Tiên Hà Phong Bạo
Chương 226-227: Bắt đầu tranh phong
Trước vách núi hắc sắc, một thác nước dài đến hơn mười trượng, tựa như một cái cầu vồng bạch sắc, nổ vang như sấm hạ xuống, khí thế rộng lớn, phấn chấn nhân tâm.
Ở trước thác nước, huyền phù một cái phi chu đầu rồng hoàng kim sắc, liên tiếp có thể thấy được đệ tử Đông Phương gia tộc thường lui tới.
Từ Huyền ngưng thần nhìn kỹ thác nước kia, chỉ cảm thấy tựa như một con bạch sắc Kinh Long, rít gào như sấm sét, trong khoảnh khắc xông thẳng lên tâm thần, khiến người ta có một loại trùng kích thị giác, để tâm thần hắn thật lâu không thể bình tĩnh.
Đương nhiên, Thông Thần Cổ Tích kia là ẩn giấu bên trong thác nước, có cổ trận che lấp, tạm thời nhìn không thấy được.
Lúc này, đã thấy Luyện Trận Sư Đông Phương gia đang lưỡng lự đứng trước đại trận, hơn mười người Tu Giả, liên tiếp phát động công kích, bất quá thoạt nhìn còn không làm gì được đại trận này.
Nửa nén hương sau Trương thị gia tộc cũng phái ra Luyện Trận Sư.
- Huệ Lan, người và Mục lão cùng nhau tham thảo phá trận.
Trương Phong cười nói với Từ Huệ Lan.
Đồng hành một vị Luyện Trận Sư khác, lão giả áo bào trắng tuổi chừng năm mươi, hơi liếc mắt nhìn qua thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi phía trước, trong mắt mơ hồ chớp động trào phúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mục lão là Luyện Trận Sư thâm niên của Trương thị gia tộc, mà nay cùng một tiểu cô nương tu vi, tư lịch đều xa xa không đủ hợp tác, trong lòng tự nhiên có chút xem thường, thần tình lãnh đạm, dẫn hai gã Luyện Trận Sư tuổi trẻ, liền trực tiếp bay về phía thác nước.
- Huệ Lan, ta đi cùng ngươi.
Từ Huyền cười với nàng, trong mắt có vài phần ý cổ vũ.
Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một kiện pháp khí phi hành hình kiếm bình thường, Nguyên lực trong cơ thể rót vào trong đó, bay đến mặt ngoài thẩm thấu một tầng hoa văn đạm hồng sắc, thân kiếm vừa rộng vừa dài, phía sau hắn bắn ra một đạo khí lưu mỹ lệ mờ ảo quanh quẩn.
Lấy tu vi Luyện Khí kỳ, bản thân không có năng lực phi hành di động khoảng không, thế nhưng pháp khí phi hành lại có Phi Hành Phù Không trận pháp, chỉ cần rót vào năng lượng các loại linh khí, lập tức có thể thôi động trận pháp vận hành.
Từ Huyền bước lên pháp khí phi hành, cũng chịu tải muội muội cùng nhau bay về phía Vân Thủy Bộc Bố.
Từ Huệ Lan mặc dù có tu vi Luyện Khí tứ trọng, nhưng lúc này từ trên cao bay xuống, ít nhiều có chút khẩn trương, nắm y phục của ca ca.
Theo pháp khí phi hành chậm rãi bay đi, thác nước phía trước phát ra tiếng ầm ầm chấn nhiếp tâm hồn, nhìn qua như một dải lụa hồng vắt ngang tinh không, dưới ánh mặt trời lấp lánh vô số đạo bạch sắc ban điểm. Trong nháy mắt lao thẳng vào tầm mắt, rộng lớn bàng bạc.
- Không hổ là di chỉ Thông Thần Cổ Tích.
Từ Huyền không khỏi cảm khái.
- Ca ca yên tâm, ta sẽ dốc hết toàn lực.
Từ Huệ Lan trong mắt lóe sáng, đã bị trận pháp bốn phía thác nước hấp dẫn.
Từ Huyền dựa theo nàng yêu cầu, ở xung quanh thác nước bay lòng vòng, cũng lấy linh phù thử công kích.
- Hừ, một tiểu nha đầu học được một chút lý luận trận pháp cơ sở, lại tự cho là có thể thử nghiệm đột phá Thượng Cổ kỳ trận này.
Một Luyện Trận Sư bên cạnh Mục lão hừ lạnh nói.
- Tiểu cô nương này có vài phần tư sắc, chẳng lẽ là nữ nhân được Trương thiếu chủ coi trọng, để nàng qua đây học tập.
Một gã thanh niên Trận Pháp Sư khác, khóe mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Từ Huệ Lan chỉ chốc lát, âm thầm nuốt xuống một ngum nước bọt.
- Kỳ Thủy Già Thiên Trận, so với trên bản vẽ kia phức tạp hơn nhiều lắm, cũng may trải qua nhiều năm tháng như vậy, có rất nhiều sơ hở.
Từ Huệ Lan tâm vô tạp niệm, một đôi mắt linh tuệ, tinh thấu lóe ra tia sáng kỳ dị nhè nhẹ, nhìn không chuyển mắt quan sát, cũng phân phó Từ Huyền công kích một vài bộ vị trên thác nước.
Đối với trận pháp nhất đạo, Từ Huyền cũng có đọc lướt qua, hiểu được một ít da lông, nhưng hắn cũng nhận thấy được, muội muội đã tìm kiếm được một vài manh mối.
Ước chừng công phu nửa chén trà nhỏ, Từ Huyền tổng cộng phát ra hơn mười cái nhất phẩm linh phù còn để Trương Phong đưa tới một ít nữa.
Sưu!
Một tấm linh phù hóa thành một đạo hỏa quang xẹt qua thủy liêm phía sau thác nước, thông suốt không chút trở ngại chạy ào đi, phát ra một tiếng "phốc ầm".
- Tìm được rồi, chính là ở đây!
Từ Huệ Lan kinh hô một tiếng, vẻ mặt vui sướng mừng rỡ.
Chớp mắt một cái, đã thấy thác nước như một dải lụa hồng kia, tự nhiên dừng lại trong tức khắc khu vực xung quanh hiện ra một tầng lưu quang bốn phía thủy chợt lóe liền biến mất.
Biến hóa như vậy, nhất thời kinh động Luyện Trận Sư bốn phía thác nước, cũng bao gồm cả cao tầng lưỡng tộc phía trên.
- Sao có khả năng, nhanh như vậy tìm ra sơ hở của trận pháp này.
Mục lão vẻ mặt khiếp sợ bên cạnh hai gã Luyện Trận Sư tuổi trẻ đều là hai mắt trợn trừng, cằm cũng thiết chút rớt xuống.
Hiểu ra được, Mục lão này là nắm giữ tu vi Luyện Khí cửu trọng, tại trận pháp nhất đạo, rất có tạo nghệ. Phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành có thể bài danh tiền ngũ.
Sưu sưu sưu, lưỡng đại gia tộc rất nhiều Tu Giả đều bay về phía bên này.
- Huệ Lan, ngươi nhanh như vậy đã có đột phá.
Trương Phong kinh hỉ không ngớt.
- Tiểu cô nương ngươi làn sao xác định được vị trí tâm trận?
Một thanh âm kinh dị già nua truyền đến, từ trong trận doanh Đông Phương gia bay ra một lão giả Luyện Thần Kỳ mục quang cơ trí, phía sau cũng đi theo vài gã Luyện Trận Sư.
- Đó là Phương Thiên Trọng Thành Long đại sư.
Đám người Mục lão mặt lộ vẻ kính nể.
Long đại sư, chính là Luyện Trận Đại Sư Đông Phương gia gần đây mời tới được, mục đích là muốn nhanh chóng phá giải đại trận này.
- Kỳ thực ta đã sớm đoán được vị trí tâm trận của trận pháp này. Chỉ là muốn tìm kiếm được sở hở để công kích, chân chính ảnh hưởng đến nó, cũng không quá dễ dàng. Cũng may ta không ngừng phân tích, để ca ca thử công kích, vận khí tốt, chỉ dùng không đến một trăm tấm lưỡng, đã tiếp xúc được đến chỗ yếu ahij, nó vừa vặn liên tiếp hai kẽ hở ngăn cản linh khí lưu động, mới nhất cử có hiệu quả, rất là may mắn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Huệ Lan tràn đầy dáng tươi cười vui sướng thành công, mỹ mạo thông minh, khiến người ta tin tưởng, đây chỉ là một thiếu nữ thanh thuần mười bốn mười năm tuổi.
- Thì ra là thế, mặc dù có thành phần may mắn, thế nhưng cô nương đối với Kỳ Thủy Già Thiên Trận, hiển nhiên có am hiểu sâu sắc, mới có thể kết hợp tình huống thực tế, tìm kiếm được những kẽ hở này.
Long đại sư vẻ mặt khen ngợi nói.
- Bản vẻ giản lược của Kỳ Thủy Già Thiên Trận, ta sớm đã hiểu thấu đáo, chỉ là đại trận chân chính, phức tạp gấp mấy lần, kết hợp hoàn cảnh địa lý nơi này, biến hóa vô cùng.
Từ Huệ Lan rất nhanh cùng Long đại sư thảo luận kế tiếp cách phá trận.
Một kẽ hở yếu hại của đại trận tìm được, phá trận tự nhiên là làm ít công to.
- Từ cô nương thực sự là linh tâm trong sáng, ý nghĩ tinh chuẩn như vậy, phương pháp phá trận cùng lão hủ không sai biệt nhiều.
Long đại sư khen không dứt miệng.
Sau đó do Từ Huệ Lan và Long đại sư liên thủ, chỉ huy Tu Giả lưỡng tộc công kích mấy vị trí góc chết phía sau thác nước.
- Huệ Lan, lấy thiên phú trận pháp này của ngươi, không tới mấy năm, có thể an ổn ngồi trên địa vị Hoàng Long đệ nhất Luyện Trận Sư.
Trương Phong mỉm cười tán thán, hứa hẹn nói:
- Lần này trở về tộc, ngươi quang vinh thăng nhị đẳng khách liêu cũng không thành vấn đề.
Nhị đẳng khách liêu, ta mới không hiếm lạ đây, có thể cùng ca ca ở một chỗ, ta đã thảo mãn rồi.
Từ Huệ Lan niềm vui rạo rực nói, điều này khiến cho Trương Phong có chút uể oải bại lui.
- Vị Từ cô nương này tuổi còn trẻ, đã có trận pháp tạo nghệ như vậy, cùng Luyện Trận Đại Sư liên thủ, ngày sau thành tựu không thể đo lường a.
Phụ cận không ít Tu Giả sợ hãi than nói.
Tình hình lần này để ba gã Luyện Trận Sư Mục lão của Trương thị gia tộc sắc mặt cực kỳ bối rối, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống đất.
Bành bành ầm...
Dưới mọi người công kích, bốn phía thác nước bốc lên một tầng thủy ngũ quang thập sắc, từng trợn sóng gợn, thác nước khi thì đoạn lưu, phía sau vách núi chấn động không ngừng, một mảnh thiên nhiên linh khí chưa tán, nhằm phía bốn phương tám hướng, hình thành một tiểu hình phong bạo, để một ít Luyện Khí Tiên Sĩ ngự vật di động khoảng không ở giữa không trung đứng thẳng bất ổn.
Trận pháp thủy mạc dần dần ảm đạm, chỉ tới nửa canh giờ "phanh" một tiếng, hóa thành một mảnh quang điểm tan vỡ.
Rất nhanh, quang cảnh phía sau thác nước hiển hiện ra, một cổ khí thế sắc bén bàng bạc, xông thẳng mà đến, cũng như sông trời nghìn dặm trút xuống, đó là một loại ý cảnh không thể hình dung được.
Phía sau thủy liêm thác nước, mơ hồ có thể thấy được một khối bình địa, trên vách núi có có một đạo đoạn ngân nhìn mà kinh hãi, dài đến vài chục trượng, như một cái hồng câu, tựa như bị một cây trường đao thật lớn chém qua, sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của mọi người cũng không nhịn được bị đoạn ngân kia hấp dẫn. Mặt trên của nó ẩn chứa Thần Cảnh linh năng, thậm chí có thể mang đến cho Luyện Thần Kỳ Tiên Sư trùng kích tâm hồn.
Từ Huyền chăm chú nhìn đạo đoạn ngân sâu không thấy đáy kia, trong lòng hoảng sợ, rốt cuộc muốn hạng lực lượng nào, mới có thể tạo thành công kích sắc bén như vậy, thế cho nên đến nay vẫn bảo tồn cổ uy năng trùng kích tâm thần này.
- Tài liệu nham bích kia, là một loại nham thạch thập phần cứng rắn lạnh lẽo trong Tu Giới, mà đạo đoạn ngân kia hầu như để cả vách núi xuyên thủng...
Trên tràng một vị Luyện Thần Kỳ Tiên Sư hoảng sợ nói.
Cả tòa vách núi cao tới bảy tám trăm thước, chiếm mấy nghìn mẫu trên mặt đất. Lực một đao trảm xuống hầu như đem nó hoàn toàn xuyên thủng, có thể thấy được uy năng của nó.
- Chỗ cổ tích này, quả nhiên là cổ đại đại năng lưu lại, ngân ngân kia biểu hiện uy năng, sợ rằng viễn siêu công kích Ngưng Đan kỳ.
Gia chủ Trương thị đứng lặng trước Quỳnh Ngọc Phi Các, sợ hãi than không ngớt.
Đạo đoạn ngân phách thiên trảm địa kia, trải qua vô số năm tháng, cho đến hôm nay còn tàn dư một tia ý cảnh linh năng, trở thành Thông Thần Cổ Tích cung cấp cho hậu nhân tìm hiểu.
Lưỡng tộc Tu Giả từ xa nhìn ra, cảm thụ cổ ý cảnh kia, người ngộ tính cao sẽ có thu hoạch.
Sưu sưu sưu lưỡng tộc rất nhiều Tu Giả đều đi qua thủy liêm đi tới đi tới bình địa phía sau thác nước. Chỉ một bước quan sát Thông Thần Cổ Tích kia.
Càng là tới gần, đoạn ngân kia toả ra linh năng áp bách càng là cường đại, khi tiếp cận cự ly mười trượng, ngay cả Luyện Thần Kỳ Tiên Sư bình thường đều camrt hấy khó chịu.
Trên một khối bình địa trước vách núi, còn lưu lại hai vết chân sâu đến hai thốn, so với vết chân thường nhân muốn lớn hơn không ít.
Ánh mắt Từ Huyền nhìn kỹ vết chân kia, cũng cảm thụ được một cổ lực cảm trầm trọng bàng bạc vô tận để huyết nhục trong thân thể hắn mơ hồ run rẩy.
Hiển nhiên, hai dấu chân này cũng là một bộ phận của Thông Thần Cổ Tích.
Trừ đoạn ngân và vết chân ra, ở sâu trong vách núi còn một bãi đất, trên vách đá có khắc ba chữ nhỏ: Vân Thiên Ngân. Mấy chữ đó trong mờ mịt lộ vẻ quả quyết mạnh mẽ, sắc bén tận trời, hấp dẫn rất nhiều người.
Từ Huyền đảo qua ba chỗ cổ tích, hết lần này tới lần khác cặp vết chân kia đối với hắn hấp dẫn trùng kích càng lớn hơn, mà rất nhiều người là bị đoạn ngân và chữ viết hấp dẫn.
- Vân Thiên Ngân! Đây hình như là một vị cường giả truyền kỳ mấy vạn năm trước, khi đó Côn Vân Quốc còn chưa có xuất hiện, người này tại Tiểu Ngư Giới, cũng từng lóe ra một đạo ánh sáng rực rỡ, uy chấn một thời, chỉ là sau này chẳng biết đã đi đâu...
Trương Vũ Hàm thấp giọng lẩm bẩm nói.
Sau đó cao tầng lưỡng tộc thấp giọng nghị luận một trận.
Sau một lát, gia chủ Trương Thiên Luân trầm giọng nói:
- Chỗ Thông Thần Cổ Tích này xác thực có thể xếp vào nhị phẩm, phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng Thông Thần Cổ Tích linh năng, theo hậu nhân tìm hiểu, sẽ dần dần xói mòn. Trước hết người lĩnh ngộ hiệu quả tốt nhất.
- Một chỗ Thông Thần Cổ Tích như vậy, Đông Phương gia ta là tình thế bắt buộc, Trương Thiên Luân, chúng ta nói ra thôi.
Đông Phương Uy quát lạnh một tiếng.
Lúc này, lưỡng đại gia tộc rất nhiều Tu Giả đều tụ tập phía trước Thông Thần Cổ Tích này, thế tất có một hồi tranh đoạt.
- Dựa theo ban đầu tiến hành thương nghị.
Trương Thiên Luân thản nhiên nói.
- Được, lưỡng tộc ta đều phái ra mười tên tuổi trẻ tài tuấn, tuổi không được vượt lên trước hai mươi lăm. Trong thời hạn một ngày, một bên bị hoàn toàn trục xuất khỏi cổ tích sẽ thua, ngược lại, bên còn lại thu được quyền sử dụng Thông Thần Cổ Tích.
Đông Phương Uy chậm rãi giơ tay lên, lui về phía sau rời khỏi Thông Thần Cổ Tích.
Cao tầng Trương thị gia tộc cùng Tu Giả còn lại cũng đều lui lại.
Rất nhanh, trên bình địa chỉ còn lại có mười tên tuổi trẻ tài tuấn của lưỡng tộc, phân biệt lấy Trương Phong và Đông Phương Bá dẫn đầu.
- Ca ca cẩn thận.
Trước khi Từ Huệ Lan rời khỏi, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
Từ Huyền đứng ở bên cạnh Trương Phong, ánh mắt đảo qua. Đông Phương gia mười tên tuổi trẻ tài tuấn địa khái trên dưới hai mươi tuổi, chí ít nắm giữ tu vi đã ngoài Luyện Khí thất trọng.
Bầu không khí trên tràng dần dần áp lực, rất nhiều người thân thể căng thẳng, thần quang hội tụ, pháp lực hoặc giả chân lực trong cơ thể mơ hồ tán loạn...
Mà phi chu đầu rồng của lưỡng đại gia tộc phiêu phù ở hai bên thủy liêm, đông đảo trưởng bối cao tầng tập trung tinh thần, nghỉ chân quan khán.
Có thể lường trước, trong Thông Thần Cổ Tích đãn diễn ra tranh đoạt giữa những tài tuấn mạnh nhất Hoàng Long Thành.
Cùng trong dự liệu của Từ Huyền, tràng tranh phong lúc này chính là đối kháng giữa một đám tuổi trẻ mạnh nhất của hai đại gia tộc Hoàng Long Thành.
Một ngày này hai mươi người hỗn chiến cùng một chỗ, lực lượng một người nào đó, sẽ có vẻ nhỏ bé, Luyện Thần Kỳ Tiên Sư chân chính có thể chiến đấu, tựa hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ở trước thác nước, huyền phù một cái phi chu đầu rồng hoàng kim sắc, liên tiếp có thể thấy được đệ tử Đông Phương gia tộc thường lui tới.
Từ Huyền ngưng thần nhìn kỹ thác nước kia, chỉ cảm thấy tựa như một con bạch sắc Kinh Long, rít gào như sấm sét, trong khoảnh khắc xông thẳng lên tâm thần, khiến người ta có một loại trùng kích thị giác, để tâm thần hắn thật lâu không thể bình tĩnh.
Đương nhiên, Thông Thần Cổ Tích kia là ẩn giấu bên trong thác nước, có cổ trận che lấp, tạm thời nhìn không thấy được.
Lúc này, đã thấy Luyện Trận Sư Đông Phương gia đang lưỡng lự đứng trước đại trận, hơn mười người Tu Giả, liên tiếp phát động công kích, bất quá thoạt nhìn còn không làm gì được đại trận này.
Nửa nén hương sau Trương thị gia tộc cũng phái ra Luyện Trận Sư.
- Huệ Lan, người và Mục lão cùng nhau tham thảo phá trận.
Trương Phong cười nói với Từ Huệ Lan.
Đồng hành một vị Luyện Trận Sư khác, lão giả áo bào trắng tuổi chừng năm mươi, hơi liếc mắt nhìn qua thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi phía trước, trong mắt mơ hồ chớp động trào phúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mục lão là Luyện Trận Sư thâm niên của Trương thị gia tộc, mà nay cùng một tiểu cô nương tu vi, tư lịch đều xa xa không đủ hợp tác, trong lòng tự nhiên có chút xem thường, thần tình lãnh đạm, dẫn hai gã Luyện Trận Sư tuổi trẻ, liền trực tiếp bay về phía thác nước.
- Huệ Lan, ta đi cùng ngươi.
Từ Huyền cười với nàng, trong mắt có vài phần ý cổ vũ.
Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một kiện pháp khí phi hành hình kiếm bình thường, Nguyên lực trong cơ thể rót vào trong đó, bay đến mặt ngoài thẩm thấu một tầng hoa văn đạm hồng sắc, thân kiếm vừa rộng vừa dài, phía sau hắn bắn ra một đạo khí lưu mỹ lệ mờ ảo quanh quẩn.
Lấy tu vi Luyện Khí kỳ, bản thân không có năng lực phi hành di động khoảng không, thế nhưng pháp khí phi hành lại có Phi Hành Phù Không trận pháp, chỉ cần rót vào năng lượng các loại linh khí, lập tức có thể thôi động trận pháp vận hành.
Từ Huyền bước lên pháp khí phi hành, cũng chịu tải muội muội cùng nhau bay về phía Vân Thủy Bộc Bố.
Từ Huệ Lan mặc dù có tu vi Luyện Khí tứ trọng, nhưng lúc này từ trên cao bay xuống, ít nhiều có chút khẩn trương, nắm y phục của ca ca.
Theo pháp khí phi hành chậm rãi bay đi, thác nước phía trước phát ra tiếng ầm ầm chấn nhiếp tâm hồn, nhìn qua như một dải lụa hồng vắt ngang tinh không, dưới ánh mặt trời lấp lánh vô số đạo bạch sắc ban điểm. Trong nháy mắt lao thẳng vào tầm mắt, rộng lớn bàng bạc.
- Không hổ là di chỉ Thông Thần Cổ Tích.
Từ Huyền không khỏi cảm khái.
- Ca ca yên tâm, ta sẽ dốc hết toàn lực.
Từ Huệ Lan trong mắt lóe sáng, đã bị trận pháp bốn phía thác nước hấp dẫn.
Từ Huyền dựa theo nàng yêu cầu, ở xung quanh thác nước bay lòng vòng, cũng lấy linh phù thử công kích.
- Hừ, một tiểu nha đầu học được một chút lý luận trận pháp cơ sở, lại tự cho là có thể thử nghiệm đột phá Thượng Cổ kỳ trận này.
Một Luyện Trận Sư bên cạnh Mục lão hừ lạnh nói.
- Tiểu cô nương này có vài phần tư sắc, chẳng lẽ là nữ nhân được Trương thiếu chủ coi trọng, để nàng qua đây học tập.
Một gã thanh niên Trận Pháp Sư khác, khóe mắt dừng lại trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Từ Huệ Lan chỉ chốc lát, âm thầm nuốt xuống một ngum nước bọt.
- Kỳ Thủy Già Thiên Trận, so với trên bản vẽ kia phức tạp hơn nhiều lắm, cũng may trải qua nhiều năm tháng như vậy, có rất nhiều sơ hở.
Từ Huệ Lan tâm vô tạp niệm, một đôi mắt linh tuệ, tinh thấu lóe ra tia sáng kỳ dị nhè nhẹ, nhìn không chuyển mắt quan sát, cũng phân phó Từ Huyền công kích một vài bộ vị trên thác nước.
Đối với trận pháp nhất đạo, Từ Huyền cũng có đọc lướt qua, hiểu được một ít da lông, nhưng hắn cũng nhận thấy được, muội muội đã tìm kiếm được một vài manh mối.
Ước chừng công phu nửa chén trà nhỏ, Từ Huyền tổng cộng phát ra hơn mười cái nhất phẩm linh phù còn để Trương Phong đưa tới một ít nữa.
Sưu!
Một tấm linh phù hóa thành một đạo hỏa quang xẹt qua thủy liêm phía sau thác nước, thông suốt không chút trở ngại chạy ào đi, phát ra một tiếng "phốc ầm".
- Tìm được rồi, chính là ở đây!
Từ Huệ Lan kinh hô một tiếng, vẻ mặt vui sướng mừng rỡ.
Chớp mắt một cái, đã thấy thác nước như một dải lụa hồng kia, tự nhiên dừng lại trong tức khắc khu vực xung quanh hiện ra một tầng lưu quang bốn phía thủy chợt lóe liền biến mất.
Biến hóa như vậy, nhất thời kinh động Luyện Trận Sư bốn phía thác nước, cũng bao gồm cả cao tầng lưỡng tộc phía trên.
- Sao có khả năng, nhanh như vậy tìm ra sơ hở của trận pháp này.
Mục lão vẻ mặt khiếp sợ bên cạnh hai gã Luyện Trận Sư tuổi trẻ đều là hai mắt trợn trừng, cằm cũng thiết chút rớt xuống.
Hiểu ra được, Mục lão này là nắm giữ tu vi Luyện Khí cửu trọng, tại trận pháp nhất đạo, rất có tạo nghệ. Phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành có thể bài danh tiền ngũ.
Sưu sưu sưu, lưỡng đại gia tộc rất nhiều Tu Giả đều bay về phía bên này.
- Huệ Lan, ngươi nhanh như vậy đã có đột phá.
Trương Phong kinh hỉ không ngớt.
- Tiểu cô nương ngươi làn sao xác định được vị trí tâm trận?
Một thanh âm kinh dị già nua truyền đến, từ trong trận doanh Đông Phương gia bay ra một lão giả Luyện Thần Kỳ mục quang cơ trí, phía sau cũng đi theo vài gã Luyện Trận Sư.
- Đó là Phương Thiên Trọng Thành Long đại sư.
Đám người Mục lão mặt lộ vẻ kính nể.
Long đại sư, chính là Luyện Trận Đại Sư Đông Phương gia gần đây mời tới được, mục đích là muốn nhanh chóng phá giải đại trận này.
- Kỳ thực ta đã sớm đoán được vị trí tâm trận của trận pháp này. Chỉ là muốn tìm kiếm được sở hở để công kích, chân chính ảnh hưởng đến nó, cũng không quá dễ dàng. Cũng may ta không ngừng phân tích, để ca ca thử công kích, vận khí tốt, chỉ dùng không đến một trăm tấm lưỡng, đã tiếp xúc được đến chỗ yếu ahij, nó vừa vặn liên tiếp hai kẽ hở ngăn cản linh khí lưu động, mới nhất cử có hiệu quả, rất là may mắn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Huệ Lan tràn đầy dáng tươi cười vui sướng thành công, mỹ mạo thông minh, khiến người ta tin tưởng, đây chỉ là một thiếu nữ thanh thuần mười bốn mười năm tuổi.
- Thì ra là thế, mặc dù có thành phần may mắn, thế nhưng cô nương đối với Kỳ Thủy Già Thiên Trận, hiển nhiên có am hiểu sâu sắc, mới có thể kết hợp tình huống thực tế, tìm kiếm được những kẽ hở này.
Long đại sư vẻ mặt khen ngợi nói.
- Bản vẻ giản lược của Kỳ Thủy Già Thiên Trận, ta sớm đã hiểu thấu đáo, chỉ là đại trận chân chính, phức tạp gấp mấy lần, kết hợp hoàn cảnh địa lý nơi này, biến hóa vô cùng.
Từ Huệ Lan rất nhanh cùng Long đại sư thảo luận kế tiếp cách phá trận.
Một kẽ hở yếu hại của đại trận tìm được, phá trận tự nhiên là làm ít công to.
- Từ cô nương thực sự là linh tâm trong sáng, ý nghĩ tinh chuẩn như vậy, phương pháp phá trận cùng lão hủ không sai biệt nhiều.
Long đại sư khen không dứt miệng.
Sau đó do Từ Huệ Lan và Long đại sư liên thủ, chỉ huy Tu Giả lưỡng tộc công kích mấy vị trí góc chết phía sau thác nước.
- Huệ Lan, lấy thiên phú trận pháp này của ngươi, không tới mấy năm, có thể an ổn ngồi trên địa vị Hoàng Long đệ nhất Luyện Trận Sư.
Trương Phong mỉm cười tán thán, hứa hẹn nói:
- Lần này trở về tộc, ngươi quang vinh thăng nhị đẳng khách liêu cũng không thành vấn đề.
Nhị đẳng khách liêu, ta mới không hiếm lạ đây, có thể cùng ca ca ở một chỗ, ta đã thảo mãn rồi.
Từ Huệ Lan niềm vui rạo rực nói, điều này khiến cho Trương Phong có chút uể oải bại lui.
- Vị Từ cô nương này tuổi còn trẻ, đã có trận pháp tạo nghệ như vậy, cùng Luyện Trận Đại Sư liên thủ, ngày sau thành tựu không thể đo lường a.
Phụ cận không ít Tu Giả sợ hãi than nói.
Tình hình lần này để ba gã Luyện Trận Sư Mục lão của Trương thị gia tộc sắc mặt cực kỳ bối rối, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống đất.
Bành bành ầm...
Dưới mọi người công kích, bốn phía thác nước bốc lên một tầng thủy ngũ quang thập sắc, từng trợn sóng gợn, thác nước khi thì đoạn lưu, phía sau vách núi chấn động không ngừng, một mảnh thiên nhiên linh khí chưa tán, nhằm phía bốn phương tám hướng, hình thành một tiểu hình phong bạo, để một ít Luyện Khí Tiên Sĩ ngự vật di động khoảng không ở giữa không trung đứng thẳng bất ổn.
Trận pháp thủy mạc dần dần ảm đạm, chỉ tới nửa canh giờ "phanh" một tiếng, hóa thành một mảnh quang điểm tan vỡ.
Rất nhanh, quang cảnh phía sau thác nước hiển hiện ra, một cổ khí thế sắc bén bàng bạc, xông thẳng mà đến, cũng như sông trời nghìn dặm trút xuống, đó là một loại ý cảnh không thể hình dung được.
Phía sau thủy liêm thác nước, mơ hồ có thể thấy được một khối bình địa, trên vách núi có có một đạo đoạn ngân nhìn mà kinh hãi, dài đến vài chục trượng, như một cái hồng câu, tựa như bị một cây trường đao thật lớn chém qua, sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của mọi người cũng không nhịn được bị đoạn ngân kia hấp dẫn. Mặt trên của nó ẩn chứa Thần Cảnh linh năng, thậm chí có thể mang đến cho Luyện Thần Kỳ Tiên Sư trùng kích tâm hồn.
Từ Huyền chăm chú nhìn đạo đoạn ngân sâu không thấy đáy kia, trong lòng hoảng sợ, rốt cuộc muốn hạng lực lượng nào, mới có thể tạo thành công kích sắc bén như vậy, thế cho nên đến nay vẫn bảo tồn cổ uy năng trùng kích tâm thần này.
- Tài liệu nham bích kia, là một loại nham thạch thập phần cứng rắn lạnh lẽo trong Tu Giới, mà đạo đoạn ngân kia hầu như để cả vách núi xuyên thủng...
Trên tràng một vị Luyện Thần Kỳ Tiên Sư hoảng sợ nói.
Cả tòa vách núi cao tới bảy tám trăm thước, chiếm mấy nghìn mẫu trên mặt đất. Lực một đao trảm xuống hầu như đem nó hoàn toàn xuyên thủng, có thể thấy được uy năng của nó.
- Chỗ cổ tích này, quả nhiên là cổ đại đại năng lưu lại, ngân ngân kia biểu hiện uy năng, sợ rằng viễn siêu công kích Ngưng Đan kỳ.
Gia chủ Trương thị đứng lặng trước Quỳnh Ngọc Phi Các, sợ hãi than không ngớt.
Đạo đoạn ngân phách thiên trảm địa kia, trải qua vô số năm tháng, cho đến hôm nay còn tàn dư một tia ý cảnh linh năng, trở thành Thông Thần Cổ Tích cung cấp cho hậu nhân tìm hiểu.
Lưỡng tộc Tu Giả từ xa nhìn ra, cảm thụ cổ ý cảnh kia, người ngộ tính cao sẽ có thu hoạch.
Sưu sưu sưu lưỡng tộc rất nhiều Tu Giả đều đi qua thủy liêm đi tới đi tới bình địa phía sau thác nước. Chỉ một bước quan sát Thông Thần Cổ Tích kia.
Càng là tới gần, đoạn ngân kia toả ra linh năng áp bách càng là cường đại, khi tiếp cận cự ly mười trượng, ngay cả Luyện Thần Kỳ Tiên Sư bình thường đều camrt hấy khó chịu.
Trên một khối bình địa trước vách núi, còn lưu lại hai vết chân sâu đến hai thốn, so với vết chân thường nhân muốn lớn hơn không ít.
Ánh mắt Từ Huyền nhìn kỹ vết chân kia, cũng cảm thụ được một cổ lực cảm trầm trọng bàng bạc vô tận để huyết nhục trong thân thể hắn mơ hồ run rẩy.
Hiển nhiên, hai dấu chân này cũng là một bộ phận của Thông Thần Cổ Tích.
Trừ đoạn ngân và vết chân ra, ở sâu trong vách núi còn một bãi đất, trên vách đá có khắc ba chữ nhỏ: Vân Thiên Ngân. Mấy chữ đó trong mờ mịt lộ vẻ quả quyết mạnh mẽ, sắc bén tận trời, hấp dẫn rất nhiều người.
Từ Huyền đảo qua ba chỗ cổ tích, hết lần này tới lần khác cặp vết chân kia đối với hắn hấp dẫn trùng kích càng lớn hơn, mà rất nhiều người là bị đoạn ngân và chữ viết hấp dẫn.
- Vân Thiên Ngân! Đây hình như là một vị cường giả truyền kỳ mấy vạn năm trước, khi đó Côn Vân Quốc còn chưa có xuất hiện, người này tại Tiểu Ngư Giới, cũng từng lóe ra một đạo ánh sáng rực rỡ, uy chấn một thời, chỉ là sau này chẳng biết đã đi đâu...
Trương Vũ Hàm thấp giọng lẩm bẩm nói.
Sau đó cao tầng lưỡng tộc thấp giọng nghị luận một trận.
Sau một lát, gia chủ Trương Thiên Luân trầm giọng nói:
- Chỗ Thông Thần Cổ Tích này xác thực có thể xếp vào nhị phẩm, phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng Thông Thần Cổ Tích linh năng, theo hậu nhân tìm hiểu, sẽ dần dần xói mòn. Trước hết người lĩnh ngộ hiệu quả tốt nhất.
- Một chỗ Thông Thần Cổ Tích như vậy, Đông Phương gia ta là tình thế bắt buộc, Trương Thiên Luân, chúng ta nói ra thôi.
Đông Phương Uy quát lạnh một tiếng.
Lúc này, lưỡng đại gia tộc rất nhiều Tu Giả đều tụ tập phía trước Thông Thần Cổ Tích này, thế tất có một hồi tranh đoạt.
- Dựa theo ban đầu tiến hành thương nghị.
Trương Thiên Luân thản nhiên nói.
- Được, lưỡng tộc ta đều phái ra mười tên tuổi trẻ tài tuấn, tuổi không được vượt lên trước hai mươi lăm. Trong thời hạn một ngày, một bên bị hoàn toàn trục xuất khỏi cổ tích sẽ thua, ngược lại, bên còn lại thu được quyền sử dụng Thông Thần Cổ Tích.
Đông Phương Uy chậm rãi giơ tay lên, lui về phía sau rời khỏi Thông Thần Cổ Tích.
Cao tầng Trương thị gia tộc cùng Tu Giả còn lại cũng đều lui lại.
Rất nhanh, trên bình địa chỉ còn lại có mười tên tuổi trẻ tài tuấn của lưỡng tộc, phân biệt lấy Trương Phong và Đông Phương Bá dẫn đầu.
- Ca ca cẩn thận.
Trước khi Từ Huệ Lan rời khỏi, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.
Từ Huyền đứng ở bên cạnh Trương Phong, ánh mắt đảo qua. Đông Phương gia mười tên tuổi trẻ tài tuấn địa khái trên dưới hai mươi tuổi, chí ít nắm giữ tu vi đã ngoài Luyện Khí thất trọng.
Bầu không khí trên tràng dần dần áp lực, rất nhiều người thân thể căng thẳng, thần quang hội tụ, pháp lực hoặc giả chân lực trong cơ thể mơ hồ tán loạn...
Mà phi chu đầu rồng của lưỡng đại gia tộc phiêu phù ở hai bên thủy liêm, đông đảo trưởng bối cao tầng tập trung tinh thần, nghỉ chân quan khán.
Có thể lường trước, trong Thông Thần Cổ Tích đãn diễn ra tranh đoạt giữa những tài tuấn mạnh nhất Hoàng Long Thành.
Cùng trong dự liệu của Từ Huyền, tràng tranh phong lúc này chính là đối kháng giữa một đám tuổi trẻ mạnh nhất của hai đại gia tộc Hoàng Long Thành.
Một ngày này hai mươi người hỗn chiến cùng một chỗ, lực lượng một người nào đó, sẽ có vẻ nhỏ bé, Luyện Thần Kỳ Tiên Sư chân chính có thể chiến đấu, tựa hồ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm