Tiên Ấn
Quyển 1 - Chương 55: Hạt giống của Tự Do!
Dịch giả: Nguyên Đán [Tuý Thư Cư Sĩ]
Dịch: Nguyên Đán
- Chuyện gì... là chuyện gì?
Song phương chợt lâm vào thế giằng co, trừng mắt nhìn nhau, nhưng không ai làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Dưới tác động của hàn quang, mặt đất toác ra một vết nứt sâu hoắm dài chừng ba trượng ngay trong huyệt động nhỏ hẹp, nhìn thấy cũng đủ giật mình.
Ai nấy đều kinh ngạc quan sát vết nứt trên mặt đất, miệng hít một luồng khí lạnh, sống lưng bất chợt cảm thấy rờn rợn.
Đất đá ở dãy núi Thiên Uyên này cứng đến mức độ nào thì không ai rõ ràng hơn đám mỏ nô. Vậy mà có thể tạo ra một vết nứt lớn đến thế tại đây thì nhất định đó là một lực lượng rất mạnh, mạnh hơn xa bọn họ.
...
- Ối...
-...Ai...
-...Là ai...
Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo. Xích Hổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đang bước dần đến.
Người vừa tới áo quần tả tơi, đầu tóc tán loạn, toàn thân dơ bẩn rối nùi, nhìn thoáng qua còn tệ hại hơn cả đám mỏ nô. Thế nhưng sống lưng của hắn thẳng tăm tắp, khiến cho người ta có cảm giác tiều tụy nhưng bất phàm. Nhất là ánh mắt của hắn, so với sao trời còn muốn lấp lánh hơn, sâu trong đó lóe lên sắc thái gì đó như cố chấp hòa cùng trí tuệ. Nhân vật như vậy, dù bề ngoài có chật vật đến thế nào thì cũng không ai dám khinh nhờn đến, huống chi trên mặt đất, vẫn còn nguyên vết nứt kinh hồn kia nữa.
Người này chẳng lẽ là Bạch Mộc Trần vừa phá quan ra?
- Các... Các hạ là ai? Tới đây có chuyện gì cần?
Xích Hổ tỏ ra kiêng kỵ nhìn người nọ, mấy đầu mục xung quanh cũng bắt đầu đề phòng, chỉ có điều không ai dám tùy tiện xuất đầu.
- Ngươi là Xích Hổ?
Bạch Mộc Trần từng bước tiến lại gần, hắn đi tới đâu, người ta né ra tới đó.
- Chính thị, các hạ có gì chỉ giáo?
Xích Hổ sầm mặt xuống, nhanh chóng trấn định lại. Y vốn là một đầu mục rất có danh tiếng trong đám mỏ nô, lúc này tự nhiên không thể lùi bước, bằng không về sau lấy gì mà chế phục chúng nhân.
Bạch Mộc Trần không chút khách khí, trực tiếp hỏi:
- Các người mới vừa nói gì, ta đây nghe được cả. Ra các người cho rằng, lấy thế lực của mình mà che chở cho những mỏ nô khác là đúng là tốt sao?
- Có gì không tốt chứ?
Xích Hổ đầu tiên là kinh ngạc, sau lập tức lạnh lùng:
- Chí ít là có thể sống sót, đó mới là điều trọng yếu nhất...
- Sống sót sao?
Bạch Mộc Trần không phản bác, chỉ cảm khái nói:
- Đúng nhỉ, còn sống thì mới còn hi vọng. Nhưng để rồi như đám người kia ư..?
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về lũ người chưa lâm trận đã rút lui khi nãy.
Ai nấy đều hướng mắt nhìn theo, ánh mắt không thèm che giấu, có trào phúng, có lạnh lùng, có hận ý...
Xích Hồ im lặng, không rõ đối phương làm vậy là có ý gì. Nếu không phải cố kỵ thực lực của hắn, y có lẽ đã động thủ bắt lấy Bạch Mộc Trần từ lâu.
- Sợ hãi dưới áp lực, ích kỷ, nhu nhược, trơ cứng rồi chai sạn...
Bạch Mộc Trần nhấn từng chữ một:
- Đó gọi là sống sót... Như vậy sao?
Dừng một lúc, Bạch Mộc Trần lại tiếp:
- Ban đầu, đại bộ phận mỏ nô vì muốn giữ mạng mà bất đắc dĩ tập hợp lại, giúp đỡ tương trợ lẫn nhau. Nhưng rồi càng về sau tư tâm càng lớn, bắt đầu phân hóa biến chất, cướp đoạt, giành giật, chiếm hữu, đánh giết... dần dần ai nấy đều quên hẳn đi mình đang ở đâu, quên hẳn đi thân phận của mình. Các ngươi... các ngươi chỉ là đám nô lệ khai thác mỏ, trong mắt những tu sĩ chính thống kia, các ngươi còn không bằng con kiến. Các ngươi ở đây sống chết với nhau, bọn họ cũng chẳng thèm nháy đến cái lông mi! Vậy, các ngươi cảm thấy cuộc sống như thế là đáng sao?
- Tiểu tử thối, ngươi nói cái mẹ gì thế...
Một tiếng quát vang lên, Chu Bát hướng ánh mắt về phía đám thủ hạ ra ý thúc dục. Kỳ thực, trong lòng y không thực sự sợ đối phương, bởi y tin, chỉ cần đối phương động thủ, đám người Xích Hổ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ có hơn mười mấy người, nếu đồng loạt ra tay, nhất định sẽ thắng...
Chỉ tiếc, Chu Bát đánh giá quá cao uy tín cũng như thực lực của y.
Xích Hổ và đám đầu mục vẫn kiêng kỵ Bạch Mộc Trần chẳng ai dám ra tay. Mà đám thủ hạ của Chu Bát càng nhìn tới thì càng không có ai dại dột xuất đầu động thủ.
- Ngươi... các ngươi phản sao? Lên cho ta... các ngươi...
Y còn đang hung hăng thét gọi thì một đạo hàn quang vụt lóe lên, mạnh mẽ quăng Chu Bát đập vào vách đá, rơi xuống bất động.
...
Trong động im phăng phắc, ai nấy nhìn Chu Bát bầy nhầy trên đất, tay chân nhất thời tê bại đi.
Trong đám đông đầu mục, Chu Bát cũng không tính là cao thủ, thế nhưng y tu hành đã lâu, thật không ngờ cuối cùng chỉ với một chiêu liền bị quăng đi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ có nghe cũng chẳng tin.
Người vừa xuất thủ đương nhiên là Bạch Mộc Trần, nhưng đáng tiếc là không một ai thấy hắn ra tay như thế nào. Nhưng cứ nhìn vệt nứt trên nền đá, ai nấy đều phải kinh hãi đề phòng.
- Ếch chết tại mồm.
Bạch Mộc Trần không để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh, bởi nếu hắn chân chính động sát ý, thì đám người Xích Hổ hôm nay một kẻ cũng đừng hòng còn sống thoát thân.
Mặc kệ đám thủ hạ chấn động bất an, Xích Hổ cố tự trấn định:
- Chốt lại là ngươi muốn gì...?
- Ta muốn gì ư?
Bạch Mộc Trần cúi đầu lẩm bẩm, cứ như đang suy tư.
Mãi lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vốn mơ hồ, bất chợt lộ ra một loại tín niệm và sự kiên trì bất khuất:
- Tự do... ta muốn... Tự Do!
- Ngươi... ngươi nói cái gì..?
Đám người Xích Hổ càng nghe càng kinh hoàng. Bọn họ không phải không hiểu được ý trong lời nói của đối phương, nhưng căn bản một chút bọn họ cũng không dám suy nghĩ đến điều đó.
Trái ngược với bọn họ, bên phía Tiểu Thần ai nấy ánh mắt sáng ngời, trong lòng bất tri bất giác sinh ra chút chờ đợi. Tuy bọn hắn không biết đối phương có tính toán hay kế hoạch gì, nhưng bọn hắn nguyện ý tin tưởng, tin tưởng để có được hi vọng...
- Ta nói... ta muốn tự do.., lẽ nào các người không muốn?
Bạch Mộc Trần nửa cười nửa không nhìn Xích Hổ, thần thái hắn như toát lên ý niệm, nào đến đây đi, theo ta cùng tạo phản, cùng ta tìm tới tự do!
- Điên rồi... người này điên rồi...
Đám người Xích Hổ kinh hãi vạn phần, liên tục lùi lại đằng sau, như rất sợ mình có nửa điểm dính vào quan hệ với đối phương vậy!
Trong mắt bọn người này, tu sĩ chính thống là trời, là đất, là tất cả quyền uy tối thượng. Bọn họ không phải chưa từng thấy người phản kháng, nhưng kết quả tất cả đều bị trấn áp dã man, chết không tử tế. Mà ngay lúc này, đột nhiên lại có người nhảy ra nói muốn "Tự Do", trời ạ, ở đâu lại nảy ra ý muốn đó, quả thật là muốn chết, hơn nữa là chết đến không thể chết hơn.
Từ trong kinh hoàng, Xích Hổ chợt nảy lên ý nghĩ, người này tu vi cao như vậy, vì sao lại ở nơi đây. Trong ấn tượng của y, bất luận mỏ nô nào tu vi đạt tới trình độ nhất định, đều đi khỏi nơi này được trở về tông phái, đợi sau này vượt qua đại kiếp nạn Tán tiên sẽ phân công nhiệm vụ khác. Bởi dù sao một Tán tiên đã độ kiếp, giá trị vẫn cao hơn rất nhiều lần Tán tiên chưa độ kiếp.
Mặc kệ đối phương nghĩ gì muốn gì, Xích Hổ cũng nguyện không dại dột động đến loại người như Bạch Mộc Trần. Chính vì vậy, y dẫn người của mình bỏ đi.
Mấy đầu mục còn lại thấy cảnh tượng như vậy, nào dám lân la, vội vã nói vài câu rồi nhanh chóng lùi ra.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng yên, trong mắt ánh lên nét cười bình thản.
Có sợ hãi mới sinh ra động lực và dũng khí. Có lòng tham mới muốn sinh tồn. Đám người Xích Hổ còn biết sợ, biết tránh tai họa, đã nói rõ bọn họ vẫn còn biết suy nghĩ, vẫn còn ý niệm, chứ không hẳn đã chai cứng trơ lỳ.
Những điều hắn vừa nói lúc nãy, cũng không phải tùy tiện thốt ra, mà là Bạch Mộc Trần muốn từ trong lòng mọi người, gieo cho họ một hạt giống, hạt giống của Tự Do...
Tâm tư có lung lay chấn động, thì con đường hướng tới tự do mới có thể bắt đầu...
Dịch: Nguyên Đán
- Chuyện gì... là chuyện gì?
Song phương chợt lâm vào thế giằng co, trừng mắt nhìn nhau, nhưng không ai làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.
Dưới tác động của hàn quang, mặt đất toác ra một vết nứt sâu hoắm dài chừng ba trượng ngay trong huyệt động nhỏ hẹp, nhìn thấy cũng đủ giật mình.
Ai nấy đều kinh ngạc quan sát vết nứt trên mặt đất, miệng hít một luồng khí lạnh, sống lưng bất chợt cảm thấy rờn rợn.
Đất đá ở dãy núi Thiên Uyên này cứng đến mức độ nào thì không ai rõ ràng hơn đám mỏ nô. Vậy mà có thể tạo ra một vết nứt lớn đến thế tại đây thì nhất định đó là một lực lượng rất mạnh, mạnh hơn xa bọn họ.
...
- Ối...
-...Ai...
-...Là ai...
Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo. Xích Hổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đang bước dần đến.
Người vừa tới áo quần tả tơi, đầu tóc tán loạn, toàn thân dơ bẩn rối nùi, nhìn thoáng qua còn tệ hại hơn cả đám mỏ nô. Thế nhưng sống lưng của hắn thẳng tăm tắp, khiến cho người ta có cảm giác tiều tụy nhưng bất phàm. Nhất là ánh mắt của hắn, so với sao trời còn muốn lấp lánh hơn, sâu trong đó lóe lên sắc thái gì đó như cố chấp hòa cùng trí tuệ. Nhân vật như vậy, dù bề ngoài có chật vật đến thế nào thì cũng không ai dám khinh nhờn đến, huống chi trên mặt đất, vẫn còn nguyên vết nứt kinh hồn kia nữa.
Người này chẳng lẽ là Bạch Mộc Trần vừa phá quan ra?
- Các... Các hạ là ai? Tới đây có chuyện gì cần?
Xích Hổ tỏ ra kiêng kỵ nhìn người nọ, mấy đầu mục xung quanh cũng bắt đầu đề phòng, chỉ có điều không ai dám tùy tiện xuất đầu.
- Ngươi là Xích Hổ?
Bạch Mộc Trần từng bước tiến lại gần, hắn đi tới đâu, người ta né ra tới đó.
- Chính thị, các hạ có gì chỉ giáo?
Xích Hổ sầm mặt xuống, nhanh chóng trấn định lại. Y vốn là một đầu mục rất có danh tiếng trong đám mỏ nô, lúc này tự nhiên không thể lùi bước, bằng không về sau lấy gì mà chế phục chúng nhân.
Bạch Mộc Trần không chút khách khí, trực tiếp hỏi:
- Các người mới vừa nói gì, ta đây nghe được cả. Ra các người cho rằng, lấy thế lực của mình mà che chở cho những mỏ nô khác là đúng là tốt sao?
- Có gì không tốt chứ?
Xích Hổ đầu tiên là kinh ngạc, sau lập tức lạnh lùng:
- Chí ít là có thể sống sót, đó mới là điều trọng yếu nhất...
- Sống sót sao?
Bạch Mộc Trần không phản bác, chỉ cảm khái nói:
- Đúng nhỉ, còn sống thì mới còn hi vọng. Nhưng để rồi như đám người kia ư..?
Vừa nói hắn vừa chỉ tay về lũ người chưa lâm trận đã rút lui khi nãy.
Ai nấy đều hướng mắt nhìn theo, ánh mắt không thèm che giấu, có trào phúng, có lạnh lùng, có hận ý...
Xích Hồ im lặng, không rõ đối phương làm vậy là có ý gì. Nếu không phải cố kỵ thực lực của hắn, y có lẽ đã động thủ bắt lấy Bạch Mộc Trần từ lâu.
- Sợ hãi dưới áp lực, ích kỷ, nhu nhược, trơ cứng rồi chai sạn...
Bạch Mộc Trần nhấn từng chữ một:
- Đó gọi là sống sót... Như vậy sao?
Dừng một lúc, Bạch Mộc Trần lại tiếp:
- Ban đầu, đại bộ phận mỏ nô vì muốn giữ mạng mà bất đắc dĩ tập hợp lại, giúp đỡ tương trợ lẫn nhau. Nhưng rồi càng về sau tư tâm càng lớn, bắt đầu phân hóa biến chất, cướp đoạt, giành giật, chiếm hữu, đánh giết... dần dần ai nấy đều quên hẳn đi mình đang ở đâu, quên hẳn đi thân phận của mình. Các ngươi... các ngươi chỉ là đám nô lệ khai thác mỏ, trong mắt những tu sĩ chính thống kia, các ngươi còn không bằng con kiến. Các ngươi ở đây sống chết với nhau, bọn họ cũng chẳng thèm nháy đến cái lông mi! Vậy, các ngươi cảm thấy cuộc sống như thế là đáng sao?
- Tiểu tử thối, ngươi nói cái mẹ gì thế...
Một tiếng quát vang lên, Chu Bát hướng ánh mắt về phía đám thủ hạ ra ý thúc dục. Kỳ thực, trong lòng y không thực sự sợ đối phương, bởi y tin, chỉ cần đối phương động thủ, đám người Xích Hổ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ có hơn mười mấy người, nếu đồng loạt ra tay, nhất định sẽ thắng...
Chỉ tiếc, Chu Bát đánh giá quá cao uy tín cũng như thực lực của y.
Xích Hổ và đám đầu mục vẫn kiêng kỵ Bạch Mộc Trần chẳng ai dám ra tay. Mà đám thủ hạ của Chu Bát càng nhìn tới thì càng không có ai dại dột xuất đầu động thủ.
- Ngươi... các ngươi phản sao? Lên cho ta... các ngươi...
Y còn đang hung hăng thét gọi thì một đạo hàn quang vụt lóe lên, mạnh mẽ quăng Chu Bát đập vào vách đá, rơi xuống bất động.
...
Trong động im phăng phắc, ai nấy nhìn Chu Bát bầy nhầy trên đất, tay chân nhất thời tê bại đi.
Trong đám đông đầu mục, Chu Bát cũng không tính là cao thủ, thế nhưng y tu hành đã lâu, thật không ngờ cuối cùng chỉ với một chiêu liền bị quăng đi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ có nghe cũng chẳng tin.
Người vừa xuất thủ đương nhiên là Bạch Mộc Trần, nhưng đáng tiếc là không một ai thấy hắn ra tay như thế nào. Nhưng cứ nhìn vệt nứt trên nền đá, ai nấy đều phải kinh hãi đề phòng.
- Ếch chết tại mồm.
Bạch Mộc Trần không để ý đến những ánh mắt khác thường xung quanh, bởi nếu hắn chân chính động sát ý, thì đám người Xích Hổ hôm nay một kẻ cũng đừng hòng còn sống thoát thân.
Mặc kệ đám thủ hạ chấn động bất an, Xích Hổ cố tự trấn định:
- Chốt lại là ngươi muốn gì...?
- Ta muốn gì ư?
Bạch Mộc Trần cúi đầu lẩm bẩm, cứ như đang suy tư.
Mãi lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vốn mơ hồ, bất chợt lộ ra một loại tín niệm và sự kiên trì bất khuất:
- Tự do... ta muốn... Tự Do!
- Ngươi... ngươi nói cái gì..?
Đám người Xích Hổ càng nghe càng kinh hoàng. Bọn họ không phải không hiểu được ý trong lời nói của đối phương, nhưng căn bản một chút bọn họ cũng không dám suy nghĩ đến điều đó.
Trái ngược với bọn họ, bên phía Tiểu Thần ai nấy ánh mắt sáng ngời, trong lòng bất tri bất giác sinh ra chút chờ đợi. Tuy bọn hắn không biết đối phương có tính toán hay kế hoạch gì, nhưng bọn hắn nguyện ý tin tưởng, tin tưởng để có được hi vọng...
- Ta nói... ta muốn tự do.., lẽ nào các người không muốn?
Bạch Mộc Trần nửa cười nửa không nhìn Xích Hổ, thần thái hắn như toát lên ý niệm, nào đến đây đi, theo ta cùng tạo phản, cùng ta tìm tới tự do!
- Điên rồi... người này điên rồi...
Đám người Xích Hổ kinh hãi vạn phần, liên tục lùi lại đằng sau, như rất sợ mình có nửa điểm dính vào quan hệ với đối phương vậy!
Trong mắt bọn người này, tu sĩ chính thống là trời, là đất, là tất cả quyền uy tối thượng. Bọn họ không phải chưa từng thấy người phản kháng, nhưng kết quả tất cả đều bị trấn áp dã man, chết không tử tế. Mà ngay lúc này, đột nhiên lại có người nhảy ra nói muốn "Tự Do", trời ạ, ở đâu lại nảy ra ý muốn đó, quả thật là muốn chết, hơn nữa là chết đến không thể chết hơn.
Từ trong kinh hoàng, Xích Hổ chợt nảy lên ý nghĩ, người này tu vi cao như vậy, vì sao lại ở nơi đây. Trong ấn tượng của y, bất luận mỏ nô nào tu vi đạt tới trình độ nhất định, đều đi khỏi nơi này được trở về tông phái, đợi sau này vượt qua đại kiếp nạn Tán tiên sẽ phân công nhiệm vụ khác. Bởi dù sao một Tán tiên đã độ kiếp, giá trị vẫn cao hơn rất nhiều lần Tán tiên chưa độ kiếp.
Mặc kệ đối phương nghĩ gì muốn gì, Xích Hổ cũng nguyện không dại dột động đến loại người như Bạch Mộc Trần. Chính vì vậy, y dẫn người của mình bỏ đi.
Mấy đầu mục còn lại thấy cảnh tượng như vậy, nào dám lân la, vội vã nói vài câu rồi nhanh chóng lùi ra.
Bạch Mộc Trần lẳng lặng đứng yên, trong mắt ánh lên nét cười bình thản.
Có sợ hãi mới sinh ra động lực và dũng khí. Có lòng tham mới muốn sinh tồn. Đám người Xích Hổ còn biết sợ, biết tránh tai họa, đã nói rõ bọn họ vẫn còn biết suy nghĩ, vẫn còn ý niệm, chứ không hẳn đã chai cứng trơ lỳ.
Những điều hắn vừa nói lúc nãy, cũng không phải tùy tiện thốt ra, mà là Bạch Mộc Trần muốn từ trong lòng mọi người, gieo cho họ một hạt giống, hạt giống của Tự Do...
Tâm tư có lung lay chấn động, thì con đường hướng tới tự do mới có thể bắt đầu...
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân