Tiệm Quan Tài Trường Sinh
Chương 5: Giáng Đầu Thuật (5)
Edit: Qiezi
“Ái chà, bạn học gọi tôi à?” Hắn nghiêng người dựa sát vào Tạ Miên, cười híp mắt nói: “Tôi là Phạm Lam.”
Tạ Miên ngẩn ra.
Phạm Lam.
—— Còn một người ở ngoài chưa về, tên là Phạm Lam.
—— À, có lẽ lại lạc đường ở đâu rồi.
Trong đầu Tạ Miên tự động xuất hiện câu nói “Ái chà chà, lạc đường rồi.” của hắn. Xem ra người trong tiệm quan tài rất hiểu hắn.
Cậu dằn xuống vui sướng trong lòng, cố gắng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Phạm Lam: “Đêm qua trên đường Hồ Dương, anh đã cứu tôi.”
Phạm Lam hơi khựng lại, quay đầu nói với Tạ Miên: “Không phải tôi.”
Tạ Miên nhớ rõ giọng nói này, cũng rất khẳng định chính là hắn, nhưng không biết vì sao hắn phủ nhận, có lẽ có điều gì đó khó nói nên cậu không vạch trần.
“Tôi là ông chủ mới của tiệm quan tài, Tạ Miên.”
Phạm Lam như ngẩn ra, sau đó đến gần nhìn cậu, Tạ Miên có thể thấy được ảnh ngược của bản thân trong con ngươi đen kịt của hắn. Cậu nuốt nước bọt đầy khó khăn: “Sao, sao vậy?”
Phạm Lam đứng thẳng người, hai tay lại rúc vào trong tay áo: “Tôi phải đi đây, em cứ từ từ chơi.” Hắn nói xong liền vội vàng bỏ đi.
“?”
Tạ Miên trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hắn đi xa, sao lại không xây dựng quan hệ tốt giữa nhân viên và ông chủ chứ!
Cho dù không giúp cậu, ở lại với cậu một chút cũng được mà.
Mắt thấy Phạm Lam thật sự không quay lại, Tạ Miên thầm nghĩ không biết có nên đánh giá xếp hạng nhân viên hay không. Nếu không có ân cứu mạng, cậu nhất định sẽ phê bình hắn!
Khi trở về nhất định sẽ gửi hắn đến Bát gia, để Bát gia dạy bảo hắn một trận nhớ đời.
Nghĩ đến Bát gia, Tạ Miên lại phiền muộn, đến khi nào cậu mới có thể gặp được Bát gia thần bí khó lường này chứ?
Sau đó cậu đánh liều chui qua dây cảnh báo, thi thể đã bị mang đi, trên mặt đất chỉ còn từng mảng máu khô hòa lẫn với bùn đất.
Dường như trên mặt đất có mấy sợi dây rất dài, dính máu bị nhét dưới đất. Cậu bẻ một nhánh cây rồi gảy nó lên, cuối cùng lôi ra một đống lớn, quấn thành một cục len khổng lồ.
“Dài ghê.”
Tạ Miên hoảng sợ, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Không biết Phạm Lam đã quay lại từ khi nào, lặng lẽ vào trong phạm vi dây cảnh báo, còn cúi người cảm thán: “Cô gái này rụng tóc nghiêm trọng quá.”
“Thứ này là tóc?” Tạ Miên không dám tin khẩy một sợi dây soi dưới đèn đường, quan sát một lúc lâu vẫn không thể tin nổi. Thứ này ít nhất cũng hai thước, chất liệu như sợi len.
“Cho dù dùng hormon tăng trưởng cũng không thể to như thế.”
“Ừ.”
Tạ Miên quay đầu: “Ủa? Sao anh quay lại?”
Phạm Lam đứng thẳng người, dường như được nhắc nhở bèn gật đầu nói: “Ừ, tôi phải đi rồi.”
Sau đó hắn xoay người đi về phía dây cảnh báo, làm một tư thế uốn người về phía sau rồi ra ngoài.
Tạ Miên há hốc cảm thán: “Má ơi, eo của người này thật tốt, ai may mắn ngủ…”
Lúc này di động trong túi cậu đột nhiên rung lên, cậu không tiếp tục cảm thán về eo của Phạm Lam nữa mà lấy di động ra xem thử, hóa ra là Triệu Bân gọi đến.
“Tạ Miên, mày ở đâu?”
“Tao ở dưới lầu, sao vậy?” Tạ Miên kiểm tra ‘tóc’ và ‘vết máu’ dưới đất nhưng ánh mắt và suy nghĩ đều tập trung lên người Phạm Lam.
Là trùng hợp sao?
Đêm qua bị tấn công, hôm nay Bao Hạo Văn tự sát, cả hai lần cậu đều cảm thấy như có người đang theo dõi cậu.
Là hắn sao?
Phạm Lam ngừng bước, không hẹn mà cùng Tạ Miên nhìn về một hướng: “Có mùi máu tanh!”
“Làm sao mày biết? Biện Minh vừa tự sát, tao tìm đồ cấp cứu cho hắn, hiện tại đã gọi xe cứu thương, mày mau đến đây đi.”
“Tao lập tức quay về.” Tạ Miên nghe xong đã vội đứng lên, lẽ nào người hạ Giáng Đầu cho Bao Hạo Văn lại có động tác nhanh vậy?
“Được, mày nhanh một chút.” Triệu Bân luôn cảm thấy sắc mặt của Biện Minh càng lúc càng khó coi, hốc mắt hõm sâu, tay chân gần như không có tí thịt nào, giống như xác khô vậy.
“Mày nhớ đừng ăn bậy bạ, cũng đừng động vào thứ gì.” Tạ Miên còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ đầu dây bên kia.
“…..”
Lúc hai người chạy đến bệnh viện, Biện Minh đang ở trong phòng phẫu thuật. Triệu Bân ngồi trên ghế ngoài cửa, hai tay không ngừng chà xát, cậu vừa định mở miệng thì chợt nghe tiếng khóc lóc ồn ào phía sau.
“Tiểu Minh…”
“Tiểu Minh, sao con lại nghĩ quẩn muốn tự sát chứ, bỏ ba mẹ lại…”
Điều dưỡng nghe thấy bèn đi ra ngăn lại, tiếng khóc la biến thành thút thít. Tạ Miên nhận ra đây là ba mẹ của Biện Minh, họ là giáo viên trung học cách đại học thành Nam không xa.
“Này cháu, rốt cuộc Biện Minh nhà dì gặp chuyện gì, tại sao nó muốn tự sát?” Cổ tay Tạ Miên bị bà Biện siết chặt, đau đến mức hai đầu lông mày run lên, nhưng cậu không cử động mà chỉ khẽ lắc đầu.
Bà Biện thấy vậy, lập tức ôm mặt quay đi, dựa vào lòng ông chồng, yếu ớt đấm vào vai ông: “Nhất định là trong khoảng thời gian này ông quản nó quá chặt, không thi nổi nghiên cứu sinh thì sao, thích chơi game thì sao, nó không phải con trai ông nuôi mấy chục năm hả?”
Tạ Miên cay cay đôi mắt, Biện Minh xảy ra chuyện có ba mẹ lo lắng và đau lòng vì hắn. Còn cậu, một ngày nào đó khi cậu gặp nguy hiểm, không biết có ai lo lắng cho cậu không?
Không biết tại sao cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua Phạm Lam theo cậu tới bệnh viện. Hắn lẳng lặng đứng một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào, dường như chưa từng trải qua chuyện này, trên mặt không có biểu cảm gì.
Di động trong túi rung lên, Tạ Miên lặng lẽ ra ngoài hành lang nhận điện thoại.
“Ông chủ, ngài ở đâu?” Mục Yêu là cô gái duy nhất trong tiệm quan tài, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, lên giọng âm cuối nhưng vẫn có cảm giác âm trầm, khiến lông tơ dựng thẳng.
“Ở bệnh viện.” Tạ Miên quay lại nhìn Phạm Lam, chỉ thấy hắn hơi ngẩng đầu, hình như đang ngây người. Cậu dời tầm mắt, ho khan một tiếng rồi nói: “Sao vậy?”
“À, Thất gia bảo tôi nói với ngài một tiếng, sắp đến giữa tháng bảy, bảo ngài tranh thủ thời gian quay về viết báo cáo doanh thu năm nay rồi gửi xuống địa phủ.” Mục Yêu đứng dậy khỏi ghế mây, nhìn ra cửa nhỏ giọng nói: “Nửa năm đầu thiếu ba đơn hàng, nếu ngài báo cáo như vậy thì chắc chắn sẽ bị Bát gia mắng, ngài bảo Phạm Lam giúp ngài tìm vài vụ án nhỏ, thật giả lẫn lộn một chút.”
Giữa tháng bảy? Tết Trung Nguyên?
Đó không phải là tết quỷ sao? Doanh thu cái gì?
“Kiểm kê tiệm quan tài?”
Mục Yêu ừ một tiếng: “Đúng vậy, ngài nhớ kỹ là được, tranh thủ chút thời gian trở về một chuyến, tôi để sổ sách trong ô thứ ba ở quầy hàng, tự ngài xem nha.”
Lần này Tạ Miên không dám nhìn lén Phạm Lam, trái lại hạ giọng che miệng hỏi: “Tại sao phải tìm Phạm Lam?”
Mục Yêu suy nghĩ một chút, dường như hơi khó trả lời: “Bởi vì chỉ có mình hắn không nằm trong sổ sinh tử.”
“Ái chà, bạn học gọi tôi à?” Hắn nghiêng người dựa sát vào Tạ Miên, cười híp mắt nói: “Tôi là Phạm Lam.”
Tạ Miên ngẩn ra.
Phạm Lam.
—— Còn một người ở ngoài chưa về, tên là Phạm Lam.
—— À, có lẽ lại lạc đường ở đâu rồi.
Trong đầu Tạ Miên tự động xuất hiện câu nói “Ái chà chà, lạc đường rồi.” của hắn. Xem ra người trong tiệm quan tài rất hiểu hắn.
Cậu dằn xuống vui sướng trong lòng, cố gắng bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Phạm Lam: “Đêm qua trên đường Hồ Dương, anh đã cứu tôi.”
Phạm Lam hơi khựng lại, quay đầu nói với Tạ Miên: “Không phải tôi.”
Tạ Miên nhớ rõ giọng nói này, cũng rất khẳng định chính là hắn, nhưng không biết vì sao hắn phủ nhận, có lẽ có điều gì đó khó nói nên cậu không vạch trần.
“Tôi là ông chủ mới của tiệm quan tài, Tạ Miên.”
Phạm Lam như ngẩn ra, sau đó đến gần nhìn cậu, Tạ Miên có thể thấy được ảnh ngược của bản thân trong con ngươi đen kịt của hắn. Cậu nuốt nước bọt đầy khó khăn: “Sao, sao vậy?”
Phạm Lam đứng thẳng người, hai tay lại rúc vào trong tay áo: “Tôi phải đi đây, em cứ từ từ chơi.” Hắn nói xong liền vội vàng bỏ đi.
“?”
Tạ Miên trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hắn đi xa, sao lại không xây dựng quan hệ tốt giữa nhân viên và ông chủ chứ!
Cho dù không giúp cậu, ở lại với cậu một chút cũng được mà.
Mắt thấy Phạm Lam thật sự không quay lại, Tạ Miên thầm nghĩ không biết có nên đánh giá xếp hạng nhân viên hay không. Nếu không có ân cứu mạng, cậu nhất định sẽ phê bình hắn!
Khi trở về nhất định sẽ gửi hắn đến Bát gia, để Bát gia dạy bảo hắn một trận nhớ đời.
Nghĩ đến Bát gia, Tạ Miên lại phiền muộn, đến khi nào cậu mới có thể gặp được Bát gia thần bí khó lường này chứ?
Sau đó cậu đánh liều chui qua dây cảnh báo, thi thể đã bị mang đi, trên mặt đất chỉ còn từng mảng máu khô hòa lẫn với bùn đất.
Dường như trên mặt đất có mấy sợi dây rất dài, dính máu bị nhét dưới đất. Cậu bẻ một nhánh cây rồi gảy nó lên, cuối cùng lôi ra một đống lớn, quấn thành một cục len khổng lồ.
“Dài ghê.”
Tạ Miên hoảng sợ, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Không biết Phạm Lam đã quay lại từ khi nào, lặng lẽ vào trong phạm vi dây cảnh báo, còn cúi người cảm thán: “Cô gái này rụng tóc nghiêm trọng quá.”
“Thứ này là tóc?” Tạ Miên không dám tin khẩy một sợi dây soi dưới đèn đường, quan sát một lúc lâu vẫn không thể tin nổi. Thứ này ít nhất cũng hai thước, chất liệu như sợi len.
“Cho dù dùng hormon tăng trưởng cũng không thể to như thế.”
“Ừ.”
Tạ Miên quay đầu: “Ủa? Sao anh quay lại?”
Phạm Lam đứng thẳng người, dường như được nhắc nhở bèn gật đầu nói: “Ừ, tôi phải đi rồi.”
Sau đó hắn xoay người đi về phía dây cảnh báo, làm một tư thế uốn người về phía sau rồi ra ngoài.
Tạ Miên há hốc cảm thán: “Má ơi, eo của người này thật tốt, ai may mắn ngủ…”
Lúc này di động trong túi cậu đột nhiên rung lên, cậu không tiếp tục cảm thán về eo của Phạm Lam nữa mà lấy di động ra xem thử, hóa ra là Triệu Bân gọi đến.
“Tạ Miên, mày ở đâu?”
“Tao ở dưới lầu, sao vậy?” Tạ Miên kiểm tra ‘tóc’ và ‘vết máu’ dưới đất nhưng ánh mắt và suy nghĩ đều tập trung lên người Phạm Lam.
Là trùng hợp sao?
Đêm qua bị tấn công, hôm nay Bao Hạo Văn tự sát, cả hai lần cậu đều cảm thấy như có người đang theo dõi cậu.
Là hắn sao?
Phạm Lam ngừng bước, không hẹn mà cùng Tạ Miên nhìn về một hướng: “Có mùi máu tanh!”
“Làm sao mày biết? Biện Minh vừa tự sát, tao tìm đồ cấp cứu cho hắn, hiện tại đã gọi xe cứu thương, mày mau đến đây đi.”
“Tao lập tức quay về.” Tạ Miên nghe xong đã vội đứng lên, lẽ nào người hạ Giáng Đầu cho Bao Hạo Văn lại có động tác nhanh vậy?
“Được, mày nhanh một chút.” Triệu Bân luôn cảm thấy sắc mặt của Biện Minh càng lúc càng khó coi, hốc mắt hõm sâu, tay chân gần như không có tí thịt nào, giống như xác khô vậy.
“Mày nhớ đừng ăn bậy bạ, cũng đừng động vào thứ gì.” Tạ Miên còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ đầu dây bên kia.
“…..”
Lúc hai người chạy đến bệnh viện, Biện Minh đang ở trong phòng phẫu thuật. Triệu Bân ngồi trên ghế ngoài cửa, hai tay không ngừng chà xát, cậu vừa định mở miệng thì chợt nghe tiếng khóc lóc ồn ào phía sau.
“Tiểu Minh…”
“Tiểu Minh, sao con lại nghĩ quẩn muốn tự sát chứ, bỏ ba mẹ lại…”
Điều dưỡng nghe thấy bèn đi ra ngăn lại, tiếng khóc la biến thành thút thít. Tạ Miên nhận ra đây là ba mẹ của Biện Minh, họ là giáo viên trung học cách đại học thành Nam không xa.
“Này cháu, rốt cuộc Biện Minh nhà dì gặp chuyện gì, tại sao nó muốn tự sát?” Cổ tay Tạ Miên bị bà Biện siết chặt, đau đến mức hai đầu lông mày run lên, nhưng cậu không cử động mà chỉ khẽ lắc đầu.
Bà Biện thấy vậy, lập tức ôm mặt quay đi, dựa vào lòng ông chồng, yếu ớt đấm vào vai ông: “Nhất định là trong khoảng thời gian này ông quản nó quá chặt, không thi nổi nghiên cứu sinh thì sao, thích chơi game thì sao, nó không phải con trai ông nuôi mấy chục năm hả?”
Tạ Miên cay cay đôi mắt, Biện Minh xảy ra chuyện có ba mẹ lo lắng và đau lòng vì hắn. Còn cậu, một ngày nào đó khi cậu gặp nguy hiểm, không biết có ai lo lắng cho cậu không?
Không biết tại sao cậu lại quay đầu nhìn thoáng qua Phạm Lam theo cậu tới bệnh viện. Hắn lẳng lặng đứng một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào, dường như chưa từng trải qua chuyện này, trên mặt không có biểu cảm gì.
Di động trong túi rung lên, Tạ Miên lặng lẽ ra ngoài hành lang nhận điện thoại.
“Ông chủ, ngài ở đâu?” Mục Yêu là cô gái duy nhất trong tiệm quan tài, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, lên giọng âm cuối nhưng vẫn có cảm giác âm trầm, khiến lông tơ dựng thẳng.
“Ở bệnh viện.” Tạ Miên quay lại nhìn Phạm Lam, chỉ thấy hắn hơi ngẩng đầu, hình như đang ngây người. Cậu dời tầm mắt, ho khan một tiếng rồi nói: “Sao vậy?”
“À, Thất gia bảo tôi nói với ngài một tiếng, sắp đến giữa tháng bảy, bảo ngài tranh thủ thời gian quay về viết báo cáo doanh thu năm nay rồi gửi xuống địa phủ.” Mục Yêu đứng dậy khỏi ghế mây, nhìn ra cửa nhỏ giọng nói: “Nửa năm đầu thiếu ba đơn hàng, nếu ngài báo cáo như vậy thì chắc chắn sẽ bị Bát gia mắng, ngài bảo Phạm Lam giúp ngài tìm vài vụ án nhỏ, thật giả lẫn lộn một chút.”
Giữa tháng bảy? Tết Trung Nguyên?
Đó không phải là tết quỷ sao? Doanh thu cái gì?
“Kiểm kê tiệm quan tài?”
Mục Yêu ừ một tiếng: “Đúng vậy, ngài nhớ kỹ là được, tranh thủ chút thời gian trở về một chuyến, tôi để sổ sách trong ô thứ ba ở quầy hàng, tự ngài xem nha.”
Lần này Tạ Miên không dám nhìn lén Phạm Lam, trái lại hạ giọng che miệng hỏi: “Tại sao phải tìm Phạm Lam?”
Mục Yêu suy nghĩ một chút, dường như hơi khó trả lời: “Bởi vì chỉ có mình hắn không nằm trong sổ sinh tử.”
Tác giả :
Hoang Xuyên Đại