Tia Sét Hoang (Savage Thunder)
Chương 18
Vào những ngày tiếp theo, Jocelyn chẳng thấy Colt đâu, mặc dù mọi người vẫn đảm bảo với nàng rằng anh không hề bỏ rơi họ. Đơn giản là anh đã bỏ đi trước khi nàng thức dậy, và trở về khi nàng đã ngủ say. Chẳng có lý do gì nàng phải lo lắng cho anh trong suốt những ngày dài anh vắng mặt khi họ đi qua vùng được xem là trung tâm của địa phận thổ dân A-pa-sơ, nhưng chuyện này lại không bình thường. Có rất nhiều chuyện cần lo lắng trong ba năm qua, nhưng không phải là vì Edward muốn nàng dành sự quan tâm đặc biệt cho một người đàn ông nào đó.
Vì vậy, khi Colt xuất hiện vào buổi chiều nọ, cưỡi ngựa lên vị trí dẫn đầu đoàn, thì Jocelyn không phải là người duy nhất cảm nhận hẳn phải có lý do đặc biệt. Chẳng có lời giải thích nào đúng là tính cách đặc trưng của anh. Để Colt tự nguyện nói ra còn khó hơn việc đi tìm nước ở vùng đất khô cằn này. Nếu nàng còn chưa biết việc cả đoàn chẳng ưa gì anh thì chuyện không ai trong đoàn hỏi thăm anh để thỏa mãn trí tò mò đã chứng tỏ điều đó.
Nàng có thể tự mình hỏi anh, và nó chỉ là chuyện cất giọng cao lên một chút vì nàng đang cưỡi ngựa ở phía trước cùng người đánh xe khi Vanessa đang chợp mắt nghỉ trưa. Nàng mất hai giây để suy nghĩ. Nhưng khi nhìn thoáng qua gương mặt anh lúc ngang qua, nàng đã bỏ ý định đó đi vì thành thật mà nói, trông anh chưa bao giờ khó gần hơn thế.
Giờ đây, nàng không thể không cảm thấy nỗi bất an trong lòng, điềm báo về một chuyện gì đó sắp xảy ra, nhất là khi nàng ngắm nhìn dáng cưỡi ngựa cứng nhắc của Colt khi anh tiếp tục dẫn đầu đoàn tiến lên phía trước. Tuy vậy vẫn còn nửa giờ nữa mối đe dọa đã tiềm tàng bao lâu nay mới hiện thân.
Và chỉ có thể miêu tả về nó một cách rất đơn giản bằng sáu gã cưỡi ngựa đang đợi trên ngọn đồi nhỏ gần đó. Các cận vệ dẫn đầu đã dừng lại ngay lúc nhóm người đó lọt vào tầm mắt, nhưng khi Colt vẫn tiếp tục đi nên nàng ra hiệu mọi người theo sau anh. Chưa thể nhận dạng mấy người lạ này vì bọn họ cũng chẳng có bất kỳ hành động nào ngoại trừ mỗi việc ngồi đó quan sát đoàn người tới gần. Nếu đó là gã Mũi Dài … ừm, Jocelyn gần như mong thế, thì đây sẽ là một cuộc “chạm trán” để giải thoát khỏi mối đe dọa thường trực, nói theo cách nói màu mè của người địa phương.
Nhưng xui xẻo là không phải vậy. Khi họ đến gần ngọn đồi hơn, thì rõ ràng đây có thể là lần đầu tiên họ nhìn thấy những người da đỏ Bắc Mỹ, nhưng càng tới gần càng dễ nhận ra mấy người này chẳng phải hiền lành gì, bằng chứng là họ dùng rất nhiều băng đạn chỉ để làm thắt lưng, có người còn đeo chéo vai như đeo súng. Nhưng vẫn chưa có gì đáng báo động cả, không phải với từng này người vì chỉ riêng đội cận vệ của nàng cũng đã gấp đôi số họ. Dù vậy Jocelyn vẫn nín thở căng thẳng dõi theo những người da đỏ đi thành hàng xuống đồi một cách chậm rãi, nhắm thẳng tới trước con đường mà đoàn người đang đi
Lần này, Colt gò cương cho ngựa đi chậm lại, và mọi người ở phía sau đồng loạt làm theo anh ngay lập tức. Một lúc sau, ngài Parker di chuyển lên cạnh anh và họ trao đổi với nhau vài lời; rồi Colt phi ngựa tới trước để nói chuyện với những người da đỏ.
Người đánh chiếc xe dẫn đầu hôm nay, Pearson, ngả người về phía trước thì thầm với Jocelyn, “Tôi cứ tưởng mấy gã này thiện món cung nỏ chứ.”
Nàng có thể thấy tại sao anh ta có lời nhận xét như thế vì chẳng thấy cung và tên đâu cả. “Đây là thời buổi hiện đại rồi, anh Pearson à. Chẳng việc gì phải bất ngờ về chuyện họ nhận ra súng trường là thứ vũ khí tiện dụng hơn trong trò chơi … săn bắn.”
“Săn bắn chỉ là một phần nhỏ ở đây thôi. Bà có nghĩ là họ muốn một ít thức ăn hay mấy thứ đại loại như vậy không?”
“Cái đó, có thể là lệ phí cho việc đi băng qua phần đất của họ,” nàng trả lời mà cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. “Đúng rồi, cái đó nghe có vẻ hợp lý phải không? Còn lý do nào khác mà họ có … thể …?”
Sự chú ý của nàng ngay lập tức tập trung vào Colt khi anh tới chỗ mấy người da đỏ đang xếp hàng dài chắn ngang trước mặt anh. Họ trao đổi với nhau vài lời, nhưng khoảng cách quá xa để nàng nghe được những gì họ nói, và nàng chỉ có thể thắc mắc về việc sử dụng quá nhiều ngôn ngữ cử chỉ giữa Colt và người da đỏ đứng đầu để nhấn mạnh cái mà họ đang nói đến.
May là nó không kéo dài lâu. Colt giật mạnh ngựa về, và Jocelyn yêu cầu giúp đỡ để bước xuống xe khi anh tới chỗ nàng. Không may, vẻ mặt anh rất dữ tợn khiến nàng lại nín thở lần nữa, cho đến lúc anh leo xuống ngựa, nắm lấy cánh tay nàng, và kéo nàng ra xa, cách những người khác vài bước.
“Họ muốn con ngựa giống của cô,” anh vô đề ngay.
Không thua kém gì anh, Jocelyn đáp lại, “Sir George không phải để bán, với bất cứ giá nào.”
“Tôi đâu có nói họ muốn mua nó, nữ Công tước.”
“Nhưng … không phải anh có ý rằng họ đòi Sir George để làm lộ phí đi qua quãng đường này đấy chứ?”
“Không, tôi không có ý đó. Họ chẳng có quyền gì trong khu vực này. Bọn họ là những tên A-pa-sơ phản bội.”
"Như cái kiểu c-cướp bóc ở phía bên kia, hay b-bên đây biên giới đó hả?"
Cách nói ngập ngừng của cô suýt làm anh bật cười. “Giờ thì cô hình dung được rồi đấy.”
Nàng cảm nhận được sự dễ chịu của anh và cằm nàng hất lên. “Vậy nếu tôi không chịu đưa Sir George cho họ thì sao?
“Thường thì họ không hỏi trước khi lấy đâu,” anh trả lời một cách kiên nhẫn. “ Họ đã chấm chúng ta hôm qua, đến tối qua thì có thể thử ăn cắp con ngựa. Tôi nghĩ bọn họ cho rằng các cô là dân miền Đông mới hành động trơ tráo như vậy. Họ khá tự tin rằng cô bây giờ có lẽ đang sợ phát khiếp và sẽ nộp con ngựa mà không hề có chút phản pháng.”
“Họ nghĩ vậy thật ư?” nàng cười thú vị.
Lần này thì anh cười thành tiếng. “Vậy thế nào đây?”
“Thì nó thật lố bịch chứ sao,” nàng nói, giận dữ liếc nhìn đám người da đỏ qua vai anh. “Họ có thể làm gì chứ? Bên ta đông gấp ba họ. Và có cần phải nhắc anh nhớ rằng tôi cũng là một tay súng cừ khôi không?”
Anh khâm phục sự can đảm của nàng, nhưng nàng thật sự không biết mình đang đối phó với cái gì. “Trước đây cô chưa từng giết người phải không?”
“Tất nhiên là không rồi,” nàng đáp. “Cũng như chẳng việc gì tôi phải giết người để vô hiệu hóa họ.”
Nàng nói với giọng đầy tự tin đến nỗi anh cũng chẳng nghi ngờ gì, nên anh không nói thêm về điểm này nữa. “Vậy để tôi chỉ cho cô thấy, nữ Công tước. Cô có thể buộc họ đi với tay không, và họ sẽ đi đấy, nhưng cô có thể đánh cược rằng … họ sẽ quay lại cùng quân tiếp viện. Một vài ngày tới, hay có thể một tuần, cô chẳng biết được lúc nào, và cũng chẳng có dấu hiệu gì báo trước, bởi vì lợi thế của họ là tấn công vào ban đêm, khi hầu hết mọi người đều ngủ say. Lúc đó họ không chỉ muốn con ngựa giống thôi đâu, mà tất cả những gì cô có, đặc biệt là mạng sống.”
“Tôi không giao nộp ngựa của mình, vì bất cứ lý do nào cả,” nàng cương quyết nói. “Nó là tương lai trại ngựa giống của tôi.”
“Này cô, không phải là cô cần kinh doanh để kiếm ăn chứ? Hay là tôi sai khi cho rằng cô quá giàu đến mức tiền chẳng có ý nghĩa gì với cô?”
Họ đang đề cập đến vấn đề nhạy cảm, nếu giọng anh biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào. “Sử dụng tùy ý bất cứ của cải nào là quyền của tôi, cuộc sống vẫn cần có ý nghĩa, Colt, và việc tạo ra những con ngựa thuần chủng tốt nhất mang lại cho tôi điều đó.” Đó là lý do tại sao cuối cùng nàng cũng để cho Sir George gây giống với ba con ngựa cái sau khi nàng bước sang tuổi hai mươi mốt, bởi vì nàng nghĩ những tháng ngày lang bạt đây đó của mình rồi cũng kết thúc thôi. Thật là ngốc quá.
Đột nhiên, một giải pháp khác xuất hiện trong đầu nàng. “Nếu tôi trao cho họ một trong những con ngựa cái của tôi thì sao?”
Chân mày anh nhướng lên vì bất ngờ. “Cô sẽ làm điều đó sao?”
“Tôi chẳng muốn đâu, nhưng nếu có thể ngăn họ không tấn công chúng ta sau này, thì vâng, tất nhiên tôi sẽ làm. Tôi sẽ không mạo hiểm người của mình một cách vô ích.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Sẽ không có kết quả đâu. Gã dẫn đầu nhóm tấn công này đã nhắm con ngựa giống rồi. Một con ngựa như thế sẽ làm tăng thêm thanh thế cho hắn trong bọn, hắn sẵn sàng chết để chiếm được nó. Nhưng tôi sẽ có một thỏa thuận với cô. Nếu tôi có thể xoay sở đuổi được bọn họ đi, còn cô vẫn giữ được tất cả số ngựa của mình—”
“Có phải ý anh là vẫn còn giải pháp khác cho vấn đề nan giải này nhưng anh đã không hề nói cho tôi biết ư?”
“Cứ cho là như vậy đi. Nhưng tôi sẽ không làm miễn phí đâu, nữ Công tước. Cô sẽ phải trả cho tôi—”
“Anh không đùa đấy chứ!” Nàng thở hắt. “Những gì tôi đã trả cho anh—”
“—một con ngựa cái non … nếu đúng là Sir George đã gây giống cho mấy con ngựa cái đang có mang của cô.”
Nàng chỉ chăm chăm nhìn anh một lúc lâu. Thật có chút bất ngờ về chuyện anh biết được mấy con ngựa cái của nàng đang có mang khi mà phải đến mùa xuân mới là thời kỳ sinh nở của chúng. Nhưng nàng lại hết sức ngạc nhiên về sự trơ tráo của anh. Anh không thể tống khứ tụi da đỏ kia đi như là trách nhiệm của mình sao? Không đâu, nếu làm vậy thì anh quá cao thượng rồi còn gì, đúng là đồ đê tiện trời đánh.
“Đó là thỏa thuận của anh ư?” nàng cao giọng hỏi. “Bọn A-pa-sơ sẽ bỏ đi và không còn quấy rầy chúng ta nữa, còn anh lấy một con ngựa cái non của Sir George?” Khi nhìn thấy cái gật đầu gọn lỏn của anh, nàng hỏi thêm, “Vậy anh định đuổi họ đi bằng cách nào?”
“Đấy là chuyện của tôi, nữ Công tước. Ta thỏa thuận chứ?”
“Chỉ bởi vì anh có cho tôi được lựa chọn đâu—”
“Tốt,” anh cắt ngang lời nàng một cách thiếu kiên nhẫn. “Giữ người của cô ở đây, và tôi đề nghị cô và những người phụ nữ khác ở yên trong xe và đừng có nhìn.”
Không được nhìn sao? “Đừng nhìn cái gì?” nàng hỏi, nhưng anh đã quay người đi về phía ngựa của mình và không nghe tiếng nàng hỏi, hay là chọn cách không trả lời. Bất kể là thế nào đi nữa, thì nàng cũng đủ bực mình đến mức không muốn hỏi lại lần nữa.
Nàng đi chầm chậm về lại cỗ xe của mình, và sắp ngồi vào xe cùng Vanessa, người hẳn vẫn còn ngủ vì cô ấy chẳng hỏi gì về lý do tại sao họ ngừng xe lại. Và rồi Jocelyn dừng lại, thậm chí còn thấy bực bội hơi khi nhận ra mình chính xác đang làm theo những gì Colt bảo.
Nàng đi vòng quanh cỗ xe, và đứng ngay chỗ khuất của nó, xem Colt phải mất bao nhiêu lâu để thuyết phục mấy người da đỏ rời đi. Chắc phải mất cả buổi chiều mới xong đây. Nhưng chẳng đến hai phút sau là Colt đã quay người lại.
Jocelyn cứng người lại. Dễ dàng như thế sao? Đúng là tên cơ hội đáng ghét xấu xa! Nhưng không, anh chỉ cưỡi ngựa đến nửa đường. Và một tên da đỏ bám theo anh, trèo xuống ngựa khi anh trèo xuống, cách cả hai nhóm đang chăm chú theo dõi khoảng mười tám mét.
Thế họ sẽ nói chuyện riêng với nhau. Rất tốt. Nàng có thể thấy điều này thuận lợi hơn cho Colt. Anh chắc chắn sẽ dùng những lời lẽ đe dọa cứng rắn để nói chuyện. Xét cho cùng, anh cao hơn gã A-pa-sơ nhiều, và thân hình cũng to hơn. Thực ra thì gã da đỏ thuần chủng đó vừa lùn vừa gầy, trông giống như người bị suy dinh dưỡng vậy.
Nhưng họ chẳng nói gì với nhau cả. Tên A-pa-sơ với cái đầu gối xương xẩu lồi ra giữa đôi bốt da hươu và chiếc khố màu vàng ngắn đến ngang đùi, đã bỏ súng săn của mình xuống. Áo sơ mi vải cotton, tay dài rộng thùng thình của hắn được mua ở tiệm hoặc là đồ trao đổi, và hắn chỉ đeo một dây dạn đơn ngay thắt lưng, dắt một con dao lưỡi dài. Giờ thì hắn đứng gần hơn nên Jocelyn cũng để ý rằng hắn đen hơn Colt nhiều, tóc cũng ngắn hơn nhiều, vừa chấm vai, được buộc lại bằng sợi dây màu đỏ. Tướng người nhỏ con, nhưng hắn lại trông thật đáng sợ khi chờ Colt đi tới đối mặt với mình.
Trong lúc ấy, Colt cởi áo khoác da nai của mình. Trước đó Jocelyn không để ý, nhưng hôm nay áo sơ mi của anh cũng làm bằng da nai, dài, và được bỏ ngoài quần, với một dây thắt lưng bản to được làm rất tinh xảo. Khi anh quay người mắc áo khoác lên yên ngựa, thì nàng thấy phía trước áo có một số kiểu của … Cái khoảng cách chết tiệt. Nó giống như một chuỗi hạt màu trắng xanh chạy dài lên phía vai, nhưng nàng không chắc lắm. Mấy cái rua dài viền quanh phía trên tay áo và chạy dọc xuống tận cổ tay, và mỗi bên dường như đều có hạt đính kèm.
Sau đó anh bỏ mũ ra, và Jocelyn chỉ biết há mồm đứng nhìn anh rẽ tóc ra làm hai ở đằng sau và tết chúng lại. Khi dây đeo súng được cởi ra tiếp, thì nàng bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi đang dấy lên trong người. Nàng tiến lên phía trước một bước, chỉ dừng lại khi thấy Colt xé một dải tua dài hơn ra trao cho tên A-pa-sơ rồi quay lưng về phía hắn. Cái quái gì đây …?
Một lúc sau, nàng thở nấc lên khi Colt quay lại, đối mặt với tên A-pa-sơ lần nữa và nàng không phải là người duy nhất thốt lên vì kinh hoàng. Những người cận vệ của nàng cũng xầm xì bàn tán, tự hỏi tại sao Colt lại để cho tên A-pa-sơ kia cột tay phải của mình ra sau thắt lưng, khiến anh không dùng được nó nữa, nhưng anh đúng là đã để hắn làm như vậy. Chỉ mất một giây sau đó, họ đã có câu trả lời của mình.
Hai người đàn ông rút dao ra chuẩn bị cho trận quyết chiến mang màu sắc nguyên thủy này. Colt để cho đối phương trói tay mình, rất bất lợi bởi vì Jocelyn biết anh thuận tay phải. Cả hai đều nắm dao trong tay, với lưỡi dao hướng ra ngoài trong tư thế đâm, hơn là cầm để chém, nhưng họ lại chém trong tư thế ngược ngạo đó, gã A-pa-sơ ra tay trước.
Hắn ta nhanh nhẹn và lanh lợi, và rõ ràng là muốn đổ máu, nhưng rồi Colt cũng vậy. Nhìn bên ngoài, thì mục đích của trận đấu là chém xé nhau. Colt có lợi thế tầm với dài hơn, nhưng chỉ có vậy thôi. Bất lợi của anh là không có cánh tay kia đễ giữ thăng bằng, hoặc để che chắn Nếu anh bị ngã thì… Hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên là gã A-pa-sơ cũng dần nhận ra điều đó, sau khi bị nhiều nhát chém lên thân trên, mà vẫn không đánh trả lại được miếng nào, hắn ta thay đổi chiến thuật của mình. Hắn bắt đầu sáp vào Colt, thay vì tránh xa, và cố nhảy ra phía sau anh. Khi kế đó không hiệu quả, thì hắn lại cố ngáng chân anh.
Jocelyn cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng choáng váng đến khiếp sợ của mình và bắt đầu chạy tới phía trước, nhưng ngay lập tức bị Ngài Parker chặn lại. “Không được, thưa quý bà. Anh ta nói nếu chúng ta can thiệp bằng bất cứ hành động nào thì sẽ khiến họ nổi giận mà thôi.”
“Nhưng chúng ta phải ngăn trận đấu lại chứ!”
“Đã quá trễ rồi. Tốt nhất là nên hy vọng những tên da đỏ kia hiểu được tiếng Anh khi chúng ta phải đối phó với họ sau—”
Mặt nàng hoàn toàn biến sắc đã khiến ông ta phải im miệng lại. Sau khi Colt chết ư? Tất cả bọn họ đều nghĩ anh sẽ không có cơ hội sao? Không được, Colt không thể chết. Nàng sẽ trao Sir George cho họ …
Nhưng nó đã quá trễ. Khi nàng nhìn về phía trận đấu, thì thấy Colt đã nằm dưới đất, với gã A-pa-sơ đang ngồi trên người anh. Nàng gần như ngất xỉu khi nhận ra rằng mình sẽ chẳng kịp ngăn nó lại . Nàng chỉ có thể đứng quan sát, cũng giống như những người khác, khi tên A-pa-sơ đang kìm chặt sự chống đỡ duy nhất của Colt bằng cách ghìm bàn tay cầm dao của anh xuống đất với tay trái và chuẩn bị đâm anh bằng tay phải
Jocelyn xoay đi, không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến việc đã rồi, nhưng nàng lại xoay một vòng 360 độ, bởi vì nàng cũng không chịu được nếu không biết việc gì đang diễn ra. Và chỉ trong mấy giây, Colt đã làm nên kỳ tích. Anh bây giờ đang ở phía trên, và con dao đang kề ngay họng tên A-pa-sơ.
“Cái gì? Sao lại vậy?”
Ngài Parker có vẻ như rất phẫn nộ bởi kết quả trên. “Tên da đỏ không đủ mạnh để ghìm chặt cánh tay anh ta. Thunder xoay sở đưa dao qua để chặn nhát đâm. Tên da đỏ đã rớt dao và mất thăng bằng bởi vì khi đó hắn vẫn đang nắm cổ tay Thunder mà.”
Jocelyn bắt đầu mỉm cười, nhưng trân đấu vẫn chưa kết thúc. Hay là kết thúc rồi? Colt từ từ đứng dậy, với ra sau để cắt dây và giải phóng cánh tay phải, rồi chìa tay trái ra để giúp đối thủ của mình đứng lên. Vậy là anh đã không giết gã A-pa-sơ, mặc dù chuyện hắn không cử động trong một lúc đã làm nàng có suy nghĩ khác. Nhưng tên thua cuộc đã từ chối bàn tay Colt, tự mình đứng dậy một cách chậm rãi, và đi thẳng đến con ngựa của hắn ta.
Colt đứng đó chờ cho đến lúc tên ấy đã nhập bọn cùng với đồng bọn của mình và cưỡi ngựa bỏ đi. Sau đó, anh leo lên ngựa và quay về chỗ xe ngựa, bực bội khi thấy nữ Công tước vẫn còn đứng bên ngoài. Khi anh đi ngang qua nàng, mắt nàng có vẻ lo lắng khi nhìn khắp cơ thể anh, tìm dấu máu. Nàng cũng có vẻ như an lòng khi không thấy gì, và chuyện đó thậm chí còn làm anh bực mình hơn. Anh không muốn người phụ nữ này lo lắng cho mình. Sự lo lắng của nàng như những móng vuốt cắm sâu vào trong tim anh, khiến anh có cảm giác … Chúa ơi, chỉ càng thất vọng thêm bởi vì anh chẳng bao giờ có thể có được nàng.
“Tôi mừng là anh không giết hắn.” Nàng ngước lên mỉm cười với anh.
Nụ cười của nàng khiến anh cau mày nhiều hơn. “Thật không? Nếu hắn là người Cheyenne, thì tôi sẽ phải giết bởi vì bộ lạc tôi thà chết còn hơn là đối mặt với sự nhục nhã vì bại trận. Nhưng phong tục của người A-pa-sơ có nhiều thứ khác hơn. Họ thà sống để còn chiến đấu lần khác, vì vậy tôi đã để hắn giữ mạng mình.”
Những lời anh vừa nói đã dập tắt đi nụ cười của nàng. “Vậy liệu hắn có quay lại vào ngày khác để cố lấy Sir Goerge lần nữa không?”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Tôi đã nói hắn biết con ngựa giống là của tôi. Trong trường hợp đó, hắn biết là cơ hội duy nhất để chiếm được con ngựa là giết được tôi, và hắn đã thất bại.”
“Ý anh là anh … nó … Sir Goerge sẽ …” Nàng nghiến chặt răng trong cơn kích động dữ dội, hoàn toàn quên bẵng đi sự nhẹ nhỏm bay bổng trong một chốc trước đó rằng anh vẫn còn sống và bình an vô sự. “Lạy Chúa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thua cuộc chứ?”
Colt thậm chí còn khiến nàng tức điên lên bởi nụ cười tươi của mình, trước khi nói lè nhè, “Đó đâu phải là vấn đề của tôi, đúng không, nữ Công tước?”
Vì vậy, khi Colt xuất hiện vào buổi chiều nọ, cưỡi ngựa lên vị trí dẫn đầu đoàn, thì Jocelyn không phải là người duy nhất cảm nhận hẳn phải có lý do đặc biệt. Chẳng có lời giải thích nào đúng là tính cách đặc trưng của anh. Để Colt tự nguyện nói ra còn khó hơn việc đi tìm nước ở vùng đất khô cằn này. Nếu nàng còn chưa biết việc cả đoàn chẳng ưa gì anh thì chuyện không ai trong đoàn hỏi thăm anh để thỏa mãn trí tò mò đã chứng tỏ điều đó.
Nàng có thể tự mình hỏi anh, và nó chỉ là chuyện cất giọng cao lên một chút vì nàng đang cưỡi ngựa ở phía trước cùng người đánh xe khi Vanessa đang chợp mắt nghỉ trưa. Nàng mất hai giây để suy nghĩ. Nhưng khi nhìn thoáng qua gương mặt anh lúc ngang qua, nàng đã bỏ ý định đó đi vì thành thật mà nói, trông anh chưa bao giờ khó gần hơn thế.
Giờ đây, nàng không thể không cảm thấy nỗi bất an trong lòng, điềm báo về một chuyện gì đó sắp xảy ra, nhất là khi nàng ngắm nhìn dáng cưỡi ngựa cứng nhắc của Colt khi anh tiếp tục dẫn đầu đoàn tiến lên phía trước. Tuy vậy vẫn còn nửa giờ nữa mối đe dọa đã tiềm tàng bao lâu nay mới hiện thân.
Và chỉ có thể miêu tả về nó một cách rất đơn giản bằng sáu gã cưỡi ngựa đang đợi trên ngọn đồi nhỏ gần đó. Các cận vệ dẫn đầu đã dừng lại ngay lúc nhóm người đó lọt vào tầm mắt, nhưng khi Colt vẫn tiếp tục đi nên nàng ra hiệu mọi người theo sau anh. Chưa thể nhận dạng mấy người lạ này vì bọn họ cũng chẳng có bất kỳ hành động nào ngoại trừ mỗi việc ngồi đó quan sát đoàn người tới gần. Nếu đó là gã Mũi Dài … ừm, Jocelyn gần như mong thế, thì đây sẽ là một cuộc “chạm trán” để giải thoát khỏi mối đe dọa thường trực, nói theo cách nói màu mè của người địa phương.
Nhưng xui xẻo là không phải vậy. Khi họ đến gần ngọn đồi hơn, thì rõ ràng đây có thể là lần đầu tiên họ nhìn thấy những người da đỏ Bắc Mỹ, nhưng càng tới gần càng dễ nhận ra mấy người này chẳng phải hiền lành gì, bằng chứng là họ dùng rất nhiều băng đạn chỉ để làm thắt lưng, có người còn đeo chéo vai như đeo súng. Nhưng vẫn chưa có gì đáng báo động cả, không phải với từng này người vì chỉ riêng đội cận vệ của nàng cũng đã gấp đôi số họ. Dù vậy Jocelyn vẫn nín thở căng thẳng dõi theo những người da đỏ đi thành hàng xuống đồi một cách chậm rãi, nhắm thẳng tới trước con đường mà đoàn người đang đi
Lần này, Colt gò cương cho ngựa đi chậm lại, và mọi người ở phía sau đồng loạt làm theo anh ngay lập tức. Một lúc sau, ngài Parker di chuyển lên cạnh anh và họ trao đổi với nhau vài lời; rồi Colt phi ngựa tới trước để nói chuyện với những người da đỏ.
Người đánh chiếc xe dẫn đầu hôm nay, Pearson, ngả người về phía trước thì thầm với Jocelyn, “Tôi cứ tưởng mấy gã này thiện món cung nỏ chứ.”
Nàng có thể thấy tại sao anh ta có lời nhận xét như thế vì chẳng thấy cung và tên đâu cả. “Đây là thời buổi hiện đại rồi, anh Pearson à. Chẳng việc gì phải bất ngờ về chuyện họ nhận ra súng trường là thứ vũ khí tiện dụng hơn trong trò chơi … săn bắn.”
“Săn bắn chỉ là một phần nhỏ ở đây thôi. Bà có nghĩ là họ muốn một ít thức ăn hay mấy thứ đại loại như vậy không?”
“Cái đó, có thể là lệ phí cho việc đi băng qua phần đất của họ,” nàng trả lời mà cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. “Đúng rồi, cái đó nghe có vẻ hợp lý phải không? Còn lý do nào khác mà họ có … thể …?”
Sự chú ý của nàng ngay lập tức tập trung vào Colt khi anh tới chỗ mấy người da đỏ đang xếp hàng dài chắn ngang trước mặt anh. Họ trao đổi với nhau vài lời, nhưng khoảng cách quá xa để nàng nghe được những gì họ nói, và nàng chỉ có thể thắc mắc về việc sử dụng quá nhiều ngôn ngữ cử chỉ giữa Colt và người da đỏ đứng đầu để nhấn mạnh cái mà họ đang nói đến.
May là nó không kéo dài lâu. Colt giật mạnh ngựa về, và Jocelyn yêu cầu giúp đỡ để bước xuống xe khi anh tới chỗ nàng. Không may, vẻ mặt anh rất dữ tợn khiến nàng lại nín thở lần nữa, cho đến lúc anh leo xuống ngựa, nắm lấy cánh tay nàng, và kéo nàng ra xa, cách những người khác vài bước.
“Họ muốn con ngựa giống của cô,” anh vô đề ngay.
Không thua kém gì anh, Jocelyn đáp lại, “Sir George không phải để bán, với bất cứ giá nào.”
“Tôi đâu có nói họ muốn mua nó, nữ Công tước.”
“Nhưng … không phải anh có ý rằng họ đòi Sir George để làm lộ phí đi qua quãng đường này đấy chứ?”
“Không, tôi không có ý đó. Họ chẳng có quyền gì trong khu vực này. Bọn họ là những tên A-pa-sơ phản bội.”
"Như cái kiểu c-cướp bóc ở phía bên kia, hay b-bên đây biên giới đó hả?"
Cách nói ngập ngừng của cô suýt làm anh bật cười. “Giờ thì cô hình dung được rồi đấy.”
Nàng cảm nhận được sự dễ chịu của anh và cằm nàng hất lên. “Vậy nếu tôi không chịu đưa Sir George cho họ thì sao?
“Thường thì họ không hỏi trước khi lấy đâu,” anh trả lời một cách kiên nhẫn. “ Họ đã chấm chúng ta hôm qua, đến tối qua thì có thể thử ăn cắp con ngựa. Tôi nghĩ bọn họ cho rằng các cô là dân miền Đông mới hành động trơ tráo như vậy. Họ khá tự tin rằng cô bây giờ có lẽ đang sợ phát khiếp và sẽ nộp con ngựa mà không hề có chút phản pháng.”
“Họ nghĩ vậy thật ư?” nàng cười thú vị.
Lần này thì anh cười thành tiếng. “Vậy thế nào đây?”
“Thì nó thật lố bịch chứ sao,” nàng nói, giận dữ liếc nhìn đám người da đỏ qua vai anh. “Họ có thể làm gì chứ? Bên ta đông gấp ba họ. Và có cần phải nhắc anh nhớ rằng tôi cũng là một tay súng cừ khôi không?”
Anh khâm phục sự can đảm của nàng, nhưng nàng thật sự không biết mình đang đối phó với cái gì. “Trước đây cô chưa từng giết người phải không?”
“Tất nhiên là không rồi,” nàng đáp. “Cũng như chẳng việc gì tôi phải giết người để vô hiệu hóa họ.”
Nàng nói với giọng đầy tự tin đến nỗi anh cũng chẳng nghi ngờ gì, nên anh không nói thêm về điểm này nữa. “Vậy để tôi chỉ cho cô thấy, nữ Công tước. Cô có thể buộc họ đi với tay không, và họ sẽ đi đấy, nhưng cô có thể đánh cược rằng … họ sẽ quay lại cùng quân tiếp viện. Một vài ngày tới, hay có thể một tuần, cô chẳng biết được lúc nào, và cũng chẳng có dấu hiệu gì báo trước, bởi vì lợi thế của họ là tấn công vào ban đêm, khi hầu hết mọi người đều ngủ say. Lúc đó họ không chỉ muốn con ngựa giống thôi đâu, mà tất cả những gì cô có, đặc biệt là mạng sống.”
“Tôi không giao nộp ngựa của mình, vì bất cứ lý do nào cả,” nàng cương quyết nói. “Nó là tương lai trại ngựa giống của tôi.”
“Này cô, không phải là cô cần kinh doanh để kiếm ăn chứ? Hay là tôi sai khi cho rằng cô quá giàu đến mức tiền chẳng có ý nghĩa gì với cô?”
Họ đang đề cập đến vấn đề nhạy cảm, nếu giọng anh biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào. “Sử dụng tùy ý bất cứ của cải nào là quyền của tôi, cuộc sống vẫn cần có ý nghĩa, Colt, và việc tạo ra những con ngựa thuần chủng tốt nhất mang lại cho tôi điều đó.” Đó là lý do tại sao cuối cùng nàng cũng để cho Sir George gây giống với ba con ngựa cái sau khi nàng bước sang tuổi hai mươi mốt, bởi vì nàng nghĩ những tháng ngày lang bạt đây đó của mình rồi cũng kết thúc thôi. Thật là ngốc quá.
Đột nhiên, một giải pháp khác xuất hiện trong đầu nàng. “Nếu tôi trao cho họ một trong những con ngựa cái của tôi thì sao?”
Chân mày anh nhướng lên vì bất ngờ. “Cô sẽ làm điều đó sao?”
“Tôi chẳng muốn đâu, nhưng nếu có thể ngăn họ không tấn công chúng ta sau này, thì vâng, tất nhiên tôi sẽ làm. Tôi sẽ không mạo hiểm người của mình một cách vô ích.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Sẽ không có kết quả đâu. Gã dẫn đầu nhóm tấn công này đã nhắm con ngựa giống rồi. Một con ngựa như thế sẽ làm tăng thêm thanh thế cho hắn trong bọn, hắn sẵn sàng chết để chiếm được nó. Nhưng tôi sẽ có một thỏa thuận với cô. Nếu tôi có thể xoay sở đuổi được bọn họ đi, còn cô vẫn giữ được tất cả số ngựa của mình—”
“Có phải ý anh là vẫn còn giải pháp khác cho vấn đề nan giải này nhưng anh đã không hề nói cho tôi biết ư?”
“Cứ cho là như vậy đi. Nhưng tôi sẽ không làm miễn phí đâu, nữ Công tước. Cô sẽ phải trả cho tôi—”
“Anh không đùa đấy chứ!” Nàng thở hắt. “Những gì tôi đã trả cho anh—”
“—một con ngựa cái non … nếu đúng là Sir George đã gây giống cho mấy con ngựa cái đang có mang của cô.”
Nàng chỉ chăm chăm nhìn anh một lúc lâu. Thật có chút bất ngờ về chuyện anh biết được mấy con ngựa cái của nàng đang có mang khi mà phải đến mùa xuân mới là thời kỳ sinh nở của chúng. Nhưng nàng lại hết sức ngạc nhiên về sự trơ tráo của anh. Anh không thể tống khứ tụi da đỏ kia đi như là trách nhiệm của mình sao? Không đâu, nếu làm vậy thì anh quá cao thượng rồi còn gì, đúng là đồ đê tiện trời đánh.
“Đó là thỏa thuận của anh ư?” nàng cao giọng hỏi. “Bọn A-pa-sơ sẽ bỏ đi và không còn quấy rầy chúng ta nữa, còn anh lấy một con ngựa cái non của Sir George?” Khi nhìn thấy cái gật đầu gọn lỏn của anh, nàng hỏi thêm, “Vậy anh định đuổi họ đi bằng cách nào?”
“Đấy là chuyện của tôi, nữ Công tước. Ta thỏa thuận chứ?”
“Chỉ bởi vì anh có cho tôi được lựa chọn đâu—”
“Tốt,” anh cắt ngang lời nàng một cách thiếu kiên nhẫn. “Giữ người của cô ở đây, và tôi đề nghị cô và những người phụ nữ khác ở yên trong xe và đừng có nhìn.”
Không được nhìn sao? “Đừng nhìn cái gì?” nàng hỏi, nhưng anh đã quay người đi về phía ngựa của mình và không nghe tiếng nàng hỏi, hay là chọn cách không trả lời. Bất kể là thế nào đi nữa, thì nàng cũng đủ bực mình đến mức không muốn hỏi lại lần nữa.
Nàng đi chầm chậm về lại cỗ xe của mình, và sắp ngồi vào xe cùng Vanessa, người hẳn vẫn còn ngủ vì cô ấy chẳng hỏi gì về lý do tại sao họ ngừng xe lại. Và rồi Jocelyn dừng lại, thậm chí còn thấy bực bội hơi khi nhận ra mình chính xác đang làm theo những gì Colt bảo.
Nàng đi vòng quanh cỗ xe, và đứng ngay chỗ khuất của nó, xem Colt phải mất bao nhiêu lâu để thuyết phục mấy người da đỏ rời đi. Chắc phải mất cả buổi chiều mới xong đây. Nhưng chẳng đến hai phút sau là Colt đã quay người lại.
Jocelyn cứng người lại. Dễ dàng như thế sao? Đúng là tên cơ hội đáng ghét xấu xa! Nhưng không, anh chỉ cưỡi ngựa đến nửa đường. Và một tên da đỏ bám theo anh, trèo xuống ngựa khi anh trèo xuống, cách cả hai nhóm đang chăm chú theo dõi khoảng mười tám mét.
Thế họ sẽ nói chuyện riêng với nhau. Rất tốt. Nàng có thể thấy điều này thuận lợi hơn cho Colt. Anh chắc chắn sẽ dùng những lời lẽ đe dọa cứng rắn để nói chuyện. Xét cho cùng, anh cao hơn gã A-pa-sơ nhiều, và thân hình cũng to hơn. Thực ra thì gã da đỏ thuần chủng đó vừa lùn vừa gầy, trông giống như người bị suy dinh dưỡng vậy.
Nhưng họ chẳng nói gì với nhau cả. Tên A-pa-sơ với cái đầu gối xương xẩu lồi ra giữa đôi bốt da hươu và chiếc khố màu vàng ngắn đến ngang đùi, đã bỏ súng săn của mình xuống. Áo sơ mi vải cotton, tay dài rộng thùng thình của hắn được mua ở tiệm hoặc là đồ trao đổi, và hắn chỉ đeo một dây dạn đơn ngay thắt lưng, dắt một con dao lưỡi dài. Giờ thì hắn đứng gần hơn nên Jocelyn cũng để ý rằng hắn đen hơn Colt nhiều, tóc cũng ngắn hơn nhiều, vừa chấm vai, được buộc lại bằng sợi dây màu đỏ. Tướng người nhỏ con, nhưng hắn lại trông thật đáng sợ khi chờ Colt đi tới đối mặt với mình.
Trong lúc ấy, Colt cởi áo khoác da nai của mình. Trước đó Jocelyn không để ý, nhưng hôm nay áo sơ mi của anh cũng làm bằng da nai, dài, và được bỏ ngoài quần, với một dây thắt lưng bản to được làm rất tinh xảo. Khi anh quay người mắc áo khoác lên yên ngựa, thì nàng thấy phía trước áo có một số kiểu của … Cái khoảng cách chết tiệt. Nó giống như một chuỗi hạt màu trắng xanh chạy dài lên phía vai, nhưng nàng không chắc lắm. Mấy cái rua dài viền quanh phía trên tay áo và chạy dọc xuống tận cổ tay, và mỗi bên dường như đều có hạt đính kèm.
Sau đó anh bỏ mũ ra, và Jocelyn chỉ biết há mồm đứng nhìn anh rẽ tóc ra làm hai ở đằng sau và tết chúng lại. Khi dây đeo súng được cởi ra tiếp, thì nàng bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi đang dấy lên trong người. Nàng tiến lên phía trước một bước, chỉ dừng lại khi thấy Colt xé một dải tua dài hơn ra trao cho tên A-pa-sơ rồi quay lưng về phía hắn. Cái quái gì đây …?
Một lúc sau, nàng thở nấc lên khi Colt quay lại, đối mặt với tên A-pa-sơ lần nữa và nàng không phải là người duy nhất thốt lên vì kinh hoàng. Những người cận vệ của nàng cũng xầm xì bàn tán, tự hỏi tại sao Colt lại để cho tên A-pa-sơ kia cột tay phải của mình ra sau thắt lưng, khiến anh không dùng được nó nữa, nhưng anh đúng là đã để hắn làm như vậy. Chỉ mất một giây sau đó, họ đã có câu trả lời của mình.
Hai người đàn ông rút dao ra chuẩn bị cho trận quyết chiến mang màu sắc nguyên thủy này. Colt để cho đối phương trói tay mình, rất bất lợi bởi vì Jocelyn biết anh thuận tay phải. Cả hai đều nắm dao trong tay, với lưỡi dao hướng ra ngoài trong tư thế đâm, hơn là cầm để chém, nhưng họ lại chém trong tư thế ngược ngạo đó, gã A-pa-sơ ra tay trước.
Hắn ta nhanh nhẹn và lanh lợi, và rõ ràng là muốn đổ máu, nhưng rồi Colt cũng vậy. Nhìn bên ngoài, thì mục đích của trận đấu là chém xé nhau. Colt có lợi thế tầm với dài hơn, nhưng chỉ có vậy thôi. Bất lợi của anh là không có cánh tay kia đễ giữ thăng bằng, hoặc để che chắn Nếu anh bị ngã thì… Hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên là gã A-pa-sơ cũng dần nhận ra điều đó, sau khi bị nhiều nhát chém lên thân trên, mà vẫn không đánh trả lại được miếng nào, hắn ta thay đổi chiến thuật của mình. Hắn bắt đầu sáp vào Colt, thay vì tránh xa, và cố nhảy ra phía sau anh. Khi kế đó không hiệu quả, thì hắn lại cố ngáng chân anh.
Jocelyn cuối cùng đã thoát khỏi tình trạng choáng váng đến khiếp sợ của mình và bắt đầu chạy tới phía trước, nhưng ngay lập tức bị Ngài Parker chặn lại. “Không được, thưa quý bà. Anh ta nói nếu chúng ta can thiệp bằng bất cứ hành động nào thì sẽ khiến họ nổi giận mà thôi.”
“Nhưng chúng ta phải ngăn trận đấu lại chứ!”
“Đã quá trễ rồi. Tốt nhất là nên hy vọng những tên da đỏ kia hiểu được tiếng Anh khi chúng ta phải đối phó với họ sau—”
Mặt nàng hoàn toàn biến sắc đã khiến ông ta phải im miệng lại. Sau khi Colt chết ư? Tất cả bọn họ đều nghĩ anh sẽ không có cơ hội sao? Không được, Colt không thể chết. Nàng sẽ trao Sir George cho họ …
Nhưng nó đã quá trễ. Khi nàng nhìn về phía trận đấu, thì thấy Colt đã nằm dưới đất, với gã A-pa-sơ đang ngồi trên người anh. Nàng gần như ngất xỉu khi nhận ra rằng mình sẽ chẳng kịp ngăn nó lại . Nàng chỉ có thể đứng quan sát, cũng giống như những người khác, khi tên A-pa-sơ đang kìm chặt sự chống đỡ duy nhất của Colt bằng cách ghìm bàn tay cầm dao của anh xuống đất với tay trái và chuẩn bị đâm anh bằng tay phải
Jocelyn xoay đi, không thể chịu đựng nổi khi chứng kiến việc đã rồi, nhưng nàng lại xoay một vòng 360 độ, bởi vì nàng cũng không chịu được nếu không biết việc gì đang diễn ra. Và chỉ trong mấy giây, Colt đã làm nên kỳ tích. Anh bây giờ đang ở phía trên, và con dao đang kề ngay họng tên A-pa-sơ.
“Cái gì? Sao lại vậy?”
Ngài Parker có vẻ như rất phẫn nộ bởi kết quả trên. “Tên da đỏ không đủ mạnh để ghìm chặt cánh tay anh ta. Thunder xoay sở đưa dao qua để chặn nhát đâm. Tên da đỏ đã rớt dao và mất thăng bằng bởi vì khi đó hắn vẫn đang nắm cổ tay Thunder mà.”
Jocelyn bắt đầu mỉm cười, nhưng trân đấu vẫn chưa kết thúc. Hay là kết thúc rồi? Colt từ từ đứng dậy, với ra sau để cắt dây và giải phóng cánh tay phải, rồi chìa tay trái ra để giúp đối thủ của mình đứng lên. Vậy là anh đã không giết gã A-pa-sơ, mặc dù chuyện hắn không cử động trong một lúc đã làm nàng có suy nghĩ khác. Nhưng tên thua cuộc đã từ chối bàn tay Colt, tự mình đứng dậy một cách chậm rãi, và đi thẳng đến con ngựa của hắn ta.
Colt đứng đó chờ cho đến lúc tên ấy đã nhập bọn cùng với đồng bọn của mình và cưỡi ngựa bỏ đi. Sau đó, anh leo lên ngựa và quay về chỗ xe ngựa, bực bội khi thấy nữ Công tước vẫn còn đứng bên ngoài. Khi anh đi ngang qua nàng, mắt nàng có vẻ lo lắng khi nhìn khắp cơ thể anh, tìm dấu máu. Nàng cũng có vẻ như an lòng khi không thấy gì, và chuyện đó thậm chí còn làm anh bực mình hơn. Anh không muốn người phụ nữ này lo lắng cho mình. Sự lo lắng của nàng như những móng vuốt cắm sâu vào trong tim anh, khiến anh có cảm giác … Chúa ơi, chỉ càng thất vọng thêm bởi vì anh chẳng bao giờ có thể có được nàng.
“Tôi mừng là anh không giết hắn.” Nàng ngước lên mỉm cười với anh.
Nụ cười của nàng khiến anh cau mày nhiều hơn. “Thật không? Nếu hắn là người Cheyenne, thì tôi sẽ phải giết bởi vì bộ lạc tôi thà chết còn hơn là đối mặt với sự nhục nhã vì bại trận. Nhưng phong tục của người A-pa-sơ có nhiều thứ khác hơn. Họ thà sống để còn chiến đấu lần khác, vì vậy tôi đã để hắn giữ mạng mình.”
Những lời anh vừa nói đã dập tắt đi nụ cười của nàng. “Vậy liệu hắn có quay lại vào ngày khác để cố lấy Sir Goerge lần nữa không?”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Tôi đã nói hắn biết con ngựa giống là của tôi. Trong trường hợp đó, hắn biết là cơ hội duy nhất để chiếm được con ngựa là giết được tôi, và hắn đã thất bại.”
“Ý anh là anh … nó … Sir Goerge sẽ …” Nàng nghiến chặt răng trong cơn kích động dữ dội, hoàn toàn quên bẵng đi sự nhẹ nhỏm bay bổng trong một chốc trước đó rằng anh vẫn còn sống và bình an vô sự. “Lạy Chúa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thua cuộc chứ?”
Colt thậm chí còn khiến nàng tức điên lên bởi nụ cười tươi của mình, trước khi nói lè nhè, “Đó đâu phải là vấn đề của tôi, đúng không, nữ Công tước?”
Tác giả :
Johanna Lindsey