Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 135: Chủ nhân của thiên đường cảnh
“Các ngươi đang làm gì thế?” Lăng Tiêu hăng hái nhìn bọn họ.
Bởi vì nơi này là Tây Các, cũng là nơi bình thường đệ tử Võ Hệ hay lui tới, cho nên Lăng Tiêu xuất hiện ở đây cũng không có gì bất ngờ, Du Tiểu Mặc hỏi xong liền đoán có lẽ y đến đây tìm tư liệu gì đó.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn nam tử, rồi lắc đầu trả lời: “Không có gì, Lăng sư huynh muốn tìm sách gì có cần ta giúp một tay không?"
Lăng Tiêu nhìn hai người một lượt, không nói gì, tuy y chỉ vừa tới, nhưng cái gì nên thấy đều đã thấy hết, cho nên Du Tiểu Mặc nói không có gì, đương nhiên là y không tin rồi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nam tử, khí thế khiến cho người kia cảm giác như trên bả vai mình bỗng nhiên bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
Lúc Du Tiểu Mặc vừa gọi một tiếng Lâm sư huynh, nét mặt của nam tử lập tức cứng ngắc.
Lâm sư huynh không phải là đại sư huynh Lâm Tiếu sao? Từ khi nào y đã đứng sau lưng họ rồi, sao gã không hề phát hiện ra, nhưng cái này không phải là vấn đề quan trọng bây giờ, đại sư huynh đã xuất hiện bao lâu rồi, có khi nào đã nghe được hết đối thoại giữa gã và Du Tiểu Mặc không?
Trong lòng nam tử họ Vương lúc này thấp thỏm không yên, tuy gã và Lâm Tiếu không cùng sư phụ, nhưng uy nghiêm của Lâm Tiếu ảnh hưởng quá lớn trong phái Thiên Tâm, đặc biệt là những người trẻ tuổi đồng lứa như gã, ấn tượng rất sâu sắc.
“Đây không phải là Vương sư đệ sao? Hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi để đến Tàng Thư Các bắt nạt người mới rồi hả?”
Lăng Tiêu nói thẳng không chút kiêng kỵ, còn cười ha ha nhìn Vương Vũ Phi đang lau mồ hôi đổ ra như mưa, thực ra y cũng chẳng có ấn tượng gì với Vương sư đệ này, nhưng vì chuyện của Lý Tuấn và Du Tiểu Mặc bị phạt mấy hôm trước, sau đó y liền tìm hiểu về tiểu sử của Lý Tuấn, kể cả những người xung quanh gã.
Lý Tuấn là đệ tử của Tiêu trưởng lão, vị trưởng lão này tính khí vô cùng nóng nảy, gã cũng xếp hàng thứ bảy như Du Tiểu Mặc, Vương Vũ Phi là sư huynh của Lý Tuấn, xếp hàng thứ ba, quan hệ của hai người khá thân thiết, nghe nói trước khi gia nhập phái Thiên Tâm thì hai nhà còn là bạn tri kỉ nhiều năm, cho nên sự việc Lý Tuấn bị phạt lần trước, Vương Vũ Phi vẫn khăng khăng cho rằng chuyện này là lỗi của Du Tiểu Mặc.
Hôm nay lại ngẫu nhiên gặp trong Tàng Thư Các, Vương Vũ Phi liền không nhịn được mà mỉa mai Du Tiểu Mặc vài câu, nào biết đối phương khó chơi, còn bị nói cho cấm khẩu luôn, xui xẻo nhất là, bị Lâm Tiếu nghe được.
Sắc mặt Vương Vũ Phi lúc này đã tái nhợt cả rồi, cứng ngắc mà nhìn Lăng Tiêu, mãi một lúc sau mới giải thích: “Lâm sư huynh, đệ, đệ không có ý bắt nạt sư đệ đâu, huynh hiểu lầm rồi, đệ chỉ đùa với hắn một chút thôi…”
Câu này muốn bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu, nhưng cũng có thể cố gắng mà cứu vớt ngựa chết thành ngựa sống thôi, làm sao gã có thể thừa nhận mình khi dễ Du Tiểu Mặc trước mặt Lâm sư huynh được, cho dù sư phụ có thiên vị gã tới mức nào thì uy phong của Lâm sư huynh cũng không thấp, càng cố làm căng thì cũng như tự đào hố cho mình nhảy xuống vậy.
“Loại lời nói này có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn được sao?” Lăng Tiêu nghiêm mặt nói, thấy Vương Vũ Phi còn muốn giải thích liền khoát tay, “Được rồi, sư huynh ta cũng không muốn làm lớn chuyện, bây giờ ngươi nói xin lỗi Du sư đệ thì chuyện này coi như xong.”
“Dạ, Lâm sư huynh.” Sắc mặt Vương Vũ Phi lúc trắng lúc xanh, sau đó mới khó chịu mà nói với Du Tiểu Mặc, “Du sư đệ, thật xin lỗi.”
Đúng là tiền mất tật mang, đã không thể dằn mặt Du Tiểu Mặc được, lại còn phải xin lỗi hắn, tuy người trong Tàng Thư Các lúc này không nhiều, nhưng bao nhiêu ánh mắt nhìn vào như vậy, chắc chắn ngày mai sẽ bị đồn ầm lên cho coi, đến lúc đó người mất mặt không chỉ có mình gã, khẳng định sư phụ sẽ nổi giận, gã vẫn còn nhớ sau khi sư phụ nghe được chuyện của Lý Tuấn, cơn thịnh nộ đó đến giờ vẫn ám ảnh trong đầu gã.
Sau khi xin lỗi xong, Vương Vũ Phi liền chạy trối chết rồi, gã làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục đứng ở dây nữa.
Du Tiểu Mặc nhìn trọn cảnh này, không thể không thừa nhận, thực ra sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu ra mặt bảo vệ mình như vậy, trong lòng có chút thoải mái, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, phần nhiều là lo lắng sau này sư phụ của Lý Tuấn sẽ gây khó dễ cho Lăng Tiêu.
Dù đồ đệ có sai, thì vẫn là đồ đệ của mình, vị sư phụ nào không bất công chứ, nếu như mượn Khổng Văn mà nói, bất công tới mức như biến thành hai người khác nhau, ví dụ này rất tốt có phải không nào? Hơn nữa kết hợp với hiểu biết của hắn về Tiêu trưởng lão, hắn cảm thấy, cộng thêm cả chuyện Lôi Cự, mâu thuẫn giữa Lăng Tiêu với Tiêu trưởng lão khẳng định sẽ sâu hơn.
“Lăng sư huynh, như vậy không sao chứ?” Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi.
“Có gì mà không sao với có sao, hay là nói ngươi ngại hắn xin lỗi không đủ thành ý? Vậy ta bắt hắn quay lại, nói xin lỗi ngươi vài lần nữa nha, sao nào?” Lăng Tiêu cười híp mắt nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, “… Không cần đâu, thế này là tốt rồi.”
Nếu thật sự làm theo lời y nói, vậy mối thù của hắn và đám người Lý Tuấn chắc cả đời cũng không giải nổi, hắn cũng chẳng muốn lằng nhằng với họ làm gì, dù sao thì mọi người đều là đệ tử của phái Thiên Tâm, không chừng sau này sẽ đụng mặt nhiều, cũng không thể vì một lần gặp mặt mà đối chọi này nọ được.
Hiển nhiên Lăng Tiêu không có cùng suy nghĩ với Du Tiểu Mặc, với y thì thù oán gì cũng thế, nhiều một người cũng chẳng sao, mà ít đi một người cũng chẳng thiếu. Huống hồ lại còn mấy con tôm nhỏ chẳng làm nên nổi sóng lớn kia. Hơn nữa một ngày nào đó bọn họ sẽ rời khỏi phái Thiên Tâm, cho nên y càng vui vẻ hơn khi thấy Du Tiểu Mặc kết thù với người khác ấy chứ, bởi vậy sau này lúc y dắt hắn rời đi, Du Tiểu Mặc sẽ không còn lưu luyến phái Thiên Tâm nữa rồi.
Lăng Tiêu lấy một quyển sách trên giá rồi ngồi xuống cạnh Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn quyển sách trên tay y, là một quyển sách về địa lý, hơn nữa còn là địa lý về vùng phía nam của đại lục Long Tường, chỉ là hắn cũng không biết nơi đó chính là vị trí vùng phụ cận nơi Thiên Đường Cảnh sắp mở ra.
“Lăng sư huynh, ngươi xem cái này để làm gì?”
“Thang Phàm bảo ta hai tháng nữa phải cùng Đỗ trưởng lão và Tiêu trưởng lão dẫn đầu các huynh đệ tới nơi Thiên Đường Cảnh sẽ mở ra, địa hình đường đi khá phức tạp, trí nhớ của Lâm Tiếu cũng không tỉ mỉ, cho nên ta mới tới đây xem qua.” Lăng Tiêu nói, có chút hứng thú.
Thực ra y chỉ cần liếc qua nội dung bên trong cũng có thể nhớ hết toàn bộ nội dung vào trong đầu, hơn nữa chỉ cần y không muốn quên thì những kiến thức này sẽ ghi lại trong đầu y vĩnh viễn.
Chỉ là y không ngờ lại gặp được Du Tiểu Mặc ở đây, cũng tiện thể lấy cớ ngồi cùng hắn một lúc, cho nên mới làm ra vẻ cầm sách lên đọc.
Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, do dự một lát mới thận trọng hỏi: “Lăng sư huynh, lúc trước ngươi nói Thiên Đường Cảnh hạn chế với những người có tu vi trên Sinh cảnh, vậy ngươi phải làm sao?”
Thực ra hắn đã muốn hỏi về vấn đề này từ hôm trước rồi, bởi vì nhìn vào biểu hiện của Lăng Tiêu, không hề giống người có tu vi dưới Sinh cảnh, nếu đến lúc đó y không vào được, chẳng phải sẽ bại lộ thực lực sao.
Nghe được câu này, khóe miệng Lăng Tiêu khẽ cong: “Tiểu sư đệ, ngươi có biết vì sao Thiên Đường Cảnh lại có hạn chế về tu vi không?”
Du Tiểu Mặc nghĩ một chút, quả quyết lắc đầu, nhưng có thể khẳng định nó liên quan tới chủ nhân của Thiên Đường Cảnh rồi.
Lăng Tiêu cười: “Thiên Đường Cảnh có hạn chế về tu vi chẳng qua là do chủ nhân của nó đặt ra, nhưng cũng chỉ nhằm vào những người có tu vi thấp hơn hắn, nếu như gặp phải người có tu vi cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, thì phép cấm chế kia sẽ bị vô hiệu.”
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, chẳng lẽ ý của mấy lời này là tu vi của y còn cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh sao?
Trong lòng Du Tiểu Mặc, người có thể sáng tạo ra một nơi đầy bảo vật như Thiên Đường Cảnh, chắc chắn rất siêu phàm, tối thiểu tu vi cũng phải trên cả Hoàng cảnh.
Nhưng với cái giọng nói tự tin của Lăng Tiêu, nếu như tu vi của y thực sự cao hơn chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, vậy phải cao tới cỡ nào? Hắn không thể tưởng tượng nổi.
“Thế, Lăng sư huynh biết rõ tu vi của người kia không?” Du Tiểu Mặc hỏi, tò mò cực kỳ.
“Tiểu sư đệ, ngươi biết chuyện người có tu vi từ Hoàng cảnh trở lên có thể tự tạo ra không gian chứ? Giống như không gian giới chỉ.” Lăng Tiêu không trả lời thẳng câu hỏi của Du Tiểu Mặc, ngược lại còn phổ cập thêm kiến thức cho hắn.
Du Tiểu Mặc không thèm nghĩ đã lắc đầu, thực ra chuyện này hắn cũng muốn hỏi từ lâu rồi, lúc trước còn nghĩ sẽ tìm hiểu trong Tàng Thư Các, nhưng sau đó vẫn bận rộn mãi, rồi lại bị phạt mất ba ngày, cho nên tới giờ vẫn chưa có cơ hội.
Lăng Tiêu đã sớm biết hắn sẽ lắc đầu, lập tức giải thích.
Một khi tu luyện giả thăng lên tới Hoàng cảnh thì có thể khai mở một không gian riêng, nhưng không phải ai cũng làm được vậy, đa số tu luyện giả khá sợ chết, ví dụ như Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên, căn cứ vào suy đoán của Lăng Tiêu, mấy lão già này nếu không nắm chắc trăm phần trăm thì còn lâu mới dám thử, bởi vì sau lưng hai người là cả một môn phái.
Nhỡ xui xẻo, thì hậu quả kia liền dính dáng tới toàn bộ môn phái, một môn phái mà không có cường giả Hoàng cảnh trấn giữ thì sao còn đứng đầu được.
Về phần Thiên Đường Cảnh, Lăng Tiêu nghi ngờ nó không phải là một vết nứt không gian thực sự.
Có lẽ là do một vị cường giả nào đó tạo kết giới khiến mảnh không gian kia tách biệt cùng với hiện thực, sau đó khiến cái chỗ bị tách biệt kia thành một không gian riêng biệt, hiện tại có thể do thời gian trôi qua quá lâu, cho nên kết giới của nơi đó năm mươi năm sẽ buông lỏng một lần, lúc này mới khiến người ta phát hiện sự tồn tại của Thiên Đường Cảnh.
Nếu như Thiên Đường Cảnh thật sự là vết nứt không gian thì sao có thể xuất hiện định kỳ năm mươi năm một lần, lại còn ở cùng một vị trí được, bởi vì theo bản chất, vết nứt không gian là một thứ không ổn định.
Cho nên, Lăng Tiêu nghi ngờ chủ nhân Thiên Đường Cảnh là một cường giả có tu vi Đế cảnh.
Bởi vì nơi này là Tây Các, cũng là nơi bình thường đệ tử Võ Hệ hay lui tới, cho nên Lăng Tiêu xuất hiện ở đây cũng không có gì bất ngờ, Du Tiểu Mặc hỏi xong liền đoán có lẽ y đến đây tìm tư liệu gì đó.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn nam tử, rồi lắc đầu trả lời: “Không có gì, Lăng sư huynh muốn tìm sách gì có cần ta giúp một tay không?"
Lăng Tiêu nhìn hai người một lượt, không nói gì, tuy y chỉ vừa tới, nhưng cái gì nên thấy đều đã thấy hết, cho nên Du Tiểu Mặc nói không có gì, đương nhiên là y không tin rồi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nam tử, khí thế khiến cho người kia cảm giác như trên bả vai mình bỗng nhiên bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống.
Lúc Du Tiểu Mặc vừa gọi một tiếng Lâm sư huynh, nét mặt của nam tử lập tức cứng ngắc.
Lâm sư huynh không phải là đại sư huynh Lâm Tiếu sao? Từ khi nào y đã đứng sau lưng họ rồi, sao gã không hề phát hiện ra, nhưng cái này không phải là vấn đề quan trọng bây giờ, đại sư huynh đã xuất hiện bao lâu rồi, có khi nào đã nghe được hết đối thoại giữa gã và Du Tiểu Mặc không?
Trong lòng nam tử họ Vương lúc này thấp thỏm không yên, tuy gã và Lâm Tiếu không cùng sư phụ, nhưng uy nghiêm của Lâm Tiếu ảnh hưởng quá lớn trong phái Thiên Tâm, đặc biệt là những người trẻ tuổi đồng lứa như gã, ấn tượng rất sâu sắc.
“Đây không phải là Vương sư đệ sao? Hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi để đến Tàng Thư Các bắt nạt người mới rồi hả?”
Lăng Tiêu nói thẳng không chút kiêng kỵ, còn cười ha ha nhìn Vương Vũ Phi đang lau mồ hôi đổ ra như mưa, thực ra y cũng chẳng có ấn tượng gì với Vương sư đệ này, nhưng vì chuyện của Lý Tuấn và Du Tiểu Mặc bị phạt mấy hôm trước, sau đó y liền tìm hiểu về tiểu sử của Lý Tuấn, kể cả những người xung quanh gã.
Lý Tuấn là đệ tử của Tiêu trưởng lão, vị trưởng lão này tính khí vô cùng nóng nảy, gã cũng xếp hàng thứ bảy như Du Tiểu Mặc, Vương Vũ Phi là sư huynh của Lý Tuấn, xếp hàng thứ ba, quan hệ của hai người khá thân thiết, nghe nói trước khi gia nhập phái Thiên Tâm thì hai nhà còn là bạn tri kỉ nhiều năm, cho nên sự việc Lý Tuấn bị phạt lần trước, Vương Vũ Phi vẫn khăng khăng cho rằng chuyện này là lỗi của Du Tiểu Mặc.
Hôm nay lại ngẫu nhiên gặp trong Tàng Thư Các, Vương Vũ Phi liền không nhịn được mà mỉa mai Du Tiểu Mặc vài câu, nào biết đối phương khó chơi, còn bị nói cho cấm khẩu luôn, xui xẻo nhất là, bị Lâm Tiếu nghe được.
Sắc mặt Vương Vũ Phi lúc này đã tái nhợt cả rồi, cứng ngắc mà nhìn Lăng Tiêu, mãi một lúc sau mới giải thích: “Lâm sư huynh, đệ, đệ không có ý bắt nạt sư đệ đâu, huynh hiểu lầm rồi, đệ chỉ đùa với hắn một chút thôi…”
Câu này muốn bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu, nhưng cũng có thể cố gắng mà cứu vớt ngựa chết thành ngựa sống thôi, làm sao gã có thể thừa nhận mình khi dễ Du Tiểu Mặc trước mặt Lâm sư huynh được, cho dù sư phụ có thiên vị gã tới mức nào thì uy phong của Lâm sư huynh cũng không thấp, càng cố làm căng thì cũng như tự đào hố cho mình nhảy xuống vậy.
“Loại lời nói này có thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn được sao?” Lăng Tiêu nghiêm mặt nói, thấy Vương Vũ Phi còn muốn giải thích liền khoát tay, “Được rồi, sư huynh ta cũng không muốn làm lớn chuyện, bây giờ ngươi nói xin lỗi Du sư đệ thì chuyện này coi như xong.”
“Dạ, Lâm sư huynh.” Sắc mặt Vương Vũ Phi lúc trắng lúc xanh, sau đó mới khó chịu mà nói với Du Tiểu Mặc, “Du sư đệ, thật xin lỗi.”
Đúng là tiền mất tật mang, đã không thể dằn mặt Du Tiểu Mặc được, lại còn phải xin lỗi hắn, tuy người trong Tàng Thư Các lúc này không nhiều, nhưng bao nhiêu ánh mắt nhìn vào như vậy, chắc chắn ngày mai sẽ bị đồn ầm lên cho coi, đến lúc đó người mất mặt không chỉ có mình gã, khẳng định sư phụ sẽ nổi giận, gã vẫn còn nhớ sau khi sư phụ nghe được chuyện của Lý Tuấn, cơn thịnh nộ đó đến giờ vẫn ám ảnh trong đầu gã.
Sau khi xin lỗi xong, Vương Vũ Phi liền chạy trối chết rồi, gã làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục đứng ở dây nữa.
Du Tiểu Mặc nhìn trọn cảnh này, không thể không thừa nhận, thực ra sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu ra mặt bảo vệ mình như vậy, trong lòng có chút thoải mái, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, phần nhiều là lo lắng sau này sư phụ của Lý Tuấn sẽ gây khó dễ cho Lăng Tiêu.
Dù đồ đệ có sai, thì vẫn là đồ đệ của mình, vị sư phụ nào không bất công chứ, nếu như mượn Khổng Văn mà nói, bất công tới mức như biến thành hai người khác nhau, ví dụ này rất tốt có phải không nào? Hơn nữa kết hợp với hiểu biết của hắn về Tiêu trưởng lão, hắn cảm thấy, cộng thêm cả chuyện Lôi Cự, mâu thuẫn giữa Lăng Tiêu với Tiêu trưởng lão khẳng định sẽ sâu hơn.
“Lăng sư huynh, như vậy không sao chứ?” Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi.
“Có gì mà không sao với có sao, hay là nói ngươi ngại hắn xin lỗi không đủ thành ý? Vậy ta bắt hắn quay lại, nói xin lỗi ngươi vài lần nữa nha, sao nào?” Lăng Tiêu cười híp mắt nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, “… Không cần đâu, thế này là tốt rồi.”
Nếu thật sự làm theo lời y nói, vậy mối thù của hắn và đám người Lý Tuấn chắc cả đời cũng không giải nổi, hắn cũng chẳng muốn lằng nhằng với họ làm gì, dù sao thì mọi người đều là đệ tử của phái Thiên Tâm, không chừng sau này sẽ đụng mặt nhiều, cũng không thể vì một lần gặp mặt mà đối chọi này nọ được.
Hiển nhiên Lăng Tiêu không có cùng suy nghĩ với Du Tiểu Mặc, với y thì thù oán gì cũng thế, nhiều một người cũng chẳng sao, mà ít đi một người cũng chẳng thiếu. Huống hồ lại còn mấy con tôm nhỏ chẳng làm nên nổi sóng lớn kia. Hơn nữa một ngày nào đó bọn họ sẽ rời khỏi phái Thiên Tâm, cho nên y càng vui vẻ hơn khi thấy Du Tiểu Mặc kết thù với người khác ấy chứ, bởi vậy sau này lúc y dắt hắn rời đi, Du Tiểu Mặc sẽ không còn lưu luyến phái Thiên Tâm nữa rồi.
Lăng Tiêu lấy một quyển sách trên giá rồi ngồi xuống cạnh Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn quyển sách trên tay y, là một quyển sách về địa lý, hơn nữa còn là địa lý về vùng phía nam của đại lục Long Tường, chỉ là hắn cũng không biết nơi đó chính là vị trí vùng phụ cận nơi Thiên Đường Cảnh sắp mở ra.
“Lăng sư huynh, ngươi xem cái này để làm gì?”
“Thang Phàm bảo ta hai tháng nữa phải cùng Đỗ trưởng lão và Tiêu trưởng lão dẫn đầu các huynh đệ tới nơi Thiên Đường Cảnh sẽ mở ra, địa hình đường đi khá phức tạp, trí nhớ của Lâm Tiếu cũng không tỉ mỉ, cho nên ta mới tới đây xem qua.” Lăng Tiêu nói, có chút hứng thú.
Thực ra y chỉ cần liếc qua nội dung bên trong cũng có thể nhớ hết toàn bộ nội dung vào trong đầu, hơn nữa chỉ cần y không muốn quên thì những kiến thức này sẽ ghi lại trong đầu y vĩnh viễn.
Chỉ là y không ngờ lại gặp được Du Tiểu Mặc ở đây, cũng tiện thể lấy cớ ngồi cùng hắn một lúc, cho nên mới làm ra vẻ cầm sách lên đọc.
Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, do dự một lát mới thận trọng hỏi: “Lăng sư huynh, lúc trước ngươi nói Thiên Đường Cảnh hạn chế với những người có tu vi trên Sinh cảnh, vậy ngươi phải làm sao?”
Thực ra hắn đã muốn hỏi về vấn đề này từ hôm trước rồi, bởi vì nhìn vào biểu hiện của Lăng Tiêu, không hề giống người có tu vi dưới Sinh cảnh, nếu đến lúc đó y không vào được, chẳng phải sẽ bại lộ thực lực sao.
Nghe được câu này, khóe miệng Lăng Tiêu khẽ cong: “Tiểu sư đệ, ngươi có biết vì sao Thiên Đường Cảnh lại có hạn chế về tu vi không?”
Du Tiểu Mặc nghĩ một chút, quả quyết lắc đầu, nhưng có thể khẳng định nó liên quan tới chủ nhân của Thiên Đường Cảnh rồi.
Lăng Tiêu cười: “Thiên Đường Cảnh có hạn chế về tu vi chẳng qua là do chủ nhân của nó đặt ra, nhưng cũng chỉ nhằm vào những người có tu vi thấp hơn hắn, nếu như gặp phải người có tu vi cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, thì phép cấm chế kia sẽ bị vô hiệu.”
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, chẳng lẽ ý của mấy lời này là tu vi của y còn cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh sao?
Trong lòng Du Tiểu Mặc, người có thể sáng tạo ra một nơi đầy bảo vật như Thiên Đường Cảnh, chắc chắn rất siêu phàm, tối thiểu tu vi cũng phải trên cả Hoàng cảnh.
Nhưng với cái giọng nói tự tin của Lăng Tiêu, nếu như tu vi của y thực sự cao hơn chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, vậy phải cao tới cỡ nào? Hắn không thể tưởng tượng nổi.
“Thế, Lăng sư huynh biết rõ tu vi của người kia không?” Du Tiểu Mặc hỏi, tò mò cực kỳ.
“Tiểu sư đệ, ngươi biết chuyện người có tu vi từ Hoàng cảnh trở lên có thể tự tạo ra không gian chứ? Giống như không gian giới chỉ.” Lăng Tiêu không trả lời thẳng câu hỏi của Du Tiểu Mặc, ngược lại còn phổ cập thêm kiến thức cho hắn.
Du Tiểu Mặc không thèm nghĩ đã lắc đầu, thực ra chuyện này hắn cũng muốn hỏi từ lâu rồi, lúc trước còn nghĩ sẽ tìm hiểu trong Tàng Thư Các, nhưng sau đó vẫn bận rộn mãi, rồi lại bị phạt mất ba ngày, cho nên tới giờ vẫn chưa có cơ hội.
Lăng Tiêu đã sớm biết hắn sẽ lắc đầu, lập tức giải thích.
Một khi tu luyện giả thăng lên tới Hoàng cảnh thì có thể khai mở một không gian riêng, nhưng không phải ai cũng làm được vậy, đa số tu luyện giả khá sợ chết, ví dụ như Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên, căn cứ vào suy đoán của Lăng Tiêu, mấy lão già này nếu không nắm chắc trăm phần trăm thì còn lâu mới dám thử, bởi vì sau lưng hai người là cả một môn phái.
Nhỡ xui xẻo, thì hậu quả kia liền dính dáng tới toàn bộ môn phái, một môn phái mà không có cường giả Hoàng cảnh trấn giữ thì sao còn đứng đầu được.
Về phần Thiên Đường Cảnh, Lăng Tiêu nghi ngờ nó không phải là một vết nứt không gian thực sự.
Có lẽ là do một vị cường giả nào đó tạo kết giới khiến mảnh không gian kia tách biệt cùng với hiện thực, sau đó khiến cái chỗ bị tách biệt kia thành một không gian riêng biệt, hiện tại có thể do thời gian trôi qua quá lâu, cho nên kết giới của nơi đó năm mươi năm sẽ buông lỏng một lần, lúc này mới khiến người ta phát hiện sự tồn tại của Thiên Đường Cảnh.
Nếu như Thiên Đường Cảnh thật sự là vết nứt không gian thì sao có thể xuất hiện định kỳ năm mươi năm một lần, lại còn ở cùng một vị trí được, bởi vì theo bản chất, vết nứt không gian là một thứ không ổn định.
Cho nên, Lăng Tiêu nghi ngờ chủ nhân Thiên Đường Cảnh là một cường giả có tu vi Đế cảnh.
Tác giả :
Doãn Gia