Tiên Ấn
Quyển 1 - Chương 13: Bí mật của Bạch Mộc Trần
Dịch giả: CSDK00
Phía dưới Thiên Uyên vô cùng tối tăm lạnh lẽo, trong màn sương đen kịt có lôi đình hiện lên.
Đây một con đường nhỏ hẹp, quanh co khúc khuỷu kéo dài đến tận sâu trong sơn mạch.
"Đinh! Đinh! Đinh!".
Bên trong huyệt động tối đen, một bóng người đơn bạc đang cầm dùi ra sức đào đào ở phía trên tường đá. Nam tử làm việc rất chăm chú, trên khuôn mặt tái nhợt có vài phần tiều tụy, thế nhưng cánh tay thủy chung vẫn không ngừng lại.
Một hồi sau, bức tường đá cứng rắn lộ ra một khối tinh hạch, được người này gỡ xuống một cách thành thạo và thu vào trong túi đựng khoáng thạch.
"Hô, không sai biệt lắm."
Bạch Mộc Trần thở phào nhẹ nhõm, đặt mông nằm dài ra trên mặt đất, thở hổn hển một cách yếu ớt.
Trải qua hơn nửa tháng cố gắng quên ăn quên ngủ, cuối cùng hắn đã đào được mười chín khối tiên thạch nên tinh lực hầu như đã cạn. Cũng may tiên thạch trong túi đã đủ, sau khi trở về giao nộp xong thì hắn cũng không cần tiếp tục làm nữa.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Mộc Trần khôi phục lại tinh thần rất nhanh và ngồi dậy.
"Phồn Tinh Quyết • Tụ --".
Bạch Mộc Trần hai tay thôi động ấn quyết, từng tia Tiên Linh Chi Khí yếu ớt xung quanh tụ lại, từng chút từng chút một luyện hóa ở bên trong cơ thể, khôi phục lấy tiên nguyên hắn bị tiêu hao.
Thật lâu sau, Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong cơn nhập định liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, trên mặt không còn vẻ tiều tụy chút nào. Ngay sau đó, hắn đeo túi quặng vào lại bên hông, lấy ra một túi trữ vật từ trong ngực và rót thần thức vào.
Không gian bên trong túi này nhỏ không đến mười mét vuông, bên trong cất chứa tất cả tài sản của Bạch Mộc Trần.
Phía bên trái có ba đôi mộc phiến, đúng là linh mộc mua ở Tiên Thảo Đường, chính giữa bày một khối thân phận ngọc bài, một cái tiên phù ba giai cùng một quyển trục cổ xưa, mà bên phải đặt một thanh phi kiếm màu đỏ.
Phi kiếm tên "Xích Dương", chính là trung phẩm linh khí mà ngày đó hắn mua ở Nô Thị.
Trong số Tiên Nô, không ít người có được hạ phẩm linh khí, nhưng số người có được trung phẩm hay thượng phẩm linh khí cũng không nhiều, về phần cực phẩm cùng tuyệt phẩm linh khí căn bản không phải là đồ vật mà Tiên Nô có thể có được.
Dù "Xích Dương" tại Tiên Giới chỉ là thứ đồ vật tầm thường, thế nhưng tài liệu luyện chế ra nó đích thị là tiên thiết, uy lực của nó còn hơn xa so với cực phẩm linh khí ở hạ giới. Ngày ấy bị bọn Vương Đông vây công, sở dĩ có thể đơn giản đánh chết ba người đối phương vì ngoại trừ có trận pháp thì thanh trung phẩm linh khí này có công lao không nhỏ.
Nhớ ngày Bạch Mộc Trần vì thu mua nó mà phải hao phí sức lực không nhỏ. Phải biết rằng, dù là ở Tiên Giới cũng không phải ai ai cũng có thể có được tiên khí, dù sao tiên khí cần có tài liệu cùng phương pháp luyện chế phức tạp hơn nhiều so với hạ giới. Mà một ít tông phái nhỏ đừng nói tiên khí, ngay cả tuyệt phẩm linh khí còn khó mà có.
Tâm thần đảo qua phi kiếm, Bạch Mộc Trần đưa mắt nhìn quyển trục chính giữa... Đấy là một quyển trục cổ xưa được hắn tổn hao một ngàn điểm cống hiến mua về từ Tàn Thư Tập, tên là 《 Đạo Tàng 》. Cũng bởi cả tháng nay một mực chuyên tâm đào khoáng nên vẫn chưa thể nghiên cứu ảo diệu bên trong, hôm nay rảnh rỗi cũng cần phải xem kỹ một chút.
" Đạo Tàng...".
Ý niệm trong đầu khẽ động, quyển trục Đạo Tàng kia liền xuất hiện trên tay, vuốt nhẹ một cái, chậm rãi mở quyển trục ra, bất chợt một cảm giác kỳ dị tràn vào trong óc.
Quyển trục này không khác gì với quyển trục bình thường, trục là cẩm thạch, hai đầu cuốn tròn bằng lụa vàng, nhìn qua thấy vô cùng cổ xưa. Mà trên quyển trục ngoại trừ trống trơn cũng không phát hiện cái gì khác lạ.
Nếu không phải vì bên ngoài quyển trục thêu hai chữ có từ trước tiên lịch, chỉ sợ sớm bị người cho là phế phẩm rồi vứt đi. Dù là như thế, Tiên Sĩ có được nó cũng không cho là bảo bối gì thần kỳ nên tùy tiện xếp vào Tàn Thư Tập.
Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần đem quyển trục ném lên không, rồi đánh vào một đạo tiên nguyên.
Tiên nguyên vừa tiếp xúc với quyển trục thì bị cắn nuốt, giống như là đá chìm đáy biển, biệt tăm biệt tích, không có phản ứng chút nào.
Bạch Mộc Trần thấy thế cũng không nản lòng, lại thả ra thần thức xem xét cẩn thận từng li từng tí xung quanh quyển trục. Thần thức tiếp xúc với quyển trục vẫn không phát sinh phản ứng gì lạ, tựa như đặt ở trước mặt là một vật chết.
Dùng thủy xâm, dùng hỏa luyện, huyết dẫn...
Liên tục thử năm sáu loại biện pháp, quyển trục vẫn y nguyên không có chút động tĩnh.
Thấy thế, Bạch Mộc Trần cau mày bất đắc dĩ thở dài. Hắn cũng không cho là mình tốt số, có thể không công nhặt được bảo bối, bất quá hắn vẫn bám lấy một tia hy vọng, nhưng có ngờ đâu đấy chỉ là mơ mộng hão huyền.
Ngẫm lại cũng đúng, quyển trục này rất có thể là đồ vật phía trước tiên lịch, nếu thật sự có bí mật gì thì sao có thể bị người ta coi như phế phẩm ném vào trong Tàn Thư Tập, mình thật là khờ, lãng phí một cách vô ích cả ngàn cống hiến.
Suy nghĩ một hồi, Bạch Mộc Trần cũng không vứt bỏ 《 Đạo Tàng 》, dầu gì cũng đã bỏ ra một cái giá lớn mua về, thôi thì giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Kỳ thật, cũng không trách Bạch Mộc Trần mong đợi như vậy, bởi vì hắn cũng mang trong mình một bí mật.
Trong thần hồn của hắn một mực cất giấu một miếng ngọc phiến mỏng manh, đấy là một linh vật hắn được sư tôn Bạch Diệu Tử tặng cho lúc rời khỏi sư môn để xuống núi rèn luyện. Vật ấy được Bạch Diệu Tử tìm ra trong lúc vô tình, lai lịch cụ thể cũng không thể nào tra cứu. Trước đây hắn vẫn cảm giác miếng ngọc này rất kỳ quái nên vẫn đeo trên người để lúc nào cũng có thể lấy ra xem xét. Chỉ tiếc nhiều năm qua đi vẫn không kết quả, cuối cùng chỉ có thể vứt xó ngọc phiến sang một bên và sau này cũng không để ý đến nó nữa.
Nào ngờ, sau khi Bạch Mộc Trần phi thăng Tiên Giới rồi thành Tán Tiên, khối ngọc phiến này cư nhiên cũng đi theo đến nơi này, hơn nữa một mực ẩn núp tại trong thần hồn hắn, ngay cả Kim Tiên của Phi Thăng Điện cũng không có phát hiện ra. Nếu không phải nhiều năm trước xảy ra một chuyện ngoài ý muốn bị thương tổn đến thần hồn thì sợ rằng mãi mãi hắn cũng không biết trong thân thể có tồn tại một vật như vậy.
Ngọc phiến này thần kỳ phi thường, sau khi thần hồn Bạch Mộc Trần bị thương lại chủ động chữa trị. Điểm tiếc nuối duy nhất là những năm gần đây Bạch Mộc Trần vẫn muốn câu thông với ngọc phiến nhưng lại không thể sinh ra chút cảm ứng nào.
Thu hồi chút tâm tư không thực tế, Bạch Mộc Trần trở về với hiện thực, chính mình đã không có cái gọi là tiên duyên nên chỉ có thể bước từng bước một. Dù sao trong kế hoạch của hắn cũng không có ý định một bước lên trời.
Cất “Đạo Tàng” vào trong túi trữ vật, Bạch Mộc Trần lại lấy một mảnh linh mộc thả ra trước ngực.
Phiến linh mộc dài rộng không đến ba tấc, chi to bằng lòng bàn tay, bên trong ẩn chứa Mộc Linh chi khí màu xanh lục tuy mỏng manh nhưng cũng coi như ngưng thực.
"Xuy!".
Tâm thần Bạch Mộc Trần ngưng tụ, một đạo tiên nguyên tinh thuần vờn quanh hai ngón tay... Ngón tay khẽ động, đạo tiên nguyên kia lập tức hóa thành một sợi tơ dài bay chậm rãi về phía linh mộc.
Phía dưới Thiên Uyên vô cùng tối tăm lạnh lẽo, trong màn sương đen kịt có lôi đình hiện lên.
Đây một con đường nhỏ hẹp, quanh co khúc khuỷu kéo dài đến tận sâu trong sơn mạch.
"Đinh! Đinh! Đinh!".
Bên trong huyệt động tối đen, một bóng người đơn bạc đang cầm dùi ra sức đào đào ở phía trên tường đá. Nam tử làm việc rất chăm chú, trên khuôn mặt tái nhợt có vài phần tiều tụy, thế nhưng cánh tay thủy chung vẫn không ngừng lại.
Một hồi sau, bức tường đá cứng rắn lộ ra một khối tinh hạch, được người này gỡ xuống một cách thành thạo và thu vào trong túi đựng khoáng thạch.
"Hô, không sai biệt lắm."
Bạch Mộc Trần thở phào nhẹ nhõm, đặt mông nằm dài ra trên mặt đất, thở hổn hển một cách yếu ớt.
Trải qua hơn nửa tháng cố gắng quên ăn quên ngủ, cuối cùng hắn đã đào được mười chín khối tiên thạch nên tinh lực hầu như đã cạn. Cũng may tiên thạch trong túi đã đủ, sau khi trở về giao nộp xong thì hắn cũng không cần tiếp tục làm nữa.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Mộc Trần khôi phục lại tinh thần rất nhanh và ngồi dậy.
"Phồn Tinh Quyết • Tụ --".
Bạch Mộc Trần hai tay thôi động ấn quyết, từng tia Tiên Linh Chi Khí yếu ớt xung quanh tụ lại, từng chút từng chút một luyện hóa ở bên trong cơ thể, khôi phục lấy tiên nguyên hắn bị tiêu hao.
Thật lâu sau, Bạch Mộc Trần tỉnh lại từ trong cơn nhập định liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, trên mặt không còn vẻ tiều tụy chút nào. Ngay sau đó, hắn đeo túi quặng vào lại bên hông, lấy ra một túi trữ vật từ trong ngực và rót thần thức vào.
Không gian bên trong túi này nhỏ không đến mười mét vuông, bên trong cất chứa tất cả tài sản của Bạch Mộc Trần.
Phía bên trái có ba đôi mộc phiến, đúng là linh mộc mua ở Tiên Thảo Đường, chính giữa bày một khối thân phận ngọc bài, một cái tiên phù ba giai cùng một quyển trục cổ xưa, mà bên phải đặt một thanh phi kiếm màu đỏ.
Phi kiếm tên "Xích Dương", chính là trung phẩm linh khí mà ngày đó hắn mua ở Nô Thị.
Trong số Tiên Nô, không ít người có được hạ phẩm linh khí, nhưng số người có được trung phẩm hay thượng phẩm linh khí cũng không nhiều, về phần cực phẩm cùng tuyệt phẩm linh khí căn bản không phải là đồ vật mà Tiên Nô có thể có được.
Dù "Xích Dương" tại Tiên Giới chỉ là thứ đồ vật tầm thường, thế nhưng tài liệu luyện chế ra nó đích thị là tiên thiết, uy lực của nó còn hơn xa so với cực phẩm linh khí ở hạ giới. Ngày ấy bị bọn Vương Đông vây công, sở dĩ có thể đơn giản đánh chết ba người đối phương vì ngoại trừ có trận pháp thì thanh trung phẩm linh khí này có công lao không nhỏ.
Nhớ ngày Bạch Mộc Trần vì thu mua nó mà phải hao phí sức lực không nhỏ. Phải biết rằng, dù là ở Tiên Giới cũng không phải ai ai cũng có thể có được tiên khí, dù sao tiên khí cần có tài liệu cùng phương pháp luyện chế phức tạp hơn nhiều so với hạ giới. Mà một ít tông phái nhỏ đừng nói tiên khí, ngay cả tuyệt phẩm linh khí còn khó mà có.
Tâm thần đảo qua phi kiếm, Bạch Mộc Trần đưa mắt nhìn quyển trục chính giữa... Đấy là một quyển trục cổ xưa được hắn tổn hao một ngàn điểm cống hiến mua về từ Tàn Thư Tập, tên là 《 Đạo Tàng 》. Cũng bởi cả tháng nay một mực chuyên tâm đào khoáng nên vẫn chưa thể nghiên cứu ảo diệu bên trong, hôm nay rảnh rỗi cũng cần phải xem kỹ một chút.
" Đạo Tàng...".
Ý niệm trong đầu khẽ động, quyển trục Đạo Tàng kia liền xuất hiện trên tay, vuốt nhẹ một cái, chậm rãi mở quyển trục ra, bất chợt một cảm giác kỳ dị tràn vào trong óc.
Quyển trục này không khác gì với quyển trục bình thường, trục là cẩm thạch, hai đầu cuốn tròn bằng lụa vàng, nhìn qua thấy vô cùng cổ xưa. Mà trên quyển trục ngoại trừ trống trơn cũng không phát hiện cái gì khác lạ.
Nếu không phải vì bên ngoài quyển trục thêu hai chữ có từ trước tiên lịch, chỉ sợ sớm bị người cho là phế phẩm rồi vứt đi. Dù là như thế, Tiên Sĩ có được nó cũng không cho là bảo bối gì thần kỳ nên tùy tiện xếp vào Tàn Thư Tập.
Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần đem quyển trục ném lên không, rồi đánh vào một đạo tiên nguyên.
Tiên nguyên vừa tiếp xúc với quyển trục thì bị cắn nuốt, giống như là đá chìm đáy biển, biệt tăm biệt tích, không có phản ứng chút nào.
Bạch Mộc Trần thấy thế cũng không nản lòng, lại thả ra thần thức xem xét cẩn thận từng li từng tí xung quanh quyển trục. Thần thức tiếp xúc với quyển trục vẫn không phát sinh phản ứng gì lạ, tựa như đặt ở trước mặt là một vật chết.
Dùng thủy xâm, dùng hỏa luyện, huyết dẫn...
Liên tục thử năm sáu loại biện pháp, quyển trục vẫn y nguyên không có chút động tĩnh.
Thấy thế, Bạch Mộc Trần cau mày bất đắc dĩ thở dài. Hắn cũng không cho là mình tốt số, có thể không công nhặt được bảo bối, bất quá hắn vẫn bám lấy một tia hy vọng, nhưng có ngờ đâu đấy chỉ là mơ mộng hão huyền.
Ngẫm lại cũng đúng, quyển trục này rất có thể là đồ vật phía trước tiên lịch, nếu thật sự có bí mật gì thì sao có thể bị người ta coi như phế phẩm ném vào trong Tàn Thư Tập, mình thật là khờ, lãng phí một cách vô ích cả ngàn cống hiến.
Suy nghĩ một hồi, Bạch Mộc Trần cũng không vứt bỏ 《 Đạo Tàng 》, dầu gì cũng đã bỏ ra một cái giá lớn mua về, thôi thì giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Kỳ thật, cũng không trách Bạch Mộc Trần mong đợi như vậy, bởi vì hắn cũng mang trong mình một bí mật.
Trong thần hồn của hắn một mực cất giấu một miếng ngọc phiến mỏng manh, đấy là một linh vật hắn được sư tôn Bạch Diệu Tử tặng cho lúc rời khỏi sư môn để xuống núi rèn luyện. Vật ấy được Bạch Diệu Tử tìm ra trong lúc vô tình, lai lịch cụ thể cũng không thể nào tra cứu. Trước đây hắn vẫn cảm giác miếng ngọc này rất kỳ quái nên vẫn đeo trên người để lúc nào cũng có thể lấy ra xem xét. Chỉ tiếc nhiều năm qua đi vẫn không kết quả, cuối cùng chỉ có thể vứt xó ngọc phiến sang một bên và sau này cũng không để ý đến nó nữa.
Nào ngờ, sau khi Bạch Mộc Trần phi thăng Tiên Giới rồi thành Tán Tiên, khối ngọc phiến này cư nhiên cũng đi theo đến nơi này, hơn nữa một mực ẩn núp tại trong thần hồn hắn, ngay cả Kim Tiên của Phi Thăng Điện cũng không có phát hiện ra. Nếu không phải nhiều năm trước xảy ra một chuyện ngoài ý muốn bị thương tổn đến thần hồn thì sợ rằng mãi mãi hắn cũng không biết trong thân thể có tồn tại một vật như vậy.
Ngọc phiến này thần kỳ phi thường, sau khi thần hồn Bạch Mộc Trần bị thương lại chủ động chữa trị. Điểm tiếc nuối duy nhất là những năm gần đây Bạch Mộc Trần vẫn muốn câu thông với ngọc phiến nhưng lại không thể sinh ra chút cảm ứng nào.
Thu hồi chút tâm tư không thực tế, Bạch Mộc Trần trở về với hiện thực, chính mình đã không có cái gọi là tiên duyên nên chỉ có thể bước từng bước một. Dù sao trong kế hoạch của hắn cũng không có ý định một bước lên trời.
Cất “Đạo Tàng” vào trong túi trữ vật, Bạch Mộc Trần lại lấy một mảnh linh mộc thả ra trước ngực.
Phiến linh mộc dài rộng không đến ba tấc, chi to bằng lòng bàn tay, bên trong ẩn chứa Mộc Linh chi khí màu xanh lục tuy mỏng manh nhưng cũng coi như ngưng thực.
"Xuy!".
Tâm thần Bạch Mộc Trần ngưng tụ, một đạo tiên nguyên tinh thuần vờn quanh hai ngón tay... Ngón tay khẽ động, đạo tiên nguyên kia lập tức hóa thành một sợi tơ dài bay chậm rãi về phía linh mộc.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân