Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
Chương 32
Dã Miêu đập vào đầu tôi một cái, “Đừng có lề mề nữa, nhất định là đi đánh đám ban nãy. Tớ đi xem thế nào, cậu đi gọi đám Áp Tử đi!”
Áp Tử?
Ai?
“Áp Tử là ai?” O(╯□╰)o …
Hỏi xong tôi thật sự hơi 囧, vì sao tôi chẳng có tý ấn tượng nào về sự tồn tại của người này thế…
“Mạc Lệ Hoa! Hôm nay cậu bị sao đấy? Có phải muốn nhìn Sở Diệc Nhiên bị người ta đánh chết không hả?” Dã Miêu rõ ràng đã tức giận, nhìn như thể muốn đập tôi một trận.
Tôi cười gượng, có chút chột dạ, “Thế Áp Tử đó giờ đang ở đâu?”
Ông xã nhưng lại nhìn thẳng vào A Khiêu kia, đĩnh đạc như núi, hỏi, “Người hiện tại đang ở đâu?”
Tôi quay lại hỏi anh, “Ai?”
A Khiêu có vẻ đã bị hù dọa bởi khí thế của chồng tôi, kinh ngạc không mở nổi miệng. Ông xã nhướn mày, bắt chước câu nói của Dã Miêu, “Cậu muốn nhìn cậu ta bị đánh chết à?”
Tôi choáng một lúc, đã biết “cậu ta” trong lời ông xã là chỉ Sở Diệc Nhiên. Lẽ nào anh định tự mình ra trận à? Thế tôi gọi cảnh sát được không?
Vãi, tôi phát hiện người ta cứ bảo người lớn lên sẽ chín chắn hơn, nhưng nói toạc ra thì là nhát gan hơn nên lúc nào cũng sợ chết, sợ phiền.
Cái khí khái anh hùng “nghé con không sợ hổ” lúc nào đều bị ném hết lên chín từng mây.
Nhưng mà ông xã, anh… có thể không dũng cảm như thế được không?
“Ở… ở bên kia!” A Khiêu chỉ sang một hướng, có vẻ là dựa vào trực giác.
Dã Miêu thấy mình bị bỏ qua một bên thì tức đến nghiến răng ken két, nhưng cũng không nói gì nữa mà chạy thẳng theo hướng ngược lại, có vẻ như là đi gọi thêm người. Tôi nghĩ con bé cũng không trông mong gì ở tôi…
Ông xã nhìn tôi, phân phó, “Em đợi ở đây.” Sau đó chạy theo hướng A Khiêu vừa chỉ.
Làm sao được?!
Tôi chạy nhanh đuổi theo, không kìm được lo lắng, hỏi thẳng, “Anh có đánh được không?”
Anh nhìn tôi, nói đơn giản nhưng rành mạch, “Được.”
A… Tự tin thế cơ à?
Tôi nhìn A Khiêu đang sốt ruột, không thể làm hành vi vô đạo đức là kéo anh lại không cho anh đi. Dù sao người bị đánh cũng là Sở Diệc Nhiên, là bạn tốt của tôi. Hơn nữa loại chuyện đánh nhau này có khi quan trọng nhất là thời cơ, cứu người như cứu hỏa.
Nhưng mà tự nhiên có cảm giác ông xã chỉ đang muốn chứng minh với tôi rằng anh cũng chẳng kém gì Sở Diệc Nhiên…
Đổ mồ hôi…
Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra, lúc bé ông xã bị người ta sỉ nhục cũng từng đánh nhau với học sinh lớp trên cơ mà… Nhưng mà tôi quên hỏi anh ai thắng ai thua mất rồi = =
Tôi đành nhắm mắt bám đít anh, rõ ràng là lo muốn chết nhưng không hiểu sao cũng thấy hơi bị kích thích… Khụ, quả nhiên là tôi cũng có tinh thần mạo hiểm, lại nghĩ đến cuộc đời đã có đến mấy chuyện bất bình thường rồi ~ Vỗ ngực, khí thế cao tận trời xanh mà nói, “Chờ lát nữa em sẽ giúp anh!”
Tôi chỉ sợ đau thôi = =
Ông xã nhìn tôi, rõ ràng là để tôi qua một bên.
Chỗ đó cũng không xa, đi một lúc tôi đã nghe được tiếng đánh nhau. Tôi nghĩ chắc không phải Sở Diệc Nhiên vẫn đứng chỉ đi xung quanh khu vực tiệm cắt tóc đấy chứ? Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng quyết định không áp chuyện này vào người mình…
Rẽ vào một cái ngõ, tôi dừng lại thở mạnh. Cứ tưởng là sẽ thấy một đám “dân anh chị” cầm côn cầm dao rồi mấy trăm người lao vào đánh nhau, nhưng hóa ra tôi nghĩ quá nhiều, chỉ có bốn năm người lao vào đánh một mình Sở Diệc Nhiên.
Sở Diệc Nhiên rõ ràng là cái loại không sợ chết tôi vừa nói. Dù bị người ta đánh thế nào thì cũng tỏ vẻ không muốn sống, khí thế rất mạnh mẽ. Bị đánh một đòn thì nhất định phải trả một đá.
Tôi nhìn cũng sợ hãi rùng mình, ông xã lại tiến lên gia nhập cuộc chiến.
Tim tôi đột nhiên được gia tốc, lo lắng cũng tăng lên. Nhưng mà ông xã vừa tiến lên là đã nghiêng người đá tên này đạp tên kia, tư thế cực kỳ đẹp trai, tôi thấy đó là do nhiệt huyết tăng lên. Nghĩ một lát, cảm thấy còn trẻ đánh nhau cũng chẳng có gì quá đáng, đánh mấy đòn cũng chẳng sao, bèn kệ bọn họ…
Có điều hai đấu năm thì lực lượng chênh lệnh nhau quá…
Mặt A Khiêu bị trầy chút da, nhưng tôi vẫn lo cậu ta lâm trận rồi bỏ chạy, hơn nữa lúc nãy bị ảnh hưởng từ Dã Miêu, thốt lên, “Mẹ nó, cậu còn đứng đây làm cái gì? Mau vào hỗ trợ đi chứ!”
A Khiêu a một tiếng rồi mới hiểu ra, nắm tay lại, vừa hét “A ~” vừa lao tới.
Tôi thấy cuộc sống thế này đủ kích thích rồi, tim đập bình bịch mãi không dừng.
Ba đánh năm nên đã khá hơn nhiều rồi.
Thân thủ của ông xã linh hoạt hơn tôi nghĩ, cũng hung ác hơn tôi tưởng, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại không biết nhẹ tay, thoáng cái đã đấm gục hai tên.
Sở Diệc Nhiên cũng không yếu thế. Không còn bị tấn công đồng loạt nữa nên ra tay cũng nhanh hơn nhiều, anh ta nhịn đau, đá, tóm, ngã, lại tung thêm một đòn, cũng hạ được hai tên.
Còn cái tên đang đánh với A Khiêu thấy vậy bèn quay đầu bỏ chạy, chạy rất xa.
Tôi đã thấy được uy vũ đặc biệt của ông xã.
Đột nhiên Sở Diệc Nhiên tỏ ra khí phách của một đại ca, đôi mắt to mày rậm nhìn cái cằm của chồng tôi, “Cậu là ai?”
Nhìn xuống đồng phục anh, nhếch miệng vẻ khinh thường.
A, quả thật là vì thân phận chênh lệch quá nhiều nên chúng tôi thường không ưa đám học sinh xuất sắc đó.
Tôi ngẫm nghĩ, có phải giờ tôi nên xuất hiện hay không? Có điều vừa bước một bước thì lại do dự, cảm thấy nếu cứ chạy ra ôm ông xã như thế thì không thích hợp.
Sở Diệc Nhiên nhìn đám đang nằm trên mặt đất, hét lên một câu trong phim thần tượng, “Còn chưa cút đi?”
Đám người kia vội đứng lên, cụp đuôi chạy đi.
Xong Sở Diệc Nhiên mới nhìn ông xã, miệng nhếch lên cười châm biếm, “Cảm ơn ~”
Vãi, sao gần đây đứa nào cũng chảnh chọe như vậy?!
Ông xã nhìn anh ta, không nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Cái nhìn đó không hiểu sao lại làm tôi thẹn thùng, hơi né đi, nhưng mà tôi cũng đã nhận được thông điệp trong ánh mắt anh ~
Anh cũng làm được cái chuyện mà cái đứa ngày xưa em thích tài giỏi đấy.
Thế là tôi lại nhìn ông xã đầy ẩn ý, miệng cũng không kìm được mà hơi nhếch lên. Đột nhiên nghe được giọng nói có phần cáu giận: “Mạc Lệ Hoa, em đến đây cho anh!”
A…
Anh không thấy tôi anh không thấy tôi.
Tình cảnh lúc này của tôi cực kỳ xấu hổ. Chỉ là ông xã đã quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng nói với Sở Diệc Nhiên, “Cậu không cần nghĩ đến cô gái này nữa, tôi không phải kiểu lớn ức hiếp nhỏ, cậu dưỡng thương cho tốt rồi lại đến.”
Giọng như kiểu giáo dục trẻ nhỏ.
Tiếp theo là đi thẳng đến chỗ tôi, nhưng khi còn cách tôi mười mét thì anh dừng lại, nhìn tôi nhàn nhạt, không nói gì, mắt lại viết rõ ràng ~ còn không mau tới đây?
Vãi!
Quá là quá trớn, nhưng mà tôi thích anh quá trớn như thế, thế đấy!
Sau đó tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện mình có nổi loạn hay không, lại nhào vào lòng anh.
“Mạc – Lệ – Hoa…”
Đúng lúc tôi nhào vào lòng ông xã thì cũng nghe được giọng nói lạnh thấu xương của Sở Diệc Nhiên. Trong giọng nói ấy có vài phần nghiến răng nghiến lợi, vài phần uy hiếp, khiến tôi rùng mình một cái. Tôi không hiểu vì sao tôi lại có thể bị một thằng nhóc uy hiếp cơ chứ?
Khụ…
Dù sao bạn tốt thì vẫn là bạn tốt… Không thể vờ như không thấy được.
“Sao thế?” Tôi ló đầu ra nhìn anh ta.
Ông xã lại nhẹ nhàng đẩy đầu tôi trở lại, ngăn không cho tôi nhìn vào mắt anh ta, nói, “Phải bóp hết những tên bất chính đứng ngoài cửa ngõ từ trong trứng nước. Em đừng có đung đa đung đưa.”
A…
Tôi 囧 囧 phát hiện, sau khi tôi nói với ông xã ba chữ “em yêu anh”, anh lo lắng thật nhiều thứ = =
“Mọi người tính gì đây?”
Dã Miêu đột nhiên cao giọng xen vào, đi sau là vài thằng bé ăn mặc rất lưu… là có cá tính. Quần ống loe với áo sơ mi rách, tóc thì bù xù, khiến tôi có ảo giác như đang xem phim điện ảnh cũ kỹ.
A, không biết đứa nào là Áp Tử.
Thấy người có vẻ đông tôi cũng căng thẳng. Ông xã thì chẳng có vẻ gì, chỉ nhìn tôi bảo, “Anh đưa em về nhà trước, có nhớ nhà ở đâu không?”
“Có.” Nếu là nhà trước khi cha mẹ ly hôn thì tôi biết. Còn sau này thì tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà mới của bọn họ.
“Đi thôi.”
“Mạc Lệ Hoa, anh đếm đến ba.” Sở Diệc Nhiên cũng bị thương. Thực tế là máu tụ trên mặt giờ còn chưa rõ nhưng mai nhất định sẽ sưng vù.
Dã Miêu đột nhiên chạy đến đánh tôi một cái, chắc cũng thấy ông xã không vui, còn cố tình cúi đầu không nhìn anh, nói nhỏ giáo dục tôi, “Cái đồ chết tiệt vô lương tâm này, cũng không nghĩ xem Sở Nhiên đánh nhau vì ai?!”
Dứt lời bèn muốn lôi tôi đi.
Tôi…
Nhưng ông xã lại che chở cho tôi, lạnh lùng nhìn Dã Miêu. Thấy tình cảnh này, đám người Dã Miêu đem tới đã sẵn sàng đánh nhau, bao vây tôi với ông xã.
Ông xã híp mắt nhìn bọn họ.
Tôi nóng lên, hung hăng xắn áo lên, hét với Sở Diệc Nhiên, “Mẹ nó, có ngon thì solo!”
Áp Tử?
Ai?
“Áp Tử là ai?” O(╯□╰)o …
Hỏi xong tôi thật sự hơi 囧, vì sao tôi chẳng có tý ấn tượng nào về sự tồn tại của người này thế…
“Mạc Lệ Hoa! Hôm nay cậu bị sao đấy? Có phải muốn nhìn Sở Diệc Nhiên bị người ta đánh chết không hả?” Dã Miêu rõ ràng đã tức giận, nhìn như thể muốn đập tôi một trận.
Tôi cười gượng, có chút chột dạ, “Thế Áp Tử đó giờ đang ở đâu?”
Ông xã nhưng lại nhìn thẳng vào A Khiêu kia, đĩnh đạc như núi, hỏi, “Người hiện tại đang ở đâu?”
Tôi quay lại hỏi anh, “Ai?”
A Khiêu có vẻ đã bị hù dọa bởi khí thế của chồng tôi, kinh ngạc không mở nổi miệng. Ông xã nhướn mày, bắt chước câu nói của Dã Miêu, “Cậu muốn nhìn cậu ta bị đánh chết à?”
Tôi choáng một lúc, đã biết “cậu ta” trong lời ông xã là chỉ Sở Diệc Nhiên. Lẽ nào anh định tự mình ra trận à? Thế tôi gọi cảnh sát được không?
Vãi, tôi phát hiện người ta cứ bảo người lớn lên sẽ chín chắn hơn, nhưng nói toạc ra thì là nhát gan hơn nên lúc nào cũng sợ chết, sợ phiền.
Cái khí khái anh hùng “nghé con không sợ hổ” lúc nào đều bị ném hết lên chín từng mây.
Nhưng mà ông xã, anh… có thể không dũng cảm như thế được không?
“Ở… ở bên kia!” A Khiêu chỉ sang một hướng, có vẻ là dựa vào trực giác.
Dã Miêu thấy mình bị bỏ qua một bên thì tức đến nghiến răng ken két, nhưng cũng không nói gì nữa mà chạy thẳng theo hướng ngược lại, có vẻ như là đi gọi thêm người. Tôi nghĩ con bé cũng không trông mong gì ở tôi…
Ông xã nhìn tôi, phân phó, “Em đợi ở đây.” Sau đó chạy theo hướng A Khiêu vừa chỉ.
Làm sao được?!
Tôi chạy nhanh đuổi theo, không kìm được lo lắng, hỏi thẳng, “Anh có đánh được không?”
Anh nhìn tôi, nói đơn giản nhưng rành mạch, “Được.”
A… Tự tin thế cơ à?
Tôi nhìn A Khiêu đang sốt ruột, không thể làm hành vi vô đạo đức là kéo anh lại không cho anh đi. Dù sao người bị đánh cũng là Sở Diệc Nhiên, là bạn tốt của tôi. Hơn nữa loại chuyện đánh nhau này có khi quan trọng nhất là thời cơ, cứu người như cứu hỏa.
Nhưng mà tự nhiên có cảm giác ông xã chỉ đang muốn chứng minh với tôi rằng anh cũng chẳng kém gì Sở Diệc Nhiên…
Đổ mồ hôi…
Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra, lúc bé ông xã bị người ta sỉ nhục cũng từng đánh nhau với học sinh lớp trên cơ mà… Nhưng mà tôi quên hỏi anh ai thắng ai thua mất rồi = =
Tôi đành nhắm mắt bám đít anh, rõ ràng là lo muốn chết nhưng không hiểu sao cũng thấy hơi bị kích thích… Khụ, quả nhiên là tôi cũng có tinh thần mạo hiểm, lại nghĩ đến cuộc đời đã có đến mấy chuyện bất bình thường rồi ~ Vỗ ngực, khí thế cao tận trời xanh mà nói, “Chờ lát nữa em sẽ giúp anh!”
Tôi chỉ sợ đau thôi = =
Ông xã nhìn tôi, rõ ràng là để tôi qua một bên.
Chỗ đó cũng không xa, đi một lúc tôi đã nghe được tiếng đánh nhau. Tôi nghĩ chắc không phải Sở Diệc Nhiên vẫn đứng chỉ đi xung quanh khu vực tiệm cắt tóc đấy chứ? Nhưng nghĩ lại thì tôi cũng quyết định không áp chuyện này vào người mình…
Rẽ vào một cái ngõ, tôi dừng lại thở mạnh. Cứ tưởng là sẽ thấy một đám “dân anh chị” cầm côn cầm dao rồi mấy trăm người lao vào đánh nhau, nhưng hóa ra tôi nghĩ quá nhiều, chỉ có bốn năm người lao vào đánh một mình Sở Diệc Nhiên.
Sở Diệc Nhiên rõ ràng là cái loại không sợ chết tôi vừa nói. Dù bị người ta đánh thế nào thì cũng tỏ vẻ không muốn sống, khí thế rất mạnh mẽ. Bị đánh một đòn thì nhất định phải trả một đá.
Tôi nhìn cũng sợ hãi rùng mình, ông xã lại tiến lên gia nhập cuộc chiến.
Tim tôi đột nhiên được gia tốc, lo lắng cũng tăng lên. Nhưng mà ông xã vừa tiến lên là đã nghiêng người đá tên này đạp tên kia, tư thế cực kỳ đẹp trai, tôi thấy đó là do nhiệt huyết tăng lên. Nghĩ một lát, cảm thấy còn trẻ đánh nhau cũng chẳng có gì quá đáng, đánh mấy đòn cũng chẳng sao, bèn kệ bọn họ…
Có điều hai đấu năm thì lực lượng chênh lệnh nhau quá…
Mặt A Khiêu bị trầy chút da, nhưng tôi vẫn lo cậu ta lâm trận rồi bỏ chạy, hơn nữa lúc nãy bị ảnh hưởng từ Dã Miêu, thốt lên, “Mẹ nó, cậu còn đứng đây làm cái gì? Mau vào hỗ trợ đi chứ!”
A Khiêu a một tiếng rồi mới hiểu ra, nắm tay lại, vừa hét “A ~” vừa lao tới.
Tôi thấy cuộc sống thế này đủ kích thích rồi, tim đập bình bịch mãi không dừng.
Ba đánh năm nên đã khá hơn nhiều rồi.
Thân thủ của ông xã linh hoạt hơn tôi nghĩ, cũng hung ác hơn tôi tưởng, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại không biết nhẹ tay, thoáng cái đã đấm gục hai tên.
Sở Diệc Nhiên cũng không yếu thế. Không còn bị tấn công đồng loạt nữa nên ra tay cũng nhanh hơn nhiều, anh ta nhịn đau, đá, tóm, ngã, lại tung thêm một đòn, cũng hạ được hai tên.
Còn cái tên đang đánh với A Khiêu thấy vậy bèn quay đầu bỏ chạy, chạy rất xa.
Tôi đã thấy được uy vũ đặc biệt của ông xã.
Đột nhiên Sở Diệc Nhiên tỏ ra khí phách của một đại ca, đôi mắt to mày rậm nhìn cái cằm của chồng tôi, “Cậu là ai?”
Nhìn xuống đồng phục anh, nhếch miệng vẻ khinh thường.
A, quả thật là vì thân phận chênh lệch quá nhiều nên chúng tôi thường không ưa đám học sinh xuất sắc đó.
Tôi ngẫm nghĩ, có phải giờ tôi nên xuất hiện hay không? Có điều vừa bước một bước thì lại do dự, cảm thấy nếu cứ chạy ra ôm ông xã như thế thì không thích hợp.
Sở Diệc Nhiên nhìn đám đang nằm trên mặt đất, hét lên một câu trong phim thần tượng, “Còn chưa cút đi?”
Đám người kia vội đứng lên, cụp đuôi chạy đi.
Xong Sở Diệc Nhiên mới nhìn ông xã, miệng nhếch lên cười châm biếm, “Cảm ơn ~”
Vãi, sao gần đây đứa nào cũng chảnh chọe như vậy?!
Ông xã nhìn anh ta, không nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn tôi. Cái nhìn đó không hiểu sao lại làm tôi thẹn thùng, hơi né đi, nhưng mà tôi cũng đã nhận được thông điệp trong ánh mắt anh ~
Anh cũng làm được cái chuyện mà cái đứa ngày xưa em thích tài giỏi đấy.
Thế là tôi lại nhìn ông xã đầy ẩn ý, miệng cũng không kìm được mà hơi nhếch lên. Đột nhiên nghe được giọng nói có phần cáu giận: “Mạc Lệ Hoa, em đến đây cho anh!”
A…
Anh không thấy tôi anh không thấy tôi.
Tình cảnh lúc này của tôi cực kỳ xấu hổ. Chỉ là ông xã đã quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng nói với Sở Diệc Nhiên, “Cậu không cần nghĩ đến cô gái này nữa, tôi không phải kiểu lớn ức hiếp nhỏ, cậu dưỡng thương cho tốt rồi lại đến.”
Giọng như kiểu giáo dục trẻ nhỏ.
Tiếp theo là đi thẳng đến chỗ tôi, nhưng khi còn cách tôi mười mét thì anh dừng lại, nhìn tôi nhàn nhạt, không nói gì, mắt lại viết rõ ràng ~ còn không mau tới đây?
Vãi!
Quá là quá trớn, nhưng mà tôi thích anh quá trớn như thế, thế đấy!
Sau đó tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện mình có nổi loạn hay không, lại nhào vào lòng anh.
“Mạc – Lệ – Hoa…”
Đúng lúc tôi nhào vào lòng ông xã thì cũng nghe được giọng nói lạnh thấu xương của Sở Diệc Nhiên. Trong giọng nói ấy có vài phần nghiến răng nghiến lợi, vài phần uy hiếp, khiến tôi rùng mình một cái. Tôi không hiểu vì sao tôi lại có thể bị một thằng nhóc uy hiếp cơ chứ?
Khụ…
Dù sao bạn tốt thì vẫn là bạn tốt… Không thể vờ như không thấy được.
“Sao thế?” Tôi ló đầu ra nhìn anh ta.
Ông xã lại nhẹ nhàng đẩy đầu tôi trở lại, ngăn không cho tôi nhìn vào mắt anh ta, nói, “Phải bóp hết những tên bất chính đứng ngoài cửa ngõ từ trong trứng nước. Em đừng có đung đa đung đưa.”
A…
Tôi 囧 囧 phát hiện, sau khi tôi nói với ông xã ba chữ “em yêu anh”, anh lo lắng thật nhiều thứ = =
“Mọi người tính gì đây?”
Dã Miêu đột nhiên cao giọng xen vào, đi sau là vài thằng bé ăn mặc rất lưu… là có cá tính. Quần ống loe với áo sơ mi rách, tóc thì bù xù, khiến tôi có ảo giác như đang xem phim điện ảnh cũ kỹ.
A, không biết đứa nào là Áp Tử.
Thấy người có vẻ đông tôi cũng căng thẳng. Ông xã thì chẳng có vẻ gì, chỉ nhìn tôi bảo, “Anh đưa em về nhà trước, có nhớ nhà ở đâu không?”
“Có.” Nếu là nhà trước khi cha mẹ ly hôn thì tôi biết. Còn sau này thì tôi cứ chạy qua chạy lại giữa hai nhà mới của bọn họ.
“Đi thôi.”
“Mạc Lệ Hoa, anh đếm đến ba.” Sở Diệc Nhiên cũng bị thương. Thực tế là máu tụ trên mặt giờ còn chưa rõ nhưng mai nhất định sẽ sưng vù.
Dã Miêu đột nhiên chạy đến đánh tôi một cái, chắc cũng thấy ông xã không vui, còn cố tình cúi đầu không nhìn anh, nói nhỏ giáo dục tôi, “Cái đồ chết tiệt vô lương tâm này, cũng không nghĩ xem Sở Nhiên đánh nhau vì ai?!”
Dứt lời bèn muốn lôi tôi đi.
Tôi…
Nhưng ông xã lại che chở cho tôi, lạnh lùng nhìn Dã Miêu. Thấy tình cảnh này, đám người Dã Miêu đem tới đã sẵn sàng đánh nhau, bao vây tôi với ông xã.
Ông xã híp mắt nhìn bọn họ.
Tôi nóng lên, hung hăng xắn áo lên, hét với Sở Diệc Nhiên, “Mẹ nó, có ngon thì solo!”
Tác giả :
Trùng Tiểu Biển