Tịch Mịch
Chương 15: Trăng non mới lên
Qua Tết Đoan Ngọ, người trong cung đều chuyển sang mặc áo đơn. Hôm nay Hoàng đế vừa ngủ trưa dậy, đúng lúc mực tàu mà Sao Quan ở Vu Hồ cống lên. Xưa nay có lệ, mực do An Huy tiến cống, Lưu Nguyên ở Sao Quan, Vu Hồ chế ra được một loại mực rất tốt, Hoàng đế rất thích. Lúc này Hoàng đế thấy mực mới cống của năm nay, mịn và bóng, màu đen nhánh, bốn mặt đều có hoa văn rồng, ở giữa mạ vàng bốn chữ, chính là chữ y đã ban cho - “Tùng phong thủy nguyệt”. Ngẩng đầu thấy Lâm Lang đang đứng trước mặt y, y liền nói: “Đi lấy nước đến đây thử mực!”
Lâu nay việc hầu hạ bút mực là công việc của tiểu thái giám. Lúc này Lâm Lang vâng lời, dùng một chiếc thìa đồng lấy nước từ trong lọ, đổ ra nghiên mực, nhẹ nhàng xoay tròn thỏi mực, đợi đến khi đầu thỏi mực ngấm nước mềm dần, nàng mới từ từ nhấn mạnh thêm. Vì thỏi mực mới dùng lần đầu nên hơi dính và có góc cạnh, nếu cọ mạnh sẽ làm xước nghiên mực. Hoàng đế mỉm cười, hương mực dần tỏa ra. Thỏi mực xoay nhẹ trên nghiên, khẽ phát ra tiếng sột soạt.
Hoàng đế chỉ viết hai chữ, mực kia rơi xuống giấy sáng bóng như sơn. Xưa nay y thích phỏng theo Đổng Kỳ Xương, chữ viết có ẩn chứa sự khiêu ngạo và thái độ ung dung, nhưng hai chữ này lại nhã nhặn. Lâm Lang nhận lấy ngự bút, đặt lên gác bút. Hoàng đế thấy nàng đỏ bừng mặt nên hỏi: “Ngươi biết chữ?”
Quy định từ thời xưa là trong cung không cho phép cung nữ biết đọc, biết viết. Nàng đáp nhỏ: “Nô tỳ chỉ viết vài chữ ạ!” Mặt nàng lại càng đỏ bừng, giọng lí nhí: “Tên của nô tỳ thì nô tỳ mới biết.”
Hoàng đế không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thái giám, cung nữ đều đang ở ngoài noãn các, y khẽ ho một tiếng rồi gấp tờ giấy kia lại, nhét đại vào một quyển sách. Y giở quyển sách toán học ra xem một cách tự nhiên.
Y vốn giỏi toán học, lại mời thầy giáo truyền giáo người phương Tây đến dạy các phép toán, những lúc rảnh rỗi thường luyện tập giải toán. Lâm Lang thấy Hoàng đế đang vô cùng tập trung liền nhẹ nhàng lui xuống một bước, ai ngờ Hoàng đế lại đột ngột hỏi: “Ngươi sinh ngày bao nhiêu?”
Nàng ngẩn người một lúc, Hoàng đế hỏi không thể không đáp lời, nàng nói: “Giáp Thìn, Giáp Tý, Mậu Thìn...”
Hoàng đế chấm chấm bút, trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Mùng Chín tháng Năm năm Khang Hy thứ hai?” Gương mặt nàng lại ửng hồng, chỉ đáp một tiếng “vâng”. Hoàng đế lại cúi đầu tính toán, trong điện trở nên yên tĩnh như lúc trước, đến mức nghe rõ tiếng bút trong tay Hoàng đế chạm vào giấy mềm phát ra những tiếng cực nhỏ.
Sang hè trời tối rất muộn. Đến đầu giờ Tuất thì Càn Thanh cung mới lên đèn. Lý Đức Toàn nghe thấy “lui”, đang định đi đốc thúc người làm khóa cổng cung thì Hoàng đế lại bước ra trước điện. Hoàng đế nhìn vầng trăng khuyết, ánh sáng bạc lấp lánh chiếu lên tường cung điện, y nói: “Trẫm muốn ra ngoài đi dạo.”
Lý Đức Toàn vâng mệnh, lập tức truyền lệnh chuẩn bị hầu hạ. Hoàng đế khẽ nhiu mày. “Đi bộ nhàn nhã dưới ánh trăng lại có nhiều người theo sau như vậy, thật chẳng thú vị chút nào!”
Lý Đức Toàn đành cười, đáp: “Xin Hoàng thượng nói rõ là định đi đến cung nào! Nô tài to gan xin Hoàng thượng một câu, bất kể thế nào cũng phải có người đi theo.”
Hoàng đế nghĩ ngợi. “Chẳng đến cung nào, chỉ đi dạo một lát.”
Vì Hoàng đế có nói qua nên lễ nghi được giản lược, chỉ còn mười mấy người theo hầu. Một đoàn tám chiếc đèn lồng vây quanh kiệu, nói đuôi đi ra khỏi Long Phúc môn, hướng về phía bắc. Lý Đức Toàn không biết Hoàng đế định đi đâu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đi xuyên qua hoa viên, Thuận Trinh môn đã khóa cổng, Hoàng đế sai người mở ra, lúc này mới ra khỏi nội cung. Quan thống lĩnh đang trực ở Thần Vũ môn chạy vội tới tiếp giá, quỳ gối hành đại lễ trước kiệu. Hoàng đế nói: “Trẫm chỉ muốn đi dạo một lát, đừng làm to chuyện.”
Thống lĩnh cung kính đáp “vâng” một tiếng rồi buông thõng tay lùi ra phía sau, đi theo kiệu tới Thần Vũ môn, dẫn theo thị vệ đang trực vây quanh Hoàng đế đi lên lầu cổng thành.
Đêm lạnh lẽo. Bên ngoài cấm thành, ánh sáng từ nhà nhà nơi chín thành hai hướng đông tây trông như hàng ngàn vì tinh tú từ trên trời rơi xuống, lấp la lấp lánh. Trên Thần Vũ môn có treo đèn lồng cực lớn, đường kính hơn trượng, đang đung đưa trong gió.
Hoàng đế nói: “Thắp đèn dưới ánh trăng làm mất đi cả cảnh đẹp.” Rổi đi về hướng tây của tường thành. Lý Đức Toàn đang định dẫn người theo thì Hoàng đế nói: “Các ngươi đứng ở đây, trẫm muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Lý Đức Toàn sợ hãi. “Hoàng thượng, chuyện này không thể đùa được! Nếu Thái hoàng thái hậu biết thì cái đầu của nô tài cũng chẳng còn nữa. Tuy trên tường thành bằng phẳng, ánh trăng cũng sáng nhưng...”
Xưa nay Hoàng đế không thích nghe hắn dài dòng, chỉ nói: “Vậy theo ý ngươi đi, cho một người đi theo cầm đèn.”
Lúc này Lý Đức Toàn mới đoán ra, trong lòng cảm thấy buồn cười. Hắn quay người vẫy vẫy Lâm Lang, cầm lấy chiếc đèn bát bảo lưu ly từ tên tiểu thái giám rồi đặt vào tay nàng, nói nhỏ: “Ngươi đi soi đường cho Hoàng thượng!”
Lâm Lang “vâng” một tiếng, cầm đèn đi theo Hoàng đế về phía trước. Trên tường thành có gió lớn thổi làm ống tay áo bay bay. Càng đi về phía trước thì chung quanh càng yên tĩnh. Chỉ thấy một mảnh trăng khuyết trên bầu trời đen như mực, thấp đến mức dường như có thể với tới. Hoàng đế chắp tay đi lững thững. Lẫn trong tiếng gió là tiếng vang khe khẽ từ hạt ngọc trên chiếc túi thêu hoa văn kim tuyến ở thắt lưng y. Gió thổi làm mấy sợi tóc mai của nàng dính trên mặt ngưa ngứa. Nàng giơ tay vuốt vuốt sợi tóc, Hoàng đế đột nhiên dừng bước. Nàng cũng vội vàng dừng lại, theo ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía sau. Chỉ thấy xa xa có ánh đèn trên thành lầu của Thần Vũ môn, hóa ra đã đi xa đến vậy.
Hoàng đế quay đầu, nhìn nàng rồi dịu dàng hỏi: “Nàng lạnh không?”
Lâm Lang không hiểu vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, chỉ đáp: “Nô tỳ không lạnh.”
Hoàng đế giơ tay nắm lấy tay nàng, nàng sợ đến ngẩn người, may mà ngay sau đó y đã buông tay, chỉ nói: “Tay lạnh như vậy còn bảo là không?” Y giơ tay cởi nút thắt bằng hai dải lụa như ý trên cổ, khoác chiếc áo choàng có thêu hoa văn rồng vàng bằng kim tuyến lên vai nàng. Nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, chỉ nói: “Nô tỳ không dám!”
Hoàng đế lại tự tay giúp nàng thắt hai dải lụa như ý kia, bình thản nói: “Lúc này không được tự xưng là nô tỳ.”
Đây là lệnh vua, dù tuân theo hay không cũng phạm quy củ, trong lòng nàng rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào. Hoàng đế lại giơ tay ra, lòng nàng vẫn là một mảng ngổn ngang mờ mịt, đành giơ tay đặt vào tay y. Tay Hoàng đế rất ấm áp, y nắm lấy tay nàng rồi đi chầm chậm về phía trước . Tâm trạng của nàng vẫn đang bay lơ lửng ở đâu, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ nghe thấy y hỏi: “Nàng vào cung mấy năm rồi?”
Nàng đáp nhỏ: “Hai năm ạ.”
Hoàng đế “ừ” rồi nói: “Chắc chắn rất nhớ nhà đây!”
Giọng nàng càng nhỏ hơn: “Nô tỳ không dám!”
Hoàng đế bật cười. “Nếu nàng còn không sửa thì trẫm sẽ phạt nàng.”
Nàng kinh ngạc. Hoàng đế lại cầm tay nàng đi tới bên mép tường thành. “Quy tắc trong cung không thể cho phép nàng về nhà, nàng đứng đây nhìn, cũng coi như nhìn thấy nhà rồi.”
Nàng nhất thời ngẩn ra, trong lòng rối rắm, không biết là buồn hay vui, là kinh ngạc hay cảm thấy kỳ lạ. Lại nghe Hoàng đế nói: “Hôm nay là sinh nhật của nàng, trẫm đồng ý với nàng một chuyện, nàng nghĩ kĩ rồi nói với trẫm. Nàng muốn thứ gì hay muốn trẫm đồng ý với nàng chuyện gì thì đều có thể nói với trẫm.”
Gió càng lúc càng mạnh, thổi vào người nàng khiến chiếc áo choàng bay phần phật. Chiếc áo như còn vương hơi ấm trên người Hoàng đế, mùa long diên hương vừa quen thuộc vừa xa lạ phảng phất đâu đây. Từ đáy lòng nàng dấy lên một nỗi đau thương khó tả, như có một con dao cùn đang cứa trong tim. Hơi nóng trong đáy mắt như muốn trào ra, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Lâm Lang không dám xin Hoàng thượng chuyện gì.”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, còn nàng lại từ từ xoay mặt đi. Đứng từ đây nhìn ra xa, trong số hàng vạn ngọn đèn của chín thành, ngọn đèn nào là của nhà nàng? Hoàng đế từ từ giơ tay, trong bàn tay y là bàn tay nàng. Trên cổ tay đó còn dấu vết của vết thương mới, là không lâu về trước lúc đang làm việc nàng làm đổ tách trà nóng. Khi đó mặt nàng tái nhợt, lại chỉ hỏi: “Hoàng thượng có bị bỏng không?”
Phạm lỗi lớn như vậy đương nhiên nàng sợ hết hồn, nhưng khi đó y chỉ thấy nàng rất đáng thương. Đôi mắt đen láy giống hệt một chú nai con đang hoảng sợ, khiến trái tim y đập liên hồi.
Bàn tay nàng hơi run rẩy càng làm y nắm chặt hơn, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước. Cây nến thắp trong chiếc đèn bát bảo lưu ly mà nàng cầm đi hắt ra một vòm sáng tròn chiếu dưới chân hai người. Trong đêm đen, tường thành như một con đường dài đằng đẵng, dường như đi mãi cũng không đến đích.
Lý Đức Toàn thấy ánh trăng đã treo nghiêng nghiêng bên góc mái hiên thành lầu, trong lòng sốt ruột. Nhìn thấy phía xa xa có một điểm sáng nhỏ đang dần tiến lại, hắn vội vàng dẫn người qua đón. Vẻ mặt Hoàng đế bình thản, Lâm Lang đứng ở một bên, một tay cầm đèn, một tay thì cởi chiếc áo choàng. Lý Đức Toàn vội nhận lấy, nói: “Đêm nay gió lạnh, sao Hoàng thượng lại cởi áo choàng ra?” Hắn lại giúp Hoàng đế khoác áo lên vai, thắt dải lụa. Thị vệ trực đêm của Thần Vũ môn đã thay ca, tên thống lĩnh tiến lên một bước, khấu đầu tiếp giá: “Thị vệ Nạp Lan Tĩnh Đức thỉnh an Hoàng thượng!”
Hoàng đế thấy là hắn liền cười, nói: “Hiếm khi trẫm ra ngoài thì lại gặp ngay khanh. Việc hôm nay không được nói cho người ngoài biết, lọt vào tai đám quan lại kia thì trẫm lại đau đầu.”
Nạp Lan đáp “vâng” một tiếng rồi lại dập đầu. “Đêm khuya gió lạnh, xin Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”
Hoàng đế đáp: “Khanh không giục trẫm thì trẫm cũng định quay về rồi.”
Cơn gió lạnh chợt thổi qua. Giữa nơi chật hẹp trên lầu thành này, Nạp Lan đang quỳ rất gần Hoàng đế, hắn ngửi thấy một mùi hương phảng phất từ ống tay áo của Hoàng đế. Tuy mùi hương rất nhẹ nhàng nhưng đối với hắn lại vô cùng quen thuộc, chính mùi hương hắn luôn mong nhớ. Trong lòng hết sức kinh ngạc và hoài nghi, hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hoàng đế không để ý đến, được một đám người vây quanh đi xuống lầu. Còn Nạp Lan, hắn cảm nhận được có một vạt áo màu xanh nhạt lướt qua, mùi hương nọ vấn vít như trong cõi mộng. Bước đi đó nhẹ nhàng, uyển chuyển, đến trước mặt hắn thì hơi chững lại nhưng rồi cũng lướt qua.
Hắn đi xuống lầu thành tiễn Hoàng đế lên kiệu, cuối cùng giả vờ như vô ý nhìn liếc qua các cung nữ một cái, liền thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Lang, vẻ mặt bất an như đang có nhiều tâm sự. Lý Đức Toàn khẽ vỗ tay một cái, thái giám nâng kiệu chuyển hướng. Thái giám Kính Sự phòng bèn hô to: “Hoàng thượng khởi giá!” Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói lanh lảnh đó đã đánh thức con chim ghé lại ngủ đêm trên nóc cung điện phía xa kia, nó vỗ cánh bay qua tường thành về hướng trời cao.
Lâu nay việc hầu hạ bút mực là công việc của tiểu thái giám. Lúc này Lâm Lang vâng lời, dùng một chiếc thìa đồng lấy nước từ trong lọ, đổ ra nghiên mực, nhẹ nhàng xoay tròn thỏi mực, đợi đến khi đầu thỏi mực ngấm nước mềm dần, nàng mới từ từ nhấn mạnh thêm. Vì thỏi mực mới dùng lần đầu nên hơi dính và có góc cạnh, nếu cọ mạnh sẽ làm xước nghiên mực. Hoàng đế mỉm cười, hương mực dần tỏa ra. Thỏi mực xoay nhẹ trên nghiên, khẽ phát ra tiếng sột soạt.
Hoàng đế chỉ viết hai chữ, mực kia rơi xuống giấy sáng bóng như sơn. Xưa nay y thích phỏng theo Đổng Kỳ Xương, chữ viết có ẩn chứa sự khiêu ngạo và thái độ ung dung, nhưng hai chữ này lại nhã nhặn. Lâm Lang nhận lấy ngự bút, đặt lên gác bút. Hoàng đế thấy nàng đỏ bừng mặt nên hỏi: “Ngươi biết chữ?”
Quy định từ thời xưa là trong cung không cho phép cung nữ biết đọc, biết viết. Nàng đáp nhỏ: “Nô tỳ chỉ viết vài chữ ạ!” Mặt nàng lại càng đỏ bừng, giọng lí nhí: “Tên của nô tỳ thì nô tỳ mới biết.”
Hoàng đế không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thái giám, cung nữ đều đang ở ngoài noãn các, y khẽ ho một tiếng rồi gấp tờ giấy kia lại, nhét đại vào một quyển sách. Y giở quyển sách toán học ra xem một cách tự nhiên.
Y vốn giỏi toán học, lại mời thầy giáo truyền giáo người phương Tây đến dạy các phép toán, những lúc rảnh rỗi thường luyện tập giải toán. Lâm Lang thấy Hoàng đế đang vô cùng tập trung liền nhẹ nhàng lui xuống một bước, ai ngờ Hoàng đế lại đột ngột hỏi: “Ngươi sinh ngày bao nhiêu?”
Nàng ngẩn người một lúc, Hoàng đế hỏi không thể không đáp lời, nàng nói: “Giáp Thìn, Giáp Tý, Mậu Thìn...”
Hoàng đế chấm chấm bút, trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Mùng Chín tháng Năm năm Khang Hy thứ hai?” Gương mặt nàng lại ửng hồng, chỉ đáp một tiếng “vâng”. Hoàng đế lại cúi đầu tính toán, trong điện trở nên yên tĩnh như lúc trước, đến mức nghe rõ tiếng bút trong tay Hoàng đế chạm vào giấy mềm phát ra những tiếng cực nhỏ.
Sang hè trời tối rất muộn. Đến đầu giờ Tuất thì Càn Thanh cung mới lên đèn. Lý Đức Toàn nghe thấy “lui”, đang định đi đốc thúc người làm khóa cổng cung thì Hoàng đế lại bước ra trước điện. Hoàng đế nhìn vầng trăng khuyết, ánh sáng bạc lấp lánh chiếu lên tường cung điện, y nói: “Trẫm muốn ra ngoài đi dạo.”
Lý Đức Toàn vâng mệnh, lập tức truyền lệnh chuẩn bị hầu hạ. Hoàng đế khẽ nhiu mày. “Đi bộ nhàn nhã dưới ánh trăng lại có nhiều người theo sau như vậy, thật chẳng thú vị chút nào!”
Lý Đức Toàn đành cười, đáp: “Xin Hoàng thượng nói rõ là định đi đến cung nào! Nô tài to gan xin Hoàng thượng một câu, bất kể thế nào cũng phải có người đi theo.”
Hoàng đế nghĩ ngợi. “Chẳng đến cung nào, chỉ đi dạo một lát.”
Vì Hoàng đế có nói qua nên lễ nghi được giản lược, chỉ còn mười mấy người theo hầu. Một đoàn tám chiếc đèn lồng vây quanh kiệu, nói đuôi đi ra khỏi Long Phúc môn, hướng về phía bắc. Lý Đức Toàn không biết Hoàng đế định đi đâu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đi xuyên qua hoa viên, Thuận Trinh môn đã khóa cổng, Hoàng đế sai người mở ra, lúc này mới ra khỏi nội cung. Quan thống lĩnh đang trực ở Thần Vũ môn chạy vội tới tiếp giá, quỳ gối hành đại lễ trước kiệu. Hoàng đế nói: “Trẫm chỉ muốn đi dạo một lát, đừng làm to chuyện.”
Thống lĩnh cung kính đáp “vâng” một tiếng rồi buông thõng tay lùi ra phía sau, đi theo kiệu tới Thần Vũ môn, dẫn theo thị vệ đang trực vây quanh Hoàng đế đi lên lầu cổng thành.
Đêm lạnh lẽo. Bên ngoài cấm thành, ánh sáng từ nhà nhà nơi chín thành hai hướng đông tây trông như hàng ngàn vì tinh tú từ trên trời rơi xuống, lấp la lấp lánh. Trên Thần Vũ môn có treo đèn lồng cực lớn, đường kính hơn trượng, đang đung đưa trong gió.
Hoàng đế nói: “Thắp đèn dưới ánh trăng làm mất đi cả cảnh đẹp.” Rổi đi về hướng tây của tường thành. Lý Đức Toàn đang định dẫn người theo thì Hoàng đế nói: “Các ngươi đứng ở đây, trẫm muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Lý Đức Toàn sợ hãi. “Hoàng thượng, chuyện này không thể đùa được! Nếu Thái hoàng thái hậu biết thì cái đầu của nô tài cũng chẳng còn nữa. Tuy trên tường thành bằng phẳng, ánh trăng cũng sáng nhưng...”
Xưa nay Hoàng đế không thích nghe hắn dài dòng, chỉ nói: “Vậy theo ý ngươi đi, cho một người đi theo cầm đèn.”
Lúc này Lý Đức Toàn mới đoán ra, trong lòng cảm thấy buồn cười. Hắn quay người vẫy vẫy Lâm Lang, cầm lấy chiếc đèn bát bảo lưu ly từ tên tiểu thái giám rồi đặt vào tay nàng, nói nhỏ: “Ngươi đi soi đường cho Hoàng thượng!”
Lâm Lang “vâng” một tiếng, cầm đèn đi theo Hoàng đế về phía trước. Trên tường thành có gió lớn thổi làm ống tay áo bay bay. Càng đi về phía trước thì chung quanh càng yên tĩnh. Chỉ thấy một mảnh trăng khuyết trên bầu trời đen như mực, thấp đến mức dường như có thể với tới. Hoàng đế chắp tay đi lững thững. Lẫn trong tiếng gió là tiếng vang khe khẽ từ hạt ngọc trên chiếc túi thêu hoa văn kim tuyến ở thắt lưng y. Gió thổi làm mấy sợi tóc mai của nàng dính trên mặt ngưa ngứa. Nàng giơ tay vuốt vuốt sợi tóc, Hoàng đế đột nhiên dừng bước. Nàng cũng vội vàng dừng lại, theo ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía sau. Chỉ thấy xa xa có ánh đèn trên thành lầu của Thần Vũ môn, hóa ra đã đi xa đến vậy.
Hoàng đế quay đầu, nhìn nàng rồi dịu dàng hỏi: “Nàng lạnh không?”
Lâm Lang không hiểu vì sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, chỉ đáp: “Nô tỳ không lạnh.”
Hoàng đế giơ tay nắm lấy tay nàng, nàng sợ đến ngẩn người, may mà ngay sau đó y đã buông tay, chỉ nói: “Tay lạnh như vậy còn bảo là không?” Y giơ tay cởi nút thắt bằng hai dải lụa như ý trên cổ, khoác chiếc áo choàng có thêu hoa văn rồng vàng bằng kim tuyến lên vai nàng. Nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, chỉ nói: “Nô tỳ không dám!”
Hoàng đế lại tự tay giúp nàng thắt hai dải lụa như ý kia, bình thản nói: “Lúc này không được tự xưng là nô tỳ.”
Đây là lệnh vua, dù tuân theo hay không cũng phạm quy củ, trong lòng nàng rối như tơ vò, không biết nên làm thế nào. Hoàng đế lại giơ tay ra, lòng nàng vẫn là một mảng ngổn ngang mờ mịt, đành giơ tay đặt vào tay y. Tay Hoàng đế rất ấm áp, y nắm lấy tay nàng rồi đi chầm chậm về phía trước . Tâm trạng của nàng vẫn đang bay lơ lửng ở đâu, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ nghe thấy y hỏi: “Nàng vào cung mấy năm rồi?”
Nàng đáp nhỏ: “Hai năm ạ.”
Hoàng đế “ừ” rồi nói: “Chắc chắn rất nhớ nhà đây!”
Giọng nàng càng nhỏ hơn: “Nô tỳ không dám!”
Hoàng đế bật cười. “Nếu nàng còn không sửa thì trẫm sẽ phạt nàng.”
Nàng kinh ngạc. Hoàng đế lại cầm tay nàng đi tới bên mép tường thành. “Quy tắc trong cung không thể cho phép nàng về nhà, nàng đứng đây nhìn, cũng coi như nhìn thấy nhà rồi.”
Nàng nhất thời ngẩn ra, trong lòng rối rắm, không biết là buồn hay vui, là kinh ngạc hay cảm thấy kỳ lạ. Lại nghe Hoàng đế nói: “Hôm nay là sinh nhật của nàng, trẫm đồng ý với nàng một chuyện, nàng nghĩ kĩ rồi nói với trẫm. Nàng muốn thứ gì hay muốn trẫm đồng ý với nàng chuyện gì thì đều có thể nói với trẫm.”
Gió càng lúc càng mạnh, thổi vào người nàng khiến chiếc áo choàng bay phần phật. Chiếc áo như còn vương hơi ấm trên người Hoàng đế, mùa long diên hương vừa quen thuộc vừa xa lạ phảng phất đâu đây. Từ đáy lòng nàng dấy lên một nỗi đau thương khó tả, như có một con dao cùn đang cứa trong tim. Hơi nóng trong đáy mắt như muốn trào ra, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Lâm Lang không dám xin Hoàng thượng chuyện gì.”
Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, còn nàng lại từ từ xoay mặt đi. Đứng từ đây nhìn ra xa, trong số hàng vạn ngọn đèn của chín thành, ngọn đèn nào là của nhà nàng? Hoàng đế từ từ giơ tay, trong bàn tay y là bàn tay nàng. Trên cổ tay đó còn dấu vết của vết thương mới, là không lâu về trước lúc đang làm việc nàng làm đổ tách trà nóng. Khi đó mặt nàng tái nhợt, lại chỉ hỏi: “Hoàng thượng có bị bỏng không?”
Phạm lỗi lớn như vậy đương nhiên nàng sợ hết hồn, nhưng khi đó y chỉ thấy nàng rất đáng thương. Đôi mắt đen láy giống hệt một chú nai con đang hoảng sợ, khiến trái tim y đập liên hồi.
Bàn tay nàng hơi run rẩy càng làm y nắm chặt hơn, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước. Cây nến thắp trong chiếc đèn bát bảo lưu ly mà nàng cầm đi hắt ra một vòm sáng tròn chiếu dưới chân hai người. Trong đêm đen, tường thành như một con đường dài đằng đẵng, dường như đi mãi cũng không đến đích.
Lý Đức Toàn thấy ánh trăng đã treo nghiêng nghiêng bên góc mái hiên thành lầu, trong lòng sốt ruột. Nhìn thấy phía xa xa có một điểm sáng nhỏ đang dần tiến lại, hắn vội vàng dẫn người qua đón. Vẻ mặt Hoàng đế bình thản, Lâm Lang đứng ở một bên, một tay cầm đèn, một tay thì cởi chiếc áo choàng. Lý Đức Toàn vội nhận lấy, nói: “Đêm nay gió lạnh, sao Hoàng thượng lại cởi áo choàng ra?” Hắn lại giúp Hoàng đế khoác áo lên vai, thắt dải lụa. Thị vệ trực đêm của Thần Vũ môn đã thay ca, tên thống lĩnh tiến lên một bước, khấu đầu tiếp giá: “Thị vệ Nạp Lan Tĩnh Đức thỉnh an Hoàng thượng!”
Hoàng đế thấy là hắn liền cười, nói: “Hiếm khi trẫm ra ngoài thì lại gặp ngay khanh. Việc hôm nay không được nói cho người ngoài biết, lọt vào tai đám quan lại kia thì trẫm lại đau đầu.”
Nạp Lan đáp “vâng” một tiếng rồi lại dập đầu. “Đêm khuya gió lạnh, xin Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”
Hoàng đế đáp: “Khanh không giục trẫm thì trẫm cũng định quay về rồi.”
Cơn gió lạnh chợt thổi qua. Giữa nơi chật hẹp trên lầu thành này, Nạp Lan đang quỳ rất gần Hoàng đế, hắn ngửi thấy một mùi hương phảng phất từ ống tay áo của Hoàng đế. Tuy mùi hương rất nhẹ nhàng nhưng đối với hắn lại vô cùng quen thuộc, chính mùi hương hắn luôn mong nhớ. Trong lòng hết sức kinh ngạc và hoài nghi, hắn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hoàng đế không để ý đến, được một đám người vây quanh đi xuống lầu. Còn Nạp Lan, hắn cảm nhận được có một vạt áo màu xanh nhạt lướt qua, mùi hương nọ vấn vít như trong cõi mộng. Bước đi đó nhẹ nhàng, uyển chuyển, đến trước mặt hắn thì hơi chững lại nhưng rồi cũng lướt qua.
Hắn đi xuống lầu thành tiễn Hoàng đế lên kiệu, cuối cùng giả vờ như vô ý nhìn liếc qua các cung nữ một cái, liền thấy khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Lang, vẻ mặt bất an như đang có nhiều tâm sự. Lý Đức Toàn khẽ vỗ tay một cái, thái giám nâng kiệu chuyển hướng. Thái giám Kính Sự phòng bèn hô to: “Hoàng thượng khởi giá!” Trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói lanh lảnh đó đã đánh thức con chim ghé lại ngủ đêm trên nóc cung điện phía xa kia, nó vỗ cánh bay qua tường thành về hướng trời cao.
Tác giả :
Phỉ Ngã Tư Tồn