Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 309: Bán mất bản thân
Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu đả kích tới câm nín.
Nghe được câu này, hắn lập tức đoán ra nguyên nhân mà Lăng Tiêu phải bịa ra như vậy.
Đại khái là không muốn để người khác nghĩ y chiến thắng Đường Mạnh Thừa một cách dễ dàng, cho nên mới cố ý nói bừa ra một chiêu thức, làm hắn cứ tưởng Lăng Tiêu thật sự có Lôi Đình Quyết gì đó chứ.
Lăng Tiêu bị cái vẻ mặt u oán của hắn làm cho bật cười, đúng lúc đang muốn nói gì đó, sau lưng đã vang lên một giọng nói ngạc nhiên.
“Du huynh đệ, Lăng huynh, quả nhiên các ngươi đang ở đây.”
Hai người đồng thời nhìn qua phía giọng nói phát ra, một người quen đang nhanh chóng đi về phía họ, người này không phải ai khác, mà là Cao Dương, người đã giúp Du Tiểu Mặc đi cửa sau.
Từ khi vào học khu A đến nay, Du Tiểu Mặc cũng có ý định đi tìm Cao Dương, chỉ là hắn không biết Cao Dương đang ở đâu, mà với tính cách của người này, rất có thể đang ở Sở Tu Luyện, nếu muốn tìm cũng có chút phiền toái, cho nên tạm thời bỏ qua, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
Cao Dương đi tới, gật đầu chào hỏi Lăng Tiêu, “Đã lâu không gặp, không thể tự mình đón tiếp lúc các ngươi tới học khu A, đúng là có chút tiếc nuối.”
Du Tiểu Mặc nói, “Chắc Cao đại ca đang tu luyện đúng không, đây là chuyện phải làm mà, hơn nữa có tiếp hay không cũng thế, có cơ hội gặp mặt là tốt rồi.”
Cao Dương nói, “Không phải tu luyện, lúc ấy ta tình cờ đang có một nhiệm vụ, nhiệm vụ này hơi khó, cho nên tốn khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành rồi.”
Nói xong Cao Dương liền nhìn về phía Lăng Tiêu, đánh giá y từ trên xuống dưới.
Cao Dương kinh hỉ: “Lăng huynh, không thể ngờ thực lực của ngươi lại mạnh tới vậy, chúc mừng, tìm một cơ hội, chúng ta sẽ so tài xem.”
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn tu vi của Cao Dương, nói: “Sẽ có cơ hội.”
Du Tiểu Mặc tò mò, “Cao đại ca, tu vi hiện nay của ngươi cao bao nhiêu, đứng thứ mấy trong bảng xếp hạng?” Với tư cách là đồ đệ của phó viện trưởng, chắc thực lực của Cao Dương sẽ không thấp đâu.
Cao Dương mỉm cười khiêm tốn: “Ta chỉ có tu vi Tiên cảnh bốn sao, đứng thứ năm, vẫn còn kém mấy người Bách Lý Thiên Dật một chút, họ đều là thiên tài, lợi hại hơn ta rất nhiều.”
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai y, “Cao đại ca, ngươi đã rất lợi hại rồi, ta tin không bao lâu sau ngươi sẽ lợi hại hơn họ nhiều.”
Cao Dương cười ha ha: “Vậy thì cám ơn lời chúc của ngươi.”
Lăng Tiêu nhìn cánh tay đang khoác vai Cao Dương của Du Tiểu Mặc, khẽ nheo mắt lại.
Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy mu bàn tay như sắp bị đốt thủng thành một cái lỗ, vừa nghiêng đầu đã thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, Du Tiểu Mặc sợ tới mức vội thu tay lại.
Cao Dương phát hiện, nhân tiện hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc cười lúng túng, “Không sao, chỉ bị muỗi đốt mà thôi.”
Cao Dương cảm thấy kì lạ, nhưng không hỏi thêm, hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Cao Dương rời đi, Cao Dương mới về không lâu, nếu không phải bị không khí bên này hấp dẫn, thì chắc giờ này đang trên đường trả nhiệm vụ rồi.
Cao Dương đi chưa được bao lâu, bên phía Bách Lý Thiên Dật cũng phân ra thắng bại.
Cũng như Đồng Việt Húc đã nói, cái người tên Đằng Vũ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Bách Lý Thiên Dật.
Nhưng đúng là người này rất có nghị lực, tinh thần tiếp tục tranh đấu rất đáng để học tập!
Du Tiểu Mặc và Đồng Việt Húc chia tay ở giữa đường, vì Đường Ngọc Lân có linh thảo muốn đưa cho hắn, nên Du Tiểu Mặc đi theo họ tới ký túc xá.
Lúc trước Du Tiểu Mặc đã đưa cho Đường Ngọc Lân một tờ danh sách có ghi rất nhiều linh thảo, một số cái hắn cần, và một số cái tạm thời chưa dùng tới, nhưng dù sao cũng có người làm giúp miễn phí, tuy vẫn phải trả thêm chút điểm, nhưng có người tìm giúp hắn cũng vui vẻ trả tiền, cho nên bản danh sách kia cũng có chút hơi quá, có cấp bảy, nhưng cũng không ít cấp tám.
Chỉ là không ngờ, Đường Ngọc Lân đã tìm được hai phần linh thảo trong danh sách rồi.
Bởi vì yêu cầu của hắn là có thể dùng hạt giống hoặc linh thảo không thành thục để thay thế, hơn nữa linh thảo cấp bảy cấp tám đã thành thục đúng là rất khó tìm, cho nên Đường Ngọc Lân thật sự đã tìm được cho hắn không ít.
Du Tiểu Mặc tính toán một chút, chuyển bốn trăm điểm cho Đường Ngọc Lân.
Đường Ngọc Lân cầm thẻ đen của mình, nhìn con số phía trên nhiều ra gấp bội, ánh mắt hơi đờ đẫn, hắn biết buôn bán với Du Tiểu Mặc là tốt nhất mà, không uổng công hắn cố ý chạy theo.
Bách Lý Thiên Dật u oán: “A Lân, có phải ngươi đã quên gì rồi không?”
Đường Ngọc Lân theo bản năng vội vàng bảo vệ thẻ của mình, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn y: “Ta quên cái gì?”
Bách Lý Thiên Dật chỉ tiếc đã rèn sắt không thành thép: “Ngươi quên ước định của chúng ta lúc trước sao? Đã nói ta tìm linh thảo giúp ngươi, sau khi bán đi thì chia bốn sáu đó, bây giờ ngươi muốn độc chiếm hết sao?”
Đường Ngọc Lân nhíu mày đau khổ, đương nhiên là hắn muốn độc chiếm rồi. Nhìn số điểm trên thẻ, giờ bảo hắn chia một ít cho Bách Lý Thiên Dật, cứ như thể muốn cắt một miếng thịt trên người hắn xuống vậy đó.
Đường Ngọc Lân thì thầm nói: “Ta sáu ngươi bốn?”
Bách Lý Thiên Dật cười khẽ: “Sai rồi, là ta sáu ngươi bốn.”
Mặt Đường Ngọc Lân lập tức biến thành trạng thái vô cảm, nếu bốn phần thì hắn chỉ có thể lấy một trăm sáu mươi điểm mà thôi, còn chẳng được một nửa nữa, bảo hắn phải tiếp thu việc này thế nào đây.
Đường Ngọc Lân siết chặt tấm thẻ trong tay, rõ ràng là muốn đổi ý rồi.
Bách Lý Thiên Dật không bất ngờ, cười ha ha rồi bước tới tên tai Đường Ngọc Lân, khẽ nói: “A Lân, cũng không phải là không đưa toàn bộ cho ngươi được, có điều ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Đường Ngọc Lân nghĩ nghĩ, “Điều kiện gì?”
Bách Lý Thiên Dật hạ giọng: “Ta muốn ngươi chuyển sang ở cùng ta.”
Đường Ngọc Lân sững sờ một chút, “Ta không trả tiền thuê đâu.” Hắn biết rõ căn phòng Bách Lý Thiên Dật đang ở phải trả hai điểm một ngày, cho nên phải nói việc này đầu tiên đã.
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thiên Dật cười tươi đến mức nở hoa, “Đương nhiên!”
Sau khi hiệp nghị xong, Bách Lý Thiên Dật có chút nóng lòng muốn mang người đi, bây giờ y phải giúp Đường Ngọc Lân dọn nhà, đề phòng hắn đổi ý.
Bởi vì họ nói chuyện rất nhỏ, cho nên Du Tiểu Mặc không nghe được rõ ràng lắm, bây giờ hắn tò mò muốn chết rồi nè, liền quay sang hỏi Lăng Tiêu, thực lực của Lăng Tiêu rất cao, mới nghe được cuộc đối thoại của họ.
Sau khi nghe y thuật lại, Du Tiểu Mặc cứng họng, “Hắn cứ bán mất bản thân như vậy hả?”
Lăng Tiêu xoa cằm, nhe răng cười, “Đúng rồi, vì hơn hai trăm điểm mà bán luôn mình, còn ngốc hơn cả em nữa, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn, đúng không?”
Suýt chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã bị hàm răng trắng bóng kia làm mù mắt luôn, sau khi nghe y nói, hắn gần như đã vô thức gật đầu đồng ý ‘Đúng’, cũng may mà kịp thời tỉnh táo.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng giống hắn lắm, quả nhiên chỉ có Lăng Tiêu là hiểu rõ hắn.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc hùng hồn tuyên bố, “Cho dù có hai vạn điểm thì em cũng không khuất phục nhé.”
“Thật sao?” Hiển nhiên là Lăng Tiêu không tin.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Đương nhiên, không tin thì anh có thể thử xem.”
Lăng Tiêu nói: “Thử? Thử kiếm hai vạn điểm, rồi dụ dỗ em hả?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ý này không tệ nè.”
Lăng Tiêu hứng thú nhìn hắn, “Em cảm thấy ta là loại người có thể bị mấy câu này lừa dối sao?”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lóe lên, làm bộ nghe không hiểu ý, “Anh đang nói gì thế, em không hiểu lắm, nếu anh không muốn thử thì thôi, có ai ép anh đâu.”
Lăng Tiêu nói: “Ta phát hiện gần đây lá gan của em càng ngày càng lớn.”
Du Tiểu Mặc giả ngu cười nịnh nọt: “Nào có, anh cũng biết mà, lá gan của em rất là nhỏ ấy.”
Lăng Tiêu dịu dàng ôm eo hắn, nói khẽ, “Gần đây em bị lỡ huấn luyện nhiều rồi, bây giờ là lúc nên quay trở lại quá trình huấn luyện, hy vọng tốc độ của em không bị giảm xuống.”
Du Tiểu Mặc ‘Ngao’ một tiếng, thảm rồi!
Thời điểm trời tối người yên, sau khi bị chà đạp khổ sở, Du Tiểu Mặc cũng được giải phóng.
Ngày hôm sau, toàn thân hắn đau nhức đến nỗi không đứng dậy được, bệnh trạng này giống y hệt như khi bọn họ làm mấy chuyện cấm thiếu nhi xem mỗi đêm, thậm chí còn thảm hại hơn, lúc nằm bẹp trên giường, Du Tiểu Mặc đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.
So với việc mỗi ngày bị Lôi Diễm báo đuổi rồi cắn, thì hắn tình nguyện bị Lăng Tiêu vừa đè vừa cắn còn hơn.
Ít nhất hắn còn được uống chút linh thủy, còn lúc huấn luyện hả, bình thường Lăng Tiêu sẽ cấm hắn được sử dụng linh hủy, nói gì mà hiệu quả huấn luyện sẽ bớt đi, cũng không biết có phải đang kiếm cớ hành hạ hắn không nữa!
Buổi chiều, toàn thân hắn vẫn còn hơi bủn rủn, chỉ là Du Tiểu Mặc không thể nằm trên giường thêm được nữa.
Từ sau khi tới học khu A, hắn còn chưa tới Phòng Trọng Lực lần nào, chủ yếu là hiệu quả của Phòng Trọng Lực không rõ ràng như Sở Tu Luyện, hơn nữa hắn còn phải luyện đan, thế là mãi vẫn chưa có thời gian.
Thực ra phải gọi Phòng trọng lực ở học khu A là Núi Trọng Lực, chỉ có một chỗ, nghe nói cực kỳ lớn, có thể chứa được tới một vạn người, so với Phòng Trọng Lực học dùng lúc thi đấu thì phải gọi là một trời một vực. Có điều số người tới Phòng Trọng Lực không nhiều bằng Sở Tu Luyện.
Trước khi ra cửa, Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu đang tao nhã uống trà, “Em muốn tới Núi Trọng Lực, anh có muốn tới thử xem không?”
Lăng Tiêu đặt ly trà xuống, “Vậy thì cùng đi.”
Du Tiểu Mặc nói: “Thế thì anh nhanh nhanh lên.”
Một lát sau, hai người mới cùng rời khỏi ký túc xá.
Vị trí của Núi Trọng Lực nằm cách Sở Tu Luyện không xa, cùng một hướng, lúc đầu còn gặp được nhiều người đi cùng, mãi tới chỗ rẽ, số lượng người mới giảm bớt.
Nửa giờ sau, hai người đã tới nơi.
Nghe được câu này, hắn lập tức đoán ra nguyên nhân mà Lăng Tiêu phải bịa ra như vậy.
Đại khái là không muốn để người khác nghĩ y chiến thắng Đường Mạnh Thừa một cách dễ dàng, cho nên mới cố ý nói bừa ra một chiêu thức, làm hắn cứ tưởng Lăng Tiêu thật sự có Lôi Đình Quyết gì đó chứ.
Lăng Tiêu bị cái vẻ mặt u oán của hắn làm cho bật cười, đúng lúc đang muốn nói gì đó, sau lưng đã vang lên một giọng nói ngạc nhiên.
“Du huynh đệ, Lăng huynh, quả nhiên các ngươi đang ở đây.”
Hai người đồng thời nhìn qua phía giọng nói phát ra, một người quen đang nhanh chóng đi về phía họ, người này không phải ai khác, mà là Cao Dương, người đã giúp Du Tiểu Mặc đi cửa sau.
Từ khi vào học khu A đến nay, Du Tiểu Mặc cũng có ý định đi tìm Cao Dương, chỉ là hắn không biết Cao Dương đang ở đâu, mà với tính cách của người này, rất có thể đang ở Sở Tu Luyện, nếu muốn tìm cũng có chút phiền toái, cho nên tạm thời bỏ qua, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây.
Cao Dương đi tới, gật đầu chào hỏi Lăng Tiêu, “Đã lâu không gặp, không thể tự mình đón tiếp lúc các ngươi tới học khu A, đúng là có chút tiếc nuối.”
Du Tiểu Mặc nói, “Chắc Cao đại ca đang tu luyện đúng không, đây là chuyện phải làm mà, hơn nữa có tiếp hay không cũng thế, có cơ hội gặp mặt là tốt rồi.”
Cao Dương nói, “Không phải tu luyện, lúc ấy ta tình cờ đang có một nhiệm vụ, nhiệm vụ này hơi khó, cho nên tốn khá nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành rồi.”
Nói xong Cao Dương liền nhìn về phía Lăng Tiêu, đánh giá y từ trên xuống dưới.
Cao Dương kinh hỉ: “Lăng huynh, không thể ngờ thực lực của ngươi lại mạnh tới vậy, chúc mừng, tìm một cơ hội, chúng ta sẽ so tài xem.”
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn tu vi của Cao Dương, nói: “Sẽ có cơ hội.”
Du Tiểu Mặc tò mò, “Cao đại ca, tu vi hiện nay của ngươi cao bao nhiêu, đứng thứ mấy trong bảng xếp hạng?” Với tư cách là đồ đệ của phó viện trưởng, chắc thực lực của Cao Dương sẽ không thấp đâu.
Cao Dương mỉm cười khiêm tốn: “Ta chỉ có tu vi Tiên cảnh bốn sao, đứng thứ năm, vẫn còn kém mấy người Bách Lý Thiên Dật một chút, họ đều là thiên tài, lợi hại hơn ta rất nhiều.”
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai y, “Cao đại ca, ngươi đã rất lợi hại rồi, ta tin không bao lâu sau ngươi sẽ lợi hại hơn họ nhiều.”
Cao Dương cười ha ha: “Vậy thì cám ơn lời chúc của ngươi.”
Lăng Tiêu nhìn cánh tay đang khoác vai Cao Dương của Du Tiểu Mặc, khẽ nheo mắt lại.
Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy mu bàn tay như sắp bị đốt thủng thành một cái lỗ, vừa nghiêng đầu đã thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, Du Tiểu Mặc sợ tới mức vội thu tay lại.
Cao Dương phát hiện, nhân tiện hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc cười lúng túng, “Không sao, chỉ bị muỗi đốt mà thôi.”
Cao Dương cảm thấy kì lạ, nhưng không hỏi thêm, hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Cao Dương rời đi, Cao Dương mới về không lâu, nếu không phải bị không khí bên này hấp dẫn, thì chắc giờ này đang trên đường trả nhiệm vụ rồi.
Cao Dương đi chưa được bao lâu, bên phía Bách Lý Thiên Dật cũng phân ra thắng bại.
Cũng như Đồng Việt Húc đã nói, cái người tên Đằng Vũ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Bách Lý Thiên Dật.
Nhưng đúng là người này rất có nghị lực, tinh thần tiếp tục tranh đấu rất đáng để học tập!
Du Tiểu Mặc và Đồng Việt Húc chia tay ở giữa đường, vì Đường Ngọc Lân có linh thảo muốn đưa cho hắn, nên Du Tiểu Mặc đi theo họ tới ký túc xá.
Lúc trước Du Tiểu Mặc đã đưa cho Đường Ngọc Lân một tờ danh sách có ghi rất nhiều linh thảo, một số cái hắn cần, và một số cái tạm thời chưa dùng tới, nhưng dù sao cũng có người làm giúp miễn phí, tuy vẫn phải trả thêm chút điểm, nhưng có người tìm giúp hắn cũng vui vẻ trả tiền, cho nên bản danh sách kia cũng có chút hơi quá, có cấp bảy, nhưng cũng không ít cấp tám.
Chỉ là không ngờ, Đường Ngọc Lân đã tìm được hai phần linh thảo trong danh sách rồi.
Bởi vì yêu cầu của hắn là có thể dùng hạt giống hoặc linh thảo không thành thục để thay thế, hơn nữa linh thảo cấp bảy cấp tám đã thành thục đúng là rất khó tìm, cho nên Đường Ngọc Lân thật sự đã tìm được cho hắn không ít.
Du Tiểu Mặc tính toán một chút, chuyển bốn trăm điểm cho Đường Ngọc Lân.
Đường Ngọc Lân cầm thẻ đen của mình, nhìn con số phía trên nhiều ra gấp bội, ánh mắt hơi đờ đẫn, hắn biết buôn bán với Du Tiểu Mặc là tốt nhất mà, không uổng công hắn cố ý chạy theo.
Bách Lý Thiên Dật u oán: “A Lân, có phải ngươi đã quên gì rồi không?”
Đường Ngọc Lân theo bản năng vội vàng bảo vệ thẻ của mình, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn y: “Ta quên cái gì?”
Bách Lý Thiên Dật chỉ tiếc đã rèn sắt không thành thép: “Ngươi quên ước định của chúng ta lúc trước sao? Đã nói ta tìm linh thảo giúp ngươi, sau khi bán đi thì chia bốn sáu đó, bây giờ ngươi muốn độc chiếm hết sao?”
Đường Ngọc Lân nhíu mày đau khổ, đương nhiên là hắn muốn độc chiếm rồi. Nhìn số điểm trên thẻ, giờ bảo hắn chia một ít cho Bách Lý Thiên Dật, cứ như thể muốn cắt một miếng thịt trên người hắn xuống vậy đó.
Đường Ngọc Lân thì thầm nói: “Ta sáu ngươi bốn?”
Bách Lý Thiên Dật cười khẽ: “Sai rồi, là ta sáu ngươi bốn.”
Mặt Đường Ngọc Lân lập tức biến thành trạng thái vô cảm, nếu bốn phần thì hắn chỉ có thể lấy một trăm sáu mươi điểm mà thôi, còn chẳng được một nửa nữa, bảo hắn phải tiếp thu việc này thế nào đây.
Đường Ngọc Lân siết chặt tấm thẻ trong tay, rõ ràng là muốn đổi ý rồi.
Bách Lý Thiên Dật không bất ngờ, cười ha ha rồi bước tới tên tai Đường Ngọc Lân, khẽ nói: “A Lân, cũng không phải là không đưa toàn bộ cho ngươi được, có điều ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Đường Ngọc Lân nghĩ nghĩ, “Điều kiện gì?”
Bách Lý Thiên Dật hạ giọng: “Ta muốn ngươi chuyển sang ở cùng ta.”
Đường Ngọc Lân sững sờ một chút, “Ta không trả tiền thuê đâu.” Hắn biết rõ căn phòng Bách Lý Thiên Dật đang ở phải trả hai điểm một ngày, cho nên phải nói việc này đầu tiên đã.
Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý Thiên Dật cười tươi đến mức nở hoa, “Đương nhiên!”
Sau khi hiệp nghị xong, Bách Lý Thiên Dật có chút nóng lòng muốn mang người đi, bây giờ y phải giúp Đường Ngọc Lân dọn nhà, đề phòng hắn đổi ý.
Bởi vì họ nói chuyện rất nhỏ, cho nên Du Tiểu Mặc không nghe được rõ ràng lắm, bây giờ hắn tò mò muốn chết rồi nè, liền quay sang hỏi Lăng Tiêu, thực lực của Lăng Tiêu rất cao, mới nghe được cuộc đối thoại của họ.
Sau khi nghe y thuật lại, Du Tiểu Mặc cứng họng, “Hắn cứ bán mất bản thân như vậy hả?”
Lăng Tiêu xoa cằm, nhe răng cười, “Đúng rồi, vì hơn hai trăm điểm mà bán luôn mình, còn ngốc hơn cả em nữa, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn, đúng không?”
Suýt chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã bị hàm răng trắng bóng kia làm mù mắt luôn, sau khi nghe y nói, hắn gần như đã vô thức gật đầu đồng ý ‘Đúng’, cũng may mà kịp thời tỉnh táo.
Nhưng cái suy nghĩ này cũng giống hắn lắm, quả nhiên chỉ có Lăng Tiêu là hiểu rõ hắn.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc hùng hồn tuyên bố, “Cho dù có hai vạn điểm thì em cũng không khuất phục nhé.”
“Thật sao?” Hiển nhiên là Lăng Tiêu không tin.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Đương nhiên, không tin thì anh có thể thử xem.”
Lăng Tiêu nói: “Thử? Thử kiếm hai vạn điểm, rồi dụ dỗ em hả?”
Du Tiểu Mặc nói: “Ý này không tệ nè.”
Lăng Tiêu hứng thú nhìn hắn, “Em cảm thấy ta là loại người có thể bị mấy câu này lừa dối sao?”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lóe lên, làm bộ nghe không hiểu ý, “Anh đang nói gì thế, em không hiểu lắm, nếu anh không muốn thử thì thôi, có ai ép anh đâu.”
Lăng Tiêu nói: “Ta phát hiện gần đây lá gan của em càng ngày càng lớn.”
Du Tiểu Mặc giả ngu cười nịnh nọt: “Nào có, anh cũng biết mà, lá gan của em rất là nhỏ ấy.”
Lăng Tiêu dịu dàng ôm eo hắn, nói khẽ, “Gần đây em bị lỡ huấn luyện nhiều rồi, bây giờ là lúc nên quay trở lại quá trình huấn luyện, hy vọng tốc độ của em không bị giảm xuống.”
Du Tiểu Mặc ‘Ngao’ một tiếng, thảm rồi!
Thời điểm trời tối người yên, sau khi bị chà đạp khổ sở, Du Tiểu Mặc cũng được giải phóng.
Ngày hôm sau, toàn thân hắn đau nhức đến nỗi không đứng dậy được, bệnh trạng này giống y hệt như khi bọn họ làm mấy chuyện cấm thiếu nhi xem mỗi đêm, thậm chí còn thảm hại hơn, lúc nằm bẹp trên giường, Du Tiểu Mặc đột nhiên sinh ra một loại ảo giác.
So với việc mỗi ngày bị Lôi Diễm báo đuổi rồi cắn, thì hắn tình nguyện bị Lăng Tiêu vừa đè vừa cắn còn hơn.
Ít nhất hắn còn được uống chút linh thủy, còn lúc huấn luyện hả, bình thường Lăng Tiêu sẽ cấm hắn được sử dụng linh hủy, nói gì mà hiệu quả huấn luyện sẽ bớt đi, cũng không biết có phải đang kiếm cớ hành hạ hắn không nữa!
Buổi chiều, toàn thân hắn vẫn còn hơi bủn rủn, chỉ là Du Tiểu Mặc không thể nằm trên giường thêm được nữa.
Từ sau khi tới học khu A, hắn còn chưa tới Phòng Trọng Lực lần nào, chủ yếu là hiệu quả của Phòng Trọng Lực không rõ ràng như Sở Tu Luyện, hơn nữa hắn còn phải luyện đan, thế là mãi vẫn chưa có thời gian.
Thực ra phải gọi Phòng trọng lực ở học khu A là Núi Trọng Lực, chỉ có một chỗ, nghe nói cực kỳ lớn, có thể chứa được tới một vạn người, so với Phòng Trọng Lực học dùng lúc thi đấu thì phải gọi là một trời một vực. Có điều số người tới Phòng Trọng Lực không nhiều bằng Sở Tu Luyện.
Trước khi ra cửa, Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu đang tao nhã uống trà, “Em muốn tới Núi Trọng Lực, anh có muốn tới thử xem không?”
Lăng Tiêu đặt ly trà xuống, “Vậy thì cùng đi.”
Du Tiểu Mặc nói: “Thế thì anh nhanh nhanh lên.”
Một lát sau, hai người mới cùng rời khỏi ký túc xá.
Vị trí của Núi Trọng Lực nằm cách Sở Tu Luyện không xa, cùng một hướng, lúc đầu còn gặp được nhiều người đi cùng, mãi tới chỗ rẽ, số lượng người mới giảm bớt.
Nửa giờ sau, hai người đã tới nơi.
Tác giả :
Doãn Gia