Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 426: Khung xương được đánh bóng
Từng giây từng giây trôi qua, trong nháy mắt đã hơn một canh giờ.
Du Tiểu Mặc cảm nhận được tin tức mà đại não gửi tới, rốt cuộc cũng biết lỗi lầm mình mắc phải lớn tới cỡ nào, cửa ải này kiểm tra sức mạnh linh hồn mà, còn hắn thì ngu tới nỗi dùng tay để thao thao tác.
Bộ xương này không phải là xương người thật, cho nên bên trên mỗi cục xương đều có mấy lỗ nhỏ dùng để kết nối, hắn cũng hiểu vì sao lúc trước Thanh trưởng lão bảo phải dùng sức mạnh linh hồn để ghép lại, hóa ra là vì những điểm kết nối này.
Việc này cũng được gọi là kỹ thuật nè.
Du Tiểu Mặc cầm lấy hai cục xương thử xem, điểm liên kết rất nhỏ, mà mẩu xương lại hơi yếu, cho nên hắn phải khống chế sức mạnh linh hồn thật tốt, hắn thử liên kết hai lỗ nhỏ với nhau, chỉ là thất bại, bởi vì vừa buông tay là hai cục xương kia đã rời ra, mà chút sức mạnh linh hồn kia cũng tán theo.
Chẳng lẽ muốn đồng thời kết nối cả ba lỗ?
Du Tiểu Mặc chia sức mạnh linh hồn thành ba sợi tơ mỏng, thận trọng xâm nhập vào xương cốt, sau đó đồng thời kết nối ba lỗ nhỏ lại, khi hắn rút sức mạnh linh hồn, buông tay ra, quả nhiên hai cục xương kia dính chắc vào nhau.
Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra sau khi tìm đúng phương pháp lại dễ dàng như vậy.
Hắn cười hí hí rất vô lương, loại phương pháp thao túng sức mạnh làm nhiều việc một lúc thế này chính là sở trường của hắn đó, hoàn toàn không có chút độ khó nào, chỉ là thời điểm khống chế sức mạnh linh hồn phải cẩn thận một chút, nếu không thì xương cốt sẽ nát bấy luôn.
Du Tiểu Mặc đang vui vẻ mà không hề biết, đã có người làm hỏng vài cục xương, nếu không phải chỉ cần nguyên vẹn bảy phần thì chắc bọn họ đã bị loại rồi.
Bên ngoài, mắt thấy thời gian sắp tới nhưng không ai đi ra.
Đàm Trạch hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh sẽ là người ra đầu tiên chứ, đang mải nghĩ ngợi, cánh cửa của một gian thạch thất nào đó đã mở ra.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng, bởi vì hai canh giờ bận rộn liên tục, hắn liền duỗi lưng một cái, sau đó theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lăng Tiêu, lại phát hiện Đàm Trạch đang nhìn hắn, những người khác vẫn chưa ra.
Đàm Trạch liền đi tới, “Du huynh đệ, khung xương của ngươi đâu?”
Du Tiểu Mặc giật mình, cười hì hì: “Ngại quá ngại quá, ta quên mang ra.” Nói xong liền chạy ngược về phòng, xách bộ xương đã được chắp vá nguyên vẹn ra ngoài.
“Ngươi xem đi, đây là tác phẩm của ta đó, sao nào?”
Đàm Trạch giật mình nhìn khung xương trước mặt, tuy còn chưa kiểm tra, nhưng dùng mắt thường có thể thấy bộ khung xương này rất hoàn mỹ, tựa như sau khi người chết chưa hề bị tháo dỡ. Đàm Trạch đang định khen ngợi một câu, những người khác cũng tục lục bước ra.
Bên cạnh Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, hai người lần lượt đi tới, nhìn thấy Du Tiểu Mặc, nét mặt liền chuyển thành giật mình, ánh mắt chuyển qua khung xương trên tay hắn, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, khung xương của họ cũng được chắp vá rất hoàn chỉnh, nhưng không có bóng loáng như của Du Tiểu Mặc.
Đúng vậy, ngoại trừ nguyên vẹn thì khung xương của Du Tiểu Mặc còn như được mài giũa, bên ngoài bóng loáng. Cảm giác này còn rõ hơn khi đặt khung xương của mọi người cạnh nhau.
Đàm Trạch lau mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác, do dự một chút mới hỏi: “Du huynh đệ, sao khung xương của ngươi lại biến thành thế này rồi?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Ta làm xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lúc nhàm chán…” Mọi người câm nín.
Du Tiểu Mặc thấy biểu lộ quái dị của Đàm Trạch, lo lắng hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ ta phạm quy hả?”
Khóe miệng Đàm Trạch giật giật, “Không, đúng là không có quy định không được đánh bóng khung xương.” Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.
Sau đó, Thanh trưởng lão bắt đầu kiểm tra khung xương của mọi người, chắc chắn là Du Tiểu Mặc qua cửa rồi, tên này còn làm được cả cái việc rãnh rỗi tới mức đánh bóng khung xương cơ mà.
Bỏ qua An Kiều đã bị loại, chín người còn lại đều qua hết, thiếu nữ áo trắng Thiên Tâm lại đi một nước cở hiểm, lúc nối xương, nàng đã làm hư hết ba phần, cuối cùng liền liều mình mang ra một bộ khung xương thiếu tay thiếu chân. Trong chín người, chỉ có Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ là ghép được một bộ hoàn chỉnh, nếu so sánh vẻ ngoài thì Du Tiểu Mặc thắng chắc, còn Kiều Vô Tinh, hắn cũng có cơ hội, nhưng lúc thí nghiệm, hắn vô ý đạp vỡ một khối xương ngón tay.
“Ngươi nối khung xương đẹp quá.” Nhan Huy lại gần, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn khung xương của Du Tiểu Mặc, không giống họ, chân thiếu một khối, tay thiếu một ngón, đúng là như tàn tật.
“Cũng tàm tạm.” Du Tiểu Mặc gượng cười, hắn đã hối hận, nếu biết trước thì đã ra sớm một chút, đỡ phải bị mọi người nhìn như động vật quý hiếm, lại còn để cho Lăng Tiêu đợi lâu như vậy.
“Ngươi khiêm tốn quá.” Nhan Huy cười, vỗ vai hắn thật mạnh.
Du Tiểu Mặc lảo đảo một bước, lực tay tên này mạnh ghê.
Kì thị đã kết thúc ở đây, Du Tiểu Mặc từ chối lời mời của người khác, đi thẳng ra khỏi Tiêu Dao Viện với Lăng Tiêu, chỉ là hai người không về khách sạn, mà đi tới một nơi vắng vẻ. Thời điểm không ai chú ý, Du Tiểu Mặc thả Lam Cầu và Tiểu Kê ra. Khoảng thời gian này bận rộn đi lại rồi báo danh, cho nên không có thì giờ để an bài chuyện của chúng, sau khi kì thi kết thúc, rốt cục cũng có thời gian rảnh nỗi, Du Tiểu Mặc quyết định xử lý chuyện này cho xong.
Du Tiểu Mặc lấy ra một cái túi trữ vật dự bị, để vào đủ linh tinh để hai người sinh hoạt và đi đường rồi giao cho lam Cầu, đồng thời dặn dò: “Nhớ đi sớm về sớm, nếu người thân không cần các ngươi, cứ trở về bên ta, ta sẽ không vứt bỏ các ngươi đâu.”
Lam Cầu xạm mặt, ta không ngại ngươi vứt bỏ ta đâu.
Tiểu Kê ‘Chiếp chiếp’ hai tiếng, không biết đang truyền đạt ý tứ gì.
Du Tiểu Mặc bày tỏ, không hiểu tiếng chim, làm ơn nói tiếng người.
Lăng Tiêu nói: “Sau khi các ngươi đến Tây Cảnh, mỗi tháng nhớ gửi một vài tin tức quan trọng ở Tây Cảnh về, ngoài ra, chú ý tới tin tức của Tứ Linh, nhất là Kỳ Lân tộc.”
Lam Cầu nói: “Vâng!”
Lăng Tiêu quay về phía Tiểu Kê: “Sau khi vào Yêu Hoàng tộc, cố gắng nghe ngóng tin tức trong tộc, càng bí ẩn càng tốt.”
Tiểu Kê kêu một tiếng: “Chiếp!”
Nghe nói thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Lăng Tiêu, không phải anh nói mẫu thân của anh bị nhốt trong cấm địa của Yêu Hoàng tộc sao? Có thể bảo Tiểu Kê nghe ngóng.”
Lăng Tiêu nói: “Ta đang có ý đó, nhưng trong thời gian ngắn thì không được, vừa trở thành một thành viên trong Yêu Hoàng tộc, không thể nào nghe được bí mật nội bộ.”
Tiểu Kê: “Chiếp chiếp!” Ta sẽ nhanh chóng đánh vào bên trong, trở thành mật thám trung thành nhất của đại nhân, chiếp!
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Rất tốt!”
Tiểu Kê hứng phấn đập cánh vài cái, đây là lần đầu tiên đại nhân khen ngợi nó đó nha.
Du Tiểu Mặc nhìn một lớn một nhỏ tác động qua lại, có cảm giác muốn câm nín, cái sự vui mừng sâu đậm này là gì vậy hả? Tiểu Kê, ngươi phải trở về Yêu Hoàng tộc để đoàn tụ, không phải là đi làm gian tế nằm vùng đâu, đừng có biểu lộ hưng phấn như vậy chớ.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Kê đắm chìm xong sung sướng được nằm vùng bị nhét vào trong bọc đồ xách đi, tuy lông vẫn chưa dài hẳn, đầu và cánh vẫn trụi lủi như con gà con, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không nhận ra, khá nhiều người ở Trung Thiên uyên bác lắm.
Dạo quanh phố, bận rộn nhiều ngày rồi, hiếm lắm mới được yên bình thế này.
Du Tiểu Mặc đi bên cạnh Lăng Tiêu, khóe miệng cứ giữ nụ cười vui vẻ mãi, bước chân cũng nhanh hơn.
Mãi tới khi đi qua một tiệm linh thảo, bước chân của Du Tiểu Mặc mới ngừng lại, kéo tay Lăng Tiêu đi vào bên trong,
Nếu Trung Thiên đã là nơi có Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, chắc phải có rất nhiều hạt giống linh thảo hiếm thấy.
“Chúng ta vào xem đi.”
Lăng Tiêu tùy ý để hắn kéo mình vào, lười biếng đưa mắt nhìn không gian rộng lớn bên trong cửa hàng, đủ các loại tủ ngọc lớn nhỏ, bên trong trưng bày rất nhiều linh thảo và hạt giống, linh thảo cấp thấp khá ít, đa số là trung cấp và cao cấp.
Du Tiểu Mặc hăng hái dạo một vòng, quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ thoát một lát hắn đã thấy không ít hạt giống mà hắn không có, còn linh thảo, mỗi cây linh thảo cao cấp đều đặt muốn chết, vài chục vạn linh tinh cũng có luôn.
Lúc trở ra, túi tiền bên hông Du Tiểu Mặc lại héo đi trông thấy. Hắn không bán linh thảo, nhưng lại mua vào một đống hạt giống, giá cả không hề rẻ.
Điều duy nhất làm Du Tiểu Mặc chú ý là, tuy không nhiều lắm, nhưng bên trong thậm chí còn bán hạt giống cấp mười một và mười hai, nghe nói đã bày ở đây lâu lắm rồi, nhưng hạt giống cấp mười một mười hai khó trồng, thời gian còn dài mà giá thì đắt, cho nên ít ai hỏi tới, hai ngày trước, chưởng quầy mới hạ giá một lượt, Du Tiểu Mặc mua không do dự.
Một lát sau, Lăng Tiêu đang đi đột nhiên nhiên ngừng lại.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt y, phát hiện ở đây có một đan phố tên là Tiên Đan.
Nhìn tên đã biết chủ cửa hàng đang nằm mơ giữa ban ngày, cứ treo bảng hiệu Tiên Đan là người khác sẽ tưởng bên trong bán tiên đan thật sao? Nhưng đúng là trong tiệm ít khác thật.
“Làm sao vậy?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Vào xem.”
Du Tiểu Mặc cảm nhận được tin tức mà đại não gửi tới, rốt cuộc cũng biết lỗi lầm mình mắc phải lớn tới cỡ nào, cửa ải này kiểm tra sức mạnh linh hồn mà, còn hắn thì ngu tới nỗi dùng tay để thao thao tác.
Bộ xương này không phải là xương người thật, cho nên bên trên mỗi cục xương đều có mấy lỗ nhỏ dùng để kết nối, hắn cũng hiểu vì sao lúc trước Thanh trưởng lão bảo phải dùng sức mạnh linh hồn để ghép lại, hóa ra là vì những điểm kết nối này.
Việc này cũng được gọi là kỹ thuật nè.
Du Tiểu Mặc cầm lấy hai cục xương thử xem, điểm liên kết rất nhỏ, mà mẩu xương lại hơi yếu, cho nên hắn phải khống chế sức mạnh linh hồn thật tốt, hắn thử liên kết hai lỗ nhỏ với nhau, chỉ là thất bại, bởi vì vừa buông tay là hai cục xương kia đã rời ra, mà chút sức mạnh linh hồn kia cũng tán theo.
Chẳng lẽ muốn đồng thời kết nối cả ba lỗ?
Du Tiểu Mặc chia sức mạnh linh hồn thành ba sợi tơ mỏng, thận trọng xâm nhập vào xương cốt, sau đó đồng thời kết nối ba lỗ nhỏ lại, khi hắn rút sức mạnh linh hồn, buông tay ra, quả nhiên hai cục xương kia dính chắc vào nhau.
Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra sau khi tìm đúng phương pháp lại dễ dàng như vậy.
Hắn cười hí hí rất vô lương, loại phương pháp thao túng sức mạnh làm nhiều việc một lúc thế này chính là sở trường của hắn đó, hoàn toàn không có chút độ khó nào, chỉ là thời điểm khống chế sức mạnh linh hồn phải cẩn thận một chút, nếu không thì xương cốt sẽ nát bấy luôn.
Du Tiểu Mặc đang vui vẻ mà không hề biết, đã có người làm hỏng vài cục xương, nếu không phải chỉ cần nguyên vẹn bảy phần thì chắc bọn họ đã bị loại rồi.
Bên ngoài, mắt thấy thời gian sắp tới nhưng không ai đi ra.
Đàm Trạch hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh sẽ là người ra đầu tiên chứ, đang mải nghĩ ngợi, cánh cửa của một gian thạch thất nào đó đã mở ra.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng, bởi vì hai canh giờ bận rộn liên tục, hắn liền duỗi lưng một cái, sau đó theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lăng Tiêu, lại phát hiện Đàm Trạch đang nhìn hắn, những người khác vẫn chưa ra.
Đàm Trạch liền đi tới, “Du huynh đệ, khung xương của ngươi đâu?”
Du Tiểu Mặc giật mình, cười hì hì: “Ngại quá ngại quá, ta quên mang ra.” Nói xong liền chạy ngược về phòng, xách bộ xương đã được chắp vá nguyên vẹn ra ngoài.
“Ngươi xem đi, đây là tác phẩm của ta đó, sao nào?”
Đàm Trạch giật mình nhìn khung xương trước mặt, tuy còn chưa kiểm tra, nhưng dùng mắt thường có thể thấy bộ khung xương này rất hoàn mỹ, tựa như sau khi người chết chưa hề bị tháo dỡ. Đàm Trạch đang định khen ngợi một câu, những người khác cũng tục lục bước ra.
Bên cạnh Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, hai người lần lượt đi tới, nhìn thấy Du Tiểu Mặc, nét mặt liền chuyển thành giật mình, ánh mắt chuyển qua khung xương trên tay hắn, trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, khung xương của họ cũng được chắp vá rất hoàn chỉnh, nhưng không có bóng loáng như của Du Tiểu Mặc.
Đúng vậy, ngoại trừ nguyên vẹn thì khung xương của Du Tiểu Mặc còn như được mài giũa, bên ngoài bóng loáng. Cảm giác này còn rõ hơn khi đặt khung xương của mọi người cạnh nhau.
Đàm Trạch lau mồ hôi, dở khóc dở cười nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác, do dự một chút mới hỏi: “Du huynh đệ, sao khung xương của ngươi lại biến thành thế này rồi?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Ta làm xong thì thấy thời gian vẫn còn sớm, trong lúc nhàm chán…” Mọi người câm nín.
Du Tiểu Mặc thấy biểu lộ quái dị của Đàm Trạch, lo lắng hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ ta phạm quy hả?”
Khóe miệng Đàm Trạch giật giật, “Không, đúng là không có quy định không được đánh bóng khung xương.” Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng.
Sau đó, Thanh trưởng lão bắt đầu kiểm tra khung xương của mọi người, chắc chắn là Du Tiểu Mặc qua cửa rồi, tên này còn làm được cả cái việc rãnh rỗi tới mức đánh bóng khung xương cơ mà.
Bỏ qua An Kiều đã bị loại, chín người còn lại đều qua hết, thiếu nữ áo trắng Thiên Tâm lại đi một nước cở hiểm, lúc nối xương, nàng đã làm hư hết ba phần, cuối cùng liền liều mình mang ra một bộ khung xương thiếu tay thiếu chân. Trong chín người, chỉ có Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ là ghép được một bộ hoàn chỉnh, nếu so sánh vẻ ngoài thì Du Tiểu Mặc thắng chắc, còn Kiều Vô Tinh, hắn cũng có cơ hội, nhưng lúc thí nghiệm, hắn vô ý đạp vỡ một khối xương ngón tay.
“Ngươi nối khung xương đẹp quá.” Nhan Huy lại gần, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn khung xương của Du Tiểu Mặc, không giống họ, chân thiếu một khối, tay thiếu một ngón, đúng là như tàn tật.
“Cũng tàm tạm.” Du Tiểu Mặc gượng cười, hắn đã hối hận, nếu biết trước thì đã ra sớm một chút, đỡ phải bị mọi người nhìn như động vật quý hiếm, lại còn để cho Lăng Tiêu đợi lâu như vậy.
“Ngươi khiêm tốn quá.” Nhan Huy cười, vỗ vai hắn thật mạnh.
Du Tiểu Mặc lảo đảo một bước, lực tay tên này mạnh ghê.
Kì thị đã kết thúc ở đây, Du Tiểu Mặc từ chối lời mời của người khác, đi thẳng ra khỏi Tiêu Dao Viện với Lăng Tiêu, chỉ là hai người không về khách sạn, mà đi tới một nơi vắng vẻ. Thời điểm không ai chú ý, Du Tiểu Mặc thả Lam Cầu và Tiểu Kê ra. Khoảng thời gian này bận rộn đi lại rồi báo danh, cho nên không có thì giờ để an bài chuyện của chúng, sau khi kì thi kết thúc, rốt cục cũng có thời gian rảnh nỗi, Du Tiểu Mặc quyết định xử lý chuyện này cho xong.
Du Tiểu Mặc lấy ra một cái túi trữ vật dự bị, để vào đủ linh tinh để hai người sinh hoạt và đi đường rồi giao cho lam Cầu, đồng thời dặn dò: “Nhớ đi sớm về sớm, nếu người thân không cần các ngươi, cứ trở về bên ta, ta sẽ không vứt bỏ các ngươi đâu.”
Lam Cầu xạm mặt, ta không ngại ngươi vứt bỏ ta đâu.
Tiểu Kê ‘Chiếp chiếp’ hai tiếng, không biết đang truyền đạt ý tứ gì.
Du Tiểu Mặc bày tỏ, không hiểu tiếng chim, làm ơn nói tiếng người.
Lăng Tiêu nói: “Sau khi các ngươi đến Tây Cảnh, mỗi tháng nhớ gửi một vài tin tức quan trọng ở Tây Cảnh về, ngoài ra, chú ý tới tin tức của Tứ Linh, nhất là Kỳ Lân tộc.”
Lam Cầu nói: “Vâng!”
Lăng Tiêu quay về phía Tiểu Kê: “Sau khi vào Yêu Hoàng tộc, cố gắng nghe ngóng tin tức trong tộc, càng bí ẩn càng tốt.”
Tiểu Kê kêu một tiếng: “Chiếp!”
Nghe nói thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Lăng Tiêu, không phải anh nói mẫu thân của anh bị nhốt trong cấm địa của Yêu Hoàng tộc sao? Có thể bảo Tiểu Kê nghe ngóng.”
Lăng Tiêu nói: “Ta đang có ý đó, nhưng trong thời gian ngắn thì không được, vừa trở thành một thành viên trong Yêu Hoàng tộc, không thể nào nghe được bí mật nội bộ.”
Tiểu Kê: “Chiếp chiếp!” Ta sẽ nhanh chóng đánh vào bên trong, trở thành mật thám trung thành nhất của đại nhân, chiếp!
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Rất tốt!”
Tiểu Kê hứng phấn đập cánh vài cái, đây là lần đầu tiên đại nhân khen ngợi nó đó nha.
Du Tiểu Mặc nhìn một lớn một nhỏ tác động qua lại, có cảm giác muốn câm nín, cái sự vui mừng sâu đậm này là gì vậy hả? Tiểu Kê, ngươi phải trở về Yêu Hoàng tộc để đoàn tụ, không phải là đi làm gian tế nằm vùng đâu, đừng có biểu lộ hưng phấn như vậy chớ.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Kê đắm chìm xong sung sướng được nằm vùng bị nhét vào trong bọc đồ xách đi, tuy lông vẫn chưa dài hẳn, đầu và cánh vẫn trụi lủi như con gà con, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không nhận ra, khá nhiều người ở Trung Thiên uyên bác lắm.
Dạo quanh phố, bận rộn nhiều ngày rồi, hiếm lắm mới được yên bình thế này.
Du Tiểu Mặc đi bên cạnh Lăng Tiêu, khóe miệng cứ giữ nụ cười vui vẻ mãi, bước chân cũng nhanh hơn.
Mãi tới khi đi qua một tiệm linh thảo, bước chân của Du Tiểu Mặc mới ngừng lại, kéo tay Lăng Tiêu đi vào bên trong,
Nếu Trung Thiên đã là nơi có Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội, chắc phải có rất nhiều hạt giống linh thảo hiếm thấy.
“Chúng ta vào xem đi.”
Lăng Tiêu tùy ý để hắn kéo mình vào, lười biếng đưa mắt nhìn không gian rộng lớn bên trong cửa hàng, đủ các loại tủ ngọc lớn nhỏ, bên trong trưng bày rất nhiều linh thảo và hạt giống, linh thảo cấp thấp khá ít, đa số là trung cấp và cao cấp.
Du Tiểu Mặc hăng hái dạo một vòng, quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ thoát một lát hắn đã thấy không ít hạt giống mà hắn không có, còn linh thảo, mỗi cây linh thảo cao cấp đều đặt muốn chết, vài chục vạn linh tinh cũng có luôn.
Lúc trở ra, túi tiền bên hông Du Tiểu Mặc lại héo đi trông thấy. Hắn không bán linh thảo, nhưng lại mua vào một đống hạt giống, giá cả không hề rẻ.
Điều duy nhất làm Du Tiểu Mặc chú ý là, tuy không nhiều lắm, nhưng bên trong thậm chí còn bán hạt giống cấp mười một và mười hai, nghe nói đã bày ở đây lâu lắm rồi, nhưng hạt giống cấp mười một mười hai khó trồng, thời gian còn dài mà giá thì đắt, cho nên ít ai hỏi tới, hai ngày trước, chưởng quầy mới hạ giá một lượt, Du Tiểu Mặc mua không do dự.
Một lát sau, Lăng Tiêu đang đi đột nhiên nhiên ngừng lại.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt y, phát hiện ở đây có một đan phố tên là Tiên Đan.
Nhìn tên đã biết chủ cửa hàng đang nằm mơ giữa ban ngày, cứ treo bảng hiệu Tiên Đan là người khác sẽ tưởng bên trong bán tiên đan thật sao? Nhưng đúng là trong tiệm ít khác thật.
“Làm sao vậy?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Vào xem.”
Tác giả :
Doãn Gia