Thiên Đạo Đồ Thư Quán
Chương 246: Ba danh sư chấn động kinh ngạc (2)
Có thể tìm tới loại chất độc này, thực lực khẳng định không đơn giản. Bỏ công bỏ sức mưu tính lớn như vậy, tại sao không một tát đập chết?
Đây không phải là cởi quần đánh rắm, tự gây phiền toái sao?
Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa. Người hạ độc tạm thời không xuất hiện. Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể tạm thời nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trong cơ thể trước.
- Muốn giải độc, trước hết phải biết đây là loại độc gì. Sách trong Thiên Huyền vương quốc liên quan tới độc vẫn quá ít. Xem ra phải đi tới nơi có càng nhiều sách hơn mới được...
Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ cần có đủ sách liên quan tới độc, chính hắn có thể hiểu được.
Chỉ có điều, những quyển sách này cũng không dễ tìm. Hắn đã xem hết tàng thứ khố của vương thất, không có bất kỳ thu hoạch nào. Sách ở nơi khác, không cần nhìn cũng biết, khẳng định cũng không có.
Dù sao chất độc này rất cao cấp. Cao cấp tới mức Thiên Huyền vương quốc cũng không tìm được.
Ngay cả độc cũng không có, lại làm sao có thể có phương pháp giải quyết.
Thật sự muốn tiêu trừ tai hoạ ngầm, sợ rằng phải đi tới vương quốc cấp bậc cao hơn, tìm kiếm nhiều nơi nắm giữ loại thư tịch này.
- Quay đầu lại tìm ba dvị danh sư hỏi thăm một chút...
Những nơi như thế hắn cũng không biết. Có lẽ ba đại danh sư có thể biết được một chút.
Bọn họ từ vương quốc cấp bậc cao hơn qua, du lịch rất rộng, khẳng định biết nhiều hơn mình.
- Cũng không cần nóng vội. Trước hết giải quyết xong chuyện nơi đây lại nói sau.
Dù sao có chân khí thiên đạo áp chế, khí đen trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ác. Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là lắc đầu không nghĩ nhiều nữa. Hắn đưa tay ra duỗi thắt lưng, tiếp tục giải quyết vấn đề do lừa gạt tiền lưu lại.
...
- Lưu sư, chúng ta làm gì phải thay quần áo?
Ba vị danh sư đi ở trên con đường trong Hồng Thiên học viện. Trịnh Phi nhìn thường phục trên người, không nhịn được nói.
Bình thường đều mặc trang phục danh sư đặc biệt, đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được người tôn kính cao cao tại thượng. Thoáng một chút đổi lại thành y phục của người bình thường, hắn có phần không thích ứng.
- Trang phục danh sư quá bắt mắt. Nếu thật sự mặc như vậy qua, Trương Huyền lão sư nhất định sẽ trực tiếp chạy tới, nói gì nghe nấy, cung kính đến cực điểm. Nếu thật sự như vậy làm thế nào còn thấy được phẩm chất thật sự của hắn?
Lưu Lăng nói.
- Đúng vậy. Đổi lại thành thường phục tốt hơn, ai cũng không nhận ra. Vừa vặn thử thách nhân phẩm!
Trang Hiền theo sát đó, gật đầu.
Trịnh Phi hiểu được.
Thay y phục của người bình thường, lại cố ý giảm thấp tu xuống vi, ai cũng đoán không ra ba người bọn họ là danh sư, đều sẽ coi bọn họ là thành một lão già bình thường.
Loại tình huống này có khả năng nhìn thấy được sát với chân tướng của sự thật hơn.
Một đường hỏi thăm, thời gian không lâu, bọn họ liền tìm được lớp học của Trương Huyền.
- Phòng học này cũng quá nhỏ đi!
Nhìn thấy được bộ dạng lớp học trước mắt, đám người Lưu Lăng nhăn mày lại.
Quy mô của Hồng Thiên học viện, trên đường đi tới bọn họ đều nhìn thấy. Cho dù là phòng học của lão sư rất bình thường dùng để giảng bài, cũng có mấy trăm mét vuông. Phòng học trước mắt này còn chưa tới một trăm mét vuông. Bất kể là kiến trúc hay trang trái, đều có vẻ đơn sơ khác thường.
Vừa nhìn cũng biết là một loại tệ nhất.
- Xem ra đãi ngộ của vị Trương lão sư này ở học viện thực sự không được tốt lắm!
Hoàn cảnh giảng bài kém như vậy, thật không biết vị Trương lão sư này làm thế nào nhịn được. Đổi lại thành bọn họ, khẳng định đã sớm đại náo với học viện, phẩy tay áo bỏ đi.
- Giảng bài ở trong hoàn cảnh này, còn có thể duy trì sự bình tĩnh, thắng không kiêu ngạo bại không ngã lòng. Xem ra đã quên đi sự nuông chiều, khiến cho người ta kính nể.
Lưu Lăng xúc động.
Bị đối xử không công bằng, trong lòng lại không có một câu oán hận. Không bởi vậy mà dạy có lệ với học sinh. Chỉ riêng loại phẩm chất không quan tâm hơn thua này, lại khiến cho người ta bội phục.
- Vương Đào đường huynh, Trương lão sư nói, ngưng khí hợp dòng, đến bây giờ ta còn không lý giải được. Đường huynh có thể nói lại cho ta một lần nữa được không?
Đi mấy bước về phía bên trong, còn chưa có tiến vào lớp học, bọn họ liền nghe được trên sân cỏ phía trước gian phòng truyền đến giọng hỏi thăm.
Ba người dừng bước.
- Được, chỉ có điều đối với đoạn này, Trương lão sư nói vô cùng huyền diệu. Ngay cả ta cũng chỉ lĩnh ngộ chưa đủ một phần mười. Như vậy đi, thời điểm Trương lão sư giảng giải, ta làm bút ký. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu!
Học trưởng được gọi là Vương Đào, do dự một chút nói.
- Quá tốt!
Giọng nói đầu tiên đầy hưng phấn.
- Ngươi xem, Trương lão sư nói như vậy, Tụ Tức cảnh, ngưng khí hợp dòng, xem linh khí của thiên địa trở thành một phần thân thể, mà không phải ép buộc hấp thu. Như vậy, khí tức sẽ xem người là vật dẫn, do đó tốc độ tập trung linh khí tăng thêm. Lúc đó Trương lão sư nói mười phương pháp, ta chỉ nhớ có ba. Chúng ta có thể nghiên cứu một phần. Ngươi xem cái đầu tiên này...
Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đào truyền đến.
- Xem linh khí thiên địa trở thành một phần thân thể?
Trong tai nghe được lời nói chuyện của hai người, ba đại danh sư đồng thời chấn động. Mỗi một người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cái lý luận này ta cũng nghe nói qua từ trong miệng của lão sư ta... Trương Huyền lão sư này tự nhiên nói huyền diệu như vậy?
Lưu Lăng há hốc miệng.
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có đúng hay không. Bọn họ là danh sư, đứng ở nghề nghiệp sư giả đỉnh phong này nhất, tất nhiên am hiểu đạo giảng bài rất sâu, cũng biết giảng giải những cái nào là chính xác, những cái nào là sai lầm.
Tuy rằng không nghe được lời giảng, chỉ từ lời đối thoại của hai học viên, bọn họ lại có thể nghe ra được lý luận của Trương lão sư này, không chỉ mới mẻ độc đáo, còn hết sức chính xác, nhắm thẳng vào vấn đề nòng cốt khi tu luyện.
Loại trình độ nội dung giảng bài này, cho dù là bọn họ, cũng rất khó nói ra được.
Hai người phía trước càng thảo luận nhiều hơn, nói ra lý luận không phải quá mức huyền ảo, lại tiến tới thấu triệt, giống như biển rộng liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối, mênh mông và thâm thúy. Càng nghe nhiều, đối với tu luyện càng có sự giúp đỡ, nhận được ích lợi không nhỏ.
Ba đại danh sư càng nghe càng chấn động. Mỗi một người kích động, toàn thân run rẩy, đứng tại chỗ cũng không rời đi.
Đây không phải là cởi quần đánh rắm, tự gây phiền toái sao?
Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa. Người hạ độc tạm thời không xuất hiện. Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể tạm thời nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trong cơ thể trước.
- Muốn giải độc, trước hết phải biết đây là loại độc gì. Sách trong Thiên Huyền vương quốc liên quan tới độc vẫn quá ít. Xem ra phải đi tới nơi có càng nhiều sách hơn mới được...
Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ cần có đủ sách liên quan tới độc, chính hắn có thể hiểu được.
Chỉ có điều, những quyển sách này cũng không dễ tìm. Hắn đã xem hết tàng thứ khố của vương thất, không có bất kỳ thu hoạch nào. Sách ở nơi khác, không cần nhìn cũng biết, khẳng định cũng không có.
Dù sao chất độc này rất cao cấp. Cao cấp tới mức Thiên Huyền vương quốc cũng không tìm được.
Ngay cả độc cũng không có, lại làm sao có thể có phương pháp giải quyết.
Thật sự muốn tiêu trừ tai hoạ ngầm, sợ rằng phải đi tới vương quốc cấp bậc cao hơn, tìm kiếm nhiều nơi nắm giữ loại thư tịch này.
- Quay đầu lại tìm ba dvị danh sư hỏi thăm một chút...
Những nơi như thế hắn cũng không biết. Có lẽ ba đại danh sư có thể biết được một chút.
Bọn họ từ vương quốc cấp bậc cao hơn qua, du lịch rất rộng, khẳng định biết nhiều hơn mình.
- Cũng không cần nóng vội. Trước hết giải quyết xong chuyện nơi đây lại nói sau.
Dù sao có chân khí thiên đạo áp chế, khí đen trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ác. Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là lắc đầu không nghĩ nhiều nữa. Hắn đưa tay ra duỗi thắt lưng, tiếp tục giải quyết vấn đề do lừa gạt tiền lưu lại.
...
- Lưu sư, chúng ta làm gì phải thay quần áo?
Ba vị danh sư đi ở trên con đường trong Hồng Thiên học viện. Trịnh Phi nhìn thường phục trên người, không nhịn được nói.
Bình thường đều mặc trang phục danh sư đặc biệt, đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được người tôn kính cao cao tại thượng. Thoáng một chút đổi lại thành y phục của người bình thường, hắn có phần không thích ứng.
- Trang phục danh sư quá bắt mắt. Nếu thật sự mặc như vậy qua, Trương Huyền lão sư nhất định sẽ trực tiếp chạy tới, nói gì nghe nấy, cung kính đến cực điểm. Nếu thật sự như vậy làm thế nào còn thấy được phẩm chất thật sự của hắn?
Lưu Lăng nói.
- Đúng vậy. Đổi lại thành thường phục tốt hơn, ai cũng không nhận ra. Vừa vặn thử thách nhân phẩm!
Trang Hiền theo sát đó, gật đầu.
Trịnh Phi hiểu được.
Thay y phục của người bình thường, lại cố ý giảm thấp tu xuống vi, ai cũng đoán không ra ba người bọn họ là danh sư, đều sẽ coi bọn họ là thành một lão già bình thường.
Loại tình huống này có khả năng nhìn thấy được sát với chân tướng của sự thật hơn.
Một đường hỏi thăm, thời gian không lâu, bọn họ liền tìm được lớp học của Trương Huyền.
- Phòng học này cũng quá nhỏ đi!
Nhìn thấy được bộ dạng lớp học trước mắt, đám người Lưu Lăng nhăn mày lại.
Quy mô của Hồng Thiên học viện, trên đường đi tới bọn họ đều nhìn thấy. Cho dù là phòng học của lão sư rất bình thường dùng để giảng bài, cũng có mấy trăm mét vuông. Phòng học trước mắt này còn chưa tới một trăm mét vuông. Bất kể là kiến trúc hay trang trái, đều có vẻ đơn sơ khác thường.
Vừa nhìn cũng biết là một loại tệ nhất.
- Xem ra đãi ngộ của vị Trương lão sư này ở học viện thực sự không được tốt lắm!
Hoàn cảnh giảng bài kém như vậy, thật không biết vị Trương lão sư này làm thế nào nhịn được. Đổi lại thành bọn họ, khẳng định đã sớm đại náo với học viện, phẩy tay áo bỏ đi.
- Giảng bài ở trong hoàn cảnh này, còn có thể duy trì sự bình tĩnh, thắng không kiêu ngạo bại không ngã lòng. Xem ra đã quên đi sự nuông chiều, khiến cho người ta kính nể.
Lưu Lăng xúc động.
Bị đối xử không công bằng, trong lòng lại không có một câu oán hận. Không bởi vậy mà dạy có lệ với học sinh. Chỉ riêng loại phẩm chất không quan tâm hơn thua này, lại khiến cho người ta bội phục.
- Vương Đào đường huynh, Trương lão sư nói, ngưng khí hợp dòng, đến bây giờ ta còn không lý giải được. Đường huynh có thể nói lại cho ta một lần nữa được không?
Đi mấy bước về phía bên trong, còn chưa có tiến vào lớp học, bọn họ liền nghe được trên sân cỏ phía trước gian phòng truyền đến giọng hỏi thăm.
Ba người dừng bước.
- Được, chỉ có điều đối với đoạn này, Trương lão sư nói vô cùng huyền diệu. Ngay cả ta cũng chỉ lĩnh ngộ chưa đủ một phần mười. Như vậy đi, thời điểm Trương lão sư giảng giải, ta làm bút ký. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu!
Học trưởng được gọi là Vương Đào, do dự một chút nói.
- Quá tốt!
Giọng nói đầu tiên đầy hưng phấn.
- Ngươi xem, Trương lão sư nói như vậy, Tụ Tức cảnh, ngưng khí hợp dòng, xem linh khí của thiên địa trở thành một phần thân thể, mà không phải ép buộc hấp thu. Như vậy, khí tức sẽ xem người là vật dẫn, do đó tốc độ tập trung linh khí tăng thêm. Lúc đó Trương lão sư nói mười phương pháp, ta chỉ nhớ có ba. Chúng ta có thể nghiên cứu một phần. Ngươi xem cái đầu tiên này...
Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đào truyền đến.
- Xem linh khí thiên địa trở thành một phần thân thể?
Trong tai nghe được lời nói chuyện của hai người, ba đại danh sư đồng thời chấn động. Mỗi một người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cái lý luận này ta cũng nghe nói qua từ trong miệng của lão sư ta... Trương Huyền lão sư này tự nhiên nói huyền diệu như vậy?
Lưu Lăng há hốc miệng.
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có đúng hay không. Bọn họ là danh sư, đứng ở nghề nghiệp sư giả đỉnh phong này nhất, tất nhiên am hiểu đạo giảng bài rất sâu, cũng biết giảng giải những cái nào là chính xác, những cái nào là sai lầm.
Tuy rằng không nghe được lời giảng, chỉ từ lời đối thoại của hai học viên, bọn họ lại có thể nghe ra được lý luận của Trương lão sư này, không chỉ mới mẻ độc đáo, còn hết sức chính xác, nhắm thẳng vào vấn đề nòng cốt khi tu luyện.
Loại trình độ nội dung giảng bài này, cho dù là bọn họ, cũng rất khó nói ra được.
Hai người phía trước càng thảo luận nhiều hơn, nói ra lý luận không phải quá mức huyền ảo, lại tiến tới thấu triệt, giống như biển rộng liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối, mênh mông và thâm thúy. Càng nghe nhiều, đối với tu luyện càng có sự giúp đỡ, nhận được ích lợi không nhỏ.
Ba đại danh sư càng nghe càng chấn động. Mỗi một người kích động, toàn thân run rẩy, đứng tại chỗ cũng không rời đi.
Tác giả :
Hoành Tảo Thiên Nhai