Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 48: Linh thủy không gian
“Ta ta ta… sắc mặt của ta hồng hào thì liên quan gì chớ?”
Du Tiểu Mặc lắp ba lắp bắp, tên kia đột nhiên tấn công gương mặt của hắn, làm hắn hết hồn.
Lăng Tiêu ngồi dậy, nhìn thấy hắn sợ tới vậy cũng không cảm thấy hành động vừa rồi có gì kì lạ, quan sát hắn vài lần rồi mới nói: “Ai bế quan bốn ngày xong mà không thành bộ dạng bán sống bán chết chứ, trừ khi ngươi là đan sư cao cấp, nếu không thì chẳng ai như ngươi, ra khỏi phòng sắc mặt vẫn hồng hào.”
Giống như phản xả có điều kiện, Du Tiểu Mặc lập tức sờ sờ khuôn mặt của mình, hắn thật sự không để ý chuyện này.
Bình thường hắn cũng chưa từng luyện tập chung với các sư huynh đệ, cho nên không có ai để so sánh, hắn cũng không biết tình trạng của mình là bình thường hay bất thường nữa.
Hiện tại nhờ sự nhắc nhở của Lăng Tiêu, hắn cũng hiểu ra rồi, tuy rằng mọi ngày hắn vẫn cố gắng phải khiêm tốn hết mức, nhưng những chuyện hắn lắm căn bản là gián tiếp gây chú ý, chỉ cần nhìn vào việc mỗi ngày luyện hơn trăm viên linh đan cũng đủ nói rằng hắn có vấn đề.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu được vì sao Khổng Văn lại nhận hắn làm đồ đệ.
“Thẳn thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, ngươi chọn đi.” Lăng Tiêu trực tiếp ném ra cho hắn hai sự lựa chọn.
Trong đầu Du Tiểu Mặc hiện tại là một bầu trời hỗn độn, lúc nghe y nói vậy, lập tức chìa ra một gương mặt khổ sở vô cùng, trong hai lựa chọn này hắn có thể chọn cái khác được hả?
Tuy nhiên không biết phương pháp nghiêm trị của Lăng Tiêu là gì, nhưng Du Tiểu Mặc thà không biết còn hơn, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn việc thẳng thắn mong nhận được chút khoan hồng mà thôi.
Sau khi đã quyết định được, Du Tiểu Mặc liền lấy ra hai bình đựng nước hồ trong túi trữ vật, thực ra có năm bình, nhưng hắn đã uống hết hai bình rồi, cho nên giờ chỉ còn lại ba bình mà thôi, cả ba đều đầy, mà nước bên trong cũng không pha loãng, cho nên linh khí rất dồi dào.
“Thứ này chính là nước dùng để khôi phục lại sức mạnh linh hồn và thể lực, ta có thể bế quan bốn ngày chỉ đều dựa vào chúng…” Du Tiểu Mặc đẩy ba bình nước tới trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mở một trong ba bình ra, một đám linh khí đậm đặc lập tức xông vào mũi: “Đây là thứ nước gì?”
Du Tiểu Mặc gục đầu xuống, “Ta cũng không biết, chỉ biết sau khi uống chúng thì sức mạnh linh hồn đang khô kiệt sẽ ngay lập tức khôi phục lại trạng thái tốt nhất, cho nên mỗi khi ta luyện đan đều uống thứ nước này.”
“Mấy thứ nước này ngươi lấy ở đâu ra?” Khuôn mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi mà hỏi tiếp.
Y có thể cảm giác được, lượng linh khí ở trong bình có hàm lượng rất cao, giống như là linh khí được nén lại tới vô cùng, sau đó sẽ chuyển từ chất khí thành chất lỏng, nếu như vậy, bí mật mà Du Tiểu Mặc đang giấu có vẻ cũng không phải là bí mật bình thường rồi.
Biểu lộ của Du Tiểu Mặc lúc này rất phức tạp, cuối cùng đành phải bĩu môi rồi cầm chặt tay y. Ngay lúc Lăng Tiêu kinh ngạc vì hành động của hắn, y đột nhiên cảm giác được không gian đang dần méo đi.
Chỉ là trong nháy mắt, y liền nhận ra mình và Du Tiểu Mặc đang xuất hiện ở một vùng không gian khác, nơi này tràn ngập toàn mùi cỏ non, trời xanh mây trắng, phía xa xa còn có một hồ nước diện tích không nhỏ, nước trong hồ toàn một màu trắng óng ánh như sữa, chỉ là ở dưới bầu trời xanh biếc nên cũng ám màu khiến cho người ta mới liếc có ảo giác nước xanh như ngọc.
Trừ mấy thứ đồ ra, bên mép hồ còn có một khối đất lớn mọc đầy linh thảo vô cùng tươi tốt, từ cấp một tới cấp ba, mà mấy cây linh thảo cấp ba chắc còn mấy ngày nữa mới có thể thành thục, nhưng linh thảo cấp một cấp hai thì đã chín hết rồi, đủ mọi màu sắc thi nhau đưa nở.
Du Tiểu Mặc nhìn trộm Lăng Tiêu một cái, tên này vậy mà không hề giật mình?
Lăng Tiêu tựa hồ phát hiện ra hành động mờ ám của hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nở ra một nụ cười rất tươi, dịu dàng hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”
“Không có, đâu có nhìn gì đâu!” Du Tiểu Mặc vội vàng lắc đầu, cười đến dịu dàng như vậy, hắn biết chắc chắn có vấn đề mà, những lúc như thế này đừng nói gì thì tốt hơn.
Lăng Tiêu đi về phía ruộng linh thảo, ngồi xuống cái ghế mà Du Tiểu Mặc hay nghỉ ngơi, vẩy vẩy vạt áo, thản nhiên nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi muốn chính mình giải thích, hay là muốn ta hỏi từng câu?”
Trong lòng Du Tiểu Mặc lúc này đang hẫng một cái, nghe giọng của vị gia này, rõ ràng còn chưa nguôi giận.
Du Tiểu Mặc lắp ba lắp bắp, tên kia đột nhiên tấn công gương mặt của hắn, làm hắn hết hồn.
Lăng Tiêu ngồi dậy, nhìn thấy hắn sợ tới vậy cũng không cảm thấy hành động vừa rồi có gì kì lạ, quan sát hắn vài lần rồi mới nói: “Ai bế quan bốn ngày xong mà không thành bộ dạng bán sống bán chết chứ, trừ khi ngươi là đan sư cao cấp, nếu không thì chẳng ai như ngươi, ra khỏi phòng sắc mặt vẫn hồng hào.”
Giống như phản xả có điều kiện, Du Tiểu Mặc lập tức sờ sờ khuôn mặt của mình, hắn thật sự không để ý chuyện này.
Bình thường hắn cũng chưa từng luyện tập chung với các sư huynh đệ, cho nên không có ai để so sánh, hắn cũng không biết tình trạng của mình là bình thường hay bất thường nữa.
Hiện tại nhờ sự nhắc nhở của Lăng Tiêu, hắn cũng hiểu ra rồi, tuy rằng mọi ngày hắn vẫn cố gắng phải khiêm tốn hết mức, nhưng những chuyện hắn lắm căn bản là gián tiếp gây chú ý, chỉ cần nhìn vào việc mỗi ngày luyện hơn trăm viên linh đan cũng đủ nói rằng hắn có vấn đề.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu được vì sao Khổng Văn lại nhận hắn làm đồ đệ.
“Thẳn thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, ngươi chọn đi.” Lăng Tiêu trực tiếp ném ra cho hắn hai sự lựa chọn.
Trong đầu Du Tiểu Mặc hiện tại là một bầu trời hỗn độn, lúc nghe y nói vậy, lập tức chìa ra một gương mặt khổ sở vô cùng, trong hai lựa chọn này hắn có thể chọn cái khác được hả?
Tuy nhiên không biết phương pháp nghiêm trị của Lăng Tiêu là gì, nhưng Du Tiểu Mặc thà không biết còn hơn, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn việc thẳng thắn mong nhận được chút khoan hồng mà thôi.
Sau khi đã quyết định được, Du Tiểu Mặc liền lấy ra hai bình đựng nước hồ trong túi trữ vật, thực ra có năm bình, nhưng hắn đã uống hết hai bình rồi, cho nên giờ chỉ còn lại ba bình mà thôi, cả ba đều đầy, mà nước bên trong cũng không pha loãng, cho nên linh khí rất dồi dào.
“Thứ này chính là nước dùng để khôi phục lại sức mạnh linh hồn và thể lực, ta có thể bế quan bốn ngày chỉ đều dựa vào chúng…” Du Tiểu Mặc đẩy ba bình nước tới trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mở một trong ba bình ra, một đám linh khí đậm đặc lập tức xông vào mũi: “Đây là thứ nước gì?”
Du Tiểu Mặc gục đầu xuống, “Ta cũng không biết, chỉ biết sau khi uống chúng thì sức mạnh linh hồn đang khô kiệt sẽ ngay lập tức khôi phục lại trạng thái tốt nhất, cho nên mỗi khi ta luyện đan đều uống thứ nước này.”
“Mấy thứ nước này ngươi lấy ở đâu ra?” Khuôn mặt Lăng Tiêu không hề thay đổi mà hỏi tiếp.
Y có thể cảm giác được, lượng linh khí ở trong bình có hàm lượng rất cao, giống như là linh khí được nén lại tới vô cùng, sau đó sẽ chuyển từ chất khí thành chất lỏng, nếu như vậy, bí mật mà Du Tiểu Mặc đang giấu có vẻ cũng không phải là bí mật bình thường rồi.
Biểu lộ của Du Tiểu Mặc lúc này rất phức tạp, cuối cùng đành phải bĩu môi rồi cầm chặt tay y. Ngay lúc Lăng Tiêu kinh ngạc vì hành động của hắn, y đột nhiên cảm giác được không gian đang dần méo đi.
Chỉ là trong nháy mắt, y liền nhận ra mình và Du Tiểu Mặc đang xuất hiện ở một vùng không gian khác, nơi này tràn ngập toàn mùi cỏ non, trời xanh mây trắng, phía xa xa còn có một hồ nước diện tích không nhỏ, nước trong hồ toàn một màu trắng óng ánh như sữa, chỉ là ở dưới bầu trời xanh biếc nên cũng ám màu khiến cho người ta mới liếc có ảo giác nước xanh như ngọc.
Trừ mấy thứ đồ ra, bên mép hồ còn có một khối đất lớn mọc đầy linh thảo vô cùng tươi tốt, từ cấp một tới cấp ba, mà mấy cây linh thảo cấp ba chắc còn mấy ngày nữa mới có thể thành thục, nhưng linh thảo cấp một cấp hai thì đã chín hết rồi, đủ mọi màu sắc thi nhau đưa nở.
Du Tiểu Mặc nhìn trộm Lăng Tiêu một cái, tên này vậy mà không hề giật mình?
Lăng Tiêu tựa hồ phát hiện ra hành động mờ ám của hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nở ra một nụ cười rất tươi, dịu dàng hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”
“Không có, đâu có nhìn gì đâu!” Du Tiểu Mặc vội vàng lắc đầu, cười đến dịu dàng như vậy, hắn biết chắc chắn có vấn đề mà, những lúc như thế này đừng nói gì thì tốt hơn.
Lăng Tiêu đi về phía ruộng linh thảo, ngồi xuống cái ghế mà Du Tiểu Mặc hay nghỉ ngơi, vẩy vẩy vạt áo, thản nhiên nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi muốn chính mình giải thích, hay là muốn ta hỏi từng câu?”
Trong lòng Du Tiểu Mặc lúc này đang hẫng một cái, nghe giọng của vị gia này, rõ ràng còn chưa nguôi giận.
Tác giả :
Doãn Gia