Tiến Công Sủng Phi
Chương 190: Thái hậu nguyền rủa
Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt của nàng dần dần trở nên thâm trầm, nâng móng tay sơn màu đỏ đậu khấu lên sờ sờ cằm mình. Ý cười trên mặt từ từ trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hiện rõ chắc chắn sẽ thành công.
Qua hơn một tháng điều dưỡng, cuối cùng thân thể Thái hậu cũng tốt lên rất nhiều. Cả ngày bà đều cau chặt mày, trong đầu toàn là chủ ý hại người, cho nên thân thể trì trệ không thể khỏi hẳn. Tuy không lên cơn sốt nữa nhưng vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn, mệt mỏi không có sức.
Các thái y luân phiên chữa trị, cuối cùng đưa ra kết luận đều là ưu tư quá độ, phải giải tỏa bớt muộn phiền, tâm bệnh tự nhiên sẽ hết. Tuy Thái hậu váng đầu chóng mặt, thế nhưng suy xét các cách thức ác độc thì vẫn rất có lề lối.
Vậy mà Thái hậu lại nghĩ ra, hiện giờ địa vị Thẩm Vũ cao như vậy, thủ đoạn nhỏ bình thường căn bản là không thể nào tác động được đến nàng. Chỉ có chạm đến điểm giới hạn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được nàng, mới có thể kéo Thẩm Vũ xuống nước. Nếu vu cho Thẩm Vũ ám hại các phi tần khác mà nói, khẳng định là không dễ dùng.
Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại nghĩ ra được. Hậu cung này, nếu tra ra Thẩm Vũ hại một người nào đó, bị bắt được thì Thẩm Vũ sẽ hoàn toàn xong đời rồi, người này chính là Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử và Thẩm Vũ cả ngày ở cùng nhau, nhìn bề ngoài thì giống như thân mẫu và nhi tử bình thường, thế nhưng thân phận hai người lại vô cùng bất tiện, tạo một ít chứng cứ giả thật sự là quá dễ dàng, hơn nữa còn rất đáng tin.
Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất tốt, nên thường xuyên triệu Hứa ma ma đến trước giường, rõ ràng là mưu đồ bí mật gì đó. Mỗi lần Thái hậu nói chuyện cũng chỉ có vài câu, nếu biện pháp này có thể thành công, thì có bảy tám phần nắm chắc đẩy ngã được Thẩm Vũ. Thế nhưng không nói hiện tại hơn phân nửa hậu cung đều bị Thẩm Vũ nắm trong lòng bàn tay, mà lúc này thân thể Thái hậu còn chưa khỏe hoàn toàn, sao có thể phí tâm phí sức mà hại người đây?
Chỉ sợ chưa hại người ta xong, đã hại mình ngã trước rồi. Đương nhiên Hứa ma ma vẫn luôn miệng khuyên nhủ, đã nói không ít hơn trăm lần, miệng lưỡi đều sắp mục rã cả rồi, mà Thái hậu vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Chuyện này mà nói nhiều thì khó tránh khỏi lộ ra manh mối. Bây giờ Thọ Khang cung đã sớm không còn là tường đồng vách sắt như lúc trước nữa, mấy người thân tín bên cạnh Thái hậu tất nhiên không mua chuộc được, có điều những cung nữ khác thì khó nói. Thái hậu một mực cứ muốn thi hành thuật vu cổ, viết sinh thần bát tự của Đại Hoàng tử lên người gỗ, rồi dùng kim đâm. Sau đó đặt người gỗ bị đâm kim vào Cẩm Nhan điện, như vậy nếu bị bắt được, cho dù Thẩm Vũ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Thái hậu kéo tay Hứa ma ma, nói lải nhải suốt mấy ngày. Mỗi lần thể nào cũng lặp đi lặp lại, chỉ cần nhắc tới chuyện có thể hại chết Thẩm Vũ, chắc chắn đôi mắt Thái hậu sẽ vô cùng lấp lánh, có thể thấy bà hận Thẩm Vũ tới cực điểm.
Hứa ma ma không ngừng thở dài, Thái hậu cứ như là bị ma chướng vậy. Thậm chí Thái hậu không cần Hứa ma ma đồng ý, bà không ngừng kể chuyện tiến hành thuật vu cổ ra sao, sau đó tưởng tượng kết cục của Thẩm Vũ trong tương lai bi thảm thế nào.
“Nếu bị Hoàng thượng phát hiện người gỗ đầy kim châm, ha ha, kết cục của tiện nhân kia nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Đoạn trường thảo, thạch tín, hạc đỉnh hồng, tình hoa… Những độc dược này đều phải cho nàng ta uống, đích thân ai gia bồi nàng ta. Ha ha!” Thái hậu vẫn nằm trên giường, giọng nói không ngừng phóng đại, đồng tử đột nhiên mở to, hiển nhiên là vô cùng hưng phấn, không khỏi vỗ tay tán dương ăn mừng.
Nụ cười trên mặt Thái hậu vô cùng dữ tợn, bởi vì sắc mặt vẫn còn chưa hết bệnh, cho nên lúc này thật sự rất khó coi. Niềm vui mỗi ngày của Thái hậu, chính là ảo tưởng kết cục sau khi thất bại của Thẩm Vũ. Hứa ma ma nghe những lời ác độc kia, giống như là nguyền rủa vậy, nhưng e là vĩnh viễn không có ngày thực hiện được rồi.
Thẩm Vũ cai quản hậu cung rất có lề lối. Lúc trước bởi vì xảy ra biến cố chuyện phi tần tặng lễ chúc mừng Đại Hoàng tử đầy tháng, sau khi từng người bị Thẩm Vũ xử lý, uy tín của nàng đã sớm được gầy dựng sâu sắc trong lòng mọi người. Trước đây tuy ngoài mặt Thẩm Vũ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện hậu cung nhưng thật ra từ trước đó rất lâu nàng đã bắt đầu rồi. Thẩm Vũ từng bước xâm chiếm như tằm ăn rỗi [1] vào thế lực của chúng phi tần.
[1] Tàm thực (蚕食): Ăn như tằm ăn rỗi nghĩa là ăn khỏe, nhiều và nhanh.
Lôi kéo không được thì ra sức chèn ép, Thẩm Vũ có thể khống chế hậu cung như vậy là có liên quan chặt chẽ đến việc trước đây nàng tỏ ra phô trương hống hách trước mặt mọi người. Lúc này Hứa ma ma cảm thấy, Thọ Khang cung cũng đã biến thành địa bàn của Thẩm Vũ.
Những cung nữ khác, nếu không thể làm việc cho nàng, thì đều bị lấy cớ điều đi. Nơi dành riêng cho những người sống kham khổ, tất cả mưu kế của Thái hậu lúc này chẳng qua chỉ là người ngốc nói mê mà thôi, sớm hay muộn thì cũng sẽ truyền đến tai Thẩm Vũ. Nhưng mà có cản cũng cản không được, quanh năm suốt tháng Thái hậu đều lấy chuyện nguyền rủa Thẩm Vũ mà sống qua ngày.
“Đúng rồi, sau khi nàng ta uống những độc dược kia, ai gia chưa muốn để cho nàng bị độc chết như vậy. Ai gia còn muốn dùng ba thước lụa trắng treo nàng ta lên xà nhà, vẫn còn đang sống bị siết đến chết! Sau khi chết thì miệng há to, lưỡi thè ra, cả người tím đen, cuối cùng Hoàng thượng cũng không thấy nàng ta xinh đẹp nữa!” Dường như Thái hậu lại nghĩ ra cách thức mới để tra tấn Thẩm Vũ, bà kéo ống tay áo của Hứa ma ma lại, nụ cười trên gương mặt càng thêm dữ tợn và cổ quái, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.
Tiếng cười cũng cực kỳ quái dị, giống như là từ cổ họng phát ra vậy, căn bản không giống như phát ra từ thân thể của con người.
Mỗi ngày Hứa ma ma chỉ thở dài, cùng với Mục cô cô và Xuân Phong, cả ngày trông giữ, lau người cho Thái hậu. Thời gian này Thái hậu già đi trông thấy, tóc đã hoa râm, dần dần hiện ra vẻ già nua. Những nô tài ở Ngự Thiện phòng, đều là đội cao đạp thấp, thường xuyên đưa thức ăn đến Thọ Khang cung rất muộn. Xuân Phong còn phải tự mình chạy tới thúc giục mấy lần, đến khi lấy đồ ăn về thì thường đã nguội lạnh cả rồi.
Ba người đi theo Thái hậu đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), đi đến đâu thì được cung phụng đến đó, có bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu, cho nên trong lòng có chút không quen.
Những lời nhục mạ của Thái hậu, cuối cùng vẫn truyền đến tai Thẩm Vũ. Lúc đó nàng đang dạy Đại Hoàng tử nói chuyện, nghe thấy cơ sở ngầm ở Thọ Khang cung truyền đến những lời này, trên mặt nàng lộ ra vài phần cười lạnh.
“Kính Hiên, nói theo mẫu phi ‘không biết tự lượng sức mình’!” Nàng vươn tay sờ đầu Đại Hoàng tử, nói từng chữ một.
“Không biết tự lượng sức mình!” Giọng nói trẻ con ngọt ngào mềm mại truyền đến, đôi mắt Đại Hoàng tử mở to, nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay Thẩm Vũ. Trong muỗng có một miếng cá nhỏ và một ít cơm, Thẩm Vũ đồng ý với thằng bé, học nói được một từ thì ăn một miếng cơm.
Minh Âm đứng hầu bên cạnh, nhìn dáng vẻ này của Thẩm Vũ rồi thầm nghĩ, rõ ràng đây chính là tiết tấu của kế mẫu!
“Minh Âm, lần trước bảo ngươi tìm hiểu tình hình Lãng Nguyệt am thế nào rồi?” Thẩm Vũ đưa cái muỗng trong tay đến bên miệng Đại Hoàng tử, thằng nhóc lập tức mở miệng ra, thoáng chốc nuốt đồ ăn trên muỗng vào miệng, dùng mấy cái răng nhỏ mới mọc ở phía trước từ từ nhai kỹ.
Minh Âm vừa nghe, lập tức thu hồi lại những cảm xúc vẩn vơ vừa mới xuất hiện, hết sức chuyên chú trả lời vấn đề của Thẩm Vũ.
“Khởi bẩm nương nương, Lãng Nguyệt am này ở kinh thành nhiều lắm thì coi như là có chút danh tiếng, các quý phụ thế gia tầm trung đều thờ phụng ở đây. Có điều ở trong lòng bá tánh, ngược lại danh tiếng của am ni cô này vô cùng tốt. Chưởng môn sư thái hiện tại pháp hiệu là Nguyệt Trạc, nghe đồn là người rất hiền lành, thường lấy tiền hương hỏa bố thí cho ăn mày bên ngoài.” Minh Âm khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần khó hiểu.
Nàng thật sự không hiểu, ở kinh thành am ni cô nổi danh linh nghiệm không phải là ít, vì sao Thẩm Vũ chỉ chọn mỗi Lãng Nguyệt am. Nếu không phải Thẩm Vũ nhắc đến, người ở lâu trong thâm cung như Minh Âm, e là sẽ không biết am ni cô này.
Nét mặt Thẩm Vũ chứa vài phần ý cười, nàng khẽ nỉ non vài câu: “Lãng Nguyệt am.”
“Lãng Nguyệt am.” Đại Hoàng tử đang chờ ăn cơm ở bên cạnh, lập tức học theo. Có điều thức ăn trong miệng thằng bé còn chưa nuốt xuống, cho nên lúc nói bị dính chữ không rõ.
Thẩm Vũ đang lâm vào trầm tư, căn bản không chú ý tới Đại Hoàng tử. Sư thái hiện tại của Lãng Nguyệt am, không phải là Thanh Phong đã hại chết nàng. Chưởng môn sư thái hiện giờ đều bố thí tiền hương hỏa cho ăn mày, cũng không xây dựng thêm am ni cô, càng không có lời ngon tiếng ngọt mà đi lừa gạt những quý phụ kia.
Nàng không khỏi khẽ “Chậc” một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu Nguyệt Trạc sư thái này quá thiện tâm, cũng là chuyện không hay, e là người bổn cung phái đến, sẽ ở đó tịnh dưỡng rất tốt đấy!”
Thẩm Vũ vừa dứt lời, mí mắt Minh Âm liền giật một cái. Phái người đi sao, phái ai đi? Nghe giọng điệu của Thẩm Vũ, rõ ràng là không muốn người được phái đi Lãng Nguyệt am ở đó dưỡng thân mình cho tốt, ngược lại có ý mong mỏi người nọ ngày càng kém đi. Nàng ngẫm nghĩ lại, trong lòng có vài phần suy đoán. Xem ra nơi trở về của Thái hậu, tám chín phần mười chính là Lãng Nguyệt am này rồi.
“Trước tiên ngươi phái người mời Nguyệt Trạc sư thái vào cung, thuận tiện hỏi thăm một chút hiện giờ Lãng Nguyệt am có người nào pháp hiệu là Thanh Phong hay không. Nếu có thì sẵn tiện mời theo vào!” Sắc mặt Thẩm Vũ lộ vẻ trầm tư, nàng không chút nghĩ ngợi nói ra mấy câu này.
Minh Âm vội vàng tuân mệnh, Thẩm Vũ cau mày, ánh mắt vẫn còn xa xăm vô định, nào biết cái muỗng trong tay bỗng nhiên động đậy. Nàng vội vàng ngước mắt nhìn qua, thấy Đại Hoàng tử hiển nhiên là chờ không được, trực tiếp vươn cổ há to miệng chồm đến muốn ăn cơm trong muỗng.
“Kính Hiên, mẫu phi còn chưa dạy con nói một từ mà!” Thẩm Vũ theo bản năng muốn lui về sau, chỉ là cái muỗng đã bị hàm răng Đại Hoàng tử ngậm lấy. Đương nhiên nàng không dám dùng sức kéo lại, sợ nhổ mất mấy cái răng sữa vừa mới mọc của thằng bé.
Đại Hoàng tử nuốt đồ ăn vào miệng, phồng má lên, trợn to mắt nhìn Thẩm Vũ, cũng không biết có hiểu lời nàng nói hay không, mà lặp lại lần nữa từ mới học được trước đó: “Lãng Nguyệt am.”
Đại Hoàng tử phát âm vô cùng rõ ràng, thằng bé học nói rất nhanh. Gương mặt Thẩm Vũ hiện lên ý cười, ánh mắt vô thức lướt qua chân trái gần như bị phế kia của thằng bé, nụ cười hơi khựng lại. Có lẽ bởi vì thân thể khiếm khuyết, cho nên Đại Hoàng tử rất có thiên phú ở phương diện nói chuyện, hơn nữa còn là đứa bé hiếu động. Ngày thường đều sẽ như có như không lấy lòng Thẩm Vũ, đặc biệt là lúc dùng bữa, thằng bé luôn nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn mà không ngừng nuốt nước miếng.
“Kính Hiên giỏi quá, tốt, không khác biệt lắm!” Thẩm Vũ vươn tay chọc chọc trán Đại Hoàng tử, để cái muỗng xuống chén, không cho nó ăn nữa. Tuy thằng bé có thể ăn chút thức ăn, nhưng bình thường đều ăn ba miếng, không nên ăn quá nhiều.
Đại Hoàng tử mở to hai mắt, nhìn thấy cái muỗng đặt vào trong chén, rồi quay đầu nhìn Thẩm Vũ. Bỗng nhiên nó mở miệng gào khóc, đồ ăn trong miệng còn chưa ăn xong lập tức rơi ra ngoài.
“Oa oa, ư ư…” Thằng bé ngừng lớn tiếng kêu khóc, nhai đồ ăn trong miệng trước, rồi lại hức hức hai tiếng, dáng vẻ kia thật là buồn cười.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt của nàng dần dần trở nên thâm trầm, nâng móng tay sơn màu đỏ đậu khấu lên sờ sờ cằm mình. Ý cười trên mặt từ từ trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hiện rõ chắc chắn sẽ thành công.
Qua hơn một tháng điều dưỡng, cuối cùng thân thể Thái hậu cũng tốt lên rất nhiều. Cả ngày bà đều cau chặt mày, trong đầu toàn là chủ ý hại người, cho nên thân thể trì trệ không thể khỏi hẳn. Tuy không lên cơn sốt nữa nhưng vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn, mệt mỏi không có sức.
Các thái y luân phiên chữa trị, cuối cùng đưa ra kết luận đều là ưu tư quá độ, phải giải tỏa bớt muộn phiền, tâm bệnh tự nhiên sẽ hết. Tuy Thái hậu váng đầu chóng mặt, thế nhưng suy xét các cách thức ác độc thì vẫn rất có lề lối.
Vậy mà Thái hậu lại nghĩ ra, hiện giờ địa vị Thẩm Vũ cao như vậy, thủ đoạn nhỏ bình thường căn bản là không thể nào tác động được đến nàng. Chỉ có chạm đến điểm giới hạn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được nàng, mới có thể kéo Thẩm Vũ xuống nước. Nếu vu cho Thẩm Vũ ám hại các phi tần khác mà nói, khẳng định là không dễ dùng.
Thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại nghĩ ra được. Hậu cung này, nếu tra ra Thẩm Vũ hại một người nào đó, bị bắt được thì Thẩm Vũ sẽ hoàn toàn xong đời rồi, người này chính là Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử và Thẩm Vũ cả ngày ở cùng nhau, nhìn bề ngoài thì giống như thân mẫu và nhi tử bình thường, thế nhưng thân phận hai người lại vô cùng bất tiện, tạo một ít chứng cứ giả thật sự là quá dễ dàng, hơn nữa còn rất đáng tin.
Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất tốt, nên thường xuyên triệu Hứa ma ma đến trước giường, rõ ràng là mưu đồ bí mật gì đó. Mỗi lần Thái hậu nói chuyện cũng chỉ có vài câu, nếu biện pháp này có thể thành công, thì có bảy tám phần nắm chắc đẩy ngã được Thẩm Vũ. Thế nhưng không nói hiện tại hơn phân nửa hậu cung đều bị Thẩm Vũ nắm trong lòng bàn tay, mà lúc này thân thể Thái hậu còn chưa khỏe hoàn toàn, sao có thể phí tâm phí sức mà hại người đây?
Chỉ sợ chưa hại người ta xong, đã hại mình ngã trước rồi. Đương nhiên Hứa ma ma vẫn luôn miệng khuyên nhủ, đã nói không ít hơn trăm lần, miệng lưỡi đều sắp mục rã cả rồi, mà Thái hậu vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Chuyện này mà nói nhiều thì khó tránh khỏi lộ ra manh mối. Bây giờ Thọ Khang cung đã sớm không còn là tường đồng vách sắt như lúc trước nữa, mấy người thân tín bên cạnh Thái hậu tất nhiên không mua chuộc được, có điều những cung nữ khác thì khó nói. Thái hậu một mực cứ muốn thi hành thuật vu cổ, viết sinh thần bát tự của Đại Hoàng tử lên người gỗ, rồi dùng kim đâm. Sau đó đặt người gỗ bị đâm kim vào Cẩm Nhan điện, như vậy nếu bị bắt được, cho dù Thẩm Vũ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Thái hậu kéo tay Hứa ma ma, nói lải nhải suốt mấy ngày. Mỗi lần thể nào cũng lặp đi lặp lại, chỉ cần nhắc tới chuyện có thể hại chết Thẩm Vũ, chắc chắn đôi mắt Thái hậu sẽ vô cùng lấp lánh, có thể thấy bà hận Thẩm Vũ tới cực điểm.
Hứa ma ma không ngừng thở dài, Thái hậu cứ như là bị ma chướng vậy. Thậm chí Thái hậu không cần Hứa ma ma đồng ý, bà không ngừng kể chuyện tiến hành thuật vu cổ ra sao, sau đó tưởng tượng kết cục của Thẩm Vũ trong tương lai bi thảm thế nào.
“Nếu bị Hoàng thượng phát hiện người gỗ đầy kim châm, ha ha, kết cục của tiện nhân kia nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Đoạn trường thảo, thạch tín, hạc đỉnh hồng, tình hoa… Những độc dược này đều phải cho nàng ta uống, đích thân ai gia bồi nàng ta. Ha ha!” Thái hậu vẫn nằm trên giường, giọng nói không ngừng phóng đại, đồng tử đột nhiên mở to, hiển nhiên là vô cùng hưng phấn, không khỏi vỗ tay tán dương ăn mừng.
Nụ cười trên mặt Thái hậu vô cùng dữ tợn, bởi vì sắc mặt vẫn còn chưa hết bệnh, cho nên lúc này thật sự rất khó coi. Niềm vui mỗi ngày của Thái hậu, chính là ảo tưởng kết cục sau khi thất bại của Thẩm Vũ. Hứa ma ma nghe những lời ác độc kia, giống như là nguyền rủa vậy, nhưng e là vĩnh viễn không có ngày thực hiện được rồi.
Thẩm Vũ cai quản hậu cung rất có lề lối. Lúc trước bởi vì xảy ra biến cố chuyện phi tần tặng lễ chúc mừng Đại Hoàng tử đầy tháng, sau khi từng người bị Thẩm Vũ xử lý, uy tín của nàng đã sớm được gầy dựng sâu sắc trong lòng mọi người. Trước đây tuy ngoài mặt Thẩm Vũ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện hậu cung nhưng thật ra từ trước đó rất lâu nàng đã bắt đầu rồi. Thẩm Vũ từng bước xâm chiếm như tằm ăn rỗi [1] vào thế lực của chúng phi tần.
[1] Tàm thực (蚕食): Ăn như tằm ăn rỗi nghĩa là ăn khỏe, nhiều và nhanh.
Lôi kéo không được thì ra sức chèn ép, Thẩm Vũ có thể khống chế hậu cung như vậy là có liên quan chặt chẽ đến việc trước đây nàng tỏ ra phô trương hống hách trước mặt mọi người. Lúc này Hứa ma ma cảm thấy, Thọ Khang cung cũng đã biến thành địa bàn của Thẩm Vũ.
Những cung nữ khác, nếu không thể làm việc cho nàng, thì đều bị lấy cớ điều đi. Nơi dành riêng cho những người sống kham khổ, tất cả mưu kế của Thái hậu lúc này chẳng qua chỉ là người ngốc nói mê mà thôi, sớm hay muộn thì cũng sẽ truyền đến tai Thẩm Vũ. Nhưng mà có cản cũng cản không được, quanh năm suốt tháng Thái hậu đều lấy chuyện nguyền rủa Thẩm Vũ mà sống qua ngày.
“Đúng rồi, sau khi nàng ta uống những độc dược kia, ai gia chưa muốn để cho nàng bị độc chết như vậy. Ai gia còn muốn dùng ba thước lụa trắng treo nàng ta lên xà nhà, vẫn còn đang sống bị siết đến chết! Sau khi chết thì miệng há to, lưỡi thè ra, cả người tím đen, cuối cùng Hoàng thượng cũng không thấy nàng ta xinh đẹp nữa!” Dường như Thái hậu lại nghĩ ra cách thức mới để tra tấn Thẩm Vũ, bà kéo ống tay áo của Hứa ma ma lại, nụ cười trên gương mặt càng thêm dữ tợn và cổ quái, rõ ràng là đang vô cùng hưng phấn, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.
Tiếng cười cũng cực kỳ quái dị, giống như là từ cổ họng phát ra vậy, căn bản không giống như phát ra từ thân thể của con người.
Mỗi ngày Hứa ma ma chỉ thở dài, cùng với Mục cô cô và Xuân Phong, cả ngày trông giữ, lau người cho Thái hậu. Thời gian này Thái hậu già đi trông thấy, tóc đã hoa râm, dần dần hiện ra vẻ già nua. Những nô tài ở Ngự Thiện phòng, đều là đội cao đạp thấp, thường xuyên đưa thức ăn đến Thọ Khang cung rất muộn. Xuân Phong còn phải tự mình chạy tới thúc giục mấy lần, đến khi lấy đồ ăn về thì thường đã nguội lạnh cả rồi.
Ba người đi theo Thái hậu đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), đi đến đâu thì được cung phụng đến đó, có bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu, cho nên trong lòng có chút không quen.
Những lời nhục mạ của Thái hậu, cuối cùng vẫn truyền đến tai Thẩm Vũ. Lúc đó nàng đang dạy Đại Hoàng tử nói chuyện, nghe thấy cơ sở ngầm ở Thọ Khang cung truyền đến những lời này, trên mặt nàng lộ ra vài phần cười lạnh.
“Kính Hiên, nói theo mẫu phi ‘không biết tự lượng sức mình’!” Nàng vươn tay sờ đầu Đại Hoàng tử, nói từng chữ một.
“Không biết tự lượng sức mình!” Giọng nói trẻ con ngọt ngào mềm mại truyền đến, đôi mắt Đại Hoàng tử mở to, nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay Thẩm Vũ. Trong muỗng có một miếng cá nhỏ và một ít cơm, Thẩm Vũ đồng ý với thằng bé, học nói được một từ thì ăn một miếng cơm.
Minh Âm đứng hầu bên cạnh, nhìn dáng vẻ này của Thẩm Vũ rồi thầm nghĩ, rõ ràng đây chính là tiết tấu của kế mẫu!
“Minh Âm, lần trước bảo ngươi tìm hiểu tình hình Lãng Nguyệt am thế nào rồi?” Thẩm Vũ đưa cái muỗng trong tay đến bên miệng Đại Hoàng tử, thằng nhóc lập tức mở miệng ra, thoáng chốc nuốt đồ ăn trên muỗng vào miệng, dùng mấy cái răng nhỏ mới mọc ở phía trước từ từ nhai kỹ.
Minh Âm vừa nghe, lập tức thu hồi lại những cảm xúc vẩn vơ vừa mới xuất hiện, hết sức chuyên chú trả lời vấn đề của Thẩm Vũ.
“Khởi bẩm nương nương, Lãng Nguyệt am này ở kinh thành nhiều lắm thì coi như là có chút danh tiếng, các quý phụ thế gia tầm trung đều thờ phụng ở đây. Có điều ở trong lòng bá tánh, ngược lại danh tiếng của am ni cô này vô cùng tốt. Chưởng môn sư thái hiện tại pháp hiệu là Nguyệt Trạc, nghe đồn là người rất hiền lành, thường lấy tiền hương hỏa bố thí cho ăn mày bên ngoài.” Minh Âm khẽ nhíu mày, vẻ mặt có phần khó hiểu.
Nàng thật sự không hiểu, ở kinh thành am ni cô nổi danh linh nghiệm không phải là ít, vì sao Thẩm Vũ chỉ chọn mỗi Lãng Nguyệt am. Nếu không phải Thẩm Vũ nhắc đến, người ở lâu trong thâm cung như Minh Âm, e là sẽ không biết am ni cô này.
Nét mặt Thẩm Vũ chứa vài phần ý cười, nàng khẽ nỉ non vài câu: “Lãng Nguyệt am.”
“Lãng Nguyệt am.” Đại Hoàng tử đang chờ ăn cơm ở bên cạnh, lập tức học theo. Có điều thức ăn trong miệng thằng bé còn chưa nuốt xuống, cho nên lúc nói bị dính chữ không rõ.
Thẩm Vũ đang lâm vào trầm tư, căn bản không chú ý tới Đại Hoàng tử. Sư thái hiện tại của Lãng Nguyệt am, không phải là Thanh Phong đã hại chết nàng. Chưởng môn sư thái hiện giờ đều bố thí tiền hương hỏa cho ăn mày, cũng không xây dựng thêm am ni cô, càng không có lời ngon tiếng ngọt mà đi lừa gạt những quý phụ kia.
Nàng không khỏi khẽ “Chậc” một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu Nguyệt Trạc sư thái này quá thiện tâm, cũng là chuyện không hay, e là người bổn cung phái đến, sẽ ở đó tịnh dưỡng rất tốt đấy!”
Thẩm Vũ vừa dứt lời, mí mắt Minh Âm liền giật một cái. Phái người đi sao, phái ai đi? Nghe giọng điệu của Thẩm Vũ, rõ ràng là không muốn người được phái đi Lãng Nguyệt am ở đó dưỡng thân mình cho tốt, ngược lại có ý mong mỏi người nọ ngày càng kém đi. Nàng ngẫm nghĩ lại, trong lòng có vài phần suy đoán. Xem ra nơi trở về của Thái hậu, tám chín phần mười chính là Lãng Nguyệt am này rồi.
“Trước tiên ngươi phái người mời Nguyệt Trạc sư thái vào cung, thuận tiện hỏi thăm một chút hiện giờ Lãng Nguyệt am có người nào pháp hiệu là Thanh Phong hay không. Nếu có thì sẵn tiện mời theo vào!” Sắc mặt Thẩm Vũ lộ vẻ trầm tư, nàng không chút nghĩ ngợi nói ra mấy câu này.
Minh Âm vội vàng tuân mệnh, Thẩm Vũ cau mày, ánh mắt vẫn còn xa xăm vô định, nào biết cái muỗng trong tay bỗng nhiên động đậy. Nàng vội vàng ngước mắt nhìn qua, thấy Đại Hoàng tử hiển nhiên là chờ không được, trực tiếp vươn cổ há to miệng chồm đến muốn ăn cơm trong muỗng.
“Kính Hiên, mẫu phi còn chưa dạy con nói một từ mà!” Thẩm Vũ theo bản năng muốn lui về sau, chỉ là cái muỗng đã bị hàm răng Đại Hoàng tử ngậm lấy. Đương nhiên nàng không dám dùng sức kéo lại, sợ nhổ mất mấy cái răng sữa vừa mới mọc của thằng bé.
Đại Hoàng tử nuốt đồ ăn vào miệng, phồng má lên, trợn to mắt nhìn Thẩm Vũ, cũng không biết có hiểu lời nàng nói hay không, mà lặp lại lần nữa từ mới học được trước đó: “Lãng Nguyệt am.”
Đại Hoàng tử phát âm vô cùng rõ ràng, thằng bé học nói rất nhanh. Gương mặt Thẩm Vũ hiện lên ý cười, ánh mắt vô thức lướt qua chân trái gần như bị phế kia của thằng bé, nụ cười hơi khựng lại. Có lẽ bởi vì thân thể khiếm khuyết, cho nên Đại Hoàng tử rất có thiên phú ở phương diện nói chuyện, hơn nữa còn là đứa bé hiếu động. Ngày thường đều sẽ như có như không lấy lòng Thẩm Vũ, đặc biệt là lúc dùng bữa, thằng bé luôn nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn mà không ngừng nuốt nước miếng.
“Kính Hiên giỏi quá, tốt, không khác biệt lắm!” Thẩm Vũ vươn tay chọc chọc trán Đại Hoàng tử, để cái muỗng xuống chén, không cho nó ăn nữa. Tuy thằng bé có thể ăn chút thức ăn, nhưng bình thường đều ăn ba miếng, không nên ăn quá nhiều.
Đại Hoàng tử mở to hai mắt, nhìn thấy cái muỗng đặt vào trong chén, rồi quay đầu nhìn Thẩm Vũ. Bỗng nhiên nó mở miệng gào khóc, đồ ăn trong miệng còn chưa ăn xong lập tức rơi ra ngoài.
“Oa oa, ư ư…” Thằng bé ngừng lớn tiếng kêu khóc, nhai đồ ăn trong miệng trước, rồi lại hức hức hai tiếng, dáng vẻ kia thật là buồn cười.
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca