Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 453: Thân phận
Mọi người khiếp sợ nhìn nam nhân áo trắng thình lình xuất hiện này, ai mà tưởng tượng được, tuyệt chiêu Âm Thực trảo thành danh đã lâu của Diều Hâu lại bị phá một cách đơn giản đến thế, nhưng gã là một trong mười Thần cơ mà.
Cứ tưởng rằng thiếu niên và bạn hắn chết chắc rồi, dù sao tới bây giờ họ vẫn chưa từng nghe nói có ai thành công trốn thoát khỏi tay Diều Hâu, ngay cả họ có chút quan hệ với Vũ Thành thiếu gia của tửu lâu Song Ngư thì cũng vậy, Diều Hâu không hề kiêng kị họ, không ngờ giữa đường lại có người chen ngang, không chỉ cứu được hai người, mà còn có vẻ rất lợi hại.
Cường giả có thể địch lại Diều Hâu, chỉ có mấy người mà thôi.
Mọi người lục lọi trí nhớ, nghĩ xem nam nhân đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng lại không phát hiện ra người nào phù hợp, như thể y thình lình xuất hiện từ hư không vậy.
Hiển nhiên suy nghĩ của Diều Hâu cũng giống họ, nhìn dáng vẻ của y không giống cao nhân ẩn sĩ, ngược lại càng giống cường giả trong mấy gia tộc lánh đời, bất kể là ai, gã cũng không dám coi thường.
Đám Liêu Nha đã sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng hội trưởng nhà mình.
Sau khi xác định mục tiêu, Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc đặt xuống bên cạnh Xà Cầu, nói: “Trông hắn cho cẩn thận.”
Xà Cầu dùng hành động để nói cho y biết đáp án của mình, nó nhổ ra một bãi nước miếng toàn máu tươi, cổ áo cũng nhuốm máu, nhìn mà giật mình, hiển nhiên là bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Du Tiểu Mặc lại lấy ra một viên linh đan khác cho Xà Cầu dùng, tuy không có cách nào chữa trị hoàn toàn trong chốc lát, nhưng linh đan có thể giữ mạng, cũng giúp cho vết thương không nặng thêm. Nhìn thấy sắc mặt Xà Cầu đã tốt hơn chút, Du Tiểu Mặc mới khẽ thở phào, đồng thời đắc ý nhìn Lăng Tiêu.
“Anh nên nói lại đi.”
Lăng Tiêu dùng sức búng trán hắn một cái.
Y nói: “Muốn thêm phiền thật à?”
Du Tiểu Mặc tức giận nói: “Không nên xem thường em nhé, đừng thấy em chỉ là một đan sư, trên thực tế lực chiến đấu của em còn lợi hại hơn cả cái gã Độc Nhãn mặt sẹo gì đó đấy.”
Độc Nhãn mặt sẹo được hắn nhắc tới đang nằm một đống, trong thời gian ngắn khó mà hoạt động được, thực ra đây cũng là điểm lợi hại của đan sư, họ am hiểu công kích linh hồn, người thua dưới tay đan sư, hơn phân nửa đều bị tổn thương linh hồn.
Lăng Tiêu ý bảo hắn nhìn Diều Hâu, “Vậy tên kia thì sao?”
Cái lưng đã ưỡn thẳng tắp của Du Tiểu Mặc lặng lẽ khụy xuống, cười khan: “Chẳng phải do thực lực cách xa quá lớn sao, đợi em phát triển ngang bằng gã, em cũng có thể vo viên bóp nát gã trong tay luôn.”
“Đúng rồi, nếu ta không xuất hiện, em còn chẳng có cơ hội phát triển, người ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể vo viên bóp nát em rồi.” Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, cười xùy một tiếng.
Du Tiểu Mặc tự biết đuối lý, dứt khoát ngậm miệng không nói tiếp.
Dạy dỗ Du Tiểu Mặc thích gây sự lại hay gặp rắc rối xong, Lăng Tiêu mới chuyển ánh mắt qua người Diều Hâu, tên kia vẫn đứng im tại chỗ, trước khi xác định được thực lực của Lăng Tiêu, gã phải hết sức cẩn thận.
Chỉ là Diều Hâu cuối cùng vẫn là Diều Hâu, vương giả của bầu trời, đã bá đạo hoành hành thật lâu ở thành Trung Tâm này, sau khi tiếp xúc biết thực lực của Lăng Tiêu ngang bằng gã, khí thế của Diều Hâu không giảm nửa phần.
“Các hạ là người phương nào, đây là chuyện riêng của Diều Hâu hội, kính xin các hạ không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta.” Diều Hâu trầm giọng nói, giọng điệu cũng mang theo chút khách khí.
Chưa bao giờ thấy Diều Hâu chịu yếu thế với ai, ngay cả khi đối mặt với vị cường giả Thần cảnh của tửu lâu Song Ngư, làm gì có ai bì nổi gã, thái độ chẳng đặt ai vào trong mắt trước kia làm mọi người vô thức sinh ra một ý nghĩ ‘hết thảy xảy ra hôm nay đều là ảo giác’.
Như thể nghe được cái gì vui ghê lắm, Lăng Tiêu bật cười, nụ cười hơi châm chọc, làm sắc mặt Diều Hâu càng ngày càng khó coi, một lát sau y mới ngừng cười, lạnh lùng nói: “Ra tay với bạn lữ của ta, còn bảo ta không nên nhúng tay, đầu ngươi đặt trên cổ để trang trí hả?”
Không khí trầm mặc vài giây, không biết là ai phì cười, khơi dậy một tràng cười vang.
Chưa nói tới việc Diều Hâu tự ra trận khi dễ hậu bối, cho dù hai người không có quan hệ đạo lữ, chẳng lẽ ngươi ngông cuồng, còn không cho phép người khác cũng được ngông cuồng hả.
Mặt Diều Hâu đỏ bừng, trong lòng biết chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, đã vậy, gã cũng không cần khách khí với y nữa, tuy Âm Thực trảo đã bị phá, nhưng vậy có đáng là bao, bởi vì gã chưa dồn hết toàn lực vào đòn ấy.
Lăng Tiêu phát hiện ra sát khí của gã, không hề bất ngờ, y còn lo lắng tên Diều Hâu này sẽ bỏ chạy cơ, không đánh cho gã thành gà con, chẳng khác nào tự mình nuốt lời.
Không khí giằng co hết sức căng thẳng.
Người vây xem nhấp nhô yết hầu, mở to mắt nhìn cảnh này, tạm thời cho rằng tu vi của Lăng Tiêu cũng là Thần cảnh đỉnh phong, đó giờ bọn họ chưa bao giờ được xem hai cường giả đỉnh phong chiến đấu bởi vì mỗi trận chiến của cường giả luôn khiến núi sụp đất lở, sơ ý một lát là bị lan… Ây…
Mọi người bàng hoàng phát hiện, hình như mảnh đất này hơi nhỏ?
Ý nghĩ này lan tràn khắp nơi, mọi người như bị đóng băng trong chốc lát, một giây sau, từng người từng người như bị đốt đuôi, chạy toán loạn, chỉ để lại vài cơn gió lạnh xơ xác…
Du Tiểu Mặc còn đang định cảm thán một câu, Diều Hâu đột nhiên ra tay.
Bóng đen thoáng cái đã lao tới phía trước Lăng Tiêu, khoảng cách từ mười trượng chỉ còn mười thước, linh lực quanh thân gã bỗng tăng vọt, dùng khí thế dữ tợn bốc lên, Diều Hâu tu luyện những thứ âm độc, cho nên linh lực của gã cũng có màu đen xám, linh lực nồng nặc cực độ, nếu không phải đám đông kia đã chạy gần hết, chắc chắn sẽ bị đâm cho mù mắt.
Hai chân Lăng Tiêu phát lực, thân thể lập tức xông ra ngoài, bóng trắng nhanh chóng lướt vài cái, sau đó đánh thẳng vào Diều Hâu, trong vài giây ấy cả trăm chiêu đã được tung ra, sau đó hai bên tách rời, có vẻ là thực lực ngang bằng.
Du Tiểu Mặc nhìn hoa cả mắt, con mắt hắn hoàn toàn không theo kịp tốc độ của họ, không nhịn được đưa tay dụi dụi mắt, kết quả hai người lại tiếp tục đánh nhau, xét theo quyền cước thì người này không thể làm gì người kia.
Diều Hâu cũng phát hiện điểm này, đã xác định thực lực của mình ngang bằng đối phương, vậy thì phải dựa vào tuyệt chiêu để chiến thắng rồi, đối với tuyệt chiêu Âm Thực trảo đã thành danh của mình, gã vẫn ôm tự tin cực đại.
Thân thể vững vàng lui về hơn chục trượng, Diều Hâu duỗi bàn tay phải đang nhanh chóng biến thành màu đen, linh khí trời đất xung quanh gã điên cuồng chuyển động, đây mới chỉ là màn dạo đầu của Âm Thực trảo, hơn nữa xét về mặt khí thế, chiêu này còn lợi hại hơn chiêu lúc nãy vài lần.
Âm khí màu đen dùng thế mạnh như nước lao vào bàn tay gã, như thể vô số con sông lớn đang điên cuồng tụ tập lại, dần dần hình thành Hắc Trảo khổng lồ, đây mới là Âm Thực trảo thật sự.
Dù là cường giả nổi danh ngang gã, nhìn thấy Âm Thực trảo này cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng Diều Hâu đang mắc phải một sai lầm trí mạng, Âm Thực trảo là thứ cực âm, tuy rất quỷ dị, nhưng nó vẫn có nhược điểm, khắc tinh của nó chính là lửa cực dương, cũng là Kỳ Lân Thần Hỏa được xưng tụng thiêu đốt vạn vật.
Tuy lúc trước mũi tên lửa kia đã phá vỡ Âm Thực trảo, nhưng vì nó mang hình dáng một mũi tên, còn biến mất ngay sau khi tấn công, cho nên Diều Hâu không hề nghĩ rằng mũi tên đó được hình thành từ lửa, cũng sẽ không đoán được, trong tay Lăng Tiêu có Kỳ Lân Thần Hỏa khắc chế được gã.
Sai lầm nhất thời, hậu quả trí mạng.
Kỳ Lân Thần Hỏa là ngọn lửa bản mệnh của Lăng Tiêu, lúc triệu hoán không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc Diều Hâu tập trung âm khí vào Hắc trảo, một đám lửa bừng bừng bay lên dưới Lăng Tiêu Trong giây lát đã hóa thành một con Kỳ Lân màu tím oai phong, dùng xu thế như sét đánh điên cuồng xông tới tấn công Hắc trảo, gầm thét lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Sự vui vẻ cuồng vọng trên khuôn mặt âm lãnh của Diều Hâu lập tức cứng lại khi nhìn thấy Kỳ Lân màu tím cắn xé Hắc trảo, một giây sau liền hóa thành hoảng hốt và khiếp sợ, yếu hầu giật giật không ngừng như sự tố cáo không lời, thật lâu sau…
“Ngọn lửa màu tím? Kỳ Lân? Chẳng lẽ người này chính là nam nhân đã đánh bại Du An Thái ở sơn mạch Lục Nguyệt?”
Tuy câu chuyện ở sơn mạch Lục Nguyệt vẫn chưa được truyền tới thành Trung Tâm, nhưng Thông Thiên Bảng đã đổi mới từ lâu.
Sau khi Du An Thái bị đánh bại, Thương Minh liền xóa lên lão ra khỏi Thập Thần Bảng, thay thế bằng một nam nhân có tên Lăng Mặc, nghe đồn y là người của Kỳ Lân tộc.
Thập Thần Bảng nhận được sự chú ý của rất nhiều người, ngay khi vừa đổi mới, kể cả vùng sâu vùng xa như Đông Châu cũng hay tin ngay.
Chỉ là sau sự kiện ấy người này không xuất hiện, cũng không ai biết y đang ở đâu, hơn nữa vì y là nhân tài mới xuất hiện, cho nên càng không có nhiều người biết được tin tức của y.
Thực lực của Du An Thái tương đương với Diều Hâu, bởi vì hai người đã từng giao chiến, nhưng cả hai đều không thể làm gì đối phương, cho nên khi biết người đứng trước mặt mình chính là Lăng Mặc, có thể hiểu Diều Hâu đã khiếp sợ tới mức nào.
Ngọn lửa Kỳ Lân nhanh chóng cắn nuốt Hắc trảo chẳng chừa một mảnh vụn, Lăng Tiêu không thu nó lại ngay, mà rục rịch nhắm tới Diều Hâu cách đó không xa.
Tu vi cả đời bị khắc đến sít sao thế này, nhìn sao cũng không có phần thắng.
Diều Hâu không ngu, bây giờ mà không trốn thì còn đợi tới khi nào, gã nhanh chóng túm Độc Nhãn nằm sõng xoài dưới đất, thân hình lóe lên định bỏ trốn mất dạng.
Lăng Tiêu còn chưa biến gã thành gà con cơ mà, đương nhiên không thể bỏ mặc gã đào tẩu được, Hỏa Kỳ Lân đuổi ngay sát Diều Hâu, tốc độ khủng khiếp.
Cảm nhận chấn động kinh người truyền tới từ sau lưng, ánh mắt Diều Hâu lóe lên tia ngoan độc, tóm Liêu Nha và hai tên thủ hạ khác ném thẳng vào Hỏa Kỳ Lân, quả nhiên cản trở thành công, chỉ có vài giây thôi, nhưng vậy đã đủ rồi.
Cứ tưởng rằng thiếu niên và bạn hắn chết chắc rồi, dù sao tới bây giờ họ vẫn chưa từng nghe nói có ai thành công trốn thoát khỏi tay Diều Hâu, ngay cả họ có chút quan hệ với Vũ Thành thiếu gia của tửu lâu Song Ngư thì cũng vậy, Diều Hâu không hề kiêng kị họ, không ngờ giữa đường lại có người chen ngang, không chỉ cứu được hai người, mà còn có vẻ rất lợi hại.
Cường giả có thể địch lại Diều Hâu, chỉ có mấy người mà thôi.
Mọi người lục lọi trí nhớ, nghĩ xem nam nhân đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng lại không phát hiện ra người nào phù hợp, như thể y thình lình xuất hiện từ hư không vậy.
Hiển nhiên suy nghĩ của Diều Hâu cũng giống họ, nhìn dáng vẻ của y không giống cao nhân ẩn sĩ, ngược lại càng giống cường giả trong mấy gia tộc lánh đời, bất kể là ai, gã cũng không dám coi thường.
Đám Liêu Nha đã sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng hội trưởng nhà mình.
Sau khi xác định mục tiêu, Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc đặt xuống bên cạnh Xà Cầu, nói: “Trông hắn cho cẩn thận.”
Xà Cầu dùng hành động để nói cho y biết đáp án của mình, nó nhổ ra một bãi nước miếng toàn máu tươi, cổ áo cũng nhuốm máu, nhìn mà giật mình, hiển nhiên là bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Du Tiểu Mặc lại lấy ra một viên linh đan khác cho Xà Cầu dùng, tuy không có cách nào chữa trị hoàn toàn trong chốc lát, nhưng linh đan có thể giữ mạng, cũng giúp cho vết thương không nặng thêm. Nhìn thấy sắc mặt Xà Cầu đã tốt hơn chút, Du Tiểu Mặc mới khẽ thở phào, đồng thời đắc ý nhìn Lăng Tiêu.
“Anh nên nói lại đi.”
Lăng Tiêu dùng sức búng trán hắn một cái.
Y nói: “Muốn thêm phiền thật à?”
Du Tiểu Mặc tức giận nói: “Không nên xem thường em nhé, đừng thấy em chỉ là một đan sư, trên thực tế lực chiến đấu của em còn lợi hại hơn cả cái gã Độc Nhãn mặt sẹo gì đó đấy.”
Độc Nhãn mặt sẹo được hắn nhắc tới đang nằm một đống, trong thời gian ngắn khó mà hoạt động được, thực ra đây cũng là điểm lợi hại của đan sư, họ am hiểu công kích linh hồn, người thua dưới tay đan sư, hơn phân nửa đều bị tổn thương linh hồn.
Lăng Tiêu ý bảo hắn nhìn Diều Hâu, “Vậy tên kia thì sao?”
Cái lưng đã ưỡn thẳng tắp của Du Tiểu Mặc lặng lẽ khụy xuống, cười khan: “Chẳng phải do thực lực cách xa quá lớn sao, đợi em phát triển ngang bằng gã, em cũng có thể vo viên bóp nát gã trong tay luôn.”
“Đúng rồi, nếu ta không xuất hiện, em còn chẳng có cơ hội phát triển, người ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể vo viên bóp nát em rồi.” Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, cười xùy một tiếng.
Du Tiểu Mặc tự biết đuối lý, dứt khoát ngậm miệng không nói tiếp.
Dạy dỗ Du Tiểu Mặc thích gây sự lại hay gặp rắc rối xong, Lăng Tiêu mới chuyển ánh mắt qua người Diều Hâu, tên kia vẫn đứng im tại chỗ, trước khi xác định được thực lực của Lăng Tiêu, gã phải hết sức cẩn thận.
Chỉ là Diều Hâu cuối cùng vẫn là Diều Hâu, vương giả của bầu trời, đã bá đạo hoành hành thật lâu ở thành Trung Tâm này, sau khi tiếp xúc biết thực lực của Lăng Tiêu ngang bằng gã, khí thế của Diều Hâu không giảm nửa phần.
“Các hạ là người phương nào, đây là chuyện riêng của Diều Hâu hội, kính xin các hạ không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta.” Diều Hâu trầm giọng nói, giọng điệu cũng mang theo chút khách khí.
Chưa bao giờ thấy Diều Hâu chịu yếu thế với ai, ngay cả khi đối mặt với vị cường giả Thần cảnh của tửu lâu Song Ngư, làm gì có ai bì nổi gã, thái độ chẳng đặt ai vào trong mắt trước kia làm mọi người vô thức sinh ra một ý nghĩ ‘hết thảy xảy ra hôm nay đều là ảo giác’.
Như thể nghe được cái gì vui ghê lắm, Lăng Tiêu bật cười, nụ cười hơi châm chọc, làm sắc mặt Diều Hâu càng ngày càng khó coi, một lát sau y mới ngừng cười, lạnh lùng nói: “Ra tay với bạn lữ của ta, còn bảo ta không nên nhúng tay, đầu ngươi đặt trên cổ để trang trí hả?”
Không khí trầm mặc vài giây, không biết là ai phì cười, khơi dậy một tràng cười vang.
Chưa nói tới việc Diều Hâu tự ra trận khi dễ hậu bối, cho dù hai người không có quan hệ đạo lữ, chẳng lẽ ngươi ngông cuồng, còn không cho phép người khác cũng được ngông cuồng hả.
Mặt Diều Hâu đỏ bừng, trong lòng biết chuyện hôm nay không thể bỏ qua được, đã vậy, gã cũng không cần khách khí với y nữa, tuy Âm Thực trảo đã bị phá, nhưng vậy có đáng là bao, bởi vì gã chưa dồn hết toàn lực vào đòn ấy.
Lăng Tiêu phát hiện ra sát khí của gã, không hề bất ngờ, y còn lo lắng tên Diều Hâu này sẽ bỏ chạy cơ, không đánh cho gã thành gà con, chẳng khác nào tự mình nuốt lời.
Không khí giằng co hết sức căng thẳng.
Người vây xem nhấp nhô yết hầu, mở to mắt nhìn cảnh này, tạm thời cho rằng tu vi của Lăng Tiêu cũng là Thần cảnh đỉnh phong, đó giờ bọn họ chưa bao giờ được xem hai cường giả đỉnh phong chiến đấu bởi vì mỗi trận chiến của cường giả luôn khiến núi sụp đất lở, sơ ý một lát là bị lan… Ây…
Mọi người bàng hoàng phát hiện, hình như mảnh đất này hơi nhỏ?
Ý nghĩ này lan tràn khắp nơi, mọi người như bị đóng băng trong chốc lát, một giây sau, từng người từng người như bị đốt đuôi, chạy toán loạn, chỉ để lại vài cơn gió lạnh xơ xác…
Du Tiểu Mặc còn đang định cảm thán một câu, Diều Hâu đột nhiên ra tay.
Bóng đen thoáng cái đã lao tới phía trước Lăng Tiêu, khoảng cách từ mười trượng chỉ còn mười thước, linh lực quanh thân gã bỗng tăng vọt, dùng khí thế dữ tợn bốc lên, Diều Hâu tu luyện những thứ âm độc, cho nên linh lực của gã cũng có màu đen xám, linh lực nồng nặc cực độ, nếu không phải đám đông kia đã chạy gần hết, chắc chắn sẽ bị đâm cho mù mắt.
Hai chân Lăng Tiêu phát lực, thân thể lập tức xông ra ngoài, bóng trắng nhanh chóng lướt vài cái, sau đó đánh thẳng vào Diều Hâu, trong vài giây ấy cả trăm chiêu đã được tung ra, sau đó hai bên tách rời, có vẻ là thực lực ngang bằng.
Du Tiểu Mặc nhìn hoa cả mắt, con mắt hắn hoàn toàn không theo kịp tốc độ của họ, không nhịn được đưa tay dụi dụi mắt, kết quả hai người lại tiếp tục đánh nhau, xét theo quyền cước thì người này không thể làm gì người kia.
Diều Hâu cũng phát hiện điểm này, đã xác định thực lực của mình ngang bằng đối phương, vậy thì phải dựa vào tuyệt chiêu để chiến thắng rồi, đối với tuyệt chiêu Âm Thực trảo đã thành danh của mình, gã vẫn ôm tự tin cực đại.
Thân thể vững vàng lui về hơn chục trượng, Diều Hâu duỗi bàn tay phải đang nhanh chóng biến thành màu đen, linh khí trời đất xung quanh gã điên cuồng chuyển động, đây mới chỉ là màn dạo đầu của Âm Thực trảo, hơn nữa xét về mặt khí thế, chiêu này còn lợi hại hơn chiêu lúc nãy vài lần.
Âm khí màu đen dùng thế mạnh như nước lao vào bàn tay gã, như thể vô số con sông lớn đang điên cuồng tụ tập lại, dần dần hình thành Hắc Trảo khổng lồ, đây mới là Âm Thực trảo thật sự.
Dù là cường giả nổi danh ngang gã, nhìn thấy Âm Thực trảo này cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng Diều Hâu đang mắc phải một sai lầm trí mạng, Âm Thực trảo là thứ cực âm, tuy rất quỷ dị, nhưng nó vẫn có nhược điểm, khắc tinh của nó chính là lửa cực dương, cũng là Kỳ Lân Thần Hỏa được xưng tụng thiêu đốt vạn vật.
Tuy lúc trước mũi tên lửa kia đã phá vỡ Âm Thực trảo, nhưng vì nó mang hình dáng một mũi tên, còn biến mất ngay sau khi tấn công, cho nên Diều Hâu không hề nghĩ rằng mũi tên đó được hình thành từ lửa, cũng sẽ không đoán được, trong tay Lăng Tiêu có Kỳ Lân Thần Hỏa khắc chế được gã.
Sai lầm nhất thời, hậu quả trí mạng.
Kỳ Lân Thần Hỏa là ngọn lửa bản mệnh của Lăng Tiêu, lúc triệu hoán không tốn bao nhiêu thời gian.
Lúc Diều Hâu tập trung âm khí vào Hắc trảo, một đám lửa bừng bừng bay lên dưới Lăng Tiêu Trong giây lát đã hóa thành một con Kỳ Lân màu tím oai phong, dùng xu thế như sét đánh điên cuồng xông tới tấn công Hắc trảo, gầm thét lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Sự vui vẻ cuồng vọng trên khuôn mặt âm lãnh của Diều Hâu lập tức cứng lại khi nhìn thấy Kỳ Lân màu tím cắn xé Hắc trảo, một giây sau liền hóa thành hoảng hốt và khiếp sợ, yếu hầu giật giật không ngừng như sự tố cáo không lời, thật lâu sau…
“Ngọn lửa màu tím? Kỳ Lân? Chẳng lẽ người này chính là nam nhân đã đánh bại Du An Thái ở sơn mạch Lục Nguyệt?”
Tuy câu chuyện ở sơn mạch Lục Nguyệt vẫn chưa được truyền tới thành Trung Tâm, nhưng Thông Thiên Bảng đã đổi mới từ lâu.
Sau khi Du An Thái bị đánh bại, Thương Minh liền xóa lên lão ra khỏi Thập Thần Bảng, thay thế bằng một nam nhân có tên Lăng Mặc, nghe đồn y là người của Kỳ Lân tộc.
Thập Thần Bảng nhận được sự chú ý của rất nhiều người, ngay khi vừa đổi mới, kể cả vùng sâu vùng xa như Đông Châu cũng hay tin ngay.
Chỉ là sau sự kiện ấy người này không xuất hiện, cũng không ai biết y đang ở đâu, hơn nữa vì y là nhân tài mới xuất hiện, cho nên càng không có nhiều người biết được tin tức của y.
Thực lực của Du An Thái tương đương với Diều Hâu, bởi vì hai người đã từng giao chiến, nhưng cả hai đều không thể làm gì đối phương, cho nên khi biết người đứng trước mặt mình chính là Lăng Mặc, có thể hiểu Diều Hâu đã khiếp sợ tới mức nào.
Ngọn lửa Kỳ Lân nhanh chóng cắn nuốt Hắc trảo chẳng chừa một mảnh vụn, Lăng Tiêu không thu nó lại ngay, mà rục rịch nhắm tới Diều Hâu cách đó không xa.
Tu vi cả đời bị khắc đến sít sao thế này, nhìn sao cũng không có phần thắng.
Diều Hâu không ngu, bây giờ mà không trốn thì còn đợi tới khi nào, gã nhanh chóng túm Độc Nhãn nằm sõng xoài dưới đất, thân hình lóe lên định bỏ trốn mất dạng.
Lăng Tiêu còn chưa biến gã thành gà con cơ mà, đương nhiên không thể bỏ mặc gã đào tẩu được, Hỏa Kỳ Lân đuổi ngay sát Diều Hâu, tốc độ khủng khiếp.
Cảm nhận chấn động kinh người truyền tới từ sau lưng, ánh mắt Diều Hâu lóe lên tia ngoan độc, tóm Liêu Nha và hai tên thủ hạ khác ném thẳng vào Hỏa Kỳ Lân, quả nhiên cản trở thành công, chỉ có vài giây thôi, nhưng vậy đã đủ rồi.
Tác giả :
Doãn Gia