Tiên Hồng Lộ
Chương 138: Lực lượng ma đạo tinh túy
Hồ Phi tính tình vô lý, đột nhiên ra tay, Dương Phàm không chút nào kỳ quái.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tia lôi điện kết thành một lưới lôi điện, không khí liền đông cứng lại, lôi quang tím chợt lấp lóe. chỉ một hô hấp ngắn ngủi liền tới trước mặt. Dương Phàm vẫn không nhúc nhích, giống như tảng đá. hít sâu ngưng thần, nhẹ nhàng nâng một tay lên, lòng bàn tay mở ra. Giữa huyết nhục tràn ra hoa văn màu đen. một cỗ khí tức hủy diệt bạo ngược nháy mắt bắn ra, quỷ khóc thần sầu.
Ầm!
MỘT tiếng chấn động vang lên, "răng rắc" một tiếng, lưới lôi điện liền bị một chưởng chém thành mãnh nhỏ, bên tai còn quanh quẩn tiếng nổ bùm bùm, làm cho người ta khí huyết quay cuồng.
Ngao ngao!
Hồ Phi kêu thảm một tiếng, thân thể mạnh mẽ có thể so sánh với yêu Thú đồng cấp lại như trái bóng da bị đá bay ra ngoài, thân thể ngã lăn trên mặt đất, che tay liên tục kêu gào.
Đập vào mắt, trong tay hắn rậm rạp hoa văn màu đen như những sợi tơ, lan tràn ăn mòn vào trong cơ thể hắn.
Xẹt xẹt xẹt!
Hồ Phi nhảy dựng lên, một tia lôi điện màu tím tụ hội trong bàn tay, mới hóa giải được lực lượng ma đạo khó tưởng tượng kia.
Dương Phàm cũng ngẩn ra, nâng tay ngây người chốc lát, thầm nghĩ: "Lúc nào mình có được lực lượng mạnh mẽ như vậy?"
Hắn kiểm tra thân thể mình, xác thật tu vi còn ở Ngưng Thần sơ kỳ, bất luận là Tiên Hồng Quyết hay ma công đều như thế.
Thế nhưng, uy lực một chưởng vừa rồi, lớn hơn trước kia không chỉ gấp đôi.
Thực lực Hồ Phi không cần hoài nghi. mới không gặp mấy tháng liền tăng cấp Ngưng Thần trung kỳ, lại cộng thêm thần thông lôi điện cường đại theo lý thuyết hắn đủ để đàn áp đồng cấp mới đúng.
"Chẳng lẽ là bởi"
Dương Phàm đột nhiên hồi tưởng lại trải qua thần bí ngay ở dưới Ma Khí Linh Tuyền.
Lúc đó, được Tiên Hồng Quyết trợ giúp, hắn đạp dưới chân ngàn vạn lực lượng hắc ám bạo ngược trong thiên địa, từ đó ma đạo bước vào bậc thang mà khó ai tưởng tượng.
Từ đó, thân thể hắn mơ hồ xảy ra một ít biến hóa giơ tay nhấc chân có thể đánh ra lực lượng tinh túy ma đạo, uy lực vô cùng to lớn.
Ngao ngao!
Hồ Phi đứng cách đó không xa, vẻ mặt chật vật, hít thở gấp gáp, không ngừng rít gào với Dương Phàm, nhe răng trợn mắt giống như muốn tiến vào trạng thái điên cuồng.
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, hắc mang trong mắt ngưng tụ thành một điểm nhìn chằm chằm vào Hồ Phi.
Hơn nữa cùng lúc, trên trán hắn hiện ra một ấn ký trăng khuyết màu đen. lúc sáng lúc tối lóe ra quang mang quỷ dị.
- A!
Hồ Phi đối diện với hai mắt hắn lộ ra vài tia sợ hãi hiếm thấy, thân người rùng mình một cái, có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu.
Phốc!
Giữa bàn tay Dương Phàm nhẩy lên một đoàn ma diễm u ám, một cỗ rung động thần bí lan tràn bốn phương tám hướng, làm cho ngàn vạn sinh linh xung quanh run sợ.
Hồ Phi rùng mình một cái:
- Ngươingươi muốn làm gì?
- Mạng của ngươi còn chưa hết, người Vũ Vụ Sơn Trang không đuổi theo ngươi sao?
Dương Phàm không chút sợ hãi nói.
- Ngươingươi làm sao biếtbiết được?
Hồ Phi hoảng sợ, nam tử xa lạ trước mắt làm sao lại biết lai lịch của mình.
- Chiến lợi phẩm trong tay ngươi đều còn đó chứ?
Dương Phàm chậm rãi đi về phía hắn, U Minh Ma Diễm trong tay, u quang thần bí lúc sáng lúc tối tạo ra một cảm giác cực kỳ áp bức.
- Đóđó là của ta!
Trong mắt Hồ Phi lộ hung quang, thân hình co rụt, tốc độ nhanh như tia chớp nhảy lên cây, nháy mắt phá không bay đi. tốc độ đó làm cho Dương Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cũng không truy đuổi thực lực Hồ Phi không kém, thân thể mạnh mẽ khác thường. Trong cơ thể càng tiềm ẩn một cỗ lực lượng cấm kỵ, nếu bức hắn nóng nảy ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ đánh.
Vù!
Kiếm quang lửa đỏ kẻo dài phía chân trời phát ra tiếng rít chói tai. Lúc này, Hồ Phi một hơi bay ra trăm dặm. vẻ mặt đầy phẫn nộ nói:
- Tại saotại sao đi Tới đâu cũng có người nhận ranhận ra ta
"Không đượcta phải chạy xa hơn nữa"
Trong lòng Hồ Phi hết sức khó chịu bắt đầu đau khổ suy tư.
Rốt cuộc phải đi nơi nào đây?
Lấy kinh nghiệm lịch duyệt có hạn của hắn, ngoại trừ những địa phương nhỏ bé như Vũ Vụ Sơn Trang, Dương Gia Bảo ra hắn không biết các nơi khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Hồ Phi đột nhiên sáng ngời:
- Có rồi!
- Ta có thểcó thể đi kinhkinh đô!
Kinh đô!
Đây đích thật là một địa phương xa xôi. Bởi vì mặc kệ là Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, hay là Tú Ngọc Các đều là chỗ xa xôi nhất Ngư Dương quốc cách kinh đô tới mấy vạn dặm.
Bằng tốc độ năng lực phi hành liên tục của Ngưng Thần KỲ bình thường, không có thời gian một tháng sẽ không tới mục tiêu.
"Ha ha! Hiệnhiện giờ ta phải đi kinhkinh đô!"
Trong lòng Hồ Phi mừng rỡ, trong tay không biết lấy đâu ra một ngọc giản bản đồ, dựa theo lộ tuyến trên đó kích động ngự kiếm phá không bay đi.
ở một mặt khác, Dương Phàm thu hồi ma diễm, lẳng lặng đứng trên vách núi nhìn bầu trời một mãnh xanh thẳm thì thào tự nói:
- u Minh Ma Diễm mới thành, ta cũng nên đi kinh đô rồi, nghe nói đó là một nơi tàng long ngọa hổ!
Một lát sau hắn đạp phi kiếm ma khí lượn lờ nhắm hướng Bắc bay đi.
Đòng Thắng Đại Lục mênh mông, vô biên vô hạn. Ngư Dương quốc ở phương Bắc tuy là một nước nhỏ, nhưng cũng có sông núi đất đai ngang dọc tám vạn dặm.
Tám vạn dặm sơn hà cẩm tú, diện tích lớn như vậy, nhân khẩu trong đó quả thật khó có thể tưởng tượng, càng thêm không cách nào thống kê. Chẳng qua trong mấy trăm triệu nhân loại, tỷ lệ người tu tiên chiếm khoảng một phần ngàn.
Còn kinh đô là trung tâm trọng yếu Ngư Dương, phồn hoa hưng thịnh vang danh tám vạn dặm Ngư Dương quốc.
Đương nhiên, nơi kinh đô ngọa hổ tàng long sóng ngầm mãnh liệt, thế lực cắm rễ giao nhau tình huống hết sức phức tạp.
ở trong hoàn cảnh này, kinh đô tự nhiên cũng cần có người thống trị. Chẳng những thống trị kinh đô còn phải độc tôn bốn phương, nếu không mọi thứ sớm đã lộn xộn.
Lịch Sử, người thống trị Ngư Dương quốc đêu do bốn đại gia tộc ở kinh đô luân phiên thay thế.
Bốn đại gia tộc bao gồm: Vũ Vân gia, Sở gia, Dương gia, Lâm gia.
Hôm nay thống trị kinh đô cùng với Ngư Dương, chính là Vũ Vân hoàng tộc hiện tại. Chỉ là gần nửa năm qua phần lớn người tu tiên cao tầng trong bốn đại gia tộc đều bị điều đi một nơi thần bí khó lường, tương ứng còn có các thế lực tu tiên giới khác.
Hiện tượng này khiến cho rất nhiều thế lực phỏng đoán, đều tìm hiểu nguyên do. Nhưng mà đối với bách tính bình dân cùng dòng tán tu bình thường, những biến hóa nhỏ này cũng không có ảnh hưởng nhiều tới bọn họ.
Ngày hôm nay, sắc tròi dần tối, một nơi hẻo lánh ngoài kinh đô, trên bầu trời hạ xuống một vị khách không bình thường.
Người này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc nho bào, tuấn mỹ phi phàm, nhìn qua giống như một thư sinh yếu nhược, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức thân cận hiền hòa.
Rốt cuộc tới rồi phi hành đã hơn nửa tháng.
Thư sinh văn nhược này khẽ thở dài một hơi, sớm thu hồi phi kiếm, ngưng mắt nhìn cái bóng hoàng thành kinh đô to lớn đồ sộ ở phương xa.
Trên đường có rất nhiều người tụ hội đang đi vê phía thành kinh đô. Trong đó có nông phu, thợ thủ công, lái buôn. Tú tài
Trong đó, không ai biết có một tân tú ma đạo không muốn người biết lẻn vào giữa dòng người mênh mông này.
Hắn đã tới. sẽ nhấc lên cơn sóng nào tới kinh đô phồn hoa thế lực lẫn lộn này?
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tia lôi điện kết thành một lưới lôi điện, không khí liền đông cứng lại, lôi quang tím chợt lấp lóe. chỉ một hô hấp ngắn ngủi liền tới trước mặt. Dương Phàm vẫn không nhúc nhích, giống như tảng đá. hít sâu ngưng thần, nhẹ nhàng nâng một tay lên, lòng bàn tay mở ra. Giữa huyết nhục tràn ra hoa văn màu đen. một cỗ khí tức hủy diệt bạo ngược nháy mắt bắn ra, quỷ khóc thần sầu.
Ầm!
MỘT tiếng chấn động vang lên, "răng rắc" một tiếng, lưới lôi điện liền bị một chưởng chém thành mãnh nhỏ, bên tai còn quanh quẩn tiếng nổ bùm bùm, làm cho người ta khí huyết quay cuồng.
Ngao ngao!
Hồ Phi kêu thảm một tiếng, thân thể mạnh mẽ có thể so sánh với yêu Thú đồng cấp lại như trái bóng da bị đá bay ra ngoài, thân thể ngã lăn trên mặt đất, che tay liên tục kêu gào.
Đập vào mắt, trong tay hắn rậm rạp hoa văn màu đen như những sợi tơ, lan tràn ăn mòn vào trong cơ thể hắn.
Xẹt xẹt xẹt!
Hồ Phi nhảy dựng lên, một tia lôi điện màu tím tụ hội trong bàn tay, mới hóa giải được lực lượng ma đạo khó tưởng tượng kia.
Dương Phàm cũng ngẩn ra, nâng tay ngây người chốc lát, thầm nghĩ: "Lúc nào mình có được lực lượng mạnh mẽ như vậy?"
Hắn kiểm tra thân thể mình, xác thật tu vi còn ở Ngưng Thần sơ kỳ, bất luận là Tiên Hồng Quyết hay ma công đều như thế.
Thế nhưng, uy lực một chưởng vừa rồi, lớn hơn trước kia không chỉ gấp đôi.
Thực lực Hồ Phi không cần hoài nghi. mới không gặp mấy tháng liền tăng cấp Ngưng Thần trung kỳ, lại cộng thêm thần thông lôi điện cường đại theo lý thuyết hắn đủ để đàn áp đồng cấp mới đúng.
"Chẳng lẽ là bởi"
Dương Phàm đột nhiên hồi tưởng lại trải qua thần bí ngay ở dưới Ma Khí Linh Tuyền.
Lúc đó, được Tiên Hồng Quyết trợ giúp, hắn đạp dưới chân ngàn vạn lực lượng hắc ám bạo ngược trong thiên địa, từ đó ma đạo bước vào bậc thang mà khó ai tưởng tượng.
Từ đó, thân thể hắn mơ hồ xảy ra một ít biến hóa giơ tay nhấc chân có thể đánh ra lực lượng tinh túy ma đạo, uy lực vô cùng to lớn.
Ngao ngao!
Hồ Phi đứng cách đó không xa, vẻ mặt chật vật, hít thở gấp gáp, không ngừng rít gào với Dương Phàm, nhe răng trợn mắt giống như muốn tiến vào trạng thái điên cuồng.
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, hắc mang trong mắt ngưng tụ thành một điểm nhìn chằm chằm vào Hồ Phi.
Hơn nữa cùng lúc, trên trán hắn hiện ra một ấn ký trăng khuyết màu đen. lúc sáng lúc tối lóe ra quang mang quỷ dị.
- A!
Hồ Phi đối diện với hai mắt hắn lộ ra vài tia sợ hãi hiếm thấy, thân người rùng mình một cái, có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu.
Phốc!
Giữa bàn tay Dương Phàm nhẩy lên một đoàn ma diễm u ám, một cỗ rung động thần bí lan tràn bốn phương tám hướng, làm cho ngàn vạn sinh linh xung quanh run sợ.
Hồ Phi rùng mình một cái:
- Ngươingươi muốn làm gì?
- Mạng của ngươi còn chưa hết, người Vũ Vụ Sơn Trang không đuổi theo ngươi sao?
Dương Phàm không chút sợ hãi nói.
- Ngươingươi làm sao biếtbiết được?
Hồ Phi hoảng sợ, nam tử xa lạ trước mắt làm sao lại biết lai lịch của mình.
- Chiến lợi phẩm trong tay ngươi đều còn đó chứ?
Dương Phàm chậm rãi đi về phía hắn, U Minh Ma Diễm trong tay, u quang thần bí lúc sáng lúc tối tạo ra một cảm giác cực kỳ áp bức.
- Đóđó là của ta!
Trong mắt Hồ Phi lộ hung quang, thân hình co rụt, tốc độ nhanh như tia chớp nhảy lên cây, nháy mắt phá không bay đi. tốc độ đó làm cho Dương Phàm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cũng không truy đuổi thực lực Hồ Phi không kém, thân thể mạnh mẽ khác thường. Trong cơ thể càng tiềm ẩn một cỗ lực lượng cấm kỵ, nếu bức hắn nóng nảy ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng sẽ đánh.
Vù!
Kiếm quang lửa đỏ kẻo dài phía chân trời phát ra tiếng rít chói tai. Lúc này, Hồ Phi một hơi bay ra trăm dặm. vẻ mặt đầy phẫn nộ nói:
- Tại saotại sao đi Tới đâu cũng có người nhận ranhận ra ta
"Không đượcta phải chạy xa hơn nữa"
Trong lòng Hồ Phi hết sức khó chịu bắt đầu đau khổ suy tư.
Rốt cuộc phải đi nơi nào đây?
Lấy kinh nghiệm lịch duyệt có hạn của hắn, ngoại trừ những địa phương nhỏ bé như Vũ Vụ Sơn Trang, Dương Gia Bảo ra hắn không biết các nơi khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Hồ Phi đột nhiên sáng ngời:
- Có rồi!
- Ta có thểcó thể đi kinhkinh đô!
Kinh đô!
Đây đích thật là một địa phương xa xôi. Bởi vì mặc kệ là Dương Gia Bảo, Vũ Vụ Sơn Trang, hay là Tú Ngọc Các đều là chỗ xa xôi nhất Ngư Dương quốc cách kinh đô tới mấy vạn dặm.
Bằng tốc độ năng lực phi hành liên tục của Ngưng Thần KỲ bình thường, không có thời gian một tháng sẽ không tới mục tiêu.
"Ha ha! Hiệnhiện giờ ta phải đi kinhkinh đô!"
Trong lòng Hồ Phi mừng rỡ, trong tay không biết lấy đâu ra một ngọc giản bản đồ, dựa theo lộ tuyến trên đó kích động ngự kiếm phá không bay đi.
ở một mặt khác, Dương Phàm thu hồi ma diễm, lẳng lặng đứng trên vách núi nhìn bầu trời một mãnh xanh thẳm thì thào tự nói:
- u Minh Ma Diễm mới thành, ta cũng nên đi kinh đô rồi, nghe nói đó là một nơi tàng long ngọa hổ!
Một lát sau hắn đạp phi kiếm ma khí lượn lờ nhắm hướng Bắc bay đi.
Đòng Thắng Đại Lục mênh mông, vô biên vô hạn. Ngư Dương quốc ở phương Bắc tuy là một nước nhỏ, nhưng cũng có sông núi đất đai ngang dọc tám vạn dặm.
Tám vạn dặm sơn hà cẩm tú, diện tích lớn như vậy, nhân khẩu trong đó quả thật khó có thể tưởng tượng, càng thêm không cách nào thống kê. Chẳng qua trong mấy trăm triệu nhân loại, tỷ lệ người tu tiên chiếm khoảng một phần ngàn.
Còn kinh đô là trung tâm trọng yếu Ngư Dương, phồn hoa hưng thịnh vang danh tám vạn dặm Ngư Dương quốc.
Đương nhiên, nơi kinh đô ngọa hổ tàng long sóng ngầm mãnh liệt, thế lực cắm rễ giao nhau tình huống hết sức phức tạp.
ở trong hoàn cảnh này, kinh đô tự nhiên cũng cần có người thống trị. Chẳng những thống trị kinh đô còn phải độc tôn bốn phương, nếu không mọi thứ sớm đã lộn xộn.
Lịch Sử, người thống trị Ngư Dương quốc đêu do bốn đại gia tộc ở kinh đô luân phiên thay thế.
Bốn đại gia tộc bao gồm: Vũ Vân gia, Sở gia, Dương gia, Lâm gia.
Hôm nay thống trị kinh đô cùng với Ngư Dương, chính là Vũ Vân hoàng tộc hiện tại. Chỉ là gần nửa năm qua phần lớn người tu tiên cao tầng trong bốn đại gia tộc đều bị điều đi một nơi thần bí khó lường, tương ứng còn có các thế lực tu tiên giới khác.
Hiện tượng này khiến cho rất nhiều thế lực phỏng đoán, đều tìm hiểu nguyên do. Nhưng mà đối với bách tính bình dân cùng dòng tán tu bình thường, những biến hóa nhỏ này cũng không có ảnh hưởng nhiều tới bọn họ.
Ngày hôm nay, sắc tròi dần tối, một nơi hẻo lánh ngoài kinh đô, trên bầu trời hạ xuống một vị khách không bình thường.
Người này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc nho bào, tuấn mỹ phi phàm, nhìn qua giống như một thư sinh yếu nhược, trên người mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức thân cận hiền hòa.
Rốt cuộc tới rồi phi hành đã hơn nửa tháng.
Thư sinh văn nhược này khẽ thở dài một hơi, sớm thu hồi phi kiếm, ngưng mắt nhìn cái bóng hoàng thành kinh đô to lớn đồ sộ ở phương xa.
Trên đường có rất nhiều người tụ hội đang đi vê phía thành kinh đô. Trong đó có nông phu, thợ thủ công, lái buôn. Tú tài
Trong đó, không ai biết có một tân tú ma đạo không muốn người biết lẻn vào giữa dòng người mênh mông này.
Hắn đã tới. sẽ nhấc lên cơn sóng nào tới kinh đô phồn hoa thế lực lẫn lộn này?
Tác giả :
Khoái Xan Điếm