Tiên Hà Phong Bạo
Chương 203-205: Thể tu chi chiến
- Thể tu? Không giống lắm...
Từ Huyền nhìn hắn một lúc, thoáng lẵ đầu, chân mày nhíu lại. Mặc dù sức mạnh nhục thể của đối phương rất mạnh, nhưng với những gì hắn biết về thể tu, gần như không thể gọi là thể tu.
Phương Cương mặt mang nộ ý:
- Các hạ là nhị đẳng thể tu, cho dù sợ Phương mỗ khiêu chiến, cũng không cần cự tuyệt như vậy.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ "nhị đẳng khách liêu", ánh mắt có chút không phục và đố kị.
Với thân phận luyện khí bát trọng thể tu của hắn, lại ở dưới trướng người này, nếu chiến thắng, nói không chừng sẽ được thiếu chủ khen ngợi.
- Phương Cương, Từ khách liêu không chấp nhận luận bàn, sao ngươi lại làm khó người ta như vậy!
Lâm Huy sẵng giọng quát, lại lắc đầu thở dài:
- Đều trách Lâm mỗ, quá tin vào những lời Từ khách liêu nói lần trước...
Lời này nói ra, hai gia tộc đệ tử đi theo, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, nhất thời có thêm một chút khinh miệt.
Lâm Huy và Phương Cương, đặc biệt sắp xếp khiêu chiến trước mặt thiếu chủ, bất luận Từ Huyền tiếp nhận khiêu chiến rồi thất bại, hay không dám ứng chiến, đều sẽ tổn hại đến địa vị của hắn trong mắt thiếu chủ tiểu thư.
Ánh mắt Từ Huyền, không để lại dấu vết quét qua Lâm Huy và Phương Cương, đương nhiên hiểu dụng ý hai người, thản nhiên nói:
- Ai nói ta không đồng ý ứng chiến, đây là lần đầu tiên Từ mỗ gặp một thể tu, sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
- Tốt tốt tốt! Từ khách liêu đúng là người hào sảng, chẳng trách được thiếu chủ yêu mến.
Lâm Phong mắt lóe lên một tia hỉ ý, vội vàng đứng dậy nói:
- Có lẽ chư vị cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trương Phong mặt lộ hứng thú, gật đầu nói:
- Nếu Từ huynh đã có ý này, vậy chúng ta sẽ cùng ra ngoài quan chiến.
Chúng nhân trong phòng, ẩn hiện lộ vẻ hưng phấn, cùng nhau đi ra Thanh sơn lục cư.
- Sư huynh.
Thân ảnh mảnh mai của Du Cầm cũng từ trong linh các đi ra, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vài phần lo lắng.
Nhìn thấy nơi ở của Từ Huyền xuất hiện một thiếu nữ thuần mỹ như vậy, chúng nhân lập tức sáng mắt, âm thầm dò xét.
- Vị này là?
Trương Phong kinh ngạc nói.
- Đây là tiểu sư muội đồng môn ta, Du Cầm.
Từ Huyền mỉm cười giới thiệu một chút về Du Cầm.
Sau khi biết Du Cầm có thượng phẩm linh căn, Trương Phong lộ ra một tia kinh ngạc:
- Tiên tu chi tài tư chất như vậy, trong tộc nhất định sẽ đại lực bồi dưỡng, Từ huynh sao không nói với ta sớm? Hay là, sợ ta cướp mất sư muội ngươi? Ha ha ha...
Chúng nhân cũng nở một nụ cười mờ ám, khiến Từ Huyền phải đỏ mặt cúi đầu.
Lúc mới vào tiên môn, Du Cầm chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, hơn nửa năm trôi qua, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân thể mềm mại duyên dáng, nhan sắc mỹ lệ động nhân, thanh thuyền nhập cốt.
Lâm Huy mắt lóe lên một tia đố kị, Từ Huyền này sao lại được ông trời ưu ái đến thế, không những thiếu chú yêu quý, đại tiểu thư trọng thị, bên cạnh còn có một mỹ nhân cực phẩm sống cùng, nói không chừng sau này, còn có thể trở thành Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
Trên mặt Phương Cương cũng lộ ra thần sắc khó chịu, nghĩ mình luyện khí bát trọng thể tu, tu vi thực lực đều hơn hẳn đối phương, nhưng bất luận địa vị, hay những phương diện khác, đều chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Cương tích lũy đủ tinh thần, đợi lát nữa lúc luận bàn, nhất định công khai áp chế nhuệ khí người này, để thiếu chủ tán thưởng, và mỹ nhân để mắt.
Cả nhóm đến một lộ thiên diễn võ tràng trong tộc.
Diễn võ tràng này, dài rộng đều hơn năm mươi mét, quy mô không nhỏ, khi chúng nhân đến nơi, cũng thu hút rất nhiều đệ tử trong tộc đang tỷ thí ở đó.
- Mau xem, thiếu chủ ở bên kia, hình như có người muốn tỷ thí.
Tộc nội đệ tử gần đó, nhao nhao chạy đến, mặt lộ vẻ hiếu kì.
Rất nhanh, Phương Cương thân hình vạm vỡ rắn chắc, bước vào diễn võ tràng, trong mắt một phiến chiến ý, nhìn chằm chằm Từ Huyền bên dưới.
- Sư huynh cẩn thận.
Du Cầm cũng đi theo, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha, muội vẫn không tin tưởng thực lực sư huynh sao?
Từ Huyền mỉm cười, không nhanh không chậm đi vào diễn võ tràng.
Hai người đứng cách nhau mười trượng, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lúc này, bốn phía đã hội tụ hơn trăm gia tộc đệ tử, ai cũng một mặt chờ đợi.
Đúng lúc này, phía xa bay đến mấy thân hình dẫm trên pháp khí phi hành.
- Các ngươi xem, là đại tiểu thư!
Gia tộc đệ tử ngoài diễn võ tràng, nhất thời xao động, mắt nhìn bọn Trương Vũ Hàm bay đến từ giữa không trung.
Khi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã thoát tục của Trương Vũ Hàm đáp xuống trước diễn võ đài, toàn tràng nhất thời chìm trong im lặng, không ít người phải nín thở, giật mình trước dáng người tuyệt lệ của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
- Đối thủ Phương Cương là ai mà khiến cho đại tiểu thư cũng phải chú ý.
Không ít đệ tử nhao nhao liếc xéo.
- Mặt lạ hoắc, có lẽ là mới đến.
- Mới đến...Chẳng lẽ là mấy người đến từ Phong Vũ Môn mấy ngày trước, nghe nói một người trong đó rất được thiếu chủ và đại tiểu thư quý mến, chỉ là luyện khí kì tu vi, mà trực tiếp trở thành nhị đẳng khách liêu trong tộc.
- Cái gì? Luyện khí kì đã trở thành nhị đẳng khách liêu, ta ở trong tộc đã gần mười năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Ánh mắt chúng nhân, lại quay về diễn võ tràng, rất nhiều người đều thầm dò xét Từ Huyền.
Trong đám đông, thậm chí còn có bóng dáng luyện thần kì tiên sư, nhưng chỉ là âm thầm quan sát.
Trên diễn võ tràng, Phương Cương trong lòng một phiến kích động hưng phấn, không ngờ đại tiểu thư Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, lần này đích thân đến quan chiến, đã như vậy, mình càng phải biểu hiện tốt hơn, chiến thắng đẹp hơn một chút.
- Từ khách liêu, Phương mỗ ra tay đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phương Cương có chút không chờ đợi được.
Từ Huyền gật gật đầu, một mặt bình tĩnh, nãy giờ hắn chỉ quan sát đối phương.
Phương Cương hít một hơi thật sâu, trên cơ thể cao lớn vạm vỡ, dần tán phát một luồng sức mạnh áp bách trầm trọng.
Khi hắn vận lực, cơ bắp toàn thân nổi lên, màu sắc giống như thiết đồng.
Cả người đứng đó, như một bức tượng đồng không thể rung chuyển.
- Hắn chính là khách liêu trong tộc Phương Cương, nghe nói là thể tu duy nhất trong gia tộc.
Bên dưới có người thì thầm nghị luận.
Từ Huyền khẽ động dung, cường độ nhục thân và sức mạnh mà đối phương sở hữu, hoàn toàn không thể coi thường, cho dù là luyện khí thất bát trọng tiên sĩ bị áp sát, cũng sẽ gặp phải ác mộng.
Đối phương cũng là chuyên thể tu, hơn nữa sở hữu luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh nhục thân có khả năng thắng được mình. Từ Huyền phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
- Ồ!
Phương Cương đột nhiên hét lên một tiếng, như một đường tạc lôi, tán phát một luồng khí thế cuồng bạo, thân hình như mảnh hổ vọt tới.
Thịch!
Phương Cương lăng không bật lên, từ trên xuống dưới, một quyền đánh về phía Từ Huyền.
Binh!
Một quyền đó đánh ra, không khí vang lên một tiếng động trầm đục, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Từ Huyền đứng im tại chỗ, thân hình hơi cong, không hề có ý tránh né.
- Sức mạnh nhục thể của thể tu, là thứ có một không hai, thằng nhóc này không lẽ định đỡ công kích đối phương?
Chúng nhân trên trằng một mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân ảnh có vẻ yếu ớt của Từ Huyền.
Nắm đấm của Phương Cương nhanh chóng tiếp cận Từ Huyền, mắt thấy gần trong gang tấc, trong mắt lộ ra một tia mừng thầm, giống như đã nhìn thấy thắng lợi.
Khi kình phong của một quyền đó, gần như tiếp cận cơ thể Từ Huyền, hắn cuối cùng cũng động, một chưởng như lôi đình bổ ra, quyết đoán tuyệt luân.
Chát
Một quyền một chưởng tương ngộ, sản sinh một tiếng nổ như thiết thạch va chạm, trong nháy mắt một luồng phong lực vô hình, quét về tứ phương.
Động tác như vậy, duy trì nửa tức công phu, thân thể Phương Cương thậm chí vẫn ở giữa không trung, đồng tử trong mắt co rút, lộ ra một tia hoảng sợ.
Binh!
Một khắc sau, thân thể Phương Cương chấn xa vài trượng, sau khi rơi xuống có chút lảo đảo.
Thân hình Từ Huyền cũng lùi liền bốn năm bước, để lại một chuỗi những dấu chân sâu gần tấc, dấu chân sâu nhất, lõm vào gần nửa thước, mặt đất xung quanh nứt ra như hình mai rùa.
Đối chiến một quyền, khí huyết Từ Huyền sôi trào, cực kì khó chịu, chỉ cảm thấy nắm đấm đối phương như thiết chùy.
Phương Cương bên kia, mặt đầy kinh nghi xen lẫn khó tin:
- Sao lại có thể...Sức mạnh của tiểu tử này sao có thể đáng sợ như vậy?
Không ít gia tộc đệ tử ngoài tràng, đều ngây ra như phỗng.
Phương Cương thân là thể tu duy nhất trong tộc, luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh trong luyện khí kì, căn bản chính là đệ nhất vô địch.
Nhưng lúc này, một thiếu niên không có tên tuổi, thân thể mặc dù cân xứng nhưng hình như không được cường tráng cho lắm, lại sở hữu sức mạnh như vậy.
Quan trọng hơn, tu vi Từ Huyền còn thấp hơn đối phương hai bậc.
Vòng giao kích thứ nhất, hai người đều chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể đơn thuần.
Phương Cương một mặt ngưng trọng, hút một hơi thật sâu, cơ thể tán phát một tia sóng linh khí không giống bình thường, cùng huyết nhục toàn thân dung hợp, sản sinh một luồng sức mạnh kinh nhân, thanh thế tán phát, đủ khiến luyện khí bát cửu trọng tiên sĩ động dung.
- Động chân cách!
Chúng nhân dưới đài kì vọng vạn phần.
Trương Vũ Hàm quan chiến phía xa, trong đôi mắt đẹp hợn lên một tia dị sắc, còn thiếu niên trong tầm mắt nàng, trần định tỉnh táo, trên mặt không nhìn thấy một tia gợn sóng.
Vòng thứ nhất đối kháng, khiến chúng gia tộc đệ tử xung quanh hưng phấn vô cùng, tất cả mọi ánh mắt, lúc này đều đang hội tụ trên đài, bớt đi một phần tùy ý và khinh miệt.
Từ Huyền định lập một phương diễn võ đài, lẳng lặng quan sát đối phương ở góc bên kia, từ đầu đến cuối khóa chặt đối phương, hoàn toàn không có ý xuất thủ, tựa hồ chỉ là đang quan sát, đang cân nhắc gì đó...
Thể tu đối diện tu vi cao hơn mình hai bậc, vậy mà bộ dạng hắn vẫn thản nhiên như vậy.
Phương Cương sắc mặt ngưng trọng, nội tâm lấy làm kinh ngạc, sức mạnh nhục thể đối phương, cường hãn như vậy, thực sự chỉ là một võ tu? Tại sao trên người đối phương còn có một luồng khí tức khiến mình cảm thấy hết sức quen thuộc...
Sâu trong cơ thể hắn, luồng sóng linh khí kì dị dung hợp huyết nhục, rất nhanh tràn ngập toàn thân, khí thế trên người vụt tăng, ánh mắt sáng như đèn lồng trong đêm tối.
Từ Huyền nheo mắt, chỉ thấy cơ bắp toàn thân Phương Cương bành trướng, như một cục sắt to.
Thể trạng hắn, vốn dĩ đã vượt qua người thường, lúc này lại tăng phúc lần nữa, càng tán phát ra một luồng khí tức kiềm chế đáng sợ.
- Đây chính là sức mạnh thể tu? Lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều, nếu bị tiếp cận, cho dù là võ tu cũng phải chịu thiệt.
- Xem ra đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Không ít người dưới đài da đầu tê rần, một mặt sợ hãi nhìn thân ảnh cường tráng như thiết ngưu kia.
- Thể tu... Đây chính là cái gọi là hậu thế thể tu?
Từ Huyền cảm nhận sóng linh lực đặc thù mà Phương Cương dung hợp trong huyết nhục, trên mặt lộ ra một tia bi ai cùng thất vọng khó hiểu.
Thần tình này khiến Phương Cương đang ngưng tụ sức mạnh trong nộ hỏa triệt để bạo phát.
- Để Phương mỗ trông thấy nhị đẳng khách liêu thực lực của các hạ, nếu không, sao có thể khiến đệ tử gia tộc phục khí?
Phương Cương nộ hỏa ngút trời, hét lên một tiếng, thân thể bay ra như đạn pháo.
Đạp!
Mặt đất diễn võ tràng chấn động, tàn ảnh nhoáng một cái, để lại một cái hố nhỏ, một giây sau, thân ảnh cường tráng kinh nhân của Phương Cương đã bay đến gần Từ Huyền.
Binh, một cước như thiết trụ, mang theo lệ phong kinh nhân, chớp mắt quét đến trước mặt Từ Huyền.
Chúng nhân dưới đài đều nín thở, một cước toàn lực của luyện khí bát trọng, luồng sức mạnh này sẽ rất đáng sợ, cho dù là một bức tượng sắt trước mặt, cũng có thể bị một đòn vỡ tan.
Trước luồng sức mạnh đáng sợ này, cho dù là luyện khí tu sĩ hộ thể linh quang, cũng sẽ thành giấy hồ.
Du Cầm dưới đài, vẻ mặt lo lắng đến cực điểm, vô thức nhắm mắt lại.
Trương Phong tim cũng đập thình thịch, thầm kêu không tốt, đối phương tu vi cao hơn Từ Huyền hai bậc, bản thân sao có thể dễ dàng đáp ứng trận chiến đấu này?
Trên mặt Lâm Huy lộ ra một tia âm lãnh và đắc ý.
Bình tĩnh nhất, vẫn là Trương Vũ Hàm quan chiến từ xa, nàng đang hồi tưởng lại sự tự tin không thể lý giải của Từ Huyền trong Trương Thiên linh lâu, lần này hắn thậm chí còn tỏ ra trấn định hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cước như thiết trụ của Phương Cương, đã hung hăng quét đến trước mặt Từ Huyền.
Từ Huyền không tránh né, trên người nổi lên một luồng hơi nóng viêm hỏa phần thiên, bàn tay đỏ như đồng, hung hăng đánh chụp trúng một cước Phương Cương.
Binh một tiếng nặng nề, tất cả mọi người tim như vỡ tung, bọn Trương Phong suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nham thạch xứng rắn dưới chân hai người, bong ra từng lớp, cuốn lên một trận bụi đất đá vụn.
Khoảnh khắc đó, đến luyện thần kì tiên sư quan chiến trong đám đông, cũng phải động dung.
Động tác quyền cước tương kích, kéo dài một giây, "binh" một tiếng, thân thể Phương Cương, bị chấn bay vài trượng, kêu lên một tiếng khe khẽ giữa không trung.
Lần này, thân thể Từ Huyền lõm vào trong đất vài thước, một bước cũng không lùi.
Cao thấp đã phân!
- Sao có thể như vậy...
Phương Cương mặt như tro chết, thân hình sau khi chạm đất, lắc lư một cái, trán đẫm mồ hôi.
Lúc này, thắng thua vẫn chưa phân, hắn cũng chưa thất bại, nhưng chênh lệch về tấm lý, lại khiến Phương Cương rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thể tu, mình là thể tu, cao hơn đối phương hai bậc, sao có thể bại dưới tay người này.
Nếu đối phương dựa vào cái khác như tốc độ, pháp bảo, thần thông chiếm cứ thượng phong, vậy không nói làm gì, nhưng người này chính là lấy cứng đối cứng cùng mình quyền đả đối kích.
Xôn xao!
Dưới tràng một phiến kinh hô.
- Xem ra người này có thể trở thành nhị đẳng khách lưu, cũng không phải không có chân tài thực liệu.
- Thiếu niên này e rằng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tiềm lực sau này không thể định lượng, đại tiểu thư đúng là tuệ nhan minh châu.
Chúng nhân dưới đài nhao nhao nghị luận.
Một luyện thần kì khách liêu trong đó cảm khái nói:
- Trương gia quảng nạp hiền tài, gia chủ uy đức phục nhân, chỉ cần có tài là được sử dụng, thiếu chủ trạch tâm nhân hậu, quảng giao kì sĩ, đại tiểu thư trị tuệ vô song, có hai người phụ trợ, trong vòng trăm năm nhất định có thể nhất thống Hoàng Long, thậm chí có cơ hội vấn đỉnh Phương Thiên Trọng.
Trên gương mặt chim sa cá lặn của Trương Vũ Hàm, nở ra một tia tiếu ý, âm thầm gật đầu.
- Quá tốt!
Trương Phong vỗ tay, gia tộc đệ tử phụ cận hò hét trợ uy.
Lâm Huy bên cạnh Trương Phong, thần tinh cứng nhắc, mặt giống như vừa bị ném cà chua.
- Ngươi... ngươi không phải võ tu!
Phương Cương trên đài, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Không phải võ tu!
Phụ cận diễn võ tràng, một phiến tĩnh mịch.
- Thật nực cười và cũng thật đáng buồn, đây chính là thể tu mà ngươi nói sao? Với phương pháp dung hợp ngoại giới linh khí vớ huyết nhục cơ thể, tiên không ra tiên, thể không ra thể, quả thật chẳng ra cái giống gì.
Trên mặt Từ Huyền lộ ra bi ai cùng thất vọng. Chẳng ra cái giống gì!
Một câu nói nặng như thiết chùy, khiến thân hình Phương Cương run lên.
- Hậu thế thể tu, ngươi có biết hay không? Thậm chí có thể coi là một phân chi của tiên tu ma tu, thể tu chân chính, sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, khoảng khắc này hắn càng kiên định một chí hướng: Đời này kiếp này, nhất địch tẩy sạch danh tiếng thể tu vô năng, khiến hậu thế tu giả khiếp sợ rùng mình!
- Thể tu...ngươi không phải!
Từ Huyền đứng thẳng người, thân ảnh ngạo nghễ, ý tứ như bao quát, chi Phương Cương nói.
Thể tu... ngươi không phải!
Cây nói này nặng như thiết chùy, đánh lên tâm khảm Phương Cương.
Thể tu trong tu giới, trước đây, từng được luận thành pháo hôi, càng lúc càng trở nên ít ỏi.
Phương Cương thiên phú cực kém, trong một lần may mắn bất ngờ có được tu thể pháp môn, mặc dù cái này không nhất định khiến hắn có thể chiến thắng tu giả đồng giai, nhưng vì thể tu ít ỏi, trong tu giới hôm nay, cũng được nhiều người trọng thị.
Vật hiếm thường là quý, hơn nữa hậu thế thể tu, cũng là một loại phương thức tu hành, không thấy thua kém gì các tu giả khác, chỉ là tu luyện quá gian khổ, và cực kì đơn điệu, người không đủ nghị lực, căn bản không thể thành công.
- Ta không phải thể tu, ngươi dựa vào cái gì, có tư cách gì?
Phương Cương rống lên giận dữ, dường như đã mất đi lý trí.
- Thể tu, ngươi đã đi nhầm phương hướng, ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thể tu chân chính.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình di chuyển về phía trước, chỉ động xuất kích.
Hắn cuối cùng cũng động!
Khoảng khắc hắn động thân, trên người tán phát một luồng "thế" tồn tại song song với thiên địa.
Một luồng khí tức nguyên thủy mà chất phác, mang theo viêm hỏa thiêu đốt, phô thiên cái địa phóng về phía Phương Cương.
Phương Cương toàn thân chấn động, ngoài cảm giác nóng bỏng, hắn còn cảm nhận được một loại khí tức vừa quen thuộc lại vừa bài xích.
Khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ cảm nhận được tình hình thời kì hoang cổ, núi lửa bộc phát, sơn băng địa liệt, hồng thủy ngập trời, sinh linh đồ thán. Duy nhất có một loại "nhân" chất phác nhất cùng thiên địa tồn tại song song, chống lại vô số tai nạn, sức mạnh bất khuất, gian khổ tôi luyện đó, khiến vố số sự tồn tại cường đại ảm đạm thất sắc.
Một khắc công phu, Từ Huyền tiếp cận, một quyền một chưởng, chất phác đánh ra.
Chát chát chát...
Một quyền nối tiếp một quyền, thân hình Phương Cương lùi một hai bước, tựa hồ bị núi lửa phun phát tẩy lễ, luồng khí tức viêm nhiệt cuồng bạo đó, hết lần này đến lần khác chấn động tâm linh hắn.
Trong những lần giao kích, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh chất phác mà nguyên thủy đó, huyết nhục toàn thân tự nhiên run sợ, linh hồn phủ phục run rẩy.
Chúng nhân dưới đài, trợn mắt há mồm, nhìn Phương Cương bị triệt để áp chế, thân hình không ngừng lùi lại.
Cho đến cuối cùng, luồng khí tức cuồng bạo như lửa trên người Phương Cương, nhảy lên cực hạn, một quyền đơn giản đánh ra, tựa hồ có một tòa núi lửa bộc phát trước mặt, dung nham nóng bỏng, phóng tới thế gian.
Một quyền đó, cũng là những bất bình ấm ức trong lòng Từ Huyền, trong khoảnh khắc tự nhiên mà ra, như lonh chi nộ diễm.
Binh, thân thể cao lớn cường tráng của Phương Cương bị một quyền đánh trúng, ngã lăn trên đất, ộc thổ ra một ngụm máu.
Những người quan chiến dưới đài, sợ hãi chấn động.
- Cường đại quá!
- Chẳng trách dựa vào luyện khí kì tu vi, có thể trở thành nhị đẳng khách liêu!
Chúng nhân dưới tràng nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Từ Huyền, lộ ra vài phần kính sợ.
Luyện khí bát trọng thể tu, mà lại bị thua.
Lâm Huy mặt lộ thần sắc vô cùng kinh hãi, hắn lợi dụng đối phương đối phó Từ Huyền, mà không nghĩ sẽ có kết cục này.
Trương Phong khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Không ngờ Trương huynh có thể giành chiến thắng.
Du Cầm cũng một mặt hưng phấn, lúm đồng tiền như ánh bình minh, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng căng thẳng cực độ lúc nãy.
- Ngươi đã dần dần lĩnh ngộ được tinh túy viễn cổ thể tu, không có phương thức tu vi mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho dù là thể tu, cũng có mạnh có yếu, ngươi bây giờ đã là tinh anh trong thể tu...
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước, có vài phần tán thưởng.
Từ Huyền cực kì tán đồng, bất cứ phương thức tu luyện nào, chỉ có nắm bắt tinh túy, mới có thể sở hữu sức mạnh mạnh nhất. Sở dĩ hắn lựa chọn viễn cổ thể tu, là vì nó chất phác, tiếp cận đại đạo, có cơ hội vượt qua kiếp trước nhất, mà không thấy nó mạnh hơn phương thức tu luyện khác bao nhiêu.
Phương Cương thân là kẻ thua cuộc, miễn cường từ trên đất bò dậy, một mặt phức tạp nhìn Từ Huyền, chua chát nói:
- Thể tu, thì ra ngươi cũng là.
Lời này nói ra, càng khiến dưới đài một lần nửa nổi sóng, vô số gia tộc đệ tử kinh hãi chấn động.
Thể tu, hắn cũng là?
- Từ Huyền cũng là thể tu?
Trương Phong cũng kinh ngạc không nhỏ, lắp bắp nói:
- Chẳng trách nhục thể ngươi mạnh như vậy.
- Đúng, ta cũng là thể tu.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, mắt lóe hiện thần quang bức nhân.
- Nhưng ta không phải thể tu pháo hôi, cũng không phải thể tu bị người đời khinh miệt, mà là thể tu chân chính. Còn ngươi, rõ ràng chỉ là một người tu hành đi nhầm đường, cho nên mới bại dưới tay ta.
- Đúng, ta cũng là thể tu, nhưng ta không muốn biến thành thể tu pháo hôi, cũng không phải bị người ta khinh thị là thể tu lạc lối, ta muốn chứng minh sự cường đại chân chính của thể tu...
Âm thanh của Từ Huyền chưa dứt, bốn phía cả diễn võ trường, một mảnh xôn xao oanh động.
Cho tới nay, bọn họ đều cho rằng, Từ Huyền hơn phân nửa là một gã võ tu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một thể tu a.
- Khó trách lực lượng cơ thể của hắn mạnh như vậy, lại có thể cứng đối cứng với Phương Cương.
- Thì ra chúng ta đang xem trận đấu của thể tu pháo hôi a.
Không ít người hoảng hốt kinh hô, có không ít người từ trạng thái hưng phấn khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Thật sự không ngờ tới, Từ Huyền lại là một gã thể tu a.
Trương Vũ Hàm cười nhạt yếu ớt, nhưng bây giờ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đôi mi thanh tú cau lại:
- Nghe nói trong truyền thuyết, thể tu không có lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn là tu thể, võ đạo hai đạo?
Bởi vì đang xem cuộc chiến, Từ Huyền kết hợp ưu thế của thể tu cùng võ tu hai nhà, nếu thật sự sự là như vậy, thì người cùng giai há có thể địch nổi?
Từ Huyền nhìn hắn một lúc, thoáng lẵ đầu, chân mày nhíu lại. Mặc dù sức mạnh nhục thể của đối phương rất mạnh, nhưng với những gì hắn biết về thể tu, gần như không thể gọi là thể tu.
Phương Cương mặt mang nộ ý:
- Các hạ là nhị đẳng thể tu, cho dù sợ Phương mỗ khiêu chiến, cũng không cần cự tuyệt như vậy.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ "nhị đẳng khách liêu", ánh mắt có chút không phục và đố kị.
Với thân phận luyện khí bát trọng thể tu của hắn, lại ở dưới trướng người này, nếu chiến thắng, nói không chừng sẽ được thiếu chủ khen ngợi.
- Phương Cương, Từ khách liêu không chấp nhận luận bàn, sao ngươi lại làm khó người ta như vậy!
Lâm Huy sẵng giọng quát, lại lắc đầu thở dài:
- Đều trách Lâm mỗ, quá tin vào những lời Từ khách liêu nói lần trước...
Lời này nói ra, hai gia tộc đệ tử đi theo, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, nhất thời có thêm một chút khinh miệt.
Lâm Huy và Phương Cương, đặc biệt sắp xếp khiêu chiến trước mặt thiếu chủ, bất luận Từ Huyền tiếp nhận khiêu chiến rồi thất bại, hay không dám ứng chiến, đều sẽ tổn hại đến địa vị của hắn trong mắt thiếu chủ tiểu thư.
Ánh mắt Từ Huyền, không để lại dấu vết quét qua Lâm Huy và Phương Cương, đương nhiên hiểu dụng ý hai người, thản nhiên nói:
- Ai nói ta không đồng ý ứng chiến, đây là lần đầu tiên Từ mỗ gặp một thể tu, sao có thể bỏ qua cơ hội này được?
- Tốt tốt tốt! Từ khách liêu đúng là người hào sảng, chẳng trách được thiếu chủ yêu mến.
Lâm Phong mắt lóe lên một tia hỉ ý, vội vàng đứng dậy nói:
- Có lẽ chư vị cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trương Phong mặt lộ hứng thú, gật đầu nói:
- Nếu Từ huynh đã có ý này, vậy chúng ta sẽ cùng ra ngoài quan chiến.
Chúng nhân trong phòng, ẩn hiện lộ vẻ hưng phấn, cùng nhau đi ra Thanh sơn lục cư.
- Sư huynh.
Thân ảnh mảnh mai của Du Cầm cũng từ trong linh các đi ra, trong đôi mắt trong trẻo lộ ra vài phần lo lắng.
Nhìn thấy nơi ở của Từ Huyền xuất hiện một thiếu nữ thuần mỹ như vậy, chúng nhân lập tức sáng mắt, âm thầm dò xét.
- Vị này là?
Trương Phong kinh ngạc nói.
- Đây là tiểu sư muội đồng môn ta, Du Cầm.
Từ Huyền mỉm cười giới thiệu một chút về Du Cầm.
Sau khi biết Du Cầm có thượng phẩm linh căn, Trương Phong lộ ra một tia kinh ngạc:
- Tiên tu chi tài tư chất như vậy, trong tộc nhất định sẽ đại lực bồi dưỡng, Từ huynh sao không nói với ta sớm? Hay là, sợ ta cướp mất sư muội ngươi? Ha ha ha...
Chúng nhân cũng nở một nụ cười mờ ám, khiến Từ Huyền phải đỏ mặt cúi đầu.
Lúc mới vào tiên môn, Du Cầm chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, hơn nửa năm trôi qua, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân thể mềm mại duyên dáng, nhan sắc mỹ lệ động nhân, thanh thuyền nhập cốt.
Lâm Huy mắt lóe lên một tia đố kị, Từ Huyền này sao lại được ông trời ưu ái đến thế, không những thiếu chú yêu quý, đại tiểu thư trọng thị, bên cạnh còn có một mỹ nhân cực phẩm sống cùng, nói không chừng sau này, còn có thể trở thành Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
Trên mặt Phương Cương cũng lộ ra thần sắc khó chịu, nghĩ mình luyện khí bát trọng thể tu, tu vi thực lực đều hơn hẳn đối phương, nhưng bất luận địa vị, hay những phương diện khác, đều chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Cương tích lũy đủ tinh thần, đợi lát nữa lúc luận bàn, nhất định công khai áp chế nhuệ khí người này, để thiếu chủ tán thưởng, và mỹ nhân để mắt.
Cả nhóm đến một lộ thiên diễn võ tràng trong tộc.
Diễn võ tràng này, dài rộng đều hơn năm mươi mét, quy mô không nhỏ, khi chúng nhân đến nơi, cũng thu hút rất nhiều đệ tử trong tộc đang tỷ thí ở đó.
- Mau xem, thiếu chủ ở bên kia, hình như có người muốn tỷ thí.
Tộc nội đệ tử gần đó, nhao nhao chạy đến, mặt lộ vẻ hiếu kì.
Rất nhanh, Phương Cương thân hình vạm vỡ rắn chắc, bước vào diễn võ tràng, trong mắt một phiến chiến ý, nhìn chằm chằm Từ Huyền bên dưới.
- Sư huynh cẩn thận.
Du Cầm cũng đi theo, mắt lộ vẻ lo lắng.
- Ha ha, muội vẫn không tin tưởng thực lực sư huynh sao?
Từ Huyền mỉm cười, không nhanh không chậm đi vào diễn võ tràng.
Hai người đứng cách nhau mười trượng, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lúc này, bốn phía đã hội tụ hơn trăm gia tộc đệ tử, ai cũng một mặt chờ đợi.
Đúng lúc này, phía xa bay đến mấy thân hình dẫm trên pháp khí phi hành.
- Các ngươi xem, là đại tiểu thư!
Gia tộc đệ tử ngoài diễn võ tràng, nhất thời xao động, mắt nhìn bọn Trương Vũ Hàm bay đến từ giữa không trung.
Khi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã thoát tục của Trương Vũ Hàm đáp xuống trước diễn võ đài, toàn tràng nhất thời chìm trong im lặng, không ít người phải nín thở, giật mình trước dáng người tuyệt lệ của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
- Đối thủ Phương Cương là ai mà khiến cho đại tiểu thư cũng phải chú ý.
Không ít đệ tử nhao nhao liếc xéo.
- Mặt lạ hoắc, có lẽ là mới đến.
- Mới đến...Chẳng lẽ là mấy người đến từ Phong Vũ Môn mấy ngày trước, nghe nói một người trong đó rất được thiếu chủ và đại tiểu thư quý mến, chỉ là luyện khí kì tu vi, mà trực tiếp trở thành nhị đẳng khách liêu trong tộc.
- Cái gì? Luyện khí kì đã trở thành nhị đẳng khách liêu, ta ở trong tộc đã gần mười năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Ánh mắt chúng nhân, lại quay về diễn võ tràng, rất nhiều người đều thầm dò xét Từ Huyền.
Trong đám đông, thậm chí còn có bóng dáng luyện thần kì tiên sư, nhưng chỉ là âm thầm quan sát.
Trên diễn võ tràng, Phương Cương trong lòng một phiến kích động hưng phấn, không ngờ đại tiểu thư Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, lần này đích thân đến quan chiến, đã như vậy, mình càng phải biểu hiện tốt hơn, chiến thắng đẹp hơn một chút.
- Từ khách liêu, Phương mỗ ra tay đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phương Cương có chút không chờ đợi được.
Từ Huyền gật gật đầu, một mặt bình tĩnh, nãy giờ hắn chỉ quan sát đối phương.
Phương Cương hít một hơi thật sâu, trên cơ thể cao lớn vạm vỡ, dần tán phát một luồng sức mạnh áp bách trầm trọng.
Khi hắn vận lực, cơ bắp toàn thân nổi lên, màu sắc giống như thiết đồng.
Cả người đứng đó, như một bức tượng đồng không thể rung chuyển.
- Hắn chính là khách liêu trong tộc Phương Cương, nghe nói là thể tu duy nhất trong gia tộc.
Bên dưới có người thì thầm nghị luận.
Từ Huyền khẽ động dung, cường độ nhục thân và sức mạnh mà đối phương sở hữu, hoàn toàn không thể coi thường, cho dù là luyện khí thất bát trọng tiên sĩ bị áp sát, cũng sẽ gặp phải ác mộng.
Đối phương cũng là chuyên thể tu, hơn nữa sở hữu luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh nhục thân có khả năng thắng được mình. Từ Huyền phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
- Ồ!
Phương Cương đột nhiên hét lên một tiếng, như một đường tạc lôi, tán phát một luồng khí thế cuồng bạo, thân hình như mảnh hổ vọt tới.
Thịch!
Phương Cương lăng không bật lên, từ trên xuống dưới, một quyền đánh về phía Từ Huyền.
Binh!
Một quyền đó đánh ra, không khí vang lên một tiếng động trầm đục, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Từ Huyền đứng im tại chỗ, thân hình hơi cong, không hề có ý tránh né.
- Sức mạnh nhục thể của thể tu, là thứ có một không hai, thằng nhóc này không lẽ định đỡ công kích đối phương?
Chúng nhân trên trằng một mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân ảnh có vẻ yếu ớt của Từ Huyền.
Nắm đấm của Phương Cương nhanh chóng tiếp cận Từ Huyền, mắt thấy gần trong gang tấc, trong mắt lộ ra một tia mừng thầm, giống như đã nhìn thấy thắng lợi.
Khi kình phong của một quyền đó, gần như tiếp cận cơ thể Từ Huyền, hắn cuối cùng cũng động, một chưởng như lôi đình bổ ra, quyết đoán tuyệt luân.
Chát
Một quyền một chưởng tương ngộ, sản sinh một tiếng nổ như thiết thạch va chạm, trong nháy mắt một luồng phong lực vô hình, quét về tứ phương.
Động tác như vậy, duy trì nửa tức công phu, thân thể Phương Cương thậm chí vẫn ở giữa không trung, đồng tử trong mắt co rút, lộ ra một tia hoảng sợ.
Binh!
Một khắc sau, thân thể Phương Cương chấn xa vài trượng, sau khi rơi xuống có chút lảo đảo.
Thân hình Từ Huyền cũng lùi liền bốn năm bước, để lại một chuỗi những dấu chân sâu gần tấc, dấu chân sâu nhất, lõm vào gần nửa thước, mặt đất xung quanh nứt ra như hình mai rùa.
Đối chiến một quyền, khí huyết Từ Huyền sôi trào, cực kì khó chịu, chỉ cảm thấy nắm đấm đối phương như thiết chùy.
Phương Cương bên kia, mặt đầy kinh nghi xen lẫn khó tin:
- Sao lại có thể...Sức mạnh của tiểu tử này sao có thể đáng sợ như vậy?
Không ít gia tộc đệ tử ngoài tràng, đều ngây ra như phỗng.
Phương Cương thân là thể tu duy nhất trong tộc, luyện khí bát trọng tu vi, sức mạnh trong luyện khí kì, căn bản chính là đệ nhất vô địch.
Nhưng lúc này, một thiếu niên không có tên tuổi, thân thể mặc dù cân xứng nhưng hình như không được cường tráng cho lắm, lại sở hữu sức mạnh như vậy.
Quan trọng hơn, tu vi Từ Huyền còn thấp hơn đối phương hai bậc.
Vòng giao kích thứ nhất, hai người đều chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể đơn thuần.
Phương Cương một mặt ngưng trọng, hút một hơi thật sâu, cơ thể tán phát một tia sóng linh khí không giống bình thường, cùng huyết nhục toàn thân dung hợp, sản sinh một luồng sức mạnh kinh nhân, thanh thế tán phát, đủ khiến luyện khí bát cửu trọng tiên sĩ động dung.
- Động chân cách!
Chúng nhân dưới đài kì vọng vạn phần.
Trương Vũ Hàm quan chiến phía xa, trong đôi mắt đẹp hợn lên một tia dị sắc, còn thiếu niên trong tầm mắt nàng, trần định tỉnh táo, trên mặt không nhìn thấy một tia gợn sóng.
Vòng thứ nhất đối kháng, khiến chúng gia tộc đệ tử xung quanh hưng phấn vô cùng, tất cả mọi ánh mắt, lúc này đều đang hội tụ trên đài, bớt đi một phần tùy ý và khinh miệt.
Từ Huyền định lập một phương diễn võ đài, lẳng lặng quan sát đối phương ở góc bên kia, từ đầu đến cuối khóa chặt đối phương, hoàn toàn không có ý xuất thủ, tựa hồ chỉ là đang quan sát, đang cân nhắc gì đó...
Thể tu đối diện tu vi cao hơn mình hai bậc, vậy mà bộ dạng hắn vẫn thản nhiên như vậy.
Phương Cương sắc mặt ngưng trọng, nội tâm lấy làm kinh ngạc, sức mạnh nhục thể đối phương, cường hãn như vậy, thực sự chỉ là một võ tu? Tại sao trên người đối phương còn có một luồng khí tức khiến mình cảm thấy hết sức quen thuộc...
Sâu trong cơ thể hắn, luồng sóng linh khí kì dị dung hợp huyết nhục, rất nhanh tràn ngập toàn thân, khí thế trên người vụt tăng, ánh mắt sáng như đèn lồng trong đêm tối.
Từ Huyền nheo mắt, chỉ thấy cơ bắp toàn thân Phương Cương bành trướng, như một cục sắt to.
Thể trạng hắn, vốn dĩ đã vượt qua người thường, lúc này lại tăng phúc lần nữa, càng tán phát ra một luồng khí tức kiềm chế đáng sợ.
- Đây chính là sức mạnh thể tu? Lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều, nếu bị tiếp cận, cho dù là võ tu cũng phải chịu thiệt.
- Xem ra đều khiến người ta cảm thấy sợ hãi!
Không ít người dưới đài da đầu tê rần, một mặt sợ hãi nhìn thân ảnh cường tráng như thiết ngưu kia.
- Thể tu... Đây chính là cái gọi là hậu thế thể tu?
Từ Huyền cảm nhận sóng linh lực đặc thù mà Phương Cương dung hợp trong huyết nhục, trên mặt lộ ra một tia bi ai cùng thất vọng khó hiểu.
Thần tình này khiến Phương Cương đang ngưng tụ sức mạnh trong nộ hỏa triệt để bạo phát.
- Để Phương mỗ trông thấy nhị đẳng khách liêu thực lực của các hạ, nếu không, sao có thể khiến đệ tử gia tộc phục khí?
Phương Cương nộ hỏa ngút trời, hét lên một tiếng, thân thể bay ra như đạn pháo.
Đạp!
Mặt đất diễn võ tràng chấn động, tàn ảnh nhoáng một cái, để lại một cái hố nhỏ, một giây sau, thân ảnh cường tráng kinh nhân của Phương Cương đã bay đến gần Từ Huyền.
Binh, một cước như thiết trụ, mang theo lệ phong kinh nhân, chớp mắt quét đến trước mặt Từ Huyền.
Chúng nhân dưới đài đều nín thở, một cước toàn lực của luyện khí bát trọng, luồng sức mạnh này sẽ rất đáng sợ, cho dù là một bức tượng sắt trước mặt, cũng có thể bị một đòn vỡ tan.
Trước luồng sức mạnh đáng sợ này, cho dù là luyện khí tu sĩ hộ thể linh quang, cũng sẽ thành giấy hồ.
Du Cầm dưới đài, vẻ mặt lo lắng đến cực điểm, vô thức nhắm mắt lại.
Trương Phong tim cũng đập thình thịch, thầm kêu không tốt, đối phương tu vi cao hơn Từ Huyền hai bậc, bản thân sao có thể dễ dàng đáp ứng trận chiến đấu này?
Trên mặt Lâm Huy lộ ra một tia âm lãnh và đắc ý.
Bình tĩnh nhất, vẫn là Trương Vũ Hàm quan chiến từ xa, nàng đang hồi tưởng lại sự tự tin không thể lý giải của Từ Huyền trong Trương Thiên linh lâu, lần này hắn thậm chí còn tỏ ra trấn định hơn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cước như thiết trụ của Phương Cương, đã hung hăng quét đến trước mặt Từ Huyền.
Từ Huyền không tránh né, trên người nổi lên một luồng hơi nóng viêm hỏa phần thiên, bàn tay đỏ như đồng, hung hăng đánh chụp trúng một cước Phương Cương.
Binh một tiếng nặng nề, tất cả mọi người tim như vỡ tung, bọn Trương Phong suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nham thạch xứng rắn dưới chân hai người, bong ra từng lớp, cuốn lên một trận bụi đất đá vụn.
Khoảnh khắc đó, đến luyện thần kì tiên sư quan chiến trong đám đông, cũng phải động dung.
Động tác quyền cước tương kích, kéo dài một giây, "binh" một tiếng, thân thể Phương Cương, bị chấn bay vài trượng, kêu lên một tiếng khe khẽ giữa không trung.
Lần này, thân thể Từ Huyền lõm vào trong đất vài thước, một bước cũng không lùi.
Cao thấp đã phân!
- Sao có thể như vậy...
Phương Cương mặt như tro chết, thân hình sau khi chạm đất, lắc lư một cái, trán đẫm mồ hôi.
Lúc này, thắng thua vẫn chưa phân, hắn cũng chưa thất bại, nhưng chênh lệch về tấm lý, lại khiến Phương Cương rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Thể tu, mình là thể tu, cao hơn đối phương hai bậc, sao có thể bại dưới tay người này.
Nếu đối phương dựa vào cái khác như tốc độ, pháp bảo, thần thông chiếm cứ thượng phong, vậy không nói làm gì, nhưng người này chính là lấy cứng đối cứng cùng mình quyền đả đối kích.
Xôn xao!
Dưới tràng một phiến kinh hô.
- Xem ra người này có thể trở thành nhị đẳng khách lưu, cũng không phải không có chân tài thực liệu.
- Thiếu niên này e rằng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, tiềm lực sau này không thể định lượng, đại tiểu thư đúng là tuệ nhan minh châu.
Chúng nhân dưới đài nhao nhao nghị luận.
Một luyện thần kì khách liêu trong đó cảm khái nói:
- Trương gia quảng nạp hiền tài, gia chủ uy đức phục nhân, chỉ cần có tài là được sử dụng, thiếu chủ trạch tâm nhân hậu, quảng giao kì sĩ, đại tiểu thư trị tuệ vô song, có hai người phụ trợ, trong vòng trăm năm nhất định có thể nhất thống Hoàng Long, thậm chí có cơ hội vấn đỉnh Phương Thiên Trọng.
Trên gương mặt chim sa cá lặn của Trương Vũ Hàm, nở ra một tia tiếu ý, âm thầm gật đầu.
- Quá tốt!
Trương Phong vỗ tay, gia tộc đệ tử phụ cận hò hét trợ uy.
Lâm Huy bên cạnh Trương Phong, thần tinh cứng nhắc, mặt giống như vừa bị ném cà chua.
- Ngươi... ngươi không phải võ tu!
Phương Cương trên đài, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Không phải võ tu!
Phụ cận diễn võ tràng, một phiến tĩnh mịch.
- Thật nực cười và cũng thật đáng buồn, đây chính là thể tu mà ngươi nói sao? Với phương pháp dung hợp ngoại giới linh khí vớ huyết nhục cơ thể, tiên không ra tiên, thể không ra thể, quả thật chẳng ra cái giống gì.
Trên mặt Từ Huyền lộ ra bi ai cùng thất vọng. Chẳng ra cái giống gì!
Một câu nói nặng như thiết chùy, khiến thân hình Phương Cương run lên.
- Hậu thế thể tu, ngươi có biết hay không? Thậm chí có thể coi là một phân chi của tiên tu ma tu, thể tu chân chính, sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, khoảng khắc này hắn càng kiên định một chí hướng: Đời này kiếp này, nhất địch tẩy sạch danh tiếng thể tu vô năng, khiến hậu thế tu giả khiếp sợ rùng mình!
- Thể tu...ngươi không phải!
Từ Huyền đứng thẳng người, thân ảnh ngạo nghễ, ý tứ như bao quát, chi Phương Cương nói.
Thể tu... ngươi không phải!
Cây nói này nặng như thiết chùy, đánh lên tâm khảm Phương Cương.
Thể tu trong tu giới, trước đây, từng được luận thành pháo hôi, càng lúc càng trở nên ít ỏi.
Phương Cương thiên phú cực kém, trong một lần may mắn bất ngờ có được tu thể pháp môn, mặc dù cái này không nhất định khiến hắn có thể chiến thắng tu giả đồng giai, nhưng vì thể tu ít ỏi, trong tu giới hôm nay, cũng được nhiều người trọng thị.
Vật hiếm thường là quý, hơn nữa hậu thế thể tu, cũng là một loại phương thức tu hành, không thấy thua kém gì các tu giả khác, chỉ là tu luyện quá gian khổ, và cực kì đơn điệu, người không đủ nghị lực, căn bản không thể thành công.
- Ta không phải thể tu, ngươi dựa vào cái gì, có tư cách gì?
Phương Cương rống lên giận dữ, dường như đã mất đi lý trí.
- Thể tu, ngươi đã đi nhầm phương hướng, ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thể tu chân chính.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình di chuyển về phía trước, chỉ động xuất kích.
Hắn cuối cùng cũng động!
Khoảng khắc hắn động thân, trên người tán phát một luồng "thế" tồn tại song song với thiên địa.
Một luồng khí tức nguyên thủy mà chất phác, mang theo viêm hỏa thiêu đốt, phô thiên cái địa phóng về phía Phương Cương.
Phương Cương toàn thân chấn động, ngoài cảm giác nóng bỏng, hắn còn cảm nhận được một loại khí tức vừa quen thuộc lại vừa bài xích.
Khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ cảm nhận được tình hình thời kì hoang cổ, núi lửa bộc phát, sơn băng địa liệt, hồng thủy ngập trời, sinh linh đồ thán. Duy nhất có một loại "nhân" chất phác nhất cùng thiên địa tồn tại song song, chống lại vô số tai nạn, sức mạnh bất khuất, gian khổ tôi luyện đó, khiến vố số sự tồn tại cường đại ảm đạm thất sắc.
Một khắc công phu, Từ Huyền tiếp cận, một quyền một chưởng, chất phác đánh ra.
Chát chát chát...
Một quyền nối tiếp một quyền, thân hình Phương Cương lùi một hai bước, tựa hồ bị núi lửa phun phát tẩy lễ, luồng khí tức viêm nhiệt cuồng bạo đó, hết lần này đến lần khác chấn động tâm linh hắn.
Trong những lần giao kích, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh chất phác mà nguyên thủy đó, huyết nhục toàn thân tự nhiên run sợ, linh hồn phủ phục run rẩy.
Chúng nhân dưới đài, trợn mắt há mồm, nhìn Phương Cương bị triệt để áp chế, thân hình không ngừng lùi lại.
Cho đến cuối cùng, luồng khí tức cuồng bạo như lửa trên người Phương Cương, nhảy lên cực hạn, một quyền đơn giản đánh ra, tựa hồ có một tòa núi lửa bộc phát trước mặt, dung nham nóng bỏng, phóng tới thế gian.
Một quyền đó, cũng là những bất bình ấm ức trong lòng Từ Huyền, trong khoảnh khắc tự nhiên mà ra, như lonh chi nộ diễm.
Binh, thân thể cao lớn cường tráng của Phương Cương bị một quyền đánh trúng, ngã lăn trên đất, ộc thổ ra một ngụm máu.
Những người quan chiến dưới đài, sợ hãi chấn động.
- Cường đại quá!
- Chẳng trách dựa vào luyện khí kì tu vi, có thể trở thành nhị đẳng khách liêu!
Chúng nhân dưới tràng nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Từ Huyền, lộ ra vài phần kính sợ.
Luyện khí bát trọng thể tu, mà lại bị thua.
Lâm Huy mặt lộ thần sắc vô cùng kinh hãi, hắn lợi dụng đối phương đối phó Từ Huyền, mà không nghĩ sẽ có kết cục này.
Trương Phong khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Không ngờ Trương huynh có thể giành chiến thắng.
Du Cầm cũng một mặt hưng phấn, lúm đồng tiền như ánh bình minh, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng căng thẳng cực độ lúc nãy.
- Ngươi đã dần dần lĩnh ngộ được tinh túy viễn cổ thể tu, không có phương thức tu vi mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho dù là thể tu, cũng có mạnh có yếu, ngươi bây giờ đã là tinh anh trong thể tu...
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước, có vài phần tán thưởng.
Từ Huyền cực kì tán đồng, bất cứ phương thức tu luyện nào, chỉ có nắm bắt tinh túy, mới có thể sở hữu sức mạnh mạnh nhất. Sở dĩ hắn lựa chọn viễn cổ thể tu, là vì nó chất phác, tiếp cận đại đạo, có cơ hội vượt qua kiếp trước nhất, mà không thấy nó mạnh hơn phương thức tu luyện khác bao nhiêu.
Phương Cương thân là kẻ thua cuộc, miễn cường từ trên đất bò dậy, một mặt phức tạp nhìn Từ Huyền, chua chát nói:
- Thể tu, thì ra ngươi cũng là.
Lời này nói ra, càng khiến dưới đài một lần nửa nổi sóng, vô số gia tộc đệ tử kinh hãi chấn động.
Thể tu, hắn cũng là?
- Từ Huyền cũng là thể tu?
Trương Phong cũng kinh ngạc không nhỏ, lắp bắp nói:
- Chẳng trách nhục thể ngươi mạnh như vậy.
- Đúng, ta cũng là thể tu.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, mắt lóe hiện thần quang bức nhân.
- Nhưng ta không phải thể tu pháo hôi, cũng không phải thể tu bị người đời khinh miệt, mà là thể tu chân chính. Còn ngươi, rõ ràng chỉ là một người tu hành đi nhầm đường, cho nên mới bại dưới tay ta.
- Đúng, ta cũng là thể tu, nhưng ta không muốn biến thành thể tu pháo hôi, cũng không phải bị người ta khinh thị là thể tu lạc lối, ta muốn chứng minh sự cường đại chân chính của thể tu...
Âm thanh của Từ Huyền chưa dứt, bốn phía cả diễn võ trường, một mảnh xôn xao oanh động.
Cho tới nay, bọn họ đều cho rằng, Từ Huyền hơn phân nửa là một gã võ tu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một thể tu a.
- Khó trách lực lượng cơ thể của hắn mạnh như vậy, lại có thể cứng đối cứng với Phương Cương.
- Thì ra chúng ta đang xem trận đấu của thể tu pháo hôi a.
Không ít người hoảng hốt kinh hô, có không ít người từ trạng thái hưng phấn khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Thật sự không ngờ tới, Từ Huyền lại là một gã thể tu a.
Trương Vũ Hàm cười nhạt yếu ớt, nhưng bây giờ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đôi mi thanh tú cau lại:
- Nghe nói trong truyền thuyết, thể tu không có lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn là tu thể, võ đạo hai đạo?
Bởi vì đang xem cuộc chiến, Từ Huyền kết hợp ưu thế của thể tu cùng võ tu hai nhà, nếu thật sự sự là như vậy, thì người cùng giai há có thể địch nổi?
Tác giả :
Khoái Xan Điếm