Tiên Hà Phong Bạo
Chương 230: Tập kích Tiên Sư
- Huyền ca, nếu như Trương Cuồng bị thua, Trương gia chúng ta sợ rằng khó có thể xoay chuyển càn không, bởi vì Phong ca không quá khả năng chiến thắng được Đông Phương Bá, nắm giữ cân đối là tình huống tương đối lý tưởng.
Trương Vũ Hàm mặt mang vẻ sầu lo, hướng Từ Huyền ánh mắt trưng cầu thỉnh cầu, ôn nhu hỏi:
- Những còn lại vô pháp cùng Luyện Thần Kỳ Tiên Sư chiến đấu, không biết Huyền ca có mấy thành nắm chắc...
Hắn tự nhiên minh bạch ý tứ của Trương Vũ Hàm, một ngày Trương Cuồng bại lui, lưỡng tộc tranh phong, mới có thể phát sinh tình huống nghiêng về một phía.
- Quấy rối Luyện Thần Tiên Sư chiến đấu? Vũ Hàm tựa hồ so với bản thân ta niềm tin còn muốn lớn hơn!
Từ Huyền lộ ra một tia kinh ngạc, mặc dù hắn cùng với Luyện Thần Kỳ Tiên Sư từng có giao phong ngắn ngủi, thậm chí có kỷ lục chém giết Tiên Sư, nhưng mỗi lần tình hình đều tương đối mạo hiểm.
- Ta đối với Huyền ca có niềm tin, mỗi một lần ngươi đều để Vũ Hàm kinh hỉ, lần lượt sáng tạo kỳ tích, tin tưởng lúc này đây cũng sẽ không ngoại lệ.
Trương Vũ Hàm thản nhiên cười, dung nhan than nhã tuyệt lệ, tựa như một bông hoa chớm nở, vài lần muốn có thể ngăn chặn thế tiến công của võ tu Đông Phương gia trước mắt, một đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, lẳng lặng dừng ở Từ Huyền.
Nếu đổi làm bất cứ một vị tuổi trẻ tài tuấn nào khác của Hoàng Long Thành, đối với những lời nói này, sợ rằng sẽ nhiệt huyết sôi trào, cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa.
- Ha hả, Vũ Hàm không hổ là Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, hôm nay ta liền vì một nụ cười của hồng nhan, toàn lực xuất thủ một lần đi sao.
Từ Huyền đúng là thản nhiên cười, thần sắc lẫm nhiên đáp ứng, chỉ là hơi chút thâm ý liếc mắt nhìn Trương Vũ Hàm, thân hình quả đoán nhanh chóng thối lui.
Trương Vũ Hàm tâm hồn thiếu nữ không hiểu run lên, lúc này Từ Huyền lời nói hào hiệp thẳng thắn, khiến nàng đỏ bừng mặt, động tâm có thừa, cũng sinh ra vài tia thất lạc và suy sụp. Tâm tính đối phương hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, hoàn toàn nhìn thấu tâm ý của mình.
Tăng!
Cùng Trương Vũ Hàm kéo giãn khoảng cách một đoạn, Từ Huyền tới gần khu vực vết chân cổ tích, nhưng hiện nay còn không phải thời cơ tốt nhất để xen vào chiến đấu giữa hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, hắn lại bức hướng tên võ tu Luyện Khí bát trọng bị chính mình kích thương.
- A!
Tên võ tu Luyện Khí bát trọng này, da đầu tê dại, vẻ mặt kiêng kỵ hoảng sợ.
Từ Huyền ổn trọng cầu thắng, bất quá phần thâm nhập địch quân, bảo trì cẩn thận đề phòng, bởi vì hắn cảm thấy Đông Phương Bá chỗ đoạn ngân bên kia, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình, lóe ra hàn quang.
- Chậc chậc, ngươi biết rõ tiểu cô nương này dùng mỹ nhân kế còn nguyện ý xuất thủ a. Bất quá nữ nhân này trí mỹ song toàn, ngược lại cũng thích hợp thu làm thị thiếp.
Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười nghiền ngẫm của tàn hồn kiếp trước, doạ Từ Huyền vừa động, vừa động tự nhiên lảo đảo tại chỗ, cảm tình kiếp trước rất quen thu thị thiếp?
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
Từ Huyền tức giận mắng một câu, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Được rồi, ta thừa nhận Trương gia mỹ nhân tiểu thư này một nụ cười khó có thể chống đỡ, mềm giọng muốn nhờ, không thể cự tuyệt. Bất quá, ta đến Trương gia, đã được nàng chiếu cố che chở, còn thuận nước giong thuyền cũng tốt.
- Hừ, ngươi thật ra cũng thẳng thắn thành khẩn.
Tàn hồn kiếp trước hừ một tiếng, lại lấy ngữ khí ác độc nói:
- Bất quá đây cũng là một lần cơ hội rất tốt, đẩy lùi Luyện Thần ma tu kia, chiếm cặp cổ tích vết chân đó, đối với ngươi rất có lợi ích.
Từ Huyền gật đầu, vết chân đối với kia đối với hắn trùng kích tâm linh mê hoặc càng mãnh liệt, hiển nhiên tàn hồn kiếp trước nhìn ra nhìn ra chỗ cổ tích này có bang trợ đối với mình.
Ba ba ba...
Từ Huyền lại cùng tên võ tu Luyện Khí bát trọng kia cứng rắn kích chưởng, người sau kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, chiến ý toàn bộ tan biến.
- Huynh đệ, đây là thế nào, ngay cả một tiểu tử Luyện Khí thất trọng cũng đánh không lại.
Một vị nam tử cường tráng khác ngạc nhiên nói.
- Tiểu tử này khí lực quá lớn...
Võ tu Luyện Khí bát trọng kia vẻ mặt phiền muộn, ánh mắt sáng lên:
- Huynh đệ ngươi trời sinh thần lực, chúng ta đổi chỗ đi.
- Hắc hắc, một tiểu tử Luyện Khí thất trọng, xem ta làm sao giải quyết.
Nam tử cường tráng kia không cần suy nghĩ đã đáp ứng, lập tức lao về phía Từ Huyền. Nguồn:
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ cương phong mãnh liệt tập kích tới, nam tử cường tráng kia toàn thân cơ nhục cổ chưởng, đánh ra một chưởng hiện lên tầng tầng đường cong kim sắc, cương liệt hung mãnh.
- Ba ba!
Từ Huyền vẫn là cứng rắn như trước, hoặc quyền hoặc chưởng, cùng người này cứng rắn đối kích, bình ổn xuất thủ.
Chỉ là vài lần, nam tử cường tráng kia khí huyết bốc lên, cánh tay tê dại, sắc mặt nhất thời biến đổi:
- Hỏng bét, bị tiểu tử này hãm hại.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, trong bốn bề yên ổn, đem nam tử cường tráng này gắt gao áp chế, người sau liên tục bại lui, tại phụ cận di chuyển xung quanh, lập tức bị bức lui đến trong trận doanh của Đông Phương gia.
- Tiểu tử này quá lợi hại, trở lại một kẻ giúp ta.
Nam tử cường tráng này vẻ mặt khổ sở, chỉ đành hướng đệ tử đồng cầu cứu.
Vù vù một ngụm băng kiếm lam quang lấp lánh, đột nhiên từ trong tay một vị tiên tu Đông Phương gia bắn ra, từ phía sau tập kích mà đến.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ hàn ý thấu xương. Người xuất thủ hẳn là một vị tiên tu Luyện Khí thất trọng.
Nam tử cường tráng đại hỉ, mắt lộ ra quang mang hung lệ, phối hợp với băng kiếm này, tiền hậu giáp kích Từ Huyền cười ha ha nói:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Chẳng thể ngờ, Từ Huyền tại chỗ cũng không né tránh, một cánh tay chớp động như xích đồng sáng bóng, hung hăng vung về phía sau.
"Phanh phanh" một tiếng, băng kiếm hàn quang lượn lờ kia bị một chưởng của Từ Huyền đánh văng ra, hung hăng đụng vào trên vách núi, tiên tu kia xuất thủ nhất thời há hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Nam tử cường tráng xông lên phía trước người, nhất thời lướt qua, dáng tươi cười đọng lại, hoảng sợ thất sắc:
- A...
Từ Huyền thừa thắng truy kích, vững bước tiến lên, một quyền đập ra, chất phác giản đơn lại kèm theo một cổ quang mang xích sắc chấn nhiếp thể xác và tinh thần, phảng phất hóa thành hỏa diễm hồng lưu phô thiên cái địa, đem tất cả tồn tại nuốt lấy.
Nam tử cường tráng khó có thể né tránh, hung hăng cắn răng một cái, lòng bàn tay đường cong kim sắc mãnh liệt tán động, mười hai phần chân lực tuôn trào ra, như liệt mã bôn đằng cũng phát huy ra tiềm lực siêu thường.
Bành!
Quyền chưởng đối kích, nam tử cường tráng chỉ cảm thấy một cổ viêm lực cuồng bạo thiêu đốt chạy ào trong cơ thể, kêu lên một tiếng đau đớn trực tiếp bị một quyền đánh ba ra ngoài.
Từ Huyền đang chuẩn bị truy kích, phát hiện sắp tiếp cận chỗ cổ tích đoạn ngân bị Đông Phương gia chiếm cứ, trong mắt Đông Phương Bá chợt lóe lệ quang.
Lúc này, quanh thân Từ Huyền đã không còn đệ tử Đông Phương gia nào nữa, ánh mắt nhìn về phía vết chân cổ tích kia, Trương Cuồng kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắc bào thanh niên bức lui.
Trương Vũ Hàm mặt mang vẻ sầu lo, hướng Từ Huyền ánh mắt trưng cầu thỉnh cầu, ôn nhu hỏi:
- Những còn lại vô pháp cùng Luyện Thần Kỳ Tiên Sư chiến đấu, không biết Huyền ca có mấy thành nắm chắc...
Hắn tự nhiên minh bạch ý tứ của Trương Vũ Hàm, một ngày Trương Cuồng bại lui, lưỡng tộc tranh phong, mới có thể phát sinh tình huống nghiêng về một phía.
- Quấy rối Luyện Thần Tiên Sư chiến đấu? Vũ Hàm tựa hồ so với bản thân ta niềm tin còn muốn lớn hơn!
Từ Huyền lộ ra một tia kinh ngạc, mặc dù hắn cùng với Luyện Thần Kỳ Tiên Sư từng có giao phong ngắn ngủi, thậm chí có kỷ lục chém giết Tiên Sư, nhưng mỗi lần tình hình đều tương đối mạo hiểm.
- Ta đối với Huyền ca có niềm tin, mỗi một lần ngươi đều để Vũ Hàm kinh hỉ, lần lượt sáng tạo kỳ tích, tin tưởng lúc này đây cũng sẽ không ngoại lệ.
Trương Vũ Hàm thản nhiên cười, dung nhan than nhã tuyệt lệ, tựa như một bông hoa chớm nở, vài lần muốn có thể ngăn chặn thế tiến công của võ tu Đông Phương gia trước mắt, một đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, lẳng lặng dừng ở Từ Huyền.
Nếu đổi làm bất cứ một vị tuổi trẻ tài tuấn nào khác của Hoàng Long Thành, đối với những lời nói này, sợ rằng sẽ nhiệt huyết sôi trào, cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa.
- Ha hả, Vũ Hàm không hổ là Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, hôm nay ta liền vì một nụ cười của hồng nhan, toàn lực xuất thủ một lần đi sao.
Từ Huyền đúng là thản nhiên cười, thần sắc lẫm nhiên đáp ứng, chỉ là hơi chút thâm ý liếc mắt nhìn Trương Vũ Hàm, thân hình quả đoán nhanh chóng thối lui.
Trương Vũ Hàm tâm hồn thiếu nữ không hiểu run lên, lúc này Từ Huyền lời nói hào hiệp thẳng thắn, khiến nàng đỏ bừng mặt, động tâm có thừa, cũng sinh ra vài tia thất lạc và suy sụp. Tâm tính đối phương hoàn toàn không giống một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, hoàn toàn nhìn thấu tâm ý của mình.
Tăng!
Cùng Trương Vũ Hàm kéo giãn khoảng cách một đoạn, Từ Huyền tới gần khu vực vết chân cổ tích, nhưng hiện nay còn không phải thời cơ tốt nhất để xen vào chiến đấu giữa hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, hắn lại bức hướng tên võ tu Luyện Khí bát trọng bị chính mình kích thương.
- A!
Tên võ tu Luyện Khí bát trọng này, da đầu tê dại, vẻ mặt kiêng kỵ hoảng sợ.
Từ Huyền ổn trọng cầu thắng, bất quá phần thâm nhập địch quân, bảo trì cẩn thận đề phòng, bởi vì hắn cảm thấy Đông Phương Bá chỗ đoạn ngân bên kia, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía mình, lóe ra hàn quang.
- Chậc chậc, ngươi biết rõ tiểu cô nương này dùng mỹ nhân kế còn nguyện ý xuất thủ a. Bất quá nữ nhân này trí mỹ song toàn, ngược lại cũng thích hợp thu làm thị thiếp.
Trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười nghiền ngẫm của tàn hồn kiếp trước, doạ Từ Huyền vừa động, vừa động tự nhiên lảo đảo tại chỗ, cảm tình kiếp trước rất quen thu thị thiếp?
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
Từ Huyền tức giận mắng một câu, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Được rồi, ta thừa nhận Trương gia mỹ nhân tiểu thư này một nụ cười khó có thể chống đỡ, mềm giọng muốn nhờ, không thể cự tuyệt. Bất quá, ta đến Trương gia, đã được nàng chiếu cố che chở, còn thuận nước giong thuyền cũng tốt.
- Hừ, ngươi thật ra cũng thẳng thắn thành khẩn.
Tàn hồn kiếp trước hừ một tiếng, lại lấy ngữ khí ác độc nói:
- Bất quá đây cũng là một lần cơ hội rất tốt, đẩy lùi Luyện Thần ma tu kia, chiếm cặp cổ tích vết chân đó, đối với ngươi rất có lợi ích.
Từ Huyền gật đầu, vết chân đối với kia đối với hắn trùng kích tâm linh mê hoặc càng mãnh liệt, hiển nhiên tàn hồn kiếp trước nhìn ra nhìn ra chỗ cổ tích này có bang trợ đối với mình.
Ba ba ba...
Từ Huyền lại cùng tên võ tu Luyện Khí bát trọng kia cứng rắn kích chưởng, người sau kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, chiến ý toàn bộ tan biến.
- Huynh đệ, đây là thế nào, ngay cả một tiểu tử Luyện Khí thất trọng cũng đánh không lại.
Một vị nam tử cường tráng khác ngạc nhiên nói.
- Tiểu tử này khí lực quá lớn...
Võ tu Luyện Khí bát trọng kia vẻ mặt phiền muộn, ánh mắt sáng lên:
- Huynh đệ ngươi trời sinh thần lực, chúng ta đổi chỗ đi.
- Hắc hắc, một tiểu tử Luyện Khí thất trọng, xem ta làm sao giải quyết.
Nam tử cường tráng kia không cần suy nghĩ đã đáp ứng, lập tức lao về phía Từ Huyền. Nguồn:
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ cương phong mãnh liệt tập kích tới, nam tử cường tráng kia toàn thân cơ nhục cổ chưởng, đánh ra một chưởng hiện lên tầng tầng đường cong kim sắc, cương liệt hung mãnh.
- Ba ba!
Từ Huyền vẫn là cứng rắn như trước, hoặc quyền hoặc chưởng, cùng người này cứng rắn đối kích, bình ổn xuất thủ.
Chỉ là vài lần, nam tử cường tráng kia khí huyết bốc lên, cánh tay tê dại, sắc mặt nhất thời biến đổi:
- Hỏng bét, bị tiểu tử này hãm hại.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, trong bốn bề yên ổn, đem nam tử cường tráng này gắt gao áp chế, người sau liên tục bại lui, tại phụ cận di chuyển xung quanh, lập tức bị bức lui đến trong trận doanh của Đông Phương gia.
- Tiểu tử này quá lợi hại, trở lại một kẻ giúp ta.
Nam tử cường tráng này vẻ mặt khổ sở, chỉ đành hướng đệ tử đồng cầu cứu.
Vù vù một ngụm băng kiếm lam quang lấp lánh, đột nhiên từ trong tay một vị tiên tu Đông Phương gia bắn ra, từ phía sau tập kích mà đến.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ hàn ý thấu xương. Người xuất thủ hẳn là một vị tiên tu Luyện Khí thất trọng.
Nam tử cường tráng đại hỉ, mắt lộ ra quang mang hung lệ, phối hợp với băng kiếm này, tiền hậu giáp kích Từ Huyền cười ha ha nói:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Chẳng thể ngờ, Từ Huyền tại chỗ cũng không né tránh, một cánh tay chớp động như xích đồng sáng bóng, hung hăng vung về phía sau.
"Phanh phanh" một tiếng, băng kiếm hàn quang lượn lờ kia bị một chưởng của Từ Huyền đánh văng ra, hung hăng đụng vào trên vách núi, tiên tu kia xuất thủ nhất thời há hốc mồm, ngây ra như phỗng.
Nam tử cường tráng xông lên phía trước người, nhất thời lướt qua, dáng tươi cười đọng lại, hoảng sợ thất sắc:
- A...
Từ Huyền thừa thắng truy kích, vững bước tiến lên, một quyền đập ra, chất phác giản đơn lại kèm theo một cổ quang mang xích sắc chấn nhiếp thể xác và tinh thần, phảng phất hóa thành hỏa diễm hồng lưu phô thiên cái địa, đem tất cả tồn tại nuốt lấy.
Nam tử cường tráng khó có thể né tránh, hung hăng cắn răng một cái, lòng bàn tay đường cong kim sắc mãnh liệt tán động, mười hai phần chân lực tuôn trào ra, như liệt mã bôn đằng cũng phát huy ra tiềm lực siêu thường.
Bành!
Quyền chưởng đối kích, nam tử cường tráng chỉ cảm thấy một cổ viêm lực cuồng bạo thiêu đốt chạy ào trong cơ thể, kêu lên một tiếng đau đớn trực tiếp bị một quyền đánh ba ra ngoài.
Từ Huyền đang chuẩn bị truy kích, phát hiện sắp tiếp cận chỗ cổ tích đoạn ngân bị Đông Phương gia chiếm cứ, trong mắt Đông Phương Bá chợt lóe lệ quang.
Lúc này, quanh thân Từ Huyền đã không còn đệ tử Đông Phương gia nào nữa, ánh mắt nhìn về phía vết chân cổ tích kia, Trương Cuồng kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắc bào thanh niên bức lui.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm