Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 63
Sở Sương vốn đang nhắm chặt hai mắt, nhưng lại vì tiếng rên rỉ ngày càng không thích hợp của Triệu Đại Ngưu khiến cho không nhịn được tò mò mà mở mắt ra, nhưng chính hình ảnh nhìn thấy khiến nàng không nhẫn được hít một hơi thật sâu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Vân...... Vân Mị thế mà lại là một nam nhân!
Mà hiện giờ trước mắt nàng cư nhiên là hai nam nhân đang làm chuyện phòng the! Sao lại có thể như vậy! Đại sư huynh vậy mà lại bị áp phía dưới! Rõ ràng là không có nơi có công năng kia, thế mà Vân Mị lại dùng lỗ hổng bình thường dùng để bài tiết làm thay thế phẩm, kiên quyết sáp nhập vào đó, mà Triệu Đại Ngưu chẳng những không phản kháng, vẻ dâm mĩ trên khuôn mặt kia khiến nàng nhìn xem đều cảm thấy thẹn, tâm vừa thích lại vừa chán ghét! (thích……????? @◊@)
Sở Sương mở to hai mắt nhìn, quả thật không thể tin nổi vào mắt mình! Bọn họ...... Sao bọn họ có thể như vậy!
Mà Vân Mị và Triệu Đại Ngưu thì không rảnh bận tâm đến nỗi kinh dị của nàng, không khí phấn khích khiến lý tính cả hai người đều lâm vào cảnh giới mê loạn, dễ dàng phá hủy hết thảy ý chí. Vật nam tính đang chiếm đoạt dũng đạo chặt chẽ kia liên tiếp ra vào, khắt khe muốn đạt được thỏa mãn lớn nhất, mà thân hình đang bị xỏ xuyên trong tiềm thức lại hưởng ứng thỉnh cầu cuồng loạn của đối phương. Đôi mắt hoa đào mang theo sương mù nhìn Triệu Đại Ngưu, y cũng khó có thể tự kiềm chế mà bị nó hấp dẫn, chỉ là y lại không nhìn thấy trong lệ hạ kia chứa đầy thâm tình. Vân Mị đĩnh khởi thân thể của mình, ngay lúc Triệu Đại Ngưu vẽ ra vẻ mặt say mê đạt đến cao trào, mà Triệu Đại Ngưu khi làn sóng dữ dội không ngừng tiến nhập tăng lên cũng vô pháp khắc chế, ngay giữa không trung bắn ra một đường cong đạo nhũ màu trắng.
Ánh mắt vẫn chưa lui cơn tình dục lơ đãng quét qua Sở Sương, Triệu Đại Ngưu đột nhiên bừng tỉnh. Trời ạ! Y cư nhiên lạ cùng Vân Mị làm cái chuyện này trước mặt tiểu sư muội, mà y còn không biết xấu hổ đáp lại Vân Mị......
Triệu Đại Ngưu cảm thấy tôn nghiêm của mình đều bị giẫm đạp đến không còn một phần, thậm chí thể diện cuối cùng của y trước mặt tiểu sư muội bị hắn xé tan thành từng mảnh. Y thật hận! Y hận Vân Mị đối xử với y như vậy, càng hận chính bản thân mình! Y đột nhiên đẩy Vân Mị ra, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn bất kỳ ai một lần, y sợ bọn họ sẽ xem thường mình, lại càng căm hận chính bản thân dâm đãng như vậy.
“Triệu Đại Ngưu......” Vân Mị nhìn thân thể cao lớn của Triệu Đại Ngưu lúc này đột nhiên đặc biệt yếu ớt, không khỏi đau lòng vươn tay về phía y.
“Cút!” Triệu Đại Ngưu vừa thấy bàn tay như cẩm thạch kia liền run rẩy, hung tợn mà hất cái tay kia ra. Hắn còn muốn gì nữa? Còn thấy y bị hắn giẫm đạp không đủ hay sao?
Triệu Đại Ngưu đỏ mắt ngẩng đầu căm thù nhìn Vân Mị, liều lĩnh vận nội lực một chưởng đánh về phía hắn. Vân Mị hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu đột nhiên lại một chưởng đánh đến, không hề phòng bị liền trúng một chưởng nặng nề này. Trong ngực lập tức một trận đau nhức, một cỗ nóng rực dâng lên, một làn máu nóng văng lên trên người Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu hoảng sợ, y chỉ muốn trút hận, nhưng vừa thấy bộ dạng khổ sở vì bị thương của Vân Mị, y lại không đành lòng. Muốn vươn tay về phía hắn, lại thấy Sở Sương đang nhìn mình, mà y quan trên người y còn không đàng hoàng, y lại rụt tay về, hoang mang rối loạn chỉnh sửa quần áo lại. Nhưng y vẫn bất giác nhìn về phía Vân Mị đang che ngực, ngũ quan đều nhăn lại một chỗ.
Y cũng thật là! Sao có thể dùng sức như vậy! Vân Mị hắn...... không có việc gì chứ? “Vân...... Vân Mị......”
Sở Sương kinh ngạc đến ngây người bên cạnh nhìn thấy Vân Mị bị thương mới giật mình tỉnh lại. Chuyện này đến tột cùng là thế nào vậy? Nàng có hơi mơ hồ rồi!
Nàng nhanh chóng bình ổn tâm trạng đang rối loạn của mình, thu hồi sự kinh hãi của mình đối với bọn họ, suy nghĩ dần dần rõ ràng lại. Tuy rằng đại sư huynh có tình cảm với Vân Mị, nhưng Vân Mị trước mặt người khác làm chuyện như vậy với đại sư huynh, ngay cả nữ nhân còn không chịu được chứ nói gì đến một nam nhân bảo thủ như đại sư huynh! Nói vậy lúc này đối với Vân Mị, đại sư huynh hận nhiều hơn yêu, nàng có thể thừa dịp này mà xen vào. Có điều đại sư huynh dù sao cũng bị một nam nhân cường bạo, suy nghĩ này khiến trong lòng nàng nhiều ít có hơi ghét bỏ......
Suy tư một lúc lâu, nàng quyết định trước hết nên để Triệu Đại Ngưu đưa mình về kinh thành, chuyện khác quyết định sau, huống chi đại sư huynh và Vân Mị, hai người đều là nam nhân, làm sao có thể chung sống với nhau. Dù gì đi nữa, đại sư huynh đối xử với nàng không tồi, có lẽ nàng nên giúp đại sư huynh sớm chặt đứt đoạn nghiệt duyên này.
“Đại sư huynh......” Suy nghĩ mọi chuyện thật thỏa đáng, Sở Sương lại khôi phục lại dáng vẻ rụt rè.
Nghe được Sở Sương gọi mình, cả người Triệu Đại Ngưu chấn động không dám nhìn thẳng nàng, chỉ sợ nàng đối với mình tràn ngập xem thường.
“Đại sư huynh, chúng ta đi được không? Tên hỗn đản này...... tên hỗn đản này cư nhiên làm chuyện như vậy với huynh...... Muội không muốn phải nhìn thấy...... tên hỗn đản đáng giận này nữa......” Sở Sương vừa cẩn thận khiển từ dùng câu, vừa quan sát sắc mặt của Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc không ngờ Sở Sương sẽ nói như vậy. Sở Sương luôn nói từ ‘hỗn đản’ khiến y không thoải mái, nhưng nghĩ đến việc lúc trước hắn khiến tiểu sư muội đau đớn, mà đối với y lại còn...... Hận ý trong y lại thêm sôi trào!
“...... Chúng ta đi thôi!” Yên lặng một chút, Triệu Đại Ngưu không dám nhìn Vân Mị. Lòng y bây giờ thật loạn, thật sự không biết phải đối mặt với Vân Mị thế nào. Kỳ thật y cũng không muốn đối mặt với Sở Sương, nhưng nếu phải chọn một trong hai thì y thà đối mặt với tiểu sư muội, ít nhất ở trước mặt nàng tim của y cũng sẽ không đập loạn như vậy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Vân...... Vân Mị thế mà lại là một nam nhân!
Mà hiện giờ trước mắt nàng cư nhiên là hai nam nhân đang làm chuyện phòng the! Sao lại có thể như vậy! Đại sư huynh vậy mà lại bị áp phía dưới! Rõ ràng là không có nơi có công năng kia, thế mà Vân Mị lại dùng lỗ hổng bình thường dùng để bài tiết làm thay thế phẩm, kiên quyết sáp nhập vào đó, mà Triệu Đại Ngưu chẳng những không phản kháng, vẻ dâm mĩ trên khuôn mặt kia khiến nàng nhìn xem đều cảm thấy thẹn, tâm vừa thích lại vừa chán ghét! (thích……????? @◊@)
Sở Sương mở to hai mắt nhìn, quả thật không thể tin nổi vào mắt mình! Bọn họ...... Sao bọn họ có thể như vậy!
Mà Vân Mị và Triệu Đại Ngưu thì không rảnh bận tâm đến nỗi kinh dị của nàng, không khí phấn khích khiến lý tính cả hai người đều lâm vào cảnh giới mê loạn, dễ dàng phá hủy hết thảy ý chí. Vật nam tính đang chiếm đoạt dũng đạo chặt chẽ kia liên tiếp ra vào, khắt khe muốn đạt được thỏa mãn lớn nhất, mà thân hình đang bị xỏ xuyên trong tiềm thức lại hưởng ứng thỉnh cầu cuồng loạn của đối phương. Đôi mắt hoa đào mang theo sương mù nhìn Triệu Đại Ngưu, y cũng khó có thể tự kiềm chế mà bị nó hấp dẫn, chỉ là y lại không nhìn thấy trong lệ hạ kia chứa đầy thâm tình. Vân Mị đĩnh khởi thân thể của mình, ngay lúc Triệu Đại Ngưu vẽ ra vẻ mặt say mê đạt đến cao trào, mà Triệu Đại Ngưu khi làn sóng dữ dội không ngừng tiến nhập tăng lên cũng vô pháp khắc chế, ngay giữa không trung bắn ra một đường cong đạo nhũ màu trắng.
Ánh mắt vẫn chưa lui cơn tình dục lơ đãng quét qua Sở Sương, Triệu Đại Ngưu đột nhiên bừng tỉnh. Trời ạ! Y cư nhiên lạ cùng Vân Mị làm cái chuyện này trước mặt tiểu sư muội, mà y còn không biết xấu hổ đáp lại Vân Mị......
Triệu Đại Ngưu cảm thấy tôn nghiêm của mình đều bị giẫm đạp đến không còn một phần, thậm chí thể diện cuối cùng của y trước mặt tiểu sư muội bị hắn xé tan thành từng mảnh. Y thật hận! Y hận Vân Mị đối xử với y như vậy, càng hận chính bản thân mình! Y đột nhiên đẩy Vân Mị ra, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn bất kỳ ai một lần, y sợ bọn họ sẽ xem thường mình, lại càng căm hận chính bản thân dâm đãng như vậy.
“Triệu Đại Ngưu......” Vân Mị nhìn thân thể cao lớn của Triệu Đại Ngưu lúc này đột nhiên đặc biệt yếu ớt, không khỏi đau lòng vươn tay về phía y.
“Cút!” Triệu Đại Ngưu vừa thấy bàn tay như cẩm thạch kia liền run rẩy, hung tợn mà hất cái tay kia ra. Hắn còn muốn gì nữa? Còn thấy y bị hắn giẫm đạp không đủ hay sao?
Triệu Đại Ngưu đỏ mắt ngẩng đầu căm thù nhìn Vân Mị, liều lĩnh vận nội lực một chưởng đánh về phía hắn. Vân Mị hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu đột nhiên lại một chưởng đánh đến, không hề phòng bị liền trúng một chưởng nặng nề này. Trong ngực lập tức một trận đau nhức, một cỗ nóng rực dâng lên, một làn máu nóng văng lên trên người Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu hoảng sợ, y chỉ muốn trút hận, nhưng vừa thấy bộ dạng khổ sở vì bị thương của Vân Mị, y lại không đành lòng. Muốn vươn tay về phía hắn, lại thấy Sở Sương đang nhìn mình, mà y quan trên người y còn không đàng hoàng, y lại rụt tay về, hoang mang rối loạn chỉnh sửa quần áo lại. Nhưng y vẫn bất giác nhìn về phía Vân Mị đang che ngực, ngũ quan đều nhăn lại một chỗ.
Y cũng thật là! Sao có thể dùng sức như vậy! Vân Mị hắn...... không có việc gì chứ? “Vân...... Vân Mị......”
Sở Sương kinh ngạc đến ngây người bên cạnh nhìn thấy Vân Mị bị thương mới giật mình tỉnh lại. Chuyện này đến tột cùng là thế nào vậy? Nàng có hơi mơ hồ rồi!
Nàng nhanh chóng bình ổn tâm trạng đang rối loạn của mình, thu hồi sự kinh hãi của mình đối với bọn họ, suy nghĩ dần dần rõ ràng lại. Tuy rằng đại sư huynh có tình cảm với Vân Mị, nhưng Vân Mị trước mặt người khác làm chuyện như vậy với đại sư huynh, ngay cả nữ nhân còn không chịu được chứ nói gì đến một nam nhân bảo thủ như đại sư huynh! Nói vậy lúc này đối với Vân Mị, đại sư huynh hận nhiều hơn yêu, nàng có thể thừa dịp này mà xen vào. Có điều đại sư huynh dù sao cũng bị một nam nhân cường bạo, suy nghĩ này khiến trong lòng nàng nhiều ít có hơi ghét bỏ......
Suy tư một lúc lâu, nàng quyết định trước hết nên để Triệu Đại Ngưu đưa mình về kinh thành, chuyện khác quyết định sau, huống chi đại sư huynh và Vân Mị, hai người đều là nam nhân, làm sao có thể chung sống với nhau. Dù gì đi nữa, đại sư huynh đối xử với nàng không tồi, có lẽ nàng nên giúp đại sư huynh sớm chặt đứt đoạn nghiệt duyên này.
“Đại sư huynh......” Suy nghĩ mọi chuyện thật thỏa đáng, Sở Sương lại khôi phục lại dáng vẻ rụt rè.
Nghe được Sở Sương gọi mình, cả người Triệu Đại Ngưu chấn động không dám nhìn thẳng nàng, chỉ sợ nàng đối với mình tràn ngập xem thường.
“Đại sư huynh, chúng ta đi được không? Tên hỗn đản này...... tên hỗn đản này cư nhiên làm chuyện như vậy với huynh...... Muội không muốn phải nhìn thấy...... tên hỗn đản đáng giận này nữa......” Sở Sương vừa cẩn thận khiển từ dùng câu, vừa quan sát sắc mặt của Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc không ngờ Sở Sương sẽ nói như vậy. Sở Sương luôn nói từ ‘hỗn đản’ khiến y không thoải mái, nhưng nghĩ đến việc lúc trước hắn khiến tiểu sư muội đau đớn, mà đối với y lại còn...... Hận ý trong y lại thêm sôi trào!
“...... Chúng ta đi thôi!” Yên lặng một chút, Triệu Đại Ngưu không dám nhìn Vân Mị. Lòng y bây giờ thật loạn, thật sự không biết phải đối mặt với Vân Mị thế nào. Kỳ thật y cũng không muốn đối mặt với Sở Sương, nhưng nếu phải chọn một trong hai thì y thà đối mặt với tiểu sư muội, ít nhất ở trước mặt nàng tim của y cũng sẽ không đập loạn như vậy.
Tác giả :
Thu Chí Thủy