Tiến Công Sủng Phi
Chương 194: Chẩn đoán chính xác hỉ mạch
Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ vừa dứt lời, mấy người Minh Tâm đều phục hồi lại tinh thần mà nhìn về phía nàng.
"Vâng, nương nương có vào đầu tháng trước ạ." Minh Âm vừa trả lời vừa bước lên mấy bước, đi đến bên cạnh nàng, chuẩn bị giúp nàng mặc y phục.
Thẩm Vũ nhướng mày một cái, nặng nề nằm lại giường, rõ ràng là chuẩn bị ăn vạ không chịu dậy.
Mấy người Lan Hủy nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ mặt bất lực.
"Nương nương không muốn rời giường ạ? Vậy nô tỳ đi thông báo với các vị phi tần tiểu chủ đang đợi bên ngoài một tiếng, hôm nay miễn thỉnh an?" Minh Tâm khẽ thở dài trong lòng một hơi, thấp giọng dò hỏi.
Thẩm Vũ lại phất phất tay, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nàng từ từ duỗi cái eo lười, đỏ mắt nói: "Vẫn nên truyền các nàng vào đi, nếu đột nhiên cho bọn họ trở về, lát nữa mời Thái y đến đây e là sẽ bị nhìn chằm chằm."
Cả người nàng đều hơi uể oải, phải đánh một lớp phấn dày lên mặt mới có thể che khuất mỏi mệt nơi khóe mắt.
"Tham kiến Hoàng Quý phi!" Đến khi Thẩm Vũ ngồi vào vị trí chủ vị thì lập tức truyền đến tiếng hành lễ vấn an từ bên dưới.
Thẩm Vũ cúi đầu nhìn một đám người khom lưng cúi đầu hành lễ phía dưới, cảm giác không mấy vui vẻ vừa nãy đã giảm đi không ít, trong lòng cũng dâng lên vài phần vui mừng. Không còn cách nào khác, nàng chính là người không có tiền đồ như vậy. Nhìn thấy những người đã từng hại chết nàng nay lại đều quỳ gối dưới chân nàng, vui sướng trong lòng nàng khó mà che dấu được.
Nàng phất phất tay, thấp giọng cho bọn họ đứng dậy. Cũng giống như khi thỉnh an ở Thọ Khang cung, chia làm hai hàng người, trật tự rõ ràng mà ngồi vào vị trí của bản thân. So với lúc trước, khi Thẩm Vũ mới dọn vào ở, Cẩm Nhan điện hiện tại thật sự tốt hơn rất nhiều. Đã từng là một tòa cung điện hết sức bình thường, hiện tại cùng với chủ nhân từng bước thăng vị, bài trí bên trong nơi này cũng ngày càng thay đổi, huy hoàng và xa hoa đến cực điểm.
Tuy cấu trúc vẫn như lúc trước nhưng dưới cách bày trí tinh xảo thế này, quả thực là không thể nhận ra.
Không khí hơi quạnh quẽ, tuy có vô số người muốn lấy lòng Thẩm Vũ nhưng những người có thể lên tiếng đã ít lại càng ít hơn.
Thẩm Vũ chỉ nhẹ nhàng híp híp mắt, cầm chén trà trong tay, bình thản nhìn về nhóm người phía dưới, vẻ mặt như thương hại chúng sinh. Nàng nâng chén trà lên, mở hé nắp, thổi nhè nhẹ hơi nóng trên mặt rồi mới nhấp một ngụm.
Nước trà có hương vị thuần khiết như ngày thường, nhưng mới chỉ chạm đầu lưỡi vào một ít nước trà, dạ dày lại dâng lên một cảm giác ghê tởm, suýt nữa đã khiến nàng nhổ toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài. Sắc mặt nàng đột nhiên cứng đờ, cả người đều hơi khẩn trương.
Các phi tần ngồi phía dưới khó khăn lắm mới tìm ra được một đề tài, hiện tại đang ngồi nói cực kỳ hăng say, chỉ là đề tài không hề xoay quanh Thẩm Vũ nên không ít người đã không phát hiện ra sự khác thường của nàng.
"Thân thể bổn cung có chút không khỏe, các vị muội muội đều lui đi!" Thẩm Vũ mau chóng quyết định và đứng lên, nhẹ nhàng nói những lời này rồi lập tức đi vào trong nội điện.
Nàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, nếu không sẽ thật sự nôn ra mất. Kiếp trước nàng cũng đã từng mang thai, cho nên nàng đương nhiên biết được có thể đây là hiện tượng nôn nghén ở giai đoạn đầu khi mang thai. Nếu nàng thật sự nôn ra ở trước mặt những người này, chỉ e những kế hoạch đã chuẩn bị lúc trước sẽ thất bại trong gang tấc.
Phía dưới đang đàm luận với khí thế ngất trời, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ có thể thấy được bóng dáng của Thẩm Vũ. Đến khi các nàng muốn mở miệng hỏi nguyên nhân, Minh Âm đã đứng bên ngưỡng cửa, nhẹ nhàng hành lễ, khuôn mặt hơi mỉm cười, rõ ràng là đang im lặng đuổi người ra ngoài rồi.
Tuy trong lòng mọi người đều hơi nghi hoặc những vẫn đành tốp năm tốp ba rời đi. Âm thầm cân nhắc, Hoàng Quý phi luôn luôn lấy việc làm các nàng xấu mặt để mua vui, có lẽ hành động vừa rồi chỉ là muốn đánh vào thể diện của các nàng, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Thẩm Vũ vừa tiến vào bên trong nội điện đã bắt đầu nôn mửa, vốn dĩ từ sáng sớm đến giờ chưa ăn cái gì, hiện giờ nôn ra cũng toàn là nước. Minh Ngữ đã đi mời thái y, Lan Hủy cẩn thận dìu nàng, giống như sợ nàng té ngã vậy.
Sau một lát, Đỗ Viện phán lập tức chạy đến, ông đặt tay lên cổ tay Thẩm Vũ, tay kia vuốt vuốt chòm râu, nét mặt khá nghiêm túc.
"Lão thần chúc mừng Quý phi đạt thành ước nguyện, chính là hỉ mạch ạ!" Sau khi Đỗ Viện phán chẩn mạch cẩn thận bèn đứng lên, chắp tay chúc mừng Thẩm Vũ, trên khuôn mặt già nua kia khó nén nổi vài phần ý cười.
Sau khi người trong điện nghe được những lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Cuối cùng thì Hoàng Quý phi đã có hỉ!
Đỗ Viện phán cẩn thận kê một ít thuốc, lại tỉ mỉ dặn dò cung nữ đến Ngự Thiện phòng lấy ít đồ bổ hầm cho Thẩm Vũ dùng. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông đều dặn dò kỹ lưỡng một lần. Minh Ngữ ở một bên nghe ông nói một đoạn dài mà bản thân nghe xong lại không nhớ được nên dứt khoát cầm giấy và bút ra, để Đỗ Viện phán viết ra mới tính là ổn thỏa.
"A Vũ!" Bên ngoài truyền vào tiếng gọi của Hoàng thượng, hắn vén mành tiến vào, vẻ mặt hơi lo lắng.
Trên người hắn còn mặc nguyên triều phục, đỉnh quan trên đầu còn chưa kịp tháo xuống, rõ ràng là vừa hạ triều đã vội vàng qua đây, không ngừng lại khắc nào.
Đỗ Viện phán đã rời đi, Hoàng thượng nhìn quét một vòng quanh nội điện, không nhìn thấy lão già kia, trên mặt hơi không hài lòng. Ánh mắt hắn trở về trên người Thẩm Vũ, gương mặt chờ mong, rõ ràng là đang đợi Thẩm Vũ cho hắn một đáp án.
Mấy người Minh Âm cũng vô cùng có ánh mắt mà chưa mở miệng chúc mừng, chỉ chờ Thẩm Vũ chính miệng nói với Hoàng thượng tin tức tốt này.
"Chúc mừng Hoàng thượng, lần thứ hai làm phụ thân!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hơi giảo hoạt mà chớp chớp, giọng nói mềm mại và giọng điệu hơi nâng cao.
"Chúc mừng Hoàng thượng và Quý phi! Chúng nô tỳ xin được cáo lui!" Thẩm Vũ vừa dứt lời, mấy người Lan Hủy lập tức cùng nhau khom lưng cúi người hành lễ với Tề Ngọc, sau đó tức tốc đứng lên và lui ra ngoài, trên mặt đều tràn ngập ý cười vui mừng.
Người trong điện đều lui xuống hết, chỉ còn lại hai người Hoàng thượng và Thẩm Vũ. Tề Ngọc tựa như ngây ra một lát mới hồi phục lại tinh thần, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Vũ, đột nhiên ngồi xuống mép giường rồi mở ra hai tay, nhẹ nhàng ôm Thẩm Vũ vào lòng.
Cái trán của hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ nàng, nhất thời không nói lời nào. Thẩm Vũ hơi thất thần, rõ ràng là bị động tác cọ cọ nhẹ nhẹ này của Hoàng thượng dọa rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng thượng làm ra động tác ôn nhu như vậy, giống như đang âm thầm an ủi hay là khen thưởng vậy.
"Trẫm nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ này, yêu thương nó, cưng chiều nó, nếu là nam nhi trẫm nhất định giành vị trí Thái tử cho nó! Nếu là nữ nhi, trẫm cũng sẽ cho nó vinh quang cao nhất!" Tề Ngọc hơi nghiêng đầu, môi dán bên tai nàng, nhỏ giọng thì thầm.
Giọng nói bị hắn cố ý đè thấp, giọng điệu hơi khàn khàn, rõ ràng do quá hưng phấn.
Thẩm Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Nàng liều mạng lâu như vậy mới có được những lời hiện giờ của người nam nhân này, trong lòng tức khắc xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng vui mừng vẫn chiếm đa số.
"Hay là trẫm cho nàng vị trí Hoàng hậu!" Hoàng thượng từ từ ngẩng đầu, đôi tay ôm lấy gò má nàng, giống như là hứa hẹn, giọng điệu vô cùng trịnh trọng mà nói ra những lời này.
Hai người đối mắt nhau, bởi vì một câu này của hắn, thậm chí Thẩm Vũ còn cảm nhận được hô hấp của mình cũng tạm ngừng trong giây lát. Từ ban đầu là bị nàng nửa uy hiếp nửa ép buộc mà đồng ý, cho đến hiện tại là Hoàng thượng chủ động hứa hẹn những lời này, khiến cho cảm xúc kích động trong lòng Thẩm Vũ căn bản là không thể nào thể hiện hết, giống như có sóng biển mạnh mẽ bao la, làm cho thân thể nàng cũng bắt đầu run lên.
"Thần thiếp tạ Hoàng thượng ban thưởng trước!" Tay Thẩm Vũ vô ý bắt lấy tay Hoàng thượng, tựa như chỉ có nắm lấy tay hắn mới có thể khiến nàng tin đây không phải là do nàng nằm mơ.
Tề Ngọc cầm ngược lại tay nàng, mỗi lần chạm vào đều hết sức cẩn thận. Vì để Thẩm Vũ mang thai, vị này đường đường là ngôi cửu ngũ Đại Tần lại suốt ngày hoảng loạn, ngày đêm không thể ngủ, thường xuyên triệu Đỗ Viện phán đến gặp, từ chuyện phòng the cho đến thức ăn, tất cả đều hỏi qua một lượt, chỉ vì có thể để Thẩm Vũ mang thai thành công.
Đương nhiên ở trước mặt nàng, Hoàng thượng sẽ không nói ra mấy chuyện mất mặt này rồi.
Từ sau ngày Hoàng Quý phi bày sắc mặt, lúc thỉnh an lại cho lui chúng phi tần trong lúc giữa chừng, còn bản thân thì đi vào nội điện, thì hôm sau đã có cung nữ của Cẩm Nhan điện đến báo, thỉnh an sớm tối đều được miễn toàn bộ từ hôm nay, Hoàng Quý phi cảm thấy tâm phù khí táo (một chứng bệnh trong Đông y), phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Chúng phi tần cũng không hiểu vị Hoàng Quý phi này lại phát điên cái gì đây, nhưng Nguyệt Trạc sư thái của Lãng Nguyệt am lại bị triệu vào cung lần nữa, hơn nữa theo sắp xếp của Hoàng Quý phi thì ngày nào vị sư thái này cũng phải ghé thăm hậu cung một lần, ngay cả xe ngựa dùng để ra vào cung cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Chỉ là tất cả những lực chú ý này rất nhanh đã chuyển từ những hành động kỳ lạ của Thẩm Vũ sang một nơi khác, Hoàng thượng lại đi Kỳ Hoa điện lần nữa, triệu hạnh Uyển Tu viện!
Lúc trước, bởi vì Đại Hoàng tử mà suýt nữa Uyển Tu viện đã bị biếm vào Lãnh cung, thế mà lại có xu thế phục sủng!
Không ít người đều âm thầm nghiến răng, sớm biết sẽ có ngày Hoàng thượng còn nhớ đến nhân vật này, lúc trước nên nhân lúc Uyển Tu viện rơi vào khốn cảnh mà đẩy nàng ta vào chỗ chết, thì bây giờ sẽ chẳng còn cơ hội phục sủng thế này.
Thẩm Uyển không chỉ được gỡ bỏ lệnh cấm túc mà Hoàng thượng còn ban thưởng cho nàng ta không ít đồ. Hiện tại không ít người nhìn chằm chằm, không thể rời mắt.
Thẩm gia vốn chỉ xuất ra Thẩm Vũ đã đủ gây chú ý rồi. Chỉ là rất nhiều người đã từng đối phó với Thẩm Vũ, thậm chí là giở thủ đoạn sau lưng nhưng đều bị Thẩm Vũ phản công rồi rơi vào kết cục thảm hại, ví dụ như Hiền phi và Thái hậu. Mọi người không có biện pháp với Thẩm Vũ, không có nghĩa là cũng sẽ bỏ qua cho Thẩm Uyển.
Kỳ Hoa điện đã từng xảy ra không ít vấn đề, lúc trước Thẩm Uyển sinh non còn không phải là do cung nữ bên người bán đứng ư, cho nên không ít phi tần đều muốn mua chuộc người bên cạnh nàng ta. Chỉ là Thẩm Uyển này thế nhưng đã học được khôn ngoan, ngã một lần đã khôn hơn một chút, những cung nhân bên cạnh nàng ta ấy à, đều đã bị nàng ta nắm tính mạng người nhà trong tay hết rồi, ngay cả vị trí của phần mộ tổ tiên cũng đã được điều tra hết sức rành mạch.
Những cung nhân tự xưng là cô nhi thì đều bị nàng cho người điều đi chỗ khác, không có nhược điểm nằm trong tay nàng thì Thẩm uyển kiên quyết không dùng. Trong một thời gian ngắn mà Kỳ Hoa điện này đã trở nên giống như tường đồng vách sắt vậy, bất kể là ai cũng không tìm ra nổi chỗ sơ hở, cũng không để cho ai ngáng chân.
Đối với hậu cung như mạch nước ngầm đang xoáy mãnh liệt, mỗi ngày Minh Âm đều bẩm báo lại với Thẩm Vũ nghe. Nhưng bất lực thay là vị Hoàng Quý phi này thường xuyên nghe không được mấy câu đã bắt đầu nôn lên nôn xuống, không có một giây phút nào ngừng nghỉ.
Thẩm Vũ phản ứng rất nghiêm trọng, có đôi khi ngay cả chỉ uống ngụm nước thôi cũng sẽ nhổ ra. Cứ cách vài ngày Hoàng thượng lại ghé qua đây một lần, gần như là không nghe Thẩm Vũ nói được mấy câu, chỉ thấy nàng ra sức nôn, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
"A Vũ, nàng còn ổn chứ?" Tề Ngọc nhìn cằm Thẩm Vũ càng ngày càng gầy, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, tự mình rót một chén trà nóng đưa qua, thấp giọng hỏi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ vừa dứt lời, mấy người Minh Tâm đều phục hồi lại tinh thần mà nhìn về phía nàng.
"Vâng, nương nương có vào đầu tháng trước ạ." Minh Âm vừa trả lời vừa bước lên mấy bước, đi đến bên cạnh nàng, chuẩn bị giúp nàng mặc y phục.
Thẩm Vũ nhướng mày một cái, nặng nề nằm lại giường, rõ ràng là chuẩn bị ăn vạ không chịu dậy.
Mấy người Lan Hủy nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ mặt bất lực.
"Nương nương không muốn rời giường ạ? Vậy nô tỳ đi thông báo với các vị phi tần tiểu chủ đang đợi bên ngoài một tiếng, hôm nay miễn thỉnh an?" Minh Tâm khẽ thở dài trong lòng một hơi, thấp giọng dò hỏi.
Thẩm Vũ lại phất phất tay, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nàng từ từ duỗi cái eo lười, đỏ mắt nói: "Vẫn nên truyền các nàng vào đi, nếu đột nhiên cho bọn họ trở về, lát nữa mời Thái y đến đây e là sẽ bị nhìn chằm chằm."
Cả người nàng đều hơi uể oải, phải đánh một lớp phấn dày lên mặt mới có thể che khuất mỏi mệt nơi khóe mắt.
"Tham kiến Hoàng Quý phi!" Đến khi Thẩm Vũ ngồi vào vị trí chủ vị thì lập tức truyền đến tiếng hành lễ vấn an từ bên dưới.
Thẩm Vũ cúi đầu nhìn một đám người khom lưng cúi đầu hành lễ phía dưới, cảm giác không mấy vui vẻ vừa nãy đã giảm đi không ít, trong lòng cũng dâng lên vài phần vui mừng. Không còn cách nào khác, nàng chính là người không có tiền đồ như vậy. Nhìn thấy những người đã từng hại chết nàng nay lại đều quỳ gối dưới chân nàng, vui sướng trong lòng nàng khó mà che dấu được.
Nàng phất phất tay, thấp giọng cho bọn họ đứng dậy. Cũng giống như khi thỉnh an ở Thọ Khang cung, chia làm hai hàng người, trật tự rõ ràng mà ngồi vào vị trí của bản thân. So với lúc trước, khi Thẩm Vũ mới dọn vào ở, Cẩm Nhan điện hiện tại thật sự tốt hơn rất nhiều. Đã từng là một tòa cung điện hết sức bình thường, hiện tại cùng với chủ nhân từng bước thăng vị, bài trí bên trong nơi này cũng ngày càng thay đổi, huy hoàng và xa hoa đến cực điểm.
Tuy cấu trúc vẫn như lúc trước nhưng dưới cách bày trí tinh xảo thế này, quả thực là không thể nhận ra.
Không khí hơi quạnh quẽ, tuy có vô số người muốn lấy lòng Thẩm Vũ nhưng những người có thể lên tiếng đã ít lại càng ít hơn.
Thẩm Vũ chỉ nhẹ nhàng híp híp mắt, cầm chén trà trong tay, bình thản nhìn về nhóm người phía dưới, vẻ mặt như thương hại chúng sinh. Nàng nâng chén trà lên, mở hé nắp, thổi nhè nhẹ hơi nóng trên mặt rồi mới nhấp một ngụm.
Nước trà có hương vị thuần khiết như ngày thường, nhưng mới chỉ chạm đầu lưỡi vào một ít nước trà, dạ dày lại dâng lên một cảm giác ghê tởm, suýt nữa đã khiến nàng nhổ toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài. Sắc mặt nàng đột nhiên cứng đờ, cả người đều hơi khẩn trương.
Các phi tần ngồi phía dưới khó khăn lắm mới tìm ra được một đề tài, hiện tại đang ngồi nói cực kỳ hăng say, chỉ là đề tài không hề xoay quanh Thẩm Vũ nên không ít người đã không phát hiện ra sự khác thường của nàng.
"Thân thể bổn cung có chút không khỏe, các vị muội muội đều lui đi!" Thẩm Vũ mau chóng quyết định và đứng lên, nhẹ nhàng nói những lời này rồi lập tức đi vào trong nội điện.
Nàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn, nếu không sẽ thật sự nôn ra mất. Kiếp trước nàng cũng đã từng mang thai, cho nên nàng đương nhiên biết được có thể đây là hiện tượng nôn nghén ở giai đoạn đầu khi mang thai. Nếu nàng thật sự nôn ra ở trước mặt những người này, chỉ e những kế hoạch đã chuẩn bị lúc trước sẽ thất bại trong gang tấc.
Phía dưới đang đàm luận với khí thế ngất trời, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại chỉ có thể thấy được bóng dáng của Thẩm Vũ. Đến khi các nàng muốn mở miệng hỏi nguyên nhân, Minh Âm đã đứng bên ngưỡng cửa, nhẹ nhàng hành lễ, khuôn mặt hơi mỉm cười, rõ ràng là đang im lặng đuổi người ra ngoài rồi.
Tuy trong lòng mọi người đều hơi nghi hoặc những vẫn đành tốp năm tốp ba rời đi. Âm thầm cân nhắc, Hoàng Quý phi luôn luôn lấy việc làm các nàng xấu mặt để mua vui, có lẽ hành động vừa rồi chỉ là muốn đánh vào thể diện của các nàng, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Thẩm Vũ vừa tiến vào bên trong nội điện đã bắt đầu nôn mửa, vốn dĩ từ sáng sớm đến giờ chưa ăn cái gì, hiện giờ nôn ra cũng toàn là nước. Minh Ngữ đã đi mời thái y, Lan Hủy cẩn thận dìu nàng, giống như sợ nàng té ngã vậy.
Sau một lát, Đỗ Viện phán lập tức chạy đến, ông đặt tay lên cổ tay Thẩm Vũ, tay kia vuốt vuốt chòm râu, nét mặt khá nghiêm túc.
"Lão thần chúc mừng Quý phi đạt thành ước nguyện, chính là hỉ mạch ạ!" Sau khi Đỗ Viện phán chẩn mạch cẩn thận bèn đứng lên, chắp tay chúc mừng Thẩm Vũ, trên khuôn mặt già nua kia khó nén nổi vài phần ý cười.
Sau khi người trong điện nghe được những lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Cuối cùng thì Hoàng Quý phi đã có hỉ!
Đỗ Viện phán cẩn thận kê một ít thuốc, lại tỉ mỉ dặn dò cung nữ đến Ngự Thiện phòng lấy ít đồ bổ hầm cho Thẩm Vũ dùng. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông đều dặn dò kỹ lưỡng một lần. Minh Ngữ ở một bên nghe ông nói một đoạn dài mà bản thân nghe xong lại không nhớ được nên dứt khoát cầm giấy và bút ra, để Đỗ Viện phán viết ra mới tính là ổn thỏa.
"A Vũ!" Bên ngoài truyền vào tiếng gọi của Hoàng thượng, hắn vén mành tiến vào, vẻ mặt hơi lo lắng.
Trên người hắn còn mặc nguyên triều phục, đỉnh quan trên đầu còn chưa kịp tháo xuống, rõ ràng là vừa hạ triều đã vội vàng qua đây, không ngừng lại khắc nào.
Đỗ Viện phán đã rời đi, Hoàng thượng nhìn quét một vòng quanh nội điện, không nhìn thấy lão già kia, trên mặt hơi không hài lòng. Ánh mắt hắn trở về trên người Thẩm Vũ, gương mặt chờ mong, rõ ràng là đang đợi Thẩm Vũ cho hắn một đáp án.
Mấy người Minh Âm cũng vô cùng có ánh mắt mà chưa mở miệng chúc mừng, chỉ chờ Thẩm Vũ chính miệng nói với Hoàng thượng tin tức tốt này.
"Chúc mừng Hoàng thượng, lần thứ hai làm phụ thân!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hơi giảo hoạt mà chớp chớp, giọng nói mềm mại và giọng điệu hơi nâng cao.
"Chúc mừng Hoàng thượng và Quý phi! Chúng nô tỳ xin được cáo lui!" Thẩm Vũ vừa dứt lời, mấy người Lan Hủy lập tức cùng nhau khom lưng cúi người hành lễ với Tề Ngọc, sau đó tức tốc đứng lên và lui ra ngoài, trên mặt đều tràn ngập ý cười vui mừng.
Người trong điện đều lui xuống hết, chỉ còn lại hai người Hoàng thượng và Thẩm Vũ. Tề Ngọc tựa như ngây ra một lát mới hồi phục lại tinh thần, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Vũ, đột nhiên ngồi xuống mép giường rồi mở ra hai tay, nhẹ nhàng ôm Thẩm Vũ vào lòng.
Cái trán của hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ nàng, nhất thời không nói lời nào. Thẩm Vũ hơi thất thần, rõ ràng là bị động tác cọ cọ nhẹ nhẹ này của Hoàng thượng dọa rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng thượng làm ra động tác ôn nhu như vậy, giống như đang âm thầm an ủi hay là khen thưởng vậy.
"Trẫm nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa nhỏ này, yêu thương nó, cưng chiều nó, nếu là nam nhi trẫm nhất định giành vị trí Thái tử cho nó! Nếu là nữ nhi, trẫm cũng sẽ cho nó vinh quang cao nhất!" Tề Ngọc hơi nghiêng đầu, môi dán bên tai nàng, nhỏ giọng thì thầm.
Giọng nói bị hắn cố ý đè thấp, giọng điệu hơi khàn khàn, rõ ràng do quá hưng phấn.
Thẩm Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Nàng liều mạng lâu như vậy mới có được những lời hiện giờ của người nam nhân này, trong lòng tức khắc xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng vui mừng vẫn chiếm đa số.
"Hay là trẫm cho nàng vị trí Hoàng hậu!" Hoàng thượng từ từ ngẩng đầu, đôi tay ôm lấy gò má nàng, giống như là hứa hẹn, giọng điệu vô cùng trịnh trọng mà nói ra những lời này.
Hai người đối mắt nhau, bởi vì một câu này của hắn, thậm chí Thẩm Vũ còn cảm nhận được hô hấp của mình cũng tạm ngừng trong giây lát. Từ ban đầu là bị nàng nửa uy hiếp nửa ép buộc mà đồng ý, cho đến hiện tại là Hoàng thượng chủ động hứa hẹn những lời này, khiến cho cảm xúc kích động trong lòng Thẩm Vũ căn bản là không thể nào thể hiện hết, giống như có sóng biển mạnh mẽ bao la, làm cho thân thể nàng cũng bắt đầu run lên.
"Thần thiếp tạ Hoàng thượng ban thưởng trước!" Tay Thẩm Vũ vô ý bắt lấy tay Hoàng thượng, tựa như chỉ có nắm lấy tay hắn mới có thể khiến nàng tin đây không phải là do nàng nằm mơ.
Tề Ngọc cầm ngược lại tay nàng, mỗi lần chạm vào đều hết sức cẩn thận. Vì để Thẩm Vũ mang thai, vị này đường đường là ngôi cửu ngũ Đại Tần lại suốt ngày hoảng loạn, ngày đêm không thể ngủ, thường xuyên triệu Đỗ Viện phán đến gặp, từ chuyện phòng the cho đến thức ăn, tất cả đều hỏi qua một lượt, chỉ vì có thể để Thẩm Vũ mang thai thành công.
Đương nhiên ở trước mặt nàng, Hoàng thượng sẽ không nói ra mấy chuyện mất mặt này rồi.
Từ sau ngày Hoàng Quý phi bày sắc mặt, lúc thỉnh an lại cho lui chúng phi tần trong lúc giữa chừng, còn bản thân thì đi vào nội điện, thì hôm sau đã có cung nữ của Cẩm Nhan điện đến báo, thỉnh an sớm tối đều được miễn toàn bộ từ hôm nay, Hoàng Quý phi cảm thấy tâm phù khí táo (một chứng bệnh trong Đông y), phải tĩnh dưỡng cho tốt.
Chúng phi tần cũng không hiểu vị Hoàng Quý phi này lại phát điên cái gì đây, nhưng Nguyệt Trạc sư thái của Lãng Nguyệt am lại bị triệu vào cung lần nữa, hơn nữa theo sắp xếp của Hoàng Quý phi thì ngày nào vị sư thái này cũng phải ghé thăm hậu cung một lần, ngay cả xe ngựa dùng để ra vào cung cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Chỉ là tất cả những lực chú ý này rất nhanh đã chuyển từ những hành động kỳ lạ của Thẩm Vũ sang một nơi khác, Hoàng thượng lại đi Kỳ Hoa điện lần nữa, triệu hạnh Uyển Tu viện!
Lúc trước, bởi vì Đại Hoàng tử mà suýt nữa Uyển Tu viện đã bị biếm vào Lãnh cung, thế mà lại có xu thế phục sủng!
Không ít người đều âm thầm nghiến răng, sớm biết sẽ có ngày Hoàng thượng còn nhớ đến nhân vật này, lúc trước nên nhân lúc Uyển Tu viện rơi vào khốn cảnh mà đẩy nàng ta vào chỗ chết, thì bây giờ sẽ chẳng còn cơ hội phục sủng thế này.
Thẩm Uyển không chỉ được gỡ bỏ lệnh cấm túc mà Hoàng thượng còn ban thưởng cho nàng ta không ít đồ. Hiện tại không ít người nhìn chằm chằm, không thể rời mắt.
Thẩm gia vốn chỉ xuất ra Thẩm Vũ đã đủ gây chú ý rồi. Chỉ là rất nhiều người đã từng đối phó với Thẩm Vũ, thậm chí là giở thủ đoạn sau lưng nhưng đều bị Thẩm Vũ phản công rồi rơi vào kết cục thảm hại, ví dụ như Hiền phi và Thái hậu. Mọi người không có biện pháp với Thẩm Vũ, không có nghĩa là cũng sẽ bỏ qua cho Thẩm Uyển.
Kỳ Hoa điện đã từng xảy ra không ít vấn đề, lúc trước Thẩm Uyển sinh non còn không phải là do cung nữ bên người bán đứng ư, cho nên không ít phi tần đều muốn mua chuộc người bên cạnh nàng ta. Chỉ là Thẩm Uyển này thế nhưng đã học được khôn ngoan, ngã một lần đã khôn hơn một chút, những cung nhân bên cạnh nàng ta ấy à, đều đã bị nàng ta nắm tính mạng người nhà trong tay hết rồi, ngay cả vị trí của phần mộ tổ tiên cũng đã được điều tra hết sức rành mạch.
Những cung nhân tự xưng là cô nhi thì đều bị nàng cho người điều đi chỗ khác, không có nhược điểm nằm trong tay nàng thì Thẩm uyển kiên quyết không dùng. Trong một thời gian ngắn mà Kỳ Hoa điện này đã trở nên giống như tường đồng vách sắt vậy, bất kể là ai cũng không tìm ra nổi chỗ sơ hở, cũng không để cho ai ngáng chân.
Đối với hậu cung như mạch nước ngầm đang xoáy mãnh liệt, mỗi ngày Minh Âm đều bẩm báo lại với Thẩm Vũ nghe. Nhưng bất lực thay là vị Hoàng Quý phi này thường xuyên nghe không được mấy câu đã bắt đầu nôn lên nôn xuống, không có một giây phút nào ngừng nghỉ.
Thẩm Vũ phản ứng rất nghiêm trọng, có đôi khi ngay cả chỉ uống ngụm nước thôi cũng sẽ nhổ ra. Cứ cách vài ngày Hoàng thượng lại ghé qua đây một lần, gần như là không nghe Thẩm Vũ nói được mấy câu, chỉ thấy nàng ra sức nôn, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
"A Vũ, nàng còn ổn chứ?" Tề Ngọc nhìn cằm Thẩm Vũ càng ngày càng gầy, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, tự mình rót một chén trà nóng đưa qua, thấp giọng hỏi.
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca