Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 14: Tặng hoa
Editor: Subo
Beta: 如意 Như Ý
Liên tiếp ba ngày, Tô Anh đều nhận được hoa tươi do Khương Triết đưa tới, anh không tới nhưng ý tứ biểu đạt lại vô cùng rõ ràng —— không cần biết Tô Anh suy xét thế nào, thái độ của anh cũng không hề thay đổi. Đương nhiên, tốt nhất là cô cũng không có gì thay đổi.
Tô Anh mỗi lần nhận được hoa thái độ đều không giống nhau, đơn giản là khẩu thị tâm phi làm bộ diễn xuất thôi. Linda so bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ, không có cô gái nào có thể chống đỡ được sự dụ dỗ của Khương Triết, huống chi Tô Anh chỉ là một tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời? Đã có Khương Triết, thì nhìn những kẻ khác sao vừa mắt được chứ?
Quả nhiên, tới ngày thứ ba, tuy rằng Tô Anh không tự mình nhận hoa, lại không hề bài xích giống như trước đây, cô nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa, chủ động hỏi tới Khương Triết: “Anh ấy…… Gần đây anh ấy đang làm gì?”
Linda cười nói: “Cô hỏi tổng tài sao? Gần đây tổng tài đang bàn về mở rộng dự án, ngày hôm qua mở cuộc họp đến rạng sáng, rất bận, cũng rất vất vả."
Tô Anh nhíu mày, muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng chỉ bĩu môi.
Linda nói: “Tô tiểu thư, ý tứ của tổng tài tôi đã đưa tới, vậy tôi đi trước.”
“Từ từ.” Tô Anh gọi Lâm Đạt lại, hỏi: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, gần đây tôi không liên lạc được với Lâm Thành Phong, cô biết anh ấy đi đâu không?”.
Lâm Đạt lắc đầu: “Phong thiếu? Cái này tôi không rõ lắm.”
“…… Khương Triết anh ấy cũng không nói qua sao?”
“Không có.”
Tô Anh thất vọng: “Vậy à. Cảm ơn.”
Linda nói: “Tô tiểu thư, nếu cô muốn biết, sao không tự mình đi hỏi tổng tài đi? Tôi nghĩ tổng tài chắc rất vui lòng vì cô giải đáp nghi vấn.”
Tô Anh mím môi, hơi buồn bực nói: “Thật đáng tiếc.” Lại suy nghĩ: “Tóm lại không có việc gì.”
Linda mỉm cười, xoay người rời đi.
Tô Anh nhìn bóng dáng Lâm Đạt, khẽ cười, cô như nghe được hoa hồng đang nói: “Mỗi ngày làm việc mệt mỏi như vậy, mỗi sáng sớm còn phải chạy tới lấy niềm vui cho bạn gái nhỏ của Khương tổng, haiz!”.
“Nha đầu kia thoạt nhìn giống như chưa thấy qua việc đời, không biết Khương tổng coi trọng cô ấy cái gì?”.
“Đừng nói bậy, Khương tổng làm việc, luôn có đạo lý của ngài ấy.”
“Có thể có cái gì? Trước đây có vài cô gái đi theo bên người Khương tổng, người nào không phải giống Tô Anh?”.
……..
Linda trở lại Khương thị, báo cáo mọi thứ về tình huống của Tô Anh cho Khương Triết, ngay cả việc Tô Anh dò hỏi chuyện Lâm Thành Phong cũng không để sót.
Cô suy đoán: “Nhìn bọ dáng Tô tiểu thư, chắc là không tức giận.”
Cuối cùng người đàn ông vùi đầu trên bàn làm việc cũng ngẩng đầu nhìn về hướng Linda. Dù cho Linda đi theo Khương Triết đã lâu, nhưng cũng bởi vì trong lúc lơ đãng anh lộ ra biểu cảm lãnh đạm mà kinh hãi, chỉ là rất nhanh, anh nói: “Ừ, đi làm việc đi.”
Linda thở dài, đi đến chỗ trợ lý bên ngoài phòng tổng tài.
Trợ lý Diêu đang ở trước bàn bận rộn, Linda nhìn thấy anh ta, tròng mắt chuyển động, đi qua. Một tay cô chống trên bàn, cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Diêu, anh nói chuyện với tôi chút. Cuối cùng là Khương tổng đối đãi thế nào với Tô Anh? Sao tôi càng ngày càng thấy khó hiểu?”
Trợ lý Diêu ngước mắt nhìn về phía Linda, chân thành nói: “Cái đó cô phải đi hỏi tổng tài.”
Linda trợn mắt.
Cô đi theo bên người Khương Triết mấy năm, chưa từng thấy Khương Triết phải lấy lòng người phụ nữ nào. Tô Anh lại có chút không giống, suy nghĩ lại, lại như không có gì không giống nhau, dù sao thì cô ta so với những người phị nữ trước kia của Khương Triết cũng không có gì khác biệt……
Cho nên cô cho rằng không thể xem trọng Tô Anh nhưng cũng không thể đối xử qua loa với cô ta.
.........
Tô Anh cắm hoa hồng vào bình hoa, vì quá nhiều, cô nghĩ khoảng ba bình hoa lớn mới đủ, còn tỉ mỉ vẩy nước sạch lên: "Như vậy có thoải mái chút nào không?”.
“Ừ ừ.”
Tô Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được cành hoa hồng nói chuyện, không khỏi mới lạ nhưng nhìn sinh mệnh nó ngắn ngủi như vậy, lại không khỏi thấy nó đáng thương.
Nhưng hoa hồng vẫn nhiệt tình như cũ: “Đây là sứ mệnh của tôi! Tôi muốn cho người khác trông thấy vẻ đẹp của tôi, mà không phải lặng lẽ không một tiếng động chết ở ngoài cánh đồng!…… Đủ rồi đủ rồi, quá nhiều tôi sẽ héo!”.
“Ồ!”. Tô Anh nhanh chóng cất cái ấm nước đi: “Ngại quá.”
Hoa hồng rất độ lượng: “Không sao. Chẳng qua thấy rất kì lạ, lần đầu tiên tôi gặp được người có thể nghe được chúng tôi nói chuyện…… Sao cô có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện vậy?”.
Đây cũng là vấn đề Tô Anh nghi hoặc, đáng tiếc cô cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chắc có lẽ là bởi vì cô đã trọng sinh?
Cô lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Hoa hồng lắc lắc cành cây mảnh khảnh của mình, những giọt nước trên cánh hoa liền rơi xuống.
.....
Sau sáu giờ chiều, Lưu Vận tới cửa hàng, cô vừa thấy có hoa hồng đỏ trên bàn, liền nở nụ cười xấu xa: “Ai da, tớ thấy Khương Triết nhà cậu thật đúng là lãng mạn, mỗi ngày một bó hoa, cho dù sắt đá cũng phải mềm.”
Nếu là Tô Anh trước đây chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy, rồi sẽ thẹn thùng âm thầm cao hứng, nhưng Tô Anh này không phải Tô Anh trước kia, cho nên đối với lời nói của Lưu Vận, cô chỉ mỉm cười, cũng không coi là thật.
Lưu Vận nhìn hoa, không nhịn được ngắt một đóa hoa, hoa này rất đẹp, đóa hoa rất lớn, bó hoa thành hình tròn, cô thu hoạch vài đợt hoa hồng, cũng không được nửa phần hoa này.
Tô Anh thấy thế, trở tay không kịp, liền nghe thấy một tiếng hô đau: “Ai da!”.
Lưu Vận: “Tớ thật sự muốn tắm cánh hoa.”
Hoa hồng: “……Người phụ nữ xấu xa! Anh Anh cứu mạng!”.
Tô Anh: “……”
Nếu nói về Khương Triết, Lưu Vận vẫn nhịn không được hỏi: “Hai người còn chưa làm hòa hả?”.
Tô Anh gật đầu: “Ừm.”
Lưu Vận cười: “Tô Anh, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu giận đấy! Tính cách cậu dịu dàng như vậy, tớ cho rằng chỉ cần Khương Triết tùy tiện nói vài câu, cậu sẽ lập tức thỏa hiệp.”
Có suy đoán cũng không được, Lưu Vận bèn hỏi: “Hoa cũng đã tặng mấy ngày rồi, hai người vẫn cứ như cũ, cậu không sợ Khương Triết thật sự coi như chấm hết hả?”.
Điều này không ở trong phạm vi lo lắng của Tô Anh, nhớ đến kiếp trước. Sau khi Khương Triết ngỏ lời cầu hôn đã lừa gạt cô một khoảng thời gian dài, như vậy chứng tỏ anh rất vừa lòng cô, nếu cứ như vậy từ bỏ, chẳng phải đáng tiếc sao?
Tô Anh nói: “Đó chỉ có thể chứng tỏ chúng tớ có duyên không phận đi.”
Nếu tính theo thời gian kiếp trước, giờ phút này Tô Anh đã ở trên chiếc thuyền, nghe lời cầu hôn của Khương Triết, đắm chìm ở trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại rồi……
Mà hiện tại, tất cả đều khác biệt.
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Anh xuống lầu, phát hiện đóa hoa hồng kia đã không còn nói chuyện, nó lặng yên không một tiếng động, cũng không có hơi thở. Đóa hoa xinh xắn diễm lệ mất đi nhan sắc, trở nên giống với đóa hoa bình thường.
Cô có chút tiếc nuối, lại cũng hiểu rõ đây là kết cục cuối cùng của hoa hồng.
Buổi sáng Linda vẫn đưa tới một bó hoa hồng như cũ. Khác với trước đây là, hoa lúc này cô ta đưa tới, còn có một tấm card, đặt ở trên hoa hồng.
“Tặng bé hoa nhài của anh, Khương Triết.”
Chữ viết của người đàn ông cứng cáp mà hữu lực, như rồng bay phượng múa.
Ngắn gọn, sáng tỏ, không phải lời chân thành thâm tình âu yếm, nhưng mà vì đối phương là Khương Triết nên không hiểu sao mấy chữ này có hương vị đa tình triền miên.
Không thể không nói, Khương Triết là một người đàn ông biết nắm bắt lòng người.
Tô Anh vuốt tấm card không nói gì, nhưng mà mặt mày đều biểu lộ cô cao hứng, tuy rằng bờ môi nhếch lên, là đang còn ý giận dỗi.
Linda nhẹ nhàng thở ra, có lẽ cô ta không cần mỗi ngày phải cất công đi đưa hoa rồi.
Cô ta xoay người cáo từ.
Tâm tư Tô Anh từ trên tấm card trở về, cô ngượng ngùng: “Linda từ từ.”
Cô lấy từ trên giàn trồng hoa một chậu xương rồng cảnh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật thì tôi bán hoa, còn cô mỗi ngày đưa hoa cho tôi! Mấy ngày nay mắc công cô vất vả, tặng cho cô món quà nhỏ này! Cô mỗi ngày đều sử dụng máy tính, đây là xương rồng cảnh có thể hút phóng xạ, rất tốt cho làn da.”
Linda muốn từ chối, Tô Anh lại kiên trì không làm khó cô: “Cái này cũng không phải vật gì quý trọng, cũng không phải không thể nhận mà?”.
Linda suy nghĩ lại, cuối cùng nhận lấy: “Vậy cảm ơn Tô tiểu thư.”
Tô Anh mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Linda thấy tâm tình Tô Anh rất tốt, trong lòng lắc đầu: Rốt cuộc là tiểu nữ sinh chưa trải qua chuyện đời, tính tình giận cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Hiện giờ mới mấy ngày, người chân chính nên xin lỗi còn chưa xuất hiện, tâm tư cô ta cũng đã bay, hận không thể lập tức nhìn thấy Khương Triết!
“Đúng rồi, Tô tiểu thư, tôi trở về hỏi riêng tình huống Phong thiếu một chút, chỉ là trợ lý Diêu cũng không biết Phong thiếu làm gì, ở đâu. Có lẽ cô không biết…… Khương tổng bởi vì chuyện của Phong thiếu đã rất tức giận, cho nên tôi cũng không dám đi tìm tổng tài……”
Tô Anh có chút lo lắng, gật gật đầu nói: “Tôi hiểu, cảm ơn.”
“Vậy Tô tiểu thư, tôi về công ty trước.”
Cuối cùng, bồn xương rồng cảnh kia nằm ở trên bàn làm việc của trợ lý.
................
Cả buổi trưa, Tô Anh tự mình trông tiệm hoa tươi, tưới nước xới đất cho hoa. Hôm nay vận khí không tồi, trong tiệm có hai vị khách muốn mua hoa tặng bạn gái, một người muốn một bó bách hợp, một người muốn một bó hoa hồng.
Tô Anh tỏ vẻ áy náy: “Rất xin lỗi, trong tiệm chúng tôi chỉ bán bồn hoa thực vật, hoa bó như vậy, không có bán.”
Người tới vô cùng khiếp sợ: “A?”.
Tô Anh cũng không giải thích nhiều: “Anh có cần gì khác không?”.
“……”
Cuối cùng việc làm ăn này đương nhiên không thành, cô cũng không giận không thất vọng, tiếp tục xới đất bón phân.
Sở dĩ có quyết định này, là khi cô nhìn thấy hơi thở sinh mệnh của hoa hồng mất đi. Hoa hồng không còn sinh mệnh, nên sự sáng lạng cùng mĩ lệ của nó chỉ nở rộ trong nháy mắt ngắn ngủi kia.
Cô không thích loại cảm giác này……
“Tô Anh!”.
Âm thanh phụ nữ chói tai đột ngột xông vào tiệm hoa tươi, Tô Anh nghi hoặc nhìn lại, là một phụ nữ xa lạ có vẻ chật vật.
Tô Anh: “…… Cô là?”.
Người phụ nữ kích động nói: “Chính bởi vì mày, tao mất đi Triệu Vũ, mất đi công việc, mất đi tất cả! Tao hận mày!”.
Người phụ nữ nói làm Tô Anh nghi hoặc, cô hoài nghi hỏi: “Cô là…… Phán Phán?”.
(Lịch up là 21h cơ. Mà thấy mình up trễ hơn 21h là các nàng biết rồi ấy
Beta: 如意 Như Ý
Liên tiếp ba ngày, Tô Anh đều nhận được hoa tươi do Khương Triết đưa tới, anh không tới nhưng ý tứ biểu đạt lại vô cùng rõ ràng —— không cần biết Tô Anh suy xét thế nào, thái độ của anh cũng không hề thay đổi. Đương nhiên, tốt nhất là cô cũng không có gì thay đổi.
Tô Anh mỗi lần nhận được hoa thái độ đều không giống nhau, đơn giản là khẩu thị tâm phi làm bộ diễn xuất thôi. Linda so bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ, không có cô gái nào có thể chống đỡ được sự dụ dỗ của Khương Triết, huống chi Tô Anh chỉ là một tiểu nha đầu chưa hiểu việc đời? Đã có Khương Triết, thì nhìn những kẻ khác sao vừa mắt được chứ?
Quả nhiên, tới ngày thứ ba, tuy rằng Tô Anh không tự mình nhận hoa, lại không hề bài xích giống như trước đây, cô nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa, chủ động hỏi tới Khương Triết: “Anh ấy…… Gần đây anh ấy đang làm gì?”
Linda cười nói: “Cô hỏi tổng tài sao? Gần đây tổng tài đang bàn về mở rộng dự án, ngày hôm qua mở cuộc họp đến rạng sáng, rất bận, cũng rất vất vả."
Tô Anh nhíu mày, muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng chỉ bĩu môi.
Linda nói: “Tô tiểu thư, ý tứ của tổng tài tôi đã đưa tới, vậy tôi đi trước.”
“Từ từ.” Tô Anh gọi Lâm Đạt lại, hỏi: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, gần đây tôi không liên lạc được với Lâm Thành Phong, cô biết anh ấy đi đâu không?”.
Lâm Đạt lắc đầu: “Phong thiếu? Cái này tôi không rõ lắm.”
“…… Khương Triết anh ấy cũng không nói qua sao?”
“Không có.”
Tô Anh thất vọng: “Vậy à. Cảm ơn.”
Linda nói: “Tô tiểu thư, nếu cô muốn biết, sao không tự mình đi hỏi tổng tài đi? Tôi nghĩ tổng tài chắc rất vui lòng vì cô giải đáp nghi vấn.”
Tô Anh mím môi, hơi buồn bực nói: “Thật đáng tiếc.” Lại suy nghĩ: “Tóm lại không có việc gì.”
Linda mỉm cười, xoay người rời đi.
Tô Anh nhìn bóng dáng Lâm Đạt, khẽ cười, cô như nghe được hoa hồng đang nói: “Mỗi ngày làm việc mệt mỏi như vậy, mỗi sáng sớm còn phải chạy tới lấy niềm vui cho bạn gái nhỏ của Khương tổng, haiz!”.
“Nha đầu kia thoạt nhìn giống như chưa thấy qua việc đời, không biết Khương tổng coi trọng cô ấy cái gì?”.
“Đừng nói bậy, Khương tổng làm việc, luôn có đạo lý của ngài ấy.”
“Có thể có cái gì? Trước đây có vài cô gái đi theo bên người Khương tổng, người nào không phải giống Tô Anh?”.
……..
Linda trở lại Khương thị, báo cáo mọi thứ về tình huống của Tô Anh cho Khương Triết, ngay cả việc Tô Anh dò hỏi chuyện Lâm Thành Phong cũng không để sót.
Cô suy đoán: “Nhìn bọ dáng Tô tiểu thư, chắc là không tức giận.”
Cuối cùng người đàn ông vùi đầu trên bàn làm việc cũng ngẩng đầu nhìn về hướng Linda. Dù cho Linda đi theo Khương Triết đã lâu, nhưng cũng bởi vì trong lúc lơ đãng anh lộ ra biểu cảm lãnh đạm mà kinh hãi, chỉ là rất nhanh, anh nói: “Ừ, đi làm việc đi.”
Linda thở dài, đi đến chỗ trợ lý bên ngoài phòng tổng tài.
Trợ lý Diêu đang ở trước bàn bận rộn, Linda nhìn thấy anh ta, tròng mắt chuyển động, đi qua. Một tay cô chống trên bàn, cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Diêu, anh nói chuyện với tôi chút. Cuối cùng là Khương tổng đối đãi thế nào với Tô Anh? Sao tôi càng ngày càng thấy khó hiểu?”
Trợ lý Diêu ngước mắt nhìn về phía Linda, chân thành nói: “Cái đó cô phải đi hỏi tổng tài.”
Linda trợn mắt.
Cô đi theo bên người Khương Triết mấy năm, chưa từng thấy Khương Triết phải lấy lòng người phụ nữ nào. Tô Anh lại có chút không giống, suy nghĩ lại, lại như không có gì không giống nhau, dù sao thì cô ta so với những người phị nữ trước kia của Khương Triết cũng không có gì khác biệt……
Cho nên cô cho rằng không thể xem trọng Tô Anh nhưng cũng không thể đối xử qua loa với cô ta.
.........
Tô Anh cắm hoa hồng vào bình hoa, vì quá nhiều, cô nghĩ khoảng ba bình hoa lớn mới đủ, còn tỉ mỉ vẩy nước sạch lên: "Như vậy có thoải mái chút nào không?”.
“Ừ ừ.”
Tô Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được cành hoa hồng nói chuyện, không khỏi mới lạ nhưng nhìn sinh mệnh nó ngắn ngủi như vậy, lại không khỏi thấy nó đáng thương.
Nhưng hoa hồng vẫn nhiệt tình như cũ: “Đây là sứ mệnh của tôi! Tôi muốn cho người khác trông thấy vẻ đẹp của tôi, mà không phải lặng lẽ không một tiếng động chết ở ngoài cánh đồng!…… Đủ rồi đủ rồi, quá nhiều tôi sẽ héo!”.
“Ồ!”. Tô Anh nhanh chóng cất cái ấm nước đi: “Ngại quá.”
Hoa hồng rất độ lượng: “Không sao. Chẳng qua thấy rất kì lạ, lần đầu tiên tôi gặp được người có thể nghe được chúng tôi nói chuyện…… Sao cô có thể nghe thấy chúng tôi nói chuyện vậy?”.
Đây cũng là vấn đề Tô Anh nghi hoặc, đáng tiếc cô cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chắc có lẽ là bởi vì cô đã trọng sinh?
Cô lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Hoa hồng lắc lắc cành cây mảnh khảnh của mình, những giọt nước trên cánh hoa liền rơi xuống.
.....
Sau sáu giờ chiều, Lưu Vận tới cửa hàng, cô vừa thấy có hoa hồng đỏ trên bàn, liền nở nụ cười xấu xa: “Ai da, tớ thấy Khương Triết nhà cậu thật đúng là lãng mạn, mỗi ngày một bó hoa, cho dù sắt đá cũng phải mềm.”
Nếu là Tô Anh trước đây chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy, rồi sẽ thẹn thùng âm thầm cao hứng, nhưng Tô Anh này không phải Tô Anh trước kia, cho nên đối với lời nói của Lưu Vận, cô chỉ mỉm cười, cũng không coi là thật.
Lưu Vận nhìn hoa, không nhịn được ngắt một đóa hoa, hoa này rất đẹp, đóa hoa rất lớn, bó hoa thành hình tròn, cô thu hoạch vài đợt hoa hồng, cũng không được nửa phần hoa này.
Tô Anh thấy thế, trở tay không kịp, liền nghe thấy một tiếng hô đau: “Ai da!”.
Lưu Vận: “Tớ thật sự muốn tắm cánh hoa.”
Hoa hồng: “……Người phụ nữ xấu xa! Anh Anh cứu mạng!”.
Tô Anh: “……”
Nếu nói về Khương Triết, Lưu Vận vẫn nhịn không được hỏi: “Hai người còn chưa làm hòa hả?”.
Tô Anh gật đầu: “Ừm.”
Lưu Vận cười: “Tô Anh, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu giận đấy! Tính cách cậu dịu dàng như vậy, tớ cho rằng chỉ cần Khương Triết tùy tiện nói vài câu, cậu sẽ lập tức thỏa hiệp.”
Có suy đoán cũng không được, Lưu Vận bèn hỏi: “Hoa cũng đã tặng mấy ngày rồi, hai người vẫn cứ như cũ, cậu không sợ Khương Triết thật sự coi như chấm hết hả?”.
Điều này không ở trong phạm vi lo lắng của Tô Anh, nhớ đến kiếp trước. Sau khi Khương Triết ngỏ lời cầu hôn đã lừa gạt cô một khoảng thời gian dài, như vậy chứng tỏ anh rất vừa lòng cô, nếu cứ như vậy từ bỏ, chẳng phải đáng tiếc sao?
Tô Anh nói: “Đó chỉ có thể chứng tỏ chúng tớ có duyên không phận đi.”
Nếu tính theo thời gian kiếp trước, giờ phút này Tô Anh đã ở trên chiếc thuyền, nghe lời cầu hôn của Khương Triết, đắm chìm ở trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại rồi……
Mà hiện tại, tất cả đều khác biệt.
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Anh xuống lầu, phát hiện đóa hoa hồng kia đã không còn nói chuyện, nó lặng yên không một tiếng động, cũng không có hơi thở. Đóa hoa xinh xắn diễm lệ mất đi nhan sắc, trở nên giống với đóa hoa bình thường.
Cô có chút tiếc nuối, lại cũng hiểu rõ đây là kết cục cuối cùng của hoa hồng.
Buổi sáng Linda vẫn đưa tới một bó hoa hồng như cũ. Khác với trước đây là, hoa lúc này cô ta đưa tới, còn có một tấm card, đặt ở trên hoa hồng.
“Tặng bé hoa nhài của anh, Khương Triết.”
Chữ viết của người đàn ông cứng cáp mà hữu lực, như rồng bay phượng múa.
Ngắn gọn, sáng tỏ, không phải lời chân thành thâm tình âu yếm, nhưng mà vì đối phương là Khương Triết nên không hiểu sao mấy chữ này có hương vị đa tình triền miên.
Không thể không nói, Khương Triết là một người đàn ông biết nắm bắt lòng người.
Tô Anh vuốt tấm card không nói gì, nhưng mà mặt mày đều biểu lộ cô cao hứng, tuy rằng bờ môi nhếch lên, là đang còn ý giận dỗi.
Linda nhẹ nhàng thở ra, có lẽ cô ta không cần mỗi ngày phải cất công đi đưa hoa rồi.
Cô ta xoay người cáo từ.
Tâm tư Tô Anh từ trên tấm card trở về, cô ngượng ngùng: “Linda từ từ.”
Cô lấy từ trên giàn trồng hoa một chậu xương rồng cảnh, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật thì tôi bán hoa, còn cô mỗi ngày đưa hoa cho tôi! Mấy ngày nay mắc công cô vất vả, tặng cho cô món quà nhỏ này! Cô mỗi ngày đều sử dụng máy tính, đây là xương rồng cảnh có thể hút phóng xạ, rất tốt cho làn da.”
Linda muốn từ chối, Tô Anh lại kiên trì không làm khó cô: “Cái này cũng không phải vật gì quý trọng, cũng không phải không thể nhận mà?”.
Linda suy nghĩ lại, cuối cùng nhận lấy: “Vậy cảm ơn Tô tiểu thư.”
Tô Anh mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Linda thấy tâm tình Tô Anh rất tốt, trong lòng lắc đầu: Rốt cuộc là tiểu nữ sinh chưa trải qua chuyện đời, tính tình giận cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Hiện giờ mới mấy ngày, người chân chính nên xin lỗi còn chưa xuất hiện, tâm tư cô ta cũng đã bay, hận không thể lập tức nhìn thấy Khương Triết!
“Đúng rồi, Tô tiểu thư, tôi trở về hỏi riêng tình huống Phong thiếu một chút, chỉ là trợ lý Diêu cũng không biết Phong thiếu làm gì, ở đâu. Có lẽ cô không biết…… Khương tổng bởi vì chuyện của Phong thiếu đã rất tức giận, cho nên tôi cũng không dám đi tìm tổng tài……”
Tô Anh có chút lo lắng, gật gật đầu nói: “Tôi hiểu, cảm ơn.”
“Vậy Tô tiểu thư, tôi về công ty trước.”
Cuối cùng, bồn xương rồng cảnh kia nằm ở trên bàn làm việc của trợ lý.
................
Cả buổi trưa, Tô Anh tự mình trông tiệm hoa tươi, tưới nước xới đất cho hoa. Hôm nay vận khí không tồi, trong tiệm có hai vị khách muốn mua hoa tặng bạn gái, một người muốn một bó bách hợp, một người muốn một bó hoa hồng.
Tô Anh tỏ vẻ áy náy: “Rất xin lỗi, trong tiệm chúng tôi chỉ bán bồn hoa thực vật, hoa bó như vậy, không có bán.”
Người tới vô cùng khiếp sợ: “A?”.
Tô Anh cũng không giải thích nhiều: “Anh có cần gì khác không?”.
“……”
Cuối cùng việc làm ăn này đương nhiên không thành, cô cũng không giận không thất vọng, tiếp tục xới đất bón phân.
Sở dĩ có quyết định này, là khi cô nhìn thấy hơi thở sinh mệnh của hoa hồng mất đi. Hoa hồng không còn sinh mệnh, nên sự sáng lạng cùng mĩ lệ của nó chỉ nở rộ trong nháy mắt ngắn ngủi kia.
Cô không thích loại cảm giác này……
“Tô Anh!”.
Âm thanh phụ nữ chói tai đột ngột xông vào tiệm hoa tươi, Tô Anh nghi hoặc nhìn lại, là một phụ nữ xa lạ có vẻ chật vật.
Tô Anh: “…… Cô là?”.
Người phụ nữ kích động nói: “Chính bởi vì mày, tao mất đi Triệu Vũ, mất đi công việc, mất đi tất cả! Tao hận mày!”.
Người phụ nữ nói làm Tô Anh nghi hoặc, cô hoài nghi hỏi: “Cô là…… Phán Phán?”.
(Lịch up là 21h cơ. Mà thấy mình up trễ hơn 21h là các nàng biết rồi ấy
Tác giả :
Duy Khách