Tiệc Báo Thù
Chương 1
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 10 giờ 30 phút, tại khách sạn Đại Kim Sa thành phố Giang Kinh.
Những người quen biết đều nói hắn rất chuyên nghiệp, làm hắn không khỏi tự hào, dù đã tự nhủ mình phải khiêm tốn kiềm chế. Trong nghề của hắn, “rất chuyên nghiệp” có nghĩa là thực hiện kế hoạch suôn sẻ, không sơ sảy, không ngồi tù và không mất mạng.
Nghề của hắn là làm kẻ cướp.
Không phải trộm cắp lặt vặt, mà đánh những quả lớn như cướp công ty, cướp ngân hàng, cướp khách sạn.
Hắn thường tưởng tượng, nếu có người mời hắn giảng bài hoặc đăng đàn diễn thuyết, hắn sẽ đưa ra rất nhiều ví dụ sống động (hoặc trái lại, chết ngay tại trận). Thời nay, những tên cướp biết vận dụng trí não, biết cách tính toán kín kẽ đều vạch kế hoạch rất chỉn chu, còn những tên cướp nôn nóng, vô kế hoạch vô tổ chức thì đều “chết ngay tại trận”, sau đó suốt ngày từ sáng đến tối cặm cụi trong xưởng máy của nhà tù lắp ráp các sản phẩm bán ra thị trường thế giới, mỗi ngày chỉ còn một chút thời gian gọi là “ngoài giờ làm việc” thì ngồi bấm đốt ngón tay tính xem bao lâu nữa mình mới mãn hạn, và cầu mong trước thời điểm ấy sẽ không bị “đại ca” trong tù “lỡ tay” táng cho một chưởng, để rồi hết cơ hội mơ tưởng ngày ra tù sẽ ăn bữa cơm tự do đầu tiên ở đâu.
Hôm nay hắn sẽ lại thực thi một kế hoạch. “Quả” này một người không thể làm nổi, nên hắn đành hợp tác với hai thằng nhãi con. Hắn vốn không thân với hai thằng này, nhưng “sơ yếu lý lịch” của chúng thể hiện rằng, nếu chúng không hợp tác với hắn thì chắc chắn chúng thuộc vào hạng “chết ngay tại trận”! Lần này hắn cần hai thằng và đồng thời cũng cho chúng cơ hội để học tập một bậc thầy.
Hắn đã mấy lần dọn dẹp phòng khách, bảo đảm không để lại bất cứ dấu vết nào liên quan đến việc bàn kế hoạch cướp. Hành lý đã nhờ quầy tiếp tân chuyển ra ga tàu hỏa, cho nên hắn sẽ ra trận rất gọn nhẹ.
Hắn gọi điện cho hai tên kia: Chuẩn bị xong cả chưa?
Chuẩn bị xong rồi. Giọng cố nén phấn khích.
Nói to lên một chút, tao nghe không rõ.
Chuẩn bị xong rồi! Giọng hồ hởi, máu nóng đầy ắp.
Hắn mỉm cười, cảm thấy mình rất nên đi diễn thuyết khích lệ người khác, hắn sẽ chẳng kém gì Mã Vân, Du Mẫn Hồng…
[1] Mã Vân tên tiếng Anh là Jack Ma, chủ tịch Alibaba. com. Du Mẫn Hồng là chủ tịch Tập đoàn giáo dục Phương Đông nổi tiếng của Trung Quốc. Họ đều là tỷ phú, diễn giả và người truyền cảm hứng cho những người có chí làm giàu.
Giơ tay nhìn đồng hồ. Đã đến lúc. Một tiếng nữa thôi, sẽ xảy ra vụ cướp kinh thiên động địa, đại ca siêu trộm xuất quỷ nhập thần sẽ nổi danh thiên hạ.
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 10 giờ 45 phút, bên ngoài tòa soạn Tin chiều Tân Giang thành phố Giang Kinh.
Ông nói xem nó có đáng chết không?
Đáng chết!
Hồng Hán Hữu đang nghĩ đến người lạ mặt gặp ở quán mỳ Tôn Gia cách đây hai hôm, cả hai vừa cùng ăn mỳ vừa chuyện trò, ông kể lể, ông già ấy hưởng ứng. Ông già ấy tên là gì, họ Lưu hay là họ Lục, không nhớ nữa. Ông ta thông cảm, nói rằng những chuyện đáng buồn như chuyện của Hồng Hán Hữu cũng thường xảy ra ở nhiều nơi, dân chúng không biết, không nghe nói đến, là vì ti vi cũng như báo chí gần như không bao giờ nhắc nhỏm. Đôi khi trên mạng có người post lên mấy dòng, nhưng sự thật ra sao thì chẳng rõ. Bản thân mạng đã là một sản phẩm ảo rồi.
Các nơi khác ra sao tôi mặc kệ, ông cứ phát biểu xem nó có đáng chết không?
Tôi vừa nói rồi mà: đáng chết!
Vậy thì sẽ là như thế.
Hồng Hán Hữu lại dạo quanh một vòng, nhìn thấy cửa chính của tòa báo mở, một người đàn ông trung niên cao gầy đeo kính chạy ra nhìn phải nhìn trái, hình như là để xác định phương hướng chứ nơi đây chẳng có gì mà ngắm. Con phố này là đường một chiều, muốn đi taxi thì phải sang lề bên kia mà vẫy xe.
Hồng Hán Hữu theo anh ta qua đường. Anh ta có cái cổ dài ngoẵng, lúc sang đường trông cứ như con ngựa vằn băng qua dải vạch ngang dành cho người đi bộ.
Có đáng chết không?
Đáng chết!
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 11 giờ 30 phút, tại đường Giang Hưng Trung thành phố Nam Kinh.
Tháng Năm là lúc thời tiết Giang Kinh vào độ đẹp nhất trong năm. Trước đó, tháng Ba tháng Tư thì có bão cát hung bạo và sương mù tàn độc. Tháng Sáu thì mưa dầm liên miên. Tháng Năm chỉ có nhược điểm là người kìn kìn như nước lũ tràn khắp phố phường, ngoài ra chẳng có quá nhiều điều để người ấy phải than phiền. Nắng xuân ấm áp êm đềm trải xuống, gió Đông Nam hiu hiu ve vuốt khuôn mặt, bước chân của người ấy nhanh nhẹn hẳn lên, khiến tay tùy tùng trẻ tuổi gần như không theo kịp.
Người ấy hỏi, “Tròn một năm rồi, đã có tiến triển gì chưa?” Hỏi về một bệnh nhân của bệnh viện An Khang, kẻ từng nói những lời khiến người ấy hứng thú. Lời nói của bệnh nhân tâm thần, tỷ lệ trung thực cao hơn những người được coi là “bình thường”.
Tùy tùng đáp, “Bệnh viện An Khang lâu nay luôn quan sát và chăm sóc người này với tiêu chuẩn bệnh nhân đặc biệt. Bệnh tình tiến triển thất thường, nhưng chưa từng hé lộ một manh mối quan trọng nào liên quan tới Na Lan.”
Na Lan là một chuyên gia tâm lý mà người ấy hết sức lưu ý lâu nay. Cô như thỏi nam châm thu hút hết đủ mọi yêu ma quỷ quái của nhân gian, những kẻ tội phạm điên rồ nhất dường như đều tiếp cận cô, khiến cô bị cuốn vào vô số vụ trọng án. Đối với người ấy, Na Lan đáng thu hút ở chỗ cô có bí mật. Người ấy để mắt đến Na Lan từ khi cô bắt đầu theo học ở đại học Giang Kinh, tính ra cũng đã bảy năm trời. Bảy năm kiên nhẫn, nhưng nhiệt tình chưa một lần nguội lạnh. Trong những câu nói rồ dại của bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện An Khang, có một manh mối bí mật về Na Lan khiến người ấy phải cảnh giác.
“Như thế thì… nói lên điều gì?” Người ấy biết tùy tùng của mình thông minh tuyệt đỉnh. Theo mình ba năm trời mà không bỏ mạng cũng không bị giáng cấp, chứng tỏ là thông minh.
Quả nhiên, tùy tùng đáp, “Nói lên được rằng, khi bật ra câu đó, tay bệnh nhân có dụng ý khác hơn là thuần túy chỉ điểm Na Lan. Hoặc tiện miệng nhắc đến, hoặc đơn giản là đang lên cơn thần kinh.”
“Dự đoán thế nào?”
“Bệnh viện đương nhiên không hiểu mấy câu rồ dại liên quan đến Na Lan, nên họ không báo cảnh sát. Thằng cha ấy bệnh tình không ổn định, thuốc men rất kém hiệu quả, năm xưa lại phạm tội nặng, ra thì không ra ngay được mà ở lại thì điều trị mãi cũng chẳng xong.”
Người ấy im lặng gật đầu. Tùy tùng cũng không nói nữa, vì biết bộ não siêu việt của chủ nhân đang vận động cường độ cao. Trầm mặc mất mười phút, lắng chìm mất mười phút giữa ồn ã náo nhiệt của phố phường, người ấy mới cất tiếng, “Xem ra, chúng ta chỉ có thể…”
Tùy tùng hiểu ý chủ nhân, liền gật đầu, “Vâng, tôi sẽ nhanh chóng sắp đặt, phát tán để tin tức kinh thiên động địa này có thể đến tai Na Lan. Tiếp theo, sân khấu sẽ thuộc về cô ta.”
Người ấy dừng bước, nhìn tùy tùng, cứ như nhìn một người vừa mới quen. Tùy tùng đâm hoảng, nghĩ bụng, mình đã lỡ lời gì chăng? Cho đến khi chủ nhân tủm tỉm, gã mới hơi yên tâm, chỉ hơi hơi thôi, vì mỉm cười chẳng nói lên điều gì cả. Gã đã đã thấy chủ nhân mỉm cười biết bao lần, rồi đi liền theo đó là tan tành đổ nát. Người ấy chậm rãi nói, “Nhìn cậu, tôi cảm nhận được chính tôi hồi còn trẻ.” Tùy tùng đã hoàn toàn yên tâm, không thấp thỏm nữa, rồi tươi tỉnh đáp, “Chủ nhân quá khen!”
“Có điều…” Giọng người ấy bỗng lạnh lùng. “Năm đó nếu tự nhận mình đã đoán đúng, nghĩ đúng, tôi cũng không nói ra đâu, mà cứ thăm dò ý tứ của chủ rồi đi làm thôi. Làm nghề như chúng ta, đúng là nghề tự hành hạ mình, vừa sợ sai - vì sai một ly đi một dặm - lại vừa không được sợ sai, vì sợ sai thì không thể tiến bộ.”
Tùy tùng khẽ nói, “Tôi hiểu ạ.” Gã tiếp tục bước theo người ấy thêm vài phố nữa, đến đầu khu Dư Trinh Lý, người ấy lại dừng bước. Tùy tùng hỏi, “Chủ nhân định đi thật à? Tôi nhớ có người nói trên WeChat rằng, bọn Đới Hướng Dương là trưởng giả học làm sang, Tiêu Tương là thứ giẻ cùi tốt mã, phân tích tổng thể thì hội quán thiếu sự tinh tế, mấy ông chủ thì chỉ được cái mồm xoen xoét, giá áo túi cơm.”
Người ấy thở dài, “Lớp trẻ ngày nay cũng chỉ được cái mồm, nói năng cay độc, tâm địa hẹp hòi. Tôi muốn đến Tiêu Tương, dĩ nhiên không phải để gặp Đới Hướng Dương, cũng không nhằm thưởng thức sự tinh tế hoặc có hoặc không của lão, mà muốn tận mắt nhìn thấy báu vật thật sự.”
Tùy tùng hỏi, “Là cái lư hương khổng tước Ba Tư thời Đường hay là cái quạt trầm hương của hoàng đế Tống Huy Tông tặng Lý Sư Sư trong truyền thuyết?”
“Mấy thứ đó cùng lắm cũng chỉ gọi là đồ cổ, báu vật thực sự thì không bao giờ khoe ra trước mặt bàn dân thiên hạ và người ngoại đạo cũng không thể biết được. Đới Hướng Dương tuy bị lứa trẻ chế nhạo chẳng ra gì, nhưng về điểm này thì lão không ngu ngơ đâu.” Ý tại ngôn ngoại, nên thấy rằng người này thuộc số ít những nhân vật am hiểu giá trị chân chính của “báu vật thật sự”.
Tùy tùng tự biết không nên hỏi đến tận ngọn ngành nữa, bèn nói, “Được! Chủ nhân chờ một lát, tôi sẽ vào đánh tiếng.”
Người ấy mỉm cười gật đầu, nhìn tùy tùng đi vào ngõ, nhưng được mấy bước thì đã gọi giật lại, “Thôi! Xem ra không cần nữa.”
Từ xa vọng lại tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Trước khi tiếng còi inh ỏi lan đến nơi thì ba chiếc SUV có dòng chữ “Công an Giang Kinh” đã phóng vụt tới, phanh gấp lại trên đường Giang Hưng Trung đầu khu Dư Trinh Lý, xe chưa dừng hẳn, một số cảnh sát hình sự đã ào ào nhảy xuống, phân luồng giao thông, ngăn cản xe cộ và khách bộ hành trên đường Giang Hưng Trung và khu Dư Trinh Lý. Một số cảnh sát hình sự khác chạy vào nội khu, yêu cầu đám đông du khách đang xôn xao di tản ra khỏi khu vực.
Loa phóng thanh đặt trên một trong ba chiếc xe cảnh sát bắt đầu lên tiếng, “Yêu cầu du khách và các cửa hàng khẩn trương ra khỏi ngõ, khẩn trương ra khỏi khu Dư Trinh Lý, để đảm bảo an toàn tính mạng, tránh những tổn thương không cần thiết!”
Không phải chưa từng chứng kiến các vụ việc tương tự, nhưng tùy tùng cũng không khỏi choáng váng, ngoảnh ra tìm chủ nhân. Và nhìn thấy cách mình mười mấy mét, người ấy đang lững thững đi khỏi hiện trường hỗn loạn.
Những người quen biết đều nói hắn rất chuyên nghiệp, làm hắn không khỏi tự hào, dù đã tự nhủ mình phải khiêm tốn kiềm chế. Trong nghề của hắn, “rất chuyên nghiệp” có nghĩa là thực hiện kế hoạch suôn sẻ, không sơ sảy, không ngồi tù và không mất mạng.
Nghề của hắn là làm kẻ cướp.
Không phải trộm cắp lặt vặt, mà đánh những quả lớn như cướp công ty, cướp ngân hàng, cướp khách sạn.
Hắn thường tưởng tượng, nếu có người mời hắn giảng bài hoặc đăng đàn diễn thuyết, hắn sẽ đưa ra rất nhiều ví dụ sống động (hoặc trái lại, chết ngay tại trận). Thời nay, những tên cướp biết vận dụng trí não, biết cách tính toán kín kẽ đều vạch kế hoạch rất chỉn chu, còn những tên cướp nôn nóng, vô kế hoạch vô tổ chức thì đều “chết ngay tại trận”, sau đó suốt ngày từ sáng đến tối cặm cụi trong xưởng máy của nhà tù lắp ráp các sản phẩm bán ra thị trường thế giới, mỗi ngày chỉ còn một chút thời gian gọi là “ngoài giờ làm việc” thì ngồi bấm đốt ngón tay tính xem bao lâu nữa mình mới mãn hạn, và cầu mong trước thời điểm ấy sẽ không bị “đại ca” trong tù “lỡ tay” táng cho một chưởng, để rồi hết cơ hội mơ tưởng ngày ra tù sẽ ăn bữa cơm tự do đầu tiên ở đâu.
Hôm nay hắn sẽ lại thực thi một kế hoạch. “Quả” này một người không thể làm nổi, nên hắn đành hợp tác với hai thằng nhãi con. Hắn vốn không thân với hai thằng này, nhưng “sơ yếu lý lịch” của chúng thể hiện rằng, nếu chúng không hợp tác với hắn thì chắc chắn chúng thuộc vào hạng “chết ngay tại trận”! Lần này hắn cần hai thằng và đồng thời cũng cho chúng cơ hội để học tập một bậc thầy.
Hắn đã mấy lần dọn dẹp phòng khách, bảo đảm không để lại bất cứ dấu vết nào liên quan đến việc bàn kế hoạch cướp. Hành lý đã nhờ quầy tiếp tân chuyển ra ga tàu hỏa, cho nên hắn sẽ ra trận rất gọn nhẹ.
Hắn gọi điện cho hai tên kia: Chuẩn bị xong cả chưa?
Chuẩn bị xong rồi. Giọng cố nén phấn khích.
Nói to lên một chút, tao nghe không rõ.
Chuẩn bị xong rồi! Giọng hồ hởi, máu nóng đầy ắp.
Hắn mỉm cười, cảm thấy mình rất nên đi diễn thuyết khích lệ người khác, hắn sẽ chẳng kém gì Mã Vân, Du Mẫn Hồng…
[1] Mã Vân tên tiếng Anh là Jack Ma, chủ tịch Alibaba. com. Du Mẫn Hồng là chủ tịch Tập đoàn giáo dục Phương Đông nổi tiếng của Trung Quốc. Họ đều là tỷ phú, diễn giả và người truyền cảm hứng cho những người có chí làm giàu.
Giơ tay nhìn đồng hồ. Đã đến lúc. Một tiếng nữa thôi, sẽ xảy ra vụ cướp kinh thiên động địa, đại ca siêu trộm xuất quỷ nhập thần sẽ nổi danh thiên hạ.
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 10 giờ 45 phút, bên ngoài tòa soạn Tin chiều Tân Giang thành phố Giang Kinh.
Ông nói xem nó có đáng chết không?
Đáng chết!
Hồng Hán Hữu đang nghĩ đến người lạ mặt gặp ở quán mỳ Tôn Gia cách đây hai hôm, cả hai vừa cùng ăn mỳ vừa chuyện trò, ông kể lể, ông già ấy hưởng ứng. Ông già ấy tên là gì, họ Lưu hay là họ Lục, không nhớ nữa. Ông ta thông cảm, nói rằng những chuyện đáng buồn như chuyện của Hồng Hán Hữu cũng thường xảy ra ở nhiều nơi, dân chúng không biết, không nghe nói đến, là vì ti vi cũng như báo chí gần như không bao giờ nhắc nhỏm. Đôi khi trên mạng có người post lên mấy dòng, nhưng sự thật ra sao thì chẳng rõ. Bản thân mạng đã là một sản phẩm ảo rồi.
Các nơi khác ra sao tôi mặc kệ, ông cứ phát biểu xem nó có đáng chết không?
Tôi vừa nói rồi mà: đáng chết!
Vậy thì sẽ là như thế.
Hồng Hán Hữu lại dạo quanh một vòng, nhìn thấy cửa chính của tòa báo mở, một người đàn ông trung niên cao gầy đeo kính chạy ra nhìn phải nhìn trái, hình như là để xác định phương hướng chứ nơi đây chẳng có gì mà ngắm. Con phố này là đường một chiều, muốn đi taxi thì phải sang lề bên kia mà vẫy xe.
Hồng Hán Hữu theo anh ta qua đường. Anh ta có cái cổ dài ngoẵng, lúc sang đường trông cứ như con ngựa vằn băng qua dải vạch ngang dành cho người đi bộ.
Có đáng chết không?
Đáng chết!
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 11 giờ 30 phút, tại đường Giang Hưng Trung thành phố Nam Kinh.
Tháng Năm là lúc thời tiết Giang Kinh vào độ đẹp nhất trong năm. Trước đó, tháng Ba tháng Tư thì có bão cát hung bạo và sương mù tàn độc. Tháng Sáu thì mưa dầm liên miên. Tháng Năm chỉ có nhược điểm là người kìn kìn như nước lũ tràn khắp phố phường, ngoài ra chẳng có quá nhiều điều để người ấy phải than phiền. Nắng xuân ấm áp êm đềm trải xuống, gió Đông Nam hiu hiu ve vuốt khuôn mặt, bước chân của người ấy nhanh nhẹn hẳn lên, khiến tay tùy tùng trẻ tuổi gần như không theo kịp.
Người ấy hỏi, “Tròn một năm rồi, đã có tiến triển gì chưa?” Hỏi về một bệnh nhân của bệnh viện An Khang, kẻ từng nói những lời khiến người ấy hứng thú. Lời nói của bệnh nhân tâm thần, tỷ lệ trung thực cao hơn những người được coi là “bình thường”.
Tùy tùng đáp, “Bệnh viện An Khang lâu nay luôn quan sát và chăm sóc người này với tiêu chuẩn bệnh nhân đặc biệt. Bệnh tình tiến triển thất thường, nhưng chưa từng hé lộ một manh mối quan trọng nào liên quan tới Na Lan.”
Na Lan là một chuyên gia tâm lý mà người ấy hết sức lưu ý lâu nay. Cô như thỏi nam châm thu hút hết đủ mọi yêu ma quỷ quái của nhân gian, những kẻ tội phạm điên rồ nhất dường như đều tiếp cận cô, khiến cô bị cuốn vào vô số vụ trọng án. Đối với người ấy, Na Lan đáng thu hút ở chỗ cô có bí mật. Người ấy để mắt đến Na Lan từ khi cô bắt đầu theo học ở đại học Giang Kinh, tính ra cũng đã bảy năm trời. Bảy năm kiên nhẫn, nhưng nhiệt tình chưa một lần nguội lạnh. Trong những câu nói rồ dại của bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện An Khang, có một manh mối bí mật về Na Lan khiến người ấy phải cảnh giác.
“Như thế thì… nói lên điều gì?” Người ấy biết tùy tùng của mình thông minh tuyệt đỉnh. Theo mình ba năm trời mà không bỏ mạng cũng không bị giáng cấp, chứng tỏ là thông minh.
Quả nhiên, tùy tùng đáp, “Nói lên được rằng, khi bật ra câu đó, tay bệnh nhân có dụng ý khác hơn là thuần túy chỉ điểm Na Lan. Hoặc tiện miệng nhắc đến, hoặc đơn giản là đang lên cơn thần kinh.”
“Dự đoán thế nào?”
“Bệnh viện đương nhiên không hiểu mấy câu rồ dại liên quan đến Na Lan, nên họ không báo cảnh sát. Thằng cha ấy bệnh tình không ổn định, thuốc men rất kém hiệu quả, năm xưa lại phạm tội nặng, ra thì không ra ngay được mà ở lại thì điều trị mãi cũng chẳng xong.”
Người ấy im lặng gật đầu. Tùy tùng cũng không nói nữa, vì biết bộ não siêu việt của chủ nhân đang vận động cường độ cao. Trầm mặc mất mười phút, lắng chìm mất mười phút giữa ồn ã náo nhiệt của phố phường, người ấy mới cất tiếng, “Xem ra, chúng ta chỉ có thể…”
Tùy tùng hiểu ý chủ nhân, liền gật đầu, “Vâng, tôi sẽ nhanh chóng sắp đặt, phát tán để tin tức kinh thiên động địa này có thể đến tai Na Lan. Tiếp theo, sân khấu sẽ thuộc về cô ta.”
Người ấy dừng bước, nhìn tùy tùng, cứ như nhìn một người vừa mới quen. Tùy tùng đâm hoảng, nghĩ bụng, mình đã lỡ lời gì chăng? Cho đến khi chủ nhân tủm tỉm, gã mới hơi yên tâm, chỉ hơi hơi thôi, vì mỉm cười chẳng nói lên điều gì cả. Gã đã đã thấy chủ nhân mỉm cười biết bao lần, rồi đi liền theo đó là tan tành đổ nát. Người ấy chậm rãi nói, “Nhìn cậu, tôi cảm nhận được chính tôi hồi còn trẻ.” Tùy tùng đã hoàn toàn yên tâm, không thấp thỏm nữa, rồi tươi tỉnh đáp, “Chủ nhân quá khen!”
“Có điều…” Giọng người ấy bỗng lạnh lùng. “Năm đó nếu tự nhận mình đã đoán đúng, nghĩ đúng, tôi cũng không nói ra đâu, mà cứ thăm dò ý tứ của chủ rồi đi làm thôi. Làm nghề như chúng ta, đúng là nghề tự hành hạ mình, vừa sợ sai - vì sai một ly đi một dặm - lại vừa không được sợ sai, vì sợ sai thì không thể tiến bộ.”
Tùy tùng khẽ nói, “Tôi hiểu ạ.” Gã tiếp tục bước theo người ấy thêm vài phố nữa, đến đầu khu Dư Trinh Lý, người ấy lại dừng bước. Tùy tùng hỏi, “Chủ nhân định đi thật à? Tôi nhớ có người nói trên WeChat rằng, bọn Đới Hướng Dương là trưởng giả học làm sang, Tiêu Tương là thứ giẻ cùi tốt mã, phân tích tổng thể thì hội quán thiếu sự tinh tế, mấy ông chủ thì chỉ được cái mồm xoen xoét, giá áo túi cơm.”
Người ấy thở dài, “Lớp trẻ ngày nay cũng chỉ được cái mồm, nói năng cay độc, tâm địa hẹp hòi. Tôi muốn đến Tiêu Tương, dĩ nhiên không phải để gặp Đới Hướng Dương, cũng không nhằm thưởng thức sự tinh tế hoặc có hoặc không của lão, mà muốn tận mắt nhìn thấy báu vật thật sự.”
Tùy tùng hỏi, “Là cái lư hương khổng tước Ba Tư thời Đường hay là cái quạt trầm hương của hoàng đế Tống Huy Tông tặng Lý Sư Sư trong truyền thuyết?”
“Mấy thứ đó cùng lắm cũng chỉ gọi là đồ cổ, báu vật thực sự thì không bao giờ khoe ra trước mặt bàn dân thiên hạ và người ngoại đạo cũng không thể biết được. Đới Hướng Dương tuy bị lứa trẻ chế nhạo chẳng ra gì, nhưng về điểm này thì lão không ngu ngơ đâu.” Ý tại ngôn ngoại, nên thấy rằng người này thuộc số ít những nhân vật am hiểu giá trị chân chính của “báu vật thật sự”.
Tùy tùng tự biết không nên hỏi đến tận ngọn ngành nữa, bèn nói, “Được! Chủ nhân chờ một lát, tôi sẽ vào đánh tiếng.”
Người ấy mỉm cười gật đầu, nhìn tùy tùng đi vào ngõ, nhưng được mấy bước thì đã gọi giật lại, “Thôi! Xem ra không cần nữa.”
Từ xa vọng lại tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Trước khi tiếng còi inh ỏi lan đến nơi thì ba chiếc SUV có dòng chữ “Công an Giang Kinh” đã phóng vụt tới, phanh gấp lại trên đường Giang Hưng Trung đầu khu Dư Trinh Lý, xe chưa dừng hẳn, một số cảnh sát hình sự đã ào ào nhảy xuống, phân luồng giao thông, ngăn cản xe cộ và khách bộ hành trên đường Giang Hưng Trung và khu Dư Trinh Lý. Một số cảnh sát hình sự khác chạy vào nội khu, yêu cầu đám đông du khách đang xôn xao di tản ra khỏi khu vực.
Loa phóng thanh đặt trên một trong ba chiếc xe cảnh sát bắt đầu lên tiếng, “Yêu cầu du khách và các cửa hàng khẩn trương ra khỏi ngõ, khẩn trương ra khỏi khu Dư Trinh Lý, để đảm bảo an toàn tính mạng, tránh những tổn thương không cần thiết!”
Không phải chưa từng chứng kiến các vụ việc tương tự, nhưng tùy tùng cũng không khỏi choáng váng, ngoảnh ra tìm chủ nhân. Và nhìn thấy cách mình mười mấy mét, người ấy đang lững thững đi khỏi hiện trường hỗn loạn.
Tác giả :
Quỷ Cổ Nữ