Thư Viện Thiên Đạo
Chương 19: Vu oan giá họa
Đánh một trận điên cuồng, Trương Huyền thấy sảng khoái hẳn ra.
Cúi đầu nhìn xuống, chiếc khăn che mặt của Diêu Hàn cũng đã rớt mất, cả người bị đánh đến biến dạng, mẹ ruột cũng chẳng nhận ra.
“Hừ…”
Hả giận rồi, chợt trong đầu Trương Huyền lại lóe lên một suy nghĩ, “Lão khốn này là quản gia của thành chủ thành Bạch Ngọc, học trò của mình còn gọi lão một tiếng chú, dạy dỗ một trận thì được, chứ không thể giết lão!”
Dẫu sao thì lão cũng là chú Diêu của Triệu Nhã, nếu giết lão thì đứa học trò vừa nhận không nổi điên mới lạ!
Sau này, chắc chắn cũng không có khả năng làm hòa với nhau.
Hơn nữa, thành Bạch Ngọc được xưng là tòa thành lớn thứ ba trong vương quốc Thiên Huyền, cha Triệu Nhã có thể làm đến chức thành chủ thì thực lực đương nhiên không hề yếu, chắc chắn còn nắm giữ thế lực cực lớn. Quản gia bị giết, chắc chắn ông ta sẽ truy cứu đến cùng, không khéo sẽ điều tra ra mình. Rắc rối to!
Chính mình vừa mới đến thế giới này, vẫn chưa có chỗ đứng vững vàng, nên tốt nhất phải biết khiêm tốn một chút.
“Không thể để lão nghi ngờ là mình làm được!” Trương Huyền thầm nghĩ.
Đã không thể giết, thì chỉ có thể để lão sống mà trở về. Nhưng lén lút đến đây đánh úp mình, rồi lại bị người ta đánh cho một trận, thế nào lão cũng sẽ nghi mình!
“Phải rồi, vừa hay có một con ma chết thay, hôm nay nếu hắn không tự đến gây chuyện, thì mình đã quên béng đi rồi…” Đột nhiên Trương Huyền nhớ đến một người.
Chính là Thượng Bân, cái gã đã không ngớt chế nhạo hắn lúc gặp Thẩm Bích Như hồi chiều nay.
Dù sao thằng khốn nạn ấy cũng là cháu của trưởng lão Thượng Thần, vu oan cho gã rồi, Diêu Hàn có biết, chắc cũng không dám trả thù!
Mà nếu có trả thù, hai bên cắn xé nhau thì càng vui!
Nghĩ đến đây, Trương Huyền cúi đầu nhìn Diêu Hàn, gằn giọng nói khẽ: “Ta với Trương Huyền có mâu thuẫn, hôm nay nó đã chọc giận ta. Tối nay ta vốn định đến đây dạy cho nó một bài học! Có điều, nếu nó bị ngươi thiến thì Bích… cô ấy chắc chắn sẽ nghi là do ta làm, chắc chắn sẽ hiểu lầm ta! Có trách, hãy trách ngươi gặp phải ta, trách ngươi đến không đúng lúc!”
“… …” Giờ đây Diêu Hàn mới biết vì sao mình bị đánh. Muốn cãi lại, nhưng miệng lão đã bị đánh sưng vếu lên như hai khúc lạp xưởng, chẳng thể nói được lời nào.
“Cút!”
Thấy đối phương đã hiểu được ẩn ý của mình, Trương Huyền không nói gì thêm, đứng dậy, bồi thêm một cước, khiến lão văng ra mười mấy mét.
“Đáng ghét!”
Diêu Hàn chửi thầm trong bụng, nhưng cũng biết nếu bây giờ mà đánh nữa thì kẻ chịu thiệt vẫn là mình, chỉ đành cắn răng bỏ đi.
Đồng thời ông ta cũng ghi nhớ hai điểm đặc trưng. Một, tên đánh ông ta hôm nay đã đụng độ với Trương Huyền, bị Trương Huyền chọc giận! Hai, hắn ta và Trương Huyền hẳn là tình địch, cùng theo đuổi một cô gái, mà trong tên cô ta có chữ “Bích”.
Chỉ cần biết được hai điểm này, thì việc thăm dò xem rốt cuộc hôm nay thằng khốn nào đã đánh ông ta cũng chẳng có gì khó.
Thấy Diêu Hàn đã bỏ đi, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp một lát rồi trở về phòng.
Kể ra cũng nguy hiểm thật, nếu không phải tối nay luyện công đến giờ vẫn chưa ngủ, thì thực sự chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Có điều, ít nhất thì nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết.
“Tồn tại trong thế giới này… thực lực mới là thứ quan trọng nhất!” Ngồi trên giường, Trương Huyền tự nhủ thầm.
Nếu tối nay tu vi không tiến bộ, thì dẫu có biết được khuyết điểm của Diêu Hàn, hắn cũng đánh không lại, và người ăn trái đắng nhất định là chính hắn.
Cho nên, việc cấp bách nhất hiện tại không gì khác hơn, chính là nhanh chóng nâng cao thực lực, càng mạnh càng tốt!
Trong lòng ôm nỗi suy tư, Trương Huyền đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng thì hắn đã thức dậy. Tuy chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, lại còn mày mò gần như cả đêm, nhưng hắn vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào.
“Phải lên lớp rồi!”
Vừa lầm bầm vừa mặc quần áo vào, Trương Huyền bước nhanh đến lớp học của mình.
Chẳng mấy chốc đã đến lớp, vừa đẩy cửa bước vào, Trương Huyền đã nhìn thấy cậu nhóc béo ú tươi cười chạy ra đón.
“Thầy Trương đến rồi. Thầy xem, trò đã quét dọn lớp học xong rồi đó!”
Đây chính là cậu nhóc mập được nhận sau cùng, Viên Đào.
Thằng nhóc này bị mình dọa, không ngờ sáng nay đã đến lớp đầu tiên, hơn nữa còn quét dọn lớp học sạch sẽ.
“Khá lắm!” Trương Huyền gật đầu.
“Hì hì, thầy đã khen rất khá rồi, vậy thì có nên có chút quà gì đó không ạ? Công pháp, hay võ nghệ gì đó, thưởng cho trò vài ba quyển đi…” Được khen, cậu nhóc mập lập tức cười nham nhở.
Thằng nhóc này đúng là được voi đòi tiên mà.
“Cứ đợi ở đó trước đi, chờ các bạn khác đến, ta sẽ lên lớp một lượt!” Trương Huyền xua tay.
Người đến lớp đầu tiên là nhóc mập, người thứ hai lại là cậu học trò đánh cược thắng mà giành được, Lưu Dương.
Có điều, thái độ của Lưu Dương chẳng tốt như nhóc mập, vẻ mặt lúc nào cũng như không cam lòng, ánh mắt nhìn Trương Huyền cũng rất khinh bỉ.
Theo cậu ta, Trương Huyền đánh cược thắng chỉ là do may mắn. Bảo thiên tài như cậu ta theo học một ông thầy như thế, còn gì đau khổ hơn?
Người đến lớp thứ ba là thiếu niên giỏi trường thương, Trịnh Dương.
Trương Huyền vừa mở miệng đã nói chính xác vấn đề trong thương pháp của cậu ấy, khiến sức mạnh của cậu tăng lên hơn gấp đôi. Đối với vị thầy giáo này, cậu hoàn toàn tin phục. Có lẽ, tính đến thời điểm hiện tại, cậu ấy là học trò duy nhất cam tâm tình nguyện theo học Trương Huyền.
Người đến thứ tư là Vương Dĩnh, cô bé hay mắc cỡ này, vừa đi vào nhìn thấy các học trò khác đã lập tức đỏ mặt, lủi vào một góc phòng.
……………..
“Hôm nay chắc có thể giải quyết vấn đề trên người mình rồi…” Triệu Nhã mở mắt ra.
Hôm qua, ông thầy kém nhất trường kia đã bảo có thể giải quyết vấn đề của cô. Sau đó trở về thì cô vừa thấy lo, vừa thấy hoang mang, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Bất kể đối phương có nói thật hay không, hôm nay cứ qua thì sẽ biết đáp án thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Nhã đi rửa mặt thay đồ, ra khỏi phòng.
Cô là con gái thành chủ, lại là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, xếp tốp 10 trong đợt thi khảo hạch đầu vào, đương nhiên không thể ở kí túc xá tập thể bình thường được. Cô có hẳn một căn nhà vườn riêng với rất nhiều phòng. Chú Diêu, quản gia của cô thì ở trong một phòng cách đó không xa.
“Chú Diêu, ta đi học đây!”
Thấy trong phòng chẳng có tiếng động gì, Triệu Nhã hứ một tiếng, định đi luôn.
“Tiểu thư, đợi đã. Để ta qua bên đó cùng cô!” Diêu Hàn kêu lên, mở cửa phòng bước ra.
Vừa thấy bộ dạng của ông ấy, Triệu Nhã chết đứng ngay tại chỗ: “Chú Diêu, chú… bị làm sao vậy?”
Khuôn mặt Diêu Hàn sưng húp, đôi mắt bầm tím. Chỉ qua một đêm, mà chú quản gia vốn vô cùng uy nghiêm lại trở nên thảm hại đến mức này. Nếu như không nghe thấy giọng nói quen thuộc, thì chắc chắn cô không thể nhận ra đây là ai.
“À, tối qua tu luyện dữ quá, bất cẩn đánh trúng mình ấy mà!” Diêu Hàn nói.
“…. …”
Ai đời luyện công lại đánh trúng chính mình? Chú có thể tìm cái cớ nào nghe đỡ chướng tai hơn không…
“Chú Diêu, rốt cuộc là chuyện gì thế? Rốt cuộc là ai? Cùng lắm thì để ta nói lại với cha ta!” Triệu Nhã vô cùng tức giận.
“Tiểu thư à, cô không phải lo, đây là vấn đề của cá nhân ta mà… Bản thân ta tự giải quyết được! Cô cứ đến lớp trước đi, ta cũng muốn xem xem gã thầy giáo mà cô nhận ra làm sao. Nếu trình độ đúng như lời đồn, ta sẽ lập tức bẩm lên thành chủ, xin học viện đổi giáo viên khác cho cô…”
Diêu Hàn vung tay đầy khí khái, nhưng do động tác quá mạnh, miệng vết thương lại nứt ra, khiến ông ta vã mồ hôi đầy đầu.
“Được rồi!”
Thấy ông ta bảo để tự mình lo liệu, Triệu Nhã không vặn hỏi nữa, hai người cùng đến lớp học của Trương Huyền.
“Chú Diêu, chú bị thương nặng thế này, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi. Để mình ta đến lớp là được rồi, không cần phải đi cùng đâu!” Đi được một lát, nhác thấy ông ta không ngừng run rẩy, đầu lấm tấm mồ hôi, Triệu Nhã kìm lòng không đặng, đề nghị.
Tối hôm qua Trương Huyền xuống tay không hề nể nang chút nào. Sau khi trở về, tuy ông ta đã dùng thuốc chữa thương và nghỉ ngơi mấy canh giờ rồi, nhưng vẫn bị thương rất nặng. Bây giờ còn đi được là giỏi lắm rồi.
“Tiểu thư, lúc đi thành chủ đã dặn dò cả rồi. Nhất định phải chọn một vị thầy giáo giỏi một chút. Cô đi chọn thằng khốn ấy, ta biết quay về bẩm báo thế nào với thành chủ đây?” Diêu Hàn nói tiếp: “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ vạch mặt thằng khốn ấy ngay trước mặt cô, để cho cô biết, trên thực tế thì gã chỉ là một thằng dốt đặc cán mai! Cũng tại tiểu thư ngây thơ quá, nên mới bị gã lừa. Chứ với trình độ của gã, chắc chắn không chiêu mộ được đứa học trò thứ hai đâu. Đợi lát nữa cô sẽ thấy lớp gã vắng tanh, là biết ngay ấy mà…”
Kẽo kẹt!
Cửa lớp mở, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt.
Trương Huyền và bốn tân sinh đang đứng bên trong.
Cúi đầu nhìn xuống, chiếc khăn che mặt của Diêu Hàn cũng đã rớt mất, cả người bị đánh đến biến dạng, mẹ ruột cũng chẳng nhận ra.
“Hừ…”
Hả giận rồi, chợt trong đầu Trương Huyền lại lóe lên một suy nghĩ, “Lão khốn này là quản gia của thành chủ thành Bạch Ngọc, học trò của mình còn gọi lão một tiếng chú, dạy dỗ một trận thì được, chứ không thể giết lão!”
Dẫu sao thì lão cũng là chú Diêu của Triệu Nhã, nếu giết lão thì đứa học trò vừa nhận không nổi điên mới lạ!
Sau này, chắc chắn cũng không có khả năng làm hòa với nhau.
Hơn nữa, thành Bạch Ngọc được xưng là tòa thành lớn thứ ba trong vương quốc Thiên Huyền, cha Triệu Nhã có thể làm đến chức thành chủ thì thực lực đương nhiên không hề yếu, chắc chắn còn nắm giữ thế lực cực lớn. Quản gia bị giết, chắc chắn ông ta sẽ truy cứu đến cùng, không khéo sẽ điều tra ra mình. Rắc rối to!
Chính mình vừa mới đến thế giới này, vẫn chưa có chỗ đứng vững vàng, nên tốt nhất phải biết khiêm tốn một chút.
“Không thể để lão nghi ngờ là mình làm được!” Trương Huyền thầm nghĩ.
Đã không thể giết, thì chỉ có thể để lão sống mà trở về. Nhưng lén lút đến đây đánh úp mình, rồi lại bị người ta đánh cho một trận, thế nào lão cũng sẽ nghi mình!
“Phải rồi, vừa hay có một con ma chết thay, hôm nay nếu hắn không tự đến gây chuyện, thì mình đã quên béng đi rồi…” Đột nhiên Trương Huyền nhớ đến một người.
Chính là Thượng Bân, cái gã đã không ngớt chế nhạo hắn lúc gặp Thẩm Bích Như hồi chiều nay.
Dù sao thằng khốn nạn ấy cũng là cháu của trưởng lão Thượng Thần, vu oan cho gã rồi, Diêu Hàn có biết, chắc cũng không dám trả thù!
Mà nếu có trả thù, hai bên cắn xé nhau thì càng vui!
Nghĩ đến đây, Trương Huyền cúi đầu nhìn Diêu Hàn, gằn giọng nói khẽ: “Ta với Trương Huyền có mâu thuẫn, hôm nay nó đã chọc giận ta. Tối nay ta vốn định đến đây dạy cho nó một bài học! Có điều, nếu nó bị ngươi thiến thì Bích… cô ấy chắc chắn sẽ nghi là do ta làm, chắc chắn sẽ hiểu lầm ta! Có trách, hãy trách ngươi gặp phải ta, trách ngươi đến không đúng lúc!”
“… …” Giờ đây Diêu Hàn mới biết vì sao mình bị đánh. Muốn cãi lại, nhưng miệng lão đã bị đánh sưng vếu lên như hai khúc lạp xưởng, chẳng thể nói được lời nào.
“Cút!”
Thấy đối phương đã hiểu được ẩn ý của mình, Trương Huyền không nói gì thêm, đứng dậy, bồi thêm một cước, khiến lão văng ra mười mấy mét.
“Đáng ghét!”
Diêu Hàn chửi thầm trong bụng, nhưng cũng biết nếu bây giờ mà đánh nữa thì kẻ chịu thiệt vẫn là mình, chỉ đành cắn răng bỏ đi.
Đồng thời ông ta cũng ghi nhớ hai điểm đặc trưng. Một, tên đánh ông ta hôm nay đã đụng độ với Trương Huyền, bị Trương Huyền chọc giận! Hai, hắn ta và Trương Huyền hẳn là tình địch, cùng theo đuổi một cô gái, mà trong tên cô ta có chữ “Bích”.
Chỉ cần biết được hai điểm này, thì việc thăm dò xem rốt cuộc hôm nay thằng khốn nào đã đánh ông ta cũng chẳng có gì khó.
Thấy Diêu Hàn đã bỏ đi, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp một lát rồi trở về phòng.
Kể ra cũng nguy hiểm thật, nếu không phải tối nay luyện công đến giờ vẫn chưa ngủ, thì thực sự chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Có điều, ít nhất thì nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết.
“Tồn tại trong thế giới này… thực lực mới là thứ quan trọng nhất!” Ngồi trên giường, Trương Huyền tự nhủ thầm.
Nếu tối nay tu vi không tiến bộ, thì dẫu có biết được khuyết điểm của Diêu Hàn, hắn cũng đánh không lại, và người ăn trái đắng nhất định là chính hắn.
Cho nên, việc cấp bách nhất hiện tại không gì khác hơn, chính là nhanh chóng nâng cao thực lực, càng mạnh càng tốt!
Trong lòng ôm nỗi suy tư, Trương Huyền đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng thì hắn đã thức dậy. Tuy chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, lại còn mày mò gần như cả đêm, nhưng hắn vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào.
“Phải lên lớp rồi!”
Vừa lầm bầm vừa mặc quần áo vào, Trương Huyền bước nhanh đến lớp học của mình.
Chẳng mấy chốc đã đến lớp, vừa đẩy cửa bước vào, Trương Huyền đã nhìn thấy cậu nhóc béo ú tươi cười chạy ra đón.
“Thầy Trương đến rồi. Thầy xem, trò đã quét dọn lớp học xong rồi đó!”
Đây chính là cậu nhóc mập được nhận sau cùng, Viên Đào.
Thằng nhóc này bị mình dọa, không ngờ sáng nay đã đến lớp đầu tiên, hơn nữa còn quét dọn lớp học sạch sẽ.
“Khá lắm!” Trương Huyền gật đầu.
“Hì hì, thầy đã khen rất khá rồi, vậy thì có nên có chút quà gì đó không ạ? Công pháp, hay võ nghệ gì đó, thưởng cho trò vài ba quyển đi…” Được khen, cậu nhóc mập lập tức cười nham nhở.
Thằng nhóc này đúng là được voi đòi tiên mà.
“Cứ đợi ở đó trước đi, chờ các bạn khác đến, ta sẽ lên lớp một lượt!” Trương Huyền xua tay.
Người đến lớp đầu tiên là nhóc mập, người thứ hai lại là cậu học trò đánh cược thắng mà giành được, Lưu Dương.
Có điều, thái độ của Lưu Dương chẳng tốt như nhóc mập, vẻ mặt lúc nào cũng như không cam lòng, ánh mắt nhìn Trương Huyền cũng rất khinh bỉ.
Theo cậu ta, Trương Huyền đánh cược thắng chỉ là do may mắn. Bảo thiên tài như cậu ta theo học một ông thầy như thế, còn gì đau khổ hơn?
Người đến lớp thứ ba là thiếu niên giỏi trường thương, Trịnh Dương.
Trương Huyền vừa mở miệng đã nói chính xác vấn đề trong thương pháp của cậu ấy, khiến sức mạnh của cậu tăng lên hơn gấp đôi. Đối với vị thầy giáo này, cậu hoàn toàn tin phục. Có lẽ, tính đến thời điểm hiện tại, cậu ấy là học trò duy nhất cam tâm tình nguyện theo học Trương Huyền.
Người đến thứ tư là Vương Dĩnh, cô bé hay mắc cỡ này, vừa đi vào nhìn thấy các học trò khác đã lập tức đỏ mặt, lủi vào một góc phòng.
……………..
“Hôm nay chắc có thể giải quyết vấn đề trên người mình rồi…” Triệu Nhã mở mắt ra.
Hôm qua, ông thầy kém nhất trường kia đã bảo có thể giải quyết vấn đề của cô. Sau đó trở về thì cô vừa thấy lo, vừa thấy hoang mang, trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Bất kể đối phương có nói thật hay không, hôm nay cứ qua thì sẽ biết đáp án thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Nhã đi rửa mặt thay đồ, ra khỏi phòng.
Cô là con gái thành chủ, lại là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, xếp tốp 10 trong đợt thi khảo hạch đầu vào, đương nhiên không thể ở kí túc xá tập thể bình thường được. Cô có hẳn một căn nhà vườn riêng với rất nhiều phòng. Chú Diêu, quản gia của cô thì ở trong một phòng cách đó không xa.
“Chú Diêu, ta đi học đây!”
Thấy trong phòng chẳng có tiếng động gì, Triệu Nhã hứ một tiếng, định đi luôn.
“Tiểu thư, đợi đã. Để ta qua bên đó cùng cô!” Diêu Hàn kêu lên, mở cửa phòng bước ra.
Vừa thấy bộ dạng của ông ấy, Triệu Nhã chết đứng ngay tại chỗ: “Chú Diêu, chú… bị làm sao vậy?”
Khuôn mặt Diêu Hàn sưng húp, đôi mắt bầm tím. Chỉ qua một đêm, mà chú quản gia vốn vô cùng uy nghiêm lại trở nên thảm hại đến mức này. Nếu như không nghe thấy giọng nói quen thuộc, thì chắc chắn cô không thể nhận ra đây là ai.
“À, tối qua tu luyện dữ quá, bất cẩn đánh trúng mình ấy mà!” Diêu Hàn nói.
“…. …”
Ai đời luyện công lại đánh trúng chính mình? Chú có thể tìm cái cớ nào nghe đỡ chướng tai hơn không…
“Chú Diêu, rốt cuộc là chuyện gì thế? Rốt cuộc là ai? Cùng lắm thì để ta nói lại với cha ta!” Triệu Nhã vô cùng tức giận.
“Tiểu thư à, cô không phải lo, đây là vấn đề của cá nhân ta mà… Bản thân ta tự giải quyết được! Cô cứ đến lớp trước đi, ta cũng muốn xem xem gã thầy giáo mà cô nhận ra làm sao. Nếu trình độ đúng như lời đồn, ta sẽ lập tức bẩm lên thành chủ, xin học viện đổi giáo viên khác cho cô…”
Diêu Hàn vung tay đầy khí khái, nhưng do động tác quá mạnh, miệng vết thương lại nứt ra, khiến ông ta vã mồ hôi đầy đầu.
“Được rồi!”
Thấy ông ta bảo để tự mình lo liệu, Triệu Nhã không vặn hỏi nữa, hai người cùng đến lớp học của Trương Huyền.
“Chú Diêu, chú bị thương nặng thế này, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi. Để mình ta đến lớp là được rồi, không cần phải đi cùng đâu!” Đi được một lát, nhác thấy ông ta không ngừng run rẩy, đầu lấm tấm mồ hôi, Triệu Nhã kìm lòng không đặng, đề nghị.
Tối hôm qua Trương Huyền xuống tay không hề nể nang chút nào. Sau khi trở về, tuy ông ta đã dùng thuốc chữa thương và nghỉ ngơi mấy canh giờ rồi, nhưng vẫn bị thương rất nặng. Bây giờ còn đi được là giỏi lắm rồi.
“Tiểu thư, lúc đi thành chủ đã dặn dò cả rồi. Nhất định phải chọn một vị thầy giáo giỏi một chút. Cô đi chọn thằng khốn ấy, ta biết quay về bẩm báo thế nào với thành chủ đây?” Diêu Hàn nói tiếp: “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ vạch mặt thằng khốn ấy ngay trước mặt cô, để cho cô biết, trên thực tế thì gã chỉ là một thằng dốt đặc cán mai! Cũng tại tiểu thư ngây thơ quá, nên mới bị gã lừa. Chứ với trình độ của gã, chắc chắn không chiêu mộ được đứa học trò thứ hai đâu. Đợi lát nữa cô sẽ thấy lớp gã vắng tanh, là biết ngay ấy mà…”
Kẽo kẹt!
Cửa lớp mở, cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt.
Trương Huyền và bốn tân sinh đang đứng bên trong.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai