Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 49: Tiểu thuyết
Tiêu Dật đang bế quan ở Nhược Thủy châu không biết những chuyện xảy ra tại Hư Vô hải, trên thực tế, cho dù ở kiếp trước, y cũng không biết từng xảy ra chuyện gì, đối với việc ông ngoại lúc nào tới tìm Tiêu gia, lúc nào có được bổn nguyên quả đều không biết chút gì.
Kiếp trước, không có Đoạn Lăng Phong chen ngang, Lục Thiệp Xuyên không có cùng Tiêu Diêu cung hóa địch thành bạn, mà liều mình chống đỡ mười hơi dưới tay Bách lão, mang trọng thương đi vào hư không. Bách lão tuân thủ lời hứa, Tiêu Diêu cung lui khỏi cuộc tranh bổn nguyên quả, Hải Thần điện và Tinh Di trúc giăng phủ thiên la địa võng tại Hư Vô hải, đi khắp nơi truy bắt bóng dáng Lục Thiệp Xuyên. Sau bảy ngày, Lục Thiệp Xuyên mới thoát khỏi vòng vây, chống đỡ chạy tới Linh Hư cảnh Tiêu gia.
Lục Thiệp Xuyên và gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu tương giao mấy ngàn năm, lại là thân gia nhi nữ, tuy hai mươi năm trước Tiêu Dật bị đưa đi không chút lưu tình và việc ngoài ý muốn của mẫu thân Tiêu Dật khiến giữa hai người có khoảng cách, nhưng đối với Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật dù sao cũng là đích tôn của Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu tuy xem trọng lợi ích gia tộc, nhưng huyết mạch thân tình cũng không thể ngăn cản. Càng huống hồ hiện tại ông khẩn cấp cần bế quan luyện chế bổn nguyên đan, chuyện đón Tiêu Dật về tiên giới cũng chỉ có thể phó thác cho Tiêu gia, trừ Tiêu gia ra còn có ai có thể bảo hộ an toàn cho Tiêu Dật chứ?
Trên thực tế, đối với việc Lục Thiệp Xuyên tới, Tiêu Đỉnh Lâu vô cùng cao hứng. Từ hai mươi năm trước khi mẫu thân Tiêu Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Thiệp Xuyên cũng không còn có bất cứ liên hệ nào với Tiêu gia nữa, Tiêu Đỉnh Lâu hối hận vô cùng cũng sâu sắc cảm thấy có lỗi với hảo hữu nhiều năm. Khi nghe được Lục Thiệp Xuyên tìm được bổn nguyên quả đã tuyệt tích tại tiên giới gần vạn năm, yêu cầu Tiêu gia phái người tới nhân giới đón Tiêu Dật về, Tiêu Đỉnh Lâu không chút do dự đáp ứng, còn ngay đêm đó đi tới Lăng Tiêu thiên, yết kiến Trầm Uyên tiên đế thỉnh chỉ xuống hạ giới.
Sau đó chính là Tiêu Dật bị đón về tiên giới, mà Lục Thiệp Xuyên đang trọng thương lại muốn sớm ngày luyện thành bổn nguyên đan, chỉ vội vàng gặp mặt Tiêu Dật một lần khi Tiêu Dật mới tới. Lúc đó, ông một lòng muốn thay Tiêu Dật cải thiên đổi mệnh, tự cho là ngày sau có thời gian rất dài có thể cho ông cháu hai người ở chung, vì thế khi lần gặp đầu tiên ông cái gì cũng không nhắc. Lục Thiệp Xuyên không nói, Tiêu gia cũng không có gì để nói, tới mức Tiêu Dật đối với tất cả đều hoang mang không biết. Vẫn là mấy ngày sau trong lúc vô ý y nghe trộm được các huynh đệ cùng cha khác mẹ nói chuyện, Tiêu Dật mới biết thì ra y là một phế vật nội thể không có tiên cách, mà sỡ dĩ y được đón về tiên giới cũng là vì ông ngoại của y tìm được phương pháp thay y nghịch thiên cải mệnh.
Tiếp sau đó, chính là Tiêu Dật chết tại đáy sông Linh Hư, Lục Thiệp Xuyên đang bế quan luyện đan dường như có cảm ứng, khi tuân theo chỉ dẫn huyết mạch của hai người đuổi tới sông Linh Hư, chỉ thấy được thân thể đã không còn sinh cơ của Tiêu Dật. Lục Thiệp Xuyên nhận đả kích, tâm tính đại biến, tuy cái chết của Tiêu Dật nhìn thì như trùng hợp, nhưng Lục Thiệp Xuyên sống lâu như thế, sao có thể không nhìn ra được bên trong có ẩn tình. Lục Thiệp Xuyên dưới cơn tức giận, một hơi giết sạch tất cả những người xuất hiện tại bờ sông Linh Hư hôm đó, Tiêu gia và con cháu đời đó của Tiêu gia cũng đều bị hắn giết sạch sẽ.
Chuyện này oanh động cả tiên giới, tiên đế tức giận, xuất toàn bộ kim ngư vệ đi truy bắt Lục Thiệp Xuyên, nhưng Lục Thiệp Xuyên sau khi triệt để trở mặt với Tiêu gia, thì lại lần nữa đi vào Hư Vô hải, từ đó không bao giờ xuất hiện tại tiên giới nữa.
Vật đổi sao dời, Tiêu Dật trọng sinh đã thay đổi quỹ tích của y và Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật tuy không biết ông ngoại tìm được bổn nguyên quả từ lúc nào, nhưng khi Tiêu gia tìm được y, cũng là lúc y gặp lại ông ngoại. Tiêu Dật không muốn về Tiêu gia là một chuyện, nhưng lại không muốn vì thế mà bỏ qua cơ hội gặp mặt ông ngoại. Dù sao hiện tại y đã là tiên nhân bậc bốn, còn ôm được cái chân to là Sở Mặc, tính ra Tiêu gia cũng không dám bắt y không buông. Nếu không được nữa, y trực tiếp mang ông ngoại về nhân giới, dù sao cũng có thể làm một thái thượng trưởng lão ở tu chân giới.
Đương nhiên, Tiêu Dật lúc này tự biết còn nửa tháng nữa là tới lúc Tiêu gia đi tìm y, mà không biết Đoạn Lăng Phong không lâu sau sẽ mang tới cho y một kinh hỉ thật lớn. Lúc này, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trên việc gia tăng tu vi. Nói ra thì, Tiêu Dật không biết những người khác bế quan làm thế nào, đối với y mà nói, bế quan chính là triệt để cắt đứt tin tức với ngoại giới, một ngày 12 canh giờ đều dùng để tu luyện. Vì thế, trước dó Tiêu Dật đã cùng mấy người Từ Sắt Nguyên đánh tiếng qua, y nghĩ trong thời gian ngắn, Từ Sắt Nguyên chắc sẽ không có chuyện tìm y, nhưng không ngờ, y vừa mới bế quan ba ngày, Từ Sắt Nguyên đã tìm tới.
Vì Đoạn Lăng Phong đã dặn dò, năm hắc giáp mặc vệ tận chức tận trách bảo vệ bên cạnh Tiêu Dật, cả tiểu viện được bọn họ canh giữ nghiêm ngặt không kẽ hở. Còn về trận pháp thủ hộ vốn có của tiểu viện, cũng đã sớm bị loại bỏ dưới lời dặn của Đoạn Lăng Phong, đổi thành trận pháp càng có uy lực hơn. Dù sao trong Tiêu Diêu cung tại Hư Vô hải có nuôi một đại sư trận pháp bậc tám, muốn đổi trận pháp chẳng qua là động ngón tay mà thôi. Do hai lý do trên, Từ Sắt Nguyên bi thảm bị cản bên ngoài tiểu viện.
“Tiêu huynh, Tiêu huynh!”
Sau khi Từ Sắt Nguyên nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm được cách đi vào, không thể không há họng gào lên. Sau khi liên tiếp gào mấy tiếng vẫn không được đáp lại, một mũi tên màu đen đột nhiên xé không lao tới, cắm thẳng trước mũi chân Từ Sắt Nguyên, đâm sâu vào ngọc thạch lát đường dưới chân hắn tới hẳn một thước.
“Tiêu…” Chữ “huynh” tiếp theo bị Từ Sắt Nguyên nuốt lại, hắn như con gà trống bị bóp cổ, ngửa đầu nửa ngày không tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có người gây bất lợi với Tiêu Dật, đúng lúc hắn tới nên sắp bị giết người diệt khẩu?
Từ Sắt Nguyên co hai cẳng muốn hét lớn kim ngư vệ, chỉ thấy một nam nhân thân mặc áo giáp màu đen xuất hiện trước cửa tiểu viện, trong mắt lấp láy tia sáng lãnh khốc, “Ngươi là ai? Tìm Tiêu công tử có chuyện gì?”
Ba chữ Tiêu công tử khiến Từ Sắt Nguyên trấn định lại, đối phương dùng là kính xưng, xem ra không phải kẻ địch, tuy không biết Tiêu Dật từ đâu tìm ra người thế này, nhưng Từ Sắt Nguyên tìm Tiêu Dật có chuyện gấp, hắn không quá để tâm chuyện này, nhanh chóng mở miệng, “Ngươi cứ nói với Tiêu huynh ta là Từ Sắt Nguyên, ta có việc gấp.”
Hắc giáp vệ lạnh mặt: “Tiêu công tử bế quan ngươi không biết sao?”
“Biết, nhưng trời lớn đất lớn kiếm tiền lớn nhất, đây không phải là buôn bán có chuyện gấp sao?” Từ Sắt Nguyên vẻ mặt đương nhiên.
Biểu tình của hắc giáp vệ rõ ràng bị nghẹn một chút, có lẽ hai chữ buôn bán khiến hắc giáp vệ đoán được thân phận của hắn, đối phương chỉ là trên dưới đánh giá hắn vài cái, cong người nhường cho hắn một con đường.
Từ Sắt Nguyên theo hắc giáp mặc vệ đi vào tiểu viện, rất nhanh phát hiện trong viện tử vốn không phải chỉ có một người đứng trước cửa, những người ăn mặc tương tự khí thế tràn đầy đó còn có bốn, phân ra trấn thủ tại phương vị đông tây nam bắc bốn góc tiểu viện. Từ Sắt Nguyên tuy vừa rồi bị dọa, nhưng đây là do hắn không có phòng bị, hiện tại hồi thần rồi, nhìn năm thị vệ khí thế lẫm liệt đó, trong lòng không khỏi chậc chậc tán thưởng. Những người này rốt cuộc có lai lịch ra sao, vừa nhìn đã biết từng giết người từng thấy máu, sao lại tới trông cửa cho Tiêu Dật? Theo lý Tiêu Dật mới từ nhân giới tới tiên giới không bao lâu a, từ đâu tìm ra mấy người này?
Lại nói, Từ gia tuy không tính là thế gia bậc cao tại tiên giới, nhưng khẳng định là có tiền, để mở mày mở mặt, Từ gia cũng thuê hộ vệ, nhưng dạng khoa chân múa tay đó có cảm giác hoàn toàn bất đồng với hắc giác mặc vệ đã trải qua sinh tử tàn sát. Từ Sắt Nguyên nhìn hắc giáp mặc vệ trong viện, ngưỡng mộ lén chảy nước miếng, quá khác người, quá có cảm giác, nếu hắn xuất môn mà mang theo mấy thị vệ này thì còn không hấp dẫn ánh mắt người xung quanh sao? Đến lúc đó các nữ tiên khẳng định tranh nhau nhào tới gục ngã dưới chân hắn, nghĩ thôi cũng đã cao hứng tới phát run.
Từ Sắt Nguyên yy cho tới khi gặp Tiêu Dật, sau khi thấy Tiêu Dật, hắn lập tức nhớ ra chính sự lần này.
“Tiêu huynh, ta nói này, khách hàng sắp làm ta phiền chết rồi, cậu nhất định phải mau đi nhân giới một chuyến.”
Từ Sắt Nguyên nói không đầu không đuôi, Tiêu Dật vẻ mặt mê mang, “Sao vậy?”
“Còn không phải vì chuyện tiểu thuyết sao.” Từ Sắt Nguyên nói chuyện trưng ra vẻ hoàn toàn hiểu rõ.
Mấy ngày trước, khi Tiêu Dật đưa đợt Ipad cho hắn, đặc biệt dặn hắn khi giao hàng cho khách, nhắc tới chuyện có tải tiểu thuyết bên trong. Từ Sắt Nguyên lúc đó ở chỗ Tiêu Dật xem liền cảm thấy tiểu thuyết rất hay, vì thế lúc tiến cử cho khách hàng cũng không tiếc lực khen lại khen. Vì hắn đã đích thân thể nghiệm, cho nên biểu tình đặc biệt chân thành, rất dễ cảm nhiễm người xung quanh. Bị hắn nói thế, khách hàng vốn dự định trước chơi trò chơi cho đã, đều lần lượt thay đổi chủ ý, đổi sang xem thử tiểu tuyết đặc sắc tuyệt luân trong miệng Từ Sắt Nguyên rốt cuộc có chỗ nào độc đáo.
Lúc đó Từ Sắt Nguyên nói xong tự cảm thấy đã hoàn thành dặn dò, vỗ vỗ mông trở về biệt viện ở Nhược Thủy châu, tiểu thuyết hồi nãy hắn còn chưa xem xong, kịch tính đến mức cào tâm cào phế hắn, đợi giao hàng xong nhanh chóng muốn về coi đại kết cục. Từ Sắt Nguyên không biết là, bắt đầu từ khi hắn khích lệ khách hàng trước tiên cứ xem tiểu thuyết thể nghiệm Ipad, một vài tiệm cơm trà lâu của tiên giới rất nhanh phát hiện mấy ngày nay trong tiệm trở nên vô cùng yên tĩnh. Bình thường mấy công tử nhà giàu nhàn tản vô sự ngày ngày chạy tới tiệm trêu mèo đùa chó nhưng lại liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện, tình hình vô cùng dị thường.
Phát hiện dị thường đầu tiên là người nhà của những người này.
“Ủa, công tử hôm nay không ra ngoài?”
“Không, hình như còn ở nhà!”
“Xem sách!” Người nói câu này bày vẻ mặt không dám tin, “Lẽ nào là xuân cung đồ?”
“Xuân cung đồ gì đó có thể xem cả ngày sao? Lại nói vừa rồi khi ta đi ngang cửa sổ, còn nghe công tử la lớn viết rất hay.”
“Viết rất hay?” Người nói vẻ mặt hoài nghi, “Chẳng lẽ công tử tẩu hỏa nhập ma đột nhiên chuyển tính?”
Cuộc đối thoại tương tự phát sinh ở những nơi bất đồng, mà mọi người xung quanh không một ngoại lệ đều là vẻ mặt không dám tin, âm thầm suy đoán công tử trong miệng họ có phải là luyện công luyện tới tẩu hỏa nhập ma không.
Đối với tất cả những chuyện này kẻ khơi mào Từ Sắt Nguyên hoàn toàn không biết, vì đã giao đợt hàng xong, Từ Sắt Nguyên đương nhiên không muốn làm lỡ thời gian xem tiểu thuyết, vừa về tới biệt viện đã lập tức nghiêm cấm ai cũng không cho phép quấy rầy hắn. Dù sao tiên nhân đói mấy ngày cũng không có chuyện gì, hắn phải tranh thủ thời gian xem tình tiết sau đó ra sao, vai nam chính Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không? Hắn xua hết mấy cô em, hắn đẩy ngã được nhiều muội tử như thế, một mình bận rộn nổi sao?
Từ Sắt Nguyên rất nhanh toàn thân tâm chìm vào trong tiểu thuyết, cả bộ tiểu thuyết tình tiết trầm bổng chìm nổi, năm chương một tiểu boss, mười chương một đại boss, đuổi được một tiểu boss, lại tới một đại boss, Từ Sắt Nguyên xem tới muốn ngừng không được. Khi hắn dang xem tới thời khắc quan trọng cuối cùng, cái gì, phía sau hết rồi.
Hết rồi?!
Từ Sắt Nguyên nhớ tới nụ cười tràn đầy hàm ý của Tiêu Dật vừa rồi, lập tức hiểu rõ đây là Tiêu Dật cố ý. Vừa nghĩ tới Tiêu Dật cư nhiên cố ý ngắt ngay chỗ quan trọng, Từ Sắt Nguyên liền hận không thể bắt Tiêu Dật đánh một trận.
Hiện tại làm sao đây? Trong Ipad Tiêu Dật không phải chỉ tải xuống một bộ tiểu thuyết, còn có mười mấy bộ khác nữa, nhưng Từ Sắt Nguyên lật lật, cư nhiên toàn bộ đều bị ngắt ngay chỗ cao trào. Từ Sắt Nguyên giật giật khóe môi, trong lòng hận tới ngứa răng, một mình cào tâm cào phế đi tới đi lui trong phòng, sau đó thì sao, sau đó rốt cuộc thế nào?
Từ Sắt Nguyên rất muốn đi tìm Tiêu Dật, nhưng hắn biết Tiêu Dật đang bế quan, thực sự không tiện đi quấy rầy. Nhịn thêm vài ngày đợi Tiêu Dật xuất quan là được, Từ Sắt Nguyên nhịn thổ huyết lặng lẽ an ủi bản thân, nhưng càng như vậy càng khó nhịn, khi hắn cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó để di chuyện lực chú ý, có người tìm tới biệt viện.
Vào cửa đều là khách, đối phương lại là khách hàng lớn của hắn, Từ Sắt Nguyên cười đón tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại một phát túm hắn, “Phần sau đâu? Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không?”
Từ Sắt Nguyên vừa nghe liền hiểu ý đối phương, khi nhìn kỹ lại, đối phương hai mắt sưng trũng, đầu tóc rối loạn như ổ quạ, y phục trên người nhăn nhúm, rõ ràng đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt. Từ Sắt Nguyên không hiểu sao cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, kéo đối phương vào phòng đang định nói gì đó, giữa không trung lại có một lưu quang hiện lên, lại một người tìm tới.
Trước trước sau sau tổng cộng có mười mấy người tìm tới, náo ầm ĩ tụ lại trong biệt viện của Từ Sắt Nguyên, mới đầu mọi người đều là bức Từ Sắt Nguyên truy vấn tình tiết sau đó, sau khi Từ Sắt Nguyên mấy lần biểu thị hắn thật sự không biết, mọi người trong lúc vô vị lại bắt đầu thảo luận tình tiết trong truyện.
Có câu một ngàn độc giả liền có một ngàn phiên bản, góc độ nhìn vấn đề của mọi người khác nhau, lý giải tình tiết cũng khác nhau, lại thêm có người thích vai chính, có người thích vai phụ, nhất thời trong nhà ồn ào ầm ĩ, nói tới chỗ kích động không biết là ai động thủ trước, lộp bộp năm sáu cái cư nhiên bắt đầu đánh nhau. Lập tức vũ khí và ly trà bay đầy, ghế đẩu và chân bàn bay đầy, mọi người đánh thành một đống, thành công thu hút tiên binh tới.
Từ Sắt Nguyên bị dọa tới chân cũng run, sợ đám người này miệng không kín gió để lộ ra gì đó, bọn họ sẽ xong hết. May là mọi người đều không ngốc, lũ lượt biểu đạt chỉ là đấu khẩu bình thường, còn có mấy người cùng nói là vì nữ nhân mà đánh nhau. Đây cũng không phải là nói dối, ít nhất một trong những vấn đề khơi lên tranh chấp chính là trong nhiều bà xã của vai chính Vương Lâm đó rốt cuộc ai đẹp nhất.
Trong ánh mắt hồ nghi của tiên binh, chuyện này cứ thế trôi qua. Sau khi Từ Sắt Nguyên khổ mặt biểu đạt nhất định sẽ nhanh chóng lấy được kết cục, liền tiễn được đám thiếu gia này đi, lập tức chạy tới chỗ Tiêu Dật.
Tiêu Dật, “…”
Y từng nghĩ qua tiểu thuyết sẽ bùng nổ, nhưng thật sự không nghĩ tới lại bùng nổ thành như vậy, nhìn bộ dáng Từ Sắt Nguyên không giống như hư trương thanh thế, vậy chính là thật sự được hoan nghênh như vậy? Tiêu Dật 囧 囧 nghe Từ Sắt Nguyên kể lại, cảm thấy đám người này chính là nhàn rỗi vô sự sinh đau, vì vai nữ nào trong sách xinh đẹp mà cũng có thể lấy ra đánh nhau.
Từ Sắt Nguyên nói xong, lau mồ hôi, kéo Tiêu Dật nhất định bắt y phải nhanh chóng đi nhân giới một chuyến.
Tiêu Dật không động, ngẫm nghĩ nhìn Từ Sắt Nguyên, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta mở tiệm sách liệu có thành công không?”
“Mở tiệm sách?”
Tiêu Dật gật đầu, “Anh xem, nếu tiểu thuyết đã được hoan nghênh như thế, chúng ta hoàn toàn có thể khắc nó trong thẻ ngọc, bỏ ở tiệm sách rồi bán. Như vậy vật phẩm sẽ không có một chút phàm khí nào, lại không nguy hiểm, lại được tiêu thụ rộng rãi, khẳng định kiếm tiền, anh cảm thấy thế nào?”
Đề nghị của Tiêu Dật hoàn toàn nói đúng tâm khảm của Từ Sắt Nguyên, hắn nghĩ kỹ lại, có thể dự tính được tiểu thuyết sẽ dấy lên cao trào tại tiên giới, sau lưng cao trào này là vô số tinh ngọc sáng lóng lánh bay về phía hắn, Từ Sắt Nguyên lập tức trở nên hưng phấn, gật đầu không ngừng như gà mỏ thóc.
“Được, rất được.”
Tiêu Dật câm nín trừng hắn mọt cái, thương lượng, “Bên cạnh anh có ai có thể tin được không? Tiểu thuyết khắc trong thẻ ngọc không khó, khó ở chỗ là đối phương nhất định phải kín miệng như bưng. Dù sao tiểu thuyết trong Ipad cũng vậy, sách bằng giấy từ nhân giới mang lên cũng vậy, đều là phàm vật nhân giới, cần người khắc phải là người của mình.”
Nói tới đây, Từ Sắt Nguyên lập tức tinh thần tràn đầy, “Tiểu thuyết nhân giới có phải rất nhiều không?”
Tiêu Dật nghĩ tới các thể loại tiểu thuyết nhiều như biển, phân loại đủ kiểu ở trang trọng điểm, gật đầu.
Tiểu thuyết nhiều có nghĩa là tinh ngọc kiếm được nhiều, cũng có nghĩa là cường độ khắc lớn. Từ Sắt Nguyên đảo đảo mắt, đề nghị, “Cậu xem, chúng ta phải tìm người đặc biệt khắc, vừa phải gánh nguy hiểm vừa phải bỏ tiền công, không bằng thế này, hôm nay cái đám tìm tới ta đều là kẻ cuồng nhiệt yêu thích tiểu thuyết, bình thường dù sao cũng nhàn tản vô sự, dứt khoát tìm bọn họ làm việc này, chúng ta cũng không cần phải trả tiền công gì hết, chỉ cần sau này tiểu thuyết của chúng ta đều phát miễn phí cho họ, cậu cảm thấy thế nào?”
Tiêu Dật, “…”
Trừ khâm phục ra Tiêu Dật không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình của y lúc này.
Từ Sắt Nguyên nói tới đây, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vỗ mạnh đùi, “Đúng rồi, hôm nay một trong số đám người tới, đúng lúc là đại địa chủ của Dịch Vân châu, nhà bọn họ nắm giữ cửa hàng của một nửa Dịch Vân châu. Ta đi thương lượng với hắn, xem có thể bảo hắn dành ra một cửa tiệm, tiền thuê khẳng định dễ thương lượng, cho hắn xem thêm vài quyển, tính ra cũng được, cậu nói được không? Chúng ta cũng không thể cứ ở tại Nhược Thủy châu hoài, cũng phải học ra ngoài, hướng tới toàn tiên giới, có phải không?”
Từ Sắt Nguyên càng nói càng cao hứng, cuối cùng nói tới hưng trí còn làm động tác vung cánh bay cao. Hắn tự thấy rất đẹp, không ngừng nháy mắt với Tiêu Dật, tỏ ý bảo Tiêu Dật nhanh đứng lên phối hợp một chút, chấn hưng nhân tâm.
Tiêu Dật, “…”
Không dễ gì mới đợi được Từ Sắt Nguyên hồi phục bình thường, hắn lại lập tức hối thúc Tiêu Dật nhanh về nhân giới một chuyến, trước tiên tải mấy trăm quyển tiểu thuyết về, tranh thủ thời gian bắt đầu. Tiêu Dật đối với việc này cũng không gấp, lần trước trước khi đi, y đã nói với Bạch Kỳ rồi, bảo Bạch Kỳ lúc rảnh liền giúp y tải tiểu thuyết, đến lúc đó y trực tiếp về tìm Bạch Kỳ lấy là được. Tiêu Dật cảm thấy vẫn nên bàn xong chuyện tiệm và người khắc thẻ, còn phải mua đủ thẻ ngọc đã.
Thấy Tiêu Dật vẫn nhàn nhã ngồi đây, Từ Sắt Nguyên hận không thể đẩy Tiêu Dật đi, trừ khẩn trương kiếm tiền ra, hắn không phải còn gấp gáp muốn xem kết cục của tiểu thuyết trước sao? Tiêu Dật làm sao không hiểu tâm trạng nôn nóng của hắn chứ? Hai người không phải là hảo huynh đệ sao? Không phải nên tâm có linh thông sao? Cần gì phải nói rõ ra chứ, Từ Sắt Nguyên vừa như làm nũng vừa oán trách.
Tiêu Dật, “…”
Tại sao bên cạnh y không có được một người bình thường!
Kiếp trước, không có Đoạn Lăng Phong chen ngang, Lục Thiệp Xuyên không có cùng Tiêu Diêu cung hóa địch thành bạn, mà liều mình chống đỡ mười hơi dưới tay Bách lão, mang trọng thương đi vào hư không. Bách lão tuân thủ lời hứa, Tiêu Diêu cung lui khỏi cuộc tranh bổn nguyên quả, Hải Thần điện và Tinh Di trúc giăng phủ thiên la địa võng tại Hư Vô hải, đi khắp nơi truy bắt bóng dáng Lục Thiệp Xuyên. Sau bảy ngày, Lục Thiệp Xuyên mới thoát khỏi vòng vây, chống đỡ chạy tới Linh Hư cảnh Tiêu gia.
Lục Thiệp Xuyên và gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh Lâu tương giao mấy ngàn năm, lại là thân gia nhi nữ, tuy hai mươi năm trước Tiêu Dật bị đưa đi không chút lưu tình và việc ngoài ý muốn của mẫu thân Tiêu Dật khiến giữa hai người có khoảng cách, nhưng đối với Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật dù sao cũng là đích tôn của Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu tuy xem trọng lợi ích gia tộc, nhưng huyết mạch thân tình cũng không thể ngăn cản. Càng huống hồ hiện tại ông khẩn cấp cần bế quan luyện chế bổn nguyên đan, chuyện đón Tiêu Dật về tiên giới cũng chỉ có thể phó thác cho Tiêu gia, trừ Tiêu gia ra còn có ai có thể bảo hộ an toàn cho Tiêu Dật chứ?
Trên thực tế, đối với việc Lục Thiệp Xuyên tới, Tiêu Đỉnh Lâu vô cùng cao hứng. Từ hai mươi năm trước khi mẫu thân Tiêu Dật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Thiệp Xuyên cũng không còn có bất cứ liên hệ nào với Tiêu gia nữa, Tiêu Đỉnh Lâu hối hận vô cùng cũng sâu sắc cảm thấy có lỗi với hảo hữu nhiều năm. Khi nghe được Lục Thiệp Xuyên tìm được bổn nguyên quả đã tuyệt tích tại tiên giới gần vạn năm, yêu cầu Tiêu gia phái người tới nhân giới đón Tiêu Dật về, Tiêu Đỉnh Lâu không chút do dự đáp ứng, còn ngay đêm đó đi tới Lăng Tiêu thiên, yết kiến Trầm Uyên tiên đế thỉnh chỉ xuống hạ giới.
Sau đó chính là Tiêu Dật bị đón về tiên giới, mà Lục Thiệp Xuyên đang trọng thương lại muốn sớm ngày luyện thành bổn nguyên đan, chỉ vội vàng gặp mặt Tiêu Dật một lần khi Tiêu Dật mới tới. Lúc đó, ông một lòng muốn thay Tiêu Dật cải thiên đổi mệnh, tự cho là ngày sau có thời gian rất dài có thể cho ông cháu hai người ở chung, vì thế khi lần gặp đầu tiên ông cái gì cũng không nhắc. Lục Thiệp Xuyên không nói, Tiêu gia cũng không có gì để nói, tới mức Tiêu Dật đối với tất cả đều hoang mang không biết. Vẫn là mấy ngày sau trong lúc vô ý y nghe trộm được các huynh đệ cùng cha khác mẹ nói chuyện, Tiêu Dật mới biết thì ra y là một phế vật nội thể không có tiên cách, mà sỡ dĩ y được đón về tiên giới cũng là vì ông ngoại của y tìm được phương pháp thay y nghịch thiên cải mệnh.
Tiếp sau đó, chính là Tiêu Dật chết tại đáy sông Linh Hư, Lục Thiệp Xuyên đang bế quan luyện đan dường như có cảm ứng, khi tuân theo chỉ dẫn huyết mạch của hai người đuổi tới sông Linh Hư, chỉ thấy được thân thể đã không còn sinh cơ của Tiêu Dật. Lục Thiệp Xuyên nhận đả kích, tâm tính đại biến, tuy cái chết của Tiêu Dật nhìn thì như trùng hợp, nhưng Lục Thiệp Xuyên sống lâu như thế, sao có thể không nhìn ra được bên trong có ẩn tình. Lục Thiệp Xuyên dưới cơn tức giận, một hơi giết sạch tất cả những người xuất hiện tại bờ sông Linh Hư hôm đó, Tiêu gia và con cháu đời đó của Tiêu gia cũng đều bị hắn giết sạch sẽ.
Chuyện này oanh động cả tiên giới, tiên đế tức giận, xuất toàn bộ kim ngư vệ đi truy bắt Lục Thiệp Xuyên, nhưng Lục Thiệp Xuyên sau khi triệt để trở mặt với Tiêu gia, thì lại lần nữa đi vào Hư Vô hải, từ đó không bao giờ xuất hiện tại tiên giới nữa.
Vật đổi sao dời, Tiêu Dật trọng sinh đã thay đổi quỹ tích của y và Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật tuy không biết ông ngoại tìm được bổn nguyên quả từ lúc nào, nhưng khi Tiêu gia tìm được y, cũng là lúc y gặp lại ông ngoại. Tiêu Dật không muốn về Tiêu gia là một chuyện, nhưng lại không muốn vì thế mà bỏ qua cơ hội gặp mặt ông ngoại. Dù sao hiện tại y đã là tiên nhân bậc bốn, còn ôm được cái chân to là Sở Mặc, tính ra Tiêu gia cũng không dám bắt y không buông. Nếu không được nữa, y trực tiếp mang ông ngoại về nhân giới, dù sao cũng có thể làm một thái thượng trưởng lão ở tu chân giới.
Đương nhiên, Tiêu Dật lúc này tự biết còn nửa tháng nữa là tới lúc Tiêu gia đi tìm y, mà không biết Đoạn Lăng Phong không lâu sau sẽ mang tới cho y một kinh hỉ thật lớn. Lúc này, toàn bộ tâm trí của y đều đặt trên việc gia tăng tu vi. Nói ra thì, Tiêu Dật không biết những người khác bế quan làm thế nào, đối với y mà nói, bế quan chính là triệt để cắt đứt tin tức với ngoại giới, một ngày 12 canh giờ đều dùng để tu luyện. Vì thế, trước dó Tiêu Dật đã cùng mấy người Từ Sắt Nguyên đánh tiếng qua, y nghĩ trong thời gian ngắn, Từ Sắt Nguyên chắc sẽ không có chuyện tìm y, nhưng không ngờ, y vừa mới bế quan ba ngày, Từ Sắt Nguyên đã tìm tới.
Vì Đoạn Lăng Phong đã dặn dò, năm hắc giáp mặc vệ tận chức tận trách bảo vệ bên cạnh Tiêu Dật, cả tiểu viện được bọn họ canh giữ nghiêm ngặt không kẽ hở. Còn về trận pháp thủ hộ vốn có của tiểu viện, cũng đã sớm bị loại bỏ dưới lời dặn của Đoạn Lăng Phong, đổi thành trận pháp càng có uy lực hơn. Dù sao trong Tiêu Diêu cung tại Hư Vô hải có nuôi một đại sư trận pháp bậc tám, muốn đổi trận pháp chẳng qua là động ngón tay mà thôi. Do hai lý do trên, Từ Sắt Nguyên bi thảm bị cản bên ngoài tiểu viện.
“Tiêu huynh, Tiêu huynh!”
Sau khi Từ Sắt Nguyên nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm được cách đi vào, không thể không há họng gào lên. Sau khi liên tiếp gào mấy tiếng vẫn không được đáp lại, một mũi tên màu đen đột nhiên xé không lao tới, cắm thẳng trước mũi chân Từ Sắt Nguyên, đâm sâu vào ngọc thạch lát đường dưới chân hắn tới hẳn một thước.
“Tiêu…” Chữ “huynh” tiếp theo bị Từ Sắt Nguyên nuốt lại, hắn như con gà trống bị bóp cổ, ngửa đầu nửa ngày không tỉnh lại.
Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào có người gây bất lợi với Tiêu Dật, đúng lúc hắn tới nên sắp bị giết người diệt khẩu?
Từ Sắt Nguyên co hai cẳng muốn hét lớn kim ngư vệ, chỉ thấy một nam nhân thân mặc áo giáp màu đen xuất hiện trước cửa tiểu viện, trong mắt lấp láy tia sáng lãnh khốc, “Ngươi là ai? Tìm Tiêu công tử có chuyện gì?”
Ba chữ Tiêu công tử khiến Từ Sắt Nguyên trấn định lại, đối phương dùng là kính xưng, xem ra không phải kẻ địch, tuy không biết Tiêu Dật từ đâu tìm ra người thế này, nhưng Từ Sắt Nguyên tìm Tiêu Dật có chuyện gấp, hắn không quá để tâm chuyện này, nhanh chóng mở miệng, “Ngươi cứ nói với Tiêu huynh ta là Từ Sắt Nguyên, ta có việc gấp.”
Hắc giáp vệ lạnh mặt: “Tiêu công tử bế quan ngươi không biết sao?”
“Biết, nhưng trời lớn đất lớn kiếm tiền lớn nhất, đây không phải là buôn bán có chuyện gấp sao?” Từ Sắt Nguyên vẻ mặt đương nhiên.
Biểu tình của hắc giáp vệ rõ ràng bị nghẹn một chút, có lẽ hai chữ buôn bán khiến hắc giáp vệ đoán được thân phận của hắn, đối phương chỉ là trên dưới đánh giá hắn vài cái, cong người nhường cho hắn một con đường.
Từ Sắt Nguyên theo hắc giáp mặc vệ đi vào tiểu viện, rất nhanh phát hiện trong viện tử vốn không phải chỉ có một người đứng trước cửa, những người ăn mặc tương tự khí thế tràn đầy đó còn có bốn, phân ra trấn thủ tại phương vị đông tây nam bắc bốn góc tiểu viện. Từ Sắt Nguyên tuy vừa rồi bị dọa, nhưng đây là do hắn không có phòng bị, hiện tại hồi thần rồi, nhìn năm thị vệ khí thế lẫm liệt đó, trong lòng không khỏi chậc chậc tán thưởng. Những người này rốt cuộc có lai lịch ra sao, vừa nhìn đã biết từng giết người từng thấy máu, sao lại tới trông cửa cho Tiêu Dật? Theo lý Tiêu Dật mới từ nhân giới tới tiên giới không bao lâu a, từ đâu tìm ra mấy người này?
Lại nói, Từ gia tuy không tính là thế gia bậc cao tại tiên giới, nhưng khẳng định là có tiền, để mở mày mở mặt, Từ gia cũng thuê hộ vệ, nhưng dạng khoa chân múa tay đó có cảm giác hoàn toàn bất đồng với hắc giác mặc vệ đã trải qua sinh tử tàn sát. Từ Sắt Nguyên nhìn hắc giáp mặc vệ trong viện, ngưỡng mộ lén chảy nước miếng, quá khác người, quá có cảm giác, nếu hắn xuất môn mà mang theo mấy thị vệ này thì còn không hấp dẫn ánh mắt người xung quanh sao? Đến lúc đó các nữ tiên khẳng định tranh nhau nhào tới gục ngã dưới chân hắn, nghĩ thôi cũng đã cao hứng tới phát run.
Từ Sắt Nguyên yy cho tới khi gặp Tiêu Dật, sau khi thấy Tiêu Dật, hắn lập tức nhớ ra chính sự lần này.
“Tiêu huynh, ta nói này, khách hàng sắp làm ta phiền chết rồi, cậu nhất định phải mau đi nhân giới một chuyến.”
Từ Sắt Nguyên nói không đầu không đuôi, Tiêu Dật vẻ mặt mê mang, “Sao vậy?”
“Còn không phải vì chuyện tiểu thuyết sao.” Từ Sắt Nguyên nói chuyện trưng ra vẻ hoàn toàn hiểu rõ.
Mấy ngày trước, khi Tiêu Dật đưa đợt Ipad cho hắn, đặc biệt dặn hắn khi giao hàng cho khách, nhắc tới chuyện có tải tiểu thuyết bên trong. Từ Sắt Nguyên lúc đó ở chỗ Tiêu Dật xem liền cảm thấy tiểu thuyết rất hay, vì thế lúc tiến cử cho khách hàng cũng không tiếc lực khen lại khen. Vì hắn đã đích thân thể nghiệm, cho nên biểu tình đặc biệt chân thành, rất dễ cảm nhiễm người xung quanh. Bị hắn nói thế, khách hàng vốn dự định trước chơi trò chơi cho đã, đều lần lượt thay đổi chủ ý, đổi sang xem thử tiểu tuyết đặc sắc tuyệt luân trong miệng Từ Sắt Nguyên rốt cuộc có chỗ nào độc đáo.
Lúc đó Từ Sắt Nguyên nói xong tự cảm thấy đã hoàn thành dặn dò, vỗ vỗ mông trở về biệt viện ở Nhược Thủy châu, tiểu thuyết hồi nãy hắn còn chưa xem xong, kịch tính đến mức cào tâm cào phế hắn, đợi giao hàng xong nhanh chóng muốn về coi đại kết cục. Từ Sắt Nguyên không biết là, bắt đầu từ khi hắn khích lệ khách hàng trước tiên cứ xem tiểu thuyết thể nghiệm Ipad, một vài tiệm cơm trà lâu của tiên giới rất nhanh phát hiện mấy ngày nay trong tiệm trở nên vô cùng yên tĩnh. Bình thường mấy công tử nhà giàu nhàn tản vô sự ngày ngày chạy tới tiệm trêu mèo đùa chó nhưng lại liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện, tình hình vô cùng dị thường.
Phát hiện dị thường đầu tiên là người nhà của những người này.
“Ủa, công tử hôm nay không ra ngoài?”
“Không, hình như còn ở nhà!”
“Xem sách!” Người nói câu này bày vẻ mặt không dám tin, “Lẽ nào là xuân cung đồ?”
“Xuân cung đồ gì đó có thể xem cả ngày sao? Lại nói vừa rồi khi ta đi ngang cửa sổ, còn nghe công tử la lớn viết rất hay.”
“Viết rất hay?” Người nói vẻ mặt hoài nghi, “Chẳng lẽ công tử tẩu hỏa nhập ma đột nhiên chuyển tính?”
Cuộc đối thoại tương tự phát sinh ở những nơi bất đồng, mà mọi người xung quanh không một ngoại lệ đều là vẻ mặt không dám tin, âm thầm suy đoán công tử trong miệng họ có phải là luyện công luyện tới tẩu hỏa nhập ma không.
Đối với tất cả những chuyện này kẻ khơi mào Từ Sắt Nguyên hoàn toàn không biết, vì đã giao đợt hàng xong, Từ Sắt Nguyên đương nhiên không muốn làm lỡ thời gian xem tiểu thuyết, vừa về tới biệt viện đã lập tức nghiêm cấm ai cũng không cho phép quấy rầy hắn. Dù sao tiên nhân đói mấy ngày cũng không có chuyện gì, hắn phải tranh thủ thời gian xem tình tiết sau đó ra sao, vai nam chính Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không? Hắn xua hết mấy cô em, hắn đẩy ngã được nhiều muội tử như thế, một mình bận rộn nổi sao?
Từ Sắt Nguyên rất nhanh toàn thân tâm chìm vào trong tiểu thuyết, cả bộ tiểu thuyết tình tiết trầm bổng chìm nổi, năm chương một tiểu boss, mười chương một đại boss, đuổi được một tiểu boss, lại tới một đại boss, Từ Sắt Nguyên xem tới muốn ngừng không được. Khi hắn dang xem tới thời khắc quan trọng cuối cùng, cái gì, phía sau hết rồi.
Hết rồi?!
Từ Sắt Nguyên nhớ tới nụ cười tràn đầy hàm ý của Tiêu Dật vừa rồi, lập tức hiểu rõ đây là Tiêu Dật cố ý. Vừa nghĩ tới Tiêu Dật cư nhiên cố ý ngắt ngay chỗ quan trọng, Từ Sắt Nguyên liền hận không thể bắt Tiêu Dật đánh một trận.
Hiện tại làm sao đây? Trong Ipad Tiêu Dật không phải chỉ tải xuống một bộ tiểu thuyết, còn có mười mấy bộ khác nữa, nhưng Từ Sắt Nguyên lật lật, cư nhiên toàn bộ đều bị ngắt ngay chỗ cao trào. Từ Sắt Nguyên giật giật khóe môi, trong lòng hận tới ngứa răng, một mình cào tâm cào phế đi tới đi lui trong phòng, sau đó thì sao, sau đó rốt cuộc thế nào?
Từ Sắt Nguyên rất muốn đi tìm Tiêu Dật, nhưng hắn biết Tiêu Dật đang bế quan, thực sự không tiện đi quấy rầy. Nhịn thêm vài ngày đợi Tiêu Dật xuất quan là được, Từ Sắt Nguyên nhịn thổ huyết lặng lẽ an ủi bản thân, nhưng càng như vậy càng khó nhịn, khi hắn cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó để di chuyện lực chú ý, có người tìm tới biệt viện.
Vào cửa đều là khách, đối phương lại là khách hàng lớn của hắn, Từ Sắt Nguyên cười đón tiếp, nhưng không ngờ đối phương lại một phát túm hắn, “Phần sau đâu? Vương Lâm rốt cuộc có thành thần không?”
Từ Sắt Nguyên vừa nghe liền hiểu ý đối phương, khi nhìn kỹ lại, đối phương hai mắt sưng trũng, đầu tóc rối loạn như ổ quạ, y phục trên người nhăn nhúm, rõ ràng đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt. Từ Sắt Nguyên không hiểu sao cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, kéo đối phương vào phòng đang định nói gì đó, giữa không trung lại có một lưu quang hiện lên, lại một người tìm tới.
Trước trước sau sau tổng cộng có mười mấy người tìm tới, náo ầm ĩ tụ lại trong biệt viện của Từ Sắt Nguyên, mới đầu mọi người đều là bức Từ Sắt Nguyên truy vấn tình tiết sau đó, sau khi Từ Sắt Nguyên mấy lần biểu thị hắn thật sự không biết, mọi người trong lúc vô vị lại bắt đầu thảo luận tình tiết trong truyện.
Có câu một ngàn độc giả liền có một ngàn phiên bản, góc độ nhìn vấn đề của mọi người khác nhau, lý giải tình tiết cũng khác nhau, lại thêm có người thích vai chính, có người thích vai phụ, nhất thời trong nhà ồn ào ầm ĩ, nói tới chỗ kích động không biết là ai động thủ trước, lộp bộp năm sáu cái cư nhiên bắt đầu đánh nhau. Lập tức vũ khí và ly trà bay đầy, ghế đẩu và chân bàn bay đầy, mọi người đánh thành một đống, thành công thu hút tiên binh tới.
Từ Sắt Nguyên bị dọa tới chân cũng run, sợ đám người này miệng không kín gió để lộ ra gì đó, bọn họ sẽ xong hết. May là mọi người đều không ngốc, lũ lượt biểu đạt chỉ là đấu khẩu bình thường, còn có mấy người cùng nói là vì nữ nhân mà đánh nhau. Đây cũng không phải là nói dối, ít nhất một trong những vấn đề khơi lên tranh chấp chính là trong nhiều bà xã của vai chính Vương Lâm đó rốt cuộc ai đẹp nhất.
Trong ánh mắt hồ nghi của tiên binh, chuyện này cứ thế trôi qua. Sau khi Từ Sắt Nguyên khổ mặt biểu đạt nhất định sẽ nhanh chóng lấy được kết cục, liền tiễn được đám thiếu gia này đi, lập tức chạy tới chỗ Tiêu Dật.
Tiêu Dật, “…”
Y từng nghĩ qua tiểu thuyết sẽ bùng nổ, nhưng thật sự không nghĩ tới lại bùng nổ thành như vậy, nhìn bộ dáng Từ Sắt Nguyên không giống như hư trương thanh thế, vậy chính là thật sự được hoan nghênh như vậy? Tiêu Dật 囧 囧 nghe Từ Sắt Nguyên kể lại, cảm thấy đám người này chính là nhàn rỗi vô sự sinh đau, vì vai nữ nào trong sách xinh đẹp mà cũng có thể lấy ra đánh nhau.
Từ Sắt Nguyên nói xong, lau mồ hôi, kéo Tiêu Dật nhất định bắt y phải nhanh chóng đi nhân giới một chuyến.
Tiêu Dật không động, ngẫm nghĩ nhìn Từ Sắt Nguyên, “Anh cảm thấy hiện tại chúng ta mở tiệm sách liệu có thành công không?”
“Mở tiệm sách?”
Tiêu Dật gật đầu, “Anh xem, nếu tiểu thuyết đã được hoan nghênh như thế, chúng ta hoàn toàn có thể khắc nó trong thẻ ngọc, bỏ ở tiệm sách rồi bán. Như vậy vật phẩm sẽ không có một chút phàm khí nào, lại không nguy hiểm, lại được tiêu thụ rộng rãi, khẳng định kiếm tiền, anh cảm thấy thế nào?”
Đề nghị của Tiêu Dật hoàn toàn nói đúng tâm khảm của Từ Sắt Nguyên, hắn nghĩ kỹ lại, có thể dự tính được tiểu thuyết sẽ dấy lên cao trào tại tiên giới, sau lưng cao trào này là vô số tinh ngọc sáng lóng lánh bay về phía hắn, Từ Sắt Nguyên lập tức trở nên hưng phấn, gật đầu không ngừng như gà mỏ thóc.
“Được, rất được.”
Tiêu Dật câm nín trừng hắn mọt cái, thương lượng, “Bên cạnh anh có ai có thể tin được không? Tiểu thuyết khắc trong thẻ ngọc không khó, khó ở chỗ là đối phương nhất định phải kín miệng như bưng. Dù sao tiểu thuyết trong Ipad cũng vậy, sách bằng giấy từ nhân giới mang lên cũng vậy, đều là phàm vật nhân giới, cần người khắc phải là người của mình.”
Nói tới đây, Từ Sắt Nguyên lập tức tinh thần tràn đầy, “Tiểu thuyết nhân giới có phải rất nhiều không?”
Tiêu Dật nghĩ tới các thể loại tiểu thuyết nhiều như biển, phân loại đủ kiểu ở trang trọng điểm, gật đầu.
Tiểu thuyết nhiều có nghĩa là tinh ngọc kiếm được nhiều, cũng có nghĩa là cường độ khắc lớn. Từ Sắt Nguyên đảo đảo mắt, đề nghị, “Cậu xem, chúng ta phải tìm người đặc biệt khắc, vừa phải gánh nguy hiểm vừa phải bỏ tiền công, không bằng thế này, hôm nay cái đám tìm tới ta đều là kẻ cuồng nhiệt yêu thích tiểu thuyết, bình thường dù sao cũng nhàn tản vô sự, dứt khoát tìm bọn họ làm việc này, chúng ta cũng không cần phải trả tiền công gì hết, chỉ cần sau này tiểu thuyết của chúng ta đều phát miễn phí cho họ, cậu cảm thấy thế nào?”
Tiêu Dật, “…”
Trừ khâm phục ra Tiêu Dật không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình của y lúc này.
Từ Sắt Nguyên nói tới đây, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vỗ mạnh đùi, “Đúng rồi, hôm nay một trong số đám người tới, đúng lúc là đại địa chủ của Dịch Vân châu, nhà bọn họ nắm giữ cửa hàng của một nửa Dịch Vân châu. Ta đi thương lượng với hắn, xem có thể bảo hắn dành ra một cửa tiệm, tiền thuê khẳng định dễ thương lượng, cho hắn xem thêm vài quyển, tính ra cũng được, cậu nói được không? Chúng ta cũng không thể cứ ở tại Nhược Thủy châu hoài, cũng phải học ra ngoài, hướng tới toàn tiên giới, có phải không?”
Từ Sắt Nguyên càng nói càng cao hứng, cuối cùng nói tới hưng trí còn làm động tác vung cánh bay cao. Hắn tự thấy rất đẹp, không ngừng nháy mắt với Tiêu Dật, tỏ ý bảo Tiêu Dật nhanh đứng lên phối hợp một chút, chấn hưng nhân tâm.
Tiêu Dật, “…”
Không dễ gì mới đợi được Từ Sắt Nguyên hồi phục bình thường, hắn lại lập tức hối thúc Tiêu Dật nhanh về nhân giới một chuyến, trước tiên tải mấy trăm quyển tiểu thuyết về, tranh thủ thời gian bắt đầu. Tiêu Dật đối với việc này cũng không gấp, lần trước trước khi đi, y đã nói với Bạch Kỳ rồi, bảo Bạch Kỳ lúc rảnh liền giúp y tải tiểu thuyết, đến lúc đó y trực tiếp về tìm Bạch Kỳ lấy là được. Tiêu Dật cảm thấy vẫn nên bàn xong chuyện tiệm và người khắc thẻ, còn phải mua đủ thẻ ngọc đã.
Thấy Tiêu Dật vẫn nhàn nhã ngồi đây, Từ Sắt Nguyên hận không thể đẩy Tiêu Dật đi, trừ khẩn trương kiếm tiền ra, hắn không phải còn gấp gáp muốn xem kết cục của tiểu thuyết trước sao? Tiêu Dật làm sao không hiểu tâm trạng nôn nóng của hắn chứ? Hai người không phải là hảo huynh đệ sao? Không phải nên tâm có linh thông sao? Cần gì phải nói rõ ra chứ, Từ Sắt Nguyên vừa như làm nũng vừa oán trách.
Tiêu Dật, “…”
Tại sao bên cạnh y không có được một người bình thường!
Tác giả :
Lý Tùng Nho