Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 68: Trà Long Phượng (1)
Chung Duy Duy cười lớn, sau khi Trọng Hoa giao ngân phiếu cho nàng, nàng vẫn luôn xuất hiện đủ loại tình huống, nào còn tồn hơn nửa phân bạc? Không phải vị hoàng đế này xem như quá hẹp hòi.
Trọng Hoa thấy dáng vẻ đến mức thổ huyết của nàng, trong mắt hiện lên một ta sung sướng, thờ ơ nói:’’Được rồi, nể tình ngươi làm việc có tâm, không phạt bổng lộc một năm của ngươi, chỉ phạt nửa năm.’’
Cho nên gần đây nàng vẫn không có tiền để cầm? Chung Duy Duy không có sức phản kháng, lười biếng lê bước đi theo sau Trọng Hoa, nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch màu đỏ trên kim quan của hắn, xin thề tương lai nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ khiến hắn gỡ xuống rồi mang đi.
Thời tiết tốt, không khí cuối thu dễ chịu, tâm tình của Trọng Hoa rất tốt, lại câu được câu không nói việc nhà với nàng. Chung Duy Duy dần dần cao hứng, đã thật lâu nàng chưa nói chuyện nhiều như vậy với Trọng Hoa, chỉ làm quân thần, chỉ làm đồng môn, mọi người đều sẽ thoải mái rất nhiều, thật sự là tốt hơn rất nhiều so với tình trạng giương cung bạt kiếm của những ngày trước.
Đến giữa đường, Trọng Hoa bảo Chung Duy Duy quay về:’’Vi phi thấy người phỏng chừng sẽ không thuận khí hơn, lại khóc lần nữa, đoán chừng mắt sẽ mù thật. Trẫm uống chén trà liền đi Chiêu Nhân cung, không cần ngươi theo.’’
Chung Duy Duy cầu còn không được, chuồn về Thanh Tâm điện, mới uống một ngụm trà nóng, liền nhận được tin tức mới nhất của Tây Thúy cung:’’Sau khi bữa tiệc của Hiền phi nương nương kết thúc, Trần quý nhân cố ý nán lại, mật đàm với Hiền phi nương nương.”
Chung Duy Duy mỉm cười, cho nên Trần Tê Vân này đầu quân cho Lữ thị? Trọng Hoa nói không sai, nàng là người đánh cờ, ngược lại bị quân cờ chi phối tâm trí và tâm tình, để mình bị cuốn vào. Trọng Hoa đáng thương, thấy rõ ràng, lại rất sáng suốt, nhưng vẫn luôn bị hậu cung cản tay, nàng đột nhiên có phần hiểu ra vì sao Trọng Hoa luôn không chịu lâm hạnh những cung phi này.
Rõ ràng không thích nhau, hai bên đều là người xa lạ, vì quyền mưu mà ráng làm loại chuyện đó với nhau, giống như là bán mình vậy, người tâm cao khí ngạo như Trọng Hoa vậy, đương nhiên không chịu đựng được. Thế thì, năm đó hắn đột nhiên phản bội nàng, bây giờ còn phải tiếp nhận người khác, chắc rất là thích nữ nhân kia nhỉ?
Từ đó Chung Duy Duy sinh ra vài phần phiền muộn và căm giận, dứt khoát kìm nén tâm tư, chuyên tâm bận rộn chuyện trong tay. Làm xong chuyện rồi, Trọng Hoa còn chưa trở về, nàng lại đi khố phòng luyện tập trà đạo.
Trên bàn trà ở khố phòng đặt một giỏ lá trà tươi mới hái xuống không lâu, Chung Duy Duy chạy đến cầm lên nhìn, chính là lá trà mùa thu của vườn trà Duẫn Tử cung mà ra, chất lượng vô cùng tốt. Chung Duy Duy mở cờ trong bụng, biết đây là của Trọng Hoa bảo người hái rồi đưa tới, liền nhẹ giọng nói:’’Coi như ngươi có lương tâm.’’
Xắn tay áo lên muốn chế trà, gọi Thiêm Phúc tới, dạy nàng nhặt trà:’’Mầm trà màu tím này gọi là Tử Nha, mầm trà hai lá chụm lại vào nhau là Bạch Hợp, phần cuống mầm trà có chứa nhũ màu nâu đậm gọi là Ô Đế, những thứ này đều không thể dùng, phải bỏ đi. Ngoài ra có lỗ sâu đục, khô héo, quá già, cuống trà quá dài cũng phải bỏ đi, chỉ chừa lại loại mầm nhỏ có mầm không lá, giữa mầm có một lá một mầm.’’
Hai người tốn gần một canh giờ mới nhặt xong, Chung Duy Duy lại bảo Thiêm Phúc đi nói với Triệu Hoành Đồ, nàng muốn mượn dùng phòng bếp chưng trà nhỏ của Thanh Tâm điện. Lúc nàng đi theo bên người Vĩnh đế, chỉ phân phó một câu, thì sẽ có cung nhân tẩy sạch nồi chưng dùng để hấp trà, nhóm lửa lên.
Chung Duy Duy vén ống tay áo lên, rửa sạch mầm trà bằng nước suối bốn lần, sạch rồi, mới đem mầm trà bỏ vào nồi chưng, đợi đến khi nước trong nồi sôi, mới đặt nồi hấp vào trong nồi. Nàng một mực chăm chú canh ở bên cạnh, bước chưng trà này có điều cần chú ý, kỹ quá, màu của lá trà sẽ thành màu vàng mùi vị sẽ nhạt, không kỹ, sẽ thành màu xanh đậm, có mùi thảo mộc.
Đợi đến khi chưng trà xong, trời cũng tối, Thiêm Phúc đến nhắc nàng:’’Bệ hạ sắp về rồi, đồng sử phải nhanh chóng dọn dẹp rồi quay về, chuẩn bị trực.’’
Chung Duy Duy không tình nguyện chút nào, chế trà cần chính là làm liền một mạch, dừng lại nửa đường mùi vị sẽ giảm đi nhiều. Nàng định xin nghỉ với Trọng Hoa, dù sao lá trà cũng là hắn sai người đưa cho nàng, hồi đó hắn cũng từng cùng chế trà với nàng, biết kỹ thuật chế trà là như thế nào, có lẽ không đến mức làm khó nàng.
Đang muốn rửa tay đi ra ngoài, bên kia lại truyền tin tới:’’Bệ hạ muốn ở lại Chiêu Nhân cung xử lý chính vụ, tối nay không về.’’
Thiêm Phúc cười vỗ tay:’’Đồng sử vận khí tốt, biết ngài muốn chế trà, tối nay bệ hạ không về.’’
Chung Duy Duy cười cười, coi như là nhận ân tình rồi.
Lúc trà chín, phải dùng nước suối trong nhất xối rửa rất nhiều lần, đợi đến khi trà thấm lạnh rồi, mới thả vào trong mâm ép nhỏ tách nước ra, rồi dùng vải bọc lên lá trà, bên ngoài lại dùng vỏ trúc bó quanh, đặt vào giữa mâm ép lớn, gọi hai người cung nhân tráng kiện nâng tảng đá nặng gần trăm cân ép lên.
Vừa qua một giai đoạn, toàn thân Chung Duy Duy đều là mồ hôi, đoán chừng phải đến nửa đêm mới có thể tiếp tục khâu kế tiếp, trở về phòng tắm rửa rồi ăn ngủ, dặn dò Thiêm phúc nửa đêm gọi nàng dậy.
Ngủ một giấc đến nửa đêm, đổi một bộ áo quần bó làm việc nhà hơi cũ, vấn tóc thành búi nam nhi, dẫn theo Thiêm Phúc đi phòng bếp. Bóng đêm vắng lặng, mấy ngôi sao mờ xa vời phát ra ánh sáng, trong cung hoàn toàn yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.
Đèn trong phòng bếp nhỏ vẫn sáng, Thiêm Phúc đẩy cửa đi vào:’’Hai vị đại ca khổ cực rồi...’’ Thanh âm dừng lại, quay đầu mờ mịt nhìn Chung Duy Duy:’’Đồng sử, người không ở đây, nhất định là ngài không cho tiền thưởng, cho nên bọn họ cảm thấy thiệt thòi, lặng lẽ chạy mất.’’
Chung Duy Duy nhìn khối đá lớn trên mâm ép kia, khóc không ra nước mắt, chỉ bằng hai người là Thiêm Phúc và nàng, coi như là dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể dời xuống được, vẫn cần phải tìm vài tiểu hoạn quan giúp đỡ mới được.
Nàng cắn răng lấy ra một túi bạc vụn cất giấu đã lâu, hào khí vạn trượng nói:’’Đi, đi phòng trực tha mấy người trực đêm đến đây cho ta, nói cho bọn hắn biết, bạc gia có rất nhiều.’’
Thiêm Phúc vui sướng cầm lấy bạc vụn, lẩm bẩm:’’Đồng sử sớm lấy chút bạc ra, nói rõ ràng sớm hơn thì tốt rồi, cũng chẳng đến mức lúc này không tìm được người.’’
Chung Duy DUY giơ tay muốn đánh nàng:’’Ngươi đang nói ta keo kiệt sao?’’
Thiêm Phúc rụt cổ quỳ xuống, Chung Du Duy nói:’’Ơ, hôm này quỳ nhanh thế, ta còn chưa chạm vào ngươi.’’
Bỗng nhiên thấy cạnh cửa lộ ra một góc áo dài màu đen thêu chỉ vàng, liền dừng lại, đi tới hành lễ:’’Bệ hạ.’’
Trọng Hoa một thân một mình đi tới, nhàn nhạt nói:’’Đứng lên đi.’’ Nhân tiện đuổi Thiêm Phúc đi:’’Lui ra.’’
Thiêm Phúc sợ hắn muốn chết, không nói hai lời bỏ chạy chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chung Duy Duy không biết Trọng Hoa đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp nhỏ vào giờ này là có ý gì, nhắm mắt nói:’’Bệ hạ, không phải là ngài ở lại Chiêu Nhân cung xử lý chính vụ sao?’’
“Trẫm muốn đi đâu, còn cần báo cho ngươi chuẩn bị?’’ Trọng Hoa đi qua, ôm lấy tảng đá, hơi dùng lực một chút, ôm nó lên rất nhẹ nhàng:’’Để ở chỗ nào?’’
Chung Duy Duy nhanh chóng chỉ chỗ cho hắn:’’Ở đây, ở đây.’’ Bởi vì trong lòng chột dạ, theo bản năng nịnh nọt lấy lòng:’’Bệ hạ cẩn thận, đừng làm đau thắt lưng rồng của ngài.’’
Trọng Hoa thấy dáng vẻ đến mức thổ huyết của nàng, trong mắt hiện lên một ta sung sướng, thờ ơ nói:’’Được rồi, nể tình ngươi làm việc có tâm, không phạt bổng lộc một năm của ngươi, chỉ phạt nửa năm.’’
Cho nên gần đây nàng vẫn không có tiền để cầm? Chung Duy Duy không có sức phản kháng, lười biếng lê bước đi theo sau Trọng Hoa, nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch màu đỏ trên kim quan của hắn, xin thề tương lai nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ khiến hắn gỡ xuống rồi mang đi.
Thời tiết tốt, không khí cuối thu dễ chịu, tâm tình của Trọng Hoa rất tốt, lại câu được câu không nói việc nhà với nàng. Chung Duy Duy dần dần cao hứng, đã thật lâu nàng chưa nói chuyện nhiều như vậy với Trọng Hoa, chỉ làm quân thần, chỉ làm đồng môn, mọi người đều sẽ thoải mái rất nhiều, thật sự là tốt hơn rất nhiều so với tình trạng giương cung bạt kiếm của những ngày trước.
Đến giữa đường, Trọng Hoa bảo Chung Duy Duy quay về:’’Vi phi thấy người phỏng chừng sẽ không thuận khí hơn, lại khóc lần nữa, đoán chừng mắt sẽ mù thật. Trẫm uống chén trà liền đi Chiêu Nhân cung, không cần ngươi theo.’’
Chung Duy Duy cầu còn không được, chuồn về Thanh Tâm điện, mới uống một ngụm trà nóng, liền nhận được tin tức mới nhất của Tây Thúy cung:’’Sau khi bữa tiệc của Hiền phi nương nương kết thúc, Trần quý nhân cố ý nán lại, mật đàm với Hiền phi nương nương.”
Chung Duy Duy mỉm cười, cho nên Trần Tê Vân này đầu quân cho Lữ thị? Trọng Hoa nói không sai, nàng là người đánh cờ, ngược lại bị quân cờ chi phối tâm trí và tâm tình, để mình bị cuốn vào. Trọng Hoa đáng thương, thấy rõ ràng, lại rất sáng suốt, nhưng vẫn luôn bị hậu cung cản tay, nàng đột nhiên có phần hiểu ra vì sao Trọng Hoa luôn không chịu lâm hạnh những cung phi này.
Rõ ràng không thích nhau, hai bên đều là người xa lạ, vì quyền mưu mà ráng làm loại chuyện đó với nhau, giống như là bán mình vậy, người tâm cao khí ngạo như Trọng Hoa vậy, đương nhiên không chịu đựng được. Thế thì, năm đó hắn đột nhiên phản bội nàng, bây giờ còn phải tiếp nhận người khác, chắc rất là thích nữ nhân kia nhỉ?
Từ đó Chung Duy Duy sinh ra vài phần phiền muộn và căm giận, dứt khoát kìm nén tâm tư, chuyên tâm bận rộn chuyện trong tay. Làm xong chuyện rồi, Trọng Hoa còn chưa trở về, nàng lại đi khố phòng luyện tập trà đạo.
Trên bàn trà ở khố phòng đặt một giỏ lá trà tươi mới hái xuống không lâu, Chung Duy Duy chạy đến cầm lên nhìn, chính là lá trà mùa thu của vườn trà Duẫn Tử cung mà ra, chất lượng vô cùng tốt. Chung Duy Duy mở cờ trong bụng, biết đây là của Trọng Hoa bảo người hái rồi đưa tới, liền nhẹ giọng nói:’’Coi như ngươi có lương tâm.’’
Xắn tay áo lên muốn chế trà, gọi Thiêm Phúc tới, dạy nàng nhặt trà:’’Mầm trà màu tím này gọi là Tử Nha, mầm trà hai lá chụm lại vào nhau là Bạch Hợp, phần cuống mầm trà có chứa nhũ màu nâu đậm gọi là Ô Đế, những thứ này đều không thể dùng, phải bỏ đi. Ngoài ra có lỗ sâu đục, khô héo, quá già, cuống trà quá dài cũng phải bỏ đi, chỉ chừa lại loại mầm nhỏ có mầm không lá, giữa mầm có một lá một mầm.’’
Hai người tốn gần một canh giờ mới nhặt xong, Chung Duy Duy lại bảo Thiêm Phúc đi nói với Triệu Hoành Đồ, nàng muốn mượn dùng phòng bếp chưng trà nhỏ của Thanh Tâm điện. Lúc nàng đi theo bên người Vĩnh đế, chỉ phân phó một câu, thì sẽ có cung nhân tẩy sạch nồi chưng dùng để hấp trà, nhóm lửa lên.
Chung Duy Duy vén ống tay áo lên, rửa sạch mầm trà bằng nước suối bốn lần, sạch rồi, mới đem mầm trà bỏ vào nồi chưng, đợi đến khi nước trong nồi sôi, mới đặt nồi hấp vào trong nồi. Nàng một mực chăm chú canh ở bên cạnh, bước chưng trà này có điều cần chú ý, kỹ quá, màu của lá trà sẽ thành màu vàng mùi vị sẽ nhạt, không kỹ, sẽ thành màu xanh đậm, có mùi thảo mộc.
Đợi đến khi chưng trà xong, trời cũng tối, Thiêm Phúc đến nhắc nàng:’’Bệ hạ sắp về rồi, đồng sử phải nhanh chóng dọn dẹp rồi quay về, chuẩn bị trực.’’
Chung Duy Duy không tình nguyện chút nào, chế trà cần chính là làm liền một mạch, dừng lại nửa đường mùi vị sẽ giảm đi nhiều. Nàng định xin nghỉ với Trọng Hoa, dù sao lá trà cũng là hắn sai người đưa cho nàng, hồi đó hắn cũng từng cùng chế trà với nàng, biết kỹ thuật chế trà là như thế nào, có lẽ không đến mức làm khó nàng.
Đang muốn rửa tay đi ra ngoài, bên kia lại truyền tin tới:’’Bệ hạ muốn ở lại Chiêu Nhân cung xử lý chính vụ, tối nay không về.’’
Thiêm Phúc cười vỗ tay:’’Đồng sử vận khí tốt, biết ngài muốn chế trà, tối nay bệ hạ không về.’’
Chung Duy Duy cười cười, coi như là nhận ân tình rồi.
Lúc trà chín, phải dùng nước suối trong nhất xối rửa rất nhiều lần, đợi đến khi trà thấm lạnh rồi, mới thả vào trong mâm ép nhỏ tách nước ra, rồi dùng vải bọc lên lá trà, bên ngoài lại dùng vỏ trúc bó quanh, đặt vào giữa mâm ép lớn, gọi hai người cung nhân tráng kiện nâng tảng đá nặng gần trăm cân ép lên.
Vừa qua một giai đoạn, toàn thân Chung Duy Duy đều là mồ hôi, đoán chừng phải đến nửa đêm mới có thể tiếp tục khâu kế tiếp, trở về phòng tắm rửa rồi ăn ngủ, dặn dò Thiêm phúc nửa đêm gọi nàng dậy.
Ngủ một giấc đến nửa đêm, đổi một bộ áo quần bó làm việc nhà hơi cũ, vấn tóc thành búi nam nhi, dẫn theo Thiêm Phúc đi phòng bếp. Bóng đêm vắng lặng, mấy ngôi sao mờ xa vời phát ra ánh sáng, trong cung hoàn toàn yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.
Đèn trong phòng bếp nhỏ vẫn sáng, Thiêm Phúc đẩy cửa đi vào:’’Hai vị đại ca khổ cực rồi...’’ Thanh âm dừng lại, quay đầu mờ mịt nhìn Chung Duy Duy:’’Đồng sử, người không ở đây, nhất định là ngài không cho tiền thưởng, cho nên bọn họ cảm thấy thiệt thòi, lặng lẽ chạy mất.’’
Chung Duy Duy nhìn khối đá lớn trên mâm ép kia, khóc không ra nước mắt, chỉ bằng hai người là Thiêm Phúc và nàng, coi như là dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể dời xuống được, vẫn cần phải tìm vài tiểu hoạn quan giúp đỡ mới được.
Nàng cắn răng lấy ra một túi bạc vụn cất giấu đã lâu, hào khí vạn trượng nói:’’Đi, đi phòng trực tha mấy người trực đêm đến đây cho ta, nói cho bọn hắn biết, bạc gia có rất nhiều.’’
Thiêm Phúc vui sướng cầm lấy bạc vụn, lẩm bẩm:’’Đồng sử sớm lấy chút bạc ra, nói rõ ràng sớm hơn thì tốt rồi, cũng chẳng đến mức lúc này không tìm được người.’’
Chung Duy DUY giơ tay muốn đánh nàng:’’Ngươi đang nói ta keo kiệt sao?’’
Thiêm Phúc rụt cổ quỳ xuống, Chung Du Duy nói:’’Ơ, hôm này quỳ nhanh thế, ta còn chưa chạm vào ngươi.’’
Bỗng nhiên thấy cạnh cửa lộ ra một góc áo dài màu đen thêu chỉ vàng, liền dừng lại, đi tới hành lễ:’’Bệ hạ.’’
Trọng Hoa một thân một mình đi tới, nhàn nhạt nói:’’Đứng lên đi.’’ Nhân tiện đuổi Thiêm Phúc đi:’’Lui ra.’’
Thiêm Phúc sợ hắn muốn chết, không nói hai lời bỏ chạy chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chung Duy Duy không biết Trọng Hoa đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp nhỏ vào giờ này là có ý gì, nhắm mắt nói:’’Bệ hạ, không phải là ngài ở lại Chiêu Nhân cung xử lý chính vụ sao?’’
“Trẫm muốn đi đâu, còn cần báo cho ngươi chuẩn bị?’’ Trọng Hoa đi qua, ôm lấy tảng đá, hơi dùng lực một chút, ôm nó lên rất nhẹ nhàng:’’Để ở chỗ nào?’’
Chung Duy Duy nhanh chóng chỉ chỗ cho hắn:’’Ở đây, ở đây.’’ Bởi vì trong lòng chột dạ, theo bản năng nịnh nọt lấy lòng:’’Bệ hạ cẩn thận, đừng làm đau thắt lưng rồng của ngài.’’
Tác giả :
Ý Thiên Trọng