Tiệm hoành thánh số 444
Chương 42
Chương 42: Trò mà loài mèo thích nhất
Trẻ con lên mười tuổi đã có thể hiểu rất nhiều chuyện. Vương Manh Manh nghe thấy người lớn nhắc tới yêu quái, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, rụt vào trong lòng mẹ: “Có yêu quái muốn ăn thịt Manh Manh ạ? Manh Manh rất sợ, rất sợ,…” Cảm nhận được sự run rẩy của con gái trong lòng mình, bà Vương vô cùng đâu lòng.
“Em gái không cần sợ, yêu quái không đáng sợ đâu, nếu nó dám đến anh sẽ cắn chết nó!”
Vương Manh Manh thò đầu khỏi lòng mẹ thì nhìn thấy một anh đẹp trai đang nhìn mình cười ấm áp. Lúc cười còn có hai cái răng khểnh lộ ra. Vốn dĩ trong lòng rất sợ hãi nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp kia thì nỗi sợ đã tan biến hơn một nữa.
Nhớ ra đây là người hôm trước đã cứu mình, hai mắt Vương Manh Manh sáng lên: “Anh, anh lại đến cứu em ạ?”
Sơn Miêu muốn nói không phải mình, nhưng khi nhìn tín nhiệm tràn đầy trong mắt cô bé thì vỗ ngực nói: “Có Sơn Miêu anh ở đây thì nhất định sẽ không để yêu quái hại em!”
Sau khi Vương Manh Manh tỉnh lại, ngoại trừ việc có chút đói bụng thì đều ổn nên cũng không cần tiếp tục nằm viện nữa. Vốn dĩ, giám đốc Vương muốn đưa vợ con về lại thành phố Vọng Giang. Nhưng Cảnh Thù không đồng ý, yêu cầu ba người nhà họ quay về ở tại biệt thự trong sơn trang. Đùa à, chẳng may người đi về, trên đường gặp chút chuyện gì, lại có người tưởng rằng hắn không có khả năng bảo vệ đứa bé kia thì sao. Lúc đầu ông chủ Vương rất lo lắng nhưng sau đó có Cảnh Thù đảm bảo, còn thêm Sơn Miêu nữa nên ông chủ Vương mới đồng ý, ông ấy cũng sợ trên đường trở về gặp chuyện không hay.
Biệt thự trong sơn trang của ông chủ Vương gần nước, phong cảnh rất đẹp. Bởi vì là chỗ ở của mình nên bên trong đều trang bị đầy đủ. Ngoài ba người nhà họ Vương ra thì bọn Trình Tiểu Hoa cũng được an bài ở tại khu biệt thự đó. Dù sao nơi này cũng rất rộng, tầng trên tầng dưới có tám phòng ngủ lận.
Sau khi về đến nhà, bà Vương chạy vào bếp, rửa tay nấu cơm để đãi khách. Cũng không còn cách nào, giúp việc đều bị dọa sợ, xin nghỉ hết rồi, chỉ có thể tự mình động tay. Trình Tiểu Hoa không chịu ngồi yên, cũng theo vào trong bếp giúp bà Vương.
Bà Vương lấy ra một nồi cơm điện mới, cười nói: “May mà trước đó có mua một cái nồi cơm điện năm lít, để phòng khi có khách thì có thể dùng. Bình thường chúng tôi hay dùng nồi ba lít thôi.”
Trình Tiểu Hoa hỏi: “Nồi nhỏ ba lít kia có ở đây không?”
“Có, sao vậy?”
“Có thể nấu thêm một nồi cơm được không? Cháu thấy cô còn mua một túi bánh bao, có thể hấp luôn không ạ? Ngại quá, em trai cháu ăn rất khỏe, cháu sợ không đủ cho em ấy ăn.”
“…”
Đến lúc ăn cơm trưa, bà Vương mới thật sự hiểu ăn rất khỏe là như thế nào. Sơn Miêu ăn một mạch hết cơm trong một cái nồi, thêm một tô cơm, và mười cái bánh bao nữa. Đến cả người từ trước đến nay rất kén ăn như Vương Manh Manh cũng bị anh Miêu này ảnh hưởng mà ăn thêm hai bát cơm.
Ngay lúc bà Vương lo lắng không đủ cơm, định đi nấu thêm thì Cảnh Thù buông bát xuống. Bà Thái lo lắng, lén lút hỏi Trình Tiểu Hoa: “Sao thầy Cảnh lại không ăn vậy? Cô thấy cậu ấy chỉ ăn hai miếng cơm rồi thôi, có phải không hợp khẩu vị không?”
Tất nhiên Trình Tiểu Hoa không thể kể cho người khác biết là hắn đã tịch cốc từ lâu, ăn hai miếng cơm đã rất nể mặt rồi, nên chỉ có thể cười cười: “Không sao đâu, cô cứ coi như anh ấy đang ăn kiêng để giảm cân đi ạ.”
Vương Thái Thái: “…”
Ăn cơm xong, Cảnh Thù bày kết giới trước, dặn dò mọi người không được tự ý ra khỏi cửa, sau đó tự mình đi xem xét bên ngoài.
Trình Tiểu Hoa muốn đi cùng nhưng Cảnh Thù lại nói: “Yêu quái này không rõ lai lịch, Minh Âm Linh không có cách không chế yêu quái. Cô không cần đi theo, nếu như bị ăn, bản quân lại phải mò bụng yêu quái tìm cô, rất phiền.” Dứt lời thì hóa thành một đạo ánh sáng, bay xuyên qua cửa sổ.
Trình Tiểu Hoa đứng bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh, lại nhớ đến chuyện yêu quái. Như Cảnh Thù nói thì đây là một con yêu quái rất mạnh, rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy? Đến Nhân gian này, điện hạ chỉ còn một thành công lực liệu có thể đối phó với yêu quái kia không? Càng nghĩ càng lo lắng, Trình Tiểu Hoa tìm Sơn Miêu đến bàn bạc. Cùng là yêu quái, chắc có thể hỏi được chút thông tin gì đấy.
Hỏi Tôn Danh Dương mới biết được, giờ Sơn Miêu đang chơi với Vương Manh Manh ở trong phòng cô bé.
Cửa phòng Vương Manh Manh đã đóng lại, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách, xem ra rất vui vẻ. “Không ngờ bình thường Sơn Miêu nhìn ngốc nghếch như vậy lại rất biết cách trông trẻ con. Chờ về sao mình có con sẽ để em ấy trông giúp. Mà khoan, sao mình lại nghĩ đến chuyện có con nhỉ? Giờ còn không cả có bạn trai cơ mà!”
Đợi đến lúc Trình Tiểu Hoa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh trong phòng thì vô cùng kinh ngạc. Không biết Sơn Miêu bắt được ở đâu một con chuột vẫn còn sống. Cậu túm đuôi con chuột, thả nó xuống đất, con chuột vội chạy đi. Nhưng không chạy được một mét thì lại bị Sơn Miêu nhào đến, túm lại.
Vương Manh Manh vui vẻ vỗ tay: “Anh Miêu thật tuyệt, giỏi quá đi mất!”
Sau đó Sơn Miêu lại thả, lại bắt, rồi lại thả, lại bắt lại,… thành một vòng tuần hoàn. Rõ ràng rất nhàm chán nhưng lại hợp với Vương Manh Manh, thấy con chuột chạy đi thì rất lo lắng đến lúc con chuột bị bắt lại thì vui vẻ vỗ tay hoan hô. Con chuột thật đáng thương, bị chơi đến mức không còn sức để chạy nữa.
Dưới tầng truyền đến giọng nói của bà Vương: “Thầy Tôn, cậu ăn đĩa hoa quả tráng miệng đi này. Tôi mang một đĩa khác lên trên tầng.”
Trình Tiểu Hoa vội chạy vào phòng: “Sơn Miêu, em đang làm gì ở đây!”
Sơn Miêu cầm cái đuôi dài của con chuột, quay lại nói: “Em đang chơi với Manh Manh. Chị Tiểu Hoa, làm sao thế?”
“Em chơi cái gì không chơi, sao lại đi dùng chuột để chơi hả? Nếu để bà Vương thấy, chắc bị dọa sợ đấy!”
Trình Tiểu Hoa trừng mắt nhìn Sơn Miêu, sau đó lại vỗ nhẹ lên lưng Vương Manh Manh: “Manh Manh này, hồi nhỏ anh Miêu không được chơi đồ chơi, hay là em dẫn anh ấy đi xem phòng đồ chơi của em đi?”
Vương Manh Manh đồng cảm nhìn Sơn Miêu: “Hóa ra hồi nhỏ anh Miêu không được chơi đồ chơi, thật đáng thương. Anh Miêu, anh mau đến đây, đồ chơi của em anh cứ chọn mà chơi này.” Nói xong thì đi đến đẩy cửa phòng đồ chơi, bên trong đều là đồ chơi bằng bông, con vật nào cũng có.
“Ừ, đến đây!” Sơn Miêu trả lời, không tiện vứt con chuột đi đâu cả nên tiện tay ném thẳng vào miệng. Trình Tiểu Hoa lắc lắc đầu, vừa lúc nhìn thấy trên miệng hắn còn có một đoạn đuôi chuột vẫn còn dư ra bên ngoài, sau đó hút một cái, cái đuôi cũng bị nuốt xuống. Ngay lập tức Trình Tiểu Hoa cảm thấy dạ dày khó chịu, buồn nôn. Trình Tiểu Hoa cố nhịn, lắc đầu đi ra ngoài.
Đầu óc cô nhất định là có vấn đề rồi nên mới nghĩ về sau có con sẽ để Sơn Miêu trông giúp. Nếu thực sự để cậu trông, nhỡ thành một con mèo nhỏ thì làm sao? Đến lúc nào đó sẽ ngậm một con chuột đi dọa người ấy chứ?
Cảnh Thù dạo một vòng quanh sơn trang, nhưng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn. Chẳng lẽ đối phương đã cảm thấy có chuyện gì đấy nên trốn đi rồi? Nghĩ vậy, Cảnh Thù động thân, trong chớp mắt đã đứng ở ngọn cây cao trên đỉnh núi. Sườn núi không cao lắm, trên núi có rất nhiều cây là do con người trồng. Có thể là vì tính toán đến độ đẹp mắt mà đều trồng cây xanh quanh năm. Cho dù đang là mùa đông thì cây cối ở nơi này vẫn rất xanh tốt. Phóng tầm mắt cũng chỉ thấy những ngôi biệt thự nhỏ lẫn trong tán cây, không thấy có yêu quái nào cả.
Nhìn xa hơn chút nữa, thì ở phía nam cũng có một sườn núi. Nghe nói ở nơi đó chuẩn bị xây dựng một sơn trang thứ hai, sau đó vì có chuyện ma quái mà phải tạm dừng việc xây dựng.
So với khu sơn trang đã xây xong này, khu sơn trang bên kia, có từng mảng đất đá bị đào xới lên, nhìn từ xa giống như một vết sẹo, rất xấu xí. Mà cây cối ở nơi đó cũng chưa được cải tạo xong nên đang vào mùa rụng lá, khác một trời một vực so với cảnh vật nơi này. Ở giữa những bụi cây bên đó, có thể thấp thoáng thấy giữa sườn nyis có một gốc đại thụ sừng sững đứng vững.
Gốc đại thụ kia sao? Cảnh Thù hơi nghi ngờ, thân hình đã hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía đó. Chỉ mất mấy giây, đạo ánh sáng đã dừng ở sườn núi bên kia. Cảnh Thù khoanh tay nhìn cây đại thụ to lớn, tán cây che mất một khoảng trời.
Cổ thụ này rất lớn. Là một cây bách, thân cây phải mười người ôm mới hết, cao khoảng hơn chục mét. Thân cây mọc trên sườn núi, còn tán cây thì cao gần đến đỉnh núi. Cây cối xung quanh đang đến mùa rụng lá, chỉ có cây bách này là cành lá vẫn xanh tốt.
Cảnh Thù xoa thân cây, thì thào nói nhỏ: “Không thể tưởng tượng được là trong thành phố mà còn có một gốc cây lâu năm như vậy.” Gió thổi qua, lá cây xào xạc như giọng nói đáp lại lời hắn.
“Cây đó thật to! Cách xa như vậy mà vẫn nhìn thấy.” Trình Tiểu Hoa đứng trên ban công ở tầng ba, cũng nhìn thấy cổ thụ kia, bởi vì biệt thự này cách núi Nam Sơn gần hơn với nơi lần trước họ ở, nên có thể nhìn rõ hơn nhiều.
Ông chủ Vương nói: “Gốc cây kia, nghe nói là cây bách đã hơn một nghìn năm tuổi. Bên trên không cho phép động vào, chúng tôi cũng hứa nhất định sẽ giữ lại cổ thụ đó, biến chỗ đó thành hoa viên. Lúc giới thiệu cũng có lợi hơn. Chỉ tiếc là bên sơn trang này có chuyện nên bên đó còn chưa có tiền để xây dựng. Nếu thật sự không làm gì được thì tôi đành sang nhượng vậy.”
Trình Tiểu Hoa cảm thán: “Đã sống hơn một nghìn năm. Ở thành phố mà còn có thể bảo tồn được đến bây giờ, cũng là hiếm có.”
Ông chủ Vương nói: “Nghe nói, thời cổ đại, thành phố Yến Vân của chúng ta là một khu rừng rậm, thảm thực vật rất phong phú. Đến hơi hai nghìn năm trước, nơi này mới có một thôn trang. Sau đó, thôn trang thành trấn, rồi thành một châu. Cây cổ thụ kia đã chứng kiến nhiều biến đổi thời đại. Người dân ở những vùng xung quanh đời đời hiến tế cho cây này, mỗi năm mới đến, già trẻ lớn bé sẽ cầu nguyện dưới tán cây. Lúc muốn phá dỡ, có rất nhiều người dân lớn tuổi tiếc nuối nên đã gửi thư muốn chính phủ đồng ý giữ lại cây này thì họ mới đồng ý cho xây dựng.”