Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 57: Ngay cả cơ hội cuối cùng em cũng không cần!
Thấy hai người bỗng nhiễn xuất hiện, trong ghế lô nhất thời yên tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn hai người ở cửa.
“Đồng Nhi? Sao em lại đến đây? Không phải em đã ngủ rồi sao?” Tả Huyền Dạ vội vàng đến bên cạnh Dĩ Đồng, nhíu mày nói.
“Bởi vì em giả vờ ngủ, Dạ, đừng trách em. Anh bảo vệ bạn anh, em cũng thế. Em không thể trơ mắt nhìn Tiêu Tiệp càng ngày càng tiều tụy.” Dĩ Đồng nói.
“Càn quấy!” Tả Huyền Dạ không nhịn được mắng.
“Tả Thiếu, anh đừng trách cậu ấy, cũng do tôi bảo cô ấy làm, anh muốn trách thì trách tôi đi!” Tiêu Tiệp nói, sau đó đi về phía người kia.
“Cô tránh ra, anh ấy không phải người cô có thể chạm vào!” Tiêu Tiệp nói với vị tiểu thư kia.
Tất cả mọi người đều mang dáng vẻ xem kịch vui, có lẽ vị tiểu thư xinh đẹp này là một trong những người tình của Tịch Thiếu, cũng đến đây ầm ĩ. Tịch Thiếu là người thế nào, làm sao có thể để cô vô lý như thế!
Dễ nhận thấy, vị tiểu thư kia cũng nghĩ như vậy, cô ta giễu cợt nói: “Ơ, cô cho rằng cô là ai, tôi không thể chạm vào chẳng lẽ cô có thể chạm sao?”
Tịch Âu Minh từ khi cô bắt đầu vào, một câu cũng không nói, ánh đèn trong ghế lô lúc sáng lúc tối chiếu vào người anh, khiến cho anh lộ ra một cỗ hơi thở thần bí.
Anh vẫn lạnh lùng, cầm trong tay ly thủy tinh đế cao. Nghe thấy cô nói, mới đưa đôi mắt hẹp dài lên nhìn, chẳng qua là vẫn im lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Tiệp, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong, ánh mắt kỳ lạ mà lạnh nhạt.
Người phụ nữ kia thấy Tịch Thiếu không có bất kỳ động tác gì, cho rằng anh cũng không thích người phụ nữ này. Vì thế, cô ta càng thêm lớn mật nói: “Còn không tránh ra! Cản trở tầm mắt Tịch Thiếu của chúng ta! Nghĩ rằng mình là ai, dựa vào cái gì mà kêu tôi rời đi?”
Lần này, vẻ mặt Tịch Âu Minh như cười như không, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ âm u, anh vẫn không nói chuyện, giống như là muốn nhìn xem tiếp theo cô sẽ làm thế nào.
Mặc dù nhìn thấy Tịch Âu Minh lạnh lùng Tiêu Tiệp rất đau lòng, nhưng so sánh, cô vẫn không thể nào chịu đựng nổi việc người phụ nữ này dựa vào chồng mình gần như thế.
Chỉ thấy cô, cầm một ly rượu đỏ vừa mới rót ddaayd ở trên bàn, đi đến, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi chỉ bằng cái này!”
Dứt lời, chất lỏng màu đỏ chảy xuống.
“A!” Người phụ nữ kia nhảy cẫng lên, cả người bị giội làm cho nhếch nhác, hơn nữa còn là giội từ trên đầu xuống.
“Con gái điếm này!” Người phụ nữ kia cũng tức giận, nhìn những thứ khác trên bàn, thuận tay cầm lên. Lúc cầm lên, còn do dự nhìn Tịch Âu Minh một chút, thấy anh không có động tĩnh gì, mới yên tâm đập về phía Tiêu Tiệp!
Những vật kia bay về phía Tiêu Tiệp, nhưng chờ đón, lại là âm thanh va chạm khác. Thân thể cô gái kia bay ra ngoài, đụng vào chiếc bàn cách đó không xa sau đó lăn xuống sàn.
“Người phụ nữ của tôi, còn chưa đến phiên cô đánh!”
Người phụ nữ kia bị đá một cước, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, không đến mấy phút đã có người vào nâng cô ta ra ngoài.
Mọi người cũng giật mình há to miệng, vừa rồi bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn thấy, một cước của Tịch Âu Minh đá như thế nào.
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng rơi vào cái ôm quen thuộc, cô kích động nhìn Tịch Âu Minh. Anh vẫn quan tâm cô! Nếu không cũng không ngăn cản động tác của cô gái kia!
Chỉ là cô vẫn không thể nói chuyện, cằm bị ngón tay Tịch Âu Minh bóp một cái, làm cho cô thấy đau, anh rất dùng sức. Tiêu Tiệp thấy khóe miệng anh nở nụ cười lạnh lùng, giễu cợt nói: “Không phải cô rất biết ca hát sao? Ừ? Đúng lúc, tới hát một bài cho tôi nghe đi! Tôi cũng không biết cổ họng cô lại tốt như thế!”
Tịch Âu Minh nói xong, lập tức có người cầm míc đến, để bên cạnh Tiêu Tiệp. Tiêu Tiệp nở nụ cười khổ sở, anh vẫn còn đang tức giận. Nhưng mà, nếu như làm như thế có thể để cho anh bớt giận, lúc trước có thể hát ở Túy Hồng Trần, bây giờ ở đây hát cho anh một bài thì như thế nào chứ?
Thấy bạn mình bị làm nhục như thế, Dĩ Đồng muốn xông lên, lại bị Tả Huyền Dạ kéo lại, nhìn cô lắc đầu một cái. Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự giải quyết đi, người ngoài không nên nhúng tay vào.
Tay Tiêu Tiệp còn chưa chạm đến míc, người kia đã vung tay lên, bộp một tiếng míc đã bay ra xa.
“Bạch Tiêu Tiệp, cô thật đúng là dám cầm!” Tịch Âu Minh tức giận nói, ở Túy Hồng Trần hát rong còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn ở đây hát một lần nữa sao! Thật sự coi anh là không khí sao?
“Chỉ cần anh bằng lòng về nhà, muốn em làm cái gì cũng được!” Tiêu Tiệp gằn từng chữ.
Chuyện hôm nay, lúc đầu cô đã đoán ra, chỉ là cô không đoán được, Tịch Âu Minh sẽ tức giận như thế. Cái này cũng đủ rõ, anh rất yêu cô! Đã như thế, cô hy sinh một chút thì có sao chứ?
Lần này, cô muốn cố gắng vì hôn nhân của mình, muốn cố gắng vì tình yêu của mình! Anh tức giận, thì cô nghĩ cách làm cho anh không tức giận. Anh không vui, thì cô nghĩ cách làm cho anh vui. Chỉ cần anh có thể tha thứ cho cô, chỉ cần anh không buồn vì cô! Thì muốn cô làm cái gì cũng được.
Nghe thấy câu nói này, Tịch Âu Minh lại không tỏ ra vui mừng hay tức giận, anh dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, lại giống như đang cân nhắc lời nói của cô, hồi lâu không nói gì.
Làm cái gì cũng được! Làm cái gì cũng được!
“Em biết anh đang tức giận, chúng ta trở về có được không? Anh ở bên ngoài em rất lo lắng cho anh, em...”
“Lý do!” Tịch Âu Minh đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, nếu như cô đưa ra lý do đủ làm anh tha thứ, như vậy, anh sẽ cân nhắc.
Tiêu Tiệp biết, anh nói lý do là lý do gì, muốn cô giải thích chuyện ở Túy Hồng Trần. Nhưng mà, không thể nói. Tả Huyền Dạ đã sớm ra hiệu cho những người khác rời đi, lúc này trong ghế lô cũng chỉ còn bốn người bọn họ.
“Lý do không quan trọng...” Tiêu Tiệp nhìn vào mắt anh, ánh mắt sắc bén của anh làm cho cô hoảng sợ. Nhưng mà, thật sự không thể nói ra sự thật, nếu như bây giờ nói ra, vậy thì mọi cố gắng của cô đều uổng phí.
Hơn nữa, cô không muốn để anh biết, cô tặng anh quà là dùng tiền hoa hồng đẻ mua. Anh sẽ không vui, mà một khi không vui, thì quà tặng cũng không cần.
“Bạch Tiêu Tiệp!” Tịch Âu Minh gằn từng chữ, “Ngay cả cơ hội cuối cùng em cũng không cần!”
Đã đến lúc này rồi, mà cô lại vẫn không chịu nói ra lý do cô làm những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi kia! Là anh quá khắt khe tiền sinh hoạt phsi của cô, hay là không cho cô ăn cơm! Mà phải cần một người đường đường là phu nhân tổng giám đốc đi hát rong kiếm tiền ở Túy Hồng Trần!
Trừ lần này, còn có lần trước mặt những người kia cô cũng không muốn nói ra. Anh cho cô thời gian, để cô nói ra. Còn cô cho anh cái gì? Một lần lại một lần lừa dối! Một lần lại một lần bỡn cợt! Tình cảm của anh không chịu được như thế, nó không đáng giá để cô bỏ ra một chút sao?
Chẳng lẽ phải giẫm đạp lòng tự trọng của anh ở dưới chân, thì mới cam lòng sao!
Dứt lời lạnh lùng nhìn cô một cái, dứt khoát rời đi!
Đáy lòng Tiêu Tiệp nặng nề, lời này của anh là ý gì?
“Âu Minh? Âu Minh?” Tiêu Tiệp sợ hãi đứng dậy đuổi theo.
“Lý do gì?” Tả Huyền Dạ không hiểu.
Dĩ Đồng thở dài, nhìn Tả Huyền Dạ một cái: “Tiêu Tiệp làm như thế đương nhiên là có lý do của cô ấy, em tin tưởng cô ấy.”
Vừa chạy ra quán, người kia đã lên xe, hơn nữa tài xế đã khởi động xe.
Cô biết, nếu như lần này để anh rời đi lần nữa, thì hiểu lầm giữa bọn họ càng khó giải quyết. Vì vậy, cô không chút nghĩ ngợi, chạy về phía xe đang chạy.
Đứng ở phía trước vài mét giang hai tay, cản đường đi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi đến cực điểm, theo sau là Dĩ Đồng và Tả Huyền Dạ, bao gồm người từ trước đến nay luôn bình tĩnh, Tịch Âu Minh. Tài xế sợ hãi lúng túng mở to hai mắt, mạnh mẽ đạp thắng xe. Nhưng quán tính vẫn lao về phía trước một đoạn đường.
Rầm một tiếng, thân thể kia giống như con diều đứt dây, văng ra ngoài...
“Đồng Nhi? Sao em lại đến đây? Không phải em đã ngủ rồi sao?” Tả Huyền Dạ vội vàng đến bên cạnh Dĩ Đồng, nhíu mày nói.
“Bởi vì em giả vờ ngủ, Dạ, đừng trách em. Anh bảo vệ bạn anh, em cũng thế. Em không thể trơ mắt nhìn Tiêu Tiệp càng ngày càng tiều tụy.” Dĩ Đồng nói.
“Càn quấy!” Tả Huyền Dạ không nhịn được mắng.
“Tả Thiếu, anh đừng trách cậu ấy, cũng do tôi bảo cô ấy làm, anh muốn trách thì trách tôi đi!” Tiêu Tiệp nói, sau đó đi về phía người kia.
“Cô tránh ra, anh ấy không phải người cô có thể chạm vào!” Tiêu Tiệp nói với vị tiểu thư kia.
Tất cả mọi người đều mang dáng vẻ xem kịch vui, có lẽ vị tiểu thư xinh đẹp này là một trong những người tình của Tịch Thiếu, cũng đến đây ầm ĩ. Tịch Thiếu là người thế nào, làm sao có thể để cô vô lý như thế!
Dễ nhận thấy, vị tiểu thư kia cũng nghĩ như vậy, cô ta giễu cợt nói: “Ơ, cô cho rằng cô là ai, tôi không thể chạm vào chẳng lẽ cô có thể chạm sao?”
Tịch Âu Minh từ khi cô bắt đầu vào, một câu cũng không nói, ánh đèn trong ghế lô lúc sáng lúc tối chiếu vào người anh, khiến cho anh lộ ra một cỗ hơi thở thần bí.
Anh vẫn lạnh lùng, cầm trong tay ly thủy tinh đế cao. Nghe thấy cô nói, mới đưa đôi mắt hẹp dài lên nhìn, chẳng qua là vẫn im lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Tiệp, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong, ánh mắt kỳ lạ mà lạnh nhạt.
Người phụ nữ kia thấy Tịch Thiếu không có bất kỳ động tác gì, cho rằng anh cũng không thích người phụ nữ này. Vì thế, cô ta càng thêm lớn mật nói: “Còn không tránh ra! Cản trở tầm mắt Tịch Thiếu của chúng ta! Nghĩ rằng mình là ai, dựa vào cái gì mà kêu tôi rời đi?”
Lần này, vẻ mặt Tịch Âu Minh như cười như không, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ âm u, anh vẫn không nói chuyện, giống như là muốn nhìn xem tiếp theo cô sẽ làm thế nào.
Mặc dù nhìn thấy Tịch Âu Minh lạnh lùng Tiêu Tiệp rất đau lòng, nhưng so sánh, cô vẫn không thể nào chịu đựng nổi việc người phụ nữ này dựa vào chồng mình gần như thế.
Chỉ thấy cô, cầm một ly rượu đỏ vừa mới rót ddaayd ở trên bàn, đi đến, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi chỉ bằng cái này!”
Dứt lời, chất lỏng màu đỏ chảy xuống.
“A!” Người phụ nữ kia nhảy cẫng lên, cả người bị giội làm cho nhếch nhác, hơn nữa còn là giội từ trên đầu xuống.
“Con gái điếm này!” Người phụ nữ kia cũng tức giận, nhìn những thứ khác trên bàn, thuận tay cầm lên. Lúc cầm lên, còn do dự nhìn Tịch Âu Minh một chút, thấy anh không có động tĩnh gì, mới yên tâm đập về phía Tiêu Tiệp!
Những vật kia bay về phía Tiêu Tiệp, nhưng chờ đón, lại là âm thanh va chạm khác. Thân thể cô gái kia bay ra ngoài, đụng vào chiếc bàn cách đó không xa sau đó lăn xuống sàn.
“Người phụ nữ của tôi, còn chưa đến phiên cô đánh!”
Người phụ nữ kia bị đá một cước, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, không đến mấy phút đã có người vào nâng cô ta ra ngoài.
Mọi người cũng giật mình há to miệng, vừa rồi bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn thấy, một cước của Tịch Âu Minh đá như thế nào.
Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng rơi vào cái ôm quen thuộc, cô kích động nhìn Tịch Âu Minh. Anh vẫn quan tâm cô! Nếu không cũng không ngăn cản động tác của cô gái kia!
Chỉ là cô vẫn không thể nói chuyện, cằm bị ngón tay Tịch Âu Minh bóp một cái, làm cho cô thấy đau, anh rất dùng sức. Tiêu Tiệp thấy khóe miệng anh nở nụ cười lạnh lùng, giễu cợt nói: “Không phải cô rất biết ca hát sao? Ừ? Đúng lúc, tới hát một bài cho tôi nghe đi! Tôi cũng không biết cổ họng cô lại tốt như thế!”
Tịch Âu Minh nói xong, lập tức có người cầm míc đến, để bên cạnh Tiêu Tiệp. Tiêu Tiệp nở nụ cười khổ sở, anh vẫn còn đang tức giận. Nhưng mà, nếu như làm như thế có thể để cho anh bớt giận, lúc trước có thể hát ở Túy Hồng Trần, bây giờ ở đây hát cho anh một bài thì như thế nào chứ?
Thấy bạn mình bị làm nhục như thế, Dĩ Đồng muốn xông lên, lại bị Tả Huyền Dạ kéo lại, nhìn cô lắc đầu một cái. Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự giải quyết đi, người ngoài không nên nhúng tay vào.
Tay Tiêu Tiệp còn chưa chạm đến míc, người kia đã vung tay lên, bộp một tiếng míc đã bay ra xa.
“Bạch Tiêu Tiệp, cô thật đúng là dám cầm!” Tịch Âu Minh tức giận nói, ở Túy Hồng Trần hát rong còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn ở đây hát một lần nữa sao! Thật sự coi anh là không khí sao?
“Chỉ cần anh bằng lòng về nhà, muốn em làm cái gì cũng được!” Tiêu Tiệp gằn từng chữ.
Chuyện hôm nay, lúc đầu cô đã đoán ra, chỉ là cô không đoán được, Tịch Âu Minh sẽ tức giận như thế. Cái này cũng đủ rõ, anh rất yêu cô! Đã như thế, cô hy sinh một chút thì có sao chứ?
Lần này, cô muốn cố gắng vì hôn nhân của mình, muốn cố gắng vì tình yêu của mình! Anh tức giận, thì cô nghĩ cách làm cho anh không tức giận. Anh không vui, thì cô nghĩ cách làm cho anh vui. Chỉ cần anh có thể tha thứ cho cô, chỉ cần anh không buồn vì cô! Thì muốn cô làm cái gì cũng được.
Nghe thấy câu nói này, Tịch Âu Minh lại không tỏ ra vui mừng hay tức giận, anh dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô, lại giống như đang cân nhắc lời nói của cô, hồi lâu không nói gì.
Làm cái gì cũng được! Làm cái gì cũng được!
“Em biết anh đang tức giận, chúng ta trở về có được không? Anh ở bên ngoài em rất lo lắng cho anh, em...”
“Lý do!” Tịch Âu Minh đè nén lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, nếu như cô đưa ra lý do đủ làm anh tha thứ, như vậy, anh sẽ cân nhắc.
Tiêu Tiệp biết, anh nói lý do là lý do gì, muốn cô giải thích chuyện ở Túy Hồng Trần. Nhưng mà, không thể nói. Tả Huyền Dạ đã sớm ra hiệu cho những người khác rời đi, lúc này trong ghế lô cũng chỉ còn bốn người bọn họ.
“Lý do không quan trọng...” Tiêu Tiệp nhìn vào mắt anh, ánh mắt sắc bén của anh làm cho cô hoảng sợ. Nhưng mà, thật sự không thể nói ra sự thật, nếu như bây giờ nói ra, vậy thì mọi cố gắng của cô đều uổng phí.
Hơn nữa, cô không muốn để anh biết, cô tặng anh quà là dùng tiền hoa hồng đẻ mua. Anh sẽ không vui, mà một khi không vui, thì quà tặng cũng không cần.
“Bạch Tiêu Tiệp!” Tịch Âu Minh gằn từng chữ, “Ngay cả cơ hội cuối cùng em cũng không cần!”
Đã đến lúc này rồi, mà cô lại vẫn không chịu nói ra lý do cô làm những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi kia! Là anh quá khắt khe tiền sinh hoạt phsi của cô, hay là không cho cô ăn cơm! Mà phải cần một người đường đường là phu nhân tổng giám đốc đi hát rong kiếm tiền ở Túy Hồng Trần!
Trừ lần này, còn có lần trước mặt những người kia cô cũng không muốn nói ra. Anh cho cô thời gian, để cô nói ra. Còn cô cho anh cái gì? Một lần lại một lần lừa dối! Một lần lại một lần bỡn cợt! Tình cảm của anh không chịu được như thế, nó không đáng giá để cô bỏ ra một chút sao?
Chẳng lẽ phải giẫm đạp lòng tự trọng của anh ở dưới chân, thì mới cam lòng sao!
Dứt lời lạnh lùng nhìn cô một cái, dứt khoát rời đi!
Đáy lòng Tiêu Tiệp nặng nề, lời này của anh là ý gì?
“Âu Minh? Âu Minh?” Tiêu Tiệp sợ hãi đứng dậy đuổi theo.
“Lý do gì?” Tả Huyền Dạ không hiểu.
Dĩ Đồng thở dài, nhìn Tả Huyền Dạ một cái: “Tiêu Tiệp làm như thế đương nhiên là có lý do của cô ấy, em tin tưởng cô ấy.”
Vừa chạy ra quán, người kia đã lên xe, hơn nữa tài xế đã khởi động xe.
Cô biết, nếu như lần này để anh rời đi lần nữa, thì hiểu lầm giữa bọn họ càng khó giải quyết. Vì vậy, cô không chút nghĩ ngợi, chạy về phía xe đang chạy.
Đứng ở phía trước vài mét giang hai tay, cản đường đi.
Tất cả mọi người đều kinh hãi đến cực điểm, theo sau là Dĩ Đồng và Tả Huyền Dạ, bao gồm người từ trước đến nay luôn bình tĩnh, Tịch Âu Minh. Tài xế sợ hãi lúng túng mở to hai mắt, mạnh mẽ đạp thắng xe. Nhưng quán tính vẫn lao về phía trước một đoạn đường.
Rầm một tiếng, thân thể kia giống như con diều đứt dây, văng ra ngoài...
Tác giả :
Nhất Dạ Chi Dạ