Tiền Chuộc Trái Tim
Chương 1
Là người chịu trách nhiệm ghi chép lại những thăng trầm trong cuộc đời của Công chúa Mia Thermopolis, tôi rất hân hạnh khi được viết lời mở đầu cho tiểu thuyết Tiền chuộc cho trái tim này. Những ai vốn đã quen thuộc với các ghi chép của Công chúa xứ Genovia (được xuất bản dưới tên Nhật ký Công chúa, Quyển I-X) đều biết rằng từ lâu công chúa đã có một mơ ước thầm kín đó là trở thành một tác giả có sách được xuất bản.
Ngày đó cuối cùng đã tới. Tiền chuộc cho trái tim, cuốn tiểu thuyết lịch sử lãng mạn mà Công chúa Mia đã dành hai mươi mốt tháng để tìm hiểu và viết ra (giữa Nhật ký Công chúa quyển IX, Princess Mỉa, và Nhật ký Công chúa Quyển X, Forever Princess) cuối cùng đã được xuất bản.
Trong cuốn sách này, người đọc có thể nhận ra các nhân vật hay những tình tiết gợi nhớ tới cuộc đời của chính Mia - như là chi tiết chị gái Mellana của nhân vật nữ chính là một ngưòi làm bia có tiếng (bạn có nhớ kỷ niệm nhớ đời của Mia với cốc bia đầu tiên nàng uống trong Nhật ký Công chúa Quyển VII, Party Princess), hay con chó cưng của nhân vật nữ chính có tên là Gros Louis (Theo tiếng Pháp có nghĩa là Louie Béo, cũng là tên con mèo của Công chúa Mia).
Và tôi chắc chắn rằng công chúa sẽ không muốn các độc giả hiểu lầm rằng các chi tiết điều này có bất cứ ẩn ý gì... ví dụ như, khi xây dựng nên nhân vật nam chính, Hugo, Mia đang nghĩ tới một ai đó trong cuộc đời của nàng, đặc biệt là người có thể đã đi xa một thời gian dài, và rồi trở lại. (Tôi chắc chắn công chúa sẽ chỉ ra rằng nàng và Michael Moscovitz còn chưa hề hẹn hò vào thời điểm nàng viết cuốn sách này. Cho dù việc họ hiện đang ở bên nhau là điều độc giả có thể tự phát hiện ra trong Nhật ký Công chúa X, Forever Princess).
Cũng xin các bạn lưu ý rằng tất cả tiền thu được từ cuốn sách này sẽ được tặng cho tổ chức Hòa bình xanh, tổ chức bảo vệ môi trường mà công chúa rất yêu mến. Và mặc dù Mia sẽ không dành một năm sau khi tốt nghiệp trung học để làm việc cho tổ chức Hòa bình xanh đi thuyền cao su, ngăn chặn việc săn cá voi bằng lao moóc như nàng từng mơ ước, nhưng toàn bộ số tiền thu được từ cuốn sách này sẽ giúp cho những người khác làm có thể làm việc đó.
Vậy là thông qua cuốn sách này, bạn sẽ hiểu thêm về những mơ ước chân thành của một nàng công chúa. Và chẳng phải sách là để làm điều đó sao? Để cho các độc giả có thể cùng sống với những giấc mơ có trong những cuốn sách đó?
Và với hàng triệu độc giả đã trải nghiệm cuộc sống của một nàng công chúa thông qua nhật ký của Mia, với cuốn sách Tiền chuộc cho trái tim này, các bạn sẽ có cơ hội biết về mơ ước của các nàng công chúa. Tôi hy vọng các bạn sẽ thích cuốn sách này!
Meg Cabot
Tháng Giêng 2009
Nước Anh, năm 1291
Con diều hâu đó đã trở lại.
Finnula nhìn thấy nó ngay khi nàng mở cánh cửa chớp phòng ngủ, ngó ra ngoài để xem ông quận trưởng* và người của ông ta đã cưỡi ngựa đi hay chưa. Con chim màu nâu to lớn nặng nề với cặp mắt xấu xa đó đang đậu trên mái chuồng gà lợp rạ. Tuần trước, nó đã giết hại hai con gà mái cưng của Mellana và giờ thì đang nhòm ngó Greta, con gà mái thứ ba của Mel** trong khi lũ gà đang bới những mẩu thức ăn thừa trên cái sân bùn trước cửa chuồng. Cho dù con diều hâu không hề động đậy, bất chấp cơn mưa phùn mùa xuân lạnh giá đang rắc xuống lưng của nó, Finnula biết rằng nó chuẩn bị tấn công. [* Người đứng đầu một hạt, chịu trách nhiệm về việc thi hành luật pháp, giống như cảnh sát trưởng ngày nay; ** Cách gọi tắt, thân mật của người Anh. Mellana được gọi tắt là Mel, hay Finnula được gọi là Finn.]
Nhanh như chớp, Finnula tóm lấy cây cung và bao đựng tên treo trên cột giường và cho con chim săn mồi vào tầm ngắm. Kéo căng sợi dây cung đã mòn, Finnula tập trung toàn bộ tâm trí vào mục tiêu ở bên dưới, cái ức đang xù lên của con diều hâu ăn thịt gà. Nàng không nghe thấy tiếng bước chân của người chị gái đang đi lên căn phòng mà từng có thời cả hai người dùng chung, hay tiếng kẽo kẹt của cửa phòng ngủ đang được mở ra.
“Finn!”
Giọng nói hoảng hốt của Christina khiến cho Finnula giật mình và buông sợi dây cung ra quá sớm. Với một tiếng tưng đầy nhạc tính, mũi tên bay qua ô cửa sổ mở rộng, lượn vòng qua con mưa và hạ cánh yên ổn xuống cái mái rạ cạnh chân của con diều hâu, khiến cho con chim kêu quang quác đầy căm phẫn giật mình bay thốc lên.
“Tròi ơi, Christina!” Finnula nhảy dựng lên và chỉ ngón tay buộc tội về hướng mũi tên. “Đó là mũi tên cực kỳ tốt, chị nhìn mà xem! Làm sao em lấy nó lại được đây? Nó bị mắc kẹt trên nóc chuồng gà rồi!” Christina đứng tựa người vào khung cửa, khuôn mặt phúng phình của chị đỏ hồng lên sau nỗ lực leo cầu thang hẹp, một tay chị đặt lên bộ ngực đồ sộ trong khi chị cố gắng lấy lại hơi thở.
“Thật là xấu hổ, Finnula,” chị thở hổn hển. “Em đã nghĩ gì vậy hả? Ngài quận trưởng còn chưa đi được năm phút mà em đã lại giở trò rồi, lại còn bắn con chim tội nghiệp ấy nữa!”
“Tội nghiệp!” Finnula quàng cái quai da tơi tả của ống tên qua một bên vai gầy guộc. “Đó là con diều hâu đã giết gà của Mellana, em cho chị biết.”
“Có phải em mất trí rồi không vậy Finn? Nếu như ông quận trưởng ngoái nhìn lại và thấy mũi tên bay ra từ cửa sổ phòng ngủ của em, ông ấy sẽ quay lại và bắt em tại trận.”
Finnula khịt mũi vẻ nhạo báng. “Không! Ông ấy sẽ chẳng bao giờ làm thế. Bắt một thiếu nữ ngoan ngoãn như em ư? Ông ta sẽ nhanh chóng trở thành kẻ bị ghét bỏ nhất ở Shropshire.”
“Nhưng ông chú họ của ngài bá tước sẽ chẳng ghét ông ấy đâu.” Đang mang thai vào tháng thứ tám, Christina chẳng thể leo cầu thang tới phòng ngủ cũ của mình với sự nhanh nhẹn như mọi khi, giờ thì chị nằm vật xuống cái giường mà những cô em gái nhỏ của chị cùng ngủ và thở dài. “Em không thể biết điều một chút được sao Finn? Đức ông biết... chính là em săn trộm trong khu rừng của ngài...”
Finnula lại khịt mũi. “Hugo Fitzstephen chẳng biết gì đâu. Làm sao mà anh ta biết được chứ? Anh ta đã ở Đất Thánh* suốt mười năm qua. Chẳng ai nghe tin gì về anh ta kể từ dịp lễ thánh Misen**), khi lão quản gia bẩn thỉu của anh ta nhận được tin anh ta đã bị tụi Saracen*** bắt.” [* Vùng đất ờ bờ Đông của biển Địa Trung Hải, là đích đến cho các cuộc hành hương của tín đồ đạo Cơ- đốc, đạo Hồi và đạo Do Thái; ** Lễ tổng lãnh thiên thần Misen, được tổ chức vào ngày 29/9 hàng năm; *** Tín đồ Hồi giáo giao chiến với quân Thập tự chinh Cơ Đốc trong thời trung cổ.]
“Em thật là... Finn, em không nên nói năng về bề trên thô thiển như vậy. Ông Reginald Laroche là chú họ của ngài Hugo và làm tổng quản ở thái ấp Fitzstephen khi Đức ông đi vắng. Sao em có thể gọi ông ấy là bẩn thỉu được? Em biết rõ chúng ta phải dành cho ông ấy sự kính trọng giống như ông ấy là ông chủ thực sự của chúng ta. Sao em có thể...”
“Tôn trọng ấy ạ?” Finnula trông như thể nàng sắp sửa nhổ nước bọt. “Khi nào hắn ta cư xử cho đáng kính trọng, thì em sẽ kính trọng. Trong khi đợi tới lúc đó, đừng có bảo em gọi hắn là ông chủ. Bởi vì chẳng có ông chủ chân chính nào lại đối xử với nông nô của mình như vậy...”
Christina lại thở dài, lần này còn bực tức hơn, và chị cắt lời cô em ngang ngược của mình. “Được rồi, Finnula. Chị biết chẳng thể nói lý với em trong chuyện này. Nhưng em hãy suy nghĩ đi: Reginald Laroche đã nói với ngài quận trưởng rằng ông ta có lý do để tin rằng chính em đã săn những con thú tốt nhất của ngài Hugo. Giờ thì ông ta chỉ cần có bằng chứng là em sẽ đi thẳng tới nhà lao.”
Finnula cáu kỉnh đá vào cái rương bằng gỗ đặt ở chân giường. Bên trong đó là những thứ váy vóc điệu đà mà nàng tránh xa như dịch hạch. Nàng chọn cho mình thứ trang phục có lý hơn là chiếc quần da và một cái áo dài bằng len đã sờn.
“Có phải em làm chuyện đó cho vui đâu,” nàng càu nhàu. Nếu Hugo Fitzstephen ở đây và thấy các nông dân của mình bị con quỷ Laroche đó đối xử tồi tệ như thế nào thì anh ta sẽ chẳng thấy khó chịu về khoản thịt săn mà em mang lại cho họ.”
Christina cảm thấy thật mệt mỏi. Đây là một cuộc tranh cãi kéo dài bất tận. Nó bắt đầu kể từ ngày, ông anh trai cả và duy nhất Robert nhặt được một cây cung nhỏ, và chủ yếu là để trêu đùa, đã dạy cho cô em Finnula bốn tuổi cách ngắm bắn. Lần thử đầu tiên trúng ngay vào mông của vú nuôi Aggie yêu quý, và kể từ đó trở đi, không ai có thể cạy cây cung ra khỏi đôi tay của nữ thợ săn xinh đẹp này nữa.
“Hơn nữa,” Finnula nói tiếp. “Ngài quận trưởng sẽ chẳng tìm được bằng chứng nào đâu. Em chẳng bao giờ bắn trượt, vậy nên ông ấy sẽ chẳng bao giờ tìm được mũi tên nào của em và lần ra em đâu. Lý do duy nhất để ông ấy tìm tới đây hôm nay là vì ông ấy phải lòng chị Mellana.”
“Không đâu. Ông Laroche đã kể với ngài quận trưởng de Brissac về chuyện một con hươu đực nữa của bá tước lại bị mất tích”.
“Nó có mất tích đâu,” Finnula nói, khóe miệng duyên dáng của nàng chợt cong lên thành một nụ cười.
“Con hươu đó vẫn ở đúng chỗ của nó là trên đất của thái ấp Stephensgate. Chỉ là hiện giờ nó đang nghỉ ngơi trong dạ dày mấy anh nông nô của ngài Hugo.” Christina nhíu mày nhìn cô em gái bất trị của mình. Và cũng chẳng phải là lần đầu tiên chị nghĩ rằng nếu như Finnula chịu từ bỏ cái kiểu phục trang kỳ quặc này và mặc vào cái váy dài bằng lụa được mua vào dịp đám cưới đáng buồn của nó, và chải mượt mái tóc đẹp đẽ của nó thay vì tết lại thành một bím, thì con bé sẽ là một thiếu nữ thật xinh đẹp. Có lẽ con bé chẳng nhận ra điều này và cứ chối phắt nếu có ai đề cập đến chuyện đó, nhưng theo ý Christina, Mellana chẳng phải là lý do lôi kéo ngài quận trưởng tới nhà cối xay, mà chính là Finnula, và không chỉ bởi vì thói quen săn bắn trộm của con bé.
Christina thở dài lần thứ ba và cũng là lần chót. Bám vào cột giường để cố gắng đứng dậy, chị nói, “Chị đã nói hết nhẽ rồi. Robert sẽ không thể bảo là chị chưa cố hết sức.”
Finnula lại mỉm cười, và vỗ vỗ với vẻ yêu thương lên bờ vai chắc nịch của chị.
“Chị Christina tội nghiệp”, nàng nói ngọt ngào. “Em rất xin lỗi vì gây rắc rối cho chị và anh Bruce yêu quý của chị. Em không thể hứa là em sẽ thôi không làm thế nhưng em hứa với chị là em sẽ không bao giờ bị bắt hay làm gì để chị bị mất mặt với bố mẹ chồng của chị”.
Christina, quên bẵng mất vị trí phụ nữ đã có chồng của mình - phu nhân của ông hàng thịt trong làng chứ có phải thường đâu - chị khịt mũi một cái không phải là không giống với Finnula.
“Thôi được rồi,” chị cười, lắc lắc cái đầu xinh đẹp của mình. “Chị nghĩ em nên xuống nhà trình diễn lại màn thề thốt vừa rồi với Robert đi.”
“Robert ư?” Finnula gạt mấy lọn tóc xõa trên vầng trán trắng mịn của nàng. “Lúc này anh Robert làm gì ở nhà chứ? Chẳng phải anh ấy phải ở chỗ cối xay sao?”
“Lẽ ra là như thế nếu không có chuyến viếng thăm của người hâm mộ em nhất, ngài quận trưởng John de Brissac.”
Cặp mắt màu xám nhạt của Christina chợt lấp lánh. “Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến anh ấy phải phân tâm vào hôm nay. Rosamund ở đây, và hình như cô ấy và Robert có điều cần nói với em...” Finnula thở gấp. Khác với các chị em gái của mình, những chuyện như cưới xin hay váy vóc chẳng mấy hấp dẫn đối với nàng, nhưng bởi vì tình yêu thương sâu sắc dành cho người anh trai nên tin này khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ. “Có phải ý chị là... cha của Rosamund cuối cùng đã đồng ý?”
Christina gật đầu, sự vui vẻ mà chị đã cố gắng che giấu trong khi dạy bảo cô em gái nhỏ cuối cùng đã lộ ra. “Đúng đấy! Em xuống mau đi, mau xuống chào mừng chị dâu tương lai đi. Cô ấy khá là bối rối vì sự có mặt của những người mang vũ khí trong nhà chồng tương lai của mình. Chị đã phải cam đoan với cô ấy rằng chuyện này không thường xuyên xảy ra...” Nhưng Finnula đã chẳng nghe thêm nữa. Nàng gần như là bay xuống các bậc thang dốc để xuống nhà, nơi một đám người đang tụ tập bên lò sưởi và thốt lên, “Quỷ thần ơi, Robbie! Sao anh không nói cho em biết?”
Đám đông nhỏ đó giãn ra và sư huynh Robert to lớn lao về phía cô em út nhỏ nhắn của mình. Ôm lấy em gái mình trong vòng tay rắn chắc như đá sau nhiều năm làm việc tại cối xay của Đức ông, Robert nhấc bổng Finnula lên trước khi đặt nàng trở lại mặt đất và vỗ mạnh vào lưng một cái khiến cho cô nàng trào nước mắt.
“Đồ quỷ tha ma bắt, Robert!” Finnula lùi xa ông anh. “Sao anh lại làm thế hả?”
“Vì con hươu đấy,” Robert trả lời với một vẻ nghiêm nghị hiếm thấy so với sự vui tính thường ngày của anh. “Nếu anh còn phải nói dối vì em thêm một lần nào nữa, Finn ạ, thì anh sẽ cho em liệt giường liệt chiếu, em hãy nhớ đấy.”
Đây khó có thể gọi là kiểu ăn mừng trong gia đình mà Finnula đã mong đợi. Chớp chớp vào trong những giọt nước mắt vì tức giận nhiều hơn là đau đớn, Finnula liếc nhìn giận dữ về phía người anh trai, cố gắng phớt lờ gương mặt nhỏ đang bối rối của chị dâu tương lai đang lấp ló gần cùi trỏ của anh.
“Anh thật vớ vẩn, Robert,” Finnula giận dữ bật lại. “Anh chẳng thể chứng minh là em bắn con hươu đó, cũng hệt như Quận trưởng de Brissac hay gã Reginal Laroche đáng ghét đó. Em đang định chúc mừng anh và Rosamund, nhưng giờ thì có lẽ em nên tới tìm ngài quận trưởng bảo ông ta hãy treo cổ em lên, bởi vì rõ ràng là người nhà của em cũng đâu có cần em...” Và cô nàng giận dỗi hướng về phía cửa chính, biết thừa rằng mặc dù Robert đã cố gắng đưa nàng vào quy củ kể từ khi cha mẹ họ qua đời, nhưng anh cũng chẳng thể chịu được nếu em gái mình không được vui vẻ. Anh là anh trai duy nhất của sáu cô em gái, và mỗi người trong số họ đều biết điều khiển anh theo cách riêng của mình, nhưng cô út Finnula đã biến việc đó thành cả một môn khoa học. Các cô chị của nàng chỉ đứng nhìn với nụ cười thầm kín khi con giận của ông anh trai rõ ràng là đang tan chảy dưới cái nhìn giận dữ của Finnula. “Ta không nên để,” Robert mạo muội bày tỏ, “sự giận dữ làm hỏng ngày đặc biệt này...”
“Đúng rồi,” Rosamund nói xen vào, trông vẫn có vẻ hơi bị choáng trước màn biểu diễn bạo lực tại lễ đính hôn của cô. “Không nên như thế.”
Tại ngưỡng cửa, Finnula không kìm được nụ cười, nhưng rồi nàng cẩn thận lấy lại khuôn mặt với vẻ ăn năn trước khi quay lại.
“Ý anh là,” cô nàng nói lí nhí, “là anh sẽ tha thứ cho em?”
“Ừ.” Robert nói, và nghiêm trang gật đầu, cứ như thể anh đang ban lệnh ân xá cho một tù nhân bị kết án vậy. “Chỉ lần này thôi đấy.”
Vừa hò la Finnula lại lao vào vòng tay anh một lần nữa. Cùng với nàng là Rosamund, cô con gái có khuôn mặt thiên thần của ngài thị trưởng Stephensgate, cô gái đầu tiên mà Robert không tán tỉnh được và vì vậy mà nàng đã trở thành tình yêu của đời anh. Thật dễ hiểu khi Rosamund cố phần miễn cưỡng khi gắn mình với gia đình chủ cối xay kỳ quặc này - Robert có sáu em gái, con số được nhiều người cho là không may mắn, nhưng lại là điều khiến cho bố mẹ anh vô cùng vui sướng, thưở họ vẫn còn tại thế. Nhưng tệ nhất là cô em gái út, suốt ngày đi lang thang trong bộ dạng như con trai và lấy làm tự hào vì cô ta là người bắn cung giỏi nhất ở Shropshire, mặc dù ở tuổi mười bảy chẳng phải cô ta đã quá già so với cái trò ngông cuồng đó. Ấy là chưa kể lại còn chuyện Finnula đã từng có một cuộc hôn nhân bất thành...
Nhưng năm cô em còn lại thì có danh tiếng không thể chê trách được. Cô lớn nhất là Brynn, hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Robert một tuổi, đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người thợ rèn trong làng. Cô đã có bốn cậu con trai, tất cả đều mang dáng vóc chắc nịch của cha và mái tóc đỏ rực của mẹ. Rồi tới Patricia, vợ của ông chủ quán trọ và mẹ của ba đứa con. Và còn Camilla, cô nàng đã tranh cãi và khóc lóc và khiến cho mọi người không thể chịu đựng nổi cho đến khi Robert đồng ý cho cô nàng kết hôn với một người làm rượu nho có số tuổi gấp đôi cô nàng. Rồi là Christina vừa mới thành hôn và rất yêu thương ông chồng Bruce bán thịt của mình, và cô con gái thứ năm là Mellana, vốn được coi là xinh nhất nhà, nhung đã cập kê sinh nhật thứ hai mưoi, ấy vậy mà vẫn chưa tìm được một tấm chồng.
Nhìn chung thì cha của Rosamund chẳng có mấy lý do để phản đối gia đình của ông chủ cối xay. Kỳ thực thì ông thị trưởng sẽ chẳng phản đối tí nào hết bởi vì khó mà tìm được một chàng trai nhiều triển vọng hơn Robert Crais ở Stephensgate này. Nhưng ông có một chút lăn tăn về cách cư xử độc lập và kỳ quặc của cô em út của anh, hành vi săn trộm của cô ta cũng như chuyện không may xảy ra giữa cô và ngài bá tước quá cố. Làm sao có thể bỏ qua sự thực rằng Finnula Crais, cho dù điều đó là không đúng đi nữa, đã từng bị buộc tội giết hại chính người chồng của mình?
Nhưng tình cảm Rosamund dành cho Robert rất sâu sắc, thậm chí cô nàng còn làm cho ông bố thị trưởng nghĩ theo cách của mình. Nếu như Finnula là điều duy nhất khiến ông phản đối thì cũng chẳng thể làm được gì. Cô ấy còn nhỏ và biết đâu một ngày nào đó cô ta sẽ đủ lớn để thôi đam mê mấy trò săn bắn và cả cái quần da mà cô ta cứ khăng khăng đòi mặc. Ít ra thì cô ta vẫn có đủ tỉnh táo để tránh xa đường lớn mỗi khi mặc nó. Và biết đâu ảnh hưởng tinh tế của Rosamund có thể giúp cho cô ta nhận ra lỗi lầm.
Tất cả nhà cối xay đang mải ầm ĩ chúc mừng đám cưới sắp tới của Robert và Rosamund nên cũng dễ hiểu nếu chẳng ai nhận ra sự vắng mặt của một trong những cô em còn độc thân... ít nhất không phải là ngay lập tức. Finnual chính là người đã bỏ cốc bia xuống và hỏi to xem có chuyện gì đã xảy ra với Mellana.
Tuy nhiên chẳng có ai để ý tới lời của Finnula. Vậy là, đặt cốc bia xuống, nàng bỏ đi tìm người chị yêu quý, và thấy Mellana ở bên bếp lửa, đang chùi nước mắt bằng cái tạp dề.
“Mellana!” Finnula thốt lên. “Chị đau ở đâu vậy? Có phải bụng dạ lại có vấn đề không? Em lấy gì cho chị uống nhé?”
Xét từ cặp mắt đỏ và sưng mọng, hẳn Mellana đã khóc được một lúc rồi. Được rất nhiều người coi là hoa khôi trong số các cô con gái nhà cối xay, Mellana có vô số người hâm mộ nhưng lại chưa bao giờ nhận được lời cầu hôn thực sự. Finnula đã phải bó tay chẳng thể lý giải tại sao lại như vậy, khi mà chính bản thân nàng còn nhận được một lời cầu hôn, dẫu rằng chuyện đó thật bất hạnh, và chẳng bao giờ nàng nghĩ rằng mình có được vẻ đẹp như Mellana.
Với khuôn mặt đẹp và đường nét thanh tú, Mellana là ngưòi duy nhất thoát khỏi lời nguyền tóc đỏ của nhà Crais. Thay vào đó, nàng có những lọn tóc xoăn vàng óng ả bao lấy khuôn mặt hình trái xoan giống như một tấm khăn choàng vàng ánh đỏ. Mắt của nàng không phải là màu xám nhạt giống như các anh chị em mà là một màu xanh ngọc bích sâu thẳm và có những lúc trông gần như màu đen. Và sao đó,
Mellana đã không phải thừa hưởng kiểu nói năng bộc
trực của các chị em gái, mà lại là cô gái dịu nhàng nhất trong tất cả, nấu ăn tài và nội trợ giỏi. Dường như cô nàng thoẳỉ mái khi ở bên những con gà yêu quý của mình hơn là với con người. Từng có thời, tin đồn lan ra trong làng rằng cô con gái áp út của nhà Crais là đồ đầu óc rỗng tuyếch. Robert và Finnula đã nhanh chóng chấm dứt sự đồn đại này, một người bằng nắm đấm và một người bằng cung tên, và giờ thì chẳng ai dám đả động đến chuyện này, ít ra là trong tầm nghe thấy của ông anh cả và cô em út nhà Crais.
“Chị Mellana yêu quý, có chuyện gì vậy?” Finnula cúi xuống bên người chị yêu quý nhất của mình, cố gắng vén những lọn tóc vàng ra khỏi gò má ướt nước mắt của nàng. “Sao chị không ra vui cùng với mọi người?” Mellana nấc lên, khó khăn lắm mới thốt nên lời xuyên qua những tiếng sụt sịt. “Ôi Finn, giá như chị có thể kể với em!”
“Chị nói giá như nghĩa là sao? Chị có thể nói với em mọi chuyện mà”.
“Nhưng không phải chuyện này”. Mellana lắc đầu mạnh đến nỗi lọn tóc vàng đỏ quất vào má nàng. “Finnula ơi, chị thật xấu hổ quá!”
“Chị ấy à?” Finnula vuốt ve bờ vai của chị gái. “Cô gái ngoan hiền nhất trần đời thì có thể làm gì xấu hổ được chứ? Chị lo không có gì để mặc trong đám cưới à? Có phải vậy không?”
Mellana lấy tay áo chùi nước mắt. “Giá mà là vì chuyện đó, Finn ạ”, nàng nghẹn ngào. “Finn ơi, giá mà là vì chuyện đó! Thể nào em cũng sẽ khinh thường chị nếu em biết rằng...”
“Em ư, khinh thường chị?” Finnula thực sự kinh ngạc. “Không bao giờ! Chị biết là em chưa bao giờ gặp ai...”
“Chị bị chậm rồi,” Mellana nói hắt ra và rồi một cơn mưa nước mắt lại trào ra.
“Chị bị chậm à?” Finnula lặp lại, cặp lông mày mảnh mai của nàng nhíu lại vì bối rối. “Chị có bị chậm gì đâu. Lễ đính hôn chỉ vừa mới bắt đầu...”
Thấy Mellana lia lịa lắc đầu, tiếng nói của Finnual tắt dần. Chậm ấy à? Nàng nhìn chằm chằm vào cô gái đang khóc lóc, và rồi vỡ nhẽ. Sự ngộ ra đó cùng với sự không-thể-tin-nổi khiến cho giọng nàng bỗng chốc trở nên khàn khàn.
“Chậm ấy à?” nàng hỏi lại, đưa tay ra lắc lắc cô chị gái. “Ý chị là chị bị... chậm?”
Mellana gật đầu đau khổ. Thế nhưng Einnula vẫn chưa thể tin nổi sự thật. Đon giản là nàng không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy từ người chị xinh đẹp ngọt ngào của mình. “Mellana, chị đang nói là chị sắp có... em bé?”
“ừ,” Mellana sụt sịt.
Finnula nhìn chằm chằm vào cái đầu vàng óng xinh đẹp và suýt tắc thở vì phải kiềm chế cái ham muốn được cho Mellana ngốc nghếch một trận. Nàng yêu chị gái của mình và sẵn sàng cho bất cứ kẻ nào dám coi thường chị mình một trận, nhưng sự thực thì Mellana chắc phải là cô gái nông cạn nhất và Finnula rất muốn tin rằng chuyện này xảy ra là do gã xỏ lá nào đó đã lợi dụng sự khờ dại đó.
“Tên hắn ta là gì?” Einnula hỏi, tay nàng vô thức chạm vào cán của con dao dài đeo bên hông.
Mellana càng nức nở dữ dội hơn.
“Tên của hắn ta, Mel,” Finnula lặp lại, giọng của nàng trở nên rất cứng rắn. “Gã khốn đó sẽ phải chết trước tối nay.”
“Chị đã biết ngay là không nên nói với em mà,” Mellana rên ri. “Finn, chị xin em, đừng giết anh ấy. Em không hiểu đâu. Chị yêu anh ấy!”
Finnula buông tay ra khỏi cán dao. “Chị yêu anh ta? Thật à Mel?” Khi cô chị gật đầu trong nước mắt, Finnula cau mày. “Nếu thế thì lại khác. Em không thể giết anh ta nếu chị yêu anh ta. Nhưng sao chị lại khóc lóc thế? Nếu chị yêu anh ta thì hãy lấy anh ta đi.”
“Em không hiểu đâu,” Mellana chùi nước mắt. “Chị không thể lấy anh ấy!”
Những ngón tay của Finnula lần trở lại chuôi dao găm. “Hắn ta có gia đình rồi phải không? Vậy thì được rồi. Robert và em sẽ treo cổ hắn tnrớc khi chị kịp chớp mắt. Vụ đó sẽ hay lắm đấy.”
“Anh ấy chưa kết hôn.” Mellana khịt mũi.
Finnula ngồi sụp xuống nền lò sưởi, thở hắt ra mạnh đến nỗi làm bay mấy lọn tóc trên trán cô chị gái. Quả thực hôm nay nàng chẳng còn có đủ kiên nhẫn để xử trí với cô chị lãng đãng của mình. Lần theo một con lợn rừng còn dễ gấp mười lần việc phải nói ra ngô ra khoai với Mellana.
“Vậy thì có rắc rối gì nào? Nếu anh ta chưa kết hôn và chị yêu anh ta, vậy thì sao hai người không thể lấy nhau?”
“Là chuyện của hồi môn của chị, Finn ạ”.
“Của hồi môn à?” Finnula gục đầu vào hai bàn tay.
“Ôi Mel. Hãy bảo em không phải như vậy đi”.
“Chị buộc phải làm thế, Finn ạ! Năm đám cưới trong có mấy năm. Và chị chẳng có gì để mặc. Chị đã mặc cái váy gấm màu xanh vào đám cưới của chị Brynn, cái váy lụa màu oải hương thì trong đám cưới của Patricia, váy nhung đỏ tía chị đặt may tận Luân Đôn thì mặc trong đám cưới của Camilla, váy lanh màu hoa hồng trong đám cưới Christina, và váy gấm vàng kim trong đám cưới của em...” Mellana nhìn lên với vẻ hối lỗi, khi nhận ra rằng Finnula rất không thích nhắc tới đám cưới của chính nàng. “Chị xin lỗi, Finn. Chi chắc với em đó chỉ là chuyện lặt vặt. Dù gì em cũng chỉ quan tâm tới cung tên chứ không phải là ruy băng và đồ trang sức. Nhưng mà chị sẽ trở thành trò cười cho cả cái làng này nếu chị xuất hiện tại đám cưới của chị em gái mình ửong một bộ váy đã mặc rồi...”
Finnula tự nhủ rằng làm gì có ai ở Stephensgate nhớ xem Mellana đã mặc gì trong các đám cưới của chị em mình, Stephensgate có phải là kinh đô thời trang của thế giới đâu cơ chứ. Nhưng nàng cố kìm nén không phát biểu điều đó thành lời. Thay vào đó Finnula nói, vẫn vùi đầu trong hai bàn tay, “Chị đang nói với em rằng chị đã tiên toàn bộ tiền hồi môn của chị vào áo xống hả Mellana?”
“Không chỉ là áo xống,” Mellana cam đoan. “Cả váy nữa”. Và mặc dù Finnula thực sự nghĩ rằng Mellana đã cư xử ngu ngốc - chẳng khá gì hơn cô bạn khờ dại Isabella Laroche của chị, người có ông bố đang quản lý rất tệ điền trang của ngài Hugo trong khi ngài đi vắng - thì Finnula vẫn không khỏi cảm thấy tiếc cho chị mình. Dù sao thì việc có thai và chưa kết hôn cũng chẳng phải là một điều dễ chịu.
Khi Finnula ngước nhìn lên, mặt nàng chẳng có chút cảm xúc nào. “Chị có hình dung được rằng” nàng hỏi, “anh Robert sẽ làm gì khi anh ấy phát hiện ra chuyện chị đã làm không?”
“Chị biết chứ Finn! Chứ em nghĩ tại sao chị lại khóc lóc chứ? Và Jack chẳng có một mẩu vàng nào...”
“Jack à?”
“Jack Mallory”. Mặt Mellana đỏ bừng, mắt nàng cụp xuống. “Anh ấy là người hát rong. Em có nhớ anh ấy đã chơi đàn luýt tuyệt làm sao trong đám cưới của Christina...”
“Quỷ thần ơi,” Finnula thì thầm, mắt nàng nhắm lại vì kinh hoàng. “Một gã hát rong? Chị đã có bầu với một gã hát rong?”
“Phải, vì thế mà bọn chị không thể kết hôn nếu không có khoản hồi môn của chị, bởi vì tất cả những gì Jack có là chiếc đàn vi-ô-lông ba dây và vài quả bóng tung hứng. Và cả con lừa tên là Kate của anh ấy nữa. Em biết Robert sẽ chẳng bao giờ cho phép chị cưới một người chẳng có lấy hai bộ quần áo để thay đổi, chứ đừng nói tới một ngôi nhà để bọn chị chung sống...” Finnula thở dài, ước ao tận đáy lòng rằng một người chị nào khác chứ không phải nàng đã tìm ra Mellana khóc lóc bên bếp lửa. Brynn có thể sẽ cảm thông, Patricia có thể sẽ mắng mỏ, Camỉlla sẽ phá ra cười và Christina sẽ thở hổn hển, nhưng tất cả bọn họ sẽ biết xử trí với tình cảnh này tốt hơn nàng. Finnula chưa bao giờ trải qua cảm xúc này, chẳng có lấy một khái niệm mơ hồ nhất về việc yêu một người tới mất trí như thế nào, như cách mà Mellana đang yêu Jack Mallory. Nhìn chung thì Finnula cảm thấy đó là lợi thế của nàng. Theo những gì mà nàng quan sát được, chuyện yêu đương có vẻ như khá đau đớn.
“Thay vì khóc lóc về chuyện đã rồi, sao chị không gom góp những gì chị kiếm được từ việc ủ bia...” Nàng dừng lại khi nhận ra rằng Mellana đang lắc đầu quầy quậy. “Có chuyện gì vậy”?
Cặp lông mi dài của Mellana long lanh nước. “Em không hiểu sao? Chị đã tiêu hết rồi.”
“Chị đã tiêu hết sạch rồi?” giọng của Finnula vỡ ra. “Nhưng đó là hơn năm mươi...”
“Chị cần có lược mới,” Mellana thì thầm trong nước mắt. “Và ruy băng buộc tóc nữa. Và người bán hàng rong tới đây hôm trước, ông ta bán những cái thắt lưng tuyệt trần đời...”
Finnula khó có thể kìm mình khỏi nguyền rủa, và nàng làm như vậy bất chấp cái nhìn quở trách của chị mình. “Chị tiêu tất cả số tiền ủ bia vừa rồi vào mấy cái đồ rẻ tiền đó à? Ôi Mellana, sao chị có thể làm thế? Số tiền đó là để mua mạch nha và hoa bia cho mẻ bia mùa hè mà”!
“Chị biết! Nhưng một thiếu nữ không thể lúc nào cũng nghĩ tới bia được.” Mellana sụt sịt.
Hàm dưới của Finnula rớt xuống, ừ thì chị của nàng không thông minh cho lắm nhưng chắc chắn đây là việc làm ngu ngốc nhất mà một phụ nữ từng làm trong lịch sử của Shropshire. Việc làm ăn của Mellana đang rất khá. Thứ rượu bia mà Mellana làm ra được coi là ngon nhất ở Shropshire và các ông chủ quán trọ ở làng lân cận cũng cất công tới tận Stephensgate để mua một hay hai thùng bia của cô Mellana đáng yêu. Nhưng giờ thì chẳng còn vốn để mua nguyên liệu vậy nên sự nghiệp nấu bia của Mellana chắc cũng chỉ cầm cự được trong ngày một ngày hai.
“Thiếu nữ ấy hả? Chị đâu còn là thiếu nữ nữa? Chị sắp có con rồi. Chị định lấy gì để nuôi nó đây? Chị không thể lúc nào cũng sống ở cối xay với anh Robert được. Anh ấy sắp cưới vợ rồi và dù Rosamund có tử tế đến mấy cũng không thể chịu nổi một cô em chồng với bộ óc của con gà, chưa nói tới chuyện có con không chồng cứ bám riết lấy...”
Ngay lập tức Finnula cảm thấy hối tiếc về những lời nàng đã nói. Mellana lại òa khóc thổn thức, “Em mà cũng dám nói cơ đấy! Em cũng chỉ đi lấy chồng được một đêm rồi lại trở về cối xay...”
“Em là góa phụ,” Finnula hét lên, cố gắng để không mềm lòng vì nước mắt của chị. “Chị nhớ chứ? Chồng em chết ngay trong đêm tân hôn.”
“Thế chẳng tiện quá còn gì. Em ghét ông ta lắm mà?” Nhưng ngay trước khi cơn giận dữ của Finnula bùng phát, Mellana đã nắm lấy tay nàng cầu khẩn với sự hối lỗi thành thực. “Finn, tha thứ cho chị! Lẽ ra chị không nên nói như vậy. Chị biết đó không phải là lỗi của em. Xin em đừng đi. Chị cần em giúp. Em thông minh còn chị thì ngu ngốc. Em hãy nghe chị nói đã được không? Isabella đã chỉ cho chị một cách để kiếm tiền nhưng chị nhút nhát quá chẳng dám làm.” Finnula không nghe hết những lời chị nói. Ở phòng ngoài đang vang liên tiếng đàn vui vẻ của anh chồng chị Camilla. Kèm với đó, Finnula nghe thấy tiếng anh trai mình đang gọi họ. Khốn thật! Anh ấy sẽ xuống đây ngay mà Mellana thì không biết nói dối. Sự thực sẽ lộ ra và sẽ chẳng có ăn mừng gì sất. Có án mạng thì đúng hơn. Einnula mong là Jack Mallory và con lừa quỷ quái của anh ta đừng có lảng vảng ở đâu đó gần Stephensgate.
“Nhưng em có thể làm được, Finn ạ!” Mellana đột nhiên chơi bài ngửa. “Em không nhút nhát. Em chẳng sợ gì cả. Và chuyện này cũng giống như đặt bẫy con cáo hay con hươu thôi. Chị chắc chắn đấy!”
“Chị chắc chắn chuyện gì?” Finnula vừa hỏi và ngước nhìn gương mặt đột nhiên thay đổi của chị mình. Nước mắt và mí mắt sưng mọng đã biến mất thay vào đó là cặp mắt xanh lấp lánh và đôi môi đỏ run lên vì phấn khích.
“Hãy nói là em sẽ giúp chị đi, Finn! Em nói đi!”
Đang bị phân tâm vì lo sợ trận lôi đình của ông anh trai, Pinnula đáp bừa, “Tất nhiên là em sẽ giúp chị nếu em làm được. Nhưng em không hiểu chị sẽ thoát ra khỏi việc này bằng cách nào.”
“Cứ tin chị đi. Em hứa chứ?”
“Em hứa. Giờ hãy ra ngoài đó thôi. Mọi người đang gọi chúng ta. Đừng để họ nghi ngờ...”
Mellana vui sướng ôm chặt lấy cô em gái của mình. “Chị biết là em sẽ giúp chị mà. Em luôn tốt với chị. Chị không quan tâm những gì mọi người nói về em, chị không nghĩ em kỳ lạ. Với tài năng săn bắn của em, em thừa sức bắt được người giàu nhất ở Shropshire này!”
Finnula tò mò nhìn chị. “Chị đang nói cái gì thế?” Ngạc nhiên vì Finnula vẫn chưa hiểu ra, Mellana lại phải giải thích lại. Và Mellana phải dùng tới một lượng nước mắt đáng kể nữa trước khi Finnual cân nhắc tới việc thực hiện lời hứa mà nàng đã đưa ra trong một phút giây xao nhãng.
Ngày đó cuối cùng đã tới. Tiền chuộc cho trái tim, cuốn tiểu thuyết lịch sử lãng mạn mà Công chúa Mia đã dành hai mươi mốt tháng để tìm hiểu và viết ra (giữa Nhật ký Công chúa quyển IX, Princess Mỉa, và Nhật ký Công chúa Quyển X, Forever Princess) cuối cùng đã được xuất bản.
Trong cuốn sách này, người đọc có thể nhận ra các nhân vật hay những tình tiết gợi nhớ tới cuộc đời của chính Mia - như là chi tiết chị gái Mellana của nhân vật nữ chính là một ngưòi làm bia có tiếng (bạn có nhớ kỷ niệm nhớ đời của Mia với cốc bia đầu tiên nàng uống trong Nhật ký Công chúa Quyển VII, Party Princess), hay con chó cưng của nhân vật nữ chính có tên là Gros Louis (Theo tiếng Pháp có nghĩa là Louie Béo, cũng là tên con mèo của Công chúa Mia).
Và tôi chắc chắn rằng công chúa sẽ không muốn các độc giả hiểu lầm rằng các chi tiết điều này có bất cứ ẩn ý gì... ví dụ như, khi xây dựng nên nhân vật nam chính, Hugo, Mia đang nghĩ tới một ai đó trong cuộc đời của nàng, đặc biệt là người có thể đã đi xa một thời gian dài, và rồi trở lại. (Tôi chắc chắn công chúa sẽ chỉ ra rằng nàng và Michael Moscovitz còn chưa hề hẹn hò vào thời điểm nàng viết cuốn sách này. Cho dù việc họ hiện đang ở bên nhau là điều độc giả có thể tự phát hiện ra trong Nhật ký Công chúa X, Forever Princess).
Cũng xin các bạn lưu ý rằng tất cả tiền thu được từ cuốn sách này sẽ được tặng cho tổ chức Hòa bình xanh, tổ chức bảo vệ môi trường mà công chúa rất yêu mến. Và mặc dù Mia sẽ không dành một năm sau khi tốt nghiệp trung học để làm việc cho tổ chức Hòa bình xanh đi thuyền cao su, ngăn chặn việc săn cá voi bằng lao moóc như nàng từng mơ ước, nhưng toàn bộ số tiền thu được từ cuốn sách này sẽ giúp cho những người khác làm có thể làm việc đó.
Vậy là thông qua cuốn sách này, bạn sẽ hiểu thêm về những mơ ước chân thành của một nàng công chúa. Và chẳng phải sách là để làm điều đó sao? Để cho các độc giả có thể cùng sống với những giấc mơ có trong những cuốn sách đó?
Và với hàng triệu độc giả đã trải nghiệm cuộc sống của một nàng công chúa thông qua nhật ký của Mia, với cuốn sách Tiền chuộc cho trái tim này, các bạn sẽ có cơ hội biết về mơ ước của các nàng công chúa. Tôi hy vọng các bạn sẽ thích cuốn sách này!
Meg Cabot
Tháng Giêng 2009
Nước Anh, năm 1291
Con diều hâu đó đã trở lại.
Finnula nhìn thấy nó ngay khi nàng mở cánh cửa chớp phòng ngủ, ngó ra ngoài để xem ông quận trưởng* và người của ông ta đã cưỡi ngựa đi hay chưa. Con chim màu nâu to lớn nặng nề với cặp mắt xấu xa đó đang đậu trên mái chuồng gà lợp rạ. Tuần trước, nó đã giết hại hai con gà mái cưng của Mellana và giờ thì đang nhòm ngó Greta, con gà mái thứ ba của Mel** trong khi lũ gà đang bới những mẩu thức ăn thừa trên cái sân bùn trước cửa chuồng. Cho dù con diều hâu không hề động đậy, bất chấp cơn mưa phùn mùa xuân lạnh giá đang rắc xuống lưng của nó, Finnula biết rằng nó chuẩn bị tấn công. [* Người đứng đầu một hạt, chịu trách nhiệm về việc thi hành luật pháp, giống như cảnh sát trưởng ngày nay; ** Cách gọi tắt, thân mật của người Anh. Mellana được gọi tắt là Mel, hay Finnula được gọi là Finn.]
Nhanh như chớp, Finnula tóm lấy cây cung và bao đựng tên treo trên cột giường và cho con chim săn mồi vào tầm ngắm. Kéo căng sợi dây cung đã mòn, Finnula tập trung toàn bộ tâm trí vào mục tiêu ở bên dưới, cái ức đang xù lên của con diều hâu ăn thịt gà. Nàng không nghe thấy tiếng bước chân của người chị gái đang đi lên căn phòng mà từng có thời cả hai người dùng chung, hay tiếng kẽo kẹt của cửa phòng ngủ đang được mở ra.
“Finn!”
Giọng nói hoảng hốt của Christina khiến cho Finnula giật mình và buông sợi dây cung ra quá sớm. Với một tiếng tưng đầy nhạc tính, mũi tên bay qua ô cửa sổ mở rộng, lượn vòng qua con mưa và hạ cánh yên ổn xuống cái mái rạ cạnh chân của con diều hâu, khiến cho con chim kêu quang quác đầy căm phẫn giật mình bay thốc lên.
“Tròi ơi, Christina!” Finnula nhảy dựng lên và chỉ ngón tay buộc tội về hướng mũi tên. “Đó là mũi tên cực kỳ tốt, chị nhìn mà xem! Làm sao em lấy nó lại được đây? Nó bị mắc kẹt trên nóc chuồng gà rồi!” Christina đứng tựa người vào khung cửa, khuôn mặt phúng phình của chị đỏ hồng lên sau nỗ lực leo cầu thang hẹp, một tay chị đặt lên bộ ngực đồ sộ trong khi chị cố gắng lấy lại hơi thở.
“Thật là xấu hổ, Finnula,” chị thở hổn hển. “Em đã nghĩ gì vậy hả? Ngài quận trưởng còn chưa đi được năm phút mà em đã lại giở trò rồi, lại còn bắn con chim tội nghiệp ấy nữa!”
“Tội nghiệp!” Finnula quàng cái quai da tơi tả của ống tên qua một bên vai gầy guộc. “Đó là con diều hâu đã giết gà của Mellana, em cho chị biết.”
“Có phải em mất trí rồi không vậy Finn? Nếu như ông quận trưởng ngoái nhìn lại và thấy mũi tên bay ra từ cửa sổ phòng ngủ của em, ông ấy sẽ quay lại và bắt em tại trận.”
Finnula khịt mũi vẻ nhạo báng. “Không! Ông ấy sẽ chẳng bao giờ làm thế. Bắt một thiếu nữ ngoan ngoãn như em ư? Ông ta sẽ nhanh chóng trở thành kẻ bị ghét bỏ nhất ở Shropshire.”
“Nhưng ông chú họ của ngài bá tước sẽ chẳng ghét ông ấy đâu.” Đang mang thai vào tháng thứ tám, Christina chẳng thể leo cầu thang tới phòng ngủ cũ của mình với sự nhanh nhẹn như mọi khi, giờ thì chị nằm vật xuống cái giường mà những cô em gái nhỏ của chị cùng ngủ và thở dài. “Em không thể biết điều một chút được sao Finn? Đức ông biết... chính là em săn trộm trong khu rừng của ngài...”
Finnula lại khịt mũi. “Hugo Fitzstephen chẳng biết gì đâu. Làm sao mà anh ta biết được chứ? Anh ta đã ở Đất Thánh* suốt mười năm qua. Chẳng ai nghe tin gì về anh ta kể từ dịp lễ thánh Misen**), khi lão quản gia bẩn thỉu của anh ta nhận được tin anh ta đã bị tụi Saracen*** bắt.” [* Vùng đất ờ bờ Đông của biển Địa Trung Hải, là đích đến cho các cuộc hành hương của tín đồ đạo Cơ- đốc, đạo Hồi và đạo Do Thái; ** Lễ tổng lãnh thiên thần Misen, được tổ chức vào ngày 29/9 hàng năm; *** Tín đồ Hồi giáo giao chiến với quân Thập tự chinh Cơ Đốc trong thời trung cổ.]
“Em thật là... Finn, em không nên nói năng về bề trên thô thiển như vậy. Ông Reginald Laroche là chú họ của ngài Hugo và làm tổng quản ở thái ấp Fitzstephen khi Đức ông đi vắng. Sao em có thể gọi ông ấy là bẩn thỉu được? Em biết rõ chúng ta phải dành cho ông ấy sự kính trọng giống như ông ấy là ông chủ thực sự của chúng ta. Sao em có thể...”
“Tôn trọng ấy ạ?” Finnula trông như thể nàng sắp sửa nhổ nước bọt. “Khi nào hắn ta cư xử cho đáng kính trọng, thì em sẽ kính trọng. Trong khi đợi tới lúc đó, đừng có bảo em gọi hắn là ông chủ. Bởi vì chẳng có ông chủ chân chính nào lại đối xử với nông nô của mình như vậy...”
Christina lại thở dài, lần này còn bực tức hơn, và chị cắt lời cô em ngang ngược của mình. “Được rồi, Finnula. Chị biết chẳng thể nói lý với em trong chuyện này. Nhưng em hãy suy nghĩ đi: Reginald Laroche đã nói với ngài quận trưởng rằng ông ta có lý do để tin rằng chính em đã săn những con thú tốt nhất của ngài Hugo. Giờ thì ông ta chỉ cần có bằng chứng là em sẽ đi thẳng tới nhà lao.”
Finnula cáu kỉnh đá vào cái rương bằng gỗ đặt ở chân giường. Bên trong đó là những thứ váy vóc điệu đà mà nàng tránh xa như dịch hạch. Nàng chọn cho mình thứ trang phục có lý hơn là chiếc quần da và một cái áo dài bằng len đã sờn.
“Có phải em làm chuyện đó cho vui đâu,” nàng càu nhàu. Nếu Hugo Fitzstephen ở đây và thấy các nông dân của mình bị con quỷ Laroche đó đối xử tồi tệ như thế nào thì anh ta sẽ chẳng thấy khó chịu về khoản thịt săn mà em mang lại cho họ.”
Christina cảm thấy thật mệt mỏi. Đây là một cuộc tranh cãi kéo dài bất tận. Nó bắt đầu kể từ ngày, ông anh trai cả và duy nhất Robert nhặt được một cây cung nhỏ, và chủ yếu là để trêu đùa, đã dạy cho cô em Finnula bốn tuổi cách ngắm bắn. Lần thử đầu tiên trúng ngay vào mông của vú nuôi Aggie yêu quý, và kể từ đó trở đi, không ai có thể cạy cây cung ra khỏi đôi tay của nữ thợ săn xinh đẹp này nữa.
“Hơn nữa,” Finnula nói tiếp. “Ngài quận trưởng sẽ chẳng tìm được bằng chứng nào đâu. Em chẳng bao giờ bắn trượt, vậy nên ông ấy sẽ chẳng bao giờ tìm được mũi tên nào của em và lần ra em đâu. Lý do duy nhất để ông ấy tìm tới đây hôm nay là vì ông ấy phải lòng chị Mellana.”
“Không đâu. Ông Laroche đã kể với ngài quận trưởng de Brissac về chuyện một con hươu đực nữa của bá tước lại bị mất tích”.
“Nó có mất tích đâu,” Finnula nói, khóe miệng duyên dáng của nàng chợt cong lên thành một nụ cười.
“Con hươu đó vẫn ở đúng chỗ của nó là trên đất của thái ấp Stephensgate. Chỉ là hiện giờ nó đang nghỉ ngơi trong dạ dày mấy anh nông nô của ngài Hugo.” Christina nhíu mày nhìn cô em gái bất trị của mình. Và cũng chẳng phải là lần đầu tiên chị nghĩ rằng nếu như Finnula chịu từ bỏ cái kiểu phục trang kỳ quặc này và mặc vào cái váy dài bằng lụa được mua vào dịp đám cưới đáng buồn của nó, và chải mượt mái tóc đẹp đẽ của nó thay vì tết lại thành một bím, thì con bé sẽ là một thiếu nữ thật xinh đẹp. Có lẽ con bé chẳng nhận ra điều này và cứ chối phắt nếu có ai đề cập đến chuyện đó, nhưng theo ý Christina, Mellana chẳng phải là lý do lôi kéo ngài quận trưởng tới nhà cối xay, mà chính là Finnula, và không chỉ bởi vì thói quen săn bắn trộm của con bé.
Christina thở dài lần thứ ba và cũng là lần chót. Bám vào cột giường để cố gắng đứng dậy, chị nói, “Chị đã nói hết nhẽ rồi. Robert sẽ không thể bảo là chị chưa cố hết sức.”
Finnula lại mỉm cười, và vỗ vỗ với vẻ yêu thương lên bờ vai chắc nịch của chị.
“Chị Christina tội nghiệp”, nàng nói ngọt ngào. “Em rất xin lỗi vì gây rắc rối cho chị và anh Bruce yêu quý của chị. Em không thể hứa là em sẽ thôi không làm thế nhưng em hứa với chị là em sẽ không bao giờ bị bắt hay làm gì để chị bị mất mặt với bố mẹ chồng của chị”.
Christina, quên bẵng mất vị trí phụ nữ đã có chồng của mình - phu nhân của ông hàng thịt trong làng chứ có phải thường đâu - chị khịt mũi một cái không phải là không giống với Finnula.
“Thôi được rồi,” chị cười, lắc lắc cái đầu xinh đẹp của mình. “Chị nghĩ em nên xuống nhà trình diễn lại màn thề thốt vừa rồi với Robert đi.”
“Robert ư?” Finnula gạt mấy lọn tóc xõa trên vầng trán trắng mịn của nàng. “Lúc này anh Robert làm gì ở nhà chứ? Chẳng phải anh ấy phải ở chỗ cối xay sao?”
“Lẽ ra là như thế nếu không có chuyến viếng thăm của người hâm mộ em nhất, ngài quận trưởng John de Brissac.”
Cặp mắt màu xám nhạt của Christina chợt lấp lánh. “Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến anh ấy phải phân tâm vào hôm nay. Rosamund ở đây, và hình như cô ấy và Robert có điều cần nói với em...” Finnula thở gấp. Khác với các chị em gái của mình, những chuyện như cưới xin hay váy vóc chẳng mấy hấp dẫn đối với nàng, nhưng bởi vì tình yêu thương sâu sắc dành cho người anh trai nên tin này khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ. “Có phải ý chị là... cha của Rosamund cuối cùng đã đồng ý?”
Christina gật đầu, sự vui vẻ mà chị đã cố gắng che giấu trong khi dạy bảo cô em gái nhỏ cuối cùng đã lộ ra. “Đúng đấy! Em xuống mau đi, mau xuống chào mừng chị dâu tương lai đi. Cô ấy khá là bối rối vì sự có mặt của những người mang vũ khí trong nhà chồng tương lai của mình. Chị đã phải cam đoan với cô ấy rằng chuyện này không thường xuyên xảy ra...” Nhưng Finnula đã chẳng nghe thêm nữa. Nàng gần như là bay xuống các bậc thang dốc để xuống nhà, nơi một đám người đang tụ tập bên lò sưởi và thốt lên, “Quỷ thần ơi, Robbie! Sao anh không nói cho em biết?”
Đám đông nhỏ đó giãn ra và sư huynh Robert to lớn lao về phía cô em út nhỏ nhắn của mình. Ôm lấy em gái mình trong vòng tay rắn chắc như đá sau nhiều năm làm việc tại cối xay của Đức ông, Robert nhấc bổng Finnula lên trước khi đặt nàng trở lại mặt đất và vỗ mạnh vào lưng một cái khiến cho cô nàng trào nước mắt.
“Đồ quỷ tha ma bắt, Robert!” Finnula lùi xa ông anh. “Sao anh lại làm thế hả?”
“Vì con hươu đấy,” Robert trả lời với một vẻ nghiêm nghị hiếm thấy so với sự vui tính thường ngày của anh. “Nếu anh còn phải nói dối vì em thêm một lần nào nữa, Finn ạ, thì anh sẽ cho em liệt giường liệt chiếu, em hãy nhớ đấy.”
Đây khó có thể gọi là kiểu ăn mừng trong gia đình mà Finnula đã mong đợi. Chớp chớp vào trong những giọt nước mắt vì tức giận nhiều hơn là đau đớn, Finnula liếc nhìn giận dữ về phía người anh trai, cố gắng phớt lờ gương mặt nhỏ đang bối rối của chị dâu tương lai đang lấp ló gần cùi trỏ của anh.
“Anh thật vớ vẩn, Robert,” Finnula giận dữ bật lại. “Anh chẳng thể chứng minh là em bắn con hươu đó, cũng hệt như Quận trưởng de Brissac hay gã Reginal Laroche đáng ghét đó. Em đang định chúc mừng anh và Rosamund, nhưng giờ thì có lẽ em nên tới tìm ngài quận trưởng bảo ông ta hãy treo cổ em lên, bởi vì rõ ràng là người nhà của em cũng đâu có cần em...” Và cô nàng giận dỗi hướng về phía cửa chính, biết thừa rằng mặc dù Robert đã cố gắng đưa nàng vào quy củ kể từ khi cha mẹ họ qua đời, nhưng anh cũng chẳng thể chịu được nếu em gái mình không được vui vẻ. Anh là anh trai duy nhất của sáu cô em gái, và mỗi người trong số họ đều biết điều khiển anh theo cách riêng của mình, nhưng cô út Finnula đã biến việc đó thành cả một môn khoa học. Các cô chị của nàng chỉ đứng nhìn với nụ cười thầm kín khi con giận của ông anh trai rõ ràng là đang tan chảy dưới cái nhìn giận dữ của Finnula. “Ta không nên để,” Robert mạo muội bày tỏ, “sự giận dữ làm hỏng ngày đặc biệt này...”
“Đúng rồi,” Rosamund nói xen vào, trông vẫn có vẻ hơi bị choáng trước màn biểu diễn bạo lực tại lễ đính hôn của cô. “Không nên như thế.”
Tại ngưỡng cửa, Finnula không kìm được nụ cười, nhưng rồi nàng cẩn thận lấy lại khuôn mặt với vẻ ăn năn trước khi quay lại.
“Ý anh là,” cô nàng nói lí nhí, “là anh sẽ tha thứ cho em?”
“Ừ.” Robert nói, và nghiêm trang gật đầu, cứ như thể anh đang ban lệnh ân xá cho một tù nhân bị kết án vậy. “Chỉ lần này thôi đấy.”
Vừa hò la Finnula lại lao vào vòng tay anh một lần nữa. Cùng với nàng là Rosamund, cô con gái có khuôn mặt thiên thần của ngài thị trưởng Stephensgate, cô gái đầu tiên mà Robert không tán tỉnh được và vì vậy mà nàng đã trở thành tình yêu của đời anh. Thật dễ hiểu khi Rosamund cố phần miễn cưỡng khi gắn mình với gia đình chủ cối xay kỳ quặc này - Robert có sáu em gái, con số được nhiều người cho là không may mắn, nhưng lại là điều khiến cho bố mẹ anh vô cùng vui sướng, thưở họ vẫn còn tại thế. Nhưng tệ nhất là cô em gái út, suốt ngày đi lang thang trong bộ dạng như con trai và lấy làm tự hào vì cô ta là người bắn cung giỏi nhất ở Shropshire, mặc dù ở tuổi mười bảy chẳng phải cô ta đã quá già so với cái trò ngông cuồng đó. Ấy là chưa kể lại còn chuyện Finnula đã từng có một cuộc hôn nhân bất thành...
Nhưng năm cô em còn lại thì có danh tiếng không thể chê trách được. Cô lớn nhất là Brynn, hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Robert một tuổi, đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người thợ rèn trong làng. Cô đã có bốn cậu con trai, tất cả đều mang dáng vóc chắc nịch của cha và mái tóc đỏ rực của mẹ. Rồi tới Patricia, vợ của ông chủ quán trọ và mẹ của ba đứa con. Và còn Camilla, cô nàng đã tranh cãi và khóc lóc và khiến cho mọi người không thể chịu đựng nổi cho đến khi Robert đồng ý cho cô nàng kết hôn với một người làm rượu nho có số tuổi gấp đôi cô nàng. Rồi là Christina vừa mới thành hôn và rất yêu thương ông chồng Bruce bán thịt của mình, và cô con gái thứ năm là Mellana, vốn được coi là xinh nhất nhà, nhung đã cập kê sinh nhật thứ hai mưoi, ấy vậy mà vẫn chưa tìm được một tấm chồng.
Nhìn chung thì cha của Rosamund chẳng có mấy lý do để phản đối gia đình của ông chủ cối xay. Kỳ thực thì ông thị trưởng sẽ chẳng phản đối tí nào hết bởi vì khó mà tìm được một chàng trai nhiều triển vọng hơn Robert Crais ở Stephensgate này. Nhưng ông có một chút lăn tăn về cách cư xử độc lập và kỳ quặc của cô em út của anh, hành vi săn trộm của cô ta cũng như chuyện không may xảy ra giữa cô và ngài bá tước quá cố. Làm sao có thể bỏ qua sự thực rằng Finnula Crais, cho dù điều đó là không đúng đi nữa, đã từng bị buộc tội giết hại chính người chồng của mình?
Nhưng tình cảm Rosamund dành cho Robert rất sâu sắc, thậm chí cô nàng còn làm cho ông bố thị trưởng nghĩ theo cách của mình. Nếu như Finnula là điều duy nhất khiến ông phản đối thì cũng chẳng thể làm được gì. Cô ấy còn nhỏ và biết đâu một ngày nào đó cô ta sẽ đủ lớn để thôi đam mê mấy trò săn bắn và cả cái quần da mà cô ta cứ khăng khăng đòi mặc. Ít ra thì cô ta vẫn có đủ tỉnh táo để tránh xa đường lớn mỗi khi mặc nó. Và biết đâu ảnh hưởng tinh tế của Rosamund có thể giúp cho cô ta nhận ra lỗi lầm.
Tất cả nhà cối xay đang mải ầm ĩ chúc mừng đám cưới sắp tới của Robert và Rosamund nên cũng dễ hiểu nếu chẳng ai nhận ra sự vắng mặt của một trong những cô em còn độc thân... ít nhất không phải là ngay lập tức. Finnual chính là người đã bỏ cốc bia xuống và hỏi to xem có chuyện gì đã xảy ra với Mellana.
Tuy nhiên chẳng có ai để ý tới lời của Finnula. Vậy là, đặt cốc bia xuống, nàng bỏ đi tìm người chị yêu quý, và thấy Mellana ở bên bếp lửa, đang chùi nước mắt bằng cái tạp dề.
“Mellana!” Finnula thốt lên. “Chị đau ở đâu vậy? Có phải bụng dạ lại có vấn đề không? Em lấy gì cho chị uống nhé?”
Xét từ cặp mắt đỏ và sưng mọng, hẳn Mellana đã khóc được một lúc rồi. Được rất nhiều người coi là hoa khôi trong số các cô con gái nhà cối xay, Mellana có vô số người hâm mộ nhưng lại chưa bao giờ nhận được lời cầu hôn thực sự. Finnula đã phải bó tay chẳng thể lý giải tại sao lại như vậy, khi mà chính bản thân nàng còn nhận được một lời cầu hôn, dẫu rằng chuyện đó thật bất hạnh, và chẳng bao giờ nàng nghĩ rằng mình có được vẻ đẹp như Mellana.
Với khuôn mặt đẹp và đường nét thanh tú, Mellana là ngưòi duy nhất thoát khỏi lời nguyền tóc đỏ của nhà Crais. Thay vào đó, nàng có những lọn tóc xoăn vàng óng ả bao lấy khuôn mặt hình trái xoan giống như một tấm khăn choàng vàng ánh đỏ. Mắt của nàng không phải là màu xám nhạt giống như các anh chị em mà là một màu xanh ngọc bích sâu thẳm và có những lúc trông gần như màu đen. Và sao đó,
Mellana đã không phải thừa hưởng kiểu nói năng bộc
trực của các chị em gái, mà lại là cô gái dịu nhàng nhất trong tất cả, nấu ăn tài và nội trợ giỏi. Dường như cô nàng thoẳỉ mái khi ở bên những con gà yêu quý của mình hơn là với con người. Từng có thời, tin đồn lan ra trong làng rằng cô con gái áp út của nhà Crais là đồ đầu óc rỗng tuyếch. Robert và Finnula đã nhanh chóng chấm dứt sự đồn đại này, một người bằng nắm đấm và một người bằng cung tên, và giờ thì chẳng ai dám đả động đến chuyện này, ít ra là trong tầm nghe thấy của ông anh cả và cô em út nhà Crais.
“Chị Mellana yêu quý, có chuyện gì vậy?” Finnula cúi xuống bên người chị yêu quý nhất của mình, cố gắng vén những lọn tóc vàng ra khỏi gò má ướt nước mắt của nàng. “Sao chị không ra vui cùng với mọi người?” Mellana nấc lên, khó khăn lắm mới thốt nên lời xuyên qua những tiếng sụt sịt. “Ôi Finn, giá như chị có thể kể với em!”
“Chị nói giá như nghĩa là sao? Chị có thể nói với em mọi chuyện mà”.
“Nhưng không phải chuyện này”. Mellana lắc đầu mạnh đến nỗi lọn tóc vàng đỏ quất vào má nàng. “Finnula ơi, chị thật xấu hổ quá!”
“Chị ấy à?” Finnula vuốt ve bờ vai của chị gái. “Cô gái ngoan hiền nhất trần đời thì có thể làm gì xấu hổ được chứ? Chị lo không có gì để mặc trong đám cưới à? Có phải vậy không?”
Mellana lấy tay áo chùi nước mắt. “Giá mà là vì chuyện đó, Finn ạ”, nàng nghẹn ngào. “Finn ơi, giá mà là vì chuyện đó! Thể nào em cũng sẽ khinh thường chị nếu em biết rằng...”
“Em ư, khinh thường chị?” Finnula thực sự kinh ngạc. “Không bao giờ! Chị biết là em chưa bao giờ gặp ai...”
“Chị bị chậm rồi,” Mellana nói hắt ra và rồi một cơn mưa nước mắt lại trào ra.
“Chị bị chậm à?” Finnula lặp lại, cặp lông mày mảnh mai của nàng nhíu lại vì bối rối. “Chị có bị chậm gì đâu. Lễ đính hôn chỉ vừa mới bắt đầu...”
Thấy Mellana lia lịa lắc đầu, tiếng nói của Finnual tắt dần. Chậm ấy à? Nàng nhìn chằm chằm vào cô gái đang khóc lóc, và rồi vỡ nhẽ. Sự ngộ ra đó cùng với sự không-thể-tin-nổi khiến cho giọng nàng bỗng chốc trở nên khàn khàn.
“Chậm ấy à?” nàng hỏi lại, đưa tay ra lắc lắc cô chị gái. “Ý chị là chị bị... chậm?”
Mellana gật đầu đau khổ. Thế nhưng Einnula vẫn chưa thể tin nổi sự thật. Đon giản là nàng không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy từ người chị xinh đẹp ngọt ngào của mình. “Mellana, chị đang nói là chị sắp có... em bé?”
“ừ,” Mellana sụt sịt.
Finnula nhìn chằm chằm vào cái đầu vàng óng xinh đẹp và suýt tắc thở vì phải kiềm chế cái ham muốn được cho Mellana ngốc nghếch một trận. Nàng yêu chị gái của mình và sẵn sàng cho bất cứ kẻ nào dám coi thường chị mình một trận, nhưng sự thực thì Mellana chắc phải là cô gái nông cạn nhất và Finnula rất muốn tin rằng chuyện này xảy ra là do gã xỏ lá nào đó đã lợi dụng sự khờ dại đó.
“Tên hắn ta là gì?” Einnula hỏi, tay nàng vô thức chạm vào cán của con dao dài đeo bên hông.
Mellana càng nức nở dữ dội hơn.
“Tên của hắn ta, Mel,” Finnula lặp lại, giọng của nàng trở nên rất cứng rắn. “Gã khốn đó sẽ phải chết trước tối nay.”
“Chị đã biết ngay là không nên nói với em mà,” Mellana rên ri. “Finn, chị xin em, đừng giết anh ấy. Em không hiểu đâu. Chị yêu anh ấy!”
Finnula buông tay ra khỏi cán dao. “Chị yêu anh ta? Thật à Mel?” Khi cô chị gật đầu trong nước mắt, Finnula cau mày. “Nếu thế thì lại khác. Em không thể giết anh ta nếu chị yêu anh ta. Nhưng sao chị lại khóc lóc thế? Nếu chị yêu anh ta thì hãy lấy anh ta đi.”
“Em không hiểu đâu,” Mellana chùi nước mắt. “Chị không thể lấy anh ấy!”
Những ngón tay của Finnula lần trở lại chuôi dao găm. “Hắn ta có gia đình rồi phải không? Vậy thì được rồi. Robert và em sẽ treo cổ hắn tnrớc khi chị kịp chớp mắt. Vụ đó sẽ hay lắm đấy.”
“Anh ấy chưa kết hôn.” Mellana khịt mũi.
Finnula ngồi sụp xuống nền lò sưởi, thở hắt ra mạnh đến nỗi làm bay mấy lọn tóc trên trán cô chị gái. Quả thực hôm nay nàng chẳng còn có đủ kiên nhẫn để xử trí với cô chị lãng đãng của mình. Lần theo một con lợn rừng còn dễ gấp mười lần việc phải nói ra ngô ra khoai với Mellana.
“Vậy thì có rắc rối gì nào? Nếu anh ta chưa kết hôn và chị yêu anh ta, vậy thì sao hai người không thể lấy nhau?”
“Là chuyện của hồi môn của chị, Finn ạ”.
“Của hồi môn à?” Finnula gục đầu vào hai bàn tay.
“Ôi Mel. Hãy bảo em không phải như vậy đi”.
“Chị buộc phải làm thế, Finn ạ! Năm đám cưới trong có mấy năm. Và chị chẳng có gì để mặc. Chị đã mặc cái váy gấm màu xanh vào đám cưới của chị Brynn, cái váy lụa màu oải hương thì trong đám cưới của Patricia, váy nhung đỏ tía chị đặt may tận Luân Đôn thì mặc trong đám cưới của Camilla, váy lanh màu hoa hồng trong đám cưới Christina, và váy gấm vàng kim trong đám cưới của em...” Mellana nhìn lên với vẻ hối lỗi, khi nhận ra rằng Finnula rất không thích nhắc tới đám cưới của chính nàng. “Chị xin lỗi, Finn. Chi chắc với em đó chỉ là chuyện lặt vặt. Dù gì em cũng chỉ quan tâm tới cung tên chứ không phải là ruy băng và đồ trang sức. Nhưng mà chị sẽ trở thành trò cười cho cả cái làng này nếu chị xuất hiện tại đám cưới của chị em gái mình ửong một bộ váy đã mặc rồi...”
Finnula tự nhủ rằng làm gì có ai ở Stephensgate nhớ xem Mellana đã mặc gì trong các đám cưới của chị em mình, Stephensgate có phải là kinh đô thời trang của thế giới đâu cơ chứ. Nhưng nàng cố kìm nén không phát biểu điều đó thành lời. Thay vào đó Finnula nói, vẫn vùi đầu trong hai bàn tay, “Chị đang nói với em rằng chị đã tiên toàn bộ tiền hồi môn của chị vào áo xống hả Mellana?”
“Không chỉ là áo xống,” Mellana cam đoan. “Cả váy nữa”. Và mặc dù Finnula thực sự nghĩ rằng Mellana đã cư xử ngu ngốc - chẳng khá gì hơn cô bạn khờ dại Isabella Laroche của chị, người có ông bố đang quản lý rất tệ điền trang của ngài Hugo trong khi ngài đi vắng - thì Finnula vẫn không khỏi cảm thấy tiếc cho chị mình. Dù sao thì việc có thai và chưa kết hôn cũng chẳng phải là một điều dễ chịu.
Khi Finnula ngước nhìn lên, mặt nàng chẳng có chút cảm xúc nào. “Chị có hình dung được rằng” nàng hỏi, “anh Robert sẽ làm gì khi anh ấy phát hiện ra chuyện chị đã làm không?”
“Chị biết chứ Finn! Chứ em nghĩ tại sao chị lại khóc lóc chứ? Và Jack chẳng có một mẩu vàng nào...”
“Jack à?”
“Jack Mallory”. Mặt Mellana đỏ bừng, mắt nàng cụp xuống. “Anh ấy là người hát rong. Em có nhớ anh ấy đã chơi đàn luýt tuyệt làm sao trong đám cưới của Christina...”
“Quỷ thần ơi,” Finnula thì thầm, mắt nàng nhắm lại vì kinh hoàng. “Một gã hát rong? Chị đã có bầu với một gã hát rong?”
“Phải, vì thế mà bọn chị không thể kết hôn nếu không có khoản hồi môn của chị, bởi vì tất cả những gì Jack có là chiếc đàn vi-ô-lông ba dây và vài quả bóng tung hứng. Và cả con lừa tên là Kate của anh ấy nữa. Em biết Robert sẽ chẳng bao giờ cho phép chị cưới một người chẳng có lấy hai bộ quần áo để thay đổi, chứ đừng nói tới một ngôi nhà để bọn chị chung sống...” Finnula thở dài, ước ao tận đáy lòng rằng một người chị nào khác chứ không phải nàng đã tìm ra Mellana khóc lóc bên bếp lửa. Brynn có thể sẽ cảm thông, Patricia có thể sẽ mắng mỏ, Camỉlla sẽ phá ra cười và Christina sẽ thở hổn hển, nhưng tất cả bọn họ sẽ biết xử trí với tình cảnh này tốt hơn nàng. Finnula chưa bao giờ trải qua cảm xúc này, chẳng có lấy một khái niệm mơ hồ nhất về việc yêu một người tới mất trí như thế nào, như cách mà Mellana đang yêu Jack Mallory. Nhìn chung thì Finnula cảm thấy đó là lợi thế của nàng. Theo những gì mà nàng quan sát được, chuyện yêu đương có vẻ như khá đau đớn.
“Thay vì khóc lóc về chuyện đã rồi, sao chị không gom góp những gì chị kiếm được từ việc ủ bia...” Nàng dừng lại khi nhận ra rằng Mellana đang lắc đầu quầy quậy. “Có chuyện gì vậy”?
Cặp lông mi dài của Mellana long lanh nước. “Em không hiểu sao? Chị đã tiêu hết rồi.”
“Chị đã tiêu hết sạch rồi?” giọng của Finnula vỡ ra. “Nhưng đó là hơn năm mươi...”
“Chị cần có lược mới,” Mellana thì thầm trong nước mắt. “Và ruy băng buộc tóc nữa. Và người bán hàng rong tới đây hôm trước, ông ta bán những cái thắt lưng tuyệt trần đời...”
Finnula khó có thể kìm mình khỏi nguyền rủa, và nàng làm như vậy bất chấp cái nhìn quở trách của chị mình. “Chị tiêu tất cả số tiền ủ bia vừa rồi vào mấy cái đồ rẻ tiền đó à? Ôi Mellana, sao chị có thể làm thế? Số tiền đó là để mua mạch nha và hoa bia cho mẻ bia mùa hè mà”!
“Chị biết! Nhưng một thiếu nữ không thể lúc nào cũng nghĩ tới bia được.” Mellana sụt sịt.
Hàm dưới của Finnula rớt xuống, ừ thì chị của nàng không thông minh cho lắm nhưng chắc chắn đây là việc làm ngu ngốc nhất mà một phụ nữ từng làm trong lịch sử của Shropshire. Việc làm ăn của Mellana đang rất khá. Thứ rượu bia mà Mellana làm ra được coi là ngon nhất ở Shropshire và các ông chủ quán trọ ở làng lân cận cũng cất công tới tận Stephensgate để mua một hay hai thùng bia của cô Mellana đáng yêu. Nhưng giờ thì chẳng còn vốn để mua nguyên liệu vậy nên sự nghiệp nấu bia của Mellana chắc cũng chỉ cầm cự được trong ngày một ngày hai.
“Thiếu nữ ấy hả? Chị đâu còn là thiếu nữ nữa? Chị sắp có con rồi. Chị định lấy gì để nuôi nó đây? Chị không thể lúc nào cũng sống ở cối xay với anh Robert được. Anh ấy sắp cưới vợ rồi và dù Rosamund có tử tế đến mấy cũng không thể chịu nổi một cô em chồng với bộ óc của con gà, chưa nói tới chuyện có con không chồng cứ bám riết lấy...”
Ngay lập tức Finnula cảm thấy hối tiếc về những lời nàng đã nói. Mellana lại òa khóc thổn thức, “Em mà cũng dám nói cơ đấy! Em cũng chỉ đi lấy chồng được một đêm rồi lại trở về cối xay...”
“Em là góa phụ,” Finnula hét lên, cố gắng để không mềm lòng vì nước mắt của chị. “Chị nhớ chứ? Chồng em chết ngay trong đêm tân hôn.”
“Thế chẳng tiện quá còn gì. Em ghét ông ta lắm mà?” Nhưng ngay trước khi cơn giận dữ của Finnula bùng phát, Mellana đã nắm lấy tay nàng cầu khẩn với sự hối lỗi thành thực. “Finn, tha thứ cho chị! Lẽ ra chị không nên nói như vậy. Chị biết đó không phải là lỗi của em. Xin em đừng đi. Chị cần em giúp. Em thông minh còn chị thì ngu ngốc. Em hãy nghe chị nói đã được không? Isabella đã chỉ cho chị một cách để kiếm tiền nhưng chị nhút nhát quá chẳng dám làm.” Finnula không nghe hết những lời chị nói. Ở phòng ngoài đang vang liên tiếng đàn vui vẻ của anh chồng chị Camilla. Kèm với đó, Finnula nghe thấy tiếng anh trai mình đang gọi họ. Khốn thật! Anh ấy sẽ xuống đây ngay mà Mellana thì không biết nói dối. Sự thực sẽ lộ ra và sẽ chẳng có ăn mừng gì sất. Có án mạng thì đúng hơn. Einnula mong là Jack Mallory và con lừa quỷ quái của anh ta đừng có lảng vảng ở đâu đó gần Stephensgate.
“Nhưng em có thể làm được, Finn ạ!” Mellana đột nhiên chơi bài ngửa. “Em không nhút nhát. Em chẳng sợ gì cả. Và chuyện này cũng giống như đặt bẫy con cáo hay con hươu thôi. Chị chắc chắn đấy!”
“Chị chắc chắn chuyện gì?” Finnula vừa hỏi và ngước nhìn gương mặt đột nhiên thay đổi của chị mình. Nước mắt và mí mắt sưng mọng đã biến mất thay vào đó là cặp mắt xanh lấp lánh và đôi môi đỏ run lên vì phấn khích.
“Hãy nói là em sẽ giúp chị đi, Finn! Em nói đi!”
Đang bị phân tâm vì lo sợ trận lôi đình của ông anh trai, Pinnula đáp bừa, “Tất nhiên là em sẽ giúp chị nếu em làm được. Nhưng em không hiểu chị sẽ thoát ra khỏi việc này bằng cách nào.”
“Cứ tin chị đi. Em hứa chứ?”
“Em hứa. Giờ hãy ra ngoài đó thôi. Mọi người đang gọi chúng ta. Đừng để họ nghi ngờ...”
Mellana vui sướng ôm chặt lấy cô em gái của mình. “Chị biết là em sẽ giúp chị mà. Em luôn tốt với chị. Chị không quan tâm những gì mọi người nói về em, chị không nghĩ em kỳ lạ. Với tài năng săn bắn của em, em thừa sức bắt được người giàu nhất ở Shropshire này!”
Finnula tò mò nhìn chị. “Chị đang nói cái gì thế?” Ngạc nhiên vì Finnula vẫn chưa hiểu ra, Mellana lại phải giải thích lại. Và Mellana phải dùng tới một lượng nước mắt đáng kể nữa trước khi Finnual cân nhắc tới việc thực hiện lời hứa mà nàng đã đưa ra trong một phút giây xao nhãng.
Tác giả :
Meg Cabot