Tiến Công Sủng Phi
Chương 271: Ngoại truyện Thái tử (9)
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Tề Kính Thần lập tức chọc trúng tâm sự của Thẩm Vũ, Thẩm Vũ oán hận nhìn hắn một cái, rồi không hề nhắc đến việc thị tẩm nữa, dù sao loại chuyện này cũng không cưỡng cầu được.
Từ đây Thái Tử gia không ngủ lại chỗ hai vị Lương đệ kia nữa. Mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen, cũng may hai vị Lương đệ này đều là người thông tuệ, không có ai chạy đến trước mặt Thẩm Vũ cáo trạng.
Lúc này Thẩm Ngữ Dung vào cung, cũng đưa theo cả Thẩm Ngữ Phù vào cùng. Lúc trước, Phong Thiến đã nhắc mãi ở bên tai nàng, Thái Tử cùng nàng lớn lên, hai người phải tránh hiềm nghi. Vì thế nàng liền thông minh mà tìm cả Thẩm Ngữ Phù tiến cung cùng, Phong Thiến thấy không ngăn được nàng, cũng đành thôi. Tóm lại Thẩm Ngữ Dung mới mười hai tuổi, vẫn chưa đính hôn, vẫn còn mấy năm có thể cho nàng làm loạn như vậy.
Lúc hai tỷ muội đến Phượng Tảo cung, hai vị Hoàng tử đều ở bên trong điện, Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế đối diện, đang tiến hành giáo dục với bọn họ. Hiển nhiên đối với hai nhi tử cứng đầu này, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Cô cô sao vậy ạ? Tức giận không tốt cho cơ thể đâu!" Thẩm Ngữ Dung đứng ở bên ngoài một lúc lâu, ánh mắt dao động vài cái, biết rõ ràng tình huống mới bước đến, nhẹ giọng an ủi Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ vừa nhấc mắt liền thấy hai người các nàng đến, cũng không muốn làm trò ở trước mặt các nàng mà răn dạy hai người Tề Kính Thần, liền dừng câu chuyện lại, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn mấy phần.
"Ngữ Phù cũng tới à!" Thẩm Vũ phất phất tay, để các nàng đứng dậy, tiếp đón mấy câu.
Năm người ngồi ở vị trí của mình, hai vị Hoàng tử hiển nhiên là vừa bị mắng qua, nên cũng ngại mở miệng, nội điện chỉ có tiếng ba vị nữ nhân nói chuyện tào lao. Thẩm Vũ như vẫn phiền lòng vì hai người Tề Kính Thần, ngay cả Thẩm Ngữ Dung nói giỡn, nàng cũng nghe không vào.
"Mau đi chơi đi! Chỗ này của ta muốn thanh tĩnh một chút!" Thẩm Vũ không muốn giữ bọn họ lại, trực tiếp giơ tay đuổi người đi.
Bốn người liền đứng lên, hành lễ với Thẩm Vũ. Bốn người này vốn là luôn ở cùng một chỗ chơi đùa với nhau, chẳng qua cũng chỉ có Thái Tử và Thẩm Ngữ Phù là quan hệ hơi xa cách một chút.
"Thần Thần biểu ca, hay là chúng ta tới Đông cung của huynh, nhìn hai vị Lương đệ mới vào cung đi!" Thẩm Ngữ Dung nghẹn ở Thẩm vương phủ ước chừng hơn một tháng, khó khăn lắm mới được thả ra, đương nhiên muốn nhìn hai vị tẩu tẩu này một chút.
Tề Kính Thần hơi nhíu mày, hắn cũng đã lâu không gặp vị tiểu biểu muội tinh lực dồi dào này, vốn là bốn người ghé vào một chỗ chơi đùa, hắn đã có chút không vui. Nếu thêm hai nữ nhân nữa, Thái tử gia chỉ sợ cũng càng thêm bực bội. Huống kia hai Lương đệ kia, hoàn toàn không thể hấp dẫn hắn được.
"Ngữ Dung, hay là đừng đi. Khó khăn mới ở chung một chỗ, chúng ta đến đình giữa hồ trò chuyện đi!" Thẩm Ngữ Phù liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mất hứng trên mặt Tề Kính Thần, nàng lập tức ôm cánh tay Thẩm Ngữ Dung, cười khẽ khuyên nhủ.
Thấy Thẩm Ngữ Dung há mồm muốn phản bác, Thẩm Ngữ Phù lập tức lén lút duỗi tay nhéo cánh tay nàng một cái, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Đừng quên trước khi ra phủ phía, mẫu thân đã dặn dò cái gì. Nếu để bà biết được, muội quan tâm hai vị Lương đệ kia như vậy, cẩn thận da của muội!"
Sau khi trải qua cảnh cáo như vậy, mặc dù là to gan lớn mật như Thẩm Ngữ Dung, cũng lập tức không có tinh thần. Bốn người đi thẳng đến đình giữa hồ, nước trà điểm tâm sớm đã được dâng lên. Không khí vẫn rất náo nhiệt, tính tình Thẩm Ngữ Dung chính là không chịu ngồi yên, huống chi ba người này đều là người nàng thân quen, lời này nối tiếp lời kia, nói mãi không dừng.
Tề Kính Hiên cùng Thẩm Ngữ Phù vốn đều là người giỏi giao thiệp, một vị là Vương gia ôn văn nho nhã, một vị khác lại là khuê mật của rất nhiều đích cô nương, ba người này trong lúc cố ý vô tình, liền nói đến vui vẻ vô cùng. Nhưng Thái Tử gia lại rất ít mở miệng, hắn ngồi đối diện Tề Kính Hiên, thỉnh thoảng nhấc chung trà uống một ngụm, vẻ mặt rất bình tĩnh, cũng không nhìn ra đến cùng hắn có tâm tư gì.
Nhưng Tề Kính Hiên liếc mắt một cái đã nhìn ra Thái tử gia không cao hứng, dù sao cũng là huynh đệ sớm chiều ở chung, hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng. Thanh âm ôn nhuận làm người như tắm mình trong gió xuân, hai cô gái bên cạnh đều có chút không rõ vị đại biểu ca này đang êm đẹp lại cười cái gì.
"Ngữ Phù, hai người chúng ta qua bên kia đi dạo đi. Lần trước muội nói muốn tìm ít giống hoa, hiện tại ta cùng muội đi nhìn một cái!" Tề Kính Hiên nhẹ giọng đưa ra kiến nghị, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Ngữ Phù.
Thẩm Ngữ Phù đang cùng Thẩm Ngữ Dung bình luận điểm tâm Ngự Thiện phòng mới bưng tới, vừa nghe hắn nói như vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng cùng vị đại biểu ca này quan hệ tuy rằng không tồi nhưng hai người đều là người thông tuệ, sau khi trưởng thành, vì tránh tị hiềm nên chưa từng có chuyện chỉ có hai người cùng nhau xuất hiện. Lúc này Tề Kính Hiên bỗng nhiên nói như vậy, khó tránh khỏi làm Thẩm Ngữ Phù cảm thấy kinh ngạc.
"Hay nha, đại biểu ca muốn bắt cóc tỷ tỷ của muội đi đâu đây?" Đối với loại hành vi này của bọn họ, Thẩm Ngữ Dung cũng cảm thấy kinh ngạc, ngoài miệng khó tránh khỏi trêu chọc vài câu.
"Thái Tử gia gần đây tâm tình không tốt, tiểu biểu muội cần phải khuyên hắn nhiều hơn một chút!" Tề Kính Hiên nửa thật nửa giả nói mấy câu, sau đó liền đứng dậy, cung nhân đứng hầu ở một bên lập tức đưa quải trượng lên.
Tề Kính Hiên vừa nói lời này, Thẩm Ngữ Phù liền đoán được hàm nghĩa trong đó. Nàng vô thức liếc mắt nhìn Thái tử gia một cái, thấy hắn vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng lại không có biểu hiện không vui, hiển nhiên là thật sự không thích nhiều người ở cùng nhau.
"Đi thôi! Đợi lát nữa đại biểu ca phải giúp ta đào gốc những cây hoa đó ra đấy!" Thẩm Ngữ Phù cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà đi bên cạnh Tề Kính Hiên.
"Thần Thần biểu ca, mấy ngày trước đó ta học bắn tên với nương của ta. Khó khăn lắm mới năn nỉ bà chịu dạy, lúc mũi tên bắn ra khỏi dây cung, trong lòng thật sự rất sảng khoái!" Thẩm Ngữ Dung cũng không cảm thấy áp lực, vẫn nói ra tình hình của nàng gần đây.
Tề Kính Thần ngồi yên ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên lúc Thẩm Ngữ Dung nói đến kích động, còn duỗi dài cổ thò qua. Hai người dựa đến cực gần, giọng nói như chuông bạc của thiếu nữ liền vang lên ở bên tai.
Một người nói đến cao hứng phấn chấn, một người khác nghe rất tập trung tinh thần, ai cũng không chú ý tới, có một vị nữ tử mặc váy sam màu hồng cánh sen đứng ở bên cạnh một vườn hoa cách đó không xa.
"Nguyễn Lương đệ, hay nô tài giúp ngài thông truyền một tiếng?" Tiểu thái giám ở bên cạnh thấp giọng dò hỏi một câu, vị Nguyễn Lương đệ này lại đây, nói là muốn cho Thái tử gia một kinh hỉ, tạm thời không để cho bọn họ thông truyền.
Không ngờ sau khi tiến vào, cũng chỉ xa xa mà đứng, nhìn Thái tử gia nói chuyện với Mẫn Hoa Quận chúa, cũng không đi qua đó. Trong tay Nguyễn Lương đệ cầm một hộp đồ ăn, bên trong đặt điểm tâm nóng hầm hập, là nàng đặt riêng từ Ngự Thiện phòng. Chẳng qua hai người ở đình giữa hồ kia, thật sự quá mức thân mật.
Lúc trước Nguyễn Lương đệ có ý đồ dụ dỗ Thái tử gia, nàng vừa tới gần Tề Kính Thần một chút, hắn đã nhíu chặt mày lại, thậm chí còn dùng một loại ánh mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía nàng. Làm ý đồ của Nguyễn Lương đệ lập tức biến mất, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Nhưng hiện tại Thái tử gia cùng Mẫn Hoa quận chúa lại cách nhau gần như vậy. Phỏng chừng lúc Mẫn Hoa Quận chúa nói chuyện, hơi thở cũng phả lên mặt Thái tử gia, hắn lại không có một chút biểu hiện phản cảm nào.
"Không cần, khó khăn lắm Mẫn Hoa Quận chúa mới tới một chuyến, ta cũng không thể đi quấy rầy bọn họ nói chuyện. Điện hạ và Quận chúa cảm tình thật tốt a!" Nguyễn Lương đệ nhẹ nhàng lắc đầu, cho dù đáy lòng nàng có chút khó chịu nhưng trên mặt lại là không lộ ra nửa phần, vẫn cười ngọt ngào.
Tiểu thái giám kia thấy vẻ mặt nàng không giống như là làm bộ, lập tức nói tiếp: "Còn không phải sao? Hai người bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau chơi đùa, thân giống như huynh muội ruột vậy!"
Nguyễn Lương đệ lại nhìn lần nữa, tay nắm chặt lấy hộp đồ ăn, giống như muốn bóp nát ra. Cho dù có giống huynh muội ruột như thế nào, bọn họ cũng không phải là ruột thịt! Mặc kệ hiện tại là loại tình cảm gì, cứ gần gũi như vậy đều làm người thấy sợ. Đặc biệt là uy hiếp đến địa vị Lương đệ này của nàng, dù sao vị Mẫn Hoa Quận chúa này cho dù là tướng mạo hay thân phận đều là xuất sắc. Nếu thật sự muốn làm Thái Tử phi, chỉ sợ là dễ như trở bàn tay.
"Lúc ta đi rồi ngươi cũng đừng nói với điện hạ, tránh làm người phiền lòng!" Nguyễn Lương đệ khó khăn lắm mới bình phục nỗi lòng lại, ý cười trên mặt có chút cứng đờ, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mấy cung nhân kia cũng không để ý, dù sao Thái tử gia đối với chuyện của hai vị Lương đệ luôn luôn không có hứng thú. Không có ai mạo hiểm chạy đến trước mặt hắn nhắc tới chuyện này.
Tề Kính Hiên cùng Thẩm Ngữ Phù đứng bên một vườn hoa, nhìn các thợ thủ công đào mấy khóm hoa ra. Hắn duỗi tay chỉ chỉ những cây hoa đó, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đủ rồi chứ?"
"Đủ rồi, thế này cũng là nhiều rồi. Muội lại không biết trồng hoa, chỉ là ngày thường rảnh rỗi giết thời gian một chút thôi." Trên mặt Thẩm Ngữ Phù cũng lộ ra mấy phần tươi cười, vội vàng nhẹ giọng trả lời.
"Được rồi, đem chỗ này đến Phượng Tảo cung trước, đợi lát nữa giao cho hạ nhân của Thẩm vương phủ." Tề Kính Hiên vung tay lên, những thợ thủ công đó cẩn thận đưa mấy cây hoa cho cung nhân ở bên cạnh.
"Chúng ta cũng quay về Phượng Tảo cung đi!" Tề Kính Kiên vừa nói vừa chống quải trượng, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi.
Thẩm Ngữ Phù rõ ràng sửng sốt một chút, vô thức mở miệng, thấp giọng hỏi: "Không đợi Thái tử và Ngữ Dung sao? Cứ trở về như vậy, hình như không được tốt lắm?"
Vốn là bốn người đi ra, hiện tại chỉ có hai người các nàng đi về trước, đúng là có chút không hay.
Tề Kính Hiên lại lắc đầu, còn vẫy vẫy tay về phía nàng, ý bảo nàng đi theo mình. Thẩm Ngữ Phù không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo ý hắn mà tăng nhanh bước chân, mãi đến lúc đến bên cạnh hắn, mới nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Tề Kính Kiên truyền đến.
"Muội trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút, sau này sẽ có chỗ có lợi với muội." Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp của nam nhân, như là một cọng lông vũ, nhẹ nhàng phất quá đáy lòng nàng làm nàng có chút thất thần.
Thẩm Ngữ Phù vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nên phản ứng như thế nào.
"Năm nay Ngữ Phù cũng mười ba rồi, đã thành đại cô nương! Chỉ là không biết công tử nhà ai có thể may mắn cưới muội làm thê tử đây!" Tề Kính Hiên nhìn bộ dáng thất thần này của nàng, không khỏi cười khẽ ra tiếng, hắn đứng thẳng lưng lên, nhỏ giọng trêu chọc hai câu.
Mặt Thẩm Ngữ Phù lập tức giống như lửa đốt, đỏ bừng hết lên. Tề Kính Hiên nói trắng ra như thế, Thẩm Ngữ Phù tự nhiên cũng hiểu rõ ý của hắn. Tiếp xúc nhiều với Thẩm Vũ, nói không chừng Hoàng hậu nương nương nhìn trúng Thẩm Ngữ Phù, chọn ra một đệ tử thế gia có phẩm đức cùng tướng mạo tốt, đến lúc đó để Hoàng thượng tứ hôn. Có Hoàng thượng chống lưng, nàng gả qua nhà người ta sống lưng càng thẳng, tất nhiên sẽ không phải chịu thiệt.
Tề Kính Hiên vẫn thấu hiểu lòng người như vậy, ngay cả điểm này cũng nghĩ cho nàng. Tuy rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, nhưng mà ở trong mắt Thẩm Ngữ Phù, lại rất cảm động.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Tề Kính Thần lập tức chọc trúng tâm sự của Thẩm Vũ, Thẩm Vũ oán hận nhìn hắn một cái, rồi không hề nhắc đến việc thị tẩm nữa, dù sao loại chuyện này cũng không cưỡng cầu được.
Từ đây Thái Tử gia không ngủ lại chỗ hai vị Lương đệ kia nữa. Mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen, cũng may hai vị Lương đệ này đều là người thông tuệ, không có ai chạy đến trước mặt Thẩm Vũ cáo trạng.
Lúc này Thẩm Ngữ Dung vào cung, cũng đưa theo cả Thẩm Ngữ Phù vào cùng. Lúc trước, Phong Thiến đã nhắc mãi ở bên tai nàng, Thái Tử cùng nàng lớn lên, hai người phải tránh hiềm nghi. Vì thế nàng liền thông minh mà tìm cả Thẩm Ngữ Phù tiến cung cùng, Phong Thiến thấy không ngăn được nàng, cũng đành thôi. Tóm lại Thẩm Ngữ Dung mới mười hai tuổi, vẫn chưa đính hôn, vẫn còn mấy năm có thể cho nàng làm loạn như vậy.
Lúc hai tỷ muội đến Phượng Tảo cung, hai vị Hoàng tử đều ở bên trong điện, Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế đối diện, đang tiến hành giáo dục với bọn họ. Hiển nhiên đối với hai nhi tử cứng đầu này, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Cô cô sao vậy ạ? Tức giận không tốt cho cơ thể đâu!" Thẩm Ngữ Dung đứng ở bên ngoài một lúc lâu, ánh mắt dao động vài cái, biết rõ ràng tình huống mới bước đến, nhẹ giọng an ủi Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ vừa nhấc mắt liền thấy hai người các nàng đến, cũng không muốn làm trò ở trước mặt các nàng mà răn dạy hai người Tề Kính Thần, liền dừng câu chuyện lại, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn mấy phần.
"Ngữ Phù cũng tới à!" Thẩm Vũ phất phất tay, để các nàng đứng dậy, tiếp đón mấy câu.
Năm người ngồi ở vị trí của mình, hai vị Hoàng tử hiển nhiên là vừa bị mắng qua, nên cũng ngại mở miệng, nội điện chỉ có tiếng ba vị nữ nhân nói chuyện tào lao. Thẩm Vũ như vẫn phiền lòng vì hai người Tề Kính Thần, ngay cả Thẩm Ngữ Dung nói giỡn, nàng cũng nghe không vào.
"Mau đi chơi đi! Chỗ này của ta muốn thanh tĩnh một chút!" Thẩm Vũ không muốn giữ bọn họ lại, trực tiếp giơ tay đuổi người đi.
Bốn người liền đứng lên, hành lễ với Thẩm Vũ. Bốn người này vốn là luôn ở cùng một chỗ chơi đùa với nhau, chẳng qua cũng chỉ có Thái Tử và Thẩm Ngữ Phù là quan hệ hơi xa cách một chút.
"Thần Thần biểu ca, hay là chúng ta tới Đông cung của huynh, nhìn hai vị Lương đệ mới vào cung đi!" Thẩm Ngữ Dung nghẹn ở Thẩm vương phủ ước chừng hơn một tháng, khó khăn lắm mới được thả ra, đương nhiên muốn nhìn hai vị tẩu tẩu này một chút.
Tề Kính Thần hơi nhíu mày, hắn cũng đã lâu không gặp vị tiểu biểu muội tinh lực dồi dào này, vốn là bốn người ghé vào một chỗ chơi đùa, hắn đã có chút không vui. Nếu thêm hai nữ nhân nữa, Thái tử gia chỉ sợ cũng càng thêm bực bội. Huống kia hai Lương đệ kia, hoàn toàn không thể hấp dẫn hắn được.
"Ngữ Dung, hay là đừng đi. Khó khăn mới ở chung một chỗ, chúng ta đến đình giữa hồ trò chuyện đi!" Thẩm Ngữ Phù liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mất hứng trên mặt Tề Kính Thần, nàng lập tức ôm cánh tay Thẩm Ngữ Dung, cười khẽ khuyên nhủ.
Thấy Thẩm Ngữ Dung há mồm muốn phản bác, Thẩm Ngữ Phù lập tức lén lút duỗi tay nhéo cánh tay nàng một cái, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Đừng quên trước khi ra phủ phía, mẫu thân đã dặn dò cái gì. Nếu để bà biết được, muội quan tâm hai vị Lương đệ kia như vậy, cẩn thận da của muội!"
Sau khi trải qua cảnh cáo như vậy, mặc dù là to gan lớn mật như Thẩm Ngữ Dung, cũng lập tức không có tinh thần. Bốn người đi thẳng đến đình giữa hồ, nước trà điểm tâm sớm đã được dâng lên. Không khí vẫn rất náo nhiệt, tính tình Thẩm Ngữ Dung chính là không chịu ngồi yên, huống chi ba người này đều là người nàng thân quen, lời này nối tiếp lời kia, nói mãi không dừng.
Tề Kính Hiên cùng Thẩm Ngữ Phù vốn đều là người giỏi giao thiệp, một vị là Vương gia ôn văn nho nhã, một vị khác lại là khuê mật của rất nhiều đích cô nương, ba người này trong lúc cố ý vô tình, liền nói đến vui vẻ vô cùng. Nhưng Thái Tử gia lại rất ít mở miệng, hắn ngồi đối diện Tề Kính Hiên, thỉnh thoảng nhấc chung trà uống một ngụm, vẻ mặt rất bình tĩnh, cũng không nhìn ra đến cùng hắn có tâm tư gì.
Nhưng Tề Kính Hiên liếc mắt một cái đã nhìn ra Thái tử gia không cao hứng, dù sao cũng là huynh đệ sớm chiều ở chung, hắn nhẹ nhàng cười lên tiếng. Thanh âm ôn nhuận làm người như tắm mình trong gió xuân, hai cô gái bên cạnh đều có chút không rõ vị đại biểu ca này đang êm đẹp lại cười cái gì.
"Ngữ Phù, hai người chúng ta qua bên kia đi dạo đi. Lần trước muội nói muốn tìm ít giống hoa, hiện tại ta cùng muội đi nhìn một cái!" Tề Kính Hiên nhẹ giọng đưa ra kiến nghị, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thẩm Ngữ Phù.
Thẩm Ngữ Phù đang cùng Thẩm Ngữ Dung bình luận điểm tâm Ngự Thiện phòng mới bưng tới, vừa nghe hắn nói như vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng cùng vị đại biểu ca này quan hệ tuy rằng không tồi nhưng hai người đều là người thông tuệ, sau khi trưởng thành, vì tránh tị hiềm nên chưa từng có chuyện chỉ có hai người cùng nhau xuất hiện. Lúc này Tề Kính Hiên bỗng nhiên nói như vậy, khó tránh khỏi làm Thẩm Ngữ Phù cảm thấy kinh ngạc.
"Hay nha, đại biểu ca muốn bắt cóc tỷ tỷ của muội đi đâu đây?" Đối với loại hành vi này của bọn họ, Thẩm Ngữ Dung cũng cảm thấy kinh ngạc, ngoài miệng khó tránh khỏi trêu chọc vài câu.
"Thái Tử gia gần đây tâm tình không tốt, tiểu biểu muội cần phải khuyên hắn nhiều hơn một chút!" Tề Kính Hiên nửa thật nửa giả nói mấy câu, sau đó liền đứng dậy, cung nhân đứng hầu ở một bên lập tức đưa quải trượng lên.
Tề Kính Hiên vừa nói lời này, Thẩm Ngữ Phù liền đoán được hàm nghĩa trong đó. Nàng vô thức liếc mắt nhìn Thái tử gia một cái, thấy hắn vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng lại không có biểu hiện không vui, hiển nhiên là thật sự không thích nhiều người ở cùng nhau.
"Đi thôi! Đợi lát nữa đại biểu ca phải giúp ta đào gốc những cây hoa đó ra đấy!" Thẩm Ngữ Phù cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà đi bên cạnh Tề Kính Hiên.
"Thần Thần biểu ca, mấy ngày trước đó ta học bắn tên với nương của ta. Khó khăn lắm mới năn nỉ bà chịu dạy, lúc mũi tên bắn ra khỏi dây cung, trong lòng thật sự rất sảng khoái!" Thẩm Ngữ Dung cũng không cảm thấy áp lực, vẫn nói ra tình hình của nàng gần đây.
Tề Kính Thần ngồi yên ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên lúc Thẩm Ngữ Dung nói đến kích động, còn duỗi dài cổ thò qua. Hai người dựa đến cực gần, giọng nói như chuông bạc của thiếu nữ liền vang lên ở bên tai.
Một người nói đến cao hứng phấn chấn, một người khác nghe rất tập trung tinh thần, ai cũng không chú ý tới, có một vị nữ tử mặc váy sam màu hồng cánh sen đứng ở bên cạnh một vườn hoa cách đó không xa.
"Nguyễn Lương đệ, hay nô tài giúp ngài thông truyền một tiếng?" Tiểu thái giám ở bên cạnh thấp giọng dò hỏi một câu, vị Nguyễn Lương đệ này lại đây, nói là muốn cho Thái tử gia một kinh hỉ, tạm thời không để cho bọn họ thông truyền.
Không ngờ sau khi tiến vào, cũng chỉ xa xa mà đứng, nhìn Thái tử gia nói chuyện với Mẫn Hoa Quận chúa, cũng không đi qua đó. Trong tay Nguyễn Lương đệ cầm một hộp đồ ăn, bên trong đặt điểm tâm nóng hầm hập, là nàng đặt riêng từ Ngự Thiện phòng. Chẳng qua hai người ở đình giữa hồ kia, thật sự quá mức thân mật.
Lúc trước Nguyễn Lương đệ có ý đồ dụ dỗ Thái tử gia, nàng vừa tới gần Tề Kính Thần một chút, hắn đã nhíu chặt mày lại, thậm chí còn dùng một loại ánh mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía nàng. Làm ý đồ của Nguyễn Lương đệ lập tức biến mất, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Nhưng hiện tại Thái tử gia cùng Mẫn Hoa quận chúa lại cách nhau gần như vậy. Phỏng chừng lúc Mẫn Hoa Quận chúa nói chuyện, hơi thở cũng phả lên mặt Thái tử gia, hắn lại không có một chút biểu hiện phản cảm nào.
"Không cần, khó khăn lắm Mẫn Hoa Quận chúa mới tới một chuyến, ta cũng không thể đi quấy rầy bọn họ nói chuyện. Điện hạ và Quận chúa cảm tình thật tốt a!" Nguyễn Lương đệ nhẹ nhàng lắc đầu, cho dù đáy lòng nàng có chút khó chịu nhưng trên mặt lại là không lộ ra nửa phần, vẫn cười ngọt ngào.
Tiểu thái giám kia thấy vẻ mặt nàng không giống như là làm bộ, lập tức nói tiếp: "Còn không phải sao? Hai người bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau chơi đùa, thân giống như huynh muội ruột vậy!"
Nguyễn Lương đệ lại nhìn lần nữa, tay nắm chặt lấy hộp đồ ăn, giống như muốn bóp nát ra. Cho dù có giống huynh muội ruột như thế nào, bọn họ cũng không phải là ruột thịt! Mặc kệ hiện tại là loại tình cảm gì, cứ gần gũi như vậy đều làm người thấy sợ. Đặc biệt là uy hiếp đến địa vị Lương đệ này của nàng, dù sao vị Mẫn Hoa Quận chúa này cho dù là tướng mạo hay thân phận đều là xuất sắc. Nếu thật sự muốn làm Thái Tử phi, chỉ sợ là dễ như trở bàn tay.
"Lúc ta đi rồi ngươi cũng đừng nói với điện hạ, tránh làm người phiền lòng!" Nguyễn Lương đệ khó khăn lắm mới bình phục nỗi lòng lại, ý cười trên mặt có chút cứng đờ, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mấy cung nhân kia cũng không để ý, dù sao Thái tử gia đối với chuyện của hai vị Lương đệ luôn luôn không có hứng thú. Không có ai mạo hiểm chạy đến trước mặt hắn nhắc tới chuyện này.
Tề Kính Hiên cùng Thẩm Ngữ Phù đứng bên một vườn hoa, nhìn các thợ thủ công đào mấy khóm hoa ra. Hắn duỗi tay chỉ chỉ những cây hoa đó, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đủ rồi chứ?"
"Đủ rồi, thế này cũng là nhiều rồi. Muội lại không biết trồng hoa, chỉ là ngày thường rảnh rỗi giết thời gian một chút thôi." Trên mặt Thẩm Ngữ Phù cũng lộ ra mấy phần tươi cười, vội vàng nhẹ giọng trả lời.
"Được rồi, đem chỗ này đến Phượng Tảo cung trước, đợi lát nữa giao cho hạ nhân của Thẩm vương phủ." Tề Kính Hiên vung tay lên, những thợ thủ công đó cẩn thận đưa mấy cây hoa cho cung nhân ở bên cạnh.
"Chúng ta cũng quay về Phượng Tảo cung đi!" Tề Kính Kiên vừa nói vừa chống quải trượng, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi.
Thẩm Ngữ Phù rõ ràng sửng sốt một chút, vô thức mở miệng, thấp giọng hỏi: "Không đợi Thái tử và Ngữ Dung sao? Cứ trở về như vậy, hình như không được tốt lắm?"
Vốn là bốn người đi ra, hiện tại chỉ có hai người các nàng đi về trước, đúng là có chút không hay.
Tề Kính Hiên lại lắc đầu, còn vẫy vẫy tay về phía nàng, ý bảo nàng đi theo mình. Thẩm Ngữ Phù không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo ý hắn mà tăng nhanh bước chân, mãi đến lúc đến bên cạnh hắn, mới nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Tề Kính Kiên truyền đến.
"Muội trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút, sau này sẽ có chỗ có lợi với muội." Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, giọng nói dịu dàng lại trầm thấp của nam nhân, như là một cọng lông vũ, nhẹ nhàng phất quá đáy lòng nàng làm nàng có chút thất thần.
Thẩm Ngữ Phù vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nên phản ứng như thế nào.
"Năm nay Ngữ Phù cũng mười ba rồi, đã thành đại cô nương! Chỉ là không biết công tử nhà ai có thể may mắn cưới muội làm thê tử đây!" Tề Kính Hiên nhìn bộ dáng thất thần này của nàng, không khỏi cười khẽ ra tiếng, hắn đứng thẳng lưng lên, nhỏ giọng trêu chọc hai câu.
Mặt Thẩm Ngữ Phù lập tức giống như lửa đốt, đỏ bừng hết lên. Tề Kính Hiên nói trắng ra như thế, Thẩm Ngữ Phù tự nhiên cũng hiểu rõ ý của hắn. Tiếp xúc nhiều với Thẩm Vũ, nói không chừng Hoàng hậu nương nương nhìn trúng Thẩm Ngữ Phù, chọn ra một đệ tử thế gia có phẩm đức cùng tướng mạo tốt, đến lúc đó để Hoàng thượng tứ hôn. Có Hoàng thượng chống lưng, nàng gả qua nhà người ta sống lưng càng thẳng, tất nhiên sẽ không phải chịu thiệt.
Tề Kính Hiên vẫn thấu hiểu lòng người như vậy, ngay cả điểm này cũng nghĩ cho nàng. Tuy rằng cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, nhưng mà ở trong mắt Thẩm Ngữ Phù, lại rất cảm động.
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca