Tiên Cung
Chương 8: Giả Trư Ăn Thịt Hổ
Dịch giả: Đỗ Gia Đại Thiếu
"Diệp Tử ca ca, thôi tha cho bọn hắn đi."
Âm Tiểu Cửu trốn sau lưng Diệp Đồng, bàn tay nhỏ bé kéo góc áo hắn. Bản tính của nàng thiện lương, đánh nhau cũng chỉ là để tự bảo vệ mình, cũng không muốn lấy mạng
Diệp Đồng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Âm Tiểu Cửu, nhìn nàng vẻ cưng chiều. Sau đó, hắn nói với Trương Đồ Phu: “Chướng nhãn hắc độc này giá một viên một trăm lượng Lam Ngân. Thuốc giải độc giá hai trăm lượng Lam Ngân một viên. Giao Lam Ngân, vợ và cháu trai ngươi sẽ được cứu.”
Ba trăm lượng Lam Ngân?
Trương Đồ Phu tức giận đến mức hận không thể rút gân lột da, róc xương cắt thịt tiểu tử này. Mặc dù hắn làm nghề buôn bán, cũng hay giờ trò lừa gạt, lũng đoạn thị trường, thu nhập cũng rất khá. Thế nhưng ba trăm lượng Lam Ngân, đây là một năm tiền lời của hắn đấy.
"Ta giao."
Trương Đồ Phu nghiến răng móc ra một chồng ngân phiếu, không đành lòng lấy ra ba tờ ném về phía Diệp Đồng, tức giận nói: “Tiền đã giao, ngươi cũng đưa giải dược ra đây đi chứ?”
Nhìn Âm Tiểu Cửu đem ngân phiếu nhặt lên, ánh mắt hắn liếc qua con số trên tờ ngân phiếu, lắc đầu đáp: “Không đủ. Ba người trúng độc cần ba viên thuốc giải. Chẳng lẽ ngươi chỉ cứu vợ mình, trơ mắt nhìn hai đứa cháu chết đi? Bọn chúng cũng là vì giúp vợ ngươi mới thành ra thế này đấy!”
"Ngươi đáng chết."
Trương Đồ Phu rút một thanh đao từ sau eo ra, chỉ thẳng mặt Diệp Đồng gào thét.
Hai mắt Diệp Đồng nheo lại, chậm rãi nói: “Bị ngươi liên tiếp nhục mạ, ta mới ý thức được mình đãng trí rồi. Một viên thuốc giải giá bốn trăm lượng Lam Ngân. Muốn giết ta thì mau động thủ đi! Có vợ ngươi cùng ta đi xuống địa ngục, chắc cũng không đến nỗi cô đơn lạnh lẽo lắm.”
Ồ!
Đám đông lập tức huyên náo hết cả lên. Vốn bọn hắn đến để xem hai tiểu hài tử tỷ thí với nhau, không nghĩ đến câu truyện lại diễn biến đến tình cảnh này.
Đặc sắc quá!
Thật thán phục!
Nhất là cái trò tăng giá này, thật như vẽ rồng điểm mắt.
Thiếu niên này, chắc chắn là một thiên tài kinh doanh!
Trong đám người, một thanh âm thô kệch ồm ồm vang lên: "Diệp tiểu huynh đệ đúng không? Sau khi chuyện này giải quyết xong, huynh đệ có hứng thú gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ của ta không? Cuồng Chiến Thiên ta rất nể phục ngươi."
Đội mạo hiểm Chiến Hổ?
Cuồng Chiến Thiên?
Những mạo hiểm giả cùng không ít dân chúng đứng quanh đây lộ ra thần sắc khiếp sợ. Đại danh của Chiến Hổ như sâm ở bên tai họ. Quanh năm đội ngũ này sinh hoạt bên trong Kim Loan sơn mạch, chủ yếu tập trung săn giết yêu thú, thực lực rất mạnh. Còn Cuồng Chiến Thiên là nhị đương gia của Chiến Hổ đội, tính cách phóng khoáng, thực lực kinh người.
Cuồng Chiến Thiên coi trọng thiếu niên này?
Diệp Đồng nhìn về hướng thanh âm phát ra, lẳng lặng đánh giá dáng người khôi ngô của Cuồng Chiến Thiên vài lần, mỉm cười nói: “Đa tạ ưu ái của tiền bối, vãn bối vạn phần cảm kích, nhưng vãn bối có bệnh từ thuở nhỏ, hoàn toàn là ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu vãn bối gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ, chỉ sợ sẽ làm vướng víu mọi người, vì vậy, thật có lỗi.”
Cuồng Chiến Thiên nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Y cũng nhìn ra Diệp Đồng có chút gầy yếu, cũng không nói gì thêm nữa.
Từ chối?
Thiếu niên này cự tuyệt ý tốt của Cuồng Chiến Thiên?
Hắn...
Đầu hắn bị heo đá à?
Đại bộ phần người đang vây xem đều có chung cảm giác tiếc hận cùng ghe ghét, nội tâm thầm mắng Diệp Đồng.
Lửa giận của Trương Đồ Phu sớm đã bị lời mời của Cuồng Chiến Thiên dập tắt. Mặc dù biết bị Diệp Đồng chơi khăm, cố ý tăng giá, nhưng gã không có biện pháp ứng đối. Trong lòng mặc dù không muốn, hai tay vẫn run run rút thêm mấy tấm ngân phiếu nữa đưa cho Diệp Đồng, nói: “Từng này đủ rồi chứ.”
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Diệp Đồng liếc bảo Âm Tiểu Cửu thu lấy ngân phiếu, rồi lấy ra một cái bình sứ, đổ ra ba viên thuốc giải, đưa cho Trương Đồ Phu: “Oan gia nên giải không nên kết. Ngươi xem cứ như vậy không phải tốt sao? Tất cả đều vui vẻ, không cần phải thấy máu, không cần phải mất mạng.”
"Ngươi..."
Trương Đồ Phu nghe vậy, thiếu chút nữa trào máu miệng.
Mọi người ở dưới đài đều trợn trắng mắt, khinh thường nhìn Diệp Đồng.
Thiếu niên này!
Đã chiếm lợi của người ta còn khoe khoang, thật sự vô sỉ!
Nhìn Trương Đồ Phu đang giải độc cho người nhà, Diệp Đồng quay người cười nói với Âm Tiểu Cửu: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta cũng về thôi! Lấy chút Lam Ngân ra mua thịt về ăn, coi như gián tiếp trả lại cho hắn!
"Được, Diệp ca ca!”
Sự sùng bái của Âm Tiểu Cửu với Diệp Đồng giờ phút này đã đến đỉnh.
Nghe được lời Diệp Đồng nói, thân thể Trương Đồ Phu run lên, thuốc giải đã đưa đến miệng phu nhân chút nữa lại bị làm rơi xuống mặt đất. Hận ý của gã với Diệp Đồng lại càng cao lên một bậc. Gã nhanh chóng giải độc cho người thân, sau đó quay người lại nói với Diệp Đồng: “Quay lại! Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Đồng cổ quái nhìn Trương Đồ Phu, hỏi: “Vừa mới khen ngươi thức thời, không nghĩ ra ngươi lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn này. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta độc chết nốt cả ngươi à?”
Trương Đồ Phu phẫn nộ: “Chúng ta là tu luyện giả, lên lôi đài đọ sức bằng nắm đấm. Hạ độc ám toán là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Chưa hết.
Gã nhìn về phía Đồng Khai Sơn, lớn tiếng: “Đồng thiếu gia, xin ngài làm chứng, chủ trì cuộc tỉ thí của chúng ta.”
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của Trương Đồ Phu, Đồng Khai Sơn biết rõ hôm nay gã mất mặt xấu hổ như thế này. Chắc chắn trong nội tâm đang tràn đầy hận ý. Lúc trước mình không giúp gã là bởi vì Diệp Đồng hứa hẹn lợi ích với mình. Nhưng bây giờ nếu mình vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ Trương Đồ Phu cũng sẽ nảy sinh hận ý với mình, không tiếp tục hiếu kính mình nữa.
Bởi vậy.
Gã liếc nhìn Cuồng Chiến Thiên đang đứng trầm mặc bên khán đài, sau đó phi thân lên lôi đài, cười vang: “Khiêu chiến quang minh chính đại như thế này, tự nhiên là không được dùng độc. Đồng Khai Sơn ta đại biểu Đồng gia, đồng ý chủ trì cuộc tỷ thí này. Nhưng ta có một điều kiện.”
Thần sắc Trương Đồ Phu rốt cuộc cũng hiện lên chút vui vẻ, vội hỏi: “Đồng thiếu có điều kiện gì?”
Đồng Khai Sơn đáp: “Tỷ thí trên lôi đài, sinh tử tất nhiên do trời định. Nhưng Diệp thiếu chủ vẫn còn nợ ta một ít đồ vật, vì vậy ngươi không thể giết hắn, nhất định phải lưu lại cho hắn một cái mạng.”
"Việc này..."
Trương Đồ Phu do dự một chút rồi đáp ứng. Trong lòng gã thầm nghĩ, không giết thì không giết, thế nhưng mình sẽ tra tấn hắn một trận ra trò, sau đó đánh hắn thành tàn phế.
Còn có...
Liếc mắt nhìn đống ngân phiếu của mình trong ngực Diệp Đồng, gã tự nhủ nhất định phải đánh cho Diệp Đồng đến mức ăn vào rồi lại phải nhổ ra.
“Ta đồng ý, nhưng tỷ thí mà không có phần thưởng thì thật mất hứng. Họ Diệp, ta lấy bảy trăm lượng Lam Ngân ra đặt cược. Ngươi có dám nhận hay không?” Trương Đồ Phu quát to.
"Nhận đi!"
“Dù sao ngươi cũng được không bảy trăm lượng Lam Ngân của người ta, thua cũng không đau lòng, mau nhận lời đi!”
“Đúng vậy! Thi đấu không có cá cược rất mất hứng đấy!”
“Không ngờ hôm nay được chứng kiến một màn kịch đặc sắc thế này! Mau nhận lời cá cược cùng hắn, thua không mất gì, thắng lại được những một nghìn bốn trăm lượng Lam Ngân.”
"..."
Chung quanh lôi đài, mọi người náo nhiệt kêu vang.
Mặc dù Diệp Đồng không biết thực lực của Trương Đồ Phu, nhưng một đồ tể thì cũng không thể quá lợi hại được. Dù thực lực của hắn chỉ là luyện khí tam trọng, nhưng bằng kinh nghiệm trước đây của mình, dù đối phương là luyện khí tứ trọng, hắn vẫn có thể đánh được.
Hắn nhìn về phía Trương Đồ Phu, cười đáp: “Ngươi có vẻ chắc thắng nhỉ, ta còn chưa đồng ý đánh cược mà?”
Sắc mặt Trương Đồ Phu khẽ biến, nghiêm mặt quát: “Nếu ngươi cự tuyệt không dám chiến, mặt mũi mất hết, sau này còn dám lưu lại Hàn Sơn Thành sao?”
Diệp Đồng hỏi ngược: “Trương Đồ Phu, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Ngươi đã từng này tuổi rồi, vẫn còn khiêu chiến một thiếu niên mắc bệnh như ta. Không sợ người ta cười đến rụng răng hả?”
Sắc mặt Trương Đồ Phu xấu hổ. Diệp Đồng nói không sai, nếu tính ra, Diệp Đồng chỉ hơn con trai hắn có mấy tuổi. Bản thân gã nếu khiêu chiến, cho dù thắng cũng chả có thanh danh gì.
Nhưng mà!
Không quản được nhiều như vậy!
Hôm nay đã đủ mất mặt, dù cho mất mặt thêm nữa cũng không sao. Chỉ cần có thể trả thù đối phương, đánh cho hắn một trận, lấy lại Lam Ngân của mình. Tất cả đều đáng giá.
Trương Đồ Phu nhìn về phía Đồng Khai Sơn, tỏ vẻ để hắn làm chủ.
"Khục khục..."
Đồng Khai Sơn ho nhẹ vài tiếng, nhìn Diệp Đồng cười nói: "Diệp thiếu chủ, dù sao cũng là ngươi đắc tội người ta. Nếu như ngươi không nhận khiêu chiến, vậy giải quyết như lúc nãy đi. Ngươi dập đầu nhận sai. Thế nào? Ta nghĩ tốt hơn ngươi vẫn nhận khiêu chiến đi. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể bị làm nhục. Ta cam đoan hắn không dám lấy mạng ngươi. Ngươi cứ coi như là thực chiến để gia tăng kinh nghiệm, được không?”
Đáy mắt Diệp Đồng hiện lên hàn ý, trong lòng mắng thầm Đồng Khai Sơn.
Sau đó.
Hắn giả bộ khiếp đảm, nói: ”Ngươi chắc chắn muốn khiêu chiến ta sao? Mặc dù thân thể ta gầy yếu, còn mang bệnh trong người, thế nhưng dù gì cũng là cao thủ luyện khí nhất trọng, là tu luyện giả chân chính.”
Luyện Khí nhất trọng?
Trương Đồ Phu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, nói ra: "Ta chắc chắn."
Tu vi của gã là luyện khí tam trọng, lại thêm làm nghề đồ tể, tố chất thân thể rất tốt. Đối mặt với thiếu niên luyện khí nhất trọng gầy yếu này, hắn nắm chắc mười phần có thể làm đối phương sống không bằng chết.
Trong đám người.
Mấy vị cường giả cảnh giới Tiên Thiên đều lộ vẻ cổ quái. Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức của Diệp Đồng. Khí tức của hắn tuyệt đối không phải luyện khí nhất trọng có thể có.
Thằng nhóc này, giả trư ăn thịt hổ.
Thật dối trá!
Có vài người cảm thán trong lòng.
Diệp Đồng do dự thêm một lúc, cuối cùng mới làm ra vẻ lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: “Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Nhưng ngươi nói phải giữ lời, không được tổn thương tính mạng của nhau.”
“Bổn đại gia nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không giết ngươi.”
Trương Đồ Phu lấy đôi tay to lớn đập bình bịch vào ngực, sát ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
Trong nháy mắt.
Mấy trăm người đang đứng xem chợt yên tĩnh lại, nhìn Trương Đồ Phu với ánh mắt quái dị
Nhất ngôn cửu đỉnh?
Lời nói này thật quen thuộc đấy!
Hình như lúc trước con trai hắn và tiểu cô nương kia tỷ thí, con trai hắn cũng vỗ ngực nói y hệt như thế. Kết quả là con hắn bị đánh đến nằm lăn ra như chó chết.
“Quả thật là cha nào con nấy.”
Các cụ nói cấm có sai!
"Diệp Tử ca ca, thôi tha cho bọn hắn đi."
Âm Tiểu Cửu trốn sau lưng Diệp Đồng, bàn tay nhỏ bé kéo góc áo hắn. Bản tính của nàng thiện lương, đánh nhau cũng chỉ là để tự bảo vệ mình, cũng không muốn lấy mạng
Diệp Đồng quay đầu lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Âm Tiểu Cửu, nhìn nàng vẻ cưng chiều. Sau đó, hắn nói với Trương Đồ Phu: “Chướng nhãn hắc độc này giá một viên một trăm lượng Lam Ngân. Thuốc giải độc giá hai trăm lượng Lam Ngân một viên. Giao Lam Ngân, vợ và cháu trai ngươi sẽ được cứu.”
Ba trăm lượng Lam Ngân?
Trương Đồ Phu tức giận đến mức hận không thể rút gân lột da, róc xương cắt thịt tiểu tử này. Mặc dù hắn làm nghề buôn bán, cũng hay giờ trò lừa gạt, lũng đoạn thị trường, thu nhập cũng rất khá. Thế nhưng ba trăm lượng Lam Ngân, đây là một năm tiền lời của hắn đấy.
"Ta giao."
Trương Đồ Phu nghiến răng móc ra một chồng ngân phiếu, không đành lòng lấy ra ba tờ ném về phía Diệp Đồng, tức giận nói: “Tiền đã giao, ngươi cũng đưa giải dược ra đây đi chứ?”
Nhìn Âm Tiểu Cửu đem ngân phiếu nhặt lên, ánh mắt hắn liếc qua con số trên tờ ngân phiếu, lắc đầu đáp: “Không đủ. Ba người trúng độc cần ba viên thuốc giải. Chẳng lẽ ngươi chỉ cứu vợ mình, trơ mắt nhìn hai đứa cháu chết đi? Bọn chúng cũng là vì giúp vợ ngươi mới thành ra thế này đấy!”
"Ngươi đáng chết."
Trương Đồ Phu rút một thanh đao từ sau eo ra, chỉ thẳng mặt Diệp Đồng gào thét.
Hai mắt Diệp Đồng nheo lại, chậm rãi nói: “Bị ngươi liên tiếp nhục mạ, ta mới ý thức được mình đãng trí rồi. Một viên thuốc giải giá bốn trăm lượng Lam Ngân. Muốn giết ta thì mau động thủ đi! Có vợ ngươi cùng ta đi xuống địa ngục, chắc cũng không đến nỗi cô đơn lạnh lẽo lắm.”
Ồ!
Đám đông lập tức huyên náo hết cả lên. Vốn bọn hắn đến để xem hai tiểu hài tử tỷ thí với nhau, không nghĩ đến câu truyện lại diễn biến đến tình cảnh này.
Đặc sắc quá!
Thật thán phục!
Nhất là cái trò tăng giá này, thật như vẽ rồng điểm mắt.
Thiếu niên này, chắc chắn là một thiên tài kinh doanh!
Trong đám người, một thanh âm thô kệch ồm ồm vang lên: "Diệp tiểu huynh đệ đúng không? Sau khi chuyện này giải quyết xong, huynh đệ có hứng thú gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ của ta không? Cuồng Chiến Thiên ta rất nể phục ngươi."
Đội mạo hiểm Chiến Hổ?
Cuồng Chiến Thiên?
Những mạo hiểm giả cùng không ít dân chúng đứng quanh đây lộ ra thần sắc khiếp sợ. Đại danh của Chiến Hổ như sâm ở bên tai họ. Quanh năm đội ngũ này sinh hoạt bên trong Kim Loan sơn mạch, chủ yếu tập trung săn giết yêu thú, thực lực rất mạnh. Còn Cuồng Chiến Thiên là nhị đương gia của Chiến Hổ đội, tính cách phóng khoáng, thực lực kinh người.
Cuồng Chiến Thiên coi trọng thiếu niên này?
Diệp Đồng nhìn về hướng thanh âm phát ra, lẳng lặng đánh giá dáng người khôi ngô của Cuồng Chiến Thiên vài lần, mỉm cười nói: “Đa tạ ưu ái của tiền bối, vãn bối vạn phần cảm kích, nhưng vãn bối có bệnh từ thuở nhỏ, hoàn toàn là ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu vãn bối gia nhập đội mạo hiểm Chiến Hổ, chỉ sợ sẽ làm vướng víu mọi người, vì vậy, thật có lỗi.”
Cuồng Chiến Thiên nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Y cũng nhìn ra Diệp Đồng có chút gầy yếu, cũng không nói gì thêm nữa.
Từ chối?
Thiếu niên này cự tuyệt ý tốt của Cuồng Chiến Thiên?
Hắn...
Đầu hắn bị heo đá à?
Đại bộ phần người đang vây xem đều có chung cảm giác tiếc hận cùng ghe ghét, nội tâm thầm mắng Diệp Đồng.
Lửa giận của Trương Đồ Phu sớm đã bị lời mời của Cuồng Chiến Thiên dập tắt. Mặc dù biết bị Diệp Đồng chơi khăm, cố ý tăng giá, nhưng gã không có biện pháp ứng đối. Trong lòng mặc dù không muốn, hai tay vẫn run run rút thêm mấy tấm ngân phiếu nữa đưa cho Diệp Đồng, nói: “Từng này đủ rồi chứ.”
"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Diệp Đồng liếc bảo Âm Tiểu Cửu thu lấy ngân phiếu, rồi lấy ra một cái bình sứ, đổ ra ba viên thuốc giải, đưa cho Trương Đồ Phu: “Oan gia nên giải không nên kết. Ngươi xem cứ như vậy không phải tốt sao? Tất cả đều vui vẻ, không cần phải thấy máu, không cần phải mất mạng.”
"Ngươi..."
Trương Đồ Phu nghe vậy, thiếu chút nữa trào máu miệng.
Mọi người ở dưới đài đều trợn trắng mắt, khinh thường nhìn Diệp Đồng.
Thiếu niên này!
Đã chiếm lợi của người ta còn khoe khoang, thật sự vô sỉ!
Nhìn Trương Đồ Phu đang giải độc cho người nhà, Diệp Đồng quay người cười nói với Âm Tiểu Cửu: “Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta cũng về thôi! Lấy chút Lam Ngân ra mua thịt về ăn, coi như gián tiếp trả lại cho hắn!
"Được, Diệp ca ca!”
Sự sùng bái của Âm Tiểu Cửu với Diệp Đồng giờ phút này đã đến đỉnh.
Nghe được lời Diệp Đồng nói, thân thể Trương Đồ Phu run lên, thuốc giải đã đưa đến miệng phu nhân chút nữa lại bị làm rơi xuống mặt đất. Hận ý của gã với Diệp Đồng lại càng cao lên một bậc. Gã nhanh chóng giải độc cho người thân, sau đó quay người lại nói với Diệp Đồng: “Quay lại! Ta muốn khiêu chiến với ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Đồng cổ quái nhìn Trương Đồ Phu, hỏi: “Vừa mới khen ngươi thức thời, không nghĩ ra ngươi lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn này. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta độc chết nốt cả ngươi à?”
Trương Đồ Phu phẫn nộ: “Chúng ta là tu luyện giả, lên lôi đài đọ sức bằng nắm đấm. Hạ độc ám toán là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Chưa hết.
Gã nhìn về phía Đồng Khai Sơn, lớn tiếng: “Đồng thiếu gia, xin ngài làm chứng, chủ trì cuộc tỉ thí của chúng ta.”
Nhìn dáng vẻ dữ tợn của Trương Đồ Phu, Đồng Khai Sơn biết rõ hôm nay gã mất mặt xấu hổ như thế này. Chắc chắn trong nội tâm đang tràn đầy hận ý. Lúc trước mình không giúp gã là bởi vì Diệp Đồng hứa hẹn lợi ích với mình. Nhưng bây giờ nếu mình vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ Trương Đồ Phu cũng sẽ nảy sinh hận ý với mình, không tiếp tục hiếu kính mình nữa.
Bởi vậy.
Gã liếc nhìn Cuồng Chiến Thiên đang đứng trầm mặc bên khán đài, sau đó phi thân lên lôi đài, cười vang: “Khiêu chiến quang minh chính đại như thế này, tự nhiên là không được dùng độc. Đồng Khai Sơn ta đại biểu Đồng gia, đồng ý chủ trì cuộc tỷ thí này. Nhưng ta có một điều kiện.”
Thần sắc Trương Đồ Phu rốt cuộc cũng hiện lên chút vui vẻ, vội hỏi: “Đồng thiếu có điều kiện gì?”
Đồng Khai Sơn đáp: “Tỷ thí trên lôi đài, sinh tử tất nhiên do trời định. Nhưng Diệp thiếu chủ vẫn còn nợ ta một ít đồ vật, vì vậy ngươi không thể giết hắn, nhất định phải lưu lại cho hắn một cái mạng.”
"Việc này..."
Trương Đồ Phu do dự một chút rồi đáp ứng. Trong lòng gã thầm nghĩ, không giết thì không giết, thế nhưng mình sẽ tra tấn hắn một trận ra trò, sau đó đánh hắn thành tàn phế.
Còn có...
Liếc mắt nhìn đống ngân phiếu của mình trong ngực Diệp Đồng, gã tự nhủ nhất định phải đánh cho Diệp Đồng đến mức ăn vào rồi lại phải nhổ ra.
“Ta đồng ý, nhưng tỷ thí mà không có phần thưởng thì thật mất hứng. Họ Diệp, ta lấy bảy trăm lượng Lam Ngân ra đặt cược. Ngươi có dám nhận hay không?” Trương Đồ Phu quát to.
"Nhận đi!"
“Dù sao ngươi cũng được không bảy trăm lượng Lam Ngân của người ta, thua cũng không đau lòng, mau nhận lời đi!”
“Đúng vậy! Thi đấu không có cá cược rất mất hứng đấy!”
“Không ngờ hôm nay được chứng kiến một màn kịch đặc sắc thế này! Mau nhận lời cá cược cùng hắn, thua không mất gì, thắng lại được những một nghìn bốn trăm lượng Lam Ngân.”
"..."
Chung quanh lôi đài, mọi người náo nhiệt kêu vang.
Mặc dù Diệp Đồng không biết thực lực của Trương Đồ Phu, nhưng một đồ tể thì cũng không thể quá lợi hại được. Dù thực lực của hắn chỉ là luyện khí tam trọng, nhưng bằng kinh nghiệm trước đây của mình, dù đối phương là luyện khí tứ trọng, hắn vẫn có thể đánh được.
Hắn nhìn về phía Trương Đồ Phu, cười đáp: “Ngươi có vẻ chắc thắng nhỉ, ta còn chưa đồng ý đánh cược mà?”
Sắc mặt Trương Đồ Phu khẽ biến, nghiêm mặt quát: “Nếu ngươi cự tuyệt không dám chiến, mặt mũi mất hết, sau này còn dám lưu lại Hàn Sơn Thành sao?”
Diệp Đồng hỏi ngược: “Trương Đồ Phu, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Ngươi đã từng này tuổi rồi, vẫn còn khiêu chiến một thiếu niên mắc bệnh như ta. Không sợ người ta cười đến rụng răng hả?”
Sắc mặt Trương Đồ Phu xấu hổ. Diệp Đồng nói không sai, nếu tính ra, Diệp Đồng chỉ hơn con trai hắn có mấy tuổi. Bản thân gã nếu khiêu chiến, cho dù thắng cũng chả có thanh danh gì.
Nhưng mà!
Không quản được nhiều như vậy!
Hôm nay đã đủ mất mặt, dù cho mất mặt thêm nữa cũng không sao. Chỉ cần có thể trả thù đối phương, đánh cho hắn một trận, lấy lại Lam Ngân của mình. Tất cả đều đáng giá.
Trương Đồ Phu nhìn về phía Đồng Khai Sơn, tỏ vẻ để hắn làm chủ.
"Khục khục..."
Đồng Khai Sơn ho nhẹ vài tiếng, nhìn Diệp Đồng cười nói: "Diệp thiếu chủ, dù sao cũng là ngươi đắc tội người ta. Nếu như ngươi không nhận khiêu chiến, vậy giải quyết như lúc nãy đi. Ngươi dập đầu nhận sai. Thế nào? Ta nghĩ tốt hơn ngươi vẫn nhận khiêu chiến đi. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể bị làm nhục. Ta cam đoan hắn không dám lấy mạng ngươi. Ngươi cứ coi như là thực chiến để gia tăng kinh nghiệm, được không?”
Đáy mắt Diệp Đồng hiện lên hàn ý, trong lòng mắng thầm Đồng Khai Sơn.
Sau đó.
Hắn giả bộ khiếp đảm, nói: ”Ngươi chắc chắn muốn khiêu chiến ta sao? Mặc dù thân thể ta gầy yếu, còn mang bệnh trong người, thế nhưng dù gì cũng là cao thủ luyện khí nhất trọng, là tu luyện giả chân chính.”
Luyện Khí nhất trọng?
Trương Đồ Phu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, nói ra: "Ta chắc chắn."
Tu vi của gã là luyện khí tam trọng, lại thêm làm nghề đồ tể, tố chất thân thể rất tốt. Đối mặt với thiếu niên luyện khí nhất trọng gầy yếu này, hắn nắm chắc mười phần có thể làm đối phương sống không bằng chết.
Trong đám người.
Mấy vị cường giả cảnh giới Tiên Thiên đều lộ vẻ cổ quái. Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức của Diệp Đồng. Khí tức của hắn tuyệt đối không phải luyện khí nhất trọng có thể có.
Thằng nhóc này, giả trư ăn thịt hổ.
Thật dối trá!
Có vài người cảm thán trong lòng.
Diệp Đồng do dự thêm một lúc, cuối cùng mới làm ra vẻ lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: “Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Nhưng ngươi nói phải giữ lời, không được tổn thương tính mạng của nhau.”
“Bổn đại gia nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không giết ngươi.”
Trương Đồ Phu lấy đôi tay to lớn đập bình bịch vào ngực, sát ý trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
Trong nháy mắt.
Mấy trăm người đang đứng xem chợt yên tĩnh lại, nhìn Trương Đồ Phu với ánh mắt quái dị
Nhất ngôn cửu đỉnh?
Lời nói này thật quen thuộc đấy!
Hình như lúc trước con trai hắn và tiểu cô nương kia tỷ thí, con trai hắn cũng vỗ ngực nói y hệt như thế. Kết quả là con hắn bị đánh đến nằm lăn ra như chó chết.
“Quả thật là cha nào con nấy.”
Các cụ nói cấm có sai!
Tác giả :
Đả Nhãn