Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 443: Thẻ thân phận
Trải qua sáu ngày thi đấu, trên cơ bản thì thành tích đã được xác định rồi.
Bất kể là người khiêu chiến hay người bị khiêu chiến, sau khi nhận được thông báo, bọn họ liền gói đồ mang tới phòng mới, đạo sư không dẫn bọn họ tới căn phòng của người bị đẩy xuống lúc trước, ban đầu, vì để tránh tình trạng quá đông đúc, cho nên Cự Vô Phác có rất nhiều phòng.
Phòng của họ vẫn ở gần nhau như trước, bên cạnh Du Tiểu Mặc là Thiên Tâm và Trình Hướng Vinh, đối diện là Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Căn phòng ở tầng sáu mươi giống như Nhan Huy đã miêu tả, chia thành hai gian, bài trí không tinh xảo, nhưng rất có cảm giác như đang ở nhà.
Nhan Huy còn định đổi phòng với Trình Hướng Vinh, hắn nói mình thích căn phòng tọa nam hướng bắc, chỉ là không đợi Trình Hướng Vinh trả lời, vị đạo sư dẫn họ tới đã an bài cho hắn một căn phòng tọa nam hướng bắc thật, cách phòng của bọn hắn năm sáu gian gì đấy, vì vậy Nhan Huy lại ảo não trở về.
“Thực ra tọa bắc hướng nam cũng không tệ.” Nhan Huy nói ra một lý do không có sức thuyết phục cho lắm.
Nhưng không ai để ý tới hắn, ở gần mười ngày trong căn phòng bẩn thỉu tầng một, mặc cho là ai cũng không chịu nổi, dù lúc trước Thiên Tâm nói chỉ phải ở lại có ba ngày thôi, nhưng cô nàng đã quên cộng thêm cả thời gian so tài vào.
Đối với những người quen ở phòng rộng thoải mái như họ, ở phòng nhỏ lâu sẽ có cảm giác hít thở không thông.
Sau khi tống cổ Nhan Huy đi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại ngăn ánh mắt tò mò của mọi người, việc hắn làm đầu tiên là nhào thẳng lên giường ở gian trong, nhào tới nhào lui mấy cái, vừa lăn vừa cảm thán.
“Quả nhiên là giường rộng tốt nhất.”
Lăng Tiêu còn định nói tu luyện giả không ngủ cũng không sao, nhưng nghĩ đến lúc trước Du Tiểu Mặc cũng từng là người bình thường, liền bỏ qua.
Sau khi Du Tiểu Mặc liền leo đến bên người Lăng Tiêu, tựa cằm lên vai y, “Hôm trước anh đi ra ngoài cả ngày, làm gì vậy?”
Lăng Tiêu dựa vào thành giường, “Đi ra ngoài nghe ngóng một ít tin tức, đợi tới sau khi em đánh lên tầng bảy mươi, ta không thể lên theo em nữa rồi.”
Du Tiểu Mặc giật mình ngồi thẳng người, “Vì sao?”
Lăng Tiêu nói: “Em thật sự cho rằng Tiêu Dao Viện hào phóng vậy hả, còn để cho người ngoài tùy ý ra vào.”
Xét từ tình hình ở tầng một là thấy, rất ít người tình nguyện ở chung trong gian phòng bé tẹo kia, chỉ riêng việc này đã vô hình gạt đi ý niệm trong đầu nhiều người, hơn nữa quan trọng nhất là, ai mà chẳng ích kỉ, người đơn thuần như Du Tiểu Mặc rất hiếm.
Chỉ là đã làm vậy, vẫn có một vài người vì tham lam mà cấu kết với nhau, cho nên từ tầng bảy mươi trở lên cấm người ngoài bước vào, bởi vì từ tầng bảy mươi trở lên mới thật sự là bảo tàng, còn từ tầng bảy mươi trở xuống, tính cả tầng thứ bảy mươi, những món đồ Tiêu Dao Viện đưa cho viện sinh đều có thể mua được ở bên ngoài.
“Vậy sau này anh phải làm sao?”
Du Tiểu Mặc biết rõ học viện có quy định của học viện, thực ra lúc trước hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Dao Viện lại có thể cho phép dẫn người ngoài vào, bây giờ mới biết còn có việc này.
“Em nên an tâm học tập ở đây, ta nghe nói tình hình ở trên tầng bảy mươi không giống như mấy tầng dưới đâu, có lẽ em sẽ không được hạnh phúc cho lắm.” Lăng Tiêu nói.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc hơi giật, “Làm ơn đừng dùng hai chữ hạnh phúc này để hình dung.”
Lăng Tiêu lập tức đổi giọng: “Em sẽ sống mà không có tính phúc đâu.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Đừng tưởng rằng em không biết anh đổi hạnh sang tính nhá.
“Nói chính sự.” Nói nhảm quá nhiều, Du Tiểu Mặc thấy y còn không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, giơ tay đập vào bắp tay rắn chắc kia, rất có cảm giác vững vàng.
Lăng Tiêu liếc nhìn tay hắn, “Đại lục Thông Thiên là quê hương của ta, rất nhiều thứ của ta đều ở nơi này, trước kia không có cơ hội đi xem, bây giờ có thời gian, cho nên ta định ra ngoài một chuyến.”
Nói xong y liền phát hiện Du Tiểu Mặc đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, “Sao thế?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Em vẫn cho rằng anh một thân một mình cơ, không ngờ còn có “rất nhiều thứ”, là gì thế, có tiện nói không?”
Hỏi xong câu cuối hắn liền buồn phiền, rõ ràng bí mật cả đời hắn đều nói cho Lăng Tiêu, vậy mà tới bí mật của Lăng Tiêu hắn cũng không có quyền được biết.
Cũng may, Lăng Tiêu không có ý định giấu diếm hắn, bằng không thì Du Tiểu Mặc sẽ nhào tới, sau đó khoe hàm răng trắng bóng của hắn ra.
“Chuyện của phụ mẫu ta em cũng biết rồi, trước kia phụ thân của ta có một vị thân tín, những chuyện của phụ mẫu ta đều do ông kể lại, trong vạn năm ta rời khỏi đại lục Thông Thiên, ông đã thành lập nên một thế lực.”
“À, cho nên anh chuẩn bị đi tìm thân tín của phụ thân mình?”
“Ừm.”
“Lúc nào trở về?”
“Khoảng nửa tháng sau.”
Du Tiểu Mặc tính toán một chút, nửa tháng sau chính là thời hạn ba tháng mà Hùng Tiếu đã cam kết, xem ra Lăng Tiêu đã tính toán hết từ trước rồi, “Vậy anh nhớ đừng đi quá thời gian đó.” Tuy hắn rất muốn đi cùng, nhưng đã bôn ba bên ngoài lâu như vậy, hắn cần thời gian ổn định để tu luyện.
“Ta biết em sẽ thấy cô đơn lạnh lẽo, ta sẽ về sớm.” Lăng Tiêu ôm đầu hắn rồi thủ thỉ.
Du Tiểu Mặc cô đơn lạnh lẽo quyết định nể tình y sắp đi xa cho nên không thèm tính toán với y, cái gì mà ‘cô đơn’ cái gì mà ‘lạnh lẽo’ chứ.
“Đúng rồi, anh chuẩn bị đi lúc nào?”
“Hôm sau.”
Thời gian trước kia ly biệt luôn trôi qua cực kỳ nhanh, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn mới thở dài một tiếng mà hôm sau đã tới, chỉ có điều vừa nghĩ tới cái sự tiêu tiền như nước của Lăng Tiêu, hắn chẳng còn tâm trạng mà ưu thương nữa rồi.
Từ sau khi đặt chân tới đại lục Thông Thiên, số linh tinh hắn tiêu mất thực ra còn chưa tới 1% tài sản, cho nên hắn hơi xoắn xuýt, không biết nên đưa cho y bao nhiêu là ổn, có thể khẳng định, càng đưa nhiều càng tốn nhiều, nhưng nếu đưa ít quá, Lăng Tiêu không có linh tinh để dùng thì làm sao bây giờ?
Du Tiểu Mặc xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định đưa nhiều một chút.
Lăng Tiêu vừa nhận túi trữ vật đã biết ngay bên trong có bao nhiêu linh tinh, cười ẩn ý nhìn hắn, “Đưa cho ta nhiều như vậy, em không đau lòng sao?”
“Nói nhảm, đương nhiên là đau lòng.” Du Tiểu Mặc lườm y một cái.
Lăng Tiêu vừa đeo túi trữ vật lên hông, vừa nói: “Đau lòng sao đưa ta nhiều thế, ta không thể đảm bảo cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu đâu nhé.”
Du Tiểu Mặc lập tức đẩy y ra bên ngoài, “Đi nhanh lên, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Chính em nói đấy, ta đi đây.” Lăng Tiêu nói xong liền đi thật, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Du Tiểu Mặc đứng im tại chỗ, ba giây sau chạy ra hành lang tìm tòi, quả nhiên không thấy bóng người đâu, trong lòng thầm mắng sao chạy nhanh quá vậy.
Lăng Tiêu đi hai ngày, đám người Trình Hướng Vinh rốt cuộc cũng phát hiện ra sự biến mất của y, trước kia còn tưởng rằng Lăng Tiêu có việc phải đi ra ngoài, cho nên mọi người không để ý lắm.
Thời điểm Nhan Huy kéo Trình Hướng Vinh chạy tới quan tâm, bị Du Tiểu Mặc dùng hai ba câu cho qua, tuy bình thường hắn và Lăng Tiêu như hình với bóng, nhưng không thể dính lấy nhau ngày qua ngày được.
Lại trở về khoảng thời gian bận rộn một mình, mỗi ngày yên tĩnh.
Sau khi giải đấu vừa kết thúc, viện sinh ở Cự Vô Phách bắt đầu tiến vào thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.
Bởi vì họ là tân sinh, chỉ đấu có ba trận, bởi vậy không cần tĩnh dưỡng vài ngày như những người khác, vừa rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng Du Tiểu Mặc đã bị gõ ầm ầm.
“Làm gì đấy, không biết phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác là thiếu đạo đức sao?” Du Tiểu Mặc bưng mái tóc ổ gà, tức giận mở cửa quát người phía ngoài.
Thấy hắn còn mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, Nhan Huy lập tức đẩy Trình Hướng Vinh hiền lành ra trước.
Trình Hướng Vinh thấy Du Tiểu Mặc tức giận, lắp bắp nói: “Xin xin lỗi, ta không biết.”
Du Tiểu Mặc dụi dụi mắt, phát hiện là đại thúc yếu đuối, lập tức hạ giọng, “À, là đại thúc hả, tìm ta có việc gì không?”
Trình Hướng Vinh liếc nhìn Nhan Huy, nói: “A Huy nói phải đi tìm đạo sư để lĩnh thẻ thân phận, cho nên chúng ta định hỏi xem ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Đợi ta một lát.” Du Tiểu Mặc ném ra câu này rồi quay về gian trong.
Nhan Huy lập tức bất mắt trợn mắt nhìn Trình Hướng Vinh, “Vì sao Tiểu Hắc thấy ngươi thì giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn?” Hắn còn tưởng rằng tâm trạng của Du Tiểu Mặc không tốt.
Trình Hướng Vinh gãi gãi đầu, “Ta không biết.”
Nhan Huy tức giận tới mức thở gấp.
Mười phút sau, Du Tiểu Mặc mang hình tượng chỉnh tề đi tới, nụ cười lờ mờ trên môi, đâu còn thấy bộ dạng mới nãy, chỉ thiếu điều không viết lên trán bốn chữ lớn ‘Ta rất bực bội’.
Nhan Huy không khỏi cảm thán, trở mặt nhanh quá, đừng bảo là do Lăng Mặc không có ở đây, cho nên tính tình của hắn cũng biến thành âm u khó đoán nhé? Nhan Huy cảm giác mình đã đoán chúng chân tướng rồi.
Thẻ thân phận mà Trình Hướng Vinh nói chính là tấm thẻ chứa điểm tích lũy của Cự Vô Phách.
Bởi vì bọn họ là thân sinh, cho nên mới phải đi lĩnh một tấm thẻ trước, trên thể sẽ ghi chép tất cả những trận đấu của mình trong Cự Vô Phách, thắng, thua hay hòa đều có hết, chỉ có điều điểm tích lũy từ trận thắng mới dùng được.
Nửa giờ sau, đạo sư đưa tấm thẻ đã chế tạo xong đưa cho họ, “Đây là thẻ của các ngươi, nếu mất phải chế tác cái mới, rất phiền toái, cho nên nhớ rõ phải giữ gìn cho kỹ.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy ba tấm thẻ, rồi đưa thẻ của Nhan Huy và Trình Hướng Vinh cho họ.
Trên thẻ khắc thấy tên của mỗi người, phía dưới tên là số những trận thắng, thua và hòa, trước mặt thì dưới chữ thắng trên thẻ của hắn có một con số ba, phía dưới cùng là tổng điểm, cũng là ba.
Ba người đều có số liệu giống nhau.
Bất kể là người khiêu chiến hay người bị khiêu chiến, sau khi nhận được thông báo, bọn họ liền gói đồ mang tới phòng mới, đạo sư không dẫn bọn họ tới căn phòng của người bị đẩy xuống lúc trước, ban đầu, vì để tránh tình trạng quá đông đúc, cho nên Cự Vô Phác có rất nhiều phòng.
Phòng của họ vẫn ở gần nhau như trước, bên cạnh Du Tiểu Mặc là Thiên Tâm và Trình Hướng Vinh, đối diện là Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Căn phòng ở tầng sáu mươi giống như Nhan Huy đã miêu tả, chia thành hai gian, bài trí không tinh xảo, nhưng rất có cảm giác như đang ở nhà.
Nhan Huy còn định đổi phòng với Trình Hướng Vinh, hắn nói mình thích căn phòng tọa nam hướng bắc, chỉ là không đợi Trình Hướng Vinh trả lời, vị đạo sư dẫn họ tới đã an bài cho hắn một căn phòng tọa nam hướng bắc thật, cách phòng của bọn hắn năm sáu gian gì đấy, vì vậy Nhan Huy lại ảo não trở về.
“Thực ra tọa bắc hướng nam cũng không tệ.” Nhan Huy nói ra một lý do không có sức thuyết phục cho lắm.
Nhưng không ai để ý tới hắn, ở gần mười ngày trong căn phòng bẩn thỉu tầng một, mặc cho là ai cũng không chịu nổi, dù lúc trước Thiên Tâm nói chỉ phải ở lại có ba ngày thôi, nhưng cô nàng đã quên cộng thêm cả thời gian so tài vào.
Đối với những người quen ở phòng rộng thoải mái như họ, ở phòng nhỏ lâu sẽ có cảm giác hít thở không thông.
Sau khi tống cổ Nhan Huy đi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại ngăn ánh mắt tò mò của mọi người, việc hắn làm đầu tiên là nhào thẳng lên giường ở gian trong, nhào tới nhào lui mấy cái, vừa lăn vừa cảm thán.
“Quả nhiên là giường rộng tốt nhất.”
Lăng Tiêu còn định nói tu luyện giả không ngủ cũng không sao, nhưng nghĩ đến lúc trước Du Tiểu Mặc cũng từng là người bình thường, liền bỏ qua.
Sau khi Du Tiểu Mặc liền leo đến bên người Lăng Tiêu, tựa cằm lên vai y, “Hôm trước anh đi ra ngoài cả ngày, làm gì vậy?”
Lăng Tiêu dựa vào thành giường, “Đi ra ngoài nghe ngóng một ít tin tức, đợi tới sau khi em đánh lên tầng bảy mươi, ta không thể lên theo em nữa rồi.”
Du Tiểu Mặc giật mình ngồi thẳng người, “Vì sao?”
Lăng Tiêu nói: “Em thật sự cho rằng Tiêu Dao Viện hào phóng vậy hả, còn để cho người ngoài tùy ý ra vào.”
Xét từ tình hình ở tầng một là thấy, rất ít người tình nguyện ở chung trong gian phòng bé tẹo kia, chỉ riêng việc này đã vô hình gạt đi ý niệm trong đầu nhiều người, hơn nữa quan trọng nhất là, ai mà chẳng ích kỉ, người đơn thuần như Du Tiểu Mặc rất hiếm.
Chỉ là đã làm vậy, vẫn có một vài người vì tham lam mà cấu kết với nhau, cho nên từ tầng bảy mươi trở lên cấm người ngoài bước vào, bởi vì từ tầng bảy mươi trở lên mới thật sự là bảo tàng, còn từ tầng bảy mươi trở xuống, tính cả tầng thứ bảy mươi, những món đồ Tiêu Dao Viện đưa cho viện sinh đều có thể mua được ở bên ngoài.
“Vậy sau này anh phải làm sao?”
Du Tiểu Mặc biết rõ học viện có quy định của học viện, thực ra lúc trước hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, Tiêu Dao Viện lại có thể cho phép dẫn người ngoài vào, bây giờ mới biết còn có việc này.
“Em nên an tâm học tập ở đây, ta nghe nói tình hình ở trên tầng bảy mươi không giống như mấy tầng dưới đâu, có lẽ em sẽ không được hạnh phúc cho lắm.” Lăng Tiêu nói.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc hơi giật, “Làm ơn đừng dùng hai chữ hạnh phúc này để hình dung.”
Lăng Tiêu lập tức đổi giọng: “Em sẽ sống mà không có tính phúc đâu.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Đừng tưởng rằng em không biết anh đổi hạnh sang tính nhá.
“Nói chính sự.” Nói nhảm quá nhiều, Du Tiểu Mặc thấy y còn không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, giơ tay đập vào bắp tay rắn chắc kia, rất có cảm giác vững vàng.
Lăng Tiêu liếc nhìn tay hắn, “Đại lục Thông Thiên là quê hương của ta, rất nhiều thứ của ta đều ở nơi này, trước kia không có cơ hội đi xem, bây giờ có thời gian, cho nên ta định ra ngoài một chuyến.”
Nói xong y liền phát hiện Du Tiểu Mặc đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, “Sao thế?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Em vẫn cho rằng anh một thân một mình cơ, không ngờ còn có “rất nhiều thứ”, là gì thế, có tiện nói không?”
Hỏi xong câu cuối hắn liền buồn phiền, rõ ràng bí mật cả đời hắn đều nói cho Lăng Tiêu, vậy mà tới bí mật của Lăng Tiêu hắn cũng không có quyền được biết.
Cũng may, Lăng Tiêu không có ý định giấu diếm hắn, bằng không thì Du Tiểu Mặc sẽ nhào tới, sau đó khoe hàm răng trắng bóng của hắn ra.
“Chuyện của phụ mẫu ta em cũng biết rồi, trước kia phụ thân của ta có một vị thân tín, những chuyện của phụ mẫu ta đều do ông kể lại, trong vạn năm ta rời khỏi đại lục Thông Thiên, ông đã thành lập nên một thế lực.”
“À, cho nên anh chuẩn bị đi tìm thân tín của phụ thân mình?”
“Ừm.”
“Lúc nào trở về?”
“Khoảng nửa tháng sau.”
Du Tiểu Mặc tính toán một chút, nửa tháng sau chính là thời hạn ba tháng mà Hùng Tiếu đã cam kết, xem ra Lăng Tiêu đã tính toán hết từ trước rồi, “Vậy anh nhớ đừng đi quá thời gian đó.” Tuy hắn rất muốn đi cùng, nhưng đã bôn ba bên ngoài lâu như vậy, hắn cần thời gian ổn định để tu luyện.
“Ta biết em sẽ thấy cô đơn lạnh lẽo, ta sẽ về sớm.” Lăng Tiêu ôm đầu hắn rồi thủ thỉ.
Du Tiểu Mặc cô đơn lạnh lẽo quyết định nể tình y sắp đi xa cho nên không thèm tính toán với y, cái gì mà ‘cô đơn’ cái gì mà ‘lạnh lẽo’ chứ.
“Đúng rồi, anh chuẩn bị đi lúc nào?”
“Hôm sau.”
Thời gian trước kia ly biệt luôn trôi qua cực kỳ nhanh, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn mới thở dài một tiếng mà hôm sau đã tới, chỉ có điều vừa nghĩ tới cái sự tiêu tiền như nước của Lăng Tiêu, hắn chẳng còn tâm trạng mà ưu thương nữa rồi.
Từ sau khi đặt chân tới đại lục Thông Thiên, số linh tinh hắn tiêu mất thực ra còn chưa tới 1% tài sản, cho nên hắn hơi xoắn xuýt, không biết nên đưa cho y bao nhiêu là ổn, có thể khẳng định, càng đưa nhiều càng tốn nhiều, nhưng nếu đưa ít quá, Lăng Tiêu không có linh tinh để dùng thì làm sao bây giờ?
Du Tiểu Mặc xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định đưa nhiều một chút.
Lăng Tiêu vừa nhận túi trữ vật đã biết ngay bên trong có bao nhiêu linh tinh, cười ẩn ý nhìn hắn, “Đưa cho ta nhiều như vậy, em không đau lòng sao?”
“Nói nhảm, đương nhiên là đau lòng.” Du Tiểu Mặc lườm y một cái.
Lăng Tiêu vừa đeo túi trữ vật lên hông, vừa nói: “Đau lòng sao đưa ta nhiều thế, ta không thể đảm bảo cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu đâu nhé.”
Du Tiểu Mặc lập tức đẩy y ra bên ngoài, “Đi nhanh lên, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Chính em nói đấy, ta đi đây.” Lăng Tiêu nói xong liền đi thật, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Du Tiểu Mặc đứng im tại chỗ, ba giây sau chạy ra hành lang tìm tòi, quả nhiên không thấy bóng người đâu, trong lòng thầm mắng sao chạy nhanh quá vậy.
Lăng Tiêu đi hai ngày, đám người Trình Hướng Vinh rốt cuộc cũng phát hiện ra sự biến mất của y, trước kia còn tưởng rằng Lăng Tiêu có việc phải đi ra ngoài, cho nên mọi người không để ý lắm.
Thời điểm Nhan Huy kéo Trình Hướng Vinh chạy tới quan tâm, bị Du Tiểu Mặc dùng hai ba câu cho qua, tuy bình thường hắn và Lăng Tiêu như hình với bóng, nhưng không thể dính lấy nhau ngày qua ngày được.
Lại trở về khoảng thời gian bận rộn một mình, mỗi ngày yên tĩnh.
Sau khi giải đấu vừa kết thúc, viện sinh ở Cự Vô Phách bắt đầu tiến vào thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.
Bởi vì họ là tân sinh, chỉ đấu có ba trận, bởi vậy không cần tĩnh dưỡng vài ngày như những người khác, vừa rạng sáng ngày hôm sau, cửa phòng Du Tiểu Mặc đã bị gõ ầm ầm.
“Làm gì đấy, không biết phá vỡ giấc mộng đẹp của người khác là thiếu đạo đức sao?” Du Tiểu Mặc bưng mái tóc ổ gà, tức giận mở cửa quát người phía ngoài.
Thấy hắn còn mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, Nhan Huy lập tức đẩy Trình Hướng Vinh hiền lành ra trước.
Trình Hướng Vinh thấy Du Tiểu Mặc tức giận, lắp bắp nói: “Xin xin lỗi, ta không biết.”
Du Tiểu Mặc dụi dụi mắt, phát hiện là đại thúc yếu đuối, lập tức hạ giọng, “À, là đại thúc hả, tìm ta có việc gì không?”
Trình Hướng Vinh liếc nhìn Nhan Huy, nói: “A Huy nói phải đi tìm đạo sư để lĩnh thẻ thân phận, cho nên chúng ta định hỏi xem ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Đợi ta một lát.” Du Tiểu Mặc ném ra câu này rồi quay về gian trong.
Nhan Huy lập tức bất mắt trợn mắt nhìn Trình Hướng Vinh, “Vì sao Tiểu Hắc thấy ngươi thì giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn?” Hắn còn tưởng rằng tâm trạng của Du Tiểu Mặc không tốt.
Trình Hướng Vinh gãi gãi đầu, “Ta không biết.”
Nhan Huy tức giận tới mức thở gấp.
Mười phút sau, Du Tiểu Mặc mang hình tượng chỉnh tề đi tới, nụ cười lờ mờ trên môi, đâu còn thấy bộ dạng mới nãy, chỉ thiếu điều không viết lên trán bốn chữ lớn ‘Ta rất bực bội’.
Nhan Huy không khỏi cảm thán, trở mặt nhanh quá, đừng bảo là do Lăng Mặc không có ở đây, cho nên tính tình của hắn cũng biến thành âm u khó đoán nhé? Nhan Huy cảm giác mình đã đoán chúng chân tướng rồi.
Thẻ thân phận mà Trình Hướng Vinh nói chính là tấm thẻ chứa điểm tích lũy của Cự Vô Phách.
Bởi vì bọn họ là thân sinh, cho nên mới phải đi lĩnh một tấm thẻ trước, trên thể sẽ ghi chép tất cả những trận đấu của mình trong Cự Vô Phách, thắng, thua hay hòa đều có hết, chỉ có điều điểm tích lũy từ trận thắng mới dùng được.
Nửa giờ sau, đạo sư đưa tấm thẻ đã chế tạo xong đưa cho họ, “Đây là thẻ của các ngươi, nếu mất phải chế tác cái mới, rất phiền toái, cho nên nhớ rõ phải giữ gìn cho kỹ.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy ba tấm thẻ, rồi đưa thẻ của Nhan Huy và Trình Hướng Vinh cho họ.
Trên thẻ khắc thấy tên của mỗi người, phía dưới tên là số những trận thắng, thua và hòa, trước mặt thì dưới chữ thắng trên thẻ của hắn có một con số ba, phía dưới cùng là tổng điểm, cũng là ba.
Ba người đều có số liệu giống nhau.
Tác giả :
Doãn Gia