Thư Viện Thiên Đạo
Chương 34: Lừa bịp kiếm lời
“Hả?” Không ngờ người đẹp lại đùng đùng nổi giận, Thượng Bân giật bắn người, vội vàng giải thích: “Ta nào có nói cô, mà là nói cái tên Trương Huyền này. Không có tiền thì đừng bày đặt mời người ta đi ăn, bị người ta chặn lại không cho về, thực là muối mặt, làm ảnh hưởng tới hình tượng của học viện chúng ta…”
Gã càng nói càng thấy sắc mặt của nữ thần sa sầm hơn, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thượng Bân cảm thấy vô cùng khó hiểu, tên phục vụ ái ngại bước đến cắt ngang: “Thượng thiếu…”
“Chuyện gì?” Thượng Bân chau mày quay qua.
“E hèm, người mời cơm là… cô giáo Thẩm này ạ!” Viên phục vụ nói.
Tên phục vụ này nhận được lệnh, phối hợp diễn kịch với Thượng Bân. Nhưng gã cũng đâu có ngờ một nam một nữ đi ăn cơm, mà nữ lại là người trả tiền, còn chưa kịp báo tin thì Thượng Bân đã xông qua, bấy giờ càng không có thời gian để giải thích.
“Cô giáo Thẩm mời cơm?”
Thượng Bân giật nảy mình, trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin.
Thật không vậy?
Chính mình ngày nào cũng mời mọc nữ thần đi ăn cơm, vậy mà cô ấy chẳng bao giờ quan tâm. Thằng cha đội sổ toàn học viện này, có tư cách gì được đi ăn cơm chung với cô ấy, hơn nữa… còn do cô ấy mời?
“Sao? Ta không có tiền thì tức là cố tỏ ra hào phóng, nhục mặt lắm đúng không?” Thẩm Bích Như lạnh lùng nhìn qua. Hôm nay cô đã bị Trương Huyền liên tục cho ăn quả đắng, vốn đã tức muốn ói máu rồi, nào ngờ giờ lại bị thằng cha này chạy đến chế nhạo, đã điên càng điên hơn.
“Không phải, không phải…” Mặt Thượng Bân tái mét, như sắp khóc đến nơi.
Bấy giờ gã mới hiểu ra, định vỗ mông ngựa, ai ngờ vỗ trúng chân ngựa. Thượng Bân luống cuống xua tay: “Ta không hề có ý đó, là… là…”
Quắn quéo một hồi mà gã vẫn chẳng biết nên đáp thế nào.
Nhưng không hổ là cháu của trưởng lão, giáo viên của học viện, kinh nghiệm dày dặn, nên gã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Gã quay qua nhìn tên phục vụ, vung tay, nói: “Thôi được rồi, tiền của cô giáo Thẩm đây, cứ tính hết cho ta. Bao nhiêu tiền, ta sẽ trả thay!”
“Thượng thiếu sao lại nói thế, ngài là khách quý của Hồng Thiên Lầu, chúng tôi sao dám lấy tiền của ngài được!” Tên phục vụ vội vàng từ chối.
Đây là lời kịch mà họ đã soạn sẵn, chính là muốn thể hiện thân phận và năng lực của gã trước mặt nữ thần.
“Vậy được rồi…” Thượng Bân đang định nói tiếp để thể hiện khí phách của mình, thì tiếng của Thẩm Bích Như lại vang lên: “Không cần, tiền ta thiếu tự ta trả, khỏi bị người ta dè bỉu là nghèo mà bày đặt chơi sang!”
Cô vừa nói vừa tháo chiếc trâm trên đầu xuống: “Cây trâm ngọc này, trị giá ít nhất cũng 5000 kim tệ, ngươi có thể tìm người trong nghề đến giám định. Ta gán nợ ở đây trước, đợi lát nữa ta sẽ quay lại chuộc!”
“Cái này…”
Cầm lấy cây trâm ngọc, tên phục vụ luống cuống chẳng biết phải làm sao.
Trong kịch bản trước đó đâu có mấy chuyện này.
“Cô Thẩm à, không cần phải vậy. Ngô chấp sự của Hồng Thiên Lầu là bạn của ta, ta chỉ cần nói một tiếng, bữa cơm của cô cũng chẳng đáng là bao…”
Thượng Bân vội vàng bước đến.
“Đó là chuyện của thầy, liên quan gì đến ta?” Thẩm Bích Như cắt lời gã, rồi quay lại nói với tên phục vụ: “Còn không tìm người đến giám định là ta đi đấy!”
“Tôi…” Tên phục vụ bối rối, nhìn Thượng Bân cầu cứu.
“Nhìn ta làm gì?” Thượng Bân vội vàng xua tay, giả vờ tức giận: “Ta không biết ngươi!”
“Được rồi!”
Không ngờ ăn có bữa cơm mà lằng nhằng đến thế. Trương Huyền lắc đầu bước tới, lấy lại cây trâm ngọc, trả về cho Thẩm Bích Như: “Cô đưa cho hắn cái này làm gì? Bữa cơm này không đáng giá 1280 kim tệ đâu. Trả tiền cho hắn, khác nào chấp nhận bị lừa bịp?”
“Lừa bịp? Hồng Thiên Lầu thành lập đã gần mười năm nay, giá cả rõ ràng, chẳng phân biệt già trẻ, chưa từng có ai đến đấy phàn nàn khiếu nại, ngươi nói thế là có ý gì?”
Trương Huyền vừa nói hết câu thì có một người đàn ông trung niên bước đến.
Chấp sự của Hồng Thiên Lầu, Ngô Sầu!
Ông ta đã bàn trước với Thượng Bân rồi, bởi vậy vốn không cần ra mặt. Nhưng lúc này nghe Trương Huyền nói Hồng Thiên Lầu lừa bịp, ông ta không thể nhịn được.
Chuyện ở bên này đã làm ảnh hưởng đến không ít thực khách. Nếu ông ta còn chưa chịu ra mặt, để mặc cho đối phương muốn phán gì thì phán, chắc chắn danh tiếng của Hồng Thiên Lầu sẽ bị tổn hại. Đến lúc ông chủ của nơi đây, trưởng lão Hồng Hạo, trở về, còn không giết chết ông ta?
“Có ý gì? Nhất định muốn ta nói ra?”
Trương Huyền nhướn mắt, bộ dạng trông rất thờ ơ.
“Hừ, Hồng Thiên Lầu của chúng ta, mỗi món ăn đều chọn lấy nguyên liệu trân quý nhất, tươi ngon vừa miệng, giá cả cũng đã thông qua kiểm duyệt của học viện Hồng Thiên. Nếu thầy không nói rõ ràng, thì dẫu có là giáo viên trong học viện, cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Mặt Ngô chấp sự sa sầm.
Đối với một tửu lâu, lừa bịp thực khách là một tội danh rất nghiêm trọng. Không làm rõ trắng đen, để chuyện này lan ra thì Hồng Thiên Lầu cũng hết đường làm ăn.
“Đúng là tự tìm chết mà!”
Vốn cứ ngỡ chuyến này không làm gì được Trương Huyền, giờ thấy hắn dám bảo Hồng Thiên Lầu lừa bịp, đắc tội với Ngô chấp sự, Thượng Bân phấn khích đến nỗi mắt cũng lóe sáng.
Ngô chấp sự thường ngày có vẻ rất niềm nở, tính khí cũng không tệ. Nhưng động chạm đến thanh danh của Hồng Thiên Lầu, ông ta không bao giờ nhượng bộ mảy may!
Xem ta tên khốn này tới số rồi đây!
“Ông nội này nói bậy nói bạ gì vậy …”
Thẩm Bích Như ở bên cạnh cũng đang lo sốt vó.
Hồng Thiên Lầu có thể mở ngay trong học viện Hồng Thiên, hơn nữa còn đồ sộ như vậy, đủ biết thế lực sau lưng lớn cỡ nào rồi. Hắn ngang nhiên phán người ta lừa dối thực khách, vậy có khác nào đưa đầu cho người ta gõ?
Tửu lâu quy mô như thế này, vốn rất coi trọng danh tiếng.
“Đã muốn ta nói ra, thế thì ta không khách sáo nữa vậy!”
Trương Huyền chẳng chút nao núng trước sự uy hiếp của đối phương, bước đến trước bàn ăn.
“Món ‘Tử đinh hương xào thịt gấu’ này, theo lời nói của các người, thì sau khi giết chết gấu rừng, sẽ đem thịt này ướp với hoa tử đinh hương ba ngày, như thế sẽ khiến cho thịt khi xào lửa sẽ có vỏ ngoài giòn ruộm mà trong thì mềm, sực nức mùi thơm. Nhưng đáng tiếc là các người mới ướp có một ngày rưỡi đã lấy ra, xào rồi đưa lên bàn. Tuy mùi vị cũng tương tự, nhưng dược tính của hoa tử đinh hương chẳng kịp thấm vào thịt, có ăn nhiều cũng vô ích.”
“Còn món ‘Cá quế Hồng Hồ’ này, các người bảo là cá quế tự nhiên được đánh bắt ở Hồng Hồ, nhưng trên thực tế là cá được nuôi lồng tại đầm Diệp La. Sự khác biệt của hai loại này rất rõ. Cá quế tự nhiên do phải đối mặt với thiên địch là rùa Thanh Hà, nên vây đuôi sẽ rắn chắc hơn cá nuôi lồng, và đuôi cá cũng to hơn không ít. Mấy chuyện này, chỉ đi hỏi thăm là biết ngay thôi!”
“Còn món ‘Rau Oa Tâm xào chay” này, thì càng không cần phải nói, hoàn toàn không phải rau Oa Tâm, mà là rau Khổ Tâm! Thực ra thì hai cây này cùng một họ, nhưng điều kiện sinh trưởng khác nhau. Rau Oa Tâm mọc ở bên hang của dã thú, được dã thú chăm sóc nên thân và rễ thường rất lớn, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.”
“Còn rau Khổ Tâm thì mọc dại khắp nơi, giá vô cùng rẻ, thân rễ mảnh nhỏ, giá trị dinh dưỡng cũng thấp hơn hẳn! Cùng là rau ăn, nhưng giá tiền của hai loại chênh nhau xấp xỉ mười lần. Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp! Để tên là rau Oa Tâm, nhưng lại dùng rau Khổ Tâm, như vậy không gọi là lừa đảo thì còn là gì đây?”
……
Trương Huyền cứ chỉ vào món nào là giảng rõ nguồn gốc và khuyết điểm của món ấy, Ngô chấp sự vốn dĩ đang rất hùng hổ, bây giờ càng nghe thì mặt càng tái.
Ông ta thân là chấp sự của Hồng Thiên Lầu, không chỉ việc tiếp khách mà cả chuyện ở nhà bếp cũng đều do ông ta xử lý, bởi vậy biết rõ đối phương nói đúng hay sai.
Không phải phán bậy, mà là… quá đúng!
Những chuyện này, ông chủ không hề hay biết. Đây là do ông ta muốn kiếm chác tiền riêng, đã nhờ người hơi thay đổi một chút. Đặc biệt là hai món bị thay đổi, cá quế Hồng Hồ và rau Oa Tâm, có thể nói là cực kỳ giống, ngay cả chuyên gia ẩm thực cũng chẳng phát hiện được.
Gã thanh niên này, sao lại nhìn ra được? Hơn nữa còn nói chính xác tuyệt đối?
“Đáng ghét!”
“Chúng ta cất công từ xa đến đây để ăn rau Oa Tâm chính tông, nào ngờ lại là đồ giả!”
“Ta cũng vậy, nghe nói cá quế Hồng Hồ ở Hồng Thiên Lầu là thơm ngon và chính tông nhất, bởi vậy ta mới vượt đường xa đến đây, nào ngờ lại bị lừa lọc!”
“Trả tiền, trả tiền! Đường đường đệ nhất tửu lâu của học viện Hồng Thiên, vậy mà lại dùng đồ giả, ngay cả ta vốn là khách quen, vậy mà vẫn mắc lừa!”
……
Trương Huyền giảng giải rất thong dong, từ tốn, có lý lẽ có chứng cứ, những thực khách đang hóng chuyện xung quanh lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Hồng Thiên Lầu có thể coi là một trong những đại tửu lâu lớn nhất của vương quốc Thiên Huyền, sở hữu không ít món tủ trứ danh, thu hút vố số thực khách tìm đến. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, những thứ này lại là đồ giả!
Gã càng nói càng thấy sắc mặt của nữ thần sa sầm hơn, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Thượng Bân cảm thấy vô cùng khó hiểu, tên phục vụ ái ngại bước đến cắt ngang: “Thượng thiếu…”
“Chuyện gì?” Thượng Bân chau mày quay qua.
“E hèm, người mời cơm là… cô giáo Thẩm này ạ!” Viên phục vụ nói.
Tên phục vụ này nhận được lệnh, phối hợp diễn kịch với Thượng Bân. Nhưng gã cũng đâu có ngờ một nam một nữ đi ăn cơm, mà nữ lại là người trả tiền, còn chưa kịp báo tin thì Thượng Bân đã xông qua, bấy giờ càng không có thời gian để giải thích.
“Cô giáo Thẩm mời cơm?”
Thượng Bân giật nảy mình, trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin.
Thật không vậy?
Chính mình ngày nào cũng mời mọc nữ thần đi ăn cơm, vậy mà cô ấy chẳng bao giờ quan tâm. Thằng cha đội sổ toàn học viện này, có tư cách gì được đi ăn cơm chung với cô ấy, hơn nữa… còn do cô ấy mời?
“Sao? Ta không có tiền thì tức là cố tỏ ra hào phóng, nhục mặt lắm đúng không?” Thẩm Bích Như lạnh lùng nhìn qua. Hôm nay cô đã bị Trương Huyền liên tục cho ăn quả đắng, vốn đã tức muốn ói máu rồi, nào ngờ giờ lại bị thằng cha này chạy đến chế nhạo, đã điên càng điên hơn.
“Không phải, không phải…” Mặt Thượng Bân tái mét, như sắp khóc đến nơi.
Bấy giờ gã mới hiểu ra, định vỗ mông ngựa, ai ngờ vỗ trúng chân ngựa. Thượng Bân luống cuống xua tay: “Ta không hề có ý đó, là… là…”
Quắn quéo một hồi mà gã vẫn chẳng biết nên đáp thế nào.
Nhưng không hổ là cháu của trưởng lão, giáo viên của học viện, kinh nghiệm dày dặn, nên gã lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Gã quay qua nhìn tên phục vụ, vung tay, nói: “Thôi được rồi, tiền của cô giáo Thẩm đây, cứ tính hết cho ta. Bao nhiêu tiền, ta sẽ trả thay!”
“Thượng thiếu sao lại nói thế, ngài là khách quý của Hồng Thiên Lầu, chúng tôi sao dám lấy tiền của ngài được!” Tên phục vụ vội vàng từ chối.
Đây là lời kịch mà họ đã soạn sẵn, chính là muốn thể hiện thân phận và năng lực của gã trước mặt nữ thần.
“Vậy được rồi…” Thượng Bân đang định nói tiếp để thể hiện khí phách của mình, thì tiếng của Thẩm Bích Như lại vang lên: “Không cần, tiền ta thiếu tự ta trả, khỏi bị người ta dè bỉu là nghèo mà bày đặt chơi sang!”
Cô vừa nói vừa tháo chiếc trâm trên đầu xuống: “Cây trâm ngọc này, trị giá ít nhất cũng 5000 kim tệ, ngươi có thể tìm người trong nghề đến giám định. Ta gán nợ ở đây trước, đợi lát nữa ta sẽ quay lại chuộc!”
“Cái này…”
Cầm lấy cây trâm ngọc, tên phục vụ luống cuống chẳng biết phải làm sao.
Trong kịch bản trước đó đâu có mấy chuyện này.
“Cô Thẩm à, không cần phải vậy. Ngô chấp sự của Hồng Thiên Lầu là bạn của ta, ta chỉ cần nói một tiếng, bữa cơm của cô cũng chẳng đáng là bao…”
Thượng Bân vội vàng bước đến.
“Đó là chuyện của thầy, liên quan gì đến ta?” Thẩm Bích Như cắt lời gã, rồi quay lại nói với tên phục vụ: “Còn không tìm người đến giám định là ta đi đấy!”
“Tôi…” Tên phục vụ bối rối, nhìn Thượng Bân cầu cứu.
“Nhìn ta làm gì?” Thượng Bân vội vàng xua tay, giả vờ tức giận: “Ta không biết ngươi!”
“Được rồi!”
Không ngờ ăn có bữa cơm mà lằng nhằng đến thế. Trương Huyền lắc đầu bước tới, lấy lại cây trâm ngọc, trả về cho Thẩm Bích Như: “Cô đưa cho hắn cái này làm gì? Bữa cơm này không đáng giá 1280 kim tệ đâu. Trả tiền cho hắn, khác nào chấp nhận bị lừa bịp?”
“Lừa bịp? Hồng Thiên Lầu thành lập đã gần mười năm nay, giá cả rõ ràng, chẳng phân biệt già trẻ, chưa từng có ai đến đấy phàn nàn khiếu nại, ngươi nói thế là có ý gì?”
Trương Huyền vừa nói hết câu thì có một người đàn ông trung niên bước đến.
Chấp sự của Hồng Thiên Lầu, Ngô Sầu!
Ông ta đã bàn trước với Thượng Bân rồi, bởi vậy vốn không cần ra mặt. Nhưng lúc này nghe Trương Huyền nói Hồng Thiên Lầu lừa bịp, ông ta không thể nhịn được.
Chuyện ở bên này đã làm ảnh hưởng đến không ít thực khách. Nếu ông ta còn chưa chịu ra mặt, để mặc cho đối phương muốn phán gì thì phán, chắc chắn danh tiếng của Hồng Thiên Lầu sẽ bị tổn hại. Đến lúc ông chủ của nơi đây, trưởng lão Hồng Hạo, trở về, còn không giết chết ông ta?
“Có ý gì? Nhất định muốn ta nói ra?”
Trương Huyền nhướn mắt, bộ dạng trông rất thờ ơ.
“Hừ, Hồng Thiên Lầu của chúng ta, mỗi món ăn đều chọn lấy nguyên liệu trân quý nhất, tươi ngon vừa miệng, giá cả cũng đã thông qua kiểm duyệt của học viện Hồng Thiên. Nếu thầy không nói rõ ràng, thì dẫu có là giáo viên trong học viện, cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Mặt Ngô chấp sự sa sầm.
Đối với một tửu lâu, lừa bịp thực khách là một tội danh rất nghiêm trọng. Không làm rõ trắng đen, để chuyện này lan ra thì Hồng Thiên Lầu cũng hết đường làm ăn.
“Đúng là tự tìm chết mà!”
Vốn cứ ngỡ chuyến này không làm gì được Trương Huyền, giờ thấy hắn dám bảo Hồng Thiên Lầu lừa bịp, đắc tội với Ngô chấp sự, Thượng Bân phấn khích đến nỗi mắt cũng lóe sáng.
Ngô chấp sự thường ngày có vẻ rất niềm nở, tính khí cũng không tệ. Nhưng động chạm đến thanh danh của Hồng Thiên Lầu, ông ta không bao giờ nhượng bộ mảy may!
Xem ta tên khốn này tới số rồi đây!
“Ông nội này nói bậy nói bạ gì vậy …”
Thẩm Bích Như ở bên cạnh cũng đang lo sốt vó.
Hồng Thiên Lầu có thể mở ngay trong học viện Hồng Thiên, hơn nữa còn đồ sộ như vậy, đủ biết thế lực sau lưng lớn cỡ nào rồi. Hắn ngang nhiên phán người ta lừa dối thực khách, vậy có khác nào đưa đầu cho người ta gõ?
Tửu lâu quy mô như thế này, vốn rất coi trọng danh tiếng.
“Đã muốn ta nói ra, thế thì ta không khách sáo nữa vậy!”
Trương Huyền chẳng chút nao núng trước sự uy hiếp của đối phương, bước đến trước bàn ăn.
“Món ‘Tử đinh hương xào thịt gấu’ này, theo lời nói của các người, thì sau khi giết chết gấu rừng, sẽ đem thịt này ướp với hoa tử đinh hương ba ngày, như thế sẽ khiến cho thịt khi xào lửa sẽ có vỏ ngoài giòn ruộm mà trong thì mềm, sực nức mùi thơm. Nhưng đáng tiếc là các người mới ướp có một ngày rưỡi đã lấy ra, xào rồi đưa lên bàn. Tuy mùi vị cũng tương tự, nhưng dược tính của hoa tử đinh hương chẳng kịp thấm vào thịt, có ăn nhiều cũng vô ích.”
“Còn món ‘Cá quế Hồng Hồ’ này, các người bảo là cá quế tự nhiên được đánh bắt ở Hồng Hồ, nhưng trên thực tế là cá được nuôi lồng tại đầm Diệp La. Sự khác biệt của hai loại này rất rõ. Cá quế tự nhiên do phải đối mặt với thiên địch là rùa Thanh Hà, nên vây đuôi sẽ rắn chắc hơn cá nuôi lồng, và đuôi cá cũng to hơn không ít. Mấy chuyện này, chỉ đi hỏi thăm là biết ngay thôi!”
“Còn món ‘Rau Oa Tâm xào chay” này, thì càng không cần phải nói, hoàn toàn không phải rau Oa Tâm, mà là rau Khổ Tâm! Thực ra thì hai cây này cùng một họ, nhưng điều kiện sinh trưởng khác nhau. Rau Oa Tâm mọc ở bên hang của dã thú, được dã thú chăm sóc nên thân và rễ thường rất lớn, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao.”
“Còn rau Khổ Tâm thì mọc dại khắp nơi, giá vô cùng rẻ, thân rễ mảnh nhỏ, giá trị dinh dưỡng cũng thấp hơn hẳn! Cùng là rau ăn, nhưng giá tiền của hai loại chênh nhau xấp xỉ mười lần. Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp! Để tên là rau Oa Tâm, nhưng lại dùng rau Khổ Tâm, như vậy không gọi là lừa đảo thì còn là gì đây?”
……
Trương Huyền cứ chỉ vào món nào là giảng rõ nguồn gốc và khuyết điểm của món ấy, Ngô chấp sự vốn dĩ đang rất hùng hổ, bây giờ càng nghe thì mặt càng tái.
Ông ta thân là chấp sự của Hồng Thiên Lầu, không chỉ việc tiếp khách mà cả chuyện ở nhà bếp cũng đều do ông ta xử lý, bởi vậy biết rõ đối phương nói đúng hay sai.
Không phải phán bậy, mà là… quá đúng!
Những chuyện này, ông chủ không hề hay biết. Đây là do ông ta muốn kiếm chác tiền riêng, đã nhờ người hơi thay đổi một chút. Đặc biệt là hai món bị thay đổi, cá quế Hồng Hồ và rau Oa Tâm, có thể nói là cực kỳ giống, ngay cả chuyên gia ẩm thực cũng chẳng phát hiện được.
Gã thanh niên này, sao lại nhìn ra được? Hơn nữa còn nói chính xác tuyệt đối?
“Đáng ghét!”
“Chúng ta cất công từ xa đến đây để ăn rau Oa Tâm chính tông, nào ngờ lại là đồ giả!”
“Ta cũng vậy, nghe nói cá quế Hồng Hồ ở Hồng Thiên Lầu là thơm ngon và chính tông nhất, bởi vậy ta mới vượt đường xa đến đây, nào ngờ lại bị lừa lọc!”
“Trả tiền, trả tiền! Đường đường đệ nhất tửu lâu của học viện Hồng Thiên, vậy mà lại dùng đồ giả, ngay cả ta vốn là khách quen, vậy mà vẫn mắc lừa!”
……
Trương Huyền giảng giải rất thong dong, từ tốn, có lý lẽ có chứng cứ, những thực khách đang hóng chuyện xung quanh lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Hồng Thiên Lầu có thể coi là một trong những đại tửu lâu lớn nhất của vương quốc Thiên Huyền, sở hữu không ít món tủ trứ danh, thu hút vố số thực khách tìm đến. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, những thứ này lại là đồ giả!
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai