Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 56: Bị bao vây (hạ)
- Thì ra thực lực cũng không yếu, chẳng trách lớn lối như thế!
Nhìn thấy “lão Tứ” bị một cái tát đánh bay, Mặc Dương đại sư đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt biến thành dữ tợn, vung tay lên, mang theo khí thế khống chế toàn cục, quát:
- Nhưng vận may của ngươi đến đây là kết thúc!
Nói xong quay đầu nhìn về phía chủ sạp dứng cạnh:
- Tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đi, còn có chính sự cần làm!
- Ừ!
Chủ sạp gật gù, bước lên trước.
Ầm ầm!
Còn chưa ra tay, khí tức trên người đã thả ra ngoài như núi như biển, không biết sâu cạn, nhắm mắt lại cảm ngộ, có thể thấy rõ, mười mấy huyệt đạo trên người đối phương đang phun ra nuốt vào linh khí, chói mắt như sao trời.
- Cường giả Ích Huyệt cảnh?
Trương Huyền sững sờ.
Võ giả lục trọng Ích Huyệt cảnh mở ra huyệt đạo trên thân thể, chủ động hấp thu thiên địa linh khí, rèn luyện cho mình sử dụng, đạt đến loại tu vi này, bất cứ lực lượng nào phản ứng cũng sẽ tăng nhiều, trong Hồng Thiên học viện cũng là cấp bậc trưởng lão!
Một tên lừa đảo lại có cấp bậc như thế, có phần nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
- Sợ chưa, sợ liền quỳ xuống xin lỗi, đền bù tổn thất hư hao mà ngươi mang đến cho huynh đệ chúng ta! Bằng không, chỉ có một con đường chết!
Thấy hắn kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn sợ thực lực của mình, chủ sạp thét lên một bước, hắn cất bước đi tới giống như tử thần chúa tể sinh tử.
- Quỳ xuống xin lỗi? Đền bù tổn thất của các ngươi?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta còn không rảnh rỗi như vậy, đi xin lỗi một tên lừa đảo, đền tiền, nếu như các ngươi có đam mê này, như vậy có thể quỳ trước mặt ta, sau đó bù đắp tổn thất do đánh lén ta ngày hôm nay, như vậy ta sẽ suy nghĩ buông tha các ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
- Không phải tiểu tử này bị điên đấy chứ?
Đám người Mặc Dương đại sư, chủ sạp đều cảm thấy tiểu tử này bị điên rồi.
Bên phía chúng ta nhiều người như vậy, còn có cường giả Ích Huyệt cảnh, ngươi chỉ là một thiếu niên, lại muốn chúng ta quỳ xuống?
Giả vờ trâu bò?
Lại còn, bù đắp tổn thất đánh lén? Ngươi có tổn thất cọng lông gì, hiện tại lão Tứ của chúng ta đang cắm đầu xuống đất không dậy được, muốn nói tổn thất, cũng là chúng ta có tổn thất đấy biết không?
- Đừng phí lời với hắn, giết luôn là được!
Mặc Dương đại sư vẫy tay.
- Ừ!
Chủ sạp gật gù, không có phí lời thêm nữa, chân đạp xuống, năm ngón tay mở ra và tấn công Trương Huyền.
Vù vù!
Người còn chưa tới gần, cuồng phong đã ập tới trước giống như hùng ưng vồ thỏ, cho người ta cảm giác nhìn từ trên cao xuống, ngột ngạt không cách nào ngăn cản.
- Là võ kỹ Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị!
- Bộ võ kỹ này cũng được tính là lợi hại trong võ kỹ Phàm cấp trung phẩm, dùng đối phó tiểu tử này có phải đại tài tiểu dụng hay không?
- Khà khà, không có gì là đại tài tiểu dụng, tiểu tử này có thể tát bay lão Tứ, thuyết minh hắn có chút thực lực, nhưng gặp phải Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị, vận may cũng kết thúc!
...
Nhìn thấy chủ sạp trực tiếp sử dụng chiêu số lợi hại như vậy, tất cả mọi người âm thầm gật đầu.
Hùng Ưng Vạn Lý, trong võ kỹ Phàm cấp trung phẩm cũng tính là khá cao, một khi sử dụng oai phong lẫm liệt, khác nào chim ưng vồ thỏ, cho người ta cảm giác khí thế nuốt trọn núi sông, không thể nào phản kích.
Cho dù “Mặc Dương đại sư” là thủ lĩnh của bọn họ gặp phải cũng phải tạm lánh đi, không dám nghênh chiến trực tiếp.
- Hùng Ưng Vạn Lý?
Đối phương sử dụng võ kỹ, đột nhiên một quyển sách xuất hiện trong đầu Trương Huyền, mặt trên lít nha lít nhít ghi chép khuyết điểm và cuộc đời của chủ sạp.
Tinh thần quét qua, hắn lập tức ghi nhớ rõ ràng, đột nhiên gương mặt Trương Huyền biến thành quái lạ.
Hô!
Thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, chủ sạp thi triển võ kỹ đã tới trước mặt.
Võ kỹ, có thể giúp người ta phát huy lực lượng thân thể tốt hơn, đạt đến trình độ cao cấp hơn.
Chủ sạp thân là cường giả Ích Huyệt cảnh, mở ra mười mấy huyệt đạo, bản thân hắn không yếu, lúc sử dụng võ kỹ Phàm cấp trung phẩm liền sinh ra uy thế khinh người, khí tức ngập trời.
- Chết đi cho ta...
Trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, không khác nào đóa hoa tươi óng ánh, nhưng đóa hoa tươi này vẫn chưa nở ra hoàn toàn, đột nhiên đôi mắt co rút lại và kêu lên đầy quỷ dị:
- A...
Tiếng kêu thảm thiết xé nát bầu trời đêm, giống như con chó bị đạp phải đuôi và phát ra tiếng kêu đau đớn.
- Thế nào?
Đám người “Mặc Dương đại sư” vốn cho rằng Trương Huyền sẽ bị một chiêu uy vũ của lão Nhị đánh chết, không nghĩ tới người sau hét lên thảm như vậy, vội vàng nhìn sang, vừa nhìn thấy, lưng của bọn họ liền bị co giật, thiếu chút lâm vào hôn mê.
Chỉ thấy thiếu niên kia không quan tâm uy thế của chủ sạp lao tới lớn bao nhiêu, nhấc chân đá vào bộ mặt tôn nghiêm của nam nhân, một tiếng “răng rắc!” vang lên, âm thanh trứng gà tan vỡ làm người ta rùng mình.
Vèo!
Sau một khắc, không dừng lại chút nào, chủ sạp bay ra ngoài như quả bóng cao su, dán sát vào vách tường cách đó không xa, đã biến thành chữ “đại”, vốn có thể thành chữ “thái” (1), hiện tại xem ra đã không còn cơ hội.
- Lợi hại!
Nhìn thấy một cước nhẹ nhàng đá bay chủ sạp thực lực Ích Huyệt cảnh đang thi triển võ kỹ, Trương Huyền không ngừng gật đầu.
Hắn dựa vào thân thể cường đại hơn đối phương không ít, nhưng đối phương tinh thông võ kỹ, tốc độ lại nhanh, nếu muốn đánh tàn phế lại cần không ít thủ đoạn, ít nhất cũng phải hơn mười chiêu mới được, nhưng có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn nhìn rõ khuyết điểm của đối phương càng thêm vô cùng đơn giản, đá ra một cước... Gà bay trứng vỡ, đường đường cường giả Ích Huyệt cảnh, cho dù không chết cũng không khác bao nhiêu.
- Tiểu tử này quái lạ, cùng tiến lên!
Thấy Trương Huyền một cái tát quất bay lão Tứ, đá lão Nhị không còn “lão nhị bé con”, “Mặc Dương đại sư” có ngốc cũng biết hắn không đơn giản, vẻ xem thường lúc trước đã biến thành nghiêm túc.
Ào ào ào!
Nghe mệnh lệnh của hắn, tuy mấy người còn lại đổ mồ hôi lạnh, dưới khố mềm yếu nhưng vẫn không dám vi phạm, tất cả tiến lên bao vây.
- Ra tay!
Rít lên một tiếng, mấy người còn lại đi tới trước mặt Trương Huyền, các loại công kích mạnh mẽ giáng xuống như không cần tiền.
Chân khí nhúc nhích, kình khí bắn ra bốn phía.
Những người này cũng giống lão Tứ lúc trước, đều là cường giả võ giả ngũ trọng Đỉnh Lực cảnh đỉnh cao.
Tuy bọn họ người đông thế mạnh nhưng đối với Trương Huyền có thể nhìn thấu khuyết điểm của người khác, lại có sức chiến đấu Ích Huyệt cảnh đỉnh cao lại không đáng kể chút nào.
- Không đúng, tại sao lại tên kia không công kích?
Ngăn cản công kích của mọi người, đột nhiên Trương Huyền sững sờ.
Trong đám người bọn họ, chủ sạp chỉ là lão Nhị đã có thực lực Ích Huyệt cảnh, “Mặc Dương đại sư” giả khẳng định mạnh hơn, tại sao hắn không cùng công kích với mọi người?
Nếu như công kích, bản thân mình cũng không thể ngăn cản dễ dàng...
Vào lúc đang cảm thấy kỳ quái, lúc này đã thấy bóng lưng đã xuất hiện cách đó mười mấy mét, vừa đi vừa hô:
- Các ngươi giết hắn, ta đi một lát sẽ trở lại...
- A?
Nghe nói như thế, đám người đang vây công cũng bỏ chạy.
Không cần đoán cũng biết, Lão Đại... nhìn thấy tình hình không ổn, bỏ qua bọn họ chạy trốn trước rồi...
- Vô liêm sỉ!
Trương Huyền và mấy tên kia đều nói thầm.
Một khắc trước còn chính nghĩa ngập trời, sau một khắc xoay người bỏ chạy, cũng không quản thủ hạ của mình, chẳng trách lệnh truy nã của Lưu Chu vương quốc không thể bắt lấy hắn, đúng là quá vô sỉ!
(1) chữ “đại” và “thái” trong tiếng Trung được viết là “大”và “太”, chữ “thái” có dấu chấm ở dưới
Nhìn thấy “lão Tứ” bị một cái tát đánh bay, Mặc Dương đại sư đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt biến thành dữ tợn, vung tay lên, mang theo khí thế khống chế toàn cục, quát:
- Nhưng vận may của ngươi đến đây là kết thúc!
Nói xong quay đầu nhìn về phía chủ sạp dứng cạnh:
- Tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết đi, còn có chính sự cần làm!
- Ừ!
Chủ sạp gật gù, bước lên trước.
Ầm ầm!
Còn chưa ra tay, khí tức trên người đã thả ra ngoài như núi như biển, không biết sâu cạn, nhắm mắt lại cảm ngộ, có thể thấy rõ, mười mấy huyệt đạo trên người đối phương đang phun ra nuốt vào linh khí, chói mắt như sao trời.
- Cường giả Ích Huyệt cảnh?
Trương Huyền sững sờ.
Võ giả lục trọng Ích Huyệt cảnh mở ra huyệt đạo trên thân thể, chủ động hấp thu thiên địa linh khí, rèn luyện cho mình sử dụng, đạt đến loại tu vi này, bất cứ lực lượng nào phản ứng cũng sẽ tăng nhiều, trong Hồng Thiên học viện cũng là cấp bậc trưởng lão!
Một tên lừa đảo lại có cấp bậc như thế, có phần nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
- Sợ chưa, sợ liền quỳ xuống xin lỗi, đền bù tổn thất hư hao mà ngươi mang đến cho huynh đệ chúng ta! Bằng không, chỉ có một con đường chết!
Thấy hắn kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn sợ thực lực của mình, chủ sạp thét lên một bước, hắn cất bước đi tới giống như tử thần chúa tể sinh tử.
- Quỳ xuống xin lỗi? Đền bù tổn thất của các ngươi?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta còn không rảnh rỗi như vậy, đi xin lỗi một tên lừa đảo, đền tiền, nếu như các ngươi có đam mê này, như vậy có thể quỳ trước mặt ta, sau đó bù đắp tổn thất do đánh lén ta ngày hôm nay, như vậy ta sẽ suy nghĩ buông tha các ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
- Không phải tiểu tử này bị điên đấy chứ?
Đám người Mặc Dương đại sư, chủ sạp đều cảm thấy tiểu tử này bị điên rồi.
Bên phía chúng ta nhiều người như vậy, còn có cường giả Ích Huyệt cảnh, ngươi chỉ là một thiếu niên, lại muốn chúng ta quỳ xuống?
Giả vờ trâu bò?
Lại còn, bù đắp tổn thất đánh lén? Ngươi có tổn thất cọng lông gì, hiện tại lão Tứ của chúng ta đang cắm đầu xuống đất không dậy được, muốn nói tổn thất, cũng là chúng ta có tổn thất đấy biết không?
- Đừng phí lời với hắn, giết luôn là được!
Mặc Dương đại sư vẫy tay.
- Ừ!
Chủ sạp gật gù, không có phí lời thêm nữa, chân đạp xuống, năm ngón tay mở ra và tấn công Trương Huyền.
Vù vù!
Người còn chưa tới gần, cuồng phong đã ập tới trước giống như hùng ưng vồ thỏ, cho người ta cảm giác nhìn từ trên cao xuống, ngột ngạt không cách nào ngăn cản.
- Là võ kỹ Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị!
- Bộ võ kỹ này cũng được tính là lợi hại trong võ kỹ Phàm cấp trung phẩm, dùng đối phó tiểu tử này có phải đại tài tiểu dụng hay không?
- Khà khà, không có gì là đại tài tiểu dụng, tiểu tử này có thể tát bay lão Tứ, thuyết minh hắn có chút thực lực, nhưng gặp phải Hùng Ưng Vạn Lý của lão Nhị, vận may cũng kết thúc!
...
Nhìn thấy chủ sạp trực tiếp sử dụng chiêu số lợi hại như vậy, tất cả mọi người âm thầm gật đầu.
Hùng Ưng Vạn Lý, trong võ kỹ Phàm cấp trung phẩm cũng tính là khá cao, một khi sử dụng oai phong lẫm liệt, khác nào chim ưng vồ thỏ, cho người ta cảm giác khí thế nuốt trọn núi sông, không thể nào phản kích.
Cho dù “Mặc Dương đại sư” là thủ lĩnh của bọn họ gặp phải cũng phải tạm lánh đi, không dám nghênh chiến trực tiếp.
- Hùng Ưng Vạn Lý?
Đối phương sử dụng võ kỹ, đột nhiên một quyển sách xuất hiện trong đầu Trương Huyền, mặt trên lít nha lít nhít ghi chép khuyết điểm và cuộc đời của chủ sạp.
Tinh thần quét qua, hắn lập tức ghi nhớ rõ ràng, đột nhiên gương mặt Trương Huyền biến thành quái lạ.
Hô!
Thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, chủ sạp thi triển võ kỹ đã tới trước mặt.
Võ kỹ, có thể giúp người ta phát huy lực lượng thân thể tốt hơn, đạt đến trình độ cao cấp hơn.
Chủ sạp thân là cường giả Ích Huyệt cảnh, mở ra mười mấy huyệt đạo, bản thân hắn không yếu, lúc sử dụng võ kỹ Phàm cấp trung phẩm liền sinh ra uy thế khinh người, khí tức ngập trời.
- Chết đi cho ta...
Trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, không khác nào đóa hoa tươi óng ánh, nhưng đóa hoa tươi này vẫn chưa nở ra hoàn toàn, đột nhiên đôi mắt co rút lại và kêu lên đầy quỷ dị:
- A...
Tiếng kêu thảm thiết xé nát bầu trời đêm, giống như con chó bị đạp phải đuôi và phát ra tiếng kêu đau đớn.
- Thế nào?
Đám người “Mặc Dương đại sư” vốn cho rằng Trương Huyền sẽ bị một chiêu uy vũ của lão Nhị đánh chết, không nghĩ tới người sau hét lên thảm như vậy, vội vàng nhìn sang, vừa nhìn thấy, lưng của bọn họ liền bị co giật, thiếu chút lâm vào hôn mê.
Chỉ thấy thiếu niên kia không quan tâm uy thế của chủ sạp lao tới lớn bao nhiêu, nhấc chân đá vào bộ mặt tôn nghiêm của nam nhân, một tiếng “răng rắc!” vang lên, âm thanh trứng gà tan vỡ làm người ta rùng mình.
Vèo!
Sau một khắc, không dừng lại chút nào, chủ sạp bay ra ngoài như quả bóng cao su, dán sát vào vách tường cách đó không xa, đã biến thành chữ “đại”, vốn có thể thành chữ “thái” (1), hiện tại xem ra đã không còn cơ hội.
- Lợi hại!
Nhìn thấy một cước nhẹ nhàng đá bay chủ sạp thực lực Ích Huyệt cảnh đang thi triển võ kỹ, Trương Huyền không ngừng gật đầu.
Hắn dựa vào thân thể cường đại hơn đối phương không ít, nhưng đối phương tinh thông võ kỹ, tốc độ lại nhanh, nếu muốn đánh tàn phế lại cần không ít thủ đoạn, ít nhất cũng phải hơn mười chiêu mới được, nhưng có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hắn nhìn rõ khuyết điểm của đối phương càng thêm vô cùng đơn giản, đá ra một cước... Gà bay trứng vỡ, đường đường cường giả Ích Huyệt cảnh, cho dù không chết cũng không khác bao nhiêu.
- Tiểu tử này quái lạ, cùng tiến lên!
Thấy Trương Huyền một cái tát quất bay lão Tứ, đá lão Nhị không còn “lão nhị bé con”, “Mặc Dương đại sư” có ngốc cũng biết hắn không đơn giản, vẻ xem thường lúc trước đã biến thành nghiêm túc.
Ào ào ào!
Nghe mệnh lệnh của hắn, tuy mấy người còn lại đổ mồ hôi lạnh, dưới khố mềm yếu nhưng vẫn không dám vi phạm, tất cả tiến lên bao vây.
- Ra tay!
Rít lên một tiếng, mấy người còn lại đi tới trước mặt Trương Huyền, các loại công kích mạnh mẽ giáng xuống như không cần tiền.
Chân khí nhúc nhích, kình khí bắn ra bốn phía.
Những người này cũng giống lão Tứ lúc trước, đều là cường giả võ giả ngũ trọng Đỉnh Lực cảnh đỉnh cao.
Tuy bọn họ người đông thế mạnh nhưng đối với Trương Huyền có thể nhìn thấu khuyết điểm của người khác, lại có sức chiến đấu Ích Huyệt cảnh đỉnh cao lại không đáng kể chút nào.
- Không đúng, tại sao lại tên kia không công kích?
Ngăn cản công kích của mọi người, đột nhiên Trương Huyền sững sờ.
Trong đám người bọn họ, chủ sạp chỉ là lão Nhị đã có thực lực Ích Huyệt cảnh, “Mặc Dương đại sư” giả khẳng định mạnh hơn, tại sao hắn không cùng công kích với mọi người?
Nếu như công kích, bản thân mình cũng không thể ngăn cản dễ dàng...
Vào lúc đang cảm thấy kỳ quái, lúc này đã thấy bóng lưng đã xuất hiện cách đó mười mấy mét, vừa đi vừa hô:
- Các ngươi giết hắn, ta đi một lát sẽ trở lại...
- A?
Nghe nói như thế, đám người đang vây công cũng bỏ chạy.
Không cần đoán cũng biết, Lão Đại... nhìn thấy tình hình không ổn, bỏ qua bọn họ chạy trốn trước rồi...
- Vô liêm sỉ!
Trương Huyền và mấy tên kia đều nói thầm.
Một khắc trước còn chính nghĩa ngập trời, sau một khắc xoay người bỏ chạy, cũng không quản thủ hạ của mình, chẳng trách lệnh truy nã của Lưu Chu vương quốc không thể bắt lấy hắn, đúng là quá vô sỉ!
(1) chữ “đại” và “thái” trong tiếng Trung được viết là “大”và “太”, chữ “thái” có dấu chấm ở dưới
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai