Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie
Chương 19: Ngưu tầm ngưu mã tầm mã
Beta: Lan Chi
Chỉ là hắn không nghĩ tới Mặc Văn lại yêu vợ như vậy, dù cho cô đã biến thành Zombie cũng không rời bỏ cô.
Trương Hâm vẫn luôn cho rằng từ khi xảy ra tận thế đến bây giờ trong mắt hắn cũng chỉ còn lại lợi ích, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thái độ Mặc Văn đối với Vu Lam, trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.
“Lam Lam. ” Sau khi Trương Hâm đi không lâu Mạc Văn liền ôm lấy Vu Lam vào trong phòng ngủ, ngồi bên mép giường lấy ra hai bộ quần áo dự định thay cho Vu Lam.
Vu Lam nằm sấp trên giường, tùy hắn loay hoay.
Bỏ đi quần áo bẩn trên người Vu Lam, ánh mắt Mặc Văn không kiềm chế được đặt trên lưng Vu Lam, con ngươi từ từ mở rộng, cực kỳ thâm thúy.
Vết thương đạn bắn phía sau lưng Vu Lam đã biến mất không còn thấy nửa, bây giờ sống lưng cô cũng không còn giống như nhân loại trắng như tuyết nửa, màu sắc tím bầm, sờ lên cảm giác cũng không được tốt lắm, nhưng mà Mặc Văn chính là yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve một lần lại một lần. Hắn si mê nằm nghiêng bên người Vu Lam, nụ hôn êm ái rơi xuống.
Sau một lúc lâu Mặc Văn mới cưỡng ép khống chế chính mình tỉnh táo lại, đứng lên cầm quần áo mới thay cho Vu Lam.
Cái bộ dáng tinh tế không giống như là đang giúp người khác mặc quần áo, ngược lại giống như đang trang hoàng cho búp bê xinh đẹp hơn. Khóe miệng hắn không tự chủ nâng lên nụ cười, thỏa mãn ôm Vu Lam cười nói, “Anh thích người khác gọi em là vợ của anh.”
Vu Lam nghiêng đầu một cái, vương cánh tay khô khốc ra vòng lấy Mặc Văn, sau đó rất vui vẻ ở trên cổ hắn hôn một cái.
Cô thích đồ chơi của cô làm như vậy với cô, bây giờ cô cũng có thể làm vậy với đồ chơi rồi.
Môi Vu Lam rất lạnh, nhưng mà Mặc Văn vẫn cảm thấy nơi cổ nóng bỏng vô cùng.
Càng dùng sức ôm Vu Lam, hắn chỉ cảm thấy nơi trái tim đang đập điên cuồng.
“Anh yêu em, Lam Lam anh yêu em!”
Âm thanh tỏ tình điên cuồng nóng bỏng cộng thêm lực đạo như muốn đem người trong ngực vò nát, cho dù bây giờ Vu Lam cái gì cũng không hiểu nhưng vẫn cảm giác được một tia khiếp ý vô hình.
Cô làm bộ đáng thương hề hề nháy mắt một cái, nhỏ giọng kêu “Ô ô ” hai tiếng.
Mà vào giờ phút này, tại tiếp nhận thành lại có người đang vì sự mất tích của Mặc Văn mà sứt đầu bể trán.
“Ngươi tìm được người rồi sao? ” một thiếu niên khuôn mặt thanh tú ngồi trên ghế da, nhìn qua bất quá mới mười tám mười chín, nhưng lại cho người khác cảm giác cực kỳ âm nhu. Tay trái của hắn nhẹ nhàng chạm vào nếp nhăn trên vạt áo, trong lúc vô tình lộ ra trên mu bàn tay một nhóm vết sẹo khó coi.
“Đã tìm được chỗ ở bây giờ của Tứ Kha. ” trong phòng một người thiếu niên khác ngồi trong bóng đêm, chẳng qua là cặp mắt kia lại sáng lạ thường, “Tu Tề, cái tên Tứ Kha kia là thương nhân di động của tiếp nhận thành, ngươi ra tay vẫn nên nhẹ một chút sẽ tốt hơn.”
Thiếu niên được gọi là Tu Tề mím môi cười một tiếng, đáy mắt màu mực lóe lên một đạo hàn quang, “Thôi đi Túy Vô Dạ, ngươi và Túy Lẫm Tuyết em ngươi đều không phải là cái thứ tốt lành gì, ngươi cũng đừng ở chỗ này giả mù sa mưa lo lắng cho người khác nửa.”
Túy Vô Dạ cười không ra tiếng, từ trong bóng tối đi ra lười biếng duỗi người, dung mạo của hắn nhìn qua không giống Tu Tề âm nhu như vậy, ngược lại mang theo ánh mặt trời của thiếu niên đặc hữu cởi mở.
“Ta nhớ được có một câu gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nói đúng hơn chính là chỉ chúng ta đi?”
“Đừng đem ta cùng ngươi đặt chung một chỗ.” Tu Tề hừ lạnh một tiếng, đứng lên đem cái chông ống khóa quấn ở trên cánh tay, trên cánh tay hắn quấn một tầng cách ly dùng để bảo vệ an toàn cho tay, ngược lại không cần lo lắng khóa sắt của chông làm bị thương chính mình.
Cái bảo vệ tay kia nhìn qua cực kỳ co dãn, cho dù cột thật chặt vào trên cánh tay cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Bây giờ liền đi? ” Túy Vô Dạ liếc nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đang gần xuống núi, cởi mở cười nói, “Cái thời điểm này quả thật không tệ.”
Tu Tề lười nói nhiều cùng Túy Vô Dạ, hắn kéo cửa đi ra ngoài, chú ý tới Túy Vô Dạ đi bên người, hắn không khỏi lần nữa hừ lạnh một tiếng.
Túy Vô Dạ vẫn cười như cũ, thật giống như hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Tu Tề.
Cho dù là gần đến đêm nhưng tiếp nhận thành vẫn luôn người người tấp nập, huyên náo dị thường. Không ít nhà giao dịch buôn bán đã lên đèn sáng trưng, bọn họ nắm kèn thét, không hài lòng giao dịch giá cả với khách hàng đang trả giá, chẳng qua là đứng ở trước mặt bạn hàng không nói tiếng nào, dường như lời nói bất đồng, trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mệt mỏi.
Người lui tới có, dị năng giả đang làm nhiệm vụ dị năng, có người bình thường tới đi vội vàng mặt mũi chán chường, cũng có nữ nhân mặt mũi kiều mị quần áo hở hang.
Túy Vô Dạ hướng về phía một người đẹp đi tới huýt sáo, thấy nữ nhân kia thẹn thùng rũ đầu xuống sau mới cười nói với Tu Tề, “Ngươi biết không Tu Tề, ta thật sự quá yêu cái tận thế này.”
“Bởi vì ở tận thế ngươi có thể tùy tiện chơi gái? ” Tu Tề né tránh một người nam hán, nhàn nhạt nói, “Ngươi thích chơi đùa làm sao là chuyện của ngươi, ta bây giờ chỉ muốn biết Tứ Kha ở nơi nào.”
“Tiếp nhận khu tây đường mười hai. ” Túy Vô Dạ buông tay cười, đáy mắt lại hiện đầy giễu cợt, “Ngươi nói buồn cười hay không, lại có người ở tiếp nhận thành tố cáo lão đại.”
Tại thời điểm Túy Vô Dạ mới vừa nghe được tin tức Tứ Kha tố cáo lên tiếp nhận thành hắn có chút không dám tin tưởng, hắn tìm thủ lĩnh gần nửa năm bây giờ có thể coi là có tin tức.
“Chung quy là có mấy người muốn chết mà. ” Tu Tề cũng cười, hắn cười lên cực kỳ âm nhu, làm cho người ta phát rét, “Bất quá cũng nhờ có hắn chúng ta mới có thể biết lão đại đang ở đâu.”
Hai người đi qua khu nhất huyên náo tới khu tây, nhìn thấy khu phố trong nháy mắt biến hóa an tĩnh Túy Vô Dạ thở dài nói, “Cái khu này cũng quá an tĩnh đi, tựa như phần mộ, Lẫm Tuyết thích chỗ như vậy, ta lại không thích.”
“Ngươi cho rằng ai cũng om sòm giống như ngươi ” Tu Tề cười lạnh nói, “Nói đến đây ta còn quên hỏi ngươi, Túy Lẫm Tuyết đi đâu thế?”
“Lẫm Tuyết với chúng ta không giống nhau. ” Túy Vô Dạ làm bộ làm tịch lắc đầu nói, “Cô có thể thiện lương, ngay cả một con thỏ cũng không nỡ giết.”
“Ngươi sờ cái tấm da mà em ngươi tặng cho ta này, rồi ngươi hãy trở lại cùng ta nói bậy bạ. ” Tu Tề chỉ chỉ bảo vệ tay của mình, sau đó xoay người đi vào một cái ngõ vắng vẻ tiếp tục hỏi, “Ngươi còn chưa nói cô ta đi nơi nào.”
“Cô ấy trở về nam bộ rồi, dù sao chúng ta mấy ngày nay không có chuyện gì làm cô ấy giúp ta giải quyết việc phía trước.” nhìn thấy trên vách tường đánh dấu “12 ” nụ cười của Túy Vô Dạ càng nồng đậm hơn.
Biết Túy Lẫm Tuyết đã đi đâu Tu Tề cũng không hỏi thêm nữa, bây giờ hắn đã đến khu phố mười hai, nhìn từng tầng lầu kia lại cau mày hỏi, “Người ở tầng nào?”
“Số 3 tầng bảy. ” Túy Vô Dạ nhàn nhạt đáp, hắn chú ý tới phía trước mấy nam nhân đang đánh nhau, không hứng thú mở rộng tầm mắt.
Mấy nam nhân kia đánh chết đi sống lại, nhưng người chung quanh lại không có ý muốn xem náo nhiệt, bọn họ thần sắc vội vã, đối với loại tình huống này đã thành thói quen.
“Ta nhớ thời điểm trước tận thế loại chuyện này luôn có không ít người vây xem. ” bọn họ rất ít khi nhớ tới sự tình trước tận thế, Túy Vô Dạ cũng chỉ là thuận miệng nói ra cũng không muốn nói tiếp nửa.
Tu Tề ngay cả ánh mắt đều lười cho Túy Vô Dạ, hắn trực tiếp đi vào lầu số 3 hướng về phía tầng bảy mà đi, trong hành lang rất tối, lại hoàn toàn không làm giảm tốc độ của hắn.
Thấy vậy Túy Vô Dạ không thú vị giang tay, cũng nhanh chân đuổi theo.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Mặc Văn lại yêu vợ như vậy, dù cho cô đã biến thành Zombie cũng không rời bỏ cô.
Trương Hâm vẫn luôn cho rằng từ khi xảy ra tận thế đến bây giờ trong mắt hắn cũng chỉ còn lại lợi ích, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thái độ Mặc Văn đối với Vu Lam, trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.
“Lam Lam. ” Sau khi Trương Hâm đi không lâu Mạc Văn liền ôm lấy Vu Lam vào trong phòng ngủ, ngồi bên mép giường lấy ra hai bộ quần áo dự định thay cho Vu Lam.
Vu Lam nằm sấp trên giường, tùy hắn loay hoay.
Bỏ đi quần áo bẩn trên người Vu Lam, ánh mắt Mặc Văn không kiềm chế được đặt trên lưng Vu Lam, con ngươi từ từ mở rộng, cực kỳ thâm thúy.
Vết thương đạn bắn phía sau lưng Vu Lam đã biến mất không còn thấy nửa, bây giờ sống lưng cô cũng không còn giống như nhân loại trắng như tuyết nửa, màu sắc tím bầm, sờ lên cảm giác cũng không được tốt lắm, nhưng mà Mặc Văn chính là yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve một lần lại một lần. Hắn si mê nằm nghiêng bên người Vu Lam, nụ hôn êm ái rơi xuống.
Sau một lúc lâu Mặc Văn mới cưỡng ép khống chế chính mình tỉnh táo lại, đứng lên cầm quần áo mới thay cho Vu Lam.
Cái bộ dáng tinh tế không giống như là đang giúp người khác mặc quần áo, ngược lại giống như đang trang hoàng cho búp bê xinh đẹp hơn. Khóe miệng hắn không tự chủ nâng lên nụ cười, thỏa mãn ôm Vu Lam cười nói, “Anh thích người khác gọi em là vợ của anh.”
Vu Lam nghiêng đầu một cái, vương cánh tay khô khốc ra vòng lấy Mặc Văn, sau đó rất vui vẻ ở trên cổ hắn hôn một cái.
Cô thích đồ chơi của cô làm như vậy với cô, bây giờ cô cũng có thể làm vậy với đồ chơi rồi.
Môi Vu Lam rất lạnh, nhưng mà Mặc Văn vẫn cảm thấy nơi cổ nóng bỏng vô cùng.
Càng dùng sức ôm Vu Lam, hắn chỉ cảm thấy nơi trái tim đang đập điên cuồng.
“Anh yêu em, Lam Lam anh yêu em!”
Âm thanh tỏ tình điên cuồng nóng bỏng cộng thêm lực đạo như muốn đem người trong ngực vò nát, cho dù bây giờ Vu Lam cái gì cũng không hiểu nhưng vẫn cảm giác được một tia khiếp ý vô hình.
Cô làm bộ đáng thương hề hề nháy mắt một cái, nhỏ giọng kêu “Ô ô ” hai tiếng.
Mà vào giờ phút này, tại tiếp nhận thành lại có người đang vì sự mất tích của Mặc Văn mà sứt đầu bể trán.
“Ngươi tìm được người rồi sao? ” một thiếu niên khuôn mặt thanh tú ngồi trên ghế da, nhìn qua bất quá mới mười tám mười chín, nhưng lại cho người khác cảm giác cực kỳ âm nhu. Tay trái của hắn nhẹ nhàng chạm vào nếp nhăn trên vạt áo, trong lúc vô tình lộ ra trên mu bàn tay một nhóm vết sẹo khó coi.
“Đã tìm được chỗ ở bây giờ của Tứ Kha. ” trong phòng một người thiếu niên khác ngồi trong bóng đêm, chẳng qua là cặp mắt kia lại sáng lạ thường, “Tu Tề, cái tên Tứ Kha kia là thương nhân di động của tiếp nhận thành, ngươi ra tay vẫn nên nhẹ một chút sẽ tốt hơn.”
Thiếu niên được gọi là Tu Tề mím môi cười một tiếng, đáy mắt màu mực lóe lên một đạo hàn quang, “Thôi đi Túy Vô Dạ, ngươi và Túy Lẫm Tuyết em ngươi đều không phải là cái thứ tốt lành gì, ngươi cũng đừng ở chỗ này giả mù sa mưa lo lắng cho người khác nửa.”
Túy Vô Dạ cười không ra tiếng, từ trong bóng tối đi ra lười biếng duỗi người, dung mạo của hắn nhìn qua không giống Tu Tề âm nhu như vậy, ngược lại mang theo ánh mặt trời của thiếu niên đặc hữu cởi mở.
“Ta nhớ được có một câu gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nói đúng hơn chính là chỉ chúng ta đi?”
“Đừng đem ta cùng ngươi đặt chung một chỗ.” Tu Tề hừ lạnh một tiếng, đứng lên đem cái chông ống khóa quấn ở trên cánh tay, trên cánh tay hắn quấn một tầng cách ly dùng để bảo vệ an toàn cho tay, ngược lại không cần lo lắng khóa sắt của chông làm bị thương chính mình.
Cái bảo vệ tay kia nhìn qua cực kỳ co dãn, cho dù cột thật chặt vào trên cánh tay cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Bây giờ liền đi? ” Túy Vô Dạ liếc nhìn ngoài cửa sổ mặt trời đang gần xuống núi, cởi mở cười nói, “Cái thời điểm này quả thật không tệ.”
Tu Tề lười nói nhiều cùng Túy Vô Dạ, hắn kéo cửa đi ra ngoài, chú ý tới Túy Vô Dạ đi bên người, hắn không khỏi lần nữa hừ lạnh một tiếng.
Túy Vô Dạ vẫn cười như cũ, thật giống như hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Tu Tề.
Cho dù là gần đến đêm nhưng tiếp nhận thành vẫn luôn người người tấp nập, huyên náo dị thường. Không ít nhà giao dịch buôn bán đã lên đèn sáng trưng, bọn họ nắm kèn thét, không hài lòng giao dịch giá cả với khách hàng đang trả giá, chẳng qua là đứng ở trước mặt bạn hàng không nói tiếng nào, dường như lời nói bất đồng, trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mệt mỏi.
Người lui tới có, dị năng giả đang làm nhiệm vụ dị năng, có người bình thường tới đi vội vàng mặt mũi chán chường, cũng có nữ nhân mặt mũi kiều mị quần áo hở hang.
Túy Vô Dạ hướng về phía một người đẹp đi tới huýt sáo, thấy nữ nhân kia thẹn thùng rũ đầu xuống sau mới cười nói với Tu Tề, “Ngươi biết không Tu Tề, ta thật sự quá yêu cái tận thế này.”
“Bởi vì ở tận thế ngươi có thể tùy tiện chơi gái? ” Tu Tề né tránh một người nam hán, nhàn nhạt nói, “Ngươi thích chơi đùa làm sao là chuyện của ngươi, ta bây giờ chỉ muốn biết Tứ Kha ở nơi nào.”
“Tiếp nhận khu tây đường mười hai. ” Túy Vô Dạ buông tay cười, đáy mắt lại hiện đầy giễu cợt, “Ngươi nói buồn cười hay không, lại có người ở tiếp nhận thành tố cáo lão đại.”
Tại thời điểm Túy Vô Dạ mới vừa nghe được tin tức Tứ Kha tố cáo lên tiếp nhận thành hắn có chút không dám tin tưởng, hắn tìm thủ lĩnh gần nửa năm bây giờ có thể coi là có tin tức.
“Chung quy là có mấy người muốn chết mà. ” Tu Tề cũng cười, hắn cười lên cực kỳ âm nhu, làm cho người ta phát rét, “Bất quá cũng nhờ có hắn chúng ta mới có thể biết lão đại đang ở đâu.”
Hai người đi qua khu nhất huyên náo tới khu tây, nhìn thấy khu phố trong nháy mắt biến hóa an tĩnh Túy Vô Dạ thở dài nói, “Cái khu này cũng quá an tĩnh đi, tựa như phần mộ, Lẫm Tuyết thích chỗ như vậy, ta lại không thích.”
“Ngươi cho rằng ai cũng om sòm giống như ngươi ” Tu Tề cười lạnh nói, “Nói đến đây ta còn quên hỏi ngươi, Túy Lẫm Tuyết đi đâu thế?”
“Lẫm Tuyết với chúng ta không giống nhau. ” Túy Vô Dạ làm bộ làm tịch lắc đầu nói, “Cô có thể thiện lương, ngay cả một con thỏ cũng không nỡ giết.”
“Ngươi sờ cái tấm da mà em ngươi tặng cho ta này, rồi ngươi hãy trở lại cùng ta nói bậy bạ. ” Tu Tề chỉ chỉ bảo vệ tay của mình, sau đó xoay người đi vào một cái ngõ vắng vẻ tiếp tục hỏi, “Ngươi còn chưa nói cô ta đi nơi nào.”
“Cô ấy trở về nam bộ rồi, dù sao chúng ta mấy ngày nay không có chuyện gì làm cô ấy giúp ta giải quyết việc phía trước.” nhìn thấy trên vách tường đánh dấu “12 ” nụ cười của Túy Vô Dạ càng nồng đậm hơn.
Biết Túy Lẫm Tuyết đã đi đâu Tu Tề cũng không hỏi thêm nữa, bây giờ hắn đã đến khu phố mười hai, nhìn từng tầng lầu kia lại cau mày hỏi, “Người ở tầng nào?”
“Số 3 tầng bảy. ” Túy Vô Dạ nhàn nhạt đáp, hắn chú ý tới phía trước mấy nam nhân đang đánh nhau, không hứng thú mở rộng tầm mắt.
Mấy nam nhân kia đánh chết đi sống lại, nhưng người chung quanh lại không có ý muốn xem náo nhiệt, bọn họ thần sắc vội vã, đối với loại tình huống này đã thành thói quen.
“Ta nhớ thời điểm trước tận thế loại chuyện này luôn có không ít người vây xem. ” bọn họ rất ít khi nhớ tới sự tình trước tận thế, Túy Vô Dạ cũng chỉ là thuận miệng nói ra cũng không muốn nói tiếp nửa.
Tu Tề ngay cả ánh mắt đều lười cho Túy Vô Dạ, hắn trực tiếp đi vào lầu số 3 hướng về phía tầng bảy mà đi, trong hành lang rất tối, lại hoàn toàn không làm giảm tốc độ của hắn.
Thấy vậy Túy Vô Dạ không thú vị giang tay, cũng nhanh chân đuổi theo.
Tác giả :
Mặc Nhãn Miêu Giả