Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 65: Mười?
- Không sai, muốn sát hạch danh sư, đầu tiên, độ tin tưởng của học viên phải vượt qua sáu mươi, đây là tiêu chuẩn cứng nhắc! Bằng không, không thể thành công!
Mạc Tường trưởng lão gật đầu.
- Sáu mươi...
Thượng Thần trưởng lão tặc lưỡi:
- Độ tín nhiệm cao như thế, không ngờ có thể so với cha mẹ trong lòng học viên!
Cha mẹ và con cái, từ nhỏ đã sống cùng nhau, độ tín nhiệm cũng khoảng sáu mươi, quan hệ giữa lão sư và học viên muốn đạt tới mức độ này, khó khăn lớn tới mức có thể tưởng tượng được!
Chẳng trách toàn bộ Thiên Huyền vương quốc không có một vị danh sư nào, thực sự quá khó khăn!
- Lục Tầm, Vương Siêu trong học viên của các ngươi, nếu như dạy học ba mươi năm, còn có thể duy trì trình độ này, ngược lại có cơ hội trở thành trợ giáo!
Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu.
Danh sư cũng không cần tự làm mọi việc, không ít chuyện cần trợ giáo làm, giống như học đồ, muốn trở thành danh sư, trợ giáo là con đường nhất định phải đi.
- Trợ giáo?
Thượng Thần trưởng lão thán phục.
Có cơ hội trở thành trợ giáo, đủ để chứng minh trình độ của hai người Lục Tầm, Vương Siêu.
- Không biết hai người bọn họ dạy học viên có bao nhiêu độ tín nhiệm...
Hắn không nhịn được nói.
- Mấy năm qua bọn họ kiếm được không ít tiếng tăm, dạy học viên cũ nhiều năm, lẽ ra có thể đạt đến bốn mươi điểm! Rất khó cao hơn nữa!
Mạc trưởng lão lắc đầu.
Hắn là trưởng lão Sư Giả công hội, hắn biết rõ tình huống của không ít lão sư.
- Cũng đúng!
Thượng Thần gật đầu.
Rất khó tích lũy tín nhiệm, có khi tăng lên rất nhanh, có lúc vì một chuyện nhỏ liền có thể triệt để hủy diệt, không phải vậy, danh sư cũng không có tiếng tăm lớn như thế!
- Ta nghe nói... Sư Giả công hội của chúng ta có một thiếu nữ thiên tài, năm nay mới mười tám, mười chín tuổi, đã trở thành trợ giáo cấp thấp?
Nhớ tới một cái tin, Thượng Thần trưởng lão hỏi thăm.
- Là con gái hội trưởng của chúng ta, đích thật là thiên tài!
Nói tới người này, Mạc trưởng lão vuốt râu, gương mặt đầy tán dương gật đầu.
Trợ giáo chia làm ba bậc thấp, trung, cao, không tới hai mươi đã trở thành một thành viên trong đó, cho dù chỉ là cấp thấp cũng rất khủng bố!
- Lợi hại!
Nghe thấy đối phương xác nhận, Thượng Thần trưởng lão cũng phải than thở.
Mặc dù hắn là chủ nhiệm của Hồng Thiên học viện, trên thực tế cũng chỉ là lão sư cao cấp, muốn làm trợ giáo cấp thấp của danh sư cũng không được.
Cảm khái xong, Thượng Thần không nhiều lời, ánh mắt nhìn sang Trương Huyền cùng Tào Hùng:
- Mạc trưởng lão, ngươi thấy hai người bọn họ đại khái có thể có bao nhiêu độ tín nhiệm?
...... …
- Ngươi... nhân lúc này đi đi, rời khỏi Hồng Thiên học viện, cũng đừng trở về...
Thấy thiếu niên còn đần độn chờ kết quả tra xét học tâm, Trầm Bích Như không nhịn được đi tới trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Dưới cái nhìn của nàng, Trương Huyền và Thượng Bân là người của hai thế giới, nếu như không vì nàng, hoàn toàn không gặp nhau.
Hiện tại gây ra cục diện này, Trương Huyền thật bị đánh một trăm sát thần côn, khai trừ tư cách lão sư, lương tâm của nàng khẳng định sẽ băn khoăn.
- Bây giờ muốn đi? Hơi trễ rồi!
Thấy nữ thần của mình lại quan tâm nam nhân khác, Thượng Bân cắn răng lên tiếng.
Ta đã bị đánh thành thế này, ngươi cũng mặc kệ, lại quan tâm một thằng nhãi sát hạch không điểm, đáng ghét, đáng ghét!
Gương mặt hắn dữ tợn, tức giận suýt nổ phổi.
- Không sai, tra xét học tâm đã bắt đầu, còn muốn đi? Nằm mơ đi!
Tào Hùng cũng bước lên phía trước, trên mặt lộ ra thần thái hưng phấn và dữ tợn:
- Đã sắp có kết quả, ngươi sẽ biết quyết định lúc nãy là ngu xuẩn cỡ nào!
- Ngươi xác định mình sẽ thắng lợi?
Thấy đối phương cứ quấn lấy mình, dường như đã ăn chắc mình rồi, Trương Huyền lắc đầu một cái, nói.
- Khà khà!
Nhìn thiếu niên như nhìn kẻ đần, Tào Hùng cười gằn:
- Nói thật cho ngươi biết, Lưu Dương là ta đưa tới, đã ở chung với ta gần nửa tháng, độ tín nhiệm giữa chúng ta sợ rằng đã vượt qua hai mươi điểm! Còn ngươi thì sao? Có thể được mười điểm không? Cố ý lừa gạt hắn rời đi, ta nghĩ có thể là số âm!
Không điểm là không có tín nhiệm, số âm đại biểu căm ghét, điểm số càng lớn, độ căm ghét càng lớn.
Ngày hôm trước Lưu Dương ở bên cạnh mình lưu luyến không rời, hắn nhớ rõ như vừa ở trước mắt, một tên ẩu tả dạy người ta tẩu hỏa nhập ma, sao có khả năng làm Lưu Dương kiêu ngạo này chịu thua!
Chỉ sợ quen hệ giữa hai người đã đóng băng, không biết chừng Lưu Dương lại ghi hận tên này!
- Hồng Thiên học viện chính là đệ nhất học viện của Thiên Huyền vương quốc, nếu có học viên tín nhiệm lão sư dưới mười điểm, sợ rằng sẽ biến thành trò cười, sẽ rằng sẽ truyền khắp toàn bộ vương quốc!
Thượng Bân nở nụ cười, vẻ mặt chế nhạo:
- Há, đúng rồi, ta đã quên, danh tiếng của ngươi thối như vậy, cũng không sợ biến thành trò cười lần thứ hai...
- Các ngươi...
Thấy hai người bỏ đá xuống giếng, Trầm Bích Như tức giận mặt đỏ hồng, đang muốn phản bác hai câu, đã thấy Trương Huyền làm người trong cuộc lại có vẻ mặt hờ hững, dường như không đặt chế nhạo của hai người vào trong lòng.
Nói thật, Trương Huyền thật sự không quan tâm.
Hai người này cũng chỉ có thể châm chọc hắn vài câu mà thôi, một lúc nữa có kết quả sẽ không biết khóc như thế nào...
.........
- Hai người bọn họ?
Nghe được câu hỏi của Thượng Thần trưởng lão, Mạc Tường trưởng lão do dự một chút, cẩn thận cân nhắc:
- Lưu Dương này được Tào Hùng lão sư đưa tới, tin tưởng độ tín nhiệm của hắn sẽ cao hơn, bất quá theo ta thấy, cũng chỉ mười tám, mười chín mà thôi, hai mươi là cửa ải khó khăn rất lớn! Còn Trương Huyền... nếu thật sự là cưỡng bức, sợ rằng sẽ là số âm!
- Độ tín nhiệm là số âm, toàn bộ Hồng Thiên học viện đều hổ thẹn, đến thời điểm đó làm phiền Mạc trưởng lão phí tâm!
Thượng Thần trưởng lão nói.
- Đương nhiên!
Ánh mắt Mạc trưởng lão lấp lánh:
- Làm trưởng lão Sư Giả công hội, ta quyết không cho phép có loại bại hoại này xuất hiện! Nếu thật là số âm, có thể xác định Lưu Dương bị cưỡng bức không thể nghi ngờ, ta sẽ lập tức báo lên công hội, kiên quyết khai trừ tư cách lão sư của Trương Huyền!
Nghe được đối phương hứa hẹn, Thượng Thần trưởng lão cười cợt, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía trước:
- Mau nhìn, đã có kết quả rồi!
Vừa dứt lời, chỉ thấy ở giữa gian phòng, hai thủy tinh cầu liên tục tỏa ra ánh sáng, từ từ yếu bớt và hạ xuống.
Tra xét học tâm, tiến hành tra xét con người, cần trải qua đủ loại ảo cảnh mới có thể đưa ra lựa chọn chân chính từ nội tâm, vào lúc này ánh sáng biến mất, đại biểu các khảo nghiệm đã hoàn thành, cũng sắp có được thành tích.
Vù!
Thủy tinh cầu bên trái xuất hiện một loạt con số.
- Đã có kết quả, ngươi sắp gặp xui xẻo...
Nhìn con số xuất hiện trên thủy tinh cầu, ánh mắt Tào Hùng hưng phấn lóe sáng liên tục.
Lần này chẳng những có thể thu nạp Lưu Dương làm môn hạ của mình lần nữa, càng có thể đuổi Trương Huyền đi, lấy niềm vui của Thượng Bân thiếu gia, có trụ cột như thế, sau đó này ở trong học viện còn không thuận buồm xuôi gió?
Sợ rằng không qua bao nhiêu năm nữa liền có thể thuận lợi lên cấp, trở thành lão sư cao cấp.
Nội tâm đang hưng phấn, rốt cuộc con số trên thủy tinh cầu dừng biến hóa, con số hiện ra trước mắt mọi người.
- Độ tin tưởng của hắn với ta khẳng định vượt qua hai mươi...
Rít lên một tiếng, Tào Hùng vội vàng nhìn sang, chỉ liếc mắt nhìn, lời nói hưng phấn lập tức dừng lại ở cổ họng, hắn như con vịt bị người ta bóp cổ, đôi mắt như rơi xuống đất:
- Chuyện này... làm sao có khả năng?
Thành tích trước mắt làm hắn suýt điên lên.
Đây là chuyện không dám tưởng tượng!
Lưu Dương là do mình gọi tới, ở chung với nhau gần nửa tháng, quan hệ vô cùng ăn ý, làm sao có khả năng chỉ có bao nhiêu độ tín nhiệm như vậy?
Nhìn thấy con số trên thủy tinh cầu tỏa sáng chói mắt, nó giống như thanh trường kiếm đâm vào trái tim hắn. Mười!
Độ tín nhiệm của Lưu Dương với hắn chỉ có mười điểm!
Mười điểm trở xuống, đại biểu không tín nhiệm, mười là giới hạn thấp nhất nhưng cũng không kém hơn bao nhiều!
Vừa còn tự luyến nói khẳng định sẽ hơn hai mươi điểm, kết quả xuất hiện không khác gì cái tát mạnh vào mặt hắn.
- Đây chính là căn nguyên tự tin của ngươi sao?
Trương Huyền nhìn sang.
- Ta...
Tào Hùng không thở nổi, suýt nữa ngất tại chỗ.
Ta nhọc nhằn khổ sở mang ngươi từ xa tới đây, lại ở chung lâu như vậy, tại sao độ tín nhiệm chỉ có bao nhiêu đây... Đại ca, ngươi đã xảy ra chuyện gì...
Nhìn về phía Lưu Dương, Tào Hùng đã có tâm tự tử.
Tín nhiệm?
Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đâu?
Mạc Tường trưởng lão gật đầu.
- Sáu mươi...
Thượng Thần trưởng lão tặc lưỡi:
- Độ tín nhiệm cao như thế, không ngờ có thể so với cha mẹ trong lòng học viên!
Cha mẹ và con cái, từ nhỏ đã sống cùng nhau, độ tín nhiệm cũng khoảng sáu mươi, quan hệ giữa lão sư và học viên muốn đạt tới mức độ này, khó khăn lớn tới mức có thể tưởng tượng được!
Chẳng trách toàn bộ Thiên Huyền vương quốc không có một vị danh sư nào, thực sự quá khó khăn!
- Lục Tầm, Vương Siêu trong học viên của các ngươi, nếu như dạy học ba mươi năm, còn có thể duy trì trình độ này, ngược lại có cơ hội trở thành trợ giáo!
Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu.
Danh sư cũng không cần tự làm mọi việc, không ít chuyện cần trợ giáo làm, giống như học đồ, muốn trở thành danh sư, trợ giáo là con đường nhất định phải đi.
- Trợ giáo?
Thượng Thần trưởng lão thán phục.
Có cơ hội trở thành trợ giáo, đủ để chứng minh trình độ của hai người Lục Tầm, Vương Siêu.
- Không biết hai người bọn họ dạy học viên có bao nhiêu độ tín nhiệm...
Hắn không nhịn được nói.
- Mấy năm qua bọn họ kiếm được không ít tiếng tăm, dạy học viên cũ nhiều năm, lẽ ra có thể đạt đến bốn mươi điểm! Rất khó cao hơn nữa!
Mạc trưởng lão lắc đầu.
Hắn là trưởng lão Sư Giả công hội, hắn biết rõ tình huống của không ít lão sư.
- Cũng đúng!
Thượng Thần gật đầu.
Rất khó tích lũy tín nhiệm, có khi tăng lên rất nhanh, có lúc vì một chuyện nhỏ liền có thể triệt để hủy diệt, không phải vậy, danh sư cũng không có tiếng tăm lớn như thế!
- Ta nghe nói... Sư Giả công hội của chúng ta có một thiếu nữ thiên tài, năm nay mới mười tám, mười chín tuổi, đã trở thành trợ giáo cấp thấp?
Nhớ tới một cái tin, Thượng Thần trưởng lão hỏi thăm.
- Là con gái hội trưởng của chúng ta, đích thật là thiên tài!
Nói tới người này, Mạc trưởng lão vuốt râu, gương mặt đầy tán dương gật đầu.
Trợ giáo chia làm ba bậc thấp, trung, cao, không tới hai mươi đã trở thành một thành viên trong đó, cho dù chỉ là cấp thấp cũng rất khủng bố!
- Lợi hại!
Nghe thấy đối phương xác nhận, Thượng Thần trưởng lão cũng phải than thở.
Mặc dù hắn là chủ nhiệm của Hồng Thiên học viện, trên thực tế cũng chỉ là lão sư cao cấp, muốn làm trợ giáo cấp thấp của danh sư cũng không được.
Cảm khái xong, Thượng Thần không nhiều lời, ánh mắt nhìn sang Trương Huyền cùng Tào Hùng:
- Mạc trưởng lão, ngươi thấy hai người bọn họ đại khái có thể có bao nhiêu độ tín nhiệm?
...... …
- Ngươi... nhân lúc này đi đi, rời khỏi Hồng Thiên học viện, cũng đừng trở về...
Thấy thiếu niên còn đần độn chờ kết quả tra xét học tâm, Trầm Bích Như không nhịn được đi tới trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Dưới cái nhìn của nàng, Trương Huyền và Thượng Bân là người của hai thế giới, nếu như không vì nàng, hoàn toàn không gặp nhau.
Hiện tại gây ra cục diện này, Trương Huyền thật bị đánh một trăm sát thần côn, khai trừ tư cách lão sư, lương tâm của nàng khẳng định sẽ băn khoăn.
- Bây giờ muốn đi? Hơi trễ rồi!
Thấy nữ thần của mình lại quan tâm nam nhân khác, Thượng Bân cắn răng lên tiếng.
Ta đã bị đánh thành thế này, ngươi cũng mặc kệ, lại quan tâm một thằng nhãi sát hạch không điểm, đáng ghét, đáng ghét!
Gương mặt hắn dữ tợn, tức giận suýt nổ phổi.
- Không sai, tra xét học tâm đã bắt đầu, còn muốn đi? Nằm mơ đi!
Tào Hùng cũng bước lên phía trước, trên mặt lộ ra thần thái hưng phấn và dữ tợn:
- Đã sắp có kết quả, ngươi sẽ biết quyết định lúc nãy là ngu xuẩn cỡ nào!
- Ngươi xác định mình sẽ thắng lợi?
Thấy đối phương cứ quấn lấy mình, dường như đã ăn chắc mình rồi, Trương Huyền lắc đầu một cái, nói.
- Khà khà!
Nhìn thiếu niên như nhìn kẻ đần, Tào Hùng cười gằn:
- Nói thật cho ngươi biết, Lưu Dương là ta đưa tới, đã ở chung với ta gần nửa tháng, độ tín nhiệm giữa chúng ta sợ rằng đã vượt qua hai mươi điểm! Còn ngươi thì sao? Có thể được mười điểm không? Cố ý lừa gạt hắn rời đi, ta nghĩ có thể là số âm!
Không điểm là không có tín nhiệm, số âm đại biểu căm ghét, điểm số càng lớn, độ căm ghét càng lớn.
Ngày hôm trước Lưu Dương ở bên cạnh mình lưu luyến không rời, hắn nhớ rõ như vừa ở trước mắt, một tên ẩu tả dạy người ta tẩu hỏa nhập ma, sao có khả năng làm Lưu Dương kiêu ngạo này chịu thua!
Chỉ sợ quen hệ giữa hai người đã đóng băng, không biết chừng Lưu Dương lại ghi hận tên này!
- Hồng Thiên học viện chính là đệ nhất học viện của Thiên Huyền vương quốc, nếu có học viên tín nhiệm lão sư dưới mười điểm, sợ rằng sẽ biến thành trò cười, sẽ rằng sẽ truyền khắp toàn bộ vương quốc!
Thượng Bân nở nụ cười, vẻ mặt chế nhạo:
- Há, đúng rồi, ta đã quên, danh tiếng của ngươi thối như vậy, cũng không sợ biến thành trò cười lần thứ hai...
- Các ngươi...
Thấy hai người bỏ đá xuống giếng, Trầm Bích Như tức giận mặt đỏ hồng, đang muốn phản bác hai câu, đã thấy Trương Huyền làm người trong cuộc lại có vẻ mặt hờ hững, dường như không đặt chế nhạo của hai người vào trong lòng.
Nói thật, Trương Huyền thật sự không quan tâm.
Hai người này cũng chỉ có thể châm chọc hắn vài câu mà thôi, một lúc nữa có kết quả sẽ không biết khóc như thế nào...
.........
- Hai người bọn họ?
Nghe được câu hỏi của Thượng Thần trưởng lão, Mạc Tường trưởng lão do dự một chút, cẩn thận cân nhắc:
- Lưu Dương này được Tào Hùng lão sư đưa tới, tin tưởng độ tín nhiệm của hắn sẽ cao hơn, bất quá theo ta thấy, cũng chỉ mười tám, mười chín mà thôi, hai mươi là cửa ải khó khăn rất lớn! Còn Trương Huyền... nếu thật sự là cưỡng bức, sợ rằng sẽ là số âm!
- Độ tín nhiệm là số âm, toàn bộ Hồng Thiên học viện đều hổ thẹn, đến thời điểm đó làm phiền Mạc trưởng lão phí tâm!
Thượng Thần trưởng lão nói.
- Đương nhiên!
Ánh mắt Mạc trưởng lão lấp lánh:
- Làm trưởng lão Sư Giả công hội, ta quyết không cho phép có loại bại hoại này xuất hiện! Nếu thật là số âm, có thể xác định Lưu Dương bị cưỡng bức không thể nghi ngờ, ta sẽ lập tức báo lên công hội, kiên quyết khai trừ tư cách lão sư của Trương Huyền!
Nghe được đối phương hứa hẹn, Thượng Thần trưởng lão cười cợt, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía trước:
- Mau nhìn, đã có kết quả rồi!
Vừa dứt lời, chỉ thấy ở giữa gian phòng, hai thủy tinh cầu liên tục tỏa ra ánh sáng, từ từ yếu bớt và hạ xuống.
Tra xét học tâm, tiến hành tra xét con người, cần trải qua đủ loại ảo cảnh mới có thể đưa ra lựa chọn chân chính từ nội tâm, vào lúc này ánh sáng biến mất, đại biểu các khảo nghiệm đã hoàn thành, cũng sắp có được thành tích.
Vù!
Thủy tinh cầu bên trái xuất hiện một loạt con số.
- Đã có kết quả, ngươi sắp gặp xui xẻo...
Nhìn con số xuất hiện trên thủy tinh cầu, ánh mắt Tào Hùng hưng phấn lóe sáng liên tục.
Lần này chẳng những có thể thu nạp Lưu Dương làm môn hạ của mình lần nữa, càng có thể đuổi Trương Huyền đi, lấy niềm vui của Thượng Bân thiếu gia, có trụ cột như thế, sau đó này ở trong học viện còn không thuận buồm xuôi gió?
Sợ rằng không qua bao nhiêu năm nữa liền có thể thuận lợi lên cấp, trở thành lão sư cao cấp.
Nội tâm đang hưng phấn, rốt cuộc con số trên thủy tinh cầu dừng biến hóa, con số hiện ra trước mắt mọi người.
- Độ tin tưởng của hắn với ta khẳng định vượt qua hai mươi...
Rít lên một tiếng, Tào Hùng vội vàng nhìn sang, chỉ liếc mắt nhìn, lời nói hưng phấn lập tức dừng lại ở cổ họng, hắn như con vịt bị người ta bóp cổ, đôi mắt như rơi xuống đất:
- Chuyện này... làm sao có khả năng?
Thành tích trước mắt làm hắn suýt điên lên.
Đây là chuyện không dám tưởng tượng!
Lưu Dương là do mình gọi tới, ở chung với nhau gần nửa tháng, quan hệ vô cùng ăn ý, làm sao có khả năng chỉ có bao nhiêu độ tín nhiệm như vậy?
Nhìn thấy con số trên thủy tinh cầu tỏa sáng chói mắt, nó giống như thanh trường kiếm đâm vào trái tim hắn. Mười!
Độ tín nhiệm của Lưu Dương với hắn chỉ có mười điểm!
Mười điểm trở xuống, đại biểu không tín nhiệm, mười là giới hạn thấp nhất nhưng cũng không kém hơn bao nhiều!
Vừa còn tự luyến nói khẳng định sẽ hơn hai mươi điểm, kết quả xuất hiện không khác gì cái tát mạnh vào mặt hắn.
- Đây chính là căn nguyên tự tin của ngươi sao?
Trương Huyền nhìn sang.
- Ta...
Tào Hùng không thở nổi, suýt nữa ngất tại chỗ.
Ta nhọc nhằn khổ sở mang ngươi từ xa tới đây, lại ở chung lâu như vậy, tại sao độ tín nhiệm chỉ có bao nhiêu đây... Đại ca, ngươi đã xảy ra chuyện gì...
Nhìn về phía Lưu Dương, Tào Hùng đã có tâm tự tử.
Tín nhiệm?
Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đâu?
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai