bình thường không phải là đối thủ của ngươi, trước đây ngươi cũng không phải chưa đánh giết người tu tiên. Lúc này, ngay cả hư thực đối phương cũng không thăm dò được.
- Đều do tiểu nhân vô năng.
Người áo đen thấp giọng nói:
- Không bằng Vương gia ngài phái ra Tà Ảnh cùng Huyễn Vương tu vi cao nhất
- Không cần, bất cứ thành viên Ám Bộ nào trước khi có mệnh lệnh bản vương cũng không được dò xét người này. Lần này thử đã là thất lễ với khách quý, hắn cũng đã khẳng định rõ ràng. Nếu như lại ra tay, hậu quả không tưởng tượng nổi.
- Vâng, Vương gia. điểm này tiểu nhân đã rõ.
Người áo đen vâng lời.
- Ngươi lui xuống đi, gọi Tà Ảnh và Huyễn Vương tới đây. Yến vương phân phó.
- Vâng.
Thân hình người áo đen chợt lóe. hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất khỏi đại điện. Khi hắn nghe được Vương gia muốn điều khiển Huyễn Vương cùng Tà Ảnh, thân người không khỏi rùng mình.
Đều là thành viên Ám Bộ, hắn đương nhiên biết Tà Ảnh Huyễn Vương là tồn tại đáng sợ cỡ nào. Tuy nói võ giả thế tục, Tiên Thiên là cao thủ đứng đầu, thế nhưng Tiên Thiên cũng chia thành sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, cùng với đại viên mãn.
Hắn chỉ là võ giả Tiên Thiên sơ đẳng, còn Tà Ảnh Huyễn Vương ít nhất là cảnh giới Tiên Thiên cao đẳng, thực lực hai bên hơn kém đâu chỉ gấp đôi.
Buổi trưa hôm sau, mặt trời treo cao chói chang, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi lên mắt Dương Phàm. Chậm rãi mở mắt ra, Dương Phàm chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. đứng dậy thư giãn gân cốt một chút.
"Ngủ một giấc thật là tốt, cảm giác tu vi cũng tăng lên một phần."
Dương Phàm mở cửa phòng, tâm tình cảm thấy khá tốt, đã làu không có thả lỏng thoải mái ngủ một giấc như vậy.
Vừa đi ra sân, người hầu nhạy cảm chạy tới trước người Dương Phàm, khom người hỏi:
- Đại nhân có yêu cầu phân phó gì không?
- Ngươi đi chuyển lời với Nhị quận chúa một chút, bảo nàng ban ngày đi ra một ngoài một chút, buổi tối ta sẽ tới xem bệnh cho nàng.
Dương Phàm phân phó.
Dứt lời, chính hắn lại thản nhiên rời Hàm Trà Cư. Đương nhiên, trong lúc này hắn cảm nhận được có người âm thầm nhìn trộm nhưng coi như không thấy. Đi một lát. hắn đi tới chỗ Trịnh Lão Tiên.
- DươngDương đại ca!
Trịnh Vân Phi vừa thấy Dương Phàm, ánh mắt liền sáng lên vô cùng thân thiết nhào tới.
- Dương đại ca, y thuật của huynh thật là quá thần kỳ, mạnh hơn rất nhiều những dược sư vương phủ. Nghe nói huynh vừa ra tay, bệnh Nhị quận chúa lập tức khỏi hơn phân nửa.
Trịnh Vân Phi vô cùng mừng rỡ nói.
- Hiện giờ người trong Vương phủ đều biết có khách quý thần bí tới, lấy y thuật vô thượng thần diệu giải cứu Nhị quận chúa.
Trịnh Vân Phi vẻ mặt tự hào hưng phấn nói.
Khách quý thần bí? Y thuật thần diệu vô thượng?
Dương Phàm không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc, tin tức này truyền ra cũng quá nhanh đi chứ.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm