Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 52: Về nhà
Edit: heka
Beta: 如意 Như Ý
Từ sau sự việc đêm đó, Tô Anh không còn đi ra ngoài chơi nữa. Cô ở lại hai ngày, những lúc cô không tập thuật phòng thân với Khương Triết thì cũng đang nghĩ về "tâm của thực vật" — hiện tượng thần kì vào tối hôm đó làm cô vui mừng không thôi. Có điều nếu muốn hoàn toàn nắm giữ nó, chỉ sợ còn cần một thời gian rất dài.
Tô Anh cứ suy tư mãi, cuối cùng tìm Khương Triết nói là cô phải về tiệm hoa tươi. Cô đã hoàn toàn đắc tội với Tề Duyệt, Tề Duyệt hận cô, chỉ cần cô ở bên cạnh Khương Triết thì chắc chắn Tề Duyệt sẽ không thiện bãi cam hưu, mà Tô Anh cũng không thể luôn ở lại nơi này.
Đã là như thế, chi bằng trở về. Huống chi ở ngay dưới mí mắt của Khương Triết, có rất nhiều việc cô cảm thấy không được tiện. Đã mấy ngày trôi qua, phía bên lão ngô đồng cũng nên có tin tức rồi.
Khương Triết cũng không cố gắng giữ lại, anh nói: “Anh sẽ phái người ở bên ngoài để bảo vệ em, nếu em có việc gì thì có thể tìm bọn họ.”
Tô Anh tính nói không cần phiền toái như thế, lại ngẫm nghĩ, cảm thấy có người canh giữ cũng coi như là một sự bảo đảm an toàn. Huống chi nếu cô cự tuyệt, Khương Triết cũng sẽ lén phái người đến, vậy thì đáp ứng cho rồi.
Cô gật đầu nói được, lại nói: “Đúng rồi, mấy chậu hoa này em cũng muốn mang về luôn nha. Anh Triệu Vũ nói là cái này này này... toàn bộ hoa ở đây đều là của em!”
Vẻ mặt cô kiên định, dáng vẻ vừa cực kỳ chờ mong vừa vui sướng, cho là Khương Triết cự tuyệt, cô cũng muốn mạnh mẽ đoạt đi!
Khương Triết buồn cười, nhướng mày: “Chẳng lẽ anh còn có thể tranh với em?”
Tô Anh nói: “Cái này không biết đuọce, nếu đột nhiên anh thấy mấy chậu hoa của em xinh đẹp, liền đoạt lấy thì làm sao?”
Khương Triết: “Anh mà thật sự giành, em còn có thể làm gì?”
“Em chẳng làm gì được anh!” Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười: “Em liền khóc cho anh xem. Hơn nữa đây là anh Triệu Vũ cho em, anh đều đáp ứng rồi, không cho phép anh tiệt hồ[1]!”
“Không tệ, đúng là người từng đánh mạt chược, còn biết tiệt hồ. Bé hoa nhài rất lợi hại.”
[1] tiệt hồ: thuật ngữ trong chơi mạt chược, chỉ việc ăn quân bài khi một người khác đánh ra
“……”
Bất luận như thế nào, thời điểm Tô Anh rời khỏi Hải Thủy Loan cũng đã bị mang hết cả đám hoa lên xe, trở về cùng cô cùng.
Tô Anh cũng ôm xương rồng của cô về nhà.
Dì giúp việc đưa Tô Anh đến trước cửa lớn: “Tô tiểu thư, có thời gian lại đến chơi nhé!”
Tô Anh mỉm cười: “Cảm ơn dì trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, nếu có cơ hội, hãy ghé tiệm hoa tươi của tôi chơi nhé.”
“Đó là tất nhiên, bởi vì có cô ở đây, căn nhà to lớn này cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. Giờ cô đi, chỉ sợ sẽ lại quạnh quẽ.” Dù giúp việc thật sự cảm khái, khi Tô Anh ở đây, nơi này luôn có rất nhiều tiếng cười, càng có nhiều hơi người. Trước kia chưa bao giờ có chuyện này, cho dù Lâm Thành Phong, Đào Nhiên, Triệu Vũ bọn họ thỉnh thoảng lại đây, cũng không thể mang đến cảm giác như của Tô Anh.
Dì giúp việc nhìn Tô Anh lên xe rời đi, quay đầu lại, quả nhiên thấy Khương Triết ở trên ban công tầng 3. Anh im lặng đứng đó, cả người phảng phất như hòa mình vào sự tịch mịch của trời đất.
- --
Đang là cuối tuần, Tô Anh về đến nhà, lập tức liền nhận được vòng tay ấm áp của Lưu Vận: “Ai da, cậu đi lâu như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, đều bị Khương Triết nhà cậu nuoo đến đến trắng trẻo mập mạp luôn rồi!”
Tô Anh xoa xoa gương mặt:“...Tớ không béo đấy chứ?”
“Yên tâm, cho dù cậu béo cũng là cô béo đẹp nhất!”
Tô Anh trợn trắng mắt: “Biến đi.”
Cô đi vào tiệm hoa tươi, công trình trang hoàng lại tiệm đã kết thúc hoàn toàn, rác rưởi còn sót lại sau khi thi công cũng bị dọn dẹp sạch sẽ không còn gì. Lưu Vận nói: “Biết cậu về, sáng sớm hôm nay tớ và mẹ liền tới quét tước sạch sẽ, thế nào, được chứ ha?”
Tô Anh thật sự thực cảm động với sự quan tâm của Lưu Vận cùng Trần Thục Phân dành cho cô. Hơn nữa tiệm hoa tươi trải qua một lần nữa thiết kế cùng trang hoàng lại, thoạt nhìn không gian lớn gấp đôi, cuối cùng không còn chật chội đến mức lối đi chỉ đủ cho một người chen chúc. Hơn nữa bởi vì Tô Anh dặn dò riêng, hai mặt tường đều gắn những ô vuông bằng gỗ nhỏ. Cứ như vậy, không gian phía trên cũng có thể sử dụng được. Hiện tại, sau khi đã sắp xếp những chậu hoa có sẵn thì còn sót lại khá nhiều không gian. Phía sau chính là nhà kho, trải qua thi công đã trở nên xinh đẹp hơn. Ngay cả mặt tường trên cầu thang lên lầu cũng đều được trang hoàng rất tốt, trên mặt bày một ít xương rồng, cẩm tú cầu, và mấy chậu hoa be bé.
“Cảm ơn, thật sự rất đẹp!” Tô Anh nhìn nhìn khắp nhà, cực kì vừa lòng cùng yêu thích: “Hay là tối nay tớ mời chú dì và cậu lại đây ăn cơm nha? Vừa vặn nhà tớ mới được trang hoàng lại, mọi người lại đây xem như chúc mừng, náo nhiệt một chút?”
Lưu Vận lập tức vỗ tay nói ok, cũng không hêd khách khí gì.
Tô Anh liền đi tiếp đón mấy người áo đen ôm những chậu hoa xếp vào trong tiệm, rất nhiều chậu hoa được nhét lên hộc gỗ. Vốn dĩ cửa hàng bán hoa có vẻ còn trống trải một chút, nay lại trở nên tràn đầy.
Đám bách hợp cùng khiên ngưu lùn lần đầu tiên tới tiệm hoa tươi của Tô Anh, có chút xa lạ, nhưng lại rất háo hức, liên tục ríu rít, náo nhiệt đến mức sắp lật cả nóc nhà cô.
Tô Anh để chúng nó tự xúm xít với nhau, chạy lên trên lầu xem hoa nhài cùng thủy tiên và mắc cỡ…
So với dưới lầu hưng phấn ríu rít, trên lầu chính là một đại dương mênh mông đau khổ, tiếng khóc cùng âm thanh chất vấn kia, tuyệt đối có thể so sánh với Mạnh Khương Nữ[1]!
[1] Mạnh Khương Nữ: nhân vật trong một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Hoa nhài khóc lóc nói: “Anh Anh xấu xa! Bỏ mặc chúng em lâu như vậy!”
Cây mắc cỡ cũng ô ô hai tiếng: “Kẻ vô lương tâm!”
Thủy tiên đã gặp qua việc đời, nói lên cũng không hàm hồ: “Hừ! Có trai liền quên mẹ!”
Xương rồng: “… Đúng là hơi quá đáng nha!”
Hoa baby: “Em xòn cho rằng Anh Anh xấu xa không trở lại nữa.”
Tô Anh: “…” Xương rồng này, còn biết đục nước béo cò.
Cô sờ sờ cái mũi, thật sự không thể ngụy biện được, đặc biệt thành thật mà xin lỗi chúng nó: “Chị sai rồi, thật sự sai rồi, do có chút việc ngoài ý muốn, nhất thời không về được…”
Đáp lời cô là một âm thanh rất nhất trí: “Hừ!!!!”
Thật sự là rất bực rất bực, ngay cả lão ngô đồng cũng tới xem náo nhiệt: “Tô Anh, rốt cuộc cô đã trở lại.”
Tô Anh đi đến cạnh cửa sổ, nói với gió: “Lão ngô đồng, ông khỏe chứ?”
Ngô đồng nói: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe, có cô hỗ trợ, tuy rằng khôi phục chậm một chút nhưng đã không còn nỗi lo về tánh mạng.”
Tô Anh cười nói: “Lão ngô đồng, nói cho ông một tin tức tốt, tôi nghĩ hiện tại tôi có thể dùng một lần để chữa khỏi hẳn vết thương của ông đấy, về sau sẽ không còn vấn đề nữa đâu.”
Lão ngô đồng kinh ngạc: “Thật sự?”
“Thật sự.”
“Vậy đa tạ.”
“Không cần khách khí, lần này trở về, tôi còn mang về thật nhiều đồng bọn nhỏ này.”
Lão ngô đồng nhớ tới vừa rồi có rất nhiều bồn hoa được nhắc từ trên xe xuống, cùng với âm thanh cãi cọ ầm ĩ dưới lầu, lão nói: “Tôi có thấy, chắc là chúng nó sẽ ở chung với đám hoa nhài một thật vui vẻ.”
Hoa nhài kỳ quái: “Lại có thêm đồng bọn à?”
Tô Anh cười tủm tỉm bế nó lên: “Đúng vậy đó, chị đưa các em đi xem.”
“Được đó, được đó.”
Đám hoa đều nhảy nhót, chờ mong không thôi, còn có chút thẹn thùng và khẩn trương.
Tô Anh ôm đám hoa nhài cùng thủy tiên xuống dưới lầu, thành viên hai bên vừa giáp mặt, tức khắc liền có chút mùi thuốc súng.
Thủy tiên nói: “Ta là tiền bối của các ngươi, phải gọi ta lão đại!”
Bách hợp hừ một tiếng: “Không!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta xinh đẹp hơn ngươi nha!”
“…………!!”
Cây mắc cỡ nhỏ giọng: “Trọng diện mạo quá không tốt lắm đâu?”
Hoa nhài ân ân tán thành: “Đúng rồi, ta cũng đâu ghét bỏ khiên ngưu lùn đâu chứ!”
Khiên ngưu lùn: “…… Tuy rằng ta tên là khiên ngưu lùn, nhưng ta không lùn nha!”
“……”
Tô Anh lắc lắc đầu, dặn dò một tiếng bảo thủy tiên trông cửa hàng rồi liền đi nhìn lão ngô đồng.
Vết cháy đen trên người lão ngô đồng cũng không có biến hóa lớn, chỉ là thoạt nhìn thì đã cũ hơn trước rất nhiều, như là bộ dáng cây thụ già sắp chết héo. Tô Anh đưa tâm tâm của thực vật vào trong cơ thể lão ngô đồng. Lúc này đây, không hề bị gián đoạn, mà là một nguồn sức mạnh lớn cuồn cuộn không ngừng. Nó chữa trị những tế bào chết héo trong cơ thể ngô đồng, khiến trong nháy mắt lão liền toả sáng đầy sức sống!
Lão kỳ quái: “Mấy ngày không gặp, hình như khả năng không chế tâm thực vật của cô càng thêm thuần thục hơn trước?”
“Đúng vậy, gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu tâm của thực vật, nó mạnh mẽ như vậy, chắc là sẽ không chỉ có một loại năng lực này đâu nhỉ?” Tô Anh cười cười, kỳ thật cô cũng không ngờ tới, tâm của thực vật thật sự bị cô tùy tiện phóng thích cùng thu về theo ý muốn, càng không nghĩ tới, tâm của thực vật không chỉ có có thể ngưng tụ thành hình dáng mà cô muốn, càng có thể trở thành vũ khí bảo vệ bản thân.
Thời điểm Tề Duyệt bị đẩy ra khi cô vô ý phóng xuất tâm của thực vật, một khắc kia, khoái cảm trả thù chẳng là gì so với cảm giác kinh ngạc và vui vẻ khi cô phát hiện ra công năng đặc biệt của tâm thực vật.
Quả nhiên, con người cần bị kích thích cùng áp lực, như vậy mới có thể kích phát ra càng nhiều động lực và tiềm năng.
Lão ngô đồng cũng không biết Tô Anh tiếp tục như là đúng hay sai, càng khổng thể tưởng tượng được tâm của thực vật bị phát huy đến cực hạn như lời Tô Anh nói là thế nào. Lão cũng không nghĩ đến quá xa, giờ phút này tinh thần lão đang rất tốt, vì thế tâm tình cũng tốt lên: “Đúng rồi, sau khi cô đi, tôi đã liên hệ với hai cây hòe [1] già cùng ba cây bạch quả [2], chúng nó đồng ý hỗ trợ.”
[1] Cây hòe: Hoa hòe là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc. Thường dùng hoa hòe và quả hòe (wikipedia)
[2] Cây bạch quả: hay còn gọi là cây ngân hạnh, cây rẻ quạt, tên khoa học Ginkgobiloba, là một loài cây đã có từ hàng triệu năm nay, là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae. (google)
Tô Anh liền nói: “Thật sao? Vậy chúng nó có nguyện vọng hay yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ không?”
“Chúng nó chỉ có một yêu cầu, chính là không thể làm chuyện trái với tự nhiên và đạo lý.”
“Đây là tất nhiên, tôi nhờ các ông hỗ trợ, cũng là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Trong khoảng thời gian này chắc ômg cũng biết rõ mọi chuyện, có rất nhiều người muốn gây phiền toái cho tôi, tôi không thể không bảo vệ bản thân, bằng không…”
“Tôi hiểu.” Lão ngô đồng thở dài, cũng là bởi vì lý do này, lão mới có thể đặc biệt ra sức tìm kiếm giúp đỡ cho Tô Anh.
Tâm của hực vật đã được truyền xong, Tô Anh không tiện ở lâu, tưới chút nước, bón chút phân xong liền chuẩn bị đi về, huống chi bên người cô còn có người mà Khương Triết phái tới.
Tô Anh đi vài bước, đột nhiên lão ngô đồng nói: “Tô Anh, bạn của cô tới, có điều anh ta đang bị người đuổi theo.”
Tô Anh lập tức: “Ai vậy?”
“Thành Phong? Đúng rồi, cô gọi anh ta như vậy, Thành Phong.”
Beta: 如意 Như Ý
Từ sau sự việc đêm đó, Tô Anh không còn đi ra ngoài chơi nữa. Cô ở lại hai ngày, những lúc cô không tập thuật phòng thân với Khương Triết thì cũng đang nghĩ về "tâm của thực vật" — hiện tượng thần kì vào tối hôm đó làm cô vui mừng không thôi. Có điều nếu muốn hoàn toàn nắm giữ nó, chỉ sợ còn cần một thời gian rất dài.
Tô Anh cứ suy tư mãi, cuối cùng tìm Khương Triết nói là cô phải về tiệm hoa tươi. Cô đã hoàn toàn đắc tội với Tề Duyệt, Tề Duyệt hận cô, chỉ cần cô ở bên cạnh Khương Triết thì chắc chắn Tề Duyệt sẽ không thiện bãi cam hưu, mà Tô Anh cũng không thể luôn ở lại nơi này.
Đã là như thế, chi bằng trở về. Huống chi ở ngay dưới mí mắt của Khương Triết, có rất nhiều việc cô cảm thấy không được tiện. Đã mấy ngày trôi qua, phía bên lão ngô đồng cũng nên có tin tức rồi.
Khương Triết cũng không cố gắng giữ lại, anh nói: “Anh sẽ phái người ở bên ngoài để bảo vệ em, nếu em có việc gì thì có thể tìm bọn họ.”
Tô Anh tính nói không cần phiền toái như thế, lại ngẫm nghĩ, cảm thấy có người canh giữ cũng coi như là một sự bảo đảm an toàn. Huống chi nếu cô cự tuyệt, Khương Triết cũng sẽ lén phái người đến, vậy thì đáp ứng cho rồi.
Cô gật đầu nói được, lại nói: “Đúng rồi, mấy chậu hoa này em cũng muốn mang về luôn nha. Anh Triệu Vũ nói là cái này này này... toàn bộ hoa ở đây đều là của em!”
Vẻ mặt cô kiên định, dáng vẻ vừa cực kỳ chờ mong vừa vui sướng, cho là Khương Triết cự tuyệt, cô cũng muốn mạnh mẽ đoạt đi!
Khương Triết buồn cười, nhướng mày: “Chẳng lẽ anh còn có thể tranh với em?”
Tô Anh nói: “Cái này không biết đuọce, nếu đột nhiên anh thấy mấy chậu hoa của em xinh đẹp, liền đoạt lấy thì làm sao?”
Khương Triết: “Anh mà thật sự giành, em còn có thể làm gì?”
“Em chẳng làm gì được anh!” Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười: “Em liền khóc cho anh xem. Hơn nữa đây là anh Triệu Vũ cho em, anh đều đáp ứng rồi, không cho phép anh tiệt hồ[1]!”
“Không tệ, đúng là người từng đánh mạt chược, còn biết tiệt hồ. Bé hoa nhài rất lợi hại.”
[1] tiệt hồ: thuật ngữ trong chơi mạt chược, chỉ việc ăn quân bài khi một người khác đánh ra
“……”
Bất luận như thế nào, thời điểm Tô Anh rời khỏi Hải Thủy Loan cũng đã bị mang hết cả đám hoa lên xe, trở về cùng cô cùng.
Tô Anh cũng ôm xương rồng của cô về nhà.
Dì giúp việc đưa Tô Anh đến trước cửa lớn: “Tô tiểu thư, có thời gian lại đến chơi nhé!”
Tô Anh mỉm cười: “Cảm ơn dì trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, nếu có cơ hội, hãy ghé tiệm hoa tươi của tôi chơi nhé.”
“Đó là tất nhiên, bởi vì có cô ở đây, căn nhà to lớn này cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. Giờ cô đi, chỉ sợ sẽ lại quạnh quẽ.” Dù giúp việc thật sự cảm khái, khi Tô Anh ở đây, nơi này luôn có rất nhiều tiếng cười, càng có nhiều hơi người. Trước kia chưa bao giờ có chuyện này, cho dù Lâm Thành Phong, Đào Nhiên, Triệu Vũ bọn họ thỉnh thoảng lại đây, cũng không thể mang đến cảm giác như của Tô Anh.
Dì giúp việc nhìn Tô Anh lên xe rời đi, quay đầu lại, quả nhiên thấy Khương Triết ở trên ban công tầng 3. Anh im lặng đứng đó, cả người phảng phất như hòa mình vào sự tịch mịch của trời đất.
- --
Đang là cuối tuần, Tô Anh về đến nhà, lập tức liền nhận được vòng tay ấm áp của Lưu Vận: “Ai da, cậu đi lâu như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, đều bị Khương Triết nhà cậu nuoo đến đến trắng trẻo mập mạp luôn rồi!”
Tô Anh xoa xoa gương mặt:“...Tớ không béo đấy chứ?”
“Yên tâm, cho dù cậu béo cũng là cô béo đẹp nhất!”
Tô Anh trợn trắng mắt: “Biến đi.”
Cô đi vào tiệm hoa tươi, công trình trang hoàng lại tiệm đã kết thúc hoàn toàn, rác rưởi còn sót lại sau khi thi công cũng bị dọn dẹp sạch sẽ không còn gì. Lưu Vận nói: “Biết cậu về, sáng sớm hôm nay tớ và mẹ liền tới quét tước sạch sẽ, thế nào, được chứ ha?”
Tô Anh thật sự thực cảm động với sự quan tâm của Lưu Vận cùng Trần Thục Phân dành cho cô. Hơn nữa tiệm hoa tươi trải qua một lần nữa thiết kế cùng trang hoàng lại, thoạt nhìn không gian lớn gấp đôi, cuối cùng không còn chật chội đến mức lối đi chỉ đủ cho một người chen chúc. Hơn nữa bởi vì Tô Anh dặn dò riêng, hai mặt tường đều gắn những ô vuông bằng gỗ nhỏ. Cứ như vậy, không gian phía trên cũng có thể sử dụng được. Hiện tại, sau khi đã sắp xếp những chậu hoa có sẵn thì còn sót lại khá nhiều không gian. Phía sau chính là nhà kho, trải qua thi công đã trở nên xinh đẹp hơn. Ngay cả mặt tường trên cầu thang lên lầu cũng đều được trang hoàng rất tốt, trên mặt bày một ít xương rồng, cẩm tú cầu, và mấy chậu hoa be bé.
“Cảm ơn, thật sự rất đẹp!” Tô Anh nhìn nhìn khắp nhà, cực kì vừa lòng cùng yêu thích: “Hay là tối nay tớ mời chú dì và cậu lại đây ăn cơm nha? Vừa vặn nhà tớ mới được trang hoàng lại, mọi người lại đây xem như chúc mừng, náo nhiệt một chút?”
Lưu Vận lập tức vỗ tay nói ok, cũng không hêd khách khí gì.
Tô Anh liền đi tiếp đón mấy người áo đen ôm những chậu hoa xếp vào trong tiệm, rất nhiều chậu hoa được nhét lên hộc gỗ. Vốn dĩ cửa hàng bán hoa có vẻ còn trống trải một chút, nay lại trở nên tràn đầy.
Đám bách hợp cùng khiên ngưu lùn lần đầu tiên tới tiệm hoa tươi của Tô Anh, có chút xa lạ, nhưng lại rất háo hức, liên tục ríu rít, náo nhiệt đến mức sắp lật cả nóc nhà cô.
Tô Anh để chúng nó tự xúm xít với nhau, chạy lên trên lầu xem hoa nhài cùng thủy tiên và mắc cỡ…
So với dưới lầu hưng phấn ríu rít, trên lầu chính là một đại dương mênh mông đau khổ, tiếng khóc cùng âm thanh chất vấn kia, tuyệt đối có thể so sánh với Mạnh Khương Nữ[1]!
[1] Mạnh Khương Nữ: nhân vật trong một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Hoa nhài khóc lóc nói: “Anh Anh xấu xa! Bỏ mặc chúng em lâu như vậy!”
Cây mắc cỡ cũng ô ô hai tiếng: “Kẻ vô lương tâm!”
Thủy tiên đã gặp qua việc đời, nói lên cũng không hàm hồ: “Hừ! Có trai liền quên mẹ!”
Xương rồng: “… Đúng là hơi quá đáng nha!”
Hoa baby: “Em xòn cho rằng Anh Anh xấu xa không trở lại nữa.”
Tô Anh: “…” Xương rồng này, còn biết đục nước béo cò.
Cô sờ sờ cái mũi, thật sự không thể ngụy biện được, đặc biệt thành thật mà xin lỗi chúng nó: “Chị sai rồi, thật sự sai rồi, do có chút việc ngoài ý muốn, nhất thời không về được…”
Đáp lời cô là một âm thanh rất nhất trí: “Hừ!!!!”
Thật sự là rất bực rất bực, ngay cả lão ngô đồng cũng tới xem náo nhiệt: “Tô Anh, rốt cuộc cô đã trở lại.”
Tô Anh đi đến cạnh cửa sổ, nói với gió: “Lão ngô đồng, ông khỏe chứ?”
Ngô đồng nói: “Vẫn khỏe, vẫn khỏe, có cô hỗ trợ, tuy rằng khôi phục chậm một chút nhưng đã không còn nỗi lo về tánh mạng.”
Tô Anh cười nói: “Lão ngô đồng, nói cho ông một tin tức tốt, tôi nghĩ hiện tại tôi có thể dùng một lần để chữa khỏi hẳn vết thương của ông đấy, về sau sẽ không còn vấn đề nữa đâu.”
Lão ngô đồng kinh ngạc: “Thật sự?”
“Thật sự.”
“Vậy đa tạ.”
“Không cần khách khí, lần này trở về, tôi còn mang về thật nhiều đồng bọn nhỏ này.”
Lão ngô đồng nhớ tới vừa rồi có rất nhiều bồn hoa được nhắc từ trên xe xuống, cùng với âm thanh cãi cọ ầm ĩ dưới lầu, lão nói: “Tôi có thấy, chắc là chúng nó sẽ ở chung với đám hoa nhài một thật vui vẻ.”
Hoa nhài kỳ quái: “Lại có thêm đồng bọn à?”
Tô Anh cười tủm tỉm bế nó lên: “Đúng vậy đó, chị đưa các em đi xem.”
“Được đó, được đó.”
Đám hoa đều nhảy nhót, chờ mong không thôi, còn có chút thẹn thùng và khẩn trương.
Tô Anh ôm đám hoa nhài cùng thủy tiên xuống dưới lầu, thành viên hai bên vừa giáp mặt, tức khắc liền có chút mùi thuốc súng.
Thủy tiên nói: “Ta là tiền bối của các ngươi, phải gọi ta lão đại!”
Bách hợp hừ một tiếng: “Không!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta xinh đẹp hơn ngươi nha!”
“…………!!”
Cây mắc cỡ nhỏ giọng: “Trọng diện mạo quá không tốt lắm đâu?”
Hoa nhài ân ân tán thành: “Đúng rồi, ta cũng đâu ghét bỏ khiên ngưu lùn đâu chứ!”
Khiên ngưu lùn: “…… Tuy rằng ta tên là khiên ngưu lùn, nhưng ta không lùn nha!”
“……”
Tô Anh lắc lắc đầu, dặn dò một tiếng bảo thủy tiên trông cửa hàng rồi liền đi nhìn lão ngô đồng.
Vết cháy đen trên người lão ngô đồng cũng không có biến hóa lớn, chỉ là thoạt nhìn thì đã cũ hơn trước rất nhiều, như là bộ dáng cây thụ già sắp chết héo. Tô Anh đưa tâm tâm của thực vật vào trong cơ thể lão ngô đồng. Lúc này đây, không hề bị gián đoạn, mà là một nguồn sức mạnh lớn cuồn cuộn không ngừng. Nó chữa trị những tế bào chết héo trong cơ thể ngô đồng, khiến trong nháy mắt lão liền toả sáng đầy sức sống!
Lão kỳ quái: “Mấy ngày không gặp, hình như khả năng không chế tâm thực vật của cô càng thêm thuần thục hơn trước?”
“Đúng vậy, gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu tâm của thực vật, nó mạnh mẽ như vậy, chắc là sẽ không chỉ có một loại năng lực này đâu nhỉ?” Tô Anh cười cười, kỳ thật cô cũng không ngờ tới, tâm của thực vật thật sự bị cô tùy tiện phóng thích cùng thu về theo ý muốn, càng không nghĩ tới, tâm của thực vật không chỉ có có thể ngưng tụ thành hình dáng mà cô muốn, càng có thể trở thành vũ khí bảo vệ bản thân.
Thời điểm Tề Duyệt bị đẩy ra khi cô vô ý phóng xuất tâm của thực vật, một khắc kia, khoái cảm trả thù chẳng là gì so với cảm giác kinh ngạc và vui vẻ khi cô phát hiện ra công năng đặc biệt của tâm thực vật.
Quả nhiên, con người cần bị kích thích cùng áp lực, như vậy mới có thể kích phát ra càng nhiều động lực và tiềm năng.
Lão ngô đồng cũng không biết Tô Anh tiếp tục như là đúng hay sai, càng khổng thể tưởng tượng được tâm của thực vật bị phát huy đến cực hạn như lời Tô Anh nói là thế nào. Lão cũng không nghĩ đến quá xa, giờ phút này tinh thần lão đang rất tốt, vì thế tâm tình cũng tốt lên: “Đúng rồi, sau khi cô đi, tôi đã liên hệ với hai cây hòe [1] già cùng ba cây bạch quả [2], chúng nó đồng ý hỗ trợ.”
[1] Cây hòe: Hoa hòe là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc. Thường dùng hoa hòe và quả hòe (wikipedia)
[2] Cây bạch quả: hay còn gọi là cây ngân hạnh, cây rẻ quạt, tên khoa học Ginkgobiloba, là một loài cây đã có từ hàng triệu năm nay, là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae. (google)
Tô Anh liền nói: “Thật sao? Vậy chúng nó có nguyện vọng hay yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ không?”
“Chúng nó chỉ có một yêu cầu, chính là không thể làm chuyện trái với tự nhiên và đạo lý.”
“Đây là tất nhiên, tôi nhờ các ông hỗ trợ, cũng là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Trong khoảng thời gian này chắc ômg cũng biết rõ mọi chuyện, có rất nhiều người muốn gây phiền toái cho tôi, tôi không thể không bảo vệ bản thân, bằng không…”
“Tôi hiểu.” Lão ngô đồng thở dài, cũng là bởi vì lý do này, lão mới có thể đặc biệt ra sức tìm kiếm giúp đỡ cho Tô Anh.
Tâm của hực vật đã được truyền xong, Tô Anh không tiện ở lâu, tưới chút nước, bón chút phân xong liền chuẩn bị đi về, huống chi bên người cô còn có người mà Khương Triết phái tới.
Tô Anh đi vài bước, đột nhiên lão ngô đồng nói: “Tô Anh, bạn của cô tới, có điều anh ta đang bị người đuổi theo.”
Tô Anh lập tức: “Ai vậy?”
“Thành Phong? Đúng rồi, cô gọi anh ta như vậy, Thành Phong.”
Tác giả :
Duy Khách