Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 12: Quan mới nhậm chức (2)
Hắn muốn uống trà nàng sẽ nấu cho hắn uống sao? Chung Duy Duy làm bộ xem không hiểu ám chỉ của Trọng Hoa, nghiêm nghiêm túc túc mà nói: “Hồi bệ hạ, thần chính là đang cùng Vương Đồng sử thương lượng chuyện làm nhiệm vụ.”
Nhìn Trọng Hoa hơi rũ mắt không lên tiếng, nàng tay chỉ ra từng cái phân tích nói đến: “Đồng sử, chưởng ký cuộc sống hàng ngày cung đình cùng việc yến tiệc cung đình. Tuy rằng tiên đế tấn thiên chưa đầy trăm ngày, nhưng bệ hạ mới từ Thương Sơn nhập kinh không lâu, phủ đệ trước bỏ trống, trong phủ cũng không có nữ quyến, cho nên mọi việc đều nên được chuẩn bị. Nghe nói lễ bộ đã xem danh sách khuê tú vào cung lần này trình lên thái hậu nương nương và trước mặt bệ hạ, xin thỉnh bệ hạ đem ban danh sách ban vi thần xem một chút. Cùng với, không biết bệ hạ có người ngưỡng mộ trong lòng hay không? Nếu có, xin báo cho vi thần, vi thần sẽ ưu tiên an bài quý nhân tý tẩm (hầu ngủ) trước?”
Nàng nói hết một hơi, làm ra mình rất lý trí tỉnh táo và hành vi kiêu ngạo chuyên nghiệp hàng ngày, mỉm cười nhìn về phía Trọng Hoa, bày tỏ lòng trung thành: “Từ trước đến nay hậu cung như triều cục, bệ hạ yên tâm, vi thần cùng ngài quen biết từ nhỏ, đồng môn cùng ra, có tình cảm sư huynh muội, lại nhận được tiên đế giáo huấn nhắc nhở, mặc kệ chuyện gì, thần cũng sẽ đứng về phía bệ hạ. Vì xem gia thế tốt cho người, chuẩn bị việc nhỏ nhặt, miễn đi buồn phiền ở nhà của bệ hạ...”
“Trông cửa hộ chính là Trịnh Cương Trung, chuẩn bị tạp vụ có Triệu Hoành Đồ, ngươi cho rằng ngươi có thể thay thế mọi người bọn họ?” Trọng Hoa không một chút cảm kích, mặt âm trầm chỉ cạnh cửa một cái: “Ngươi đã cảm thấy mình có khả năng như vậy, đi ra chỗ kia mà trông coi!”
Chung Duy Duy quay đầu nhìn lại, Trọng Hoa chỉ chỗ đứng ánh mặt trời đang thịnh, cái ngày nắng nóng này, nếu ai đến chỗ đó phơi nắng đến gần nửa canh giờ, người khác trước hết phải hôn mê. Nghĩ nàng trọng bệnh mới khỏi, thân thể lại không tốt, loại chuyện này vẫn là không cần thể hiện đâu. Nàng lập tức trở lại đường ngay, tươi cười: “Bệ hạ thật lâu không uống trà vi thần nấu đấy? Vi thần hầu hạ bệ hạ uống trà?”
Trọng Hoa chợt đem vật cầm trong tay tấu chương hung hăng đập xuống mặt bàn, tức giận bừng bừng: “Ngươi cho ngươi là ai? Trẫm rời ngươi thì không sống được sao? Thiên hạ này cũng chỉ có một người ngươi tinh thông trà đạo?”
Chung Duy Duy tươi cười không thay đổi, càng cung kính hơn: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ nói phải. Không phải là bệ hạ rời vi thần thì không sống được, mà là vi thần rời bệ hạ thì sống không được.”
Trọng Hoa hung tợn trừng nàng: “Xuống dưới!”
Chung Duy Duy dứt khoát lùi đi rời khỏi, đi tới cạnh cửa xoay người một cái, xoay người rồi sẽ chạy đi, lại bị tiểu hoạn quan ngăn cản: “Chung Đồng sử, ngươi đứng ở nơi này trông coi cửa ra vào đi, ngươi ít việc này còn chưa xong, đã muốn đi sao? Đây là coi rẻ quân uy đó.”
Tiểu hoạn quan này chính là chạy đến trước thượng nghi cục tuyên nàng, lại tặng cho nàng cái liếc mắt, Chung Duy Duy thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, âm hiểm cười: “Vị tiểu công công này rất quen mặt, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Tiểu hoạn quan ưỡn thẳng ngực nhỏ một cái: “Ngự tiền thái giám Lý An Nhân.” Liếc mắt Chung Duy Duy một cái, có hơi đắc ý: “Chung Đồng sử không phải nhận ra được chúng ta, chúng ta trước vẫn theo bệ hạ ở Thương Sơn hầu hạ mà, bệ hạ nhận lệnh nhập kinh, chúng ta mới theo vào cung.”
Hình thức nhỏ mà. Không phải là muốn nói cho nàng biết, thân phận của hắn không giống thường sao? Thảo nào lớn lối như thế. Chung Duy Duy mị cười: “Thảo nào có thể... Ngươi là lúc ta đi mới đến Thương Sơn sao?” So với lai lịch, ai hơn được nàng? Nàng mười năm trước thì cùng Trọng Hoa làm quen, còn thiếu chút nữa thì thành vợ chồng mà.
Lý An Nhân lại liếc nàng trắng mắt: “Ta nhận ra Chung Đồng sử, nghe nói ngươi tham mộ vinh hoa, bội bạc, đứng núi này trông núi nọ, để hưởng phúc, bỏ lại bệ hạ tự mình vào cung. Thế nào, không nghĩ tới bệ hạ thì ra là hoàng tử, hay là tiên đế quyết định nội bộ người kế thừa ngôi vị hoàng đế ư? Có hối hận hay không?”
Chung Duy Duy sắc mặt hơi trắng bệch, cũng có vẻ dửng dưng: “À, hối hận rồi, ruột cũng hối xanh luôn. Đáng tiếc không có thuốc hối hận có thể ăn, không thì ta nhất định tìm cách đến ăn một ít.”
“Chết cũng không hối cải.” Lý An Nhân liếc nàng trắng mắt, vô cùng tức giận đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng lải nhải: “Bệ hạ thực sự là nhân từ, nếu như đổi là ta, đã sớm đem người như thế loạn côn đánh chết. Lôi ra cho chó ăn mất.”
Chung Duy Duy nghe thấy rõ ràng, mỉm cười duỗi người một cái, đi tới chỗ Trọng Hoa chỉ định mà đứng, trước liếc mắt Trọng Hoa một cái, thấy hắn cúi đầu phê tấu chương, vẻ mặt chuyên chú, chẳng giống như là nhìn chằm chằm bộ dáng của nàng, lại lặng lẽ bước từng bước, lướt qua ánh mặt trời để đứng ở trong bóng râm.
Tròn một buổi chiều, Trọng Hoa cũng không để ý nàng, nàng từ mặt trời lặn đứng đến giờ lên đèn, nhìn Trọng Hoa vẫn phê tấu chương, lại triệu triều thần đi vào nghị sự, lại yên ổn hưởng thụ trăm loại món ăn ngon quý và lạ, càng nghĩ, tiền tình hậu sự giống như sợi gai loạn vậy lý sự không rõ, định thả suy nghĩ chuyện không đâu, ánh mắt ngây ngốc mà đâm ở nơi nào, cái gì cũng không chú ý.
Hồi lâu, trống điểm canh hai, Lý An Nhân tức giận bưng hai cái bánh màn thầu cho nàng: “Này, bệ hạ thưởng ngươi cơm tối!”
Chung Duy Duy cười, nhận bánh màn thầu, hô to một tiếng: “Tạ bệ hạ ban ân!”
Trọng Hoa ngồi cao trong điện ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía nàng, hướng nàng ngoắc. Chung Duy Duy cầm bánh màn thầu đi vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Trong ánh đèn trùng trùng điệp điệp, Trọng Hoa giống như thần chi, cao không thể với tới, một đôi tròng mắt đen sẫm mang theo băng hỏa trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết: “Ngươi có cảm tưởng gì?”
Chung Duy Duy nháy mắt vài cái: “Thần ngu dốt, thỉnh bệ hạ chỉ rõ.”
Trọng Hoa lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Chung Duy Duy, không nên thăm dò khôn ngoan giả bộ hồ đồ! Ngươi có muốn Tiểu Đường trở về hay không?”
Chung Duy Duy kéo chặt hông lưng chợt thả lỏng, nàng đem bánh màn thầu đặt một bên, thành tâm thành ý màn hành lễ với Trọng Hoa: “Cầu bệ hạ tha thứ tội thần có mắt không tròng, cư xử ngạo mạn với bệ hạ. Năm đó, cho dù là chết, tội thần cũng không nên rời khỏi Thương Sơn.”
Lời nói này có lẽ bình tâm tĩnh khí, nửa điểm oán hận cũng không có, nhưng Trọng Hoa chính là từ đó nghe được rất nhiều oán hận cùng lệ tình. Hắn cười nhạt: “Ngươi lúc đó muốn chết phải không? Có người bức bách muốn mạng của ngươi? Ngươi cứ khẩn cấp muốn nhất phi trùng thiên thế sao?”
Coi như không chết, cũng cách cái chết không xa. Chung Duy Duy ngực một trận đau nhức chậm chạp, vô số ủy khuất và phẫn nộ, lập tức lại cảm thấy cũng đã qua lâu như thế, nên xảy ra cũng đã xảy ra, rầu rĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Huống chi, người cường thế có quyền vĩnh viễn đều cho là mình có lý không sai, toàn bộ sai lầm đều là của người khác, nàng và hắn kéo chuyện này để làm gì? Hắn nếu như canh cánh trong lòng, nàng liền cứ nhận sai. Lại bái cúi đầu, thành khẩn nói: “Đều là lỗi của tội thần.''
Tư thế nàng đủ thấp, Trọng Hoa lại không cao hứng nổi, ánh mắt của hắn như là rơi xuống trên người Chung Duy Duy, lại hoặc như là rơi xuống nơi xa xuyên thấu qua nàng, tẻ nhạt vô vị: “Đây là danh sách cung phi gần vào cung, ngươi cầm đi.”
Chung Duy Duy tiến lên, đôi mắt rũ xuống tiếp nhận danh sách, trong lúc vô tình đụng chạm đến tay lạnh như băng của Trọng Hoa, nàng lại càng hoảng sợ, mau chóng thu tay lại, đúng lúc Trọng Hoa buông tay, danh sách liền rơi xuống trên mặt đất.
Chung Duy Duy lập tức quỳ gối nhận sai: “Thần tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi thật sự tội đáng chết vạn lần.” Trọng Hoa nghiến răng nghiến lợi, phẩy tay áo bỏ đi.
Chung Duy Duy nhìn bìa gấm đỏ thẫm bên ngoài danh sách, một hồi buồn bã.
Nhìn Trọng Hoa hơi rũ mắt không lên tiếng, nàng tay chỉ ra từng cái phân tích nói đến: “Đồng sử, chưởng ký cuộc sống hàng ngày cung đình cùng việc yến tiệc cung đình. Tuy rằng tiên đế tấn thiên chưa đầy trăm ngày, nhưng bệ hạ mới từ Thương Sơn nhập kinh không lâu, phủ đệ trước bỏ trống, trong phủ cũng không có nữ quyến, cho nên mọi việc đều nên được chuẩn bị. Nghe nói lễ bộ đã xem danh sách khuê tú vào cung lần này trình lên thái hậu nương nương và trước mặt bệ hạ, xin thỉnh bệ hạ đem ban danh sách ban vi thần xem một chút. Cùng với, không biết bệ hạ có người ngưỡng mộ trong lòng hay không? Nếu có, xin báo cho vi thần, vi thần sẽ ưu tiên an bài quý nhân tý tẩm (hầu ngủ) trước?”
Nàng nói hết một hơi, làm ra mình rất lý trí tỉnh táo và hành vi kiêu ngạo chuyên nghiệp hàng ngày, mỉm cười nhìn về phía Trọng Hoa, bày tỏ lòng trung thành: “Từ trước đến nay hậu cung như triều cục, bệ hạ yên tâm, vi thần cùng ngài quen biết từ nhỏ, đồng môn cùng ra, có tình cảm sư huynh muội, lại nhận được tiên đế giáo huấn nhắc nhở, mặc kệ chuyện gì, thần cũng sẽ đứng về phía bệ hạ. Vì xem gia thế tốt cho người, chuẩn bị việc nhỏ nhặt, miễn đi buồn phiền ở nhà của bệ hạ...”
“Trông cửa hộ chính là Trịnh Cương Trung, chuẩn bị tạp vụ có Triệu Hoành Đồ, ngươi cho rằng ngươi có thể thay thế mọi người bọn họ?” Trọng Hoa không một chút cảm kích, mặt âm trầm chỉ cạnh cửa một cái: “Ngươi đã cảm thấy mình có khả năng như vậy, đi ra chỗ kia mà trông coi!”
Chung Duy Duy quay đầu nhìn lại, Trọng Hoa chỉ chỗ đứng ánh mặt trời đang thịnh, cái ngày nắng nóng này, nếu ai đến chỗ đó phơi nắng đến gần nửa canh giờ, người khác trước hết phải hôn mê. Nghĩ nàng trọng bệnh mới khỏi, thân thể lại không tốt, loại chuyện này vẫn là không cần thể hiện đâu. Nàng lập tức trở lại đường ngay, tươi cười: “Bệ hạ thật lâu không uống trà vi thần nấu đấy? Vi thần hầu hạ bệ hạ uống trà?”
Trọng Hoa chợt đem vật cầm trong tay tấu chương hung hăng đập xuống mặt bàn, tức giận bừng bừng: “Ngươi cho ngươi là ai? Trẫm rời ngươi thì không sống được sao? Thiên hạ này cũng chỉ có một người ngươi tinh thông trà đạo?”
Chung Duy Duy tươi cười không thay đổi, càng cung kính hơn: “Bệ hạ bớt giận, bệ hạ nói phải. Không phải là bệ hạ rời vi thần thì không sống được, mà là vi thần rời bệ hạ thì sống không được.”
Trọng Hoa hung tợn trừng nàng: “Xuống dưới!”
Chung Duy Duy dứt khoát lùi đi rời khỏi, đi tới cạnh cửa xoay người một cái, xoay người rồi sẽ chạy đi, lại bị tiểu hoạn quan ngăn cản: “Chung Đồng sử, ngươi đứng ở nơi này trông coi cửa ra vào đi, ngươi ít việc này còn chưa xong, đã muốn đi sao? Đây là coi rẻ quân uy đó.”
Tiểu hoạn quan này chính là chạy đến trước thượng nghi cục tuyên nàng, lại tặng cho nàng cái liếc mắt, Chung Duy Duy thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, âm hiểm cười: “Vị tiểu công công này rất quen mặt, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Tiểu hoạn quan ưỡn thẳng ngực nhỏ một cái: “Ngự tiền thái giám Lý An Nhân.” Liếc mắt Chung Duy Duy một cái, có hơi đắc ý: “Chung Đồng sử không phải nhận ra được chúng ta, chúng ta trước vẫn theo bệ hạ ở Thương Sơn hầu hạ mà, bệ hạ nhận lệnh nhập kinh, chúng ta mới theo vào cung.”
Hình thức nhỏ mà. Không phải là muốn nói cho nàng biết, thân phận của hắn không giống thường sao? Thảo nào lớn lối như thế. Chung Duy Duy mị cười: “Thảo nào có thể... Ngươi là lúc ta đi mới đến Thương Sơn sao?” So với lai lịch, ai hơn được nàng? Nàng mười năm trước thì cùng Trọng Hoa làm quen, còn thiếu chút nữa thì thành vợ chồng mà.
Lý An Nhân lại liếc nàng trắng mắt: “Ta nhận ra Chung Đồng sử, nghe nói ngươi tham mộ vinh hoa, bội bạc, đứng núi này trông núi nọ, để hưởng phúc, bỏ lại bệ hạ tự mình vào cung. Thế nào, không nghĩ tới bệ hạ thì ra là hoàng tử, hay là tiên đế quyết định nội bộ người kế thừa ngôi vị hoàng đế ư? Có hối hận hay không?”
Chung Duy Duy sắc mặt hơi trắng bệch, cũng có vẻ dửng dưng: “À, hối hận rồi, ruột cũng hối xanh luôn. Đáng tiếc không có thuốc hối hận có thể ăn, không thì ta nhất định tìm cách đến ăn một ít.”
“Chết cũng không hối cải.” Lý An Nhân liếc nàng trắng mắt, vô cùng tức giận đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng lải nhải: “Bệ hạ thực sự là nhân từ, nếu như đổi là ta, đã sớm đem người như thế loạn côn đánh chết. Lôi ra cho chó ăn mất.”
Chung Duy Duy nghe thấy rõ ràng, mỉm cười duỗi người một cái, đi tới chỗ Trọng Hoa chỉ định mà đứng, trước liếc mắt Trọng Hoa một cái, thấy hắn cúi đầu phê tấu chương, vẻ mặt chuyên chú, chẳng giống như là nhìn chằm chằm bộ dáng của nàng, lại lặng lẽ bước từng bước, lướt qua ánh mặt trời để đứng ở trong bóng râm.
Tròn một buổi chiều, Trọng Hoa cũng không để ý nàng, nàng từ mặt trời lặn đứng đến giờ lên đèn, nhìn Trọng Hoa vẫn phê tấu chương, lại triệu triều thần đi vào nghị sự, lại yên ổn hưởng thụ trăm loại món ăn ngon quý và lạ, càng nghĩ, tiền tình hậu sự giống như sợi gai loạn vậy lý sự không rõ, định thả suy nghĩ chuyện không đâu, ánh mắt ngây ngốc mà đâm ở nơi nào, cái gì cũng không chú ý.
Hồi lâu, trống điểm canh hai, Lý An Nhân tức giận bưng hai cái bánh màn thầu cho nàng: “Này, bệ hạ thưởng ngươi cơm tối!”
Chung Duy Duy cười, nhận bánh màn thầu, hô to một tiếng: “Tạ bệ hạ ban ân!”
Trọng Hoa ngồi cao trong điện ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía nàng, hướng nàng ngoắc. Chung Duy Duy cầm bánh màn thầu đi vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Trong ánh đèn trùng trùng điệp điệp, Trọng Hoa giống như thần chi, cao không thể với tới, một đôi tròng mắt đen sẫm mang theo băng hỏa trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết: “Ngươi có cảm tưởng gì?”
Chung Duy Duy nháy mắt vài cái: “Thần ngu dốt, thỉnh bệ hạ chỉ rõ.”
Trọng Hoa lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Chung Duy Duy, không nên thăm dò khôn ngoan giả bộ hồ đồ! Ngươi có muốn Tiểu Đường trở về hay không?”
Chung Duy Duy kéo chặt hông lưng chợt thả lỏng, nàng đem bánh màn thầu đặt một bên, thành tâm thành ý màn hành lễ với Trọng Hoa: “Cầu bệ hạ tha thứ tội thần có mắt không tròng, cư xử ngạo mạn với bệ hạ. Năm đó, cho dù là chết, tội thần cũng không nên rời khỏi Thương Sơn.”
Lời nói này có lẽ bình tâm tĩnh khí, nửa điểm oán hận cũng không có, nhưng Trọng Hoa chính là từ đó nghe được rất nhiều oán hận cùng lệ tình. Hắn cười nhạt: “Ngươi lúc đó muốn chết phải không? Có người bức bách muốn mạng của ngươi? Ngươi cứ khẩn cấp muốn nhất phi trùng thiên thế sao?”
Coi như không chết, cũng cách cái chết không xa. Chung Duy Duy ngực một trận đau nhức chậm chạp, vô số ủy khuất và phẫn nộ, lập tức lại cảm thấy cũng đã qua lâu như thế, nên xảy ra cũng đã xảy ra, rầu rĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Huống chi, người cường thế có quyền vĩnh viễn đều cho là mình có lý không sai, toàn bộ sai lầm đều là của người khác, nàng và hắn kéo chuyện này để làm gì? Hắn nếu như canh cánh trong lòng, nàng liền cứ nhận sai. Lại bái cúi đầu, thành khẩn nói: “Đều là lỗi của tội thần.''
Tư thế nàng đủ thấp, Trọng Hoa lại không cao hứng nổi, ánh mắt của hắn như là rơi xuống trên người Chung Duy Duy, lại hoặc như là rơi xuống nơi xa xuyên thấu qua nàng, tẻ nhạt vô vị: “Đây là danh sách cung phi gần vào cung, ngươi cầm đi.”
Chung Duy Duy tiến lên, đôi mắt rũ xuống tiếp nhận danh sách, trong lúc vô tình đụng chạm đến tay lạnh như băng của Trọng Hoa, nàng lại càng hoảng sợ, mau chóng thu tay lại, đúng lúc Trọng Hoa buông tay, danh sách liền rơi xuống trên mặt đất.
Chung Duy Duy lập tức quỳ gối nhận sai: “Thần tội đáng chết vạn lần.”
“Ngươi thật sự tội đáng chết vạn lần.” Trọng Hoa nghiến răng nghiến lợi, phẩy tay áo bỏ đi.
Chung Duy Duy nhìn bìa gấm đỏ thẫm bên ngoài danh sách, một hồi buồn bã.
Tác giả :
Ý Thiên Trọng