Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 15: Cô chủ, cô cần gì tự làm khổ mình!
Tiểu Nam quay mặt ra chỗ khác, nhưng vẫn chú ý thấy tổng giám đốc nắm chặt nắm đấm, dù bên ngoài trông rất bình tĩnh, thế nhưng có lẽ rất tức giận.
Tịch Âu Minh nhắm mắt lại, anh biết tính cô trời sinh lạnh nhạt, gả đến lâu như vậy, trừ ở trên giường bị anh trêu chọc, mới lộ ra nhiều vẻ mặt, mọi thứ quyến rũ ra bên ngoài. Thời điểm khác, cô mãi mãi là bộ dạng chuyện không liên quan đến mình dáng vẻ rất lạnh nhạt.
Anh vẫn cho là, trong lòng cô ít nhất cũng có anh, khi hai người ở chung một chỗ anh có thể cảm giác được. Nhưng khi đối mặt với việc đêm chồng không về nhà, cô lại có thể không hỏi một câu, cái này làm cho anh không thể chịu được.
Sau hôm đó, bọn họ liền ở trạng thái chiến tranh lạnh. Tịch Âu Minh thường xuyên không về nhà, hoặc có khi nửa đêm mới về, nhưng mà thường là khắp người toàn mùi rượu. Lúc này anh bước đi có hơi lung lay, nhưng mà vẫn kiên trì tắm xong, sau khi ra ngoài cũng không nhìn cô, tự mình nằm xuống, đưa lưng về phía cô.
Kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh uống rượu như thế, mấy ngày nay lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi rượu. Đáy lòng hơi kích động, muốn mở miệng hỏi, cũng không biết làm sao đành nhịn xuống.
Nhưng mà nửa đêm khoảng 4 giờ, anh bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, sau đó cũng không thấy trở lại.
Buổi sáng hôm nay lúc ăn sáng xem báo, không ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc kia, chiếm hơn nửa bài báo.
Nhưng mà không phải một mình anh, bên cạnh còn có một cô người mẫu xinh đẹp. Khoác tay anh thân mật, tham dự hoạt động thương nghiệp nào đó, cử chỉ hai người rất thân mật.
Đương nhiên nội dung giới thiệu không thể thiếu cô, nói cô trẻ tuổi đã phòng không gối chiếc, không có bản lãnh giữ chồng.
Tiêu Tiệp chịu đựng cảm giác đau đơn trong lòng, mặc dù đã đoán trước, nhưng khi chuyện đó xảy ra, cô phát hiện mình không mạnh mẽ được như trong tưởng tượng.
Ở sau lưng dì Lâm thở dài: “Cô chủ, cô cần gì tự làm khổ mình! Nhìn ra được cô rõ ràng cũng rất để ý cậu chủ, tại sao không nói lời trong lòng ra chứ? Luôn giấu trong lòng, kìm nén mãi cũng thành bệnh. Tính cậu chủ trời sinh lạnh nhạt, cũng không thể hiện rằng tim cậu ấy cũng lạnh nhạt, hai người lấy nhau lâu như vậy, tôi tin cô cũng có thể cảm nhận được cậu chủ đối xử với cô như thế nào. Hai người là người trong cuộc nên mơ hồ, nhưng chúng tôi người ngoài cuộc thấy rất rõ, nếu như cô có thể bỏ thêm một chút tâm tư trên người cậu chủ, thì cũng không đến mức thành ra như bây giờ. Từ nhỏ cậu chủ đã được bồi dưỡng làm người nối nghiệp, 16 tuổi đã quản lý công ty, gần như khó có thể tưởng tượng được, đến cùng cậu ấy đã chống đỡ như thế nào, cá tính cậu chủ không chịu thua kém, cho dù gặp chuyện gì, cũng không nói với người nhà. Đừng nhìn bề ngoài cậu ấy vô cùng rạng rỡ, nhưng mà đáy lòng đau khổ làm gì có ai biết?”
“Cám ơn dì Lâm đã nói với con những điều này, con sẽ ghi nhớ trong lòng.” Tiêu Tiệp nói, cô không muốn cam đoan điều gì, cũng không cam đoan được. Là của mình thì sẽ là của mình, không phải là của mình thì cho dù có giành được thì sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.
Lúc này Dĩ Đồng gọi điện đến hẹn cô ra ngoài, kết hôn mấy tháng đến nay, vì phải thích ứng với hoàn cảnh mới, cô đúng là không làm sao ra ngoài được. Cũng tốt, hôm nay ra ngoài hóng gió một chút.
Trong quán cà phê.
“Mình đã xem báo, không ngờ Tịch Âu Minh lại là người như vậy! Quá ghê tởm! Đàn ông đều giống nhau, không có người nào tốt!” Dĩ Đồng vừa uống cà phê vừa trách móc, chuyên tâm oán trách đến nỗi cô không chú ý tới, khi cô vừa nhắc tới Tịch Âu Minh, ngón tay người đối diện cũng trắng bệch.
“Hôm nay định mua thứ gì? Cậu bình thường đều vì muốn mua đồ mới hẹn mình ra ngoài.” Cô né tránh đề tài nhạy cảm, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tịch Âu Minh nhắm mắt lại, anh biết tính cô trời sinh lạnh nhạt, gả đến lâu như vậy, trừ ở trên giường bị anh trêu chọc, mới lộ ra nhiều vẻ mặt, mọi thứ quyến rũ ra bên ngoài. Thời điểm khác, cô mãi mãi là bộ dạng chuyện không liên quan đến mình dáng vẻ rất lạnh nhạt.
Anh vẫn cho là, trong lòng cô ít nhất cũng có anh, khi hai người ở chung một chỗ anh có thể cảm giác được. Nhưng khi đối mặt với việc đêm chồng không về nhà, cô lại có thể không hỏi một câu, cái này làm cho anh không thể chịu được.
Sau hôm đó, bọn họ liền ở trạng thái chiến tranh lạnh. Tịch Âu Minh thường xuyên không về nhà, hoặc có khi nửa đêm mới về, nhưng mà thường là khắp người toàn mùi rượu. Lúc này anh bước đi có hơi lung lay, nhưng mà vẫn kiên trì tắm xong, sau khi ra ngoài cũng không nhìn cô, tự mình nằm xuống, đưa lưng về phía cô.
Kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh uống rượu như thế, mấy ngày nay lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi rượu. Đáy lòng hơi kích động, muốn mở miệng hỏi, cũng không biết làm sao đành nhịn xuống.
Nhưng mà nửa đêm khoảng 4 giờ, anh bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, sau đó cũng không thấy trở lại.
Buổi sáng hôm nay lúc ăn sáng xem báo, không ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc kia, chiếm hơn nửa bài báo.
Nhưng mà không phải một mình anh, bên cạnh còn có một cô người mẫu xinh đẹp. Khoác tay anh thân mật, tham dự hoạt động thương nghiệp nào đó, cử chỉ hai người rất thân mật.
Đương nhiên nội dung giới thiệu không thể thiếu cô, nói cô trẻ tuổi đã phòng không gối chiếc, không có bản lãnh giữ chồng.
Tiêu Tiệp chịu đựng cảm giác đau đơn trong lòng, mặc dù đã đoán trước, nhưng khi chuyện đó xảy ra, cô phát hiện mình không mạnh mẽ được như trong tưởng tượng.
Ở sau lưng dì Lâm thở dài: “Cô chủ, cô cần gì tự làm khổ mình! Nhìn ra được cô rõ ràng cũng rất để ý cậu chủ, tại sao không nói lời trong lòng ra chứ? Luôn giấu trong lòng, kìm nén mãi cũng thành bệnh. Tính cậu chủ trời sinh lạnh nhạt, cũng không thể hiện rằng tim cậu ấy cũng lạnh nhạt, hai người lấy nhau lâu như vậy, tôi tin cô cũng có thể cảm nhận được cậu chủ đối xử với cô như thế nào. Hai người là người trong cuộc nên mơ hồ, nhưng chúng tôi người ngoài cuộc thấy rất rõ, nếu như cô có thể bỏ thêm một chút tâm tư trên người cậu chủ, thì cũng không đến mức thành ra như bây giờ. Từ nhỏ cậu chủ đã được bồi dưỡng làm người nối nghiệp, 16 tuổi đã quản lý công ty, gần như khó có thể tưởng tượng được, đến cùng cậu ấy đã chống đỡ như thế nào, cá tính cậu chủ không chịu thua kém, cho dù gặp chuyện gì, cũng không nói với người nhà. Đừng nhìn bề ngoài cậu ấy vô cùng rạng rỡ, nhưng mà đáy lòng đau khổ làm gì có ai biết?”
“Cám ơn dì Lâm đã nói với con những điều này, con sẽ ghi nhớ trong lòng.” Tiêu Tiệp nói, cô không muốn cam đoan điều gì, cũng không cam đoan được. Là của mình thì sẽ là của mình, không phải là của mình thì cho dù có giành được thì sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.
Lúc này Dĩ Đồng gọi điện đến hẹn cô ra ngoài, kết hôn mấy tháng đến nay, vì phải thích ứng với hoàn cảnh mới, cô đúng là không làm sao ra ngoài được. Cũng tốt, hôm nay ra ngoài hóng gió một chút.
Trong quán cà phê.
“Mình đã xem báo, không ngờ Tịch Âu Minh lại là người như vậy! Quá ghê tởm! Đàn ông đều giống nhau, không có người nào tốt!” Dĩ Đồng vừa uống cà phê vừa trách móc, chuyên tâm oán trách đến nỗi cô không chú ý tới, khi cô vừa nhắc tới Tịch Âu Minh, ngón tay người đối diện cũng trắng bệch.
“Hôm nay định mua thứ gì? Cậu bình thường đều vì muốn mua đồ mới hẹn mình ra ngoài.” Cô né tránh đề tài nhạy cảm, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tác giả :
Nhất Dạ Chi Dạ