Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 348: Hắc thiên bá đạo
Du Tiểu Mặc lập tức nhớ tới Sài Tuấn bị hắn đánh thành tàn phế, với thế lực của Sài gia, sau khi biết hắn là thủ phạm làm Sài Tuấn tàn phế, chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, nếu không phải có sự che chở của học viện, chắc hẳn cái vị lão tổ của Sài gia này đã sớm tìm tới cửa rồi.
Hôm nay lại thêm một Đoàn Kỳ Thiên nữa, càng làm cho lão tổ Sài gia sinh lòng kiêng kỵ, lão không dám ra tay trắng trợn, chỉ có thể dùng uy áp của cường giả Đế cảnh nhằm vào hắn, chẳng có chút phong độ cường giả nào hết. Không bao lâu, hai vị đảo chủ khác của đảo Kính Hoa cũng đến.
Hai người vừa xuất hiện, cả hội trường đã yên tĩnh hơn hẳn. Người đầu tiên bước vào tầm mắt của mọi người là một nam nhân vóc dáng khôi ngô, nhưng cả khuôn mặt đều bị râu ria bao trùm, trên nét mặt còn có khí thế không giận tự uy, cánh tay để trần được vẽ lên một con bò cạp rất sống động, gã vừa đi tới, một khí thế cường hãn cũng xuất hiện, chèn ép làm mọi người có chút khó thở.
Người này chính là Phích Lịch Phi Hạt, nghe nói thực lực của gã chỉ kém Hắc Vân lão nhân một chút, ở bên cạnh gã, là Hắc Vân lão nhân toàn thân phủ kín một bộ hắc bào với họa tiết hình ngọn lửa, ngay cả mặt cũng được che kín mít bằng mặt nạ. Đây cũng là đặc điểm lớn nhất của Hắc Vân lão nhân, từ xưa tới nay chưa có ai từng được nhìn thấy tướng mạo của lão, kể cả đệ tử của lão, mọi người chỉ biết mỗi lần lão xuất hiện đều ăn mặc y như vậy, vô cùng thần bí, từ xưa tới nay chưa có ai dám đi dò xét lai lịch của lão.
Sau khi hai người ngồi lên ghế trên, ngoại trừ Phong Trì Vân và đại trưởng lão còn chưa tới, thì mọi người đã đến đông đủ, Hắc Vân lão nhân không nói gì, người lên tiếng là Phù Dung tiên tử và Phi Hạt, mở màn là mấy câu hàn huyên đầy tính khách sáo, mãi đến nửa giờ sau mới đi vào chủ đề chính.
Đại hội lần này, mục đích thảo luận không phải là nguyên tố chi tâm. Bởi vì linh mạch nằm ở đáy biển Vô Tận, không thể nào sử dụng nó như cách mà học viện Đạo Tâm đã làm, cho nên chỉ có thể qua khai thác, đào linh tinh ở đáy biển lên. Nhưng bởi vậy, bất cứ thế lực nào cũng muốn cố phần, linh tinh không giống như thủy tinh tệ, mặc dù là tiền tệ lưu thông ở vị diện cao cấp, nhưng thứ này cũng là một món đồ trợ giúp tu luyện, còn thủy tinh tệ chỉ là một món đồ đẹp mắt mà thôi. Căn cứ vào kiểm tra đo lường, linh mạch nằm dưới đáy Huyễn Sa hải kia không hề nhỏ, linh tinh được sản xuất ra đảm bảo là gấp bội linh mạch của học viện Đạo Tâm.
Cho nên đại hội lần này, có hai mục đích, một là phân chia linh tinh thế nào, hai là làm sao để giải quyết yêu thú cấp mười ở Huyễn Sa hải. Tuy những người ngồi đây có cả cường giả Đế cảnh, nhưng hung danh của con yêu thú ở Huyễn Sa giải kia còn lâu đời hơn những người ở nơi này, không phải nói giải quyết là có thể giải quyết đơn giản được, huống chi thuộc hạ của hắn cũng không thiếu yêu thú thực lực mạnh mẽ. Cho nên việc ai sẽ đối phó với hắn và đối phó như thế nào, đều là vấn đề cần bàn luận.
Chỉ là, còn chưa thảo luận đến vấn đề thứ hai, thì vấn đề thứ nhất đã có sự bất đồng lớn rồi. Tứ đại gia tộc của Viêm thành, ba thế lực của Vô Tận trấn, cộng thêm cả học viện Đạo Tâm nữa, tổng cộng là tám phần. Nhưng ba thế lực của Vô Tận trấn lại muốn hai phần mỗi bên, còn bốn phần dư lại do học viện Đạo Tâm và tứ đại gia tộc tự phân chia, như vậy, bọn họ chỉ có thể nhận được 8%, phân chia không công bằng như vậy, đương nhiên là tứ đại gia tộc sẽ không vui, tuy Diêm Pháp chưa tỏ vẻ, nhưng hiển nhiên là không đồng ý. Chỉ mỗi vấn đề này thôi mà mọi người đã tranh cãi ồn ào, không ai nhường ai.
“Sao bọn họ không thảo luận vấn đề thứ hai trước?” Du Tiểu Mặc nghe tiếng cãi vã của họ, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng còn thời gian mà thảo luận vấn đề thứ hai luôn.
“Không chia của trước, thì sao mọi người có thể yên tâm hợp tác đây?” Lăng Tiêu Đáp.
“Cũng đúng, cơ mà đám người Hắc Vân lão nhân kia cũng biết chặt đẹp ghê, biển Vô Tận đâu phải là của họ, lại còn đòi hai phần.” Du Tiểu Mặc nói thầm.
“Thêm một phần là thêm một món tài sản khổng lồ, bọn họ tham như vậy, đương nhiên là muốn phần nhiều, đáng tiếc…” Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nở một nụ cười gian trá.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu, vừa định hỏi y đáng tiếc gì, nhưng phía chân trời đột nhiên vang lên hai tiếng xé gió, từng trận sóng âm truyền đến từ xa, chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở khoảng đất trống giữa hội trường. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đó là hai lão giả. Một người mặc đạo bào có hoa văn màu xanh, toàn thân tản ra một loại khí chất hiền lành, trên thực tế đều là giả tạo. Người còn lại thì mặc một thân áo đen lạnh lùng, cả nét mặt cũng lạnh lùng luôn. Dù khuôn mặt có nhuốm màu tang thương, nhưng cũng không thể che giấu được khí tức làm cho mỗi người ở đây đều hốt hoảng.
Sắc mặt của ba người Phù Dung tiên tử đều thay đổi. Hai người này không phải ai xa lạ, đúng là Đoàn Kỳ Thiên và đại trưởng lão Hắc Thiên. Học viện Đạo Tâm lại có thể phái ra hai vị cường giả thế này, quả là làm cho người ta khó có thể tin nổi. Mặc dù Đoàn Kỳ Thiên là đan sư, nhưng không thể khinh thường thực lực của lão, thậm chí sức chiến đấu của Đoàn Kỳ Thiên còn cao hơn cả cường giả Đế cảnh. Hắc Thiên thì chắc không cần nói rồi, nghe đồn thực lực của ông ta chỉ kém viện trưởng của học viện Đạo Tâm một chút, hai người này đã ra mặt, thì bất cứ ai trong số họ cũng đừng mơ thắng nổi.
“Học viện Đạo Tâm muốn ba phần.” Hắc Thiên đứng lơ lửng giữa không trung, hai tay để sau lưng, chỉ trong nháy mắt, khí phách cường giả được bày ra triệt để, cặp mắt sâu thẳm lướt qua ba người Phù Dung tiên tử và tứ đại gia tộc của Viêm thành, lạnh lùng mở miệng. Lời này vừa nói ra đã làm cho mọi người xôn xao. Bởi vì ba người Phù Dung tiên tử có trả giá, cho nên mới đòi hai phần, Hắc Thiên thì dữ dội hơn, chưa làm gì đã mở miệng đòi ba phần. Du Tiểu Mặc che miệng, vui vẻ nói: “Đại trưởng lão bá đạo quá.”
Lần đầu tiên gặp mặt đại trưởng lão, hắn chỉ cảm thấy đại trưởng lão là một người rất lạnh lùng, không ngờ cũng có mặt bá đạo như vậy, vừa xuất hiện đã ngạo mạn ném một quả bom xuống. Cao Dương nghe xong, liền cười nói: “Thế này đã là gì, tính cách của đại trưởng lão vốn là như vậy, ngài không muốn bốn phần đã gọi là có kiềm chế rồi.”
Tứ đại gia tộc không mở miệng, sau khi nghe nói như thế liền lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Bọn họ đều có quen biết với Hắc Thiên, cho tới bây giờ, người nam nhân này đều nói một thì không có hai, ông ta đã muốn ba phần, thì tuyệt đối phải có ba phần, nếu như ngươi không phục, ông ta sẽ đánh cho tới khi ngươi phục mới thôi, đây là sự thật.
Còn có một điểm quan trọng nhất mà, sau này đệ tử của gia tộc họ cũng phải tới học viện Đạo Tâm để học tập, Hắc Thiên đã muốn ba phần, cũng không tổn thất quá lớn đến lợi ích của họ, tứ đại gia tộc làm theo cũng có thể nhận được một phần, cho nên không cần phải vì chuyện này mà đắc tội Hắc Thiên. Nhưng ba người Phù Dung tiên tử thì nghĩ khác. Từ hai phần giảm xuống còn một, đừng xem phường một phần ấy, chỉ bằng nó cũng đủ để giúp thế lực của họ nâng cao thêm một bước, bồi dưỡng được nhiều cường giả hơn. Phù Dung tiên tử là người lên tiếng đầu tiên: “Hắc Thiên, ông định nuốt nhiều quá đấy, ở đây có tám phe, một mình ông đòi chiếm hai phần, không thấy quá phận sao? Thiếp tuyệt đối không đồng ý.”
“Ta cũng không đồng ý.” Phi Hạt âm u nói.
“Lão phu không có ý kiến.” Một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên.
Phù Dung tiên tử và Phi Hạt đều nhạc nhiên nhìn về phía Hắc Vân lão nhân, khó mà tưởng tượng được những lời này lại được nói ra từ miệng lão, sắc mặt cũng trầm xuống, nếu Hắc Vân lão nhân đã rời khỏi chiến tuyến, thì hai người bọn họ có liên thủ cũng chẳng giành nổi ba phần thắng.
Hắc Thiên thờ ơ liếc nhìn Hắc Vân lão nhân, mấy giây sau mới nhìn về phía hai người còn lại, “Ta cho các ngươi một cơ hội, thắng ta, hai phần của học viện Đạo Tâm sẽ chia cho các ngươi một phần.” Thoạt nhìn thì điều kiện này cực kỳ hấp dẫn! Nhưng Phù Dung tiên tử và Phi Hạt đâu có ngu, nếu bị thương ở đây, sẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Điều này tương đương với việc nguyên tố chi tâm sẽ không có duyên với bọn họ rồi, sao họ có thể vì nhỏ mà bỏ mất lớn. Nghĩ kỹ vấn đề này, cuối cùng hai người đành phải hậm hực ngồi xuống. Không đánh mà thắng, học viện Đạo Tâm đã có ba phần. Quả nhiên là không hổ cường giả xếp hạng thứ hai trong tám vị bề trên, Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở.
Giải quyết được vấn đề thứ nhất, rốt cục thì đại hội cũng tiến vào giai đoạn thứ hai. Bởi vì nguyên tố chi tâm chỉ có một, cho nên chỉ có thể kết luận bằng bản lĩnh của mình, ai đến trước thì của của người đó. Cuối cùng là đối phó với tên yêu thú cấp mười của Huyễn Sa hải, tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng bọn họ có tận chín cường giả Đế cảnh, giải quyết là chuyện dễ như không, nhưng có một vấn đề. Ai sẽ đi giải quyết con yêu thú kia? Muốn đối địch với yêu thú cấp chín thì không thể trở ra nguyên vẹn được, nhưng nếu bị thương, tỉ lệ tranh đoạt được nguyên tố chi tâm sẽ giảm xuống, mặc kệ là phe nào cũng đều bất bợi.
“Học viện Đạo Tâm đã muốn ba phần, vậy thiếp cho rằng, đại trưởng lão Hắc Thiên nên bỏ ra một phần lực để không phụ lòng ba phần kia, chư vị nói có đúng không?” Phù Dung tiên tử vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi, cho nên tuyệt đối không thể để Hắc Thiên thờ ơ nữa.
Vừa nói xong, đã có người phụ họa ngay, kể cả tứ đại gia tộc. Suy nghĩ của họ cũng giống Phù Dung tiên tử, ngoài ra thì còn có một nguyên nhân khác, thực lực của Hắc Thiên cao hơn Đoàn Kỳ Thiên, thiếu ông ta, phần thắng của họ sẽ cao hơn. Nửa canh giờ sau, cuộc thảo luận đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Tổng kết là Hắc Thiên sẽ đi đối phó với yêu thú cấp mười kia, còn đám người Phù Dung tiên tử và tứ đại gia tộc sẽ đối phó với binh tướng của con yêu thú nọ. Nhìn thì có vẻ bọn họ chiếm được lời, nhưng sự thật là không hề, bởi vì con yêu thú kia đã tuyển được không ít kẻ mạnh.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, hình từ như đầu tới đuôi lão đầu chẳng nói câu nào, nét mắt thì âm trầm, chẳng biết đang nghĩ gì. Xem ra lúc này đang là nhân cách thứ hai. Sau khi tan họp, hắn do dự một chút rồi kéo Lăng Tiêu đi tìm lão đầu.
Hôm nay lại thêm một Đoàn Kỳ Thiên nữa, càng làm cho lão tổ Sài gia sinh lòng kiêng kỵ, lão không dám ra tay trắng trợn, chỉ có thể dùng uy áp của cường giả Đế cảnh nhằm vào hắn, chẳng có chút phong độ cường giả nào hết. Không bao lâu, hai vị đảo chủ khác của đảo Kính Hoa cũng đến.
Hai người vừa xuất hiện, cả hội trường đã yên tĩnh hơn hẳn. Người đầu tiên bước vào tầm mắt của mọi người là một nam nhân vóc dáng khôi ngô, nhưng cả khuôn mặt đều bị râu ria bao trùm, trên nét mặt còn có khí thế không giận tự uy, cánh tay để trần được vẽ lên một con bò cạp rất sống động, gã vừa đi tới, một khí thế cường hãn cũng xuất hiện, chèn ép làm mọi người có chút khó thở.
Người này chính là Phích Lịch Phi Hạt, nghe nói thực lực của gã chỉ kém Hắc Vân lão nhân một chút, ở bên cạnh gã, là Hắc Vân lão nhân toàn thân phủ kín một bộ hắc bào với họa tiết hình ngọn lửa, ngay cả mặt cũng được che kín mít bằng mặt nạ. Đây cũng là đặc điểm lớn nhất của Hắc Vân lão nhân, từ xưa tới nay chưa có ai từng được nhìn thấy tướng mạo của lão, kể cả đệ tử của lão, mọi người chỉ biết mỗi lần lão xuất hiện đều ăn mặc y như vậy, vô cùng thần bí, từ xưa tới nay chưa có ai dám đi dò xét lai lịch của lão.
Sau khi hai người ngồi lên ghế trên, ngoại trừ Phong Trì Vân và đại trưởng lão còn chưa tới, thì mọi người đã đến đông đủ, Hắc Vân lão nhân không nói gì, người lên tiếng là Phù Dung tiên tử và Phi Hạt, mở màn là mấy câu hàn huyên đầy tính khách sáo, mãi đến nửa giờ sau mới đi vào chủ đề chính.
Đại hội lần này, mục đích thảo luận không phải là nguyên tố chi tâm. Bởi vì linh mạch nằm ở đáy biển Vô Tận, không thể nào sử dụng nó như cách mà học viện Đạo Tâm đã làm, cho nên chỉ có thể qua khai thác, đào linh tinh ở đáy biển lên. Nhưng bởi vậy, bất cứ thế lực nào cũng muốn cố phần, linh tinh không giống như thủy tinh tệ, mặc dù là tiền tệ lưu thông ở vị diện cao cấp, nhưng thứ này cũng là một món đồ trợ giúp tu luyện, còn thủy tinh tệ chỉ là một món đồ đẹp mắt mà thôi. Căn cứ vào kiểm tra đo lường, linh mạch nằm dưới đáy Huyễn Sa hải kia không hề nhỏ, linh tinh được sản xuất ra đảm bảo là gấp bội linh mạch của học viện Đạo Tâm.
Cho nên đại hội lần này, có hai mục đích, một là phân chia linh tinh thế nào, hai là làm sao để giải quyết yêu thú cấp mười ở Huyễn Sa hải. Tuy những người ngồi đây có cả cường giả Đế cảnh, nhưng hung danh của con yêu thú ở Huyễn Sa giải kia còn lâu đời hơn những người ở nơi này, không phải nói giải quyết là có thể giải quyết đơn giản được, huống chi thuộc hạ của hắn cũng không thiếu yêu thú thực lực mạnh mẽ. Cho nên việc ai sẽ đối phó với hắn và đối phó như thế nào, đều là vấn đề cần bàn luận.
Chỉ là, còn chưa thảo luận đến vấn đề thứ hai, thì vấn đề thứ nhất đã có sự bất đồng lớn rồi. Tứ đại gia tộc của Viêm thành, ba thế lực của Vô Tận trấn, cộng thêm cả học viện Đạo Tâm nữa, tổng cộng là tám phần. Nhưng ba thế lực của Vô Tận trấn lại muốn hai phần mỗi bên, còn bốn phần dư lại do học viện Đạo Tâm và tứ đại gia tộc tự phân chia, như vậy, bọn họ chỉ có thể nhận được 8%, phân chia không công bằng như vậy, đương nhiên là tứ đại gia tộc sẽ không vui, tuy Diêm Pháp chưa tỏ vẻ, nhưng hiển nhiên là không đồng ý. Chỉ mỗi vấn đề này thôi mà mọi người đã tranh cãi ồn ào, không ai nhường ai.
“Sao bọn họ không thảo luận vấn đề thứ hai trước?” Du Tiểu Mặc nghe tiếng cãi vã của họ, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng còn thời gian mà thảo luận vấn đề thứ hai luôn.
“Không chia của trước, thì sao mọi người có thể yên tâm hợp tác đây?” Lăng Tiêu Đáp.
“Cũng đúng, cơ mà đám người Hắc Vân lão nhân kia cũng biết chặt đẹp ghê, biển Vô Tận đâu phải là của họ, lại còn đòi hai phần.” Du Tiểu Mặc nói thầm.
“Thêm một phần là thêm một món tài sản khổng lồ, bọn họ tham như vậy, đương nhiên là muốn phần nhiều, đáng tiếc…” Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nở một nụ cười gian trá.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu, vừa định hỏi y đáng tiếc gì, nhưng phía chân trời đột nhiên vang lên hai tiếng xé gió, từng trận sóng âm truyền đến từ xa, chỉ trong giây lát đã xuất hiện ở khoảng đất trống giữa hội trường. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đó là hai lão giả. Một người mặc đạo bào có hoa văn màu xanh, toàn thân tản ra một loại khí chất hiền lành, trên thực tế đều là giả tạo. Người còn lại thì mặc một thân áo đen lạnh lùng, cả nét mặt cũng lạnh lùng luôn. Dù khuôn mặt có nhuốm màu tang thương, nhưng cũng không thể che giấu được khí tức làm cho mỗi người ở đây đều hốt hoảng.
Sắc mặt của ba người Phù Dung tiên tử đều thay đổi. Hai người này không phải ai xa lạ, đúng là Đoàn Kỳ Thiên và đại trưởng lão Hắc Thiên. Học viện Đạo Tâm lại có thể phái ra hai vị cường giả thế này, quả là làm cho người ta khó có thể tin nổi. Mặc dù Đoàn Kỳ Thiên là đan sư, nhưng không thể khinh thường thực lực của lão, thậm chí sức chiến đấu của Đoàn Kỳ Thiên còn cao hơn cả cường giả Đế cảnh. Hắc Thiên thì chắc không cần nói rồi, nghe đồn thực lực của ông ta chỉ kém viện trưởng của học viện Đạo Tâm một chút, hai người này đã ra mặt, thì bất cứ ai trong số họ cũng đừng mơ thắng nổi.
“Học viện Đạo Tâm muốn ba phần.” Hắc Thiên đứng lơ lửng giữa không trung, hai tay để sau lưng, chỉ trong nháy mắt, khí phách cường giả được bày ra triệt để, cặp mắt sâu thẳm lướt qua ba người Phù Dung tiên tử và tứ đại gia tộc của Viêm thành, lạnh lùng mở miệng. Lời này vừa nói ra đã làm cho mọi người xôn xao. Bởi vì ba người Phù Dung tiên tử có trả giá, cho nên mới đòi hai phần, Hắc Thiên thì dữ dội hơn, chưa làm gì đã mở miệng đòi ba phần. Du Tiểu Mặc che miệng, vui vẻ nói: “Đại trưởng lão bá đạo quá.”
Lần đầu tiên gặp mặt đại trưởng lão, hắn chỉ cảm thấy đại trưởng lão là một người rất lạnh lùng, không ngờ cũng có mặt bá đạo như vậy, vừa xuất hiện đã ngạo mạn ném một quả bom xuống. Cao Dương nghe xong, liền cười nói: “Thế này đã là gì, tính cách của đại trưởng lão vốn là như vậy, ngài không muốn bốn phần đã gọi là có kiềm chế rồi.”
Tứ đại gia tộc không mở miệng, sau khi nghe nói như thế liền lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Bọn họ đều có quen biết với Hắc Thiên, cho tới bây giờ, người nam nhân này đều nói một thì không có hai, ông ta đã muốn ba phần, thì tuyệt đối phải có ba phần, nếu như ngươi không phục, ông ta sẽ đánh cho tới khi ngươi phục mới thôi, đây là sự thật.
Còn có một điểm quan trọng nhất mà, sau này đệ tử của gia tộc họ cũng phải tới học viện Đạo Tâm để học tập, Hắc Thiên đã muốn ba phần, cũng không tổn thất quá lớn đến lợi ích của họ, tứ đại gia tộc làm theo cũng có thể nhận được một phần, cho nên không cần phải vì chuyện này mà đắc tội Hắc Thiên. Nhưng ba người Phù Dung tiên tử thì nghĩ khác. Từ hai phần giảm xuống còn một, đừng xem phường một phần ấy, chỉ bằng nó cũng đủ để giúp thế lực của họ nâng cao thêm một bước, bồi dưỡng được nhiều cường giả hơn. Phù Dung tiên tử là người lên tiếng đầu tiên: “Hắc Thiên, ông định nuốt nhiều quá đấy, ở đây có tám phe, một mình ông đòi chiếm hai phần, không thấy quá phận sao? Thiếp tuyệt đối không đồng ý.”
“Ta cũng không đồng ý.” Phi Hạt âm u nói.
“Lão phu không có ý kiến.” Một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên.
Phù Dung tiên tử và Phi Hạt đều nhạc nhiên nhìn về phía Hắc Vân lão nhân, khó mà tưởng tượng được những lời này lại được nói ra từ miệng lão, sắc mặt cũng trầm xuống, nếu Hắc Vân lão nhân đã rời khỏi chiến tuyến, thì hai người bọn họ có liên thủ cũng chẳng giành nổi ba phần thắng.
Hắc Thiên thờ ơ liếc nhìn Hắc Vân lão nhân, mấy giây sau mới nhìn về phía hai người còn lại, “Ta cho các ngươi một cơ hội, thắng ta, hai phần của học viện Đạo Tâm sẽ chia cho các ngươi một phần.” Thoạt nhìn thì điều kiện này cực kỳ hấp dẫn! Nhưng Phù Dung tiên tử và Phi Hạt đâu có ngu, nếu bị thương ở đây, sẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Điều này tương đương với việc nguyên tố chi tâm sẽ không có duyên với bọn họ rồi, sao họ có thể vì nhỏ mà bỏ mất lớn. Nghĩ kỹ vấn đề này, cuối cùng hai người đành phải hậm hực ngồi xuống. Không đánh mà thắng, học viện Đạo Tâm đã có ba phần. Quả nhiên là không hổ cường giả xếp hạng thứ hai trong tám vị bề trên, Du Tiểu Mặc sợ hãi than thở.
Giải quyết được vấn đề thứ nhất, rốt cục thì đại hội cũng tiến vào giai đoạn thứ hai. Bởi vì nguyên tố chi tâm chỉ có một, cho nên chỉ có thể kết luận bằng bản lĩnh của mình, ai đến trước thì của của người đó. Cuối cùng là đối phó với tên yêu thú cấp mười của Huyễn Sa hải, tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng bọn họ có tận chín cường giả Đế cảnh, giải quyết là chuyện dễ như không, nhưng có một vấn đề. Ai sẽ đi giải quyết con yêu thú kia? Muốn đối địch với yêu thú cấp chín thì không thể trở ra nguyên vẹn được, nhưng nếu bị thương, tỉ lệ tranh đoạt được nguyên tố chi tâm sẽ giảm xuống, mặc kệ là phe nào cũng đều bất bợi.
“Học viện Đạo Tâm đã muốn ba phần, vậy thiếp cho rằng, đại trưởng lão Hắc Thiên nên bỏ ra một phần lực để không phụ lòng ba phần kia, chư vị nói có đúng không?” Phù Dung tiên tử vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi, cho nên tuyệt đối không thể để Hắc Thiên thờ ơ nữa.
Vừa nói xong, đã có người phụ họa ngay, kể cả tứ đại gia tộc. Suy nghĩ của họ cũng giống Phù Dung tiên tử, ngoài ra thì còn có một nguyên nhân khác, thực lực của Hắc Thiên cao hơn Đoàn Kỳ Thiên, thiếu ông ta, phần thắng của họ sẽ cao hơn. Nửa canh giờ sau, cuộc thảo luận đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Tổng kết là Hắc Thiên sẽ đi đối phó với yêu thú cấp mười kia, còn đám người Phù Dung tiên tử và tứ đại gia tộc sẽ đối phó với binh tướng của con yêu thú nọ. Nhìn thì có vẻ bọn họ chiếm được lời, nhưng sự thật là không hề, bởi vì con yêu thú kia đã tuyển được không ít kẻ mạnh.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, hình từ như đầu tới đuôi lão đầu chẳng nói câu nào, nét mắt thì âm trầm, chẳng biết đang nghĩ gì. Xem ra lúc này đang là nhân cách thứ hai. Sau khi tan họp, hắn do dự một chút rồi kéo Lăng Tiêu đi tìm lão đầu.
Tác giả :
Doãn Gia