Tiệm Quan Tài Số 7
Chương 65
Thân thể Sở Chi quả thật không thoải mái, mà sự không thoải mái này nguyên nhân tự nhiên là do Sở Thanh tạo thành.
Sở Niệm bị đuổi ra ngoài cửa, Sở Thanh một bộ dáng đáng thương nhìn ca hắn: “Cho nên, chính là như vậy……” Sở Chi tức giận đến mức không biết nói cái gì cho phải, nằm ở trên giường nhịn không được trừng mắt nhìn Sở Thanh, nói: “Ngươi không có việc gì mà cùng hắn ngang ngược cái gì hả? Mị Dạ là kẻ có thể chọc vào sao? Hắn muốn gặp ta thì ta liền đi ra cho hắn gặp không phải được rồi sao? Cũng không thiếu mất miếng thịt nào. Ngươi nói, nếu Tiểu Thất không xuất hiện kịp thì xem ngươi định làm thế nào? Cùng Mị Dạ liên thủ phá tan Vạn Yêu Điện?” Sắc mặt Sở Thanh tái nhợt vài phần, cúi đầu bộ dáng đáng thương kêu một tiếng: “Ca……” Sở Chi thở dài, thật sự không đành lòng mắng đệ đệ chính mình thương từ nhỏ đến lớn này, hiện tại nhìn thấy Sở Thanh một bộ dáng đáng thương liền không nén được đau lòng: “Quên đi quên đi, ai, ngươi đến lúc nào mới có thể tỉnh ngộ được cho ta.” Sở Thanh thấy ca ca của mình phát giận xong rồi, liền thật cẩn thận ghé vào bên giường, cọ cọ Sở Chi. Sau đó hắn nhìn Sở Chi không có phản ứng gì, lại hóa thân thành hồ ly, nhảy lên giường nằm vào trong lòng Sở Chi.
Sở Chi ôm Sở Thanh, tay tự giác vuốt vuốt lông trên người Sở Thanh.
“Ngươi nói, Mị Dạ đến Yêu giới muốn gặp ta làm cái gì……” .
Cùng lúc đó, Thẩm Trạch cũng rầu rĩ không vui nói: “Mị Dạ hắn đến Yêu giới rốt cuộc là để làm gì? Địa vị lớn như thế lại chỉ muốn gặp Sở Chi một lần? Hắn cùng Sở Chi có cừu oán sao?” Đồng Thất bình tĩnh uống trà.
Thẩm Trạch tâm phiền ý loạn đóng cửa phòng lại, đi qua bình phong vào trong phòng, mắt nhìn Đồng Thất rồi lại tiếp tục ở trong phòng đi qua đi lại.
Đồng Thất buông chén trà, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang phiền chuyện gì?” Thẩm Trạch sửng sốt: “A?” Đồng Thất thở dài, đi đến bên người Thẩm Trạch kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó ấn lên bả vai Thẩm Trạch đè hắn xuống: “Ta là nói. Ngươi đang phiền cái gì?” Thẩm Trạch ngẩn ra, sau đó thở dài nói: “Không biết, ta cũng không biết chính mình đang phiền cái gì.” Đồng Thất đơn giản kéo Thẩm Trạch lên giường: “Ngủ đi.” Thẩm Trạch bất mãn nói: “Trời còn chưa có tối mà….ngủ cái gì mà ngủ.” Đồng Thất không nói lời nào.
Thẩm Trạch đột nhiên ý thức được cái gì, sau đó như bị ma xui quỷ khiến xoay người một cái áp lên người Đồng Thất.
Đồng Thất vốn đã nhắm hai mắt lại liền mạnh mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Thẩm Trạch không nói lời nào.
Thẩm Trạch bị Đồng Thất nhìn đến mức trong lòng khiếp sợ, sau đó ngượng ngập nói: “Hắc….Cái kia.” Đồng Thất vẫn như trước nghiêm mặt không nói lời nào, liền cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch. Thẩm Trạch chỉ cảm thấy trên cột sống có một luồng khí lạnh, hắn sờ sờ chóp mũi sau đó từ trên người Đồng Thất trườn xuống.
Xuống dưới rồi Thẩm Trạch cũng không nói gì, giống như một đứa nhỏ đang tức giận nghiêng người sang một bên.
Đồng Thất thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Trạch.” Lúc này đổi lại là Thẩm Trạch không để ý đến Đồng Thất, hắn còn cố ý hướng ra bên ngoài dịch sang, cùng Đồng Thất cách ra một khoảng.
Đồng Thất thở dài, âm thanh liền trở nên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trạch.” Thẩm Trạch rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.
Đồng Thất đột nhiên nở nụ cười, là loại cười bật ra tiếng. Thẩm Trạch buồn bực xoay người đối Đồng Thất nói: “Cười cái gì! Không cho phép cười!” Đồng Thất kéo tay Thẩm Trạch qua, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là trẻ con.” Thẩm Trạch cả giận nói: “Ngươi mới là trẻ con.” Đồng Thất ha ha cười hai tiếng, sau đó nói: “Tiểu Trạch rất muốn sao?” Mặt Thẩm Trạch bỗng dưng đỏ lên, trời còn chưa có tối, Đồng Thất liền dễ dàng thấy được mặt Thẩm Trạch đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Đồng Thất nhịn không được trêu trẻ con, y lại nói: “Tiểu Trạch rất muốn? Đúng không?” Thẩm Trạch mạnh xoay người xuống giường, mặt hướng về phía bình phong không thèm nhìn Đồng Thất, chỉ có chính hắn mới biết được mặt mình hồng đến mức nào.
Đáng chết! Cũng không phải là chưa từng thượng qua nam nhân mà còn đỏ mặt cái gì chứ! Thật sự là ở trước mắt Đồng Thất liền thấy bản thân mình như thế nào đều giống một……đứa trẻ.
Thẩm Trạch âm thầm ảo não, nhất thời không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Đồng Thất.
Tiểu Trạch rất muốn sao? Muốn cái gì! Đồng Thất chết tiệt, cư nhiên có thể làm vẻ mặt bình tĩnh nói ra loại lời nói này! Thật sự là, thật sự là….
Đồng Thất ở bên kia nhìn Thẩm Trạch giống như đứa nhỏ đang sinh hờn dỗi đối diện với bình phong, nhịn không được lắc đầu.
Ông chủ Đồng thanh tâm quả dục đã thành quen, nhất thời thật không biết phải đi dỗ tiểu tình nhân so với mình nhỏ hơn mười tuổi này.
Người Đồng gia đối với một chữ tình này so ra đều quan trọng hơn tính mạng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, vì tình yêu bọn họ có thể cái gì cũng không cần, nhưng là chính những người như vậy cũng không thể hiểu được như thế nào là yêu.
Hơn nữa kiếp trên người Thẩm Trạch nhìn qua thật sự khiến cho người ta khó hiểu, thật không biết là ở cùng một chỗ với hắn là cứu hắn hay hại hắn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đồng Thất hiện lên một tia ảm đạm, quên đi, chờ chuyện Mị Dạ chấm dứt liền tạm dừng chuyện làm ăn, chính mình cần phải mau chóng mang theo Thẩm Trạch đi Phùng gia bói một quẻ, bằng không thật sự lo lắng.
Đang lúc Đồng Thất cùng Thẩm Trạch hai người hết sức xuất thần, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, sau đó là một trận ồn ào.
Đồng Thất hoàn hồn, cau mày xuống giường, kéo theo Thẩm trạch còn đang âm thầm ảo não ra khỏi cửa.
Chỉ thấy một tòa cung điện ở phía Đông bốc cháy dữ dội, toàn bộ đám tiểu yêu đều chạy về hướng đó, Đồng Thất mặt nhăn mày nhíu càng sâu, nếu y nhớ không lầm, nơi kia hẳn là nơi Mị Dạ ở lại.
Thẩm Trạch tự nhiên cũng nhìn ra điều ấy, hắn nói: “Mị Dạ đang làm cái gì? Như thế nào lại châm lửa?” Đồng Thất nhìn chân trời phía Đông khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên, nói: “Việc này chỉ sợ không đơn giản, chúng ta đi nhìn xem.” Nói xong, liền kéo theo Thẩm Trạch hướng về phía bọn tiểu yêu chạy đi đến.
Thẩm Trạch tuy rằng trên mặt rất không tình nguyện, nhưng cũng lại rất tò mò, thấy Đồng Thất chậm rãi bước đi còn nhịn không được bước chân nhanh lên, cuối cùng, không biết nghĩ tới cái gì mà trên mặt mang hưng phấn buông tay Đồng Thất ra nhanh chóng đi về hướng Đông.
Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch chạy đi lại nhớ về chính mình ngày trước, nhịn không được cười cười, đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, giận dỗi cũng nhanh mà tiêu tan cũng nhanh.
Mị Dạ mặc dù tự nói là cởi giáp về quê, nhưng vẫn là một nhân vật có thân phận, một người như vậy nếu muốn dừng chân ở Yêu giới, Sở Thanh mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn là vì hắn an bài chiêu đãi hạng nhất đối với khách nhân ở ngoài Tử Lai Điện, Tử Lai Điện cách Vạn Yêu Điện có xa một chút, dựa theo ý nghĩ của Sở Thanh chính là tùy Mị Dạ ngươi lăn qua lăn lại, cho dù có thiêu cung điện cũng không thiêu được đến chủ điện.
Mà thực sự đến khi Mị Dạ đem cung điện thiêu cháy, Sở Thanh cũng không thể mặc kệ được.
Thẩm Trạch chạy đến nơi mới phát hiện là lửa này cháy rất kì lạ, ngọn lửa lớn màu lục lam đem cả cung điện vây trong một vòng tròn, cây cối hoa cỏ trồng xung quanh cung điện tất cả đều bị thiêu cháy sạch sẽ, toát ra làn khói dày đặc. Nhưng lửa này cũng chỉ thiêu cháy cây cối hoa cỏ, sau khi thiêu hết một vòng thì không lan ra bên ngoài cũng không liếm vào bên trong, Thẩm Trạch nhịn không được liền toát ra một ý tưởng quỷ dị, lửa này giống như không phải là muốn thiêu cháy cung điện, mà là muốn phòng ngừa có người tiến vào trong điện.
Sở Thanh đã muốn đứng ở bên ngoài cửa điện, một đám tiểu yêu nơm nớp lo sợ nhìn ngọn lửa quỷ dị này, Sở Niệm đứng ở bên cạnh phụ thân nó bày ra một bộ dáng tiểu đại nhân.
Đồng Thất đi qua nói: “Đây là có chuyện gì?” Sở Niệm chỉ huy người đem nước tạt vào ngọn lửa, nhưng là càng tạt nước vào ngọn lửa thì lửa càng cháy mạnh, ngọn lửa vừa rồi chỉ cao mấy chục phân hiện tại đã muốn bùng lên cao hơn một thước.
Sở Thanh cũng không ngăn hành vi của con mình lại, tùy ý chỉ vào một tiểu yêu đang run rẩy đứng ở bên cạnh mình.
“Trả lời Thất công tử đi, mau kể lại.” Tiểu yêu một bộ dáng đúng là sắp phát khóc rồi: “Ta hôm nay đến phiên trực ở ngoài Tử Lai Điện, vị đại nhân kia sau khi tiến vào cũng không có tiếng động lạ gì truyền ra…..Ta, ta chỉ là ngủ gật, sau đó đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘Ầm’ vang lên, sau đó nhìn lại, liền nhìn thấy ngọn lửa này bốc lên.” Đồng Thất nói: “Một cung điện lớn như vậy chỉ có một mình ngươi? Người khác đâu?” Tiểu yêu càng run rẩy lợi hại hơn: “Lửa này…lửa này ăn thịt người đó! Ta chạy trốn nhanh, chạy chậm đều bị ngọn lửa này ăn mất!” Đồng Thất còn muốn hỏi gì, thì ngọn lửa kia đã muốn cao đến hơn hai thước.
Mặt Sở Niệm có chút trắng bệch, Thẩm Trạch nhịn không được nói: “Quên đi, đừng kêu bọn hắn tạt nước nữa, lửa này giống như không thể diệt.” Sở Niệm nhìn nhìn Thẩm Trạch, sau khi do dự cũng phất tay áo xuống, đám tiểu yêu sau khi nhìn thấy động tác như thế của Sở Niệm đều dừng động tác lại.
Sở Thanh tâm tình không tốt phất phất tay, nói: “Được rồi, đều đi xuống đi.” Đám tiểu yêu giống như được đại xá liền lui xuống.
Đồng Thất thản nhiên nói: “Chuẩn bị làm gì bây giờ?” Sở Thanh ảo não nhìn ngọn lửa kia, nói: “Còn có thể làm gì bây giờ? Để cho hắn từ từ đốt. Ta đã biết là hôm nay sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.” Đồng Thất híp mắt nhìn ngọn lửa kia, nói: “Thử để cho người đi vào chưa?” Sở Thanh không đáp, lại nhìn nhìn ngọn lửa kia rồi xoay người bước đi.
Sở Niệm không yên nhìn Đồng Thất, nói: “Phụ vương ngay từ đầu đã kêu người đi vào, nhưng lửa này gặp cái gì liền thiêu cái đó, người đi vào ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp đã hóa thành khói trắng.” Thẩm Trạch xoa xoa tóc Sở Niệm, không nói gì.
Sở Niệm tâm nhỏ lại cẩn thận nhìn Đồng Thất nói: “Phụ vương chỉ là tâm tình không tốt……thúc không cần sinh khí.” Đồng Thất gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta biết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, Đồng Thất nói: “Chúng ta cũng quay về đi.” Thẩm Trạch: “A?” Đồng Thất nói: “A cái gì mà a, người ta là chính chủ đều nói cứ để thiêu từ từ, chúng ta hao tâm làm cái gì a?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu: “Thực sự cứ để hắn thiêu như vậy?” Đồng Thất nhịn không được cười nói: “Như thế nào? Ngươi còn muốn vào bên trong xem có chuyện gì xảy ra sao?” Thẩm Trạch khụ một tiếng: “Thực ra thì ta rất hiếu kỳ.” Đồng Thất cười cười, sau đó thuận tay từ trong túi rút ra một miếng giấy vàng hình vuông ra gập gập, vài giây sau liền gấp ra một con hạc giấy.
Thẩm Trạch nhìn hạc giấy, trên mặt không khỏi lộ ra một loại biểu cảm hưng phấn, nhưng trong hưng phấn lại có thêm mấy phần lo lắng nói: “Thứ này thì sao? Chắc là sẽ không bị thiêu theo chứ?” Đồng Thất nhún vai: “Thiêu liền thiêu.” Thẩm Trạch nói: “Như vậy không phải sẽ khiến ta đau lòng sao?” Đồng Thất cười cười, thuận tay đem hạc giấy phóng ra, hạc giấy ở trong không trung đập đập cánh, vòng quanh Đồng Thất vài vòng rồi sau đó bay về hướng ngọn lửa đang thiêu cháy mãnh liệt.
Hạc giấy bay đến trước ngọn lửa, không có chút do dự bay vọt vào, sau đó hóa thành một trận khói nhẹ.
Thẩm Trạch cùng Sở Niệm vẻ mặt đau khổ nhìn Đồng Thất, Đồng Thất liền buông tay xuống: “Cháy.” Thẩm Trạch tiếp tục oán niệm nhìn chằm chằm Đồng Thất, Đồng Thất cười mà không nói, chỉ nhìn ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa này không hề có chút độ ấm, cũng không biết vì sao Thẩm Trạch lại cảm thấy trên mặt nóng nóng, đang lúc hắn nhịn không nổi nữa muốn nói ra thì, nhìn thấy một con hạc giấy mang theo đốm lửa run rẩy nghiêng ngả lảo đảo bay ra.
Sở Niệm bị đuổi ra ngoài cửa, Sở Thanh một bộ dáng đáng thương nhìn ca hắn: “Cho nên, chính là như vậy……” Sở Chi tức giận đến mức không biết nói cái gì cho phải, nằm ở trên giường nhịn không được trừng mắt nhìn Sở Thanh, nói: “Ngươi không có việc gì mà cùng hắn ngang ngược cái gì hả? Mị Dạ là kẻ có thể chọc vào sao? Hắn muốn gặp ta thì ta liền đi ra cho hắn gặp không phải được rồi sao? Cũng không thiếu mất miếng thịt nào. Ngươi nói, nếu Tiểu Thất không xuất hiện kịp thì xem ngươi định làm thế nào? Cùng Mị Dạ liên thủ phá tan Vạn Yêu Điện?” Sắc mặt Sở Thanh tái nhợt vài phần, cúi đầu bộ dáng đáng thương kêu một tiếng: “Ca……” Sở Chi thở dài, thật sự không đành lòng mắng đệ đệ chính mình thương từ nhỏ đến lớn này, hiện tại nhìn thấy Sở Thanh một bộ dáng đáng thương liền không nén được đau lòng: “Quên đi quên đi, ai, ngươi đến lúc nào mới có thể tỉnh ngộ được cho ta.” Sở Thanh thấy ca ca của mình phát giận xong rồi, liền thật cẩn thận ghé vào bên giường, cọ cọ Sở Chi. Sau đó hắn nhìn Sở Chi không có phản ứng gì, lại hóa thân thành hồ ly, nhảy lên giường nằm vào trong lòng Sở Chi.
Sở Chi ôm Sở Thanh, tay tự giác vuốt vuốt lông trên người Sở Thanh.
“Ngươi nói, Mị Dạ đến Yêu giới muốn gặp ta làm cái gì……” .
Cùng lúc đó, Thẩm Trạch cũng rầu rĩ không vui nói: “Mị Dạ hắn đến Yêu giới rốt cuộc là để làm gì? Địa vị lớn như thế lại chỉ muốn gặp Sở Chi một lần? Hắn cùng Sở Chi có cừu oán sao?” Đồng Thất bình tĩnh uống trà.
Thẩm Trạch tâm phiền ý loạn đóng cửa phòng lại, đi qua bình phong vào trong phòng, mắt nhìn Đồng Thất rồi lại tiếp tục ở trong phòng đi qua đi lại.
Đồng Thất buông chén trà, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang phiền chuyện gì?” Thẩm Trạch sửng sốt: “A?” Đồng Thất thở dài, đi đến bên người Thẩm Trạch kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó ấn lên bả vai Thẩm Trạch đè hắn xuống: “Ta là nói. Ngươi đang phiền cái gì?” Thẩm Trạch ngẩn ra, sau đó thở dài nói: “Không biết, ta cũng không biết chính mình đang phiền cái gì.” Đồng Thất đơn giản kéo Thẩm Trạch lên giường: “Ngủ đi.” Thẩm Trạch bất mãn nói: “Trời còn chưa có tối mà….ngủ cái gì mà ngủ.” Đồng Thất không nói lời nào.
Thẩm Trạch đột nhiên ý thức được cái gì, sau đó như bị ma xui quỷ khiến xoay người một cái áp lên người Đồng Thất.
Đồng Thất vốn đã nhắm hai mắt lại liền mạnh mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Thẩm Trạch không nói lời nào.
Thẩm Trạch bị Đồng Thất nhìn đến mức trong lòng khiếp sợ, sau đó ngượng ngập nói: “Hắc….Cái kia.” Đồng Thất vẫn như trước nghiêm mặt không nói lời nào, liền cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm Trạch. Thẩm Trạch chỉ cảm thấy trên cột sống có một luồng khí lạnh, hắn sờ sờ chóp mũi sau đó từ trên người Đồng Thất trườn xuống.
Xuống dưới rồi Thẩm Trạch cũng không nói gì, giống như một đứa nhỏ đang tức giận nghiêng người sang một bên.
Đồng Thất thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Trạch.” Lúc này đổi lại là Thẩm Trạch không để ý đến Đồng Thất, hắn còn cố ý hướng ra bên ngoài dịch sang, cùng Đồng Thất cách ra một khoảng.
Đồng Thất thở dài, âm thanh liền trở nên nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trạch.” Thẩm Trạch rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.
Đồng Thất đột nhiên nở nụ cười, là loại cười bật ra tiếng. Thẩm Trạch buồn bực xoay người đối Đồng Thất nói: “Cười cái gì! Không cho phép cười!” Đồng Thất kéo tay Thẩm Trạch qua, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là trẻ con.” Thẩm Trạch cả giận nói: “Ngươi mới là trẻ con.” Đồng Thất ha ha cười hai tiếng, sau đó nói: “Tiểu Trạch rất muốn sao?” Mặt Thẩm Trạch bỗng dưng đỏ lên, trời còn chưa có tối, Đồng Thất liền dễ dàng thấy được mặt Thẩm Trạch đột nhiên trở nên đỏ bừng.
Đồng Thất nhịn không được trêu trẻ con, y lại nói: “Tiểu Trạch rất muốn? Đúng không?” Thẩm Trạch mạnh xoay người xuống giường, mặt hướng về phía bình phong không thèm nhìn Đồng Thất, chỉ có chính hắn mới biết được mặt mình hồng đến mức nào.
Đáng chết! Cũng không phải là chưa từng thượng qua nam nhân mà còn đỏ mặt cái gì chứ! Thật sự là ở trước mắt Đồng Thất liền thấy bản thân mình như thế nào đều giống một……đứa trẻ.
Thẩm Trạch âm thầm ảo não, nhất thời không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Đồng Thất.
Tiểu Trạch rất muốn sao? Muốn cái gì! Đồng Thất chết tiệt, cư nhiên có thể làm vẻ mặt bình tĩnh nói ra loại lời nói này! Thật sự là, thật sự là….
Đồng Thất ở bên kia nhìn Thẩm Trạch giống như đứa nhỏ đang sinh hờn dỗi đối diện với bình phong, nhịn không được lắc đầu.
Ông chủ Đồng thanh tâm quả dục đã thành quen, nhất thời thật không biết phải đi dỗ tiểu tình nhân so với mình nhỏ hơn mười tuổi này.
Người Đồng gia đối với một chữ tình này so ra đều quan trọng hơn tính mạng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, vì tình yêu bọn họ có thể cái gì cũng không cần, nhưng là chính những người như vậy cũng không thể hiểu được như thế nào là yêu.
Hơn nữa kiếp trên người Thẩm Trạch nhìn qua thật sự khiến cho người ta khó hiểu, thật không biết là ở cùng một chỗ với hắn là cứu hắn hay hại hắn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Đồng Thất hiện lên một tia ảm đạm, quên đi, chờ chuyện Mị Dạ chấm dứt liền tạm dừng chuyện làm ăn, chính mình cần phải mau chóng mang theo Thẩm Trạch đi Phùng gia bói một quẻ, bằng không thật sự lo lắng.
Đang lúc Đồng Thất cùng Thẩm Trạch hai người hết sức xuất thần, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, sau đó là một trận ồn ào.
Đồng Thất hoàn hồn, cau mày xuống giường, kéo theo Thẩm trạch còn đang âm thầm ảo não ra khỏi cửa.
Chỉ thấy một tòa cung điện ở phía Đông bốc cháy dữ dội, toàn bộ đám tiểu yêu đều chạy về hướng đó, Đồng Thất mặt nhăn mày nhíu càng sâu, nếu y nhớ không lầm, nơi kia hẳn là nơi Mị Dạ ở lại.
Thẩm Trạch tự nhiên cũng nhìn ra điều ấy, hắn nói: “Mị Dạ đang làm cái gì? Như thế nào lại châm lửa?” Đồng Thất nhìn chân trời phía Đông khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên, nói: “Việc này chỉ sợ không đơn giản, chúng ta đi nhìn xem.” Nói xong, liền kéo theo Thẩm Trạch hướng về phía bọn tiểu yêu chạy đi đến.
Thẩm Trạch tuy rằng trên mặt rất không tình nguyện, nhưng cũng lại rất tò mò, thấy Đồng Thất chậm rãi bước đi còn nhịn không được bước chân nhanh lên, cuối cùng, không biết nghĩ tới cái gì mà trên mặt mang hưng phấn buông tay Đồng Thất ra nhanh chóng đi về hướng Đông.
Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch chạy đi lại nhớ về chính mình ngày trước, nhịn không được cười cười, đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, giận dỗi cũng nhanh mà tiêu tan cũng nhanh.
Mị Dạ mặc dù tự nói là cởi giáp về quê, nhưng vẫn là một nhân vật có thân phận, một người như vậy nếu muốn dừng chân ở Yêu giới, Sở Thanh mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn là vì hắn an bài chiêu đãi hạng nhất đối với khách nhân ở ngoài Tử Lai Điện, Tử Lai Điện cách Vạn Yêu Điện có xa một chút, dựa theo ý nghĩ của Sở Thanh chính là tùy Mị Dạ ngươi lăn qua lăn lại, cho dù có thiêu cung điện cũng không thiêu được đến chủ điện.
Mà thực sự đến khi Mị Dạ đem cung điện thiêu cháy, Sở Thanh cũng không thể mặc kệ được.
Thẩm Trạch chạy đến nơi mới phát hiện là lửa này cháy rất kì lạ, ngọn lửa lớn màu lục lam đem cả cung điện vây trong một vòng tròn, cây cối hoa cỏ trồng xung quanh cung điện tất cả đều bị thiêu cháy sạch sẽ, toát ra làn khói dày đặc. Nhưng lửa này cũng chỉ thiêu cháy cây cối hoa cỏ, sau khi thiêu hết một vòng thì không lan ra bên ngoài cũng không liếm vào bên trong, Thẩm Trạch nhịn không được liền toát ra một ý tưởng quỷ dị, lửa này giống như không phải là muốn thiêu cháy cung điện, mà là muốn phòng ngừa có người tiến vào trong điện.
Sở Thanh đã muốn đứng ở bên ngoài cửa điện, một đám tiểu yêu nơm nớp lo sợ nhìn ngọn lửa quỷ dị này, Sở Niệm đứng ở bên cạnh phụ thân nó bày ra một bộ dáng tiểu đại nhân.
Đồng Thất đi qua nói: “Đây là có chuyện gì?” Sở Niệm chỉ huy người đem nước tạt vào ngọn lửa, nhưng là càng tạt nước vào ngọn lửa thì lửa càng cháy mạnh, ngọn lửa vừa rồi chỉ cao mấy chục phân hiện tại đã muốn bùng lên cao hơn một thước.
Sở Thanh cũng không ngăn hành vi của con mình lại, tùy ý chỉ vào một tiểu yêu đang run rẩy đứng ở bên cạnh mình.
“Trả lời Thất công tử đi, mau kể lại.” Tiểu yêu một bộ dáng đúng là sắp phát khóc rồi: “Ta hôm nay đến phiên trực ở ngoài Tử Lai Điện, vị đại nhân kia sau khi tiến vào cũng không có tiếng động lạ gì truyền ra…..Ta, ta chỉ là ngủ gật, sau đó đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘Ầm’ vang lên, sau đó nhìn lại, liền nhìn thấy ngọn lửa này bốc lên.” Đồng Thất nói: “Một cung điện lớn như vậy chỉ có một mình ngươi? Người khác đâu?” Tiểu yêu càng run rẩy lợi hại hơn: “Lửa này…lửa này ăn thịt người đó! Ta chạy trốn nhanh, chạy chậm đều bị ngọn lửa này ăn mất!” Đồng Thất còn muốn hỏi gì, thì ngọn lửa kia đã muốn cao đến hơn hai thước.
Mặt Sở Niệm có chút trắng bệch, Thẩm Trạch nhịn không được nói: “Quên đi, đừng kêu bọn hắn tạt nước nữa, lửa này giống như không thể diệt.” Sở Niệm nhìn nhìn Thẩm Trạch, sau khi do dự cũng phất tay áo xuống, đám tiểu yêu sau khi nhìn thấy động tác như thế của Sở Niệm đều dừng động tác lại.
Sở Thanh tâm tình không tốt phất phất tay, nói: “Được rồi, đều đi xuống đi.” Đám tiểu yêu giống như được đại xá liền lui xuống.
Đồng Thất thản nhiên nói: “Chuẩn bị làm gì bây giờ?” Sở Thanh ảo não nhìn ngọn lửa kia, nói: “Còn có thể làm gì bây giờ? Để cho hắn từ từ đốt. Ta đã biết là hôm nay sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.” Đồng Thất híp mắt nhìn ngọn lửa kia, nói: “Thử để cho người đi vào chưa?” Sở Thanh không đáp, lại nhìn nhìn ngọn lửa kia rồi xoay người bước đi.
Sở Niệm không yên nhìn Đồng Thất, nói: “Phụ vương ngay từ đầu đã kêu người đi vào, nhưng lửa này gặp cái gì liền thiêu cái đó, người đi vào ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp đã hóa thành khói trắng.” Thẩm Trạch xoa xoa tóc Sở Niệm, không nói gì.
Sở Niệm tâm nhỏ lại cẩn thận nhìn Đồng Thất nói: “Phụ vương chỉ là tâm tình không tốt……thúc không cần sinh khí.” Đồng Thất gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta biết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Niệm cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, Đồng Thất nói: “Chúng ta cũng quay về đi.” Thẩm Trạch: “A?” Đồng Thất nói: “A cái gì mà a, người ta là chính chủ đều nói cứ để thiêu từ từ, chúng ta hao tâm làm cái gì a?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu: “Thực sự cứ để hắn thiêu như vậy?” Đồng Thất nhịn không được cười nói: “Như thế nào? Ngươi còn muốn vào bên trong xem có chuyện gì xảy ra sao?” Thẩm Trạch khụ một tiếng: “Thực ra thì ta rất hiếu kỳ.” Đồng Thất cười cười, sau đó thuận tay từ trong túi rút ra một miếng giấy vàng hình vuông ra gập gập, vài giây sau liền gấp ra một con hạc giấy.
Thẩm Trạch nhìn hạc giấy, trên mặt không khỏi lộ ra một loại biểu cảm hưng phấn, nhưng trong hưng phấn lại có thêm mấy phần lo lắng nói: “Thứ này thì sao? Chắc là sẽ không bị thiêu theo chứ?” Đồng Thất nhún vai: “Thiêu liền thiêu.” Thẩm Trạch nói: “Như vậy không phải sẽ khiến ta đau lòng sao?” Đồng Thất cười cười, thuận tay đem hạc giấy phóng ra, hạc giấy ở trong không trung đập đập cánh, vòng quanh Đồng Thất vài vòng rồi sau đó bay về hướng ngọn lửa đang thiêu cháy mãnh liệt.
Hạc giấy bay đến trước ngọn lửa, không có chút do dự bay vọt vào, sau đó hóa thành một trận khói nhẹ.
Thẩm Trạch cùng Sở Niệm vẻ mặt đau khổ nhìn Đồng Thất, Đồng Thất liền buông tay xuống: “Cháy.” Thẩm Trạch tiếp tục oán niệm nhìn chằm chằm Đồng Thất, Đồng Thất cười mà không nói, chỉ nhìn ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa này không hề có chút độ ấm, cũng không biết vì sao Thẩm Trạch lại cảm thấy trên mặt nóng nóng, đang lúc hắn nhịn không nổi nữa muốn nói ra thì, nhìn thấy một con hạc giấy mang theo đốm lửa run rẩy nghiêng ngả lảo đảo bay ra.
Tác giả :
Thính Phong Mãn Lâu