Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 123: Cầu hôn
Edit: Cát
Beta: Nga Lê
Càng nóng vội càng có nhiều khả năng mắc lỗi, Triệu Vũ vội vã chạy đến đế đô, bởi vì tuyết lớn nên không thể dùng phi cơ, chỉ có thể lái xe đi trước, chậm chạp đi được nửa đường lại gặp phải tuyết lớn, chỉ có thể đi chậm lại chuyển sang đường nhỏ khác, một đêm lăn lộn, từ quá nửa đêm cho tới bình minh, đến trưa ngày kế tiếp mới đến đế đô.
Dọc theo đường đi, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong không dám để cho Triệu Vũ chạm vào xe, nếu hắn bạo phát tính nôn nóng, để hắn đụng vào thì ba bọn họ đều xong rồi!
Tới đế đô, đoàn người đi thẳng đến Cẩm Tú.
Sáng sớm Khương Triết đã mang theo Tô Anh đi dạo cố cung, lúc này đây anh thật sự săn sóc lại ôn hòa, mặc kệ Tô Anh nói cái gì, anh cũng đều cực kì đơn giản mà nói một chữ được, có chút sủng nịnh, lại có chút dung túng, giống như mặc kệ Tô Anh muốn cái gì, anh đều có thể cho cô.
Dáng vẻ này của anh ngược lại làm cho Tô Anh thấp thỏm không yên, tay nhỏ chọc chọc vào mu bàn tay anh: "Anh nói, có phải anh làm chuyện gì trái với lương tâm hay không, hay có âm mưu gì?".
Chuyện trái với lương tâm không có, âm mưu sao, đôi mắt người đàn ông tùy ý đảo qua trên người cô gái nhỏ, từ trên xuống dưới, đặc biệt hơi dừng lại vị trí ở ngực, ý vị thâm trường cười cười.
Tô Anh: ".....".
Rốt cuộc là nam nhân, cho dù lãnh tình thế nào cũng sẽ có dục vọng.
Tô Anh bị nhìn đến tức giận, co rụt lại một bên không còn lời gì để nói. Cô nhớ tới đêm qua, thật ra anh rất quy củ không xằng bậy, chỉ ôm cô hôn môi hồi lâu, rồi buông cô ra, Tô Anh biết lúc này anh sẽ không chạm vào cô, rốt cuộc đời trước cũng là chuyện sau khi cầu hôn.
Vừa lúc Đào Nhiên gọi điện thoại tới, nói bọn họ đã đến Đế Đô, ở Cẩm Tú, Khương Triết chưa nói gì, ngay cả kinh ngạc cùng một tia ngoài ý muốn cũng chưa từng biểu lộ.
Anh cực kì lãnh đạm: "Ừ, đã biết".
Như vậy ngược lại làm cho Đào Nhiên lo sợ bất an, càng thêm lo lắng đây có phải là bình tĩnh trước bão táp hay không?
Tô Anh nghi hoặc nhìn Khương Triết, bị anh nhéo nhéo khuôn mặt nói: "Không có gì, Đào Nhiên, Tiểu Lâm Tử cùng Triệu Nhị đến đây, đang ở Cẩm Tú".
Tô Anh chớp đôi mắt: "Bọn họ cũng tới chơi sao? Chúng ta không cần chơi cùng bọn bọ".
Có chút keo kiệt.
Khương Triết cong cong môi, cười: "Được".
Thật sự anh không ngại cái gì, cũng không sợ hãi, Triệu Vũ tới thì thế nào? Không ai có thể ngăn cản anh.
Bé hoa nhài cũng chỉ có thể là của anh, ai cũng đừng hòng cướp đi.
- --
Ở một phòng khác, Tưởng Diễn thì đang bất ngờ vì ba người Đào Nhiên, Lâm Thành Phong, Triệu Vũ đến đây. Khương Triết dẫn Tô Anh đi chơi, người ta ở trong thế giới của hai người, mấy cái đuôi này theo tới đây làm cái rắm gì?
Một đêm chưa ngủ bôn ba lên đường, Lâm Thành Phong và Đào Nhiên đều không nhịn được, mắt thâm quầng, ai ai nha nha oán giận, ngay cả Lâm Thành Phong thích lái xe như vậy cũng nhịn không được nói: "Tôi mẹ nó có rất nhiều tiền, cần gì phải tự mình lái xe chứ? Lần sau cái thời tiết này đánh chết tôi cũng không ra cửa".
Đào Nhiên gật đầu tán thành, anh đã không còn sức lực nói chuyện, nằm liệt trên sô pha, cảm giác có thể tùy thời xỉu mất.
Tưởng Diễn buông tay: "Không phải tôi nói mấy cậu, buổi tối tuyết lớn thế này mấy cậu còn đuổi tới đế đô, không biết đi vào ban ngày à?".
Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong liếc nhau, còn không phải bởi vì người nào đó chờ không kịp?
Đào Nhiên nói: "Không được, tôi phải đi ngủ một lát! Các cậu nói chuyện đi!".
Lâm Thành Phong cũng không có quá nhiều tinh lực, đi theo Đào Nhiên cùng nhau trở về phòng, ngay cả giày cũng chưa cởi, trèo lên giường mà ngủ.
Tưởng Diễn sờ sờ cằm, so với Lâm Thành Phong cùng Đào Nhiên mệt đến chết không muốn sống, thoạt nhìn tinh thần của Triệu Vũ lại cực tốt, hai tròng mắt anh có thần, dựa vào cửa sổ nhìn người đến người đi bên ngoài.
Từ khi vào phòng, anh chưa từng nói chuyện.
Vốn dĩ Cẩm Tú này chưa khai trương, không có người nào, nhưng bởi vì một câu của Khương Triết, đã lặng lẽ bận rộn trong lén lút hồi lâu, băng tuyết trắng tinh trên mặt đất như đóa hoa điểm xuyết, thoạt nhìn tươi mát lại mỹ lệ không nhiễm phàm trần.
Trừ bỏ hoa tươi, trên đầu còn treo rất nhiều đèn nhỏ lấp lánh như ngôi sao, đặc biệt là đình giữa hồ, bị hoa tươi chung quanh bao vây, toàn bộ khung cảnh đều xa hoa lộng lẫy! Cơ hồ có thể tưởng tượng nơi đây sau khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ đẹp như thế nào!
Triệu Vũ cười lạnh, Khương Tứ này, không làm thì thôi, đã làm thì sẽ rất kinh người, quả nhiên là tâm tư giả dối muốn dỗ cho Tô Anh vui vẻ.
Tưởng Diễn hỏi: "Triệu Nhị, cậu không đi nghỉ một lát sao?".
Triệu Vũ không đáp, ngược lại hỏi: "Hiện tại Khương Tứ ở đâu?".
Tưởng Diễn nói: "Nha đầu Tô Anh kia nói muốn đi xem cố cung, hẳn là Khương Tứ đưa cô ấy đi chơi rồi, có khả năng buổi chiều sẽ đổi địa điểm vui chơi". Dừng một chút: "Khương Tứ nói phải cho Tô Anh một kinh hỉ, sẽ trở về muộn một chút, chắc là sau khi trời tối sẽ trở về".
Triệu Vũ: "Xem ra đúng là Khương Tứ chuẩn bị cầu hôn rồi".
Tưởng Diễn gật gật đầu, anh cảm thấy Khương Triết và Tô Anh vô cùng xứng đôi, chỉ là nhìn thần sắc của Triệu Vũ có chút không đúng: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?".
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, ném xì gà, ánh mắt anh rời khỏi cửa sổ, giật giật cổ trái phải: "Không có vấn đề gì. Tôi mệt mỏi, đi ngủ trước một chút".
Tưởng Diễn nhướng mày: "Tôi còn tưởng cậu làm bằng sắt chứ".
Triệu Vũ hừ lạnh: "Không ngủ đủ thì làm sao có sức lực đánh nhau? Cậu có việc vội thì cứ đi đi, không cần phải xen vào chúng tôi".
Trong lòng Tưởng Diễn có nghi hoặc, vẫn cảm thấy thoạt nhìn biểu tình của Triệu Vũ không giống với dáng vẻ nên chúc phúc vốn có, giống tới đánh cướp hơn, có lẽ buổi tối nên tới đây nhìn xem?
- --
Khương Triấn đưa Tô Anh đi dạo bên ngoài cả ngày, đến lúc sắc trời đã hoàn toàn tối mới trở về Cẩm Tú.
Ngoài ý muốn của Tô Anh chính là vậy mà không thấy đám người Lâm Thành Phong. Trở lại phòng, Tô Anh cởi áo khoác treo trên giá, nghi hoặc rung đùi đắc ý: "A Triết, không phải anh nói mấy người Thành Phong cùng anh Đào Nhiên cũng tới sao, sao mà một bóng người cũng không thấy?".
Khương Triết nhàn nhạt: "Không cần để ý tới bọn họ".
Tô Anh chớp chớp mắt, nhấp môi cười trộm, Khương Triết nâng mi mắt, nhéo nhéo cằm cô gái, rũ mặt nói nhỏ: "Tiểu quỷ, cao hứng vậy sao?".
Tô Anh gật gật đầu, lại nói: "Em như vậy có phải không tốt lắm hay không vậy?".
Khương Triết cười một tiếng, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ đạt cô dựa vào tủ phía phía sau, môi mỏng áp xuống, âm thanh ôn nhu mà gợi cảm: "Tốt, bé hoa nhài của anh như thế nào cũng tốt".
Hai bàn tay đã xẹt qua tuyến eo, ngược lên phía mượt mà no đủ phía trên.
Anh cảm giác được cô gái nhỏ dưới tay mình run nhẹ một chút, rồi lại rất ngoan ngoãn tựa ở trên đầu vai anh, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy cổ áo của anh, vừa đầy đặn lại mềm mềm, làm anh không dám dùng chút sức lực nào, sợ sẽ xoa hỏng cô.
Môi mỏng chuyển qua phía sau cổ, thanh âm nam nhân khàn khàn mang theo một chú ý cười: "Bé hoa nhài".
Gương mặt Tô Anh chôn ở cổ nam nhân, cô ừ một tiếng nho nhỏ, gương mặt cùng lỗ tai đều hồng, cô hơi mở mở đôi mắt rồi lại cực kì thanh tỉnh, rồi rất nhanh nhắm hai tròng mắt lại, đáp lại nụ hôn của người đàn ông.
Cho đến khi chuông điện thoại rung lên, người đàn ông không quá kiên nhẫn nhíu mày, bàn tay rời đi, ôm lấy vòng eo cô đặt cô trên mặt đất.
"Tứ thiếu, Tưởng tổng tới, đang ở dưới lầu chờ ngài".
Tô Anh nghi hoặc nói: "Sao anh Tưởng Diễn lại tới? Có phải đi cùng với bọn Thành Phong hay không vậy?".
Khương Triết sửa sang lại quần áo, là dấu vết do cô nắm chặt, ngoại trừ môi có hơi hồng, trên người anh không nhìn ra được một chút khác lạ nào: "Không biết, anh xuống nhìn một chút, em ở phòng nghỉ ngơi một lúc đi".
Tô Anh gật gật đầu.
Khương Triết: "Đợi chút nữa nếu có chuyện gì, anh sẽ gọi điện thoại cho em".
Tô Anh: "Dạ".
"Đừng chạy loạn!".
"Biết rồi!".
Khương Triết nhanh chóng rời đi.
Tô Anh đứng dậy, kéo bức màn nhìn xuống, đình giữa hồ ngày hôm qua còn sáng giờ phút này đúng là bị màn đêm bao phủ lên, âm thầm, mơ màng, không thấy một chút ánh sáng, cũng không thấy được cảnh trí trong hồ.
... Là đêm nay sao? Là kinh hỉ trong miệng Tưởng Nghị?
Đang nghĩ tới chuyện này, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa, Tô Anh lập tức hoàn hồn, trên đường đến mở cửa nghi hoặc hỏi: "A Triết?".
"Là anh".
Giọng người đàn ông trầm trầm lạnh lùng.
Bước chân Tô Anh dừng lại, Triệu Vũ.
Cô đi tới cửa, lại không mở cửa, rất an tĩnh, anh cũng an tĩnh không nói một lời, Tô Anh cũng không biết nên nói cái gì, cô biết, anh lại đây hẳn là nghe được chuyện gì đó?
Vốn bọn họ là xấu hổ, thật không tốt khi Tô Anh ở một mình cùng anh, Triệu Vũ cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng nhiều điều muốn nói, đối mặt với một cánh cửa này thật giống như bị chắn ở ngực, rầu rĩ khó chịu.
Anh có thể nói cái gì? Anh có thể lấy thân phận gì để nói? Người ta lưỡng tình tương duyệt, chuẩn bị kết hôn, anh quản cái rắm gì!
Anh dựa vào cửa châm điếu thuốc.
Tô Anh đợi một hồi lâu, lặng lẽ mở cửa, đã không thấy bóng dáng Triệu Vũ.
Lần đến này thật sự ngoài ý muốn của Tô Anh, cô cho rằng chắc chắn anh sẽ không quan tâm ép cô mở cửa, hoặc trực tiếp nói với cô đừng đáp ứng Khương Triết chuyện gì, nhưng anh trầm mặc xuất hiện rồi lại rời đi như vậy, đột nhiên Tô Anh thấy có chút không tốt.
Cô hơi hơi thở dài, cảm giác giống như bản thân chưa từng hiểu Triệu Vũ, anh không giống như dáng vẻ cô đã từng biết, bản tính của anh bá đạo lại ngang ngược, nhưng thật ra cũng sẽ bị tổn thương.
Gãi gãi đầu, bản thân Tô Anh cũng không biết vì sao mình lại trêu chọc phải anh, chẳng lẽ bề ngoài anh thích những cô nàng nóng bỏng, nhưng thật ra nội tâm lại thích tiểu bạch thỏ? Nhưng cô không phải tiểu bạch thỏ mà.
Tô Anh ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới nhận ra Khương Triết gọi điện thoại tới.
"Anh Anh, xuống dưới lầu đi".
"Dạ".
Không có bất kì một từ dư thừa nào, Tô Anh đứng dậy xuống lầu.
Đồng thời tại đây, Khương Triết khoanh tay đứng trong đình giữa hồ, cách chỗ anh không xa, hai người Lâm Thành Phong, Đào Nhiên tránh phía sau một thân cây, lặng lẽ nhìn vào trong, Lâm Thành Phong: "Sao lại không thấy Triệu Nhị? Có khi nào anh ấy sẽ đi đoạt người không vậy?".
"Hừ, tôi đã nói tại sao cảm giác về Triệu Nhị không đúng lắm, thì ra cậu ta thầm thương trộm nhớ tiểu nha đầu?".
Lâm Thành Phong: ".....".
Đào Nhiên: ".....".
Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Tưởng Diễn đang gật đầu, trợn mắt nói: "Sao cậu lại nghe lén người khác nói chuyện?".
Tưởng Diễn nhướng nhướng mày.
Lâm Thành Phong hỏi Tưởng Diễn: "Thấy Triệu Nhị đâu không?".
Tưởng Diễn hất hất cằm: "Bên kia".
Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong đồng thời nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Triệu Vũ đứng trong một góc, ánh đèn mỏng manh chiếu vào gương mặt của anh, thần sắc của anh phức tạp khó phân biệt, khuôn mặt lạnh băng nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ yên lặng đứng một chỗ, điếu thuốc ở bên miệng hút thật sâu một ngụm, phun ra một vòng khói làm cả người anh đều lộ ra cảm giác tinh thần suy sụp trong đêm tối.
Người đàn ông bá đạo luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này thoạt nhìn vậy mà lại có chút đáng thương.
Bên này ba người hai mặt nhìn nhau lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu.
Nhưng mà bọn họ không nhìn thấy ở một nơi khác, trên ban công lầu hai âm u của sơn trang, Tưởng Nghị cười như không cười nhìn hết thảy trước mắt. Tưởng Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh anh ta, nói: "Không nghĩ tới Khương tiên sinh có lòng với Tô Anh như vậy, chị tiểu Duyệt bại bởi cô ta cũng không oan".
Tưởng Nghị rũ mắt không nói, phảng phất giống như không nghe thấy.
Vẻ mặt Tưởng Hiểu Hiểu khát khao, cảm khái: "Tô Anh cũng thật hạnh phúc, nếu người đàn ông em thích cũng giống như Khương tiên sinh, đối xử với em như vậy, khẳng định em sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu mất".
Tưởng Nghị nói: "Triệu Nhị sẽ không làm ra loại chuyện này, đừng nghĩ!".
Tưởng Hiểu Hiểu tức giận dậm chân: "Anh, anh không giúp em còn nói em".
Tưởng Nghị cong môi, cười một chút: "Bản lĩnh của em không đủ, Triệu Nhị nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn em một cái".
Tưởng Hiểu Hiểu: "Hừ! Em cũng không tin anh Triệu vũ không thích em, đó là anh ấy không hiểu em, chờ bọn em quen biết lâu hơn một chút, khẳng định anh ấy sẽ thích em".
Tưởng Nghị lạnh lùng: "Hừ!".
Anh đã không có tâm tư nói thêm gì nữa, bởi vì anh thấy Tô Anh bọc một chiếc áo lông thật dày, được người phục vụ đưa ra, dáng vẻ của cô thực sự sợ lạnh, mang mũ trắng, khăn quàng cổ trắng, bọc chính mình thành một cái bánh bao lông xù xù.
Đình giữa hồ đang tối tăm nháy mắt sáng lên, hoa hồng đỏ phủ kín toàn bộ hồ nước làm cho đêm tuyết lạnh lẽo trở nên tươi sống sáng lạn, đèn nhỏ hình ngôi sao màu vàng ấm áp chợt lóe, vào lúc bắt đầu, là tuyết bay, là gió lạnh, cũng là đóa hoa.
Tô Anh liếc mắt một cái liền thấy Khương Triết đang đứng trong đình giữa hồ.
Anh mặc áo lông màu đen cổ cao, bên ngoài là một bộ áo khoác tây trang, tóc đen như mực, mặt mày thâm thúy, khuôn mặt sắc sảo tuấn mĩ ở trong đêm đen làm người không thể bỏ qua.
Ánh mắt anh sắc bén mà trực tiếp, khóa trụ Tô Anh, làm cô khi đi từ xa đến, cảm giác trái tim mình bang bang nhảy lên.
Khoảng cách vài bước, cô đã tới gần anh.
Cô đừng ở dưới bậc thang trong đình giữa hồ, ngửa đầu nhìn người đàn ông tuấn mĩ cao cao tại thượng.
"A Triết".
Anh vươn một bàn tay: "Anh Anh, lại đây".
Tô Anh lộ ra tươi cười sáng lạn, lúc trước cô bước đi thong thả, giờ phút này lại nhảy qua bậc thang tới bên người anh: "Đây là niềm vui bất ngờ anh chuẩn bị cho em sao?" Thời điểm hỏi chuyện, tay cô bắt được Khương Triết, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bàn tay lạnh băng của anh: "Thật xinh đẹp!".
Khương Triết xoa đầu cô: "Thích không?".
Tô Anh: "Dạ, thích".
Khương Triết nói: "Thích như vậy, anh đưa cho em một thứ".
Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ mong chờ: "Cái gì ạ?".
Khương Triết rũ mắt, an tĩnh một lát, anh lấy từ trong túi ra một đồ vật, mở ra trong lòng bàn tay: "Nhẫn".
Tô Anh: ".....".
Đó quả thật là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, Tô Anh cực kì quen thuộc với nó, một lần cầu hôn này, không nghĩ rằng nhẫn kim cương này cũng giống chiếc nhẫn kiếp trước như đúc, thậm chí cô còn biết trong lòng nhẫn khắc hai chữ: Khương Triết.
Người đàn ông cao lớn quỳ gối trước mặt cô, một tay vuốt ve ngón áp út của cô, anh nhẹ nâng mi mắt, thấy dáng vẻ cô gái nhỏ kinh ngạc khẽ nâng môi: "Anh Anh, anh muốn em cả đời, chúng ta kết hôn đi".
Nhẫn đã đến ngón áp út của cô gái, nhưng mà thời điểm tất cả mọi người cho rằng nước chảy thành sông, cô gái nhỏ vì vui mừng mà ngây ngốc một hồi lâu đột nhiên rút tay về, thậm chí lùi về phía sau hai bước, sắc mặt cô có chút tái nhợt.
"Thật xin lỗi". Cô nói: "Khương lão gia tử nói rất đúng, chúng ta không thích hợp".
Người đàn ông nhăn mày lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"A Triết, chúng ta chia tay đi".
Beta: Nga Lê
Càng nóng vội càng có nhiều khả năng mắc lỗi, Triệu Vũ vội vã chạy đến đế đô, bởi vì tuyết lớn nên không thể dùng phi cơ, chỉ có thể lái xe đi trước, chậm chạp đi được nửa đường lại gặp phải tuyết lớn, chỉ có thể đi chậm lại chuyển sang đường nhỏ khác, một đêm lăn lộn, từ quá nửa đêm cho tới bình minh, đến trưa ngày kế tiếp mới đến đế đô.
Dọc theo đường đi, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong không dám để cho Triệu Vũ chạm vào xe, nếu hắn bạo phát tính nôn nóng, để hắn đụng vào thì ba bọn họ đều xong rồi!
Tới đế đô, đoàn người đi thẳng đến Cẩm Tú.
Sáng sớm Khương Triết đã mang theo Tô Anh đi dạo cố cung, lúc này đây anh thật sự săn sóc lại ôn hòa, mặc kệ Tô Anh nói cái gì, anh cũng đều cực kì đơn giản mà nói một chữ được, có chút sủng nịnh, lại có chút dung túng, giống như mặc kệ Tô Anh muốn cái gì, anh đều có thể cho cô.
Dáng vẻ này của anh ngược lại làm cho Tô Anh thấp thỏm không yên, tay nhỏ chọc chọc vào mu bàn tay anh: "Anh nói, có phải anh làm chuyện gì trái với lương tâm hay không, hay có âm mưu gì?".
Chuyện trái với lương tâm không có, âm mưu sao, đôi mắt người đàn ông tùy ý đảo qua trên người cô gái nhỏ, từ trên xuống dưới, đặc biệt hơi dừng lại vị trí ở ngực, ý vị thâm trường cười cười.
Tô Anh: ".....".
Rốt cuộc là nam nhân, cho dù lãnh tình thế nào cũng sẽ có dục vọng.
Tô Anh bị nhìn đến tức giận, co rụt lại một bên không còn lời gì để nói. Cô nhớ tới đêm qua, thật ra anh rất quy củ không xằng bậy, chỉ ôm cô hôn môi hồi lâu, rồi buông cô ra, Tô Anh biết lúc này anh sẽ không chạm vào cô, rốt cuộc đời trước cũng là chuyện sau khi cầu hôn.
Vừa lúc Đào Nhiên gọi điện thoại tới, nói bọn họ đã đến Đế Đô, ở Cẩm Tú, Khương Triết chưa nói gì, ngay cả kinh ngạc cùng một tia ngoài ý muốn cũng chưa từng biểu lộ.
Anh cực kì lãnh đạm: "Ừ, đã biết".
Như vậy ngược lại làm cho Đào Nhiên lo sợ bất an, càng thêm lo lắng đây có phải là bình tĩnh trước bão táp hay không?
Tô Anh nghi hoặc nhìn Khương Triết, bị anh nhéo nhéo khuôn mặt nói: "Không có gì, Đào Nhiên, Tiểu Lâm Tử cùng Triệu Nhị đến đây, đang ở Cẩm Tú".
Tô Anh chớp đôi mắt: "Bọn họ cũng tới chơi sao? Chúng ta không cần chơi cùng bọn bọ".
Có chút keo kiệt.
Khương Triết cong cong môi, cười: "Được".
Thật sự anh không ngại cái gì, cũng không sợ hãi, Triệu Vũ tới thì thế nào? Không ai có thể ngăn cản anh.
Bé hoa nhài cũng chỉ có thể là của anh, ai cũng đừng hòng cướp đi.
- --
Ở một phòng khác, Tưởng Diễn thì đang bất ngờ vì ba người Đào Nhiên, Lâm Thành Phong, Triệu Vũ đến đây. Khương Triết dẫn Tô Anh đi chơi, người ta ở trong thế giới của hai người, mấy cái đuôi này theo tới đây làm cái rắm gì?
Một đêm chưa ngủ bôn ba lên đường, Lâm Thành Phong và Đào Nhiên đều không nhịn được, mắt thâm quầng, ai ai nha nha oán giận, ngay cả Lâm Thành Phong thích lái xe như vậy cũng nhịn không được nói: "Tôi mẹ nó có rất nhiều tiền, cần gì phải tự mình lái xe chứ? Lần sau cái thời tiết này đánh chết tôi cũng không ra cửa".
Đào Nhiên gật đầu tán thành, anh đã không còn sức lực nói chuyện, nằm liệt trên sô pha, cảm giác có thể tùy thời xỉu mất.
Tưởng Diễn buông tay: "Không phải tôi nói mấy cậu, buổi tối tuyết lớn thế này mấy cậu còn đuổi tới đế đô, không biết đi vào ban ngày à?".
Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong liếc nhau, còn không phải bởi vì người nào đó chờ không kịp?
Đào Nhiên nói: "Không được, tôi phải đi ngủ một lát! Các cậu nói chuyện đi!".
Lâm Thành Phong cũng không có quá nhiều tinh lực, đi theo Đào Nhiên cùng nhau trở về phòng, ngay cả giày cũng chưa cởi, trèo lên giường mà ngủ.
Tưởng Diễn sờ sờ cằm, so với Lâm Thành Phong cùng Đào Nhiên mệt đến chết không muốn sống, thoạt nhìn tinh thần của Triệu Vũ lại cực tốt, hai tròng mắt anh có thần, dựa vào cửa sổ nhìn người đến người đi bên ngoài.
Từ khi vào phòng, anh chưa từng nói chuyện.
Vốn dĩ Cẩm Tú này chưa khai trương, không có người nào, nhưng bởi vì một câu của Khương Triết, đã lặng lẽ bận rộn trong lén lút hồi lâu, băng tuyết trắng tinh trên mặt đất như đóa hoa điểm xuyết, thoạt nhìn tươi mát lại mỹ lệ không nhiễm phàm trần.
Trừ bỏ hoa tươi, trên đầu còn treo rất nhiều đèn nhỏ lấp lánh như ngôi sao, đặc biệt là đình giữa hồ, bị hoa tươi chung quanh bao vây, toàn bộ khung cảnh đều xa hoa lộng lẫy! Cơ hồ có thể tưởng tượng nơi đây sau khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ đẹp như thế nào!
Triệu Vũ cười lạnh, Khương Tứ này, không làm thì thôi, đã làm thì sẽ rất kinh người, quả nhiên là tâm tư giả dối muốn dỗ cho Tô Anh vui vẻ.
Tưởng Diễn hỏi: "Triệu Nhị, cậu không đi nghỉ một lát sao?".
Triệu Vũ không đáp, ngược lại hỏi: "Hiện tại Khương Tứ ở đâu?".
Tưởng Diễn nói: "Nha đầu Tô Anh kia nói muốn đi xem cố cung, hẳn là Khương Tứ đưa cô ấy đi chơi rồi, có khả năng buổi chiều sẽ đổi địa điểm vui chơi". Dừng một chút: "Khương Tứ nói phải cho Tô Anh một kinh hỉ, sẽ trở về muộn một chút, chắc là sau khi trời tối sẽ trở về".
Triệu Vũ: "Xem ra đúng là Khương Tứ chuẩn bị cầu hôn rồi".
Tưởng Diễn gật gật đầu, anh cảm thấy Khương Triết và Tô Anh vô cùng xứng đôi, chỉ là nhìn thần sắc của Triệu Vũ có chút không đúng: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?".
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, ném xì gà, ánh mắt anh rời khỏi cửa sổ, giật giật cổ trái phải: "Không có vấn đề gì. Tôi mệt mỏi, đi ngủ trước một chút".
Tưởng Diễn nhướng mày: "Tôi còn tưởng cậu làm bằng sắt chứ".
Triệu Vũ hừ lạnh: "Không ngủ đủ thì làm sao có sức lực đánh nhau? Cậu có việc vội thì cứ đi đi, không cần phải xen vào chúng tôi".
Trong lòng Tưởng Diễn có nghi hoặc, vẫn cảm thấy thoạt nhìn biểu tình của Triệu Vũ không giống với dáng vẻ nên chúc phúc vốn có, giống tới đánh cướp hơn, có lẽ buổi tối nên tới đây nhìn xem?
- --
Khương Triấn đưa Tô Anh đi dạo bên ngoài cả ngày, đến lúc sắc trời đã hoàn toàn tối mới trở về Cẩm Tú.
Ngoài ý muốn của Tô Anh chính là vậy mà không thấy đám người Lâm Thành Phong. Trở lại phòng, Tô Anh cởi áo khoác treo trên giá, nghi hoặc rung đùi đắc ý: "A Triết, không phải anh nói mấy người Thành Phong cùng anh Đào Nhiên cũng tới sao, sao mà một bóng người cũng không thấy?".
Khương Triết nhàn nhạt: "Không cần để ý tới bọn họ".
Tô Anh chớp chớp mắt, nhấp môi cười trộm, Khương Triết nâng mi mắt, nhéo nhéo cằm cô gái, rũ mặt nói nhỏ: "Tiểu quỷ, cao hứng vậy sao?".
Tô Anh gật gật đầu, lại nói: "Em như vậy có phải không tốt lắm hay không vậy?".
Khương Triết cười một tiếng, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ đạt cô dựa vào tủ phía phía sau, môi mỏng áp xuống, âm thanh ôn nhu mà gợi cảm: "Tốt, bé hoa nhài của anh như thế nào cũng tốt".
Hai bàn tay đã xẹt qua tuyến eo, ngược lên phía mượt mà no đủ phía trên.
Anh cảm giác được cô gái nhỏ dưới tay mình run nhẹ một chút, rồi lại rất ngoan ngoãn tựa ở trên đầu vai anh, hai bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy cổ áo của anh, vừa đầy đặn lại mềm mềm, làm anh không dám dùng chút sức lực nào, sợ sẽ xoa hỏng cô.
Môi mỏng chuyển qua phía sau cổ, thanh âm nam nhân khàn khàn mang theo một chú ý cười: "Bé hoa nhài".
Gương mặt Tô Anh chôn ở cổ nam nhân, cô ừ một tiếng nho nhỏ, gương mặt cùng lỗ tai đều hồng, cô hơi mở mở đôi mắt rồi lại cực kì thanh tỉnh, rồi rất nhanh nhắm hai tròng mắt lại, đáp lại nụ hôn của người đàn ông.
Cho đến khi chuông điện thoại rung lên, người đàn ông không quá kiên nhẫn nhíu mày, bàn tay rời đi, ôm lấy vòng eo cô đặt cô trên mặt đất.
"Tứ thiếu, Tưởng tổng tới, đang ở dưới lầu chờ ngài".
Tô Anh nghi hoặc nói: "Sao anh Tưởng Diễn lại tới? Có phải đi cùng với bọn Thành Phong hay không vậy?".
Khương Triết sửa sang lại quần áo, là dấu vết do cô nắm chặt, ngoại trừ môi có hơi hồng, trên người anh không nhìn ra được một chút khác lạ nào: "Không biết, anh xuống nhìn một chút, em ở phòng nghỉ ngơi một lúc đi".
Tô Anh gật gật đầu.
Khương Triết: "Đợi chút nữa nếu có chuyện gì, anh sẽ gọi điện thoại cho em".
Tô Anh: "Dạ".
"Đừng chạy loạn!".
"Biết rồi!".
Khương Triết nhanh chóng rời đi.
Tô Anh đứng dậy, kéo bức màn nhìn xuống, đình giữa hồ ngày hôm qua còn sáng giờ phút này đúng là bị màn đêm bao phủ lên, âm thầm, mơ màng, không thấy một chút ánh sáng, cũng không thấy được cảnh trí trong hồ.
... Là đêm nay sao? Là kinh hỉ trong miệng Tưởng Nghị?
Đang nghĩ tới chuyện này, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa, Tô Anh lập tức hoàn hồn, trên đường đến mở cửa nghi hoặc hỏi: "A Triết?".
"Là anh".
Giọng người đàn ông trầm trầm lạnh lùng.
Bước chân Tô Anh dừng lại, Triệu Vũ.
Cô đi tới cửa, lại không mở cửa, rất an tĩnh, anh cũng an tĩnh không nói một lời, Tô Anh cũng không biết nên nói cái gì, cô biết, anh lại đây hẳn là nghe được chuyện gì đó?
Vốn bọn họ là xấu hổ, thật không tốt khi Tô Anh ở một mình cùng anh, Triệu Vũ cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng nhiều điều muốn nói, đối mặt với một cánh cửa này thật giống như bị chắn ở ngực, rầu rĩ khó chịu.
Anh có thể nói cái gì? Anh có thể lấy thân phận gì để nói? Người ta lưỡng tình tương duyệt, chuẩn bị kết hôn, anh quản cái rắm gì!
Anh dựa vào cửa châm điếu thuốc.
Tô Anh đợi một hồi lâu, lặng lẽ mở cửa, đã không thấy bóng dáng Triệu Vũ.
Lần đến này thật sự ngoài ý muốn của Tô Anh, cô cho rằng chắc chắn anh sẽ không quan tâm ép cô mở cửa, hoặc trực tiếp nói với cô đừng đáp ứng Khương Triết chuyện gì, nhưng anh trầm mặc xuất hiện rồi lại rời đi như vậy, đột nhiên Tô Anh thấy có chút không tốt.
Cô hơi hơi thở dài, cảm giác giống như bản thân chưa từng hiểu Triệu Vũ, anh không giống như dáng vẻ cô đã từng biết, bản tính của anh bá đạo lại ngang ngược, nhưng thật ra cũng sẽ bị tổn thương.
Gãi gãi đầu, bản thân Tô Anh cũng không biết vì sao mình lại trêu chọc phải anh, chẳng lẽ bề ngoài anh thích những cô nàng nóng bỏng, nhưng thật ra nội tâm lại thích tiểu bạch thỏ? Nhưng cô không phải tiểu bạch thỏ mà.
Tô Anh ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới nhận ra Khương Triết gọi điện thoại tới.
"Anh Anh, xuống dưới lầu đi".
"Dạ".
Không có bất kì một từ dư thừa nào, Tô Anh đứng dậy xuống lầu.
Đồng thời tại đây, Khương Triết khoanh tay đứng trong đình giữa hồ, cách chỗ anh không xa, hai người Lâm Thành Phong, Đào Nhiên tránh phía sau một thân cây, lặng lẽ nhìn vào trong, Lâm Thành Phong: "Sao lại không thấy Triệu Nhị? Có khi nào anh ấy sẽ đi đoạt người không vậy?".
"Hừ, tôi đã nói tại sao cảm giác về Triệu Nhị không đúng lắm, thì ra cậu ta thầm thương trộm nhớ tiểu nha đầu?".
Lâm Thành Phong: ".....".
Đào Nhiên: ".....".
Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Tưởng Diễn đang gật đầu, trợn mắt nói: "Sao cậu lại nghe lén người khác nói chuyện?".
Tưởng Diễn nhướng nhướng mày.
Lâm Thành Phong hỏi Tưởng Diễn: "Thấy Triệu Nhị đâu không?".
Tưởng Diễn hất hất cằm: "Bên kia".
Đào Nhiên cùng Lâm Thành Phong đồng thời nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Triệu Vũ đứng trong một góc, ánh đèn mỏng manh chiếu vào gương mặt của anh, thần sắc của anh phức tạp khó phân biệt, khuôn mặt lạnh băng nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ yên lặng đứng một chỗ, điếu thuốc ở bên miệng hút thật sâu một ngụm, phun ra một vòng khói làm cả người anh đều lộ ra cảm giác tinh thần suy sụp trong đêm tối.
Người đàn ông bá đạo luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này thoạt nhìn vậy mà lại có chút đáng thương.
Bên này ba người hai mặt nhìn nhau lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu.
Nhưng mà bọn họ không nhìn thấy ở một nơi khác, trên ban công lầu hai âm u của sơn trang, Tưởng Nghị cười như không cười nhìn hết thảy trước mắt. Tưởng Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh anh ta, nói: "Không nghĩ tới Khương tiên sinh có lòng với Tô Anh như vậy, chị tiểu Duyệt bại bởi cô ta cũng không oan".
Tưởng Nghị rũ mắt không nói, phảng phất giống như không nghe thấy.
Vẻ mặt Tưởng Hiểu Hiểu khát khao, cảm khái: "Tô Anh cũng thật hạnh phúc, nếu người đàn ông em thích cũng giống như Khương tiên sinh, đối xử với em như vậy, khẳng định em sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu mất".
Tưởng Nghị nói: "Triệu Nhị sẽ không làm ra loại chuyện này, đừng nghĩ!".
Tưởng Hiểu Hiểu tức giận dậm chân: "Anh, anh không giúp em còn nói em".
Tưởng Nghị cong môi, cười một chút: "Bản lĩnh của em không đủ, Triệu Nhị nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn em một cái".
Tưởng Hiểu Hiểu: "Hừ! Em cũng không tin anh Triệu vũ không thích em, đó là anh ấy không hiểu em, chờ bọn em quen biết lâu hơn một chút, khẳng định anh ấy sẽ thích em".
Tưởng Nghị lạnh lùng: "Hừ!".
Anh đã không có tâm tư nói thêm gì nữa, bởi vì anh thấy Tô Anh bọc một chiếc áo lông thật dày, được người phục vụ đưa ra, dáng vẻ của cô thực sự sợ lạnh, mang mũ trắng, khăn quàng cổ trắng, bọc chính mình thành một cái bánh bao lông xù xù.
Đình giữa hồ đang tối tăm nháy mắt sáng lên, hoa hồng đỏ phủ kín toàn bộ hồ nước làm cho đêm tuyết lạnh lẽo trở nên tươi sống sáng lạn, đèn nhỏ hình ngôi sao màu vàng ấm áp chợt lóe, vào lúc bắt đầu, là tuyết bay, là gió lạnh, cũng là đóa hoa.
Tô Anh liếc mắt một cái liền thấy Khương Triết đang đứng trong đình giữa hồ.
Anh mặc áo lông màu đen cổ cao, bên ngoài là một bộ áo khoác tây trang, tóc đen như mực, mặt mày thâm thúy, khuôn mặt sắc sảo tuấn mĩ ở trong đêm đen làm người không thể bỏ qua.
Ánh mắt anh sắc bén mà trực tiếp, khóa trụ Tô Anh, làm cô khi đi từ xa đến, cảm giác trái tim mình bang bang nhảy lên.
Khoảng cách vài bước, cô đã tới gần anh.
Cô đừng ở dưới bậc thang trong đình giữa hồ, ngửa đầu nhìn người đàn ông tuấn mĩ cao cao tại thượng.
"A Triết".
Anh vươn một bàn tay: "Anh Anh, lại đây".
Tô Anh lộ ra tươi cười sáng lạn, lúc trước cô bước đi thong thả, giờ phút này lại nhảy qua bậc thang tới bên người anh: "Đây là niềm vui bất ngờ anh chuẩn bị cho em sao?" Thời điểm hỏi chuyện, tay cô bắt được Khương Triết, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bàn tay lạnh băng của anh: "Thật xinh đẹp!".
Khương Triết xoa đầu cô: "Thích không?".
Tô Anh: "Dạ, thích".
Khương Triết nói: "Thích như vậy, anh đưa cho em một thứ".
Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ mong chờ: "Cái gì ạ?".
Khương Triết rũ mắt, an tĩnh một lát, anh lấy từ trong túi ra một đồ vật, mở ra trong lòng bàn tay: "Nhẫn".
Tô Anh: ".....".
Đó quả thật là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, Tô Anh cực kì quen thuộc với nó, một lần cầu hôn này, không nghĩ rằng nhẫn kim cương này cũng giống chiếc nhẫn kiếp trước như đúc, thậm chí cô còn biết trong lòng nhẫn khắc hai chữ: Khương Triết.
Người đàn ông cao lớn quỳ gối trước mặt cô, một tay vuốt ve ngón áp út của cô, anh nhẹ nâng mi mắt, thấy dáng vẻ cô gái nhỏ kinh ngạc khẽ nâng môi: "Anh Anh, anh muốn em cả đời, chúng ta kết hôn đi".
Nhẫn đã đến ngón áp út của cô gái, nhưng mà thời điểm tất cả mọi người cho rằng nước chảy thành sông, cô gái nhỏ vì vui mừng mà ngây ngốc một hồi lâu đột nhiên rút tay về, thậm chí lùi về phía sau hai bước, sắc mặt cô có chút tái nhợt.
"Thật xin lỗi". Cô nói: "Khương lão gia tử nói rất đúng, chúng ta không thích hợp".
Người đàn ông nhăn mày lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"A Triết, chúng ta chia tay đi".
Tác giả :
Duy Khách