Tiên Hà Phong Bạo
Chương 212-213: Đại trưởng lão trong tộc
Nguồn truyện: Truyện FULLTừ Huyền nhướng mày, cái lão già họm hẹm, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tốt lành gì.
- Hắc hắc! Tiểu cô nương, thấy tiên sư như lão phu, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý bái sư.
Lão đầu hoàn toàn không thấy Từ Huyền, con mắt cơ hồ híp thành khe hở, cao thấp không ngừng dò xét Du Cầm, từ khuôn mặt tới bộ ngực, lại nhìn vòng eo nhỏ bé của nàng, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
- Sư muội, ngươi nguyện ý đáp ứng thì đáp ứng, không muốn thì trực tiếp cự tuyệt.
Từ Huyền thò tay khoác lên vai thơm của Du Cầm.
- Ân.
Ánh mắt của Du Cầm nhìn hắn, giống như nhận được dũng khí nào đó, cố lấy hết sức nói:
- Ta không muốn.
- Cái gì!
Sắc mặt lão già họm hẹm này trầm xuống, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi dám trở ngại ta thu đồ đệ?
Trong chốc lát, một cổ uy áp Luyện Thần kỳ, như lũ quét trào dâng.
Từ Huyền thừa nhận áp lực lớn lao, khí huyết trong thể nội dâng cao, trên người xuất hiện một cổ "Thế" chống lại, dùng tu vi cấp độ Luyện Khí Kỳ, muốn chính thức đối kháng uy áp tiên sư Luyện Thần Kỳ, chỉ sợ không dễ dàng.
Vào thời khắc gấp gáp này, bỗng nhiên Từ Huyền cảm nhận khỏa nguyệt quang bí châu thần bí kia, ô minh run lên, một cổ lực lượng mát lạnh truyền ra ngoài, khuếch tán đến tứ chi bách hài, sau đó rót vào trong linh hồn.
Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân của mình như đắm chìm trong ánh trăng, dị thường thoải mái, giống như tứ chi bách hải bị một lực lượng nào đó tẩy rửa, mà áp bách thần thức của lão già họm hẹm kia, lập tức bị suy yếu vài phân. Nếu không như thế, hắn còn cảm giác sâu sắc huyết khí thần trong cơ thể của mình nhanh chóng bị "Thế" này bao quanh, trong tối tăm tăng phúc lên vài lần.
Tất cả những chuyện này, đều đến từ bí châu thần kỳ trong cơ thể của mình a.
Từ Huyền giật mình không nhỏ, vật này quả nhiên là kỳ bảo có tác dụng phụ trợ, giá trị không thể đo lường.
Mà Du Cầm ở bên cạnh, dưới thần thức áp bách của Luyện Thần Kỳ, cũng lộ ra bất an, khuôn mặt tái nhợt, thân thể mềm mại có chút run rẩy.
- Không cần sợ hãi.
Từ Huyền ôm nàng vào trong ngực, trong e lệ thế này, cảm nhận được một cổ lực lượng kỳ dị mát lạnh, lan khắp toàn thân, mà thần thức áp bách đáng sợ kia, lập tức cắt giảm hơn phân nửa.
- Ồ!
Lão già họm hẹm hủ hèm kia kinh dị kêu một tiêng, thu hồi thần thức, sắc mặt âm tình bất định, âm thầm cân nhắc: chẳng lẽ trên người của tiểu tử này có bảo vật tăng phúc linh hồn?
- Các hạ là người phương nào, lại tự tiện xông vào nơi ở của Từ mỗ, còn ý đồ mưu đồ làm loạn nữ quyến của ta. Nếu như không cho một lời giải thích, Từ mỗ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải đem chuyện này bẩm báo với cao tầng gia tộc.
Từ Huyền lạnh lùng hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm rền vang lên, thoáng cái truyền ra khắp chung quanh, khiến cho không ít đệ tử gia tộc ở gần đó chú ý.
Trên mặt của lão già hèn mọn này lộ ra thần sắc kinh hoảng, không nghĩ tới tiểu tử Từ Huyền ở trước mặt tiên sư Luyện Thần Kỳ, còn biểu hiện mạnh như thế.
- Hừ, lão phu Hoàng Vạn Lượng, là nhị đẳng khách liêu trong tộc, quang minh chính đại tới đây sàng chọn đệ tử, có thể có ý đồ gì chứ, ngược lại là tiểu tử thúi ngươi, muốn dã hị phạm thượng, ra tay với lão phu?
Lão già này vô cùng giảo hoạt, ngược lại đã trả đũa.
- Cái gì dĩ hạ phạm thượng! Từ mỗ cũng là nhị đẳng khách liêu a.
Từ Huyền nhíu mày, không chút yếu thế, nói:
- Ngươi già mà không kính, tự tiện xông vào chỗ ở của Từ mỗ, còn ý đồ bắt buộc thu đồ đệ, làm nha hoàn, người hầu, Du sư muội người trong cuộc nên có thể làm chứng.
- Ngươi...
Thần sắc lão già hèn mọn này biến đổi, không phản bác được.
- Còn chưa cút, thật muốn Từ mỗ báo cho cao tầng gia tộc sao.
Từ Huyền cũng không bởi vì đối phương là tiên sư Luyện Thần Kỳ, mà có nửa phần nhượng bộ.
- Tiểu tử ngươi rất tốt, chúng ta chờ xem.
Hoàng Vạn Lượng hung dữ trừng Từ Huyền, hậm hực không cam lòng rời đi.
Ở trong tộc, đều là nhị đẳng khách liêu, cho dù hắn là tiên sư Luyện Thần Kỳ, cũng không dám tự tiện động thủ.
Từ Huyền híp mắt nhìn hắn rời đi, nỉ non lẩm bẩm: có quan hệ tới chuyện Du sư muội có thượng phẩm linh căn, chỉ có Trương Phong cùng số ít người biết rõ, dùng cách làm người của Trương Phong, lẽ ra không thể giới thiệu cho người này.
Giờ phút này, Du Cầm trong ngực, trên nhan sắc xinh đẹp đỏ hồng, thân thể tinh khiết của nàng có mùi thơm kỳ lạ, lúc này Từ Huyền kịp phản ứng, phát hiện thiếu nữ trong ngực, đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi run rẩy như tinh diên, vòng eo nhỏ như lá liễu, có chút kéo căng, một cử động nhỏ cũng không dám.
- Sư muội, không cần sợ, lão đầu vô sỉ kia, đã bị ta đuổi đi.
Từ Huyền nhẹ nhàng trấn an.
Du Cầm mở đôi mắt hồng nhuận của mình ra, lệ quang rơi ra ngoài, rất hồi hộp, có vài phần vui sướng an ổn.
- Hai ngày nữa, sẽ cho Huệ Lan muội muội tới đây bầu bạn với ngươi.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến, dứt khoát ôm nàng một hồi, Du Cầm dần dần bình tĩnh trở lại, trong con ngươi tinh khiết lộ ra thần sắc hiếu kỳ:
- Là thân muội muội của huynh sao?
- Đúng.
Từ Huyền gật gật đầu, buông thiếu nữ trong ngực ra, lại nhìn Phương Cương trong linh viên.
- Chủ nhân.
Phương Cương rất linh mẫn đi tới.
- Tên Hoàng Vạn Lượng này, tình huống trong gia tộc thế nào?
Từ Huyền nhàn nhạt hỏi.
- Hồi chủ nhân, tên Hoàng Vạn Lượng này, được xưng là " Hoàng Vạn Độc" bản thân là tiên sư Luyện Thần Kỳ, lại thiện trường độc thuật, làm người háo sắc, trong nhị đẳng khách liêu của gia tộc, nhiều người không thích hắn. Nhưng mà, người này cùng Lâm Huy thường xuyên cấu kết cùng một chỗ...
Phương Cương cẩn thận trần thuật tình huống có quan hệ tới Hoàng Vạn Lượng.
- Hoàng Vạn Độc? Hắn và Lâm Huy quen biết?
Từ Huyền nhíu mày, không nghĩ tới chính mình gặp phải tiêu sư am hiểu độc thuật.
Nếu muốn nói độc thuật, Từ Huyền thân là viễn cổ thể tu, chuyên môn tu thể, sinh mệnh lực vô cùng cường hoành, lại cộng thêm thân thể vô cùng mạnh mẽ, cho nên sức chống cự với độc thuật cực kỳ khủng bố.
Hắn hơi cân nhắc liền biết, chuyện có quan hệ tới linh căn tốt và dung mạo đẹp của Du Cầm, tất nhiên là Lâm Huy để lộ tiếng gió.
Bởi vì ngày đó Trương Phong đến Thanh Sơn Lục Cư, Lâm Huy cũng đi theo, biết rõ việc này.
Đối với tên Hoàng Vạn Độc này, Từ Huyền tạm thời không có để ở trong lòng, chỉ cần đang ở trong tộc, đối phương cũng không dám như thế nào. Huống chi hắn cùng với Hoàng Vạn Độc, không có chính thức mâu thuẫn lợi ích và đối địch với nhau.
Nhưng tên Lâm Huy này... Trong nội tâm Từ Huyền đã sinh ra sát cơ.
Lâm Huy với tư cách là bà con xa của Trương gia, từ khi gặp mặt lần đầu tiên, đã sinh ra ghen ghét mãnh liệt với Từ Huyền rồi, sau khi tiến vào trong gia tộc, lần lượt làm khó dễ.
Lần đầu tiên là lợi dụng Phương Cương, bị Từ Huyền nhẹ nhõm hóa giải, lần thứ hai là lợi dụng tên Hoàng Vạn Độc này, ai biết có lần thứ ba, lần thứ tư hay không...
Cho nên, chính thức phải đề phòng, lại chính là tiểu nhân bỉ ổi như Lâm Huy này.
Kế tiếp, còn hai ngày nữa là tới sinh nhật của Trương Vũ Hàm, Từ Huyền vẫn nắm chắc thời gian tu luyện như trước.
Vào trước một ngày sinh nhật của Trương Vũ Hàm, Trương Phong lại tới chơi.
Lúc này đây, hắn không còn thần sắc tùy ý như trước, thần sắc cung kính, mang theo một lão giả quần áo mộc mạc đi vào.
Mà lão già mộc mạc này, ăn mặc sạch sẽ, ánh mắt bình thản, trên mặt có không ít nếp nhăn, đi đường như nhàn nhã dạo chơi.
Mới vừa tiến vào, Từ Huyền còn tưởng rằng người nọ ở sau lưng, là một lão bộc, nhưng khi nhìn thấy thần sắc kính sợ của Trương Phong, lập tức định thần dò xét, hoàn toàn không nhìn thấu người này, người này rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
- Từ huynh, vị này chính là đại trưởng lão đức cao vọng trọng trong tộc.
Trương Phong đưa tay giới thiệu, vẻ mặt tôn kính.
- Bái kiến Đại trưởng lão.
Từ Huyền nhanh chóng cung kính hành lễ.
Đại trưởng lão có chút quai hàm thủ, mang theo vui vẻ, dò xét Từ Huyền, thần sắc hòa ái, nhưng không có nói chuyện.
Sau khi Trương Phong nói rõ ý đồ tới đây, Từ Huyền mới biết được, vị đại trưởng lão này, cũng nhìn trúng tư chất của Du Cầm.
Từ Huyền vội vàng đem Du Cầm kêu ra ngoài, sau đó e sợ hành lễ lần thứ hai.
- Không tệ không tệ, quả thật là thượng phẩm linh căn, hơn nữa còn có tâm linh tinh khiết không vấy bẩn, thích hợp truyền thừa y bát của lão hủ.
Đại trưởng lão chỉ nhìn qua, mặt lộ vẻ dáng tươi cười.
Mà Trương Phong bên cạnh nghe vậy, lập tức đại hỉ, nhìn Du Cầm nói:
- Du cô nương, còn không mau bái sư, đại trưởng lão ở trong tộc, thân phận cao vời vợi, người có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia, phóng nhãn cả Hoàng Long thành, rải rác không có mấy.
Từ Huyền cũng cảm thấy được Đại trưởng lão này không giống tầm thường, tu vi của người này chắc chắn cao hơn xa tên trưởng lão cùng thế hệ trong Phong Vũ Tiên Môn.
- Ta... Ta không muốn.
Du Cầm cúi đầu xuống, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt bất an, vụng trộm lườm Từ Huyền, giống như muốn hắn hổ trợ nói chuyện.
Không muốn?
Lần này tới phiên Trương Phong gấp lên, nghĩ thầm: bà cô của ta ơi, đây là chuyện tốt mà vô số người nằm mơ cũng muốn đấy.
- Du sư muội, vì sao ngươi không muốn?
Từ Huyền khó hiểu hỏi.
- Bái sư thu đồ đệ, cần chú ý duyên phận, thứ hai là cần ngươi tình ta nguyện mới được, lão hủ tuyệt không miễn cưỡng.
Thần sắc đại trưởng lão không thay đổi, hơi lộ ra hiếu kỳ:
- Nhưng mà, theo lão hủ biết, ngươi tại Phong Vũ Môn chỉ ngây ngốc nửa năm.
- Ta sợ hãi... Không muốn rời khỏi sư huynh.
Âm thanh Du Cầm run rẩy, điềm đạm đáng yêu.
Từ Huyền không khỏi giật mình, thì ra trải qua một lần thảm án diệt môn, hôm trước lại bị Hoàng Vạn Độc xuất hiện, cho nên trong nội tâm đối với chuyện thu đồ đệ này, sinh ra sợ hãi bất an.
Mà đại trưởng lão, dường như nhìn ra chút ít mặt mày, mỉm cười:
- Ngươi không muốn rời khỏi sư huynh, ngày thường sẽ ngụ ở nơi này, khi ta bảo, bản trưởng lão truyền thụ tiên pháp cho ngươi, như thế nào?
Trương Phong khuyên giải nói:
- Du cô nương, ngươi nên nghe lời, đại trưởng lão tuyệt đối không là người xấu, chỉ cần ngươi bái lão nhân gia làm thầy, từ nay về sau không người nào dám động tới một cọng tóc gáy của ngươi.
Vẻ mặt Du Cầm do dự, ngược lại nhìn Từ Huyền hỏi thăm.
Từ Huyền lộ ra nụ cười cổ vũ.
- Ta nguyện ý.
Hai con mắt của Du Cầm sưng đỏ, sau đó quỳ lại làm lễ bái sư với đại trưởng lão.
Nàng chỉ không muốn rời khỏi sư huynh, nếu như bái sư, có thể trợ giúp mình và sư huynh, như vậy cũng cam tâm tình nguyện.
Đại trưởng lão lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó nâng nàng đứng lên, nói:
- Ngươi cứ ở lại nơi này, tu tập tiên pháp, thì đi tới chỗ lão phu.
Sau một lát, đại trưởng lão mang theo nàng rời đi.
Trước khi đi, Du Cầm quay đầu lại, lộ ra một tia không bỏ, nhưng nghĩ lại thuyền xuyên trở về đây, liền thoải mái mà đi.
Đưa mắt nhìn Du Cầm rời đi, trong nội tâm Từ Huyền có một chút thất lạc, cảm giác giống như con gái gả ra ngoài.
- Vị đại trưởng lão này, rốt cuộc có thân phận gì?
Vẻ mặt Từ Huyền hiếu kỳ nhìn qua Trương Phong.
- Hắc hắc, chuyện này phải giữ bí mật. Nhưng mà, cho dù là phụ thân của ta thấy hắn, cũng kính sợ có thừa.
Vẻ mặt Trương Phong thần bí nói.
Trong nội tâm Từ Huyền động dung, Trương gia này to như thế, người có thể làm cho gia chủ kính sợ, tất nhiên là cao nhân cao hơn bối phận của hắn.
Ngày mai chính là sinh nhật của Trương Vũ Hàm, trước khi rời đi, Trương Phong còn đặc biệt nhắc nhở một câu.
Từ Huyền ngược lại nhớ tới một chuyện, vội vàng hướng Trương Phong nói:
- Trong nhà của ta còn có một vị tiểu muội, tư chất cũng không tệ, có thiên phú dị bẩm về tạận pháp, đang muốn đem nàng tới ở nơi này.
- Tốt, chuyện này bao trên người của ta, tuyệt đối làm cho ngươi thỏa đáng.
Trương Phong lúc này nói rất chắc chắn.
Đợi Du Cầm Trương Phong rời đi xong, trong Thanh Sơn Lục Cư lớn như vậy, Từ Huyền chợt cảm thấy có chút trống vắng, liền khoanh chân tu luyện.
Thời điểm buổi tối, Du Cầm được một gã tiên sư Luyện Thần Kỳ hộ tống đi tới, trở lại Thanh Sơn Lục Cư.
- Sư huynh.
Trên mặt Du Cầm tràn đầy dáng tươi cười, trở lại nơi đây.
Nhanh như vậy!
Từ Huyền có chút giật mình, nhưng đại trưởng lão kia xem như tuân thủ hứa hẹn, truyền thụ tiên pháp ở chỗ của hắn, ngày bình thường vẫn ở lại chỗ của Từ Huyền.
- Đại trưởng lão rất tốt với ta, nói muốn thu ta là cháu gái ruột.
Du Cầm lúc này vô cùng vui sướng.
Từ Huyền nghe vậy hơi buông lỏng một hơi, có thể cho Du Cầm tu luyện tiên pháp, không khó lắm, mình cũng có thể chỉ điểm một hai.
Quả nhiên, đại trưởng lão truyền thụ cho Du Cầm một ít tiên pháp, sau đó cho nàng trở về tu luyện một mình, Từ Huyền giảng giải một ít cảm ngộ. Du Cầm rất chân thành nghe, học cũng rất nhanh.
- Từ sư huynh!
Đúng lúc này, bên ngoài có âm thanh của Nhạc Phong truyền tới.
- Nhạc sĩ huynh, muộn như vậy tới đây, ngươi có chuyện gì không?
Từ Huyền khó hiểu nói.
- Việc lớn không tốt, Dương sư muội không thấy, cùng một chỗ mất tích, còn có Ngụy sư huynh.
Ngữ khí của Nhạc Phong gấp gáp.
- Mất tích? Tại sao có thể như vậy.
Từ Huyền nhướng mày, ở trong phủ đệ của Trương thị, lẽ ra không cần lo lắng vấn đề an toàn a.
- Tình huống là như thế này, Ngụy sư huynh đã không thấy vào hôm trước rồi, lúc ấy không có chú ý, nhưng cả ngày hôm nay, ngay cả Dương sư muội cũng không thấy.
Nhạc Phong có cảm xúc bất an, hoang mang lo sợ.
Từ Huyền ngồi thật lâu, ánh mắt lập loè bất định, sau một lát, hít sâu một hơi, nói:
- Ta nghĩ, ta đã hiểu...
Từ Huyền trong lòng mơ hồ có đáp án, nếu như là về nhà, hoặc giả một mình rời khỏi. Dương Tiểu Thiến không có khả năng không cùng Nhạc Phong chào hỏi. Huống hồ cùng nhau thất tung, còn có một vị Ngụy sư huynh khác nữa.
- Từ sư đệ, ngươi biết đáp án, mau nói cho ta biết.
Nhạc Phong nóng ruột như lửa, vội vã thúc giục nói.
- Hắc hắc! Tiểu cô nương, thấy tiên sư như lão phu, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý bái sư.
Lão đầu hoàn toàn không thấy Từ Huyền, con mắt cơ hồ híp thành khe hở, cao thấp không ngừng dò xét Du Cầm, từ khuôn mặt tới bộ ngực, lại nhìn vòng eo nhỏ bé của nàng, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
- Sư muội, ngươi nguyện ý đáp ứng thì đáp ứng, không muốn thì trực tiếp cự tuyệt.
Từ Huyền thò tay khoác lên vai thơm của Du Cầm.
- Ân.
Ánh mắt của Du Cầm nhìn hắn, giống như nhận được dũng khí nào đó, cố lấy hết sức nói:
- Ta không muốn.
- Cái gì!
Sắc mặt lão già họm hẹm này trầm xuống, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi dám trở ngại ta thu đồ đệ?
Trong chốc lát, một cổ uy áp Luyện Thần kỳ, như lũ quét trào dâng.
Từ Huyền thừa nhận áp lực lớn lao, khí huyết trong thể nội dâng cao, trên người xuất hiện một cổ "Thế" chống lại, dùng tu vi cấp độ Luyện Khí Kỳ, muốn chính thức đối kháng uy áp tiên sư Luyện Thần Kỳ, chỉ sợ không dễ dàng.
Vào thời khắc gấp gáp này, bỗng nhiên Từ Huyền cảm nhận khỏa nguyệt quang bí châu thần bí kia, ô minh run lên, một cổ lực lượng mát lạnh truyền ra ngoài, khuếch tán đến tứ chi bách hài, sau đó rót vào trong linh hồn.
Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân của mình như đắm chìm trong ánh trăng, dị thường thoải mái, giống như tứ chi bách hải bị một lực lượng nào đó tẩy rửa, mà áp bách thần thức của lão già họm hẹm kia, lập tức bị suy yếu vài phân. Nếu không như thế, hắn còn cảm giác sâu sắc huyết khí thần trong cơ thể của mình nhanh chóng bị "Thế" này bao quanh, trong tối tăm tăng phúc lên vài lần.
Tất cả những chuyện này, đều đến từ bí châu thần kỳ trong cơ thể của mình a.
Từ Huyền giật mình không nhỏ, vật này quả nhiên là kỳ bảo có tác dụng phụ trợ, giá trị không thể đo lường.
Mà Du Cầm ở bên cạnh, dưới thần thức áp bách của Luyện Thần Kỳ, cũng lộ ra bất an, khuôn mặt tái nhợt, thân thể mềm mại có chút run rẩy.
- Không cần sợ hãi.
Từ Huyền ôm nàng vào trong ngực, trong e lệ thế này, cảm nhận được một cổ lực lượng kỳ dị mát lạnh, lan khắp toàn thân, mà thần thức áp bách đáng sợ kia, lập tức cắt giảm hơn phân nửa.
- Ồ!
Lão già họm hẹm hủ hèm kia kinh dị kêu một tiêng, thu hồi thần thức, sắc mặt âm tình bất định, âm thầm cân nhắc: chẳng lẽ trên người của tiểu tử này có bảo vật tăng phúc linh hồn?
- Các hạ là người phương nào, lại tự tiện xông vào nơi ở của Từ mỗ, còn ý đồ mưu đồ làm loạn nữ quyến của ta. Nếu như không cho một lời giải thích, Từ mỗ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải đem chuyện này bẩm báo với cao tầng gia tộc.
Từ Huyền lạnh lùng hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm rền vang lên, thoáng cái truyền ra khắp chung quanh, khiến cho không ít đệ tử gia tộc ở gần đó chú ý.
Trên mặt của lão già hèn mọn này lộ ra thần sắc kinh hoảng, không nghĩ tới tiểu tử Từ Huyền ở trước mặt tiên sư Luyện Thần Kỳ, còn biểu hiện mạnh như thế.
- Hừ, lão phu Hoàng Vạn Lượng, là nhị đẳng khách liêu trong tộc, quang minh chính đại tới đây sàng chọn đệ tử, có thể có ý đồ gì chứ, ngược lại là tiểu tử thúi ngươi, muốn dã hị phạm thượng, ra tay với lão phu?
Lão già này vô cùng giảo hoạt, ngược lại đã trả đũa.
- Cái gì dĩ hạ phạm thượng! Từ mỗ cũng là nhị đẳng khách liêu a.
Từ Huyền nhíu mày, không chút yếu thế, nói:
- Ngươi già mà không kính, tự tiện xông vào chỗ ở của Từ mỗ, còn ý đồ bắt buộc thu đồ đệ, làm nha hoàn, người hầu, Du sư muội người trong cuộc nên có thể làm chứng.
- Ngươi...
Thần sắc lão già hèn mọn này biến đổi, không phản bác được.
- Còn chưa cút, thật muốn Từ mỗ báo cho cao tầng gia tộc sao.
Từ Huyền cũng không bởi vì đối phương là tiên sư Luyện Thần Kỳ, mà có nửa phần nhượng bộ.
- Tiểu tử ngươi rất tốt, chúng ta chờ xem.
Hoàng Vạn Lượng hung dữ trừng Từ Huyền, hậm hực không cam lòng rời đi.
Ở trong tộc, đều là nhị đẳng khách liêu, cho dù hắn là tiên sư Luyện Thần Kỳ, cũng không dám tự tiện động thủ.
Từ Huyền híp mắt nhìn hắn rời đi, nỉ non lẩm bẩm: có quan hệ tới chuyện Du sư muội có thượng phẩm linh căn, chỉ có Trương Phong cùng số ít người biết rõ, dùng cách làm người của Trương Phong, lẽ ra không thể giới thiệu cho người này.
Giờ phút này, Du Cầm trong ngực, trên nhan sắc xinh đẹp đỏ hồng, thân thể tinh khiết của nàng có mùi thơm kỳ lạ, lúc này Từ Huyền kịp phản ứng, phát hiện thiếu nữ trong ngực, đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi run rẩy như tinh diên, vòng eo nhỏ như lá liễu, có chút kéo căng, một cử động nhỏ cũng không dám.
- Sư muội, không cần sợ, lão đầu vô sỉ kia, đã bị ta đuổi đi.
Từ Huyền nhẹ nhàng trấn an.
Du Cầm mở đôi mắt hồng nhuận của mình ra, lệ quang rơi ra ngoài, rất hồi hộp, có vài phần vui sướng an ổn.
- Hai ngày nữa, sẽ cho Huệ Lan muội muội tới đây bầu bạn với ngươi.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến, dứt khoát ôm nàng một hồi, Du Cầm dần dần bình tĩnh trở lại, trong con ngươi tinh khiết lộ ra thần sắc hiếu kỳ:
- Là thân muội muội của huynh sao?
- Đúng.
Từ Huyền gật gật đầu, buông thiếu nữ trong ngực ra, lại nhìn Phương Cương trong linh viên.
- Chủ nhân.
Phương Cương rất linh mẫn đi tới.
- Tên Hoàng Vạn Lượng này, tình huống trong gia tộc thế nào?
Từ Huyền nhàn nhạt hỏi.
- Hồi chủ nhân, tên Hoàng Vạn Lượng này, được xưng là " Hoàng Vạn Độc" bản thân là tiên sư Luyện Thần Kỳ, lại thiện trường độc thuật, làm người háo sắc, trong nhị đẳng khách liêu của gia tộc, nhiều người không thích hắn. Nhưng mà, người này cùng Lâm Huy thường xuyên cấu kết cùng một chỗ...
Phương Cương cẩn thận trần thuật tình huống có quan hệ tới Hoàng Vạn Lượng.
- Hoàng Vạn Độc? Hắn và Lâm Huy quen biết?
Từ Huyền nhíu mày, không nghĩ tới chính mình gặp phải tiêu sư am hiểu độc thuật.
Nếu muốn nói độc thuật, Từ Huyền thân là viễn cổ thể tu, chuyên môn tu thể, sinh mệnh lực vô cùng cường hoành, lại cộng thêm thân thể vô cùng mạnh mẽ, cho nên sức chống cự với độc thuật cực kỳ khủng bố.
Hắn hơi cân nhắc liền biết, chuyện có quan hệ tới linh căn tốt và dung mạo đẹp của Du Cầm, tất nhiên là Lâm Huy để lộ tiếng gió.
Bởi vì ngày đó Trương Phong đến Thanh Sơn Lục Cư, Lâm Huy cũng đi theo, biết rõ việc này.
Đối với tên Hoàng Vạn Độc này, Từ Huyền tạm thời không có để ở trong lòng, chỉ cần đang ở trong tộc, đối phương cũng không dám như thế nào. Huống chi hắn cùng với Hoàng Vạn Độc, không có chính thức mâu thuẫn lợi ích và đối địch với nhau.
Nhưng tên Lâm Huy này... Trong nội tâm Từ Huyền đã sinh ra sát cơ.
Lâm Huy với tư cách là bà con xa của Trương gia, từ khi gặp mặt lần đầu tiên, đã sinh ra ghen ghét mãnh liệt với Từ Huyền rồi, sau khi tiến vào trong gia tộc, lần lượt làm khó dễ.
Lần đầu tiên là lợi dụng Phương Cương, bị Từ Huyền nhẹ nhõm hóa giải, lần thứ hai là lợi dụng tên Hoàng Vạn Độc này, ai biết có lần thứ ba, lần thứ tư hay không...
Cho nên, chính thức phải đề phòng, lại chính là tiểu nhân bỉ ổi như Lâm Huy này.
Kế tiếp, còn hai ngày nữa là tới sinh nhật của Trương Vũ Hàm, Từ Huyền vẫn nắm chắc thời gian tu luyện như trước.
Vào trước một ngày sinh nhật của Trương Vũ Hàm, Trương Phong lại tới chơi.
Lúc này đây, hắn không còn thần sắc tùy ý như trước, thần sắc cung kính, mang theo một lão giả quần áo mộc mạc đi vào.
Mà lão già mộc mạc này, ăn mặc sạch sẽ, ánh mắt bình thản, trên mặt có không ít nếp nhăn, đi đường như nhàn nhã dạo chơi.
Mới vừa tiến vào, Từ Huyền còn tưởng rằng người nọ ở sau lưng, là một lão bộc, nhưng khi nhìn thấy thần sắc kính sợ của Trương Phong, lập tức định thần dò xét, hoàn toàn không nhìn thấu người này, người này rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
- Từ huynh, vị này chính là đại trưởng lão đức cao vọng trọng trong tộc.
Trương Phong đưa tay giới thiệu, vẻ mặt tôn kính.
- Bái kiến Đại trưởng lão.
Từ Huyền nhanh chóng cung kính hành lễ.
Đại trưởng lão có chút quai hàm thủ, mang theo vui vẻ, dò xét Từ Huyền, thần sắc hòa ái, nhưng không có nói chuyện.
Sau khi Trương Phong nói rõ ý đồ tới đây, Từ Huyền mới biết được, vị đại trưởng lão này, cũng nhìn trúng tư chất của Du Cầm.
Từ Huyền vội vàng đem Du Cầm kêu ra ngoài, sau đó e sợ hành lễ lần thứ hai.
- Không tệ không tệ, quả thật là thượng phẩm linh căn, hơn nữa còn có tâm linh tinh khiết không vấy bẩn, thích hợp truyền thừa y bát của lão hủ.
Đại trưởng lão chỉ nhìn qua, mặt lộ vẻ dáng tươi cười.
Mà Trương Phong bên cạnh nghe vậy, lập tức đại hỉ, nhìn Du Cầm nói:
- Du cô nương, còn không mau bái sư, đại trưởng lão ở trong tộc, thân phận cao vời vợi, người có thể lọt vào pháp nhãn của lão nhân gia, phóng nhãn cả Hoàng Long thành, rải rác không có mấy.
Từ Huyền cũng cảm thấy được Đại trưởng lão này không giống tầm thường, tu vi của người này chắc chắn cao hơn xa tên trưởng lão cùng thế hệ trong Phong Vũ Tiên Môn.
- Ta... Ta không muốn.
Du Cầm cúi đầu xuống, đôi mắt sáng lên, vẻ mặt bất an, vụng trộm lườm Từ Huyền, giống như muốn hắn hổ trợ nói chuyện.
Không muốn?
Lần này tới phiên Trương Phong gấp lên, nghĩ thầm: bà cô của ta ơi, đây là chuyện tốt mà vô số người nằm mơ cũng muốn đấy.
- Du sư muội, vì sao ngươi không muốn?
Từ Huyền khó hiểu hỏi.
- Bái sư thu đồ đệ, cần chú ý duyên phận, thứ hai là cần ngươi tình ta nguyện mới được, lão hủ tuyệt không miễn cưỡng.
Thần sắc đại trưởng lão không thay đổi, hơi lộ ra hiếu kỳ:
- Nhưng mà, theo lão hủ biết, ngươi tại Phong Vũ Môn chỉ ngây ngốc nửa năm.
- Ta sợ hãi... Không muốn rời khỏi sư huynh.
Âm thanh Du Cầm run rẩy, điềm đạm đáng yêu.
Từ Huyền không khỏi giật mình, thì ra trải qua một lần thảm án diệt môn, hôm trước lại bị Hoàng Vạn Độc xuất hiện, cho nên trong nội tâm đối với chuyện thu đồ đệ này, sinh ra sợ hãi bất an.
Mà đại trưởng lão, dường như nhìn ra chút ít mặt mày, mỉm cười:
- Ngươi không muốn rời khỏi sư huynh, ngày thường sẽ ngụ ở nơi này, khi ta bảo, bản trưởng lão truyền thụ tiên pháp cho ngươi, như thế nào?
Trương Phong khuyên giải nói:
- Du cô nương, ngươi nên nghe lời, đại trưởng lão tuyệt đối không là người xấu, chỉ cần ngươi bái lão nhân gia làm thầy, từ nay về sau không người nào dám động tới một cọng tóc gáy của ngươi.
Vẻ mặt Du Cầm do dự, ngược lại nhìn Từ Huyền hỏi thăm.
Từ Huyền lộ ra nụ cười cổ vũ.
- Ta nguyện ý.
Hai con mắt của Du Cầm sưng đỏ, sau đó quỳ lại làm lễ bái sư với đại trưởng lão.
Nàng chỉ không muốn rời khỏi sư huynh, nếu như bái sư, có thể trợ giúp mình và sư huynh, như vậy cũng cam tâm tình nguyện.
Đại trưởng lão lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó nâng nàng đứng lên, nói:
- Ngươi cứ ở lại nơi này, tu tập tiên pháp, thì đi tới chỗ lão phu.
Sau một lát, đại trưởng lão mang theo nàng rời đi.
Trước khi đi, Du Cầm quay đầu lại, lộ ra một tia không bỏ, nhưng nghĩ lại thuyền xuyên trở về đây, liền thoải mái mà đi.
Đưa mắt nhìn Du Cầm rời đi, trong nội tâm Từ Huyền có một chút thất lạc, cảm giác giống như con gái gả ra ngoài.
- Vị đại trưởng lão này, rốt cuộc có thân phận gì?
Vẻ mặt Từ Huyền hiếu kỳ nhìn qua Trương Phong.
- Hắc hắc, chuyện này phải giữ bí mật. Nhưng mà, cho dù là phụ thân của ta thấy hắn, cũng kính sợ có thừa.
Vẻ mặt Trương Phong thần bí nói.
Trong nội tâm Từ Huyền động dung, Trương gia này to như thế, người có thể làm cho gia chủ kính sợ, tất nhiên là cao nhân cao hơn bối phận của hắn.
Ngày mai chính là sinh nhật của Trương Vũ Hàm, trước khi rời đi, Trương Phong còn đặc biệt nhắc nhở một câu.
Từ Huyền ngược lại nhớ tới một chuyện, vội vàng hướng Trương Phong nói:
- Trong nhà của ta còn có một vị tiểu muội, tư chất cũng không tệ, có thiên phú dị bẩm về tạận pháp, đang muốn đem nàng tới ở nơi này.
- Tốt, chuyện này bao trên người của ta, tuyệt đối làm cho ngươi thỏa đáng.
Trương Phong lúc này nói rất chắc chắn.
Đợi Du Cầm Trương Phong rời đi xong, trong Thanh Sơn Lục Cư lớn như vậy, Từ Huyền chợt cảm thấy có chút trống vắng, liền khoanh chân tu luyện.
Thời điểm buổi tối, Du Cầm được một gã tiên sư Luyện Thần Kỳ hộ tống đi tới, trở lại Thanh Sơn Lục Cư.
- Sư huynh.
Trên mặt Du Cầm tràn đầy dáng tươi cười, trở lại nơi đây.
Nhanh như vậy!
Từ Huyền có chút giật mình, nhưng đại trưởng lão kia xem như tuân thủ hứa hẹn, truyền thụ tiên pháp ở chỗ của hắn, ngày bình thường vẫn ở lại chỗ của Từ Huyền.
- Đại trưởng lão rất tốt với ta, nói muốn thu ta là cháu gái ruột.
Du Cầm lúc này vô cùng vui sướng.
Từ Huyền nghe vậy hơi buông lỏng một hơi, có thể cho Du Cầm tu luyện tiên pháp, không khó lắm, mình cũng có thể chỉ điểm một hai.
Quả nhiên, đại trưởng lão truyền thụ cho Du Cầm một ít tiên pháp, sau đó cho nàng trở về tu luyện một mình, Từ Huyền giảng giải một ít cảm ngộ. Du Cầm rất chân thành nghe, học cũng rất nhanh.
- Từ sư huynh!
Đúng lúc này, bên ngoài có âm thanh của Nhạc Phong truyền tới.
- Nhạc sĩ huynh, muộn như vậy tới đây, ngươi có chuyện gì không?
Từ Huyền khó hiểu nói.
- Việc lớn không tốt, Dương sư muội không thấy, cùng một chỗ mất tích, còn có Ngụy sư huynh.
Ngữ khí của Nhạc Phong gấp gáp.
- Mất tích? Tại sao có thể như vậy.
Từ Huyền nhướng mày, ở trong phủ đệ của Trương thị, lẽ ra không cần lo lắng vấn đề an toàn a.
- Tình huống là như thế này, Ngụy sư huynh đã không thấy vào hôm trước rồi, lúc ấy không có chú ý, nhưng cả ngày hôm nay, ngay cả Dương sư muội cũng không thấy.
Nhạc Phong có cảm xúc bất an, hoang mang lo sợ.
Từ Huyền ngồi thật lâu, ánh mắt lập loè bất định, sau một lát, hít sâu một hơi, nói:
- Ta nghĩ, ta đã hiểu...
Từ Huyền trong lòng mơ hồ có đáp án, nếu như là về nhà, hoặc giả một mình rời khỏi. Dương Tiểu Thiến không có khả năng không cùng Nhạc Phong chào hỏi. Huống hồ cùng nhau thất tung, còn có một vị Ngụy sư huynh khác nữa.
- Từ sư đệ, ngươi biết đáp án, mau nói cho ta biết.
Nhạc Phong nóng ruột như lửa, vội vã thúc giục nói.
Tác giả :
Khoái Xan Điếm