Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 18: Tác dụng thần kỳ
Edit: heka
Beta: 如意 Như Ý
Quả nhiên buổi tối Lưu Vận ôm áo ngủ tới nhà Tô Anh.
Xế chiều sau khi Lưu Vận tan làm về nhà, mới vừa bước đến cửa đã bị mẫu thân đại nhân lôi kéo nói một hồi lâu, nói gì mà thế giới này rất nguy hiểm, Tô Anh an phận ở trong nhà trông cửa hàng mà cũng bị một cô gái xa lạ xông vào trong tiệm náo loạn. May mắn bạn của Tô Anh có việc tới tìm, đúng lúc ngăn cản, nếu không thì không biết sẽ thế nào nữa!
Lưu Vận kinh hãi: "Không phải chứ, Tô Anh hiền như vậy thì kết thù với ai chứ? Bây giờ thế nào rồi?".
"Cũng không biết nữa." Trần Thục Phân nói: "Mẹ có qua đó, cũng hỏi Tô Anh rồi, con bé nói là hiểu lầm, không có việc gì, còn bảo mẹ đừng lo lắng! Sao có thể không lo lắng đây?".
Lưu Vận nói: "Hiểu lầm gì mà còn cố ý tìm đến tận tiệm hoa? Nhìn là biết người kia cố ý!".
Trần Thục Phân nghĩ nghĩ, nói: "Mẹ cũng biết vậy, chỉ là Tô Anh không muốn nói, mẹ cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng cô gái kia còn bị đưa đến cục cảnh sát đấy, không chừng trong lòng càng ghi hận Tô Anh, lại trở về tìm nó gây phiền toái?".
"Cũng rất có khả năng ấy..."
"Cho nên hai ngày này con liền qua đó ở cùng Tô Anh đi. Một mình con bé... Quá đáng thương."
"Vâng, con biết rồi."
Trần Thục Phân lại nghĩ đến chàng trai cao lớn mà bà thấy qua vào buổi chiều. Bà gặp qua anh ta vài lần, cũng biết anh ta là bạn trai của Tô Anh, tên là Khương Triết gì đó. Chỉ là... bà cũng không xem trọng người này, vừa nhìn liền biết là xuất thân từ nhà cao cửa rộng, hẳn là tính cách cũng không phải kiểu có thể chăm sóc người khác. Tô Anh đi theo anh ta nhất định sẽ bị thiệt thòi.
Đã vậy tính tình Tô Anh còn mềm như bông, bị chọc tức còn phải chịu đựng. Bà lại không phải người trong nhà để trực tiếp giúp đỡ, vậy không phải mặc cho người ta bắt nạt sao?
Nghĩ đến điều này, bà lại nhịn không được thì thầm với Lưu Vận: "Còn có cậu bạn trai kia của Tô Anh, mẹ không xem trọng cho lắm. Các con là bạn gái với nhau, lúc tâm sự cũng nên nhắc nhở Tô Anh một chút, để nó đừng dễ dàng trao hết tâm can cho người ta!".
Lưu Vận cười nói: "Đã biết đã biết, xem mẹ nhọc lòng chưa này. Ai không biết còn tưởng rằng Tô Anh mới là con gái ruột của mẹ, con thì nhặt từ ven đường về đấy!".
Trần Thục Phân cười mắng: "Nha đầu chết tiệt này, còn không mau đi!".
Lưu Vận liên tục gật: "Biết rồi, biết rồi, mẹ cũng phải để con về phòng lấy quần áo tắm rửa đã chứ..."
Trần Thục Phân thấy Lưu Vận lên lầu, nghĩ đến Tô Anh cùng người mẹ mất sớm của cô, không khỏi cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Nếu không phải sự kiện ngoài ý muốn kia......
- --
"Ai da, cậu không biết đâu, tớ vừa đến nhà còn chưa ngồi ấm mông, mẹ tớ liền thúc giục thúc giục thúc giục, thúc giục tớ mau tới đây bảo hộ cậu, cứ sợ cậu bị người ta ăn mất!".
Lưu Vận vừa tắm xong, đầu tóc ướt dầm dề quấn khăn tùy tiện dựa vào chiếc giường lớn của Tô Anh, than thở với Tô Anh về mẹ mình càm ràm đến thế nào!
Tô Anh ôm hoa nhài ra phía trước cửa sổ, cười nói: "Tớ nói với dì rồi đó chứ, bảo dì ấy không cần lo lắng."
"Có điều hỏi thật, cô nàng hôm nay tới tìm cậu gây phiền toái là ai vậy?". Lưu Vận suy đoán: "Không phải là có quan hệ gì với Khương Triết đấy chứ?".
Bạn trai Tô Anh là kẻ có tiền, chỉ sợ người trên phố này đều biết!
Nhiều tiền lại đẹp trai, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc mấy bông hoa đào mà đúng không?
Tô Anh: "Chuyện này nói ra có chút phức tạp, nhưng cô ta không có quan hệ gì lắm với Khương Triết, cô ta tới tìm tớ, cũng là vì không cam lòng thôi. Còn vết thương này của tớ..."
Sao cô lại không biết ý tưởng của Phán Phán cơ chứ? Dục vọng và dã tâm của cô ta đều viết trong ánh mắt, trần trụi không biết che dấu như vậy, ngoài miệng nói thích Triệu Vũ thế nào, không muốn rời khỏi anh ra sao, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tham niệm, ý đồ. Ngốc như vậy, làm sao có thể gợi lên thương tiếc từ đàn ông?
Ngụy trang hay che giấu cũng không biết, lại càng không thấy rõ vị trí của chính mình, sao có thể không thua đây?
Lưu Vận đợi một lát, nhìn bóng dáng Tô Anh thì nghi hoặc, lo lắng nói: "Vết thương của cậu là thế nào?".
Tô Anh cười nói: "Vết thương nhỏ à, bác sĩ nói dưỡng mấy ngày là lành."
Cô cũng không thật sự ngốc đến mức khiến mình trọng thương khó chữa. Dù sao cũng là thân thể của mình, đau là chính mình chịu, huống hồ cô càng không mong trên tay lưu lại một vết sẹo khó coi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Triệu Vũ lại tới tìm cô trước? Cô cứ tưởng rằng là Khương Triết tới, diễn mấy ngày rồi, anh cũng nên tới tìm cô.
Cái này lại phải trách Tô Anh suy nghĩ không chu toàn, hoa thủy tiên không nhận rõ người, chỉ có thể nói có một anh chàng rất tuấn tú đẹp trai tới, đứng ở cửa một hồi lâu, cùng với anh ta có một chiếc xe đặc biệt đẹp. Tô Anh chỉ có thể dựa vào cảm giác suy đoán, khó tránh khỏi sai lệch với sự thật.
Tuy rằng nhận sai người, nhưng hiệu quả lại không tệ.
Lưu Vận xoay người lên, hung hăng dạy dỗ Tô Anh: "Vết thương nhỏ cũng không được xem thường! Lần sau gặp được loại người như vậy tốt nhất chạy nhanh, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn biết chưa?".
Tô Anh hoàn hồn, nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy?".
"Sao lại không nghiêm trọng? Cậu không biết con người khi tức đến mất đi lý trí là chuyện gì cũng làm được hả?! Đến khi thật sự xảy ra chuyện thì cậu hối hận cũng không kịp!". Lưu Vận thật kích động, rất có tư thế nếu Tô Anh dám nói từ không là cô lập tức liều mạng với Tô Anh!
Tô Anh liên tục xin khoan dung: "Được được được, tớ biết sai rồi! Lần sau gặp được người này tớ nhất định chạy xa xa, một câu cũng không nói với cô ta!".
"Thế còn tạm được, hừ!".
Lại nghĩ tới cái gì, Lưu Vận nói: "Đúng rồi, mẹ tớ nói hồi chiều Khương Triết tới tìm cậu, đứng ở một lát liền đi rồi, các cậu còn chưa làm hòa hả?".
Tô Anh đáp: "Chưa."
"Sao lại thế này? Không phải mỗi ngày anh ấy đều tặng hoa sao?".
"Tặng hoa liền phải làm hòa à?".
"Ồ? Tớ cứ cho rằng một hai hôm cậu liền chịu thua!".
Tô Anh biết, cách nghĩ của Lưu Vận chẳng sai chút nào. Nếu là cô của trước đây, xác thật chịu không nổi khi người khác nói lời mềm mỏng, hơi dỗ một chút là cô liền bỏ qua. Nhưng hiện tại cô đã khác rồi, tâm cô có thể so với kim cương, cạy cũng bất động.
Tô Anh mỉm cười, mềm mỏng nói: "Trước kia, tớ cảm thấy có tình yêu liền có thể chiến thắng tất cả khó khăn, tớ biết gia thế của mình và Khương Triết chênh lệch cực lớn, chúng tớ muốn có tương lai, nhất định phải đối mặt với rất nhiều, rất nhiều khó khăn. Tớ đã sớm nghĩ kỹ, chỉ cần Khương Triết cần tớ, bất luận khó khăn đến đâu tớ đều không sợ!".
Lưu Vận hỏi: "Vậy còn hiện tại?".
Tô Anh nghĩ nghĩ, thong thả nói: "Lần trước tớ đến Bách Nhạc Môn, ở nơi đó nhìn thấy một cái thế giới rất khác, cũng gặp được một Khương Triết hoàn toàn không giống như trong trí nhớ của tớ. Khi đó tớ đột nhiên hiểu được, có lẽ căn bản là tớ chưa từng chân chính hiểu rõ Khương Triết. Anh ấy như thế làm tớ cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy sợ hãi."
Lưu Vận vừa nghe, kích động lại phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ anh ấy thật sự cùng mấy cô nàng nơi đó......?".
"Không có." Tô Anh nói: "Khương Triết nói không có, anh ấy nói tớ tin, chỉ là trong lòng vẫn không thoải mái."
Cô nhíu mày: "Còn gạt tớ nữa, không muốn để ý đến anh ấy."
Lời này nói ra có chút không phóng khoáng.
Lưu Vận thở dài, nằm ngã xuống giường, bộ dáng này, rõ ràng là: Không bỏ quả được sao~!
Tô Anh thấy thế, ngược lại cười nói: "Không nói tớ nữa, nói về cậu đi, gần đây cậu cùng Dương Văn Bác thế nào rồi?".
"Ai da, cậu đừng nói tới anh ta!". Lưu Vận dẩu dẩu miệng, giận dỗi: "Tớ chưa thấy qua anh chàng nào không có nhãn lực như vậy! Cậu nói xem anh ấy đưa tớ về nhà mấy buổi tối rồi, cậu nói xem buổi tối nha, đêm tối không khí trong lành, cũng không có ai, cơ hội thật tốt nha! Vậy mà ngay cả tay của tớ anh ấy cũng không dám nắm!".
Tô Anh xì một tiếng cười nói: "Thì ra là cậu tức người ta không đủ chủ động nha!".
"Hừ! Anh ấy không chủ động, chẳng lẽ để tớ chủ động à?". Lưu Vận nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó kiên định cự tuyệt: "Không được, tớ phải rụt rè! Tớ cứ xem anh ấy như một cậu bé 25, 26 tuổi vậy, tớ nhịn được!".
"......"
Tô Anh bội phục Lưu Vận vừa lơ đãng vừa phát tính trẻ con.
Lại nghe Lưu Vận chê bai Dương Văn Bác cứng nhắc thế nào, không lanh lợi ra sao, là "đồ cổ" không có óc hài hước, xem phim còn có thể ngủ, quan trọng nhất là anh ta còn thật sự nhẹ hơn cô ấy!
"Cậu biết tớ không thể chịu đựng anh ấy điều gì nhất không? Chân anh ấy còn nhỏ hơn cả chân tớ! Còn là đàn ông sao?".
Tô Anh nằm lên giường, nghe Lưu Vận lải nhải chê bai, tâm tình cũng tốt hơn. Cũng không còn sớm, nghe nghe một lát liền buồn ngủ.
Lưu Vận thì lại càng nói càng có tinh thần, nghĩ đến lời Trần Thục Phân nói, cô đột nhiên nghiêng người ghé sát vào Tô Anh.
"Hỏi cậu chuyện này nha."
"...... Hử?".
"Chính là cậu cùng Khương Triết nhà cậu, có làm...... Cái kia không?".
Đầu óc mơ màng khiến Tô Anh không phản ứng kịp: "Cái gì?".
Lưu Vận ai ai hai tiếng: "Là lên giường đó!".
Tô Anh: "......"
Tô Anh tỉnh cả ngủ. Cô mở to mắt, quả nhiên thấy Lưu Vận mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.
"Mau ngủ đi, cẩn thận mại đi làm trễ." Tô Anh nói.
"Ai da, cậu đừng ngượng ngùng mà! Chẳng lẽ là có...... rồi?".
Tô Anh bất đắc dĩ: "Không có, đương nhiên không có. Cậu thấy tớ từng ngủ lại bên ngoài à?".
Lưu Vận cười trộm: "Cái này tớ cũng không biết......"
"......"
Tô Anh lười phản ứng lại, kéo chăn qua đỉnh đầu, ngủ. Lưu Vận đẩy cô vài cái nhưng cô cũng hờ hững, như là thẹn quá thành giận.
Tô Anh lại nghe Lưu Vận nói tiếp: "Kỳ thật không có thì khá tốt, con gái mà, phải biết tự bảo vệ chính mình."
Qua chốc lát, phía sau an tĩnh lại, không còn động tĩnh gì.
Tô Anh cẩn thận kéo chăn ra, Lưu Vận đã ngủ rồi, nhưng mà giờ phút này cô lại chẳng hề buồn ngủ.
Lưu Vận nói làm cô nghĩ đến cái đêm Khương Triết cầu hôn cô. Trên chiếc du thuyền đạp sóng mà đi kia, có hoa tươi rượu ngon, có cười nói cùng vui đùa ầm ĩ, cũng có lời ngon tiếng ngọt trong miệng người đàn ông...
Cô và Khương Triết cũng không thể coi là không có gì, cứ cho là thân thể hiện tại của cô còn sạch sẽ, nhưng cảm giác trong trí nhớ lại không lừa được người.
Dù sao ngủ với nhau ba năm, sao có thể nói quên liền quên.
Hiếm khi, từ khi trọng sinh tới nay, Tô Anh lần đầu tiên mất ngủ.
"Anh Anh, Anh Anh!". Hoa nhài ở trên ban công kêu cô.
Tô Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, xem bông hoa nhài đang nở rộ, chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt. Có đôi khi, cô thật sự muốn làm một đóa hoa, chỉ cần vui vẻ tồn tại, vô lo vô nghĩ.
Cùng hoa nhài ngắm trăng một lát, hoa nhài đột nhiên hỏi: "Anh Anh, Khương Triết kia rất quan trọng với chị sao?".
Tô Anh nhìn Lưu Vận ngủ, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không quan trọng."
"Vậy vì sao mỗi lần nhắc tới anh ta, chị đều sẽ không vui."
"...... Thật sao?".
"Thật mà!".
Hoa nhài cực kì khẳng định, tuy nó không thể lí giải tình cảm phức tạp của loài người, nhưng lại rất mẫn cảm với cảm xúc của con người. Ví như mỗi lần nhắc tới Khương Triết, Anh Anh lại cho nó một loại cảm thụ cực kì quái dị, giống như rõ ràng cô đang cười, lại không hề làm nó cảm nhận được sự vui vẻ.
Tô Anh không khỏi sờ sờ gương mặt, xem ra là cô tu luyện chưa thành, ngay cả bông hoa còn không lừa được.
"Nghỉ ngơi đi, chị cũng muốn ngủ rồi."
"À."
Nói là ngủ, nhưng Tô Anh ở trên giường trằn trọc hơn nửa đêm, mãi tới khi trời tờ mờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Tới bảy giờ rưỡi, khi Lưu Vận thức dậy cô cũng tỉnh lại theo.
"Sao cứ thấy khí sắc của cậu không tốt lắm? Chẳng lẽ đêm qua tớ giành chăn khiến cậu bị cảm lạnh rồi?". Lưu Vận nhìn Tô Anh nói: "Có điều tớ phát hiện sao da cậu lại đẹp vậy hả?".
Tô Anh rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe chớp chớp: "Không có, không phải dậy sớm đều như vậy sao? Cậu xem cậu cũng thế mà."
Lưu Vận sờ sờ gương mặt, nhảy xuống giường đi vào toilet nhìn mặt mình. Bộ dáng mới vừa tỉnh dậy, lại không trang điểm thật sự thảm họa kinh khủng!
Bởi vì vội vàng đi làm, cô cũng không có nhiều tinh lực chú ý đến Tô Anh, mãi đến khi cô nhanh chóng trang điểm xomg chuẩn bị đi làm, Tô Anh mới mơ mơ màng màng rời giường.
Bởi vì không nghỉ ngơi tốt, Tô Anh cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, choáng váng khó chịu vô cùng.
Mãi cho đến...... Cho đến khi cô lại chạm vào thứ mà gọi là "tâm của thực vật" của những bông hoa kia. Vầng sáng trước đó cô chưa hề cảm thấy thần bí, lần này lại giúp cô giảm bớt một chút mệt nhọc, ngay cả cái đầu đang choáng váng cũng tỉnh táo hơn.
"Đây......" Cô kinh ngạc lại nghi hoặc: "Đây là có chuyện gì?".
Hoa nhài nói: "Loài người các chị không phải thường hay nói là cần phải tới gần tự nhiên nhiều hơn, hấp thu không khí tự nhiên tốt với thân thể đó sao. Mỗi ngày Anh Anh hấp thu "tâm của thực vật" thuần túy nhất của chúng em, đương nhiên càng tốt hơn rồi!".
Tô Anh không biết "tâm của thực vật" này còn có hiệu quả thần kỳ như thế, không khỏi cảm thán lần trọng sinh này, vận khí cũng tốt hơn.
Cũng bởi vì điều này, khi Tô Anh thay thuốc và thấy miệng vết thương đã kết vảy thì cũng không có vẻ quá mức ngạc nhiên, ngược lại cực tự nhiên mà nhướng mày: Bắt đầu suy tư có lẽ cô còn có thể khai phá ra năng lực khác chăng?
Ví như có cách nào để có thể có thể thu "tâm của thực vật" này mà đem theo?
"Không biết." Hoa nhài nói: "Còn chưa có người thử qua nha."
Xương rồng: "Em cảm thấy không được đâu, bởi vì "tâm của thực vật" vừa rời khỏi thân thể tụi em quá xa, nó sẽ tự động hòa tan vào trong không khí, tồn tại không được bao lâu. Đựng cũng không được."
Tô Anh nói: "Không có biện pháp nào làm chúng nó dừng lại lâu một chút sao?".
Đám hoa đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Hoa nhài nói: "Anh Anh, chị muốn làm cái gì?".
Tô Anh suy tư, nói: "Chị còn quá yếu ớt, hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút."
Cô thật sự quá yếu, yếu đến mức ngay cả đối phó với Phán Phán còn phải thông qua tay của người khác.
- --
Linda lại đây khi Tô Anh đang chống cằm nhàm chán.
Lần này cô ta không đưa hoa, ngược lại đưa tới một cái hòm thuốc, cùng một hộp thuốc mỡ trị sẹo.
Linda nói: "Thuốc trị sẹo này là dùng để thoa ngoài da, dùng sau khi miệng vết thương kết vảy, sớm tối thoa một lần. Đây là do đại sư nổi tiếng trong nước mất ba năm mới điều chế ra, hiệu quả cực tốt, không thể mua được trên thị trường."
Tô Anh tò mò tiếp nhận, mở ra ngửi ngửi một chút, là mùi thuốc Trung nhàn nhạt.
Linda nói: "Đây là tổng tài tự mình đi cầu về cho Tô tiểu thư!".
Tô Anh lẩm bẩm: "Cầu ai? Tôi chỉ bị thương nhỏ, dưỡng hai ngày là tốt rồi, chẳng sao cả..."
Bộ dáng cũng không tán đồng.
Cô cầm thuốc mỡ kia nhìn kĩ, tâm tư lung lay, "tâm của thực vật" kia thần kỳ như vậy, nếu có thể sử dụng làm thuốc, hoặc là đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh gì đó, nhất định hiệu quả sẽ rất tốt, hiệu quả tốt, vậy còn phải lo doanh số sao?
Đáng tiếc.
Linda thấy Tô Anh cầm thuốc mỡ yêu thích không buông tay, cười nói: "Tổng tài cũng là lo lắng cho vết thương của Tô tiểu thư."
Tô Anh buông thuốc mỡ, nghiêm túc nói: "Linda, cô trở về nói với Khương Triết, nói anh ấy đừng như vậy."
"Lời này tôi cũng không dám nói, tôi là cấp dưới, chỉ nghe lệnh mà làm."
"...... A?".
Linda cười cười, cô không ở lâu, thấy đạt thành mục đích rồi, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Tô Anh tiễn người đến cửa, hoa thủy tiên đang lắc lư trong nắng sớm.
Cô đứng một hồi, hoa thủy tiên cũng nhịn không được mà hỏi: "Anh Anh?".
Tô Anh nhợt nhạt cười nói: "Có lẽ là đi theo bên cạnh Khương Triết lâu rồi, chị cứ cảm thấy nhìn đến vài phần bộ dáng của Khương Triết trên người Linda. Không có gì, có lẽ là chị hoa mắt."
Kỳ thật ở đời trước, sau vài lần Tô Anh gặp qua Linda, cô cho rằng Linda đối với mình tuy rằng không tính quá thân cận, ít nhất cũng là không có ác ý. Nhưng mãi đến sau đó mới phát hiện, cô gái này thông minh hơn một vạn lần so với cô tưởng tượng.
Cũng phải, đi theo Khương Triết lâu như vậy, lại là một cô nàng độc thân, có ý đồ cũng không làm người ta ngạc nhiên. Cô ta thật sự thông minh, khả năng nghiền ngẫm tâm tư của Khương Triết vốn là không ai có thể địch nổi, lại đặc biệt biết che giấu, so sánh với Phán Phán, thật là một trên trời một dưới đất.
Thủy tiên nói: "Cô gái vừa rồi sao? Em không thích cô ta, hơi thở trên người cô ta không tốt lắm."
Tô Anh hỏi: "Hơi thở? Hơi thở gì?".
Cái hơi thở này, hoa thủy tiên cũng không nói rõ được là cái gì, tóm lại chính là không tốt lắm, không thoải mái!
Tô Anh cười xì một tiếng nói: "Cô ta còn không tốt? Chị thì sao, có phải đặc biệt, đặc biệt không tốt hay không?".
"Sẽ không nha, mùi hương trên người Anh Anh, đặc biệt thoải mái!"
Tô Anh ngửi ngửi, không xác định được: "...... Thật sự à?"
Xương rồng vô cùng tán đồng: "Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần vừa tới gần Anh Anh, em cảm thấy mình còn có thể sống thêm 500 năm!"
Tô Anh: "......"
Các cây hoa còn lại cũng nối tiếp nhau tỏ vẻ, ở cạnh Tô Anh có cảm giác đặc biệt đặc biệt tốt, chúng nó thích nhất là ở cạnh cô, chọc cho Tô Anh lắc đầu bật cười. Mấy cây hoa này, quả nhiên là ở thế giới loài người lâu rồi, còn học được cả hoa ngôn xảo ngữ.
Beta: 如意 Như Ý
Quả nhiên buổi tối Lưu Vận ôm áo ngủ tới nhà Tô Anh.
Xế chiều sau khi Lưu Vận tan làm về nhà, mới vừa bước đến cửa đã bị mẫu thân đại nhân lôi kéo nói một hồi lâu, nói gì mà thế giới này rất nguy hiểm, Tô Anh an phận ở trong nhà trông cửa hàng mà cũng bị một cô gái xa lạ xông vào trong tiệm náo loạn. May mắn bạn của Tô Anh có việc tới tìm, đúng lúc ngăn cản, nếu không thì không biết sẽ thế nào nữa!
Lưu Vận kinh hãi: "Không phải chứ, Tô Anh hiền như vậy thì kết thù với ai chứ? Bây giờ thế nào rồi?".
"Cũng không biết nữa." Trần Thục Phân nói: "Mẹ có qua đó, cũng hỏi Tô Anh rồi, con bé nói là hiểu lầm, không có việc gì, còn bảo mẹ đừng lo lắng! Sao có thể không lo lắng đây?".
Lưu Vận nói: "Hiểu lầm gì mà còn cố ý tìm đến tận tiệm hoa? Nhìn là biết người kia cố ý!".
Trần Thục Phân nghĩ nghĩ, nói: "Mẹ cũng biết vậy, chỉ là Tô Anh không muốn nói, mẹ cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng cô gái kia còn bị đưa đến cục cảnh sát đấy, không chừng trong lòng càng ghi hận Tô Anh, lại trở về tìm nó gây phiền toái?".
"Cũng rất có khả năng ấy..."
"Cho nên hai ngày này con liền qua đó ở cùng Tô Anh đi. Một mình con bé... Quá đáng thương."
"Vâng, con biết rồi."
Trần Thục Phân lại nghĩ đến chàng trai cao lớn mà bà thấy qua vào buổi chiều. Bà gặp qua anh ta vài lần, cũng biết anh ta là bạn trai của Tô Anh, tên là Khương Triết gì đó. Chỉ là... bà cũng không xem trọng người này, vừa nhìn liền biết là xuất thân từ nhà cao cửa rộng, hẳn là tính cách cũng không phải kiểu có thể chăm sóc người khác. Tô Anh đi theo anh ta nhất định sẽ bị thiệt thòi.
Đã vậy tính tình Tô Anh còn mềm như bông, bị chọc tức còn phải chịu đựng. Bà lại không phải người trong nhà để trực tiếp giúp đỡ, vậy không phải mặc cho người ta bắt nạt sao?
Nghĩ đến điều này, bà lại nhịn không được thì thầm với Lưu Vận: "Còn có cậu bạn trai kia của Tô Anh, mẹ không xem trọng cho lắm. Các con là bạn gái với nhau, lúc tâm sự cũng nên nhắc nhở Tô Anh một chút, để nó đừng dễ dàng trao hết tâm can cho người ta!".
Lưu Vận cười nói: "Đã biết đã biết, xem mẹ nhọc lòng chưa này. Ai không biết còn tưởng rằng Tô Anh mới là con gái ruột của mẹ, con thì nhặt từ ven đường về đấy!".
Trần Thục Phân cười mắng: "Nha đầu chết tiệt này, còn không mau đi!".
Lưu Vận liên tục gật: "Biết rồi, biết rồi, mẹ cũng phải để con về phòng lấy quần áo tắm rửa đã chứ..."
Trần Thục Phân thấy Lưu Vận lên lầu, nghĩ đến Tô Anh cùng người mẹ mất sớm của cô, không khỏi cảm thán tạo hóa trêu ngươi.
Nếu không phải sự kiện ngoài ý muốn kia......
- --
"Ai da, cậu không biết đâu, tớ vừa đến nhà còn chưa ngồi ấm mông, mẹ tớ liền thúc giục thúc giục thúc giục, thúc giục tớ mau tới đây bảo hộ cậu, cứ sợ cậu bị người ta ăn mất!".
Lưu Vận vừa tắm xong, đầu tóc ướt dầm dề quấn khăn tùy tiện dựa vào chiếc giường lớn của Tô Anh, than thở với Tô Anh về mẹ mình càm ràm đến thế nào!
Tô Anh ôm hoa nhài ra phía trước cửa sổ, cười nói: "Tớ nói với dì rồi đó chứ, bảo dì ấy không cần lo lắng."
"Có điều hỏi thật, cô nàng hôm nay tới tìm cậu gây phiền toái là ai vậy?". Lưu Vận suy đoán: "Không phải là có quan hệ gì với Khương Triết đấy chứ?".
Bạn trai Tô Anh là kẻ có tiền, chỉ sợ người trên phố này đều biết!
Nhiều tiền lại đẹp trai, khó tránh khỏi sẽ trêu chọc mấy bông hoa đào mà đúng không?
Tô Anh: "Chuyện này nói ra có chút phức tạp, nhưng cô ta không có quan hệ gì lắm với Khương Triết, cô ta tới tìm tớ, cũng là vì không cam lòng thôi. Còn vết thương này của tớ..."
Sao cô lại không biết ý tưởng của Phán Phán cơ chứ? Dục vọng và dã tâm của cô ta đều viết trong ánh mắt, trần trụi không biết che dấu như vậy, ngoài miệng nói thích Triệu Vũ thế nào, không muốn rời khỏi anh ra sao, nhưng trong ánh mắt tràn ngập tham niệm, ý đồ. Ngốc như vậy, làm sao có thể gợi lên thương tiếc từ đàn ông?
Ngụy trang hay che giấu cũng không biết, lại càng không thấy rõ vị trí của chính mình, sao có thể không thua đây?
Lưu Vận đợi một lát, nhìn bóng dáng Tô Anh thì nghi hoặc, lo lắng nói: "Vết thương của cậu là thế nào?".
Tô Anh cười nói: "Vết thương nhỏ à, bác sĩ nói dưỡng mấy ngày là lành."
Cô cũng không thật sự ngốc đến mức khiến mình trọng thương khó chữa. Dù sao cũng là thân thể của mình, đau là chính mình chịu, huống hồ cô càng không mong trên tay lưu lại một vết sẹo khó coi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Triệu Vũ lại tới tìm cô trước? Cô cứ tưởng rằng là Khương Triết tới, diễn mấy ngày rồi, anh cũng nên tới tìm cô.
Cái này lại phải trách Tô Anh suy nghĩ không chu toàn, hoa thủy tiên không nhận rõ người, chỉ có thể nói có một anh chàng rất tuấn tú đẹp trai tới, đứng ở cửa một hồi lâu, cùng với anh ta có một chiếc xe đặc biệt đẹp. Tô Anh chỉ có thể dựa vào cảm giác suy đoán, khó tránh khỏi sai lệch với sự thật.
Tuy rằng nhận sai người, nhưng hiệu quả lại không tệ.
Lưu Vận xoay người lên, hung hăng dạy dỗ Tô Anh: "Vết thương nhỏ cũng không được xem thường! Lần sau gặp được loại người như vậy tốt nhất chạy nhanh, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn biết chưa?".
Tô Anh hoàn hồn, nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy?".
"Sao lại không nghiêm trọng? Cậu không biết con người khi tức đến mất đi lý trí là chuyện gì cũng làm được hả?! Đến khi thật sự xảy ra chuyện thì cậu hối hận cũng không kịp!". Lưu Vận thật kích động, rất có tư thế nếu Tô Anh dám nói từ không là cô lập tức liều mạng với Tô Anh!
Tô Anh liên tục xin khoan dung: "Được được được, tớ biết sai rồi! Lần sau gặp được người này tớ nhất định chạy xa xa, một câu cũng không nói với cô ta!".
"Thế còn tạm được, hừ!".
Lại nghĩ tới cái gì, Lưu Vận nói: "Đúng rồi, mẹ tớ nói hồi chiều Khương Triết tới tìm cậu, đứng ở một lát liền đi rồi, các cậu còn chưa làm hòa hả?".
Tô Anh đáp: "Chưa."
"Sao lại thế này? Không phải mỗi ngày anh ấy đều tặng hoa sao?".
"Tặng hoa liền phải làm hòa à?".
"Ồ? Tớ cứ cho rằng một hai hôm cậu liền chịu thua!".
Tô Anh biết, cách nghĩ của Lưu Vận chẳng sai chút nào. Nếu là cô của trước đây, xác thật chịu không nổi khi người khác nói lời mềm mỏng, hơi dỗ một chút là cô liền bỏ qua. Nhưng hiện tại cô đã khác rồi, tâm cô có thể so với kim cương, cạy cũng bất động.
Tô Anh mỉm cười, mềm mỏng nói: "Trước kia, tớ cảm thấy có tình yêu liền có thể chiến thắng tất cả khó khăn, tớ biết gia thế của mình và Khương Triết chênh lệch cực lớn, chúng tớ muốn có tương lai, nhất định phải đối mặt với rất nhiều, rất nhiều khó khăn. Tớ đã sớm nghĩ kỹ, chỉ cần Khương Triết cần tớ, bất luận khó khăn đến đâu tớ đều không sợ!".
Lưu Vận hỏi: "Vậy còn hiện tại?".
Tô Anh nghĩ nghĩ, thong thả nói: "Lần trước tớ đến Bách Nhạc Môn, ở nơi đó nhìn thấy một cái thế giới rất khác, cũng gặp được một Khương Triết hoàn toàn không giống như trong trí nhớ của tớ. Khi đó tớ đột nhiên hiểu được, có lẽ căn bản là tớ chưa từng chân chính hiểu rõ Khương Triết. Anh ấy như thế làm tớ cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy sợ hãi."
Lưu Vận vừa nghe, kích động lại phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ anh ấy thật sự cùng mấy cô nàng nơi đó......?".
"Không có." Tô Anh nói: "Khương Triết nói không có, anh ấy nói tớ tin, chỉ là trong lòng vẫn không thoải mái."
Cô nhíu mày: "Còn gạt tớ nữa, không muốn để ý đến anh ấy."
Lời này nói ra có chút không phóng khoáng.
Lưu Vận thở dài, nằm ngã xuống giường, bộ dáng này, rõ ràng là: Không bỏ quả được sao~!
Tô Anh thấy thế, ngược lại cười nói: "Không nói tớ nữa, nói về cậu đi, gần đây cậu cùng Dương Văn Bác thế nào rồi?".
"Ai da, cậu đừng nói tới anh ta!". Lưu Vận dẩu dẩu miệng, giận dỗi: "Tớ chưa thấy qua anh chàng nào không có nhãn lực như vậy! Cậu nói xem anh ấy đưa tớ về nhà mấy buổi tối rồi, cậu nói xem buổi tối nha, đêm tối không khí trong lành, cũng không có ai, cơ hội thật tốt nha! Vậy mà ngay cả tay của tớ anh ấy cũng không dám nắm!".
Tô Anh xì một tiếng cười nói: "Thì ra là cậu tức người ta không đủ chủ động nha!".
"Hừ! Anh ấy không chủ động, chẳng lẽ để tớ chủ động à?". Lưu Vận nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó kiên định cự tuyệt: "Không được, tớ phải rụt rè! Tớ cứ xem anh ấy như một cậu bé 25, 26 tuổi vậy, tớ nhịn được!".
"......"
Tô Anh bội phục Lưu Vận vừa lơ đãng vừa phát tính trẻ con.
Lại nghe Lưu Vận chê bai Dương Văn Bác cứng nhắc thế nào, không lanh lợi ra sao, là "đồ cổ" không có óc hài hước, xem phim còn có thể ngủ, quan trọng nhất là anh ta còn thật sự nhẹ hơn cô ấy!
"Cậu biết tớ không thể chịu đựng anh ấy điều gì nhất không? Chân anh ấy còn nhỏ hơn cả chân tớ! Còn là đàn ông sao?".
Tô Anh nằm lên giường, nghe Lưu Vận lải nhải chê bai, tâm tình cũng tốt hơn. Cũng không còn sớm, nghe nghe một lát liền buồn ngủ.
Lưu Vận thì lại càng nói càng có tinh thần, nghĩ đến lời Trần Thục Phân nói, cô đột nhiên nghiêng người ghé sát vào Tô Anh.
"Hỏi cậu chuyện này nha."
"...... Hử?".
"Chính là cậu cùng Khương Triết nhà cậu, có làm...... Cái kia không?".
Đầu óc mơ màng khiến Tô Anh không phản ứng kịp: "Cái gì?".
Lưu Vận ai ai hai tiếng: "Là lên giường đó!".
Tô Anh: "......"
Tô Anh tỉnh cả ngủ. Cô mở to mắt, quả nhiên thấy Lưu Vận mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.
"Mau ngủ đi, cẩn thận mại đi làm trễ." Tô Anh nói.
"Ai da, cậu đừng ngượng ngùng mà! Chẳng lẽ là có...... rồi?".
Tô Anh bất đắc dĩ: "Không có, đương nhiên không có. Cậu thấy tớ từng ngủ lại bên ngoài à?".
Lưu Vận cười trộm: "Cái này tớ cũng không biết......"
"......"
Tô Anh lười phản ứng lại, kéo chăn qua đỉnh đầu, ngủ. Lưu Vận đẩy cô vài cái nhưng cô cũng hờ hững, như là thẹn quá thành giận.
Tô Anh lại nghe Lưu Vận nói tiếp: "Kỳ thật không có thì khá tốt, con gái mà, phải biết tự bảo vệ chính mình."
Qua chốc lát, phía sau an tĩnh lại, không còn động tĩnh gì.
Tô Anh cẩn thận kéo chăn ra, Lưu Vận đã ngủ rồi, nhưng mà giờ phút này cô lại chẳng hề buồn ngủ.
Lưu Vận nói làm cô nghĩ đến cái đêm Khương Triết cầu hôn cô. Trên chiếc du thuyền đạp sóng mà đi kia, có hoa tươi rượu ngon, có cười nói cùng vui đùa ầm ĩ, cũng có lời ngon tiếng ngọt trong miệng người đàn ông...
Cô và Khương Triết cũng không thể coi là không có gì, cứ cho là thân thể hiện tại của cô còn sạch sẽ, nhưng cảm giác trong trí nhớ lại không lừa được người.
Dù sao ngủ với nhau ba năm, sao có thể nói quên liền quên.
Hiếm khi, từ khi trọng sinh tới nay, Tô Anh lần đầu tiên mất ngủ.
"Anh Anh, Anh Anh!". Hoa nhài ở trên ban công kêu cô.
Tô Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, xem bông hoa nhài đang nở rộ, chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt. Có đôi khi, cô thật sự muốn làm một đóa hoa, chỉ cần vui vẻ tồn tại, vô lo vô nghĩ.
Cùng hoa nhài ngắm trăng một lát, hoa nhài đột nhiên hỏi: "Anh Anh, Khương Triết kia rất quan trọng với chị sao?".
Tô Anh nhìn Lưu Vận ngủ, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không quan trọng."
"Vậy vì sao mỗi lần nhắc tới anh ta, chị đều sẽ không vui."
"...... Thật sao?".
"Thật mà!".
Hoa nhài cực kì khẳng định, tuy nó không thể lí giải tình cảm phức tạp của loài người, nhưng lại rất mẫn cảm với cảm xúc của con người. Ví như mỗi lần nhắc tới Khương Triết, Anh Anh lại cho nó một loại cảm thụ cực kì quái dị, giống như rõ ràng cô đang cười, lại không hề làm nó cảm nhận được sự vui vẻ.
Tô Anh không khỏi sờ sờ gương mặt, xem ra là cô tu luyện chưa thành, ngay cả bông hoa còn không lừa được.
"Nghỉ ngơi đi, chị cũng muốn ngủ rồi."
"À."
Nói là ngủ, nhưng Tô Anh ở trên giường trằn trọc hơn nửa đêm, mãi tới khi trời tờ mờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Tới bảy giờ rưỡi, khi Lưu Vận thức dậy cô cũng tỉnh lại theo.
"Sao cứ thấy khí sắc của cậu không tốt lắm? Chẳng lẽ đêm qua tớ giành chăn khiến cậu bị cảm lạnh rồi?". Lưu Vận nhìn Tô Anh nói: "Có điều tớ phát hiện sao da cậu lại đẹp vậy hả?".
Tô Anh rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe chớp chớp: "Không có, không phải dậy sớm đều như vậy sao? Cậu xem cậu cũng thế mà."
Lưu Vận sờ sờ gương mặt, nhảy xuống giường đi vào toilet nhìn mặt mình. Bộ dáng mới vừa tỉnh dậy, lại không trang điểm thật sự thảm họa kinh khủng!
Bởi vì vội vàng đi làm, cô cũng không có nhiều tinh lực chú ý đến Tô Anh, mãi đến khi cô nhanh chóng trang điểm xomg chuẩn bị đi làm, Tô Anh mới mơ mơ màng màng rời giường.
Bởi vì không nghỉ ngơi tốt, Tô Anh cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, choáng váng khó chịu vô cùng.
Mãi cho đến...... Cho đến khi cô lại chạm vào thứ mà gọi là "tâm của thực vật" của những bông hoa kia. Vầng sáng trước đó cô chưa hề cảm thấy thần bí, lần này lại giúp cô giảm bớt một chút mệt nhọc, ngay cả cái đầu đang choáng váng cũng tỉnh táo hơn.
"Đây......" Cô kinh ngạc lại nghi hoặc: "Đây là có chuyện gì?".
Hoa nhài nói: "Loài người các chị không phải thường hay nói là cần phải tới gần tự nhiên nhiều hơn, hấp thu không khí tự nhiên tốt với thân thể đó sao. Mỗi ngày Anh Anh hấp thu "tâm của thực vật" thuần túy nhất của chúng em, đương nhiên càng tốt hơn rồi!".
Tô Anh không biết "tâm của thực vật" này còn có hiệu quả thần kỳ như thế, không khỏi cảm thán lần trọng sinh này, vận khí cũng tốt hơn.
Cũng bởi vì điều này, khi Tô Anh thay thuốc và thấy miệng vết thương đã kết vảy thì cũng không có vẻ quá mức ngạc nhiên, ngược lại cực tự nhiên mà nhướng mày: Bắt đầu suy tư có lẽ cô còn có thể khai phá ra năng lực khác chăng?
Ví như có cách nào để có thể có thể thu "tâm của thực vật" này mà đem theo?
"Không biết." Hoa nhài nói: "Còn chưa có người thử qua nha."
Xương rồng: "Em cảm thấy không được đâu, bởi vì "tâm của thực vật" vừa rời khỏi thân thể tụi em quá xa, nó sẽ tự động hòa tan vào trong không khí, tồn tại không được bao lâu. Đựng cũng không được."
Tô Anh nói: "Không có biện pháp nào làm chúng nó dừng lại lâu một chút sao?".
Đám hoa đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Hoa nhài nói: "Anh Anh, chị muốn làm cái gì?".
Tô Anh suy tư, nói: "Chị còn quá yếu ớt, hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút."
Cô thật sự quá yếu, yếu đến mức ngay cả đối phó với Phán Phán còn phải thông qua tay của người khác.
- --
Linda lại đây khi Tô Anh đang chống cằm nhàm chán.
Lần này cô ta không đưa hoa, ngược lại đưa tới một cái hòm thuốc, cùng một hộp thuốc mỡ trị sẹo.
Linda nói: "Thuốc trị sẹo này là dùng để thoa ngoài da, dùng sau khi miệng vết thương kết vảy, sớm tối thoa một lần. Đây là do đại sư nổi tiếng trong nước mất ba năm mới điều chế ra, hiệu quả cực tốt, không thể mua được trên thị trường."
Tô Anh tò mò tiếp nhận, mở ra ngửi ngửi một chút, là mùi thuốc Trung nhàn nhạt.
Linda nói: "Đây là tổng tài tự mình đi cầu về cho Tô tiểu thư!".
Tô Anh lẩm bẩm: "Cầu ai? Tôi chỉ bị thương nhỏ, dưỡng hai ngày là tốt rồi, chẳng sao cả..."
Bộ dáng cũng không tán đồng.
Cô cầm thuốc mỡ kia nhìn kĩ, tâm tư lung lay, "tâm của thực vật" kia thần kỳ như vậy, nếu có thể sử dụng làm thuốc, hoặc là đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh gì đó, nhất định hiệu quả sẽ rất tốt, hiệu quả tốt, vậy còn phải lo doanh số sao?
Đáng tiếc.
Linda thấy Tô Anh cầm thuốc mỡ yêu thích không buông tay, cười nói: "Tổng tài cũng là lo lắng cho vết thương của Tô tiểu thư."
Tô Anh buông thuốc mỡ, nghiêm túc nói: "Linda, cô trở về nói với Khương Triết, nói anh ấy đừng như vậy."
"Lời này tôi cũng không dám nói, tôi là cấp dưới, chỉ nghe lệnh mà làm."
"...... A?".
Linda cười cười, cô không ở lâu, thấy đạt thành mục đích rồi, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Tô Anh tiễn người đến cửa, hoa thủy tiên đang lắc lư trong nắng sớm.
Cô đứng một hồi, hoa thủy tiên cũng nhịn không được mà hỏi: "Anh Anh?".
Tô Anh nhợt nhạt cười nói: "Có lẽ là đi theo bên cạnh Khương Triết lâu rồi, chị cứ cảm thấy nhìn đến vài phần bộ dáng của Khương Triết trên người Linda. Không có gì, có lẽ là chị hoa mắt."
Kỳ thật ở đời trước, sau vài lần Tô Anh gặp qua Linda, cô cho rằng Linda đối với mình tuy rằng không tính quá thân cận, ít nhất cũng là không có ác ý. Nhưng mãi đến sau đó mới phát hiện, cô gái này thông minh hơn một vạn lần so với cô tưởng tượng.
Cũng phải, đi theo Khương Triết lâu như vậy, lại là một cô nàng độc thân, có ý đồ cũng không làm người ta ngạc nhiên. Cô ta thật sự thông minh, khả năng nghiền ngẫm tâm tư của Khương Triết vốn là không ai có thể địch nổi, lại đặc biệt biết che giấu, so sánh với Phán Phán, thật là một trên trời một dưới đất.
Thủy tiên nói: "Cô gái vừa rồi sao? Em không thích cô ta, hơi thở trên người cô ta không tốt lắm."
Tô Anh hỏi: "Hơi thở? Hơi thở gì?".
Cái hơi thở này, hoa thủy tiên cũng không nói rõ được là cái gì, tóm lại chính là không tốt lắm, không thoải mái!
Tô Anh cười xì một tiếng nói: "Cô ta còn không tốt? Chị thì sao, có phải đặc biệt, đặc biệt không tốt hay không?".
"Sẽ không nha, mùi hương trên người Anh Anh, đặc biệt thoải mái!"
Tô Anh ngửi ngửi, không xác định được: "...... Thật sự à?"
Xương rồng vô cùng tán đồng: "Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần vừa tới gần Anh Anh, em cảm thấy mình còn có thể sống thêm 500 năm!"
Tô Anh: "......"
Các cây hoa còn lại cũng nối tiếp nhau tỏ vẻ, ở cạnh Tô Anh có cảm giác đặc biệt đặc biệt tốt, chúng nó thích nhất là ở cạnh cô, chọc cho Tô Anh lắc đầu bật cười. Mấy cây hoa này, quả nhiên là ở thế giới loài người lâu rồi, còn học được cả hoa ngôn xảo ngữ.
Tác giả :
Duy Khách