Tiên Hà Phong Bạo
Chương 310: Di lạc côi bảo
Yên Mi nhìn thấy tình hình như thế thì vô cùng kinh ngạc, lông mày khẽ nhíu không thể đoán ra nổi, nhưng trong mắt lại nổi lên dị sắc, càng tò mò hơn đối với thiếu niên này.
Không đến mười tức công phu, Từ Huyền đánh đánh cho hai cổ thiết giáp khôi lỗi ở bên cạnh phải năm lăn ra đất, sau đó cúi người lấy đi hồn tinh trong đầu chính.
Trên thực tế, Từ Huyền biết rõ chỗ hiểm của thiết giáp khôi lỗi là ở vị trí đầu và trước ngực, một cái là vị trí hồn tinh, một cái là lực lượng nguồn suối.
Nhưng nếu đánh trúng bộ ngực có tình cầu màu trắng, sẽ dẫn phát bạo tạc nổ tung, đánh trúng đầu, hồn tinh mà Từ Huyền cần sẽ bị hỏng mất.
Khi hắn ngôi hổm thân xuống thu thấp chiến lợi phẩm thì phụ cận có mấy cái khôi lỗi phát động tiên pháp công kích Từ Huyền, từng chùm tia sáng hỏa diễm nhiệt độ cách không phóng tới.
Bên ngoài thân thể Từ Huyền tự động hiện lên một tầng cường lực màu bạc hơi mờ, mỹ lệ huyễn sáng, những chùm sáng pháp diễm kia sau khi đánh trúng liền bị hóa giải hơn phân nửa, thậm chí có bộ phận diễm quang trực tiếp bị tầng cường lực chấn vỡ luôn.
Sưu sưu sưu!
Lại có hai ba con khôi lỗi, trước sau hướng Từ Huyền cận thân đánh tới.
Từ Huyền không lùi mà tiến tới, trực tiếp bao vây ba con khôi lỗi lại, như vậy có thể tránh khỏi tiến pháp của mấy khôi lỗi ở phía xa xa.
Rầm rầm rầm...,
Lại là một vòng cận chiến kinh tâm động phách diễn ra.
Uông Thủy và bọn người Yên Mi phản ứng lại rất nhanh, nhao nhao thi triển tiên pháp viện trợ từ phía xa.
Rất nhanh, dưới sự tấn công của Từ Huyền thì các khôi lỗi ở phụ cận đều nhao nhao ngã xuống đất, chỉ còn thừa bốn năm cổ thưa thớt thôi.
Hô!
Rồi đột nhiên một tiếng kêu gào truyền đến, một đầu xà hình khôi lỗi dài hai ba trượng nhanh chóng đánh về phía Từ Huyền, khí tức rất đáng sợ.
Thực lực của xà hình khôi lỗi này hiển nhiên đạt đến ngoài luyện thần thất trọng.
Từ Huyền lại càng hoảng sợ, đối chiến một kích, nhưng không ngờ xà hình khôi lỗi kia lại cực kỳ linh hoạt, thân rắn quét qua, đã quấn lấy thân thể Từ Huyền.
Lập tức, lực lượng đàng sợ của nó xiết chặt lấy Từ Huyền.
Nếu là tu giả bình thường, cho dù là tồn tại luyện thần bát cửu trọng, cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, sẽ bị ghìm chết trong khoảnh khắc.
Nhưng Từ Huyền vẫn còn có dư lực để chống cự, tầng cương lực quanh thân Xèo... xèo rung động, bỗng nhiên hít sâu một hơi, một cổ Viêm hỏa đỏ thẫm từ thể nội bắn ra ngoài, bích u dị quang lập loè, lan tràn đến trên thân con khôi lỗi kia.
Trên thân xà hình khôi lỗi lập tức cháy đen một mảnh, có một bộ phận bị tan chảy, Từ Huyền thoáng giãy dụa, nhảy dựng lên, hai chân hung hăng liên kích, dưới sự liên thủ của bọn người Uông Thủy Yên Mi, rất nhanh xà hình khôi lỗi liền bị đánh bại.
Giết chết xà hình khôi lỗi này, Từ Huyền lấy ra một khối hồn tinh hình vuông lớn hơn mấy khối trước, lộ ra vẻ vui mừng.
Kế tiếp mấy con khôi lỗi còn thừa lại, dưới sự liên thủ của mọi người rất nhanh liền bị giải quyết.
Trận chiến này qua đi, Từ Huyền cũng có chút thở dốc, trên trán có thể thấy được vết mồ hôi, mà bọn người Uông Thủy lại dùng ánh mắt không phải nhìn người để nhìn về phía hắn.
Về phần phân phối chiến lợi phẩm, Từ Huyền cho bọn hắn một ít tinh cầu màu trắng, về phần hồn tinh màu xanh da trời thì hắn lưu lại toàn bộ.
- Uông huynh, các ngươi vừa rồi đi nơi nào, sao lại gặp phải những khôi lỗi này thế?
Từ Huyền hiếu kỳ nói, trong nội tâm lại không thể kiềm được.
Những cơ giới khôi lỗi này mỗi đầu đều ẩn chứa hồn tinh, đây chính là đồ vật mình đang rất cần a.
Thứ nhất hồn tinh có thể tự chủ mở ra càng nhiều hơn nữa kí ức kiếp trước.
Thứ hai, muốn tàn hồn kiếp trước ra tay, cũng phải cần hồn lực, tương đương với tăng thêm một đòn sát thủ rồi.
Uông Thủy minh bạch ý đồ của Từ Huyền, do dự một chút vẫn mang theo hắn và Yên Mi cùng đi.
Ước chừng bay được một lúc, mấy người tới trước một thông đạo.
Trong tầm mắt chính là một loạt bậc thang đỏ sậm kéo dài vào sâu trong lòng đất.
- Trong cung điện ở sâu dưới những bậc thang này, có rất nhiều khôi lỗi, binh khí, khí giới v... v...
Uông Thủy chỉ vào phía dưới, lòng còn sợ hãi mà nói.
- Chúng ta đi xuống xem một chút đi.
Trong nội tâm Từ Huyền rục rịch, trong cái ko dưới mặt đất này nói không chừng có bảo bối gì đó cũng nên. Cho dù không có bảo bối, đánh chết nhiều khôi lỗi một chút cũng có thể đạt được hồn tinh rất hữu dụng với mình.
Uông Thủy lại lắc đầu như trống bỏi, mấy vị tu giả bên cạnh cũng càng hoảng sợ, nói như thế nào cũng không muốn xuống dưới hết.
- Từ đạo hữu, ta nguyện ý cùng ngươi đi xuống dưới thăm dò.
Trong mắt Yên Mi mang theo tia vui vẻ nhẹ nhàng, chỉ có nàng nguyện ý đi cùng với Từ Huyền thôi.
Từ Huyền lại có chút khó xử, để cho một nử tử tuyệt mỹ như vậy cùng đi mạo hiểm với mình liệu có phù hợp không?
- Ta nguyện ý cùng Từ đạo hữu đi xuống dưới, chẳng những vì ân cứu mạng của ngài, mà còn do ta rất hiếu kỳ với di lạc cửu thành của các chủng tộc thần bí thời Thượng Cổ nữa.
Trong đôi mắt tinh khiết như nhu thủy của Yên Mi lóe ra sắc thái động lòng người, càng có một loại dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa.
- Vậy tốt, chúng ta xuống dưới thăm dò một phen.
Từ Huyền thấy sự kiên định trong mắt nàng liền mang theo Yên Mi cùng nhau đi xuống dưới.
- Nơi này là kho binh giới.
Yên Mi nhìn qua thông đạo bên dưới, mỉm cười.
Lập tức thân ảnh hai người biến mất phía bên dưới, bọn người Uông Thủy thở dài một tiếng, cuối cùng nhất thời vẫn không đuổi theo.
- Từ huynh đệ, khôi lỗi thủ thể trong khó binh giới dưới mặt đất bình thường khi tiếp cận hai mươi trượng sẽ phát động công kích với sinh linh ở ngoại giới đấy.
Uông Thủy cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.
Từ Huyền hít sâu một hơi, chặn ở phía trước Yên Mi, từng bước một thăm dò xuống dưới.
Ước chừng nửa thời gian uống cạn chung trà, địa thế phía trước đột nhiên thoáng đạt, lộ ra một cung điện dưới mặt đất to lớn khoáng đạt.
Ngưng mắt nhìn lại, Từ Huyền và Yên Mi tâm thần rung động, ngây người tại chỗ, khó có thể thở dốc.
Chỉ thấy trong cung điện dưới mặt đất kia, đứng vững rậm rạp chằng chịt mấy ngàn vạn binh khí và khôi lỗi.
Bên trái ba hàng, toàn bộ là khung binh khí rậm rạp chằng chịt, trường đao, trường kích, cự kiếm, cung nỏ, kể cả một ít khí giới công thành cũng có nốt.
Những binh khí này, cũng không phải phàm khí, từ khí tức tỏa ra thì ít nhất cũng là cấp bậc Linh Khí.
Lúc trước đã giao thủ với những khôi lỗi kia, Từ Huyền biết rõ những binh khí này cực kỳ cứng rắn, tự thiên cổ kéo dài đến nay mà vẫn còn bảo trì nguyên vẹn.
Về phần số lượng, Từ Huyền hoàn toàn không cách nào đánh giá, mười vạn kiện, hay là trăm vạn kiện?< Bạn đang đọc truyện tại - >Ở vị trí chính giữa, toàn bộ là một hàng một hàng thiết giáp khôi lỗi thị vệ, đằng sau còn có màu bạc, một mực kéo dài đến cuối cùng, không rõ số lượng bao nhiêu.
Ở vị trí phía bên phải thì là các loại khôi lỗi, phi trùng, yêu thú hình thù kỳ quái, hoàn toàn có thể áp dụng trong các loại hoàn cảnh.
Không đến mười tức công phu, Từ Huyền đánh đánh cho hai cổ thiết giáp khôi lỗi ở bên cạnh phải năm lăn ra đất, sau đó cúi người lấy đi hồn tinh trong đầu chính.
Trên thực tế, Từ Huyền biết rõ chỗ hiểm của thiết giáp khôi lỗi là ở vị trí đầu và trước ngực, một cái là vị trí hồn tinh, một cái là lực lượng nguồn suối.
Nhưng nếu đánh trúng bộ ngực có tình cầu màu trắng, sẽ dẫn phát bạo tạc nổ tung, đánh trúng đầu, hồn tinh mà Từ Huyền cần sẽ bị hỏng mất.
Khi hắn ngôi hổm thân xuống thu thấp chiến lợi phẩm thì phụ cận có mấy cái khôi lỗi phát động tiên pháp công kích Từ Huyền, từng chùm tia sáng hỏa diễm nhiệt độ cách không phóng tới.
Bên ngoài thân thể Từ Huyền tự động hiện lên một tầng cường lực màu bạc hơi mờ, mỹ lệ huyễn sáng, những chùm sáng pháp diễm kia sau khi đánh trúng liền bị hóa giải hơn phân nửa, thậm chí có bộ phận diễm quang trực tiếp bị tầng cường lực chấn vỡ luôn.
Sưu sưu sưu!
Lại có hai ba con khôi lỗi, trước sau hướng Từ Huyền cận thân đánh tới.
Từ Huyền không lùi mà tiến tới, trực tiếp bao vây ba con khôi lỗi lại, như vậy có thể tránh khỏi tiến pháp của mấy khôi lỗi ở phía xa xa.
Rầm rầm rầm...,
Lại là một vòng cận chiến kinh tâm động phách diễn ra.
Uông Thủy và bọn người Yên Mi phản ứng lại rất nhanh, nhao nhao thi triển tiên pháp viện trợ từ phía xa.
Rất nhanh, dưới sự tấn công của Từ Huyền thì các khôi lỗi ở phụ cận đều nhao nhao ngã xuống đất, chỉ còn thừa bốn năm cổ thưa thớt thôi.
Hô!
Rồi đột nhiên một tiếng kêu gào truyền đến, một đầu xà hình khôi lỗi dài hai ba trượng nhanh chóng đánh về phía Từ Huyền, khí tức rất đáng sợ.
Thực lực của xà hình khôi lỗi này hiển nhiên đạt đến ngoài luyện thần thất trọng.
Từ Huyền lại càng hoảng sợ, đối chiến một kích, nhưng không ngờ xà hình khôi lỗi kia lại cực kỳ linh hoạt, thân rắn quét qua, đã quấn lấy thân thể Từ Huyền.
Lập tức, lực lượng đàng sợ của nó xiết chặt lấy Từ Huyền.
Nếu là tu giả bình thường, cho dù là tồn tại luyện thần bát cửu trọng, cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, sẽ bị ghìm chết trong khoảnh khắc.
Nhưng Từ Huyền vẫn còn có dư lực để chống cự, tầng cương lực quanh thân Xèo... xèo rung động, bỗng nhiên hít sâu một hơi, một cổ Viêm hỏa đỏ thẫm từ thể nội bắn ra ngoài, bích u dị quang lập loè, lan tràn đến trên thân con khôi lỗi kia.
Trên thân xà hình khôi lỗi lập tức cháy đen một mảnh, có một bộ phận bị tan chảy, Từ Huyền thoáng giãy dụa, nhảy dựng lên, hai chân hung hăng liên kích, dưới sự liên thủ của bọn người Uông Thủy Yên Mi, rất nhanh xà hình khôi lỗi liền bị đánh bại.
Giết chết xà hình khôi lỗi này, Từ Huyền lấy ra một khối hồn tinh hình vuông lớn hơn mấy khối trước, lộ ra vẻ vui mừng.
Kế tiếp mấy con khôi lỗi còn thừa lại, dưới sự liên thủ của mọi người rất nhanh liền bị giải quyết.
Trận chiến này qua đi, Từ Huyền cũng có chút thở dốc, trên trán có thể thấy được vết mồ hôi, mà bọn người Uông Thủy lại dùng ánh mắt không phải nhìn người để nhìn về phía hắn.
Về phần phân phối chiến lợi phẩm, Từ Huyền cho bọn hắn một ít tinh cầu màu trắng, về phần hồn tinh màu xanh da trời thì hắn lưu lại toàn bộ.
- Uông huynh, các ngươi vừa rồi đi nơi nào, sao lại gặp phải những khôi lỗi này thế?
Từ Huyền hiếu kỳ nói, trong nội tâm lại không thể kiềm được.
Những cơ giới khôi lỗi này mỗi đầu đều ẩn chứa hồn tinh, đây chính là đồ vật mình đang rất cần a.
Thứ nhất hồn tinh có thể tự chủ mở ra càng nhiều hơn nữa kí ức kiếp trước.
Thứ hai, muốn tàn hồn kiếp trước ra tay, cũng phải cần hồn lực, tương đương với tăng thêm một đòn sát thủ rồi.
Uông Thủy minh bạch ý đồ của Từ Huyền, do dự một chút vẫn mang theo hắn và Yên Mi cùng đi.
Ước chừng bay được một lúc, mấy người tới trước một thông đạo.
Trong tầm mắt chính là một loạt bậc thang đỏ sậm kéo dài vào sâu trong lòng đất.
- Trong cung điện ở sâu dưới những bậc thang này, có rất nhiều khôi lỗi, binh khí, khí giới v... v...
Uông Thủy chỉ vào phía dưới, lòng còn sợ hãi mà nói.
- Chúng ta đi xuống xem một chút đi.
Trong nội tâm Từ Huyền rục rịch, trong cái ko dưới mặt đất này nói không chừng có bảo bối gì đó cũng nên. Cho dù không có bảo bối, đánh chết nhiều khôi lỗi một chút cũng có thể đạt được hồn tinh rất hữu dụng với mình.
Uông Thủy lại lắc đầu như trống bỏi, mấy vị tu giả bên cạnh cũng càng hoảng sợ, nói như thế nào cũng không muốn xuống dưới hết.
- Từ đạo hữu, ta nguyện ý cùng ngươi đi xuống dưới thăm dò.
Trong mắt Yên Mi mang theo tia vui vẻ nhẹ nhàng, chỉ có nàng nguyện ý đi cùng với Từ Huyền thôi.
Từ Huyền lại có chút khó xử, để cho một nử tử tuyệt mỹ như vậy cùng đi mạo hiểm với mình liệu có phù hợp không?
- Ta nguyện ý cùng Từ đạo hữu đi xuống dưới, chẳng những vì ân cứu mạng của ngài, mà còn do ta rất hiếu kỳ với di lạc cửu thành của các chủng tộc thần bí thời Thượng Cổ nữa.
Trong đôi mắt tinh khiết như nhu thủy của Yên Mi lóe ra sắc thái động lòng người, càng có một loại dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa.
- Vậy tốt, chúng ta xuống dưới thăm dò một phen.
Từ Huyền thấy sự kiên định trong mắt nàng liền mang theo Yên Mi cùng nhau đi xuống dưới.
- Nơi này là kho binh giới.
Yên Mi nhìn qua thông đạo bên dưới, mỉm cười.
Lập tức thân ảnh hai người biến mất phía bên dưới, bọn người Uông Thủy thở dài một tiếng, cuối cùng nhất thời vẫn không đuổi theo.
- Từ huynh đệ, khôi lỗi thủ thể trong khó binh giới dưới mặt đất bình thường khi tiếp cận hai mươi trượng sẽ phát động công kích với sinh linh ở ngoại giới đấy.
Uông Thủy cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.
Từ Huyền hít sâu một hơi, chặn ở phía trước Yên Mi, từng bước một thăm dò xuống dưới.
Ước chừng nửa thời gian uống cạn chung trà, địa thế phía trước đột nhiên thoáng đạt, lộ ra một cung điện dưới mặt đất to lớn khoáng đạt.
Ngưng mắt nhìn lại, Từ Huyền và Yên Mi tâm thần rung động, ngây người tại chỗ, khó có thể thở dốc.
Chỉ thấy trong cung điện dưới mặt đất kia, đứng vững rậm rạp chằng chịt mấy ngàn vạn binh khí và khôi lỗi.
Bên trái ba hàng, toàn bộ là khung binh khí rậm rạp chằng chịt, trường đao, trường kích, cự kiếm, cung nỏ, kể cả một ít khí giới công thành cũng có nốt.
Những binh khí này, cũng không phải phàm khí, từ khí tức tỏa ra thì ít nhất cũng là cấp bậc Linh Khí.
Lúc trước đã giao thủ với những khôi lỗi kia, Từ Huyền biết rõ những binh khí này cực kỳ cứng rắn, tự thiên cổ kéo dài đến nay mà vẫn còn bảo trì nguyên vẹn.
Về phần số lượng, Từ Huyền hoàn toàn không cách nào đánh giá, mười vạn kiện, hay là trăm vạn kiện?< Bạn đang đọc truyện tại - >Ở vị trí chính giữa, toàn bộ là một hàng một hàng thiết giáp khôi lỗi thị vệ, đằng sau còn có màu bạc, một mực kéo dài đến cuối cùng, không rõ số lượng bao nhiêu.
Ở vị trí phía bên phải thì là các loại khôi lỗi, phi trùng, yêu thú hình thù kỳ quái, hoàn toàn có thể áp dụng trong các loại hoàn cảnh.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm