Tia Sét Hoang (Savage Thunder)
Chương 8
Vanessa mở cửa khu buồng của họ trong khách sạn Grand thì thấy cô Babette đang cười khúc khích ở đại sảnh với anh Sidney. Anh này là một trong hai anh hầu vẫn luôn tranh giành sự chú ý của cô Babette. “Thôi, đi với tôi nào, cô gái,” Vanessa sốt ruột giục và nhìn Sidney bằng ánh mắt nghiêm khắc không bằng lòng, khiến anh ta phải nhanh chóng rời đi. “Tôi đã cho cô ấy đi nằm và đặt một miếng gạc lạnh trên trán, nhưng cô ấy sẽ không nghỉ ngơi được cho tới khi nghe được tin tức từ Alonzo. Cô có bản báo cáo của anh ta không?”
“Vâng, tất nhiên là có rồi.” Babette cười tươi, mái tóc vàng được chải chuốt khéo léo lúc lắc khi cô vội vã bước vào phòng. “Alonzo, anh ấy đã tìm thấy chỗ ở của anh chàng người Mỹ đó, nhưng anh ta sẽ ở lại bao lâu thì …” Nàng hầu người Pháp nhún vai.
“Ừm, miễn là anh ấy ở đó, cứ sắp đặt bất cứ chuyện gì mà cô ấy muốn, mặc dù tôi không thể đoán được chuyện đó là gì. Cô ấy nói anh ta đã từ chối việc làm.” Rồi Vanessa cau mày, chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng kín của phòng Jocelyn. “Nghĩ kỹ lại thì có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô ấy không gặp lại anh ta. Tôi chưa thấy cô ấy khóc òa lên như thế bao giờ, trừ mấy tháng đầu tiên sau khi ngài Công Tước qua đời.”
“Cũng phải thôi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay—”
“Ồ, tôi biết, tôi biết,” Vanessa đáp, vẫn còn cảm thấy kinh ngạc khi không ai trong số họ bị thương nghiêm trọng sau cuộc phục kích. Tuy vậy, vẫn có hai người đã bị thương và đang được bác sĩ trông nom. Họ vẫn có thể tiếp tục chuyến hành trình nếu cần thiết. “Nhưng không phải vì vậy mà cô ấy khóc. Sự trơ tráo của thằng đểu kia đã làm cô ấy mất mặt như thế đấy.”
“Có thể anh ta không nhìn thấy cô ấy, phải không?”
“Cũng có thể.”
Nhưng Vanessa đã không tin điều đó dù chỉ một chút. Và dẫu cho cô có ngạc nhiên đến thế nào về sự quan tâm của Jocelyn dành cho người đàn ông này, cô cũng không chắc có khôn ngoan hay không khi theo đuổi nó, nhất là sau khi nghe mọi chuyện về buổi gặp gỡ của Jocelyn với anh ta. Nghe có vẻ như anh ta thật quá … không bình thường.
“Alonzo cũng phát hiện ra anh chàng lai da đỏ là người như thế nào phải không?”
Đôi mắt màu xanh nhạt của Babette mở to, cô nhớ lại phần đó trong bản báo cáo. “Ồ, vâng, nhưng bà sẽ không thích nó đâu, em nghĩ thế.”
“Tôi cũng không cho rằng mình sẽ thích,” Vanessa nhận xét một cách lạnh lùng. “Đi thôi.”
Nữ bá tước gõ nhẹ cửa trước khi cùng cô hầu gái bước vào căn phòng ngủ tối mờ. Mặt trời vừa lặn, nhưng màu trời ngoài cửa sổ vẫn còn chút tím biếc vừa đủ để thấy Jocelyn không phải đang ngủ; mà, thực ra là đang ngồi dậy, nhìn cô hầu gái trẻ của nàng một cách mong đợi.
Vanessa ra hiệu cho Babettte thắp đèn lên trước khi nói, “Chị đã tự tiện kêu một bữa ăn nhẹ cho em, không lâu nữa người ta sẽ được mang tới đây. Chị không biết em thế nào, nhưng chị chắc là không có tâm trạng thay đồ cho bữa ăn tối nay rồi.”
Jocelyn nhăn mặt với người bạn thân của nàng. “Có lẽ chị nên nằm nghỉ đi, Vana, nhất là sau chứng nhức đầu khủng khiếp mà chị chịu đựng sáng nay. Tất nhiên là chẳng có gì không ổn với em cả—“
"—nhưng ăn một chút rồi đi nghỉ thì hơn đấy," Vanessa kết thúc giùm, với giọng điệu không cho phép tranh cãi.
Jocelyn thở dài. Từ lúc tâm tình của Jocelyn vỡ òa sau khi được dẫn tới khu buồng của họ, Nữ bá tước đã chăm sóc nàng như đứa trẻ, và tốt hơn là nàng nên nhượng bộ cô ấy trong lúc này. Nàng lại nhìn Babette lần nữa, cô ta vẫn đang đi thắp từ cây đèn này sang cây đèn khác. Chỉ riêng phòng này đã có sáu cây.
Khu buồng rất tiện nghi, nếu so với những gì mà có thể mong đợi: rằng hầu hết các thị trấn miền tây đều nhỏ và khách sạn thậm chí còn nhỏ hơn. Đây là thị trấn miền tây đầu tiên mà họ đặt chân đến, độ rộng lớn của nó là một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi, việc lựa chọn khách sạn cũng vậy. Khách sạn Grand thì không thể sánh được với những khách sạn sang trọng ở Bờ biển miền Đông rồi, nhưng nó chắc chắn là đang cố gắng vươn tới mức đó. Và ở đây họ có thể thuê bao cả tầng hai, rất lý tưởng cho việc bảo đảm an toàn.
“Thôi đủ rồi, Babette,” Jocelyn ra lệnh khi nàng mất hết kiên nhẫn. “Phải chừng nào ánh sáng mới đủ để đọc bản báo cáo của Alonzo đây?”
Cô hầu người Pháp cười toe khi thấy mánh khóe của mình đã bị nhìn thấu. “Nó đâu tệ như thế. Ít nhất thì Alonzo có nói chỉ là vấn đề thành kiến thôi. Là một đứa con lai, anh ta được xem như là người da đỏ. Là một người da đỏ, anh ấy chịu sự coi thường và kinh tởm.”
“Bị coi thường à?”
“Để che giấu nỗi sợ hãi, bà hiểu mà. Là một người da đỏ, anh ta vẫn là nỗi đe dọa ở đây. Anh ta vẫn gây gổ và giết người và—“
“Người da đỏ nào thế -- à, là người da đỏ Bắc Mỹ phải không?”
“Là người da đỏ A-pa-sơ (Apaches) đấy. Chúng ta có nghe chuyện về họ ở Mê-hi-cô, không phải sao?”
“Chúng ta có nghe, nhưng tôi không nhớ đã nghe nói là họ vẫn còn thái độ chống đối.”
“Chỉ có mỗi Geronimo bị như vậy thôi. Alonzo nói ông ta là kẻ cầm đầu một nhóm nhỏ đang ẩn núp ở Mê-hi-cô, nhưng bọn họ cũng cướp bóc ở phía bên này biên giới.”
“Được rồi, nhưng Colt Thunder không phải là người lai Apaches, anh ta là người Cheyenne mà,” Jocelyn chỉ ra. “Alonzo đã biết gì về người da đỏ Cheyenne nào?”
“Họ không được biết đến ở vùng này.”
“Vậy tại sao ông Thunder lại nghĩ rằng tôi có lẽ đang lừa anh ta chứ?”
“Chị nghĩ rằng em đã bỏ sót một điểm, em yêu của chị,” Vanessa bỗng nói xen vào. “Thành kiến thì không riêng biệt ai cả. Nghe có vẻ như tất cả người lai đều bị đối xử giống nhau ở những lãnh thổ miền Tây này, bất kể là họ xuất thân từ bộ lạc da đỏ nào.”
“Nhưng nó thật phi lý,” Jocelyn nhấn mạnh. “Nếu không muốn nói là bất công. Vả lại, em thấy không có một chút nào đáng khinh ở Colt Thunder cả. Em nhận thấy anh ta rất lịch sự -- ừm, hầu hết là lịch sự. Và anh ta lại cực kỳ tháo vát. Chúa ơi, trong khoảng thời gian không tới một tiếng mà người đàn ông đó đã cứu mạng em hai lần đấy.” Anh cũng thiếu kiên nhẫn, hay cáu gắt, lại thích tranh cãi và ngoan cố từ chối bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng nữa, nhưng mấy cái đó chẳng đáng để đề cập đến.
“Jocelyn, em yêu à, cả hai chị em mình đều biết ơn về sự giúp đỡ kịp thời của anh ấy. Quả thật là vậy. Nhưng thái độ của anh ta vào buổi chiều nay đã quá rõ ràng. Anh ta thậm chí sẽ chẳng nói chuyện với em đâu.”
“Giờ thì em hiểu chuyện đó rồi. Anh ta cư xử y như lúc sáng này vậy, như thể em đang phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng nào đó chỉ bởi vì em cũng đến gần anh ta. Đúng là ngốc quá mà.”
“Anh ta hiển nhiên đâu có nghĩ vậy.”
“Em biết, và anh ta đã nghĩ mình đang bảo vệ em bằng cách tránh xa em trong thị trấn, điều đó thật đáng khen nhưng hầu như không cần thiết. Em sẽ không để thành kiến của người khác ảnh hưởng đến mình đâu. Nếu em muốn kết giao với ai đó, thì em sẽ làm. Không một ai có thể bảo với em rằng em không thể.”
Vanessa nhướn mày khi thấy Jocelyn hất cằm lên một cách ngoan cố. Trước kia Ngài công tước đã bảo với cô một lần, trong suốt buổi nói chuyện đầu tiên của họ, rằng nữ công tước của ông ta là người dịu dàng, biết nghe lời và linh hoạt. Vanessa ở vị trí của mình thì lại nghĩ khác.
“Vậy em muốn kết giao kiểu gì nào?” Vanessa miễn cưỡng hỏi, e rằng mình cũng đoán được rồi.
Jocelyn nhún vai, tuy nhiên rõ ràng là có tia sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh lục nhạt của nàng.“Ồ, em không biết nữa. Có lẽ là chuyện mà chị em mình đã bàn với nhau lúc sáng.”
“Chị sợ em sẽ nói ra câu đấy.”
“Vâng, tất nhiên là có rồi.” Babette cười tươi, mái tóc vàng được chải chuốt khéo léo lúc lắc khi cô vội vã bước vào phòng. “Alonzo, anh ấy đã tìm thấy chỗ ở của anh chàng người Mỹ đó, nhưng anh ta sẽ ở lại bao lâu thì …” Nàng hầu người Pháp nhún vai.
“Ừm, miễn là anh ấy ở đó, cứ sắp đặt bất cứ chuyện gì mà cô ấy muốn, mặc dù tôi không thể đoán được chuyện đó là gì. Cô ấy nói anh ta đã từ chối việc làm.” Rồi Vanessa cau mày, chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng kín của phòng Jocelyn. “Nghĩ kỹ lại thì có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô ấy không gặp lại anh ta. Tôi chưa thấy cô ấy khóc òa lên như thế bao giờ, trừ mấy tháng đầu tiên sau khi ngài Công Tước qua đời.”
“Cũng phải thôi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra ngày hôm nay—”
“Ồ, tôi biết, tôi biết,” Vanessa đáp, vẫn còn cảm thấy kinh ngạc khi không ai trong số họ bị thương nghiêm trọng sau cuộc phục kích. Tuy vậy, vẫn có hai người đã bị thương và đang được bác sĩ trông nom. Họ vẫn có thể tiếp tục chuyến hành trình nếu cần thiết. “Nhưng không phải vì vậy mà cô ấy khóc. Sự trơ tráo của thằng đểu kia đã làm cô ấy mất mặt như thế đấy.”
“Có thể anh ta không nhìn thấy cô ấy, phải không?”
“Cũng có thể.”
Nhưng Vanessa đã không tin điều đó dù chỉ một chút. Và dẫu cho cô có ngạc nhiên đến thế nào về sự quan tâm của Jocelyn dành cho người đàn ông này, cô cũng không chắc có khôn ngoan hay không khi theo đuổi nó, nhất là sau khi nghe mọi chuyện về buổi gặp gỡ của Jocelyn với anh ta. Nghe có vẻ như anh ta thật quá … không bình thường.
“Alonzo cũng phát hiện ra anh chàng lai da đỏ là người như thế nào phải không?”
Đôi mắt màu xanh nhạt của Babette mở to, cô nhớ lại phần đó trong bản báo cáo. “Ồ, vâng, nhưng bà sẽ không thích nó đâu, em nghĩ thế.”
“Tôi cũng không cho rằng mình sẽ thích,” Vanessa nhận xét một cách lạnh lùng. “Đi thôi.”
Nữ bá tước gõ nhẹ cửa trước khi cùng cô hầu gái bước vào căn phòng ngủ tối mờ. Mặt trời vừa lặn, nhưng màu trời ngoài cửa sổ vẫn còn chút tím biếc vừa đủ để thấy Jocelyn không phải đang ngủ; mà, thực ra là đang ngồi dậy, nhìn cô hầu gái trẻ của nàng một cách mong đợi.
Vanessa ra hiệu cho Babettte thắp đèn lên trước khi nói, “Chị đã tự tiện kêu một bữa ăn nhẹ cho em, không lâu nữa người ta sẽ được mang tới đây. Chị không biết em thế nào, nhưng chị chắc là không có tâm trạng thay đồ cho bữa ăn tối nay rồi.”
Jocelyn nhăn mặt với người bạn thân của nàng. “Có lẽ chị nên nằm nghỉ đi, Vana, nhất là sau chứng nhức đầu khủng khiếp mà chị chịu đựng sáng nay. Tất nhiên là chẳng có gì không ổn với em cả—“
"—nhưng ăn một chút rồi đi nghỉ thì hơn đấy," Vanessa kết thúc giùm, với giọng điệu không cho phép tranh cãi.
Jocelyn thở dài. Từ lúc tâm tình của Jocelyn vỡ òa sau khi được dẫn tới khu buồng của họ, Nữ bá tước đã chăm sóc nàng như đứa trẻ, và tốt hơn là nàng nên nhượng bộ cô ấy trong lúc này. Nàng lại nhìn Babette lần nữa, cô ta vẫn đang đi thắp từ cây đèn này sang cây đèn khác. Chỉ riêng phòng này đã có sáu cây.
Khu buồng rất tiện nghi, nếu so với những gì mà có thể mong đợi: rằng hầu hết các thị trấn miền tây đều nhỏ và khách sạn thậm chí còn nhỏ hơn. Đây là thị trấn miền tây đầu tiên mà họ đặt chân đến, độ rộng lớn của nó là một sự ngạc nhiên ngoài mong đợi, việc lựa chọn khách sạn cũng vậy. Khách sạn Grand thì không thể sánh được với những khách sạn sang trọng ở Bờ biển miền Đông rồi, nhưng nó chắc chắn là đang cố gắng vươn tới mức đó. Và ở đây họ có thể thuê bao cả tầng hai, rất lý tưởng cho việc bảo đảm an toàn.
“Thôi đủ rồi, Babette,” Jocelyn ra lệnh khi nàng mất hết kiên nhẫn. “Phải chừng nào ánh sáng mới đủ để đọc bản báo cáo của Alonzo đây?”
Cô hầu người Pháp cười toe khi thấy mánh khóe của mình đã bị nhìn thấu. “Nó đâu tệ như thế. Ít nhất thì Alonzo có nói chỉ là vấn đề thành kiến thôi. Là một đứa con lai, anh ta được xem như là người da đỏ. Là một người da đỏ, anh ấy chịu sự coi thường và kinh tởm.”
“Bị coi thường à?”
“Để che giấu nỗi sợ hãi, bà hiểu mà. Là một người da đỏ, anh ta vẫn là nỗi đe dọa ở đây. Anh ta vẫn gây gổ và giết người và—“
“Người da đỏ nào thế -- à, là người da đỏ Bắc Mỹ phải không?”
“Là người da đỏ A-pa-sơ (Apaches) đấy. Chúng ta có nghe chuyện về họ ở Mê-hi-cô, không phải sao?”
“Chúng ta có nghe, nhưng tôi không nhớ đã nghe nói là họ vẫn còn thái độ chống đối.”
“Chỉ có mỗi Geronimo bị như vậy thôi. Alonzo nói ông ta là kẻ cầm đầu một nhóm nhỏ đang ẩn núp ở Mê-hi-cô, nhưng bọn họ cũng cướp bóc ở phía bên này biên giới.”
“Được rồi, nhưng Colt Thunder không phải là người lai Apaches, anh ta là người Cheyenne mà,” Jocelyn chỉ ra. “Alonzo đã biết gì về người da đỏ Cheyenne nào?”
“Họ không được biết đến ở vùng này.”
“Vậy tại sao ông Thunder lại nghĩ rằng tôi có lẽ đang lừa anh ta chứ?”
“Chị nghĩ rằng em đã bỏ sót một điểm, em yêu của chị,” Vanessa bỗng nói xen vào. “Thành kiến thì không riêng biệt ai cả. Nghe có vẻ như tất cả người lai đều bị đối xử giống nhau ở những lãnh thổ miền Tây này, bất kể là họ xuất thân từ bộ lạc da đỏ nào.”
“Nhưng nó thật phi lý,” Jocelyn nhấn mạnh. “Nếu không muốn nói là bất công. Vả lại, em thấy không có một chút nào đáng khinh ở Colt Thunder cả. Em nhận thấy anh ta rất lịch sự -- ừm, hầu hết là lịch sự. Và anh ta lại cực kỳ tháo vát. Chúa ơi, trong khoảng thời gian không tới một tiếng mà người đàn ông đó đã cứu mạng em hai lần đấy.” Anh cũng thiếu kiên nhẫn, hay cáu gắt, lại thích tranh cãi và ngoan cố từ chối bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng nữa, nhưng mấy cái đó chẳng đáng để đề cập đến.
“Jocelyn, em yêu à, cả hai chị em mình đều biết ơn về sự giúp đỡ kịp thời của anh ấy. Quả thật là vậy. Nhưng thái độ của anh ta vào buổi chiều nay đã quá rõ ràng. Anh ta thậm chí sẽ chẳng nói chuyện với em đâu.”
“Giờ thì em hiểu chuyện đó rồi. Anh ta cư xử y như lúc sáng này vậy, như thể em đang phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng nào đó chỉ bởi vì em cũng đến gần anh ta. Đúng là ngốc quá mà.”
“Anh ta hiển nhiên đâu có nghĩ vậy.”
“Em biết, và anh ta đã nghĩ mình đang bảo vệ em bằng cách tránh xa em trong thị trấn, điều đó thật đáng khen nhưng hầu như không cần thiết. Em sẽ không để thành kiến của người khác ảnh hưởng đến mình đâu. Nếu em muốn kết giao với ai đó, thì em sẽ làm. Không một ai có thể bảo với em rằng em không thể.”
Vanessa nhướn mày khi thấy Jocelyn hất cằm lên một cách ngoan cố. Trước kia Ngài công tước đã bảo với cô một lần, trong suốt buổi nói chuyện đầu tiên của họ, rằng nữ công tước của ông ta là người dịu dàng, biết nghe lời và linh hoạt. Vanessa ở vị trí của mình thì lại nghĩ khác.
“Vậy em muốn kết giao kiểu gì nào?” Vanessa miễn cưỡng hỏi, e rằng mình cũng đoán được rồi.
Jocelyn nhún vai, tuy nhiên rõ ràng là có tia sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh lục nhạt của nàng.“Ồ, em không biết nữa. Có lẽ là chuyện mà chị em mình đã bàn với nhau lúc sáng.”
“Chị sợ em sẽ nói ra câu đấy.”
Tác giả :
Johanna Lindsey